Chìm Trong Cuộc Yêu
Chương 126: Vợ chồng hợp tác chơi mạt chược

*********

Mạch Sanh Tiêu cùng dì Hà mang theo không ít đồ đến bệnh viện. Ba mẹ Thư Điềm đắm chìm trong thống khổ, hoàn toàn không có tâm tư thu xếp mọi việc, để người khác lo liệu thì Sanh Tiêu lại không yên tâm, cho nên dì Hà thật vất vả, mỗi ngày đều chạy ra chạy vào bệnh viện.

Sức khỏe Thư Điềm khôi phục tốt, khi Mạch Sanh Tiêu đi vào phòng bệnh thì đúng lúc cắt chỉ xong. Thư Điềm nhìn thấy cô, mang chăn mền đắp lên chân: "Sanh Tiêu, cậu đã đến rồi.”

Thư Điềm rất quan tâm đế cảm xúc của cô, Mạch Sanh Tiêu cảm thấy lòng chua xót, cố đè nén lại mà cười vui đi tới: "Đến đưa cơm cho cậu đây.”

"Tớ đã nói rồi, cậu đừng có vất vả như vậy, chạy đi chạy lại mãi.”

"Tớ không sao, vận động nhiều một chút sẽ tốt cho cục cưng.” Mạch Sanh Tiêu ngồi vào mép giường. Cô nhìn chằm chằm vào chân của Thư Điềm, trong miệng lại do dự không hỏi được.

Thư Điềm hiểu lòng cô muốn nói gì: "Tuần sau sẽ tiến hành lắp ráp chân giả, Sanh Tiêu, chờ tớ bình phục lại thì có thể đứng lên được.”

Mạch Sanh Tiêu biết rõ, để phù hợp với chân giả là cực kỳ thống khổ, có vài người đau khổ đến mức không còn sức để đứng lên. Nhưng cô tin tưởng, Thư Điềm không giống họ, cô ấy kiên cường như thế, cái gì cũng có thể vượt qua.

Dì Hà lấy thức ăn ra, đặt ở trên tủ đầu giường rồi đi ra ngoài phòng bệnh chờ Sanh Tiêu.

"Thư Điềm, mấy ngày nay trong bệnh viện có gì không ổn không?”

Thư Điềm lắc đầu, cô không khỏi vui vẻ: "Tớ đóng kịch cũng đã đóng rồi, bây giờ, tớ sẽ cười vô cùng vui vẻ, càng như vậy, mới có thể cho người khác biết là tớ không đau buồn vì cái chết của Tang Viêm. Kẻ núp đằng sau muốn tớ đi tìm cái chết, đi gặp quỷ đi. Nói không chừng khi ả trông thấy tớ thế này, sẽ tức điên lên, như vậy mới có thể không chống cự được.”

Mạch Sanh Tiêu bới chén cơm đặt trong tay, Thư Điềm nhận lấy: "Không cần cậu lo, hai tay tớ thật tốt đây.”

"Được, cậu nhất định phải thật tốt, cục cưng vẫn chờ nhìn thấy mẹ nuôi của nó lúc sinh ra đây.”

Thư Điềm tầm mắt rơi xuống bụng của Sanh Tiêu: "Tớ thật hâm mộ cậu, tớ cũng muốn có em bé.”

"Sẽ có mà, chờ Tang Viêm trở lại. . . . . .”

"Sanh Tiêu, hoài bão là cảm giác như thế nào?”

Mạch Sanh Tiêu khóe miệng tự nhiên cong lên, tức lúc bắt đầu không chấp nhận mà đến bây giờ lại liều mạng muốn bảo vệ đứa bé. Ít nhất Sanh Tiêu đã nhận ra, đứa nhỏ này là của cô, trong vô thức cô đã đẩy Duật Tôn ra xa: "Rất kỳ diệu, tớ chưa bao giờ có cảm giác này.”

"Sanh Tiêu.” Bàn tay của Thư Điềm đặt lên vai của Mạch Sanh Tiêu: "Trông cậu như thế này, đúng là một người mẹ.”

Sanh Tiêu có một chút chuyển biến mà ngay cả cô cũng không nhận ra được, cô đem nhưng ngọn tóc vén ra sau tai, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương