Chìm Trong Cuộc Yêu
-
Chương 133: Đào thần, anh không chết
*********
Ra khỏi tháng cữ, hình thể Mạch Sanh Tiêu khôi phục rất tốt, cô vốn tuổi còn trẻ, đi ra ngoài dù có nói là sinh viên thì tám, chín phần sẽ tin ngay.
Đồng Đồng ngày ngày đòi tới Ngự Cảnh Viên chơi, Ân Ân không lay chuyển được cô bé, đành phải đồng ý. Nhưng ở trong nhà đã nói nhiều lần, em trai nhỏ còn ngủ, dặn dò cô bé đến nơi không được giống như ở nhà mình mà làm ồn ào.
Dung Ân dắt cô bé đi lên lầu hai, Đồng Đồng buông tay của mẹ ra, như một làn khói chạy vào phòng ngủ của Sanh Tiêu: "Dì ơi! "
Mạch Sanh Tiêu mặc áo thun màu xanh nước biển, thấy cô bé bước vào, trên mặt tươi cười: "Đồng Đồng đến đây.”
Dung Ân đưa tay đặt hộp quà vào bên cạnh: "Em sau khi xuất viện, chị cũng không dám đi đến nhưng tính tình Đồng Đồng lại không chịu ngoan ngoãn nghe lời của chị.”
"Không sao đâu chị.” Mạch Sanh Tiêu đang chỉnh sửa lại quần áo phơi nắng: "Con nít nói líu lo mới náo nhiệt mà.”
"Dì ơi.” Đồng Đồng đi đến bên cạnh Sanh Tiêu, giữ chặt vạt áo của cô: "Em trai nhỏ ở đâu ạ?”
"Em trai nhỏ đang ngủ.”
Đồng Đông tinh mắt, một chút liền nhìn đến một bên giường lớn của Duật Tôn, cô bé chạy xông tới ôm lấy chân Duật Tôn: "Soái soái, em trai nhỏ ở đâu?”
Duật Tôn ôm cô bé lên, Đồng Đồng lúc này mới chứng kiến cục cưng ở bên trong: "Cũng giống em trai nhà con, thật nhỏ nha.”
Dung Ân đi đến trước nôi em bé: "Sinh cùng lúc với con thì bây giờ mới lớn như vậy chứ, em trai nhỏ từ từ sẽ lớn lên, đến lúc đó khẳng định là sẽ cao hơn con.”
Đồng Đồng nhân thể ôm lấy cổ Duật Tôn: "Nhưng con còn tiếp tục lớn lên, dù sao cũng đuổi không kịp Đồng Đồng.”
"Con chờ xem đi, sớm muộn cũng sẽ đuổi theo.”
"Chính là đuổi không kịp! "
Dung Ân không muốn cùng con bé tranh cãi vô vị nữa, bây giờ đã bắt đầu những ngày tháng 10. Trong phòng cửa sổ đều mở ra, cô đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy trên ban công có ghế mây và ghế sô pha mà Mạch Sanh Tiêu thường xuyên ngồi, còn có bàn trà, một cái Laptop.
Đây là không gian của Sanh Tiêu, đợi khi mùa hè nóng bức qua đi, không khí mát mẻ sẽ tràn về.
Đáy lòng Dung Ân cười nhẹ, Mạch Sanh Tiêu đem nước dì Hà đưa tới bưng cho Dung Ân: "Bảo Bảo nhà chị đâu?”
"Chắc đang ngủ say đây.” Dung Ân nhận lấy ly nước: "Em khôi phục có tốt không?”
"Dạ có, lúc kiểm tra bác sỹ nói miệng vết thương rất tốt.”
"Vậy thì tốt quá, dù sao vẫn phải chú ý, ba tháng đầu đừng mệt nhọc quá, có vú nuôi ở đây, những việc khác em làm ít thôi.”
Mạch Sanh Tiêu gật đầu, trong mắt Dung Ân không khỏi ánh lên tâm tình phức tạp. Cô khi đó còn có mẹ Dung ở bên an ủi và dặn dò những điều này. Mà Sở Mộ đối với việc lúc cô đem CD giao ra đã tha thứ, đối xử với cô cũng rất tốt. Không giống như Sanh Tiêu, không có thân nhân, cũng không có mẹ chồng chăm sóc.
"Đúng rồi, đã đặt tên cho con chưa?”
"Gọi Bôn Bôn.”
"Đây là nhũ danh phải không?”
Duật Tôn đem Đồng Đồng để xuống, hắn kỳ thật đã sớm có ý định, chỉ là chưa nói với Mạch Sanh Tiêu, lúc này Dung Ân nhắc tới cũng coi như một cơ hội. Sanh Tiêu lấy máy tính ra tìm kiếm, còn lật từ điển Tân Hoa ra, chỉ là chưa tìm được cái tên thích hợp.
"Vâng, là nhũ danh.” Sanh Tiêu đáp.
"Anh đặt tên con hay lắm.” Duật Tôn bất ngờ mở miệng: "Gọi Duật Diệc.”
"Là chữ nào?” Dung Ân lại hỏi.
"Bộ chữ Hỏa, lấy đặt tên, ý nghĩa là bình an.”
Dung Ân mỉm cười nhẹ: "Ừ, thật sự là dễ nghe, hơn nữa ý nghĩa cũng tốt.”
Mạch Sanh Tiêu ở trong miệng nhắc nhẹ, Duật Diệc, Duật Diệc. . . . . . . . .
Khóe miệng cô cũng cong lên một nụ cười.
Đồng Đồng nhón chân, cái đầu nhỏ hận không thể nhét vào trong nôi em bé, Dung Ân ngồi chơi gần một tiếng, nghĩ tới trong nhà còn có việc, cô đi tới dắt tay Đồng Đồng. Lần này Đồng Đồng ngược lại thật biết điều, chỉ sợ lần sau Dung Ân không cho phép cô bé tới nữa.
"Soái soái, dì, tạm biệt. . .”
Mạch Sanh Tiêu cùng cô bé vẫy tay: "Bye bye.”
Ra khỏi tháng cữ, hình thể Mạch Sanh Tiêu khôi phục rất tốt, cô vốn tuổi còn trẻ, đi ra ngoài dù có nói là sinh viên thì tám, chín phần sẽ tin ngay.
Đồng Đồng ngày ngày đòi tới Ngự Cảnh Viên chơi, Ân Ân không lay chuyển được cô bé, đành phải đồng ý. Nhưng ở trong nhà đã nói nhiều lần, em trai nhỏ còn ngủ, dặn dò cô bé đến nơi không được giống như ở nhà mình mà làm ồn ào.
Dung Ân dắt cô bé đi lên lầu hai, Đồng Đồng buông tay của mẹ ra, như một làn khói chạy vào phòng ngủ của Sanh Tiêu: "Dì ơi! "
Mạch Sanh Tiêu mặc áo thun màu xanh nước biển, thấy cô bé bước vào, trên mặt tươi cười: "Đồng Đồng đến đây.”
Dung Ân đưa tay đặt hộp quà vào bên cạnh: "Em sau khi xuất viện, chị cũng không dám đi đến nhưng tính tình Đồng Đồng lại không chịu ngoan ngoãn nghe lời của chị.”
"Không sao đâu chị.” Mạch Sanh Tiêu đang chỉnh sửa lại quần áo phơi nắng: "Con nít nói líu lo mới náo nhiệt mà.”
"Dì ơi.” Đồng Đồng đi đến bên cạnh Sanh Tiêu, giữ chặt vạt áo của cô: "Em trai nhỏ ở đâu ạ?”
"Em trai nhỏ đang ngủ.”
Đồng Đông tinh mắt, một chút liền nhìn đến một bên giường lớn của Duật Tôn, cô bé chạy xông tới ôm lấy chân Duật Tôn: "Soái soái, em trai nhỏ ở đâu?”
Duật Tôn ôm cô bé lên, Đồng Đồng lúc này mới chứng kiến cục cưng ở bên trong: "Cũng giống em trai nhà con, thật nhỏ nha.”
Dung Ân đi đến trước nôi em bé: "Sinh cùng lúc với con thì bây giờ mới lớn như vậy chứ, em trai nhỏ từ từ sẽ lớn lên, đến lúc đó khẳng định là sẽ cao hơn con.”
Đồng Đồng nhân thể ôm lấy cổ Duật Tôn: "Nhưng con còn tiếp tục lớn lên, dù sao cũng đuổi không kịp Đồng Đồng.”
"Con chờ xem đi, sớm muộn cũng sẽ đuổi theo.”
"Chính là đuổi không kịp! "
Dung Ân không muốn cùng con bé tranh cãi vô vị nữa, bây giờ đã bắt đầu những ngày tháng 10. Trong phòng cửa sổ đều mở ra, cô đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy trên ban công có ghế mây và ghế sô pha mà Mạch Sanh Tiêu thường xuyên ngồi, còn có bàn trà, một cái Laptop.
Đây là không gian của Sanh Tiêu, đợi khi mùa hè nóng bức qua đi, không khí mát mẻ sẽ tràn về.
Đáy lòng Dung Ân cười nhẹ, Mạch Sanh Tiêu đem nước dì Hà đưa tới bưng cho Dung Ân: "Bảo Bảo nhà chị đâu?”
"Chắc đang ngủ say đây.” Dung Ân nhận lấy ly nước: "Em khôi phục có tốt không?”
"Dạ có, lúc kiểm tra bác sỹ nói miệng vết thương rất tốt.”
"Vậy thì tốt quá, dù sao vẫn phải chú ý, ba tháng đầu đừng mệt nhọc quá, có vú nuôi ở đây, những việc khác em làm ít thôi.”
Mạch Sanh Tiêu gật đầu, trong mắt Dung Ân không khỏi ánh lên tâm tình phức tạp. Cô khi đó còn có mẹ Dung ở bên an ủi và dặn dò những điều này. Mà Sở Mộ đối với việc lúc cô đem CD giao ra đã tha thứ, đối xử với cô cũng rất tốt. Không giống như Sanh Tiêu, không có thân nhân, cũng không có mẹ chồng chăm sóc.
"Đúng rồi, đã đặt tên cho con chưa?”
"Gọi Bôn Bôn.”
"Đây là nhũ danh phải không?”
Duật Tôn đem Đồng Đồng để xuống, hắn kỳ thật đã sớm có ý định, chỉ là chưa nói với Mạch Sanh Tiêu, lúc này Dung Ân nhắc tới cũng coi như một cơ hội. Sanh Tiêu lấy máy tính ra tìm kiếm, còn lật từ điển Tân Hoa ra, chỉ là chưa tìm được cái tên thích hợp.
"Vâng, là nhũ danh.” Sanh Tiêu đáp.
"Anh đặt tên con hay lắm.” Duật Tôn bất ngờ mở miệng: "Gọi Duật Diệc.”
"Là chữ nào?” Dung Ân lại hỏi.
"Bộ chữ Hỏa, lấy đặt tên, ý nghĩa là bình an.”
Dung Ân mỉm cười nhẹ: "Ừ, thật sự là dễ nghe, hơn nữa ý nghĩa cũng tốt.”
Mạch Sanh Tiêu ở trong miệng nhắc nhẹ, Duật Diệc, Duật Diệc. . . . . . . . .
Khóe miệng cô cũng cong lên một nụ cười.
Đồng Đồng nhón chân, cái đầu nhỏ hận không thể nhét vào trong nôi em bé, Dung Ân ngồi chơi gần một tiếng, nghĩ tới trong nhà còn có việc, cô đi tới dắt tay Đồng Đồng. Lần này Đồng Đồng ngược lại thật biết điều, chỉ sợ lần sau Dung Ân không cho phép cô bé tới nữa.
"Soái soái, dì, tạm biệt. . .”
Mạch Sanh Tiêu cùng cô bé vẫy tay: "Bye bye.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook