Chìm Trong Cuộc Yêu
-
Chương 125: Mắc câu
*********
Mạch Sanh Tiêu lúc đi vào bệnh viện vẫn còn đang mâu thuẫn không biết nói thế nào với Thư Điềm, sự tình chính là như vậy, cô có suy nghĩ đến vài cách, vừa mở cửa phòng bệnh, đã nhìn thấy Thư Điềm đang nổi giận.
Sanh Tiêu dự cảm không tốt, bước đi nhanh vào.
"Chị dâu. . .” Bên cạnh giường bệnh có vài thanh niên đứng xung quanh, Thư Điềm thần sắc bi thống, Thư mẹ dựa vào sô pha đang khóc thảm thiết, Sanh Tiêu đi đến bên cạnh bà: "Dì, có chuyện gì vậy?”
"Tang viêm, Tang Viêm chết. . . . . .”
"Mọi người làm sao biết được?” Mạch Sanh Tiêu hoàn toàn không nghĩ tới Thư Điềm lại biết tin này nhanh như vậy, Duật Tôn nghĩ Thư Điềm đang nằm viện dưỡng thương, sẽ không liên lạc gì bên ngoài.
"Là do dì không tốt, bác sợ Thư Điềm suốt ngày buồn bực trong phòng bệnh ảnh hưởng tâm tình, nên dì mới mở radio, không nghĩ tới. . . . . .”
Tang Viêm tại thành phố Bạch Sa cũng coi như có chút tiếng tăm, chuyện này một khi phát sinh, chắc chắn sẽ được truyền đi khắp nơi.
Mạch Sanh Tiêu không dám trì hoãn nữa, nhưng trong phòng bệnh có không ít người, cô cũng không nên nói rõ với Thư Điềm. Sanh Tiêu đi ra bên ngoài gọi điện thoại cho Duật Tôn, người đàn ông nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Anh biết rồi.”
Lập tức cúp điện thoại ngay.
Mạch Sanh Tiêu đi đến trước giường Thư Điềm, cô ấy có thể ném gì đó đều đã ném, ai cũng không khuyên được cô ấy. Thư Điềm khóc đến nỗi thở không được, điện thoại trong tay Sanh Tiêu lúc này vang lên, cô đưa mắt xem, là một dãy số lạ.
Cô bấm nút nghe: "Alo?”
"Tôi là Tang Viêm.”
Đối phương dường có thể lường trước đến gương mặt giật mình của Mạch Sanh Tiêu: "Đừng tỏ ra quá ngạc nhiên, tìm cách đưa điện thoại cho Thư Điềm.”
Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, cô nghiêng người qua ôm lấy bả vai Thư Điềm: "Đừng như vậy, người chết đã không thể sống lại được. . . . . .” Mạch Sanh Tiêu cầm điện thoại trong tay, che đi tầm mắt mọi người, không để lại dấu vết đưa điện thoại tới bên tai Thư Điềm.
"Alo, Thư Điềm.”
Mạch Sanh Tiêu rõ ràng cảm giác được thân thể Thư Điềm cứng đờ, cô khẽ thở nhẹ, thật may mắn, vì Tang Viêm thật sự không có xảy ra việc gì, bằng không chắc chắn Thư Điềm sẽ không chống đỡ được.
Tang viêm ở đầu bên kia điện thoại cũng không nhiều lời. Tâm tình Thư Điềm đang lắng xuống lại đột ngột nổ tung, cô mạnh mẽ giằng lấy điện thoại trong tay Sanh Tiêu, đập mạnh xuống đất: "Người chết rồi, mẹ kiếp! Ngươi còn muốn phỏng vấn người chết sao?”
Sanh Tiêu trợn mắt há hốc mồm, khi nhìn lại Thư Điềm, cô ấy đã nằm cuộn người trên giường, nhưng trong mắt bi thương vẫn không giấu được, Thư Điềm hiển nhiên là biết rằng Tang Viêm không chết.
Đáng tiếc.
Mạch Sanh Tiêu mới mua điện thoại cứ như vậy mà bị đập bể.
Sau khi Tang Viêm gặp chuyện không may, thuộc hạ kinh hoàng sợ hãi, phòng bệnh của Thư Điềm được bảo vệ nghiêm ngặt.
Sanh Tiêu không tiện nói chuyện, cô ngồi ở mép giường, Thư Điềm một tay kéo cô, bàn tay dùng sức càng lúc càng nắm chặt, Mạch Sanh Tiêu hiểu ý của cô. Ở bên nhau đã lâu như vậy, chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu rõ ràng.
Mạch Sanh Tiêu lúc đi vào bệnh viện vẫn còn đang mâu thuẫn không biết nói thế nào với Thư Điềm, sự tình chính là như vậy, cô có suy nghĩ đến vài cách, vừa mở cửa phòng bệnh, đã nhìn thấy Thư Điềm đang nổi giận.
Sanh Tiêu dự cảm không tốt, bước đi nhanh vào.
"Chị dâu. . .” Bên cạnh giường bệnh có vài thanh niên đứng xung quanh, Thư Điềm thần sắc bi thống, Thư mẹ dựa vào sô pha đang khóc thảm thiết, Sanh Tiêu đi đến bên cạnh bà: "Dì, có chuyện gì vậy?”
"Tang viêm, Tang Viêm chết. . . . . .”
"Mọi người làm sao biết được?” Mạch Sanh Tiêu hoàn toàn không nghĩ tới Thư Điềm lại biết tin này nhanh như vậy, Duật Tôn nghĩ Thư Điềm đang nằm viện dưỡng thương, sẽ không liên lạc gì bên ngoài.
"Là do dì không tốt, bác sợ Thư Điềm suốt ngày buồn bực trong phòng bệnh ảnh hưởng tâm tình, nên dì mới mở radio, không nghĩ tới. . . . . .”
Tang Viêm tại thành phố Bạch Sa cũng coi như có chút tiếng tăm, chuyện này một khi phát sinh, chắc chắn sẽ được truyền đi khắp nơi.
Mạch Sanh Tiêu không dám trì hoãn nữa, nhưng trong phòng bệnh có không ít người, cô cũng không nên nói rõ với Thư Điềm. Sanh Tiêu đi ra bên ngoài gọi điện thoại cho Duật Tôn, người đàn ông nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Anh biết rồi.”
Lập tức cúp điện thoại ngay.
Mạch Sanh Tiêu đi đến trước giường Thư Điềm, cô ấy có thể ném gì đó đều đã ném, ai cũng không khuyên được cô ấy. Thư Điềm khóc đến nỗi thở không được, điện thoại trong tay Sanh Tiêu lúc này vang lên, cô đưa mắt xem, là một dãy số lạ.
Cô bấm nút nghe: "Alo?”
"Tôi là Tang Viêm.”
Đối phương dường có thể lường trước đến gương mặt giật mình của Mạch Sanh Tiêu: "Đừng tỏ ra quá ngạc nhiên, tìm cách đưa điện thoại cho Thư Điềm.”
Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, cô nghiêng người qua ôm lấy bả vai Thư Điềm: "Đừng như vậy, người chết đã không thể sống lại được. . . . . .” Mạch Sanh Tiêu cầm điện thoại trong tay, che đi tầm mắt mọi người, không để lại dấu vết đưa điện thoại tới bên tai Thư Điềm.
"Alo, Thư Điềm.”
Mạch Sanh Tiêu rõ ràng cảm giác được thân thể Thư Điềm cứng đờ, cô khẽ thở nhẹ, thật may mắn, vì Tang Viêm thật sự không có xảy ra việc gì, bằng không chắc chắn Thư Điềm sẽ không chống đỡ được.
Tang viêm ở đầu bên kia điện thoại cũng không nhiều lời. Tâm tình Thư Điềm đang lắng xuống lại đột ngột nổ tung, cô mạnh mẽ giằng lấy điện thoại trong tay Sanh Tiêu, đập mạnh xuống đất: "Người chết rồi, mẹ kiếp! Ngươi còn muốn phỏng vấn người chết sao?”
Sanh Tiêu trợn mắt há hốc mồm, khi nhìn lại Thư Điềm, cô ấy đã nằm cuộn người trên giường, nhưng trong mắt bi thương vẫn không giấu được, Thư Điềm hiển nhiên là biết rằng Tang Viêm không chết.
Đáng tiếc.
Mạch Sanh Tiêu mới mua điện thoại cứ như vậy mà bị đập bể.
Sau khi Tang Viêm gặp chuyện không may, thuộc hạ kinh hoàng sợ hãi, phòng bệnh của Thư Điềm được bảo vệ nghiêm ngặt.
Sanh Tiêu không tiện nói chuyện, cô ngồi ở mép giường, Thư Điềm một tay kéo cô, bàn tay dùng sức càng lúc càng nắm chặt, Mạch Sanh Tiêu hiểu ý của cô. Ở bên nhau đã lâu như vậy, chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook