Chìm Trong Cuộc Yêu
Chương 123: Giả vờ kiên cường

*********

Duật Tôn mở cửa bước vào, hắn chạm vào tay Mạch Sanh Tiêu, muốn kéo cô ra.

"Không, không được. . . . . .” Sanh Tiêu căng sức ghìm lại động tác của Duật Tôn. Chăn mền trên người của Thư Điềm bị kéo qua một nửa người, người đàn ông ra sức một cái, kéo Mạch Sanh Tiêu rời theo dọc giường.

Trong đôi mắt Thư Điềm nặng đầy nước, cô còn chưa kịp lau đi, hai tay liềnn đem chăn mền kéo lên trên.

Đôi mắt cô rõ ràng lặng lẽ trợn to, rồi lại như nhìn không rõ được, khuỷu tay Thư Điềm chống nửa người lên, đem toàn bộ chiếc chăn vén lên. "Aaaaa. . .” Cô nhìn thấy cân phải của mình, từ đầu gối trở xuống chỉ còn lại ống quần trống rỗng.

"Khôngggggg. . .”

Mạch Sanh Tiêu xoay lại, không chút nghĩ ngợi vùi mặt vào lồng ngực của Duật Tôn, bàn tay người đàn ông vuốt lấy tóc của cô, hai tay Sanh Tiêu bám chặt vào lưng Duật Tôn, khóc đến không thể nào kiềm chế được.

"Thư Điềm, Thư Điềm. . .” Tang Viêm vượt lên trước một bước ôm lấy bả vai của cô, lại bị Thư Điềm dùng sức đẩy ra, hai tay cô đưa ra sờ tới, quả nhiên chân của cô đã mất rồi.

"Tại sao phải như vậy? Đừng làm thế với tôi! " Bi phẫn cùng thống khổ bộc phát ra, hai tay Thư Điềm nắm chặt, tay phải vung lên, chăn mền trên tủ đầu giường bị ném đi, rơi rớt trên mặt đất.

Tang Viêm bước chân vững vàng, hắn ngồi trở lại mép giường, ôm chặt lấy Thư Điềm để cô không tiếp tục giãy giụa: "Không có chuyện gì, một chân mà thôi, Thư Điềm, dù em có như thế nào, anh chỉ cần em còn sống, chúng ta đều mạnh khỏe là tốt rồi.”

Thư Điềm dùng sức ôm Tang Viêm khóc thảm thiết, Duật Tôn ôm Sanh Tiêu dẫn cô ra khỏi phòng bệnh. Một hồi lâu sau, Thư Điềm khóc đến mệt mỏi, mất hết khí lực, nằm lại trên giường ý vị nghẹn ngào.

"Tang Viêm. . . . . . .”

"Anh đây.”

"Anh đừng đối xử với bản thân như vậy, kỳ thật em đã sớm chuẩn bị một kết quả xấu nhất. Lúc chiếc xe tải kia đâm vào, em đã biết lành ít dữ nhiều, chân của em lúc ấy bị kẹp ở trong ghế lái, em còn nghĩ là sẽ chết, lại không thể ngờ. . . . . . . .” Thư Điềm đặt tay phải ở trong chăn mà nhéo xuống bắp đùi: "Cũng tại em, lúc ấy nếu như có thể nhảy kịp ra ngoài thì nhất định sẽ không có chuyện gì, vậy em lại quá luống cuống. . .”

Tang Viêm nghe như vậy, trong lòng càng đau đớn: "Em mạnh mẽ hơn so với tất cả mọi người, thật sự.”

"Thật không?” Thư Điềm hạ thấp giọng xuống: "Tang Viêm, anh không cần phải nhíu mày như thế, nhìn anh như vậy, em sẽ rất bất an, anh có phải muốn làm chuyện gì không?”

Bàn tay người đàn ông vuốt từng cái lên tóc Thư Điềm: "Em yên tâm, anh sẽ không để cho em mất đi một chân oan ức như vậy.”

"Chuyện lần này, thật sự không phải là ngoài ý muốn sao?”

Tang Viêm nhìn qua hai mắt sưng đỏ của Thư Điềm, cô đang cố gắng làm ra bộ dáng kiên cường khiến người khác không khỏi đau lòng. Sau một vài tiếng thê lương lúc nãy, Thư Điềm đã không mất tự chủ nữa, nước mắt cô lại chảy ra, đem chăn kéo lên cao, chỉ còn lộ ra đôi mắt.

Thư Điềm từ vẻ mặt Tang Viêm mà nhìn ra, trận tai nạn xe này nhất định là có người trả thù. Cô chỉ là không ngờ được, trong lòng Tang Viêm cho là Duật Tôn gây nên. Hắn nâng một tay của Thư Điềm lên: "Thực xin lỗi.”

Bọn họ có bối cảnh xuất thân như thế, tất nhiên sẽ liên lụy đến người yêu thương nhất của mình,

Thanh Điềm sau khi tỉnh tảo, chính cô cũng không muốn Tang Viêm khổ sở tự trách mình, nên mới chịu đựng nghẹn ngào, ngay cả tiếng khóc cũng đều trở nên dè dặt.

Từ khi cô quyết định lựa chọn sẽ cùng Tang Viêm gắn bó thì cái gì cô cũng không sợ, cũng dự định sẽ từ bỏ một số chuyện khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương