Chìm Trong Cuộc Yêu
Chương 105: Sanh tiêu, em đã tuyệt vọng chưa?

Mạch Sanh Tiêu mặc áo cưới do Thư Điềm chọn cho cô, xương quai xanh vừa khéo hiện ra, sau lưng, hai gò xương tỳ bà cũng thoắt ẩn thoắt hiện để lộ chiếc lưng trần gợi cảm đến mê người.

Duật Tôn đứng ở trong đám người đông đúc, hắn mặc một bộ đồ tây màu trắng, mang vẻ anh tuấn hơn người.

Bên cạnh có một bé gái ngẩng mặt lên, con bé giữ chặt tay mẹ: "Mẹ, mẹ, Bạch Mã Hoàng Tử a.”

Người thiếu phụ trẻ tuổi quay sang nhìn về phía Duật Tôn, cô nở nụ cười hiền hòa, rồi khom người ôm con gái vào trong lòng: "Đúng là Bạch Mã Moàng Tử của Công Chúa Bạch Tuyết "

"Không phải đâu, là Bạch Mã Hoàng Tử của con". Con bé ôm chặt cổ mẹ, nó còn nhỏ, có điều còn chưa được học qua, mặc quần áo màu trắng, không nhất định là thiên sứ, mà rất có khả năng là ác quỷ giỏi ngụy trang.

Người được mời đến chủ trì hôn lễ là một ông lão, người đã từng chủ trì qua không ít hôn lễ, Đào Thần cũng là được ông trông coi từ nhỏ cho tới lớn, đến dự hôn lễ đều là các bạn bè gần đó và người thân, cả lễ đường vô cùng náo nhiệt.

Duật Tôn nhìn về phía Sanh Tiêu trên khán đài, cô nở nụ cười e thẹn, hạnh phúc như gần trong gang tấc.

Hạnh phúc của cô thì ở đấy, còn hạnh phúc của y ở đâu?

Duật Tôn chẳng biết tại sao lại phải giữ chặt Sanh Tiêu bên mình, y vốn nên buông tay, cho dù cô có cuộc sống vui vẻ hay buồn đau, cũng không liên quan đến y. Có thể hắn chính là cảm thấy nụ cười trên mặt Sanh Tiêu chướng mắt, sau khi ly hôn, đến nay lòng của y vẫn thế không thể buông, quay đầu nhìn lại, vẫn côi cút một mình như lúc trước. Nhưng Sanh Tiêu giờ đã có Đào Thần, cô không hề kiêng dè ở trước mặt y còn phô bày ra cuộc sống tốt đẹp, Duật Tôn muốn níu kéo cô giữ chặt cô bên mình, có thể cô đã đi quá xa, thậm chí khi quay đầu nhìn lại, nở một nụ cười hay một hy vọng xa vời cũng chưa từng cho y.

Duật Tôn vốn có thể có trăm ngàn loại thủ đoạn để đối phó Sanh Tiêu, có thể lòng của cô nếu không chết, cũng sẽ không bao giờ đứng về phía y, y càng ngày càng gần ranh giới cuối cùng với Mạch Sanh Tiêu, y thậm chí không tiếc giam cầm cô bức bối đến không thể xoay người trong một vòng luẩn quẩn nhỏ hẹp, rồi nhìn thấy sắc mặt cô từ tràn trề hy vọng đến gần như tuyệt vọng rồi chết.

Là y tàn nhẫn sao?

Duật Tôn nhẹ nheo lại mắt phượng.

Y lắc đầu, không.

Y chỉ là muốn đem Sanh Tiêu giữ ở bên mình, không hơn.

Nếu như Mạch Sanh Tiêu có thể vươn tay ra nắm lấy đôi tay này của y, y có thể sẽ đối xử thật tốt với cô, cho cô thứ tốt nhất, cho cô tất cả những gì cô muốn, Duật Tôn quá cô độc nên chỉ muốn giữ ai đó ở bên cạnh cùng mình, người đó không phải oanh oanh yến yến, không phải Mạc Y, mà là cô gái có tên Mạch Sanh Tiêu.

Tầm mắt y mê ly, mặc dù có thể biết trước sau này Sanh Tiêu đối với y có bao nhiêu là hận ý, có thể y đã không hối tiếc, thế giới của y vĩnh viễn không có hai từ buông tay, thay vì làm cho y trở thành người khác, còn không bằng lôi kéo Sanh Tiêu, cả hai cùng đau khổ, y cũng không thể để Mạch Sanh Tiêu một mình có được hạnh phúc!

Thư Điềm trong tay cầm hộp nhẫn cưới của Sanh Tiêu, cô bị đông cứng đến lạnh run, tự đáy lòng cảm thấy mừng thay Mạch Sanh Tiêu, thấy Đào Thần đứng ở trước khán đài kéo tay Sanh Tiêu, Thư Điềm vuốt tóc dài nhìn về phía cách đó không xa.

Cô động tác xoay mình cứng đờ, lúc nãy bị đông lạnh bây giờ mặt càng phát ra trắng bệch như tờ giấy trong suốt, Duật Tôn sát khí quá mạnh mẽ, y vóc dáng lại cao, đứng trong đám người đông kia, cơ hồ chỉ liếc là có thể trông thấy ngay.

"Thư Điềm, Thư Điềm … "

Mạch Sanh Tiêu gọi cô, hộp nhẫn kết hôn của cô và Đào Thần còn đang trong tay Thư Điềm giữ.

Môi Thư Điềm run lên, cô khép chặt lại áo choàng, Duật Tôn nghiêng người đi đến ánh mắt vừa lúc cùng cô nhìn nhau.

Mạch Sanh Tiêu thấy cô không trả lời, vội vàng đi tới: "Cậu làm sao vậy? Đưa nhẫn đây cho mình"

Thư Điềm cầm lấy tay Sanh Tiêu, vội kéo cô quay lưng lại, Mạch Sanh Tiêu thấy cô sợ đến như vậy, tim trong ngực đột nhiên đập rất nhanh: "Có phải là … "

Cô nghĩ Duật Tôn sẽ không xuất hiện, ít nhất cũng nể tình xưa cho cô một đường sống.

Sanh Tiêu thấy Thư Điềm không trả lời, cô vừa muốn quay lại nhìn rõ, liền nghe được một giọng nói từ bên dưới truyền đến: "Thư Điềm, cô đây là lần thứ hai vì Sanh Tiêu làm phù dâu sao?”

Trong đám đông lập tức ồn ào hẳn lên.

"Cái gì! Cô dâu đã từng ly hôn … "

"Trời ạ, đứa nhỏ Đào Thần này làm sao tìm người phụ nữ đã ly hôn … "

"Này cô dâu xinh đẹp thế này, mà đã ly hôn sao, có phải hay không cũng đã có con?”

Mạch Sanh Tiêu sắc mặt trắng bệch xoay sang chỗ khác, sau đó liền thấy rõ khuôn mặt Duật Tôn, cô toàn thân run rẩy, trong lòng cô chỉ còn lại đám cưới này là may mắn cũng bị đập tắt sạch sẽ, y chỉ cần một câu, có thể đem chuyện này vốn đã vùi chôn từ lâu làm rối loạn cả lên, y có chết cũng lôi theo cô chết cùng không chịu buông tha cho cô đường sống, miệng Sanh Tiêu run lên, lạnh toàn thân từng tế bào đều giống như đang bị cắt xẻ ra.

"Duật thiếu, hôm nay là ngày tốt của Sanh Tiêu, mong anh đừng như vậy.” Cho dù ngay cả Thư Điềm từ trước đến nay tính tình như lửa của cũng nhịn không được mở miệng cầu xin.

"Hừ.” Duật Tôn lại cười lành lạnh: "Những ngày bình yên của cô ấy? Cô ấy có lá gan cùng hắn tại đây lén lút kết hôn, còn sợ gì người khác biết rõ cô ấy đã từng kết hôn?” Nam nhân đi ra từ đám người, bước lên khán đài.

Đào Thần vội vàng chạy đến bảo vệ Sanh Tiêu, Duật Tôn thanh âm giảm thấp xuống: "Tôi nói rồi, sẽ để cho các người kết hôn, tôi nói hết mấy câu rồi sẽ đi, các người muốn đuổi tôi, cũng không sao.” Tầm mắt người đàn ông quét qua mấy chục bàn tiệc: "Nơi này, coi chừng tôi làm cho các người tất cả đều đổ bể.”

Y nói chuyện khẩu khí lạnh nhạt, phảng phất chuyện gì nói ra từ miệng Y, đều là dĩ nhiên.

"Anh đến tột cùng là muốn như thế nào?” Mạch Sanh Tiêu sắc mặt tức giận, ở đây lại có nhiều người, nên không tiện nổi cáu: "Anh nói, anh sẽ để cho tôi vui vẻ kết hôn, anh còn đến đây phá rối, thì làm sao tôi có thể tiếp tục nữa?”

"Là em chính mình nghe lầm.” Duật Tôn bước đến gần: "Tôi chưa nói để cho em vui vẻ, tôi lúc trước đã từng cảnh cáo em, có thể em không nghe.”

"Vì cái gì tôi đã gặp anh? Tôi hy vọng tôi chưa từng gặp qua anh, anh xem như tôi chết rồi không được sao?” Sanh Tiêu giẫm phải giày cao gót thân thể lung lay sắp ngã, cô sợ cô có một ngày thật sự sẽ chết trong tay Duật Tôn, cô sợ cô thật sự sẽ bị bức đến phát điên.

Mạch Sanh Tiêu cứ nghĩ chỉ cần cô rời xa Duật Tôn, liền có thể giải thoát hết tất cả, cô chưa bao giờ nghĩ tới Duật Tôn lại một lần nữa dùng bộ mặt tàn nhẫn mà thong thả xuất hiện, phá tan nát hết sự tốt đẹp của cô đang có. Y phá hư hôn lễ của cô, làm cho cô nhục nhã trước mặt mọi người, Duật Tôn khóe mắt lạnh lùng, giữa hai lông mày chau lại nâng lên sắc bén mà tàn nhẫn: "Mạch Sanh Tiêu, tôi chơi đùa phụ nữ đừng mơ tưởng mà có thể tái giá với người khác, em ở bước xuống giường của tôi, còn có thể bò lên trên giường người khác sao?”

Thanh âm nam nhân không cao không thấp, đủ làm cho những người dưới khán đài kia đang vểnh tai xem náo nhiệt đều nghe thấy.

Chỉ một các chữ "chơi", có thể làm kích thích tất cả.

"Đào Thần, lấy cô ấy làm vợ có thể tin được hay không đây? Cũng đừng nói trước kia cô ta là bị người bao dưỡng, như vậy đã có thể hổ thẹn chết người rồi … "

"Các ngươi nói đủ chưa! " Đào Thần ôm Sanh Tiêu ở trước ngực che chở: "Duật Tôn, tôi mặc kệ Sanh Tiêu trước đây như thế nào, hiện tại cô ấy là vợ của tôi, tôi đã quyết định cưới cô ấy, tôi sẽ chấp nhận tất cả quá khứ của cô ấy, anh cho dù phá hủy tất cả nơi đây, thì cũng không ai có thể chia lìa chúng tôi được! "

"Có đúng thế không?” Duật Tôn vóc dáng rất cao, đứng trước mặt Đào Thần cao hơn nữa cái đầu: "Anh có thật nghĩ là tôi không thể chia lia được hai người?”

Mạch Sanh Tiêu biết rõ người đàn ông này chuyện gì nói ra cũng có thể làm được, cô sợ Đào Thần tức giận, vội vàng nắm lấy cánh tay của anh: "Đào thần, hôm nay là ngày tốt của chúng ta, đừng làm cho người khác chê cười.”

"Sanh Tiêu, em không biết là mình chính là câu chuyện cười sao?” Duật Tôn tất nhiên không có ý định buông tha cho cô: "Lúc trước, em vì giúp chị gái của mình trốn tránh tội danh giết người, tự cam tâm tình nguyện bị tôi bao dưỡng, về sau, lại vì chuyện tương tự mà gả cho tôi, tôi cứ nghĩ em lúc đó đi theo tôi là vì thật lòng với tôi, không nghĩ tới mới ly hôn không bao lâu, em liền đi theo thầy giáo thời đại học của mình. Em nói thật cho tôi biết, có phải hai người là đã cắm sừng tôi từ lâu?”

Lồng ngực Mạch Sanh Tiêu giống như bị xé ra rất đau, y bẻ cong sự thật như vậy, làm cho những người kia đều tin tưởng là mọi việc là thế.

Trong khóe mắt Sanh Tiêu ánh lên từng giọt nước mắt, hàm răng cô cắn chặt lấy môi, trong khoan miệng nồng nặc mùi máu tanh, Duật Tôn nhìn qua thân thể ốm yếu của cô, hai tay cô siết chặt lấy chiếc váy, với bộ dạng cô vô cùng bi thương này, có thể thấy chỉ một cây rơm rạ rơi phải, cũng có thể làm cô sụp ngã.

"Các ngươi nếu đã kết hôn, vậy thì có giấy hôn thú không?” Duật Tôn quay mắt đi, không nhìn tới Mạch Sanh Tiêu, thần sắc y chắc chắn: "Hay là để che mắt tất cả mọi người ở đây liền tổ chức cái hôn lễ này?”

Dưới khán đài, đột nhiên một người thân của Đào Thần bước đến lên tiếng: "Đào Thần, con hãy mang giấy kết hôn ra cho hắn xem, đã đến giờ lành rồi, lại còn ở đây dây dưa, qua giờ lành là không tốt đâu.”

Mặt Đào Thần tái xanh, giấu cũng không được.

Mạch Sanh Tiêu cảm thấy rất áy náy, nếu không phải tại cô đợi đến xế chiều mới đi công chứng, thì sẽ không làm cho Đào Thấn lâm vào hoàn cảnh lúng túng và xấu hổ như bây giờ.

Cô nhìn thấy khóe miệng Duật Tôn nở nụ cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy tức giận lên.

Mạch Sanh Tiêu xông tới đẩy y một cái: "Hèn hạ, anh thậm chí ngay cả việc này cũng cho người điều tra ra, Duật Tôn, chẳng lẽ anh thật sự muốn ép tôi tới đường cùng anh mới vừa lòng sao?”

"Sanh Tiêu, tôi chỉ muốn đến đây chúc phúc cho em mà thôi.”

"Anh cút đi! " Mạch Sanh Tiêu không còn gì để nói với y, cô hận không thể làm cho y biến mất trên đời này: "Lời c

húc phúc của anh tôi thật sự nhận không nổi, Duật Tôn, tôi nghĩ tốt nhất anh nên chết đi mới phải, chết đừng bao giờ để cho tôi thấy mặt anh! "

Cô dùng những lời nói cay độc mà mắng chửi y, cô bị ép đến mức gần như phát điên, nếu như có thể, thật sự cô rất hy vọng Duật Tôn có thể mãi mãi biến mất trên đời này.

Người đàn ông nhìn thấy mặt cô gần như phát điên, Mạch Sanh Tiêu đưa hai tay ra đẩy y, lại bị Duật Tôn bắt lấy tay phải.

Sanh Tiêu bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, Duật Tôn đưa tay vuốt nhẹ nhàng trên gương mặt chống đối của cô, con ngươi y ánh lên tia ảm đạm vô định, khóe miệng cong lên không giấu được sự cô đơn tịch mịch, y chưa từng nghe thấy Sanh Tiêu nguyền rủa một người nào như thế, mà hôm nay người này, tất nhiên chính là y.

"Em muốn cho tôi chết?” Duật Tôn từng chữ một nói ra, lời nói mang theo sự lạnh lùng.

"Đúng, anh chết là tốt nhất! " Mạch Sanh Tiêu hét to.

Y nắm chặt cổ tay Sanh Tiêu, hôm nay trên tay cô không có đeo đồng hồ Đào Thần tặng cho, mà là tay đeo vòng trân châu do người trang điểm chọn hợp với cô hôm nay, Duật Tôn liếc qua là có thể nhìn thấy rõ ràng hai vết thương do đao gây ra chồng lên nhau rất đáng sợ, Mạch Sanh Tiêu dùng sức cố gắng đem tay phải rút về, y từ trong túi quần lấy ra một hộp trang sức, đưa đến trong tay cô: "Trang sức trong cái hộp này, trước kia tôi cho người mang ra nước ngoài chỉnh sửa lại … "

"Ai cần trang sức của anh! " Mạch Sanh Tiêu nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, cô nhanh chóng mang hộp đồ trang sức ném vào người Duật Tôn, cái hộp mở ra rơi trên mặt đất, bên trong Nước mắt Mỹ Nhân Ngư lăn đến bên chân Sanh Tiêu.

Đó là cô và Duật Tôn trước kia kết hôn, y đã tự tay đeo dây chuyền này vào cổ cho cô.

Cô còn hỏi y, sợi dây chuyền này cùng câu chuyện nàng tiên cá có liên quan với nhau không? Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư, có phải là chuỗi nước mắt của nàng tiên cá khi nhìn thấy Hoàng Tử mình yêu thương cùng người con gái khác kết hôn, mà nước mắt rơi ra?

Trong mắt Mạch Sanh Tiêu trở nên u ám, cuối cùng cũng không giấu được nước mắt, nước mắt rơi xuống khuôn mặt, cô giật mạnh rút tay mình về, mắt nhìn đến sợ dây chuyên đang nằm trên mặt đất với sắc mặt đau đớn mà phức tạp, sau đó cô xoay người bước về bên cạnh Đào Thần.

Duật Tôn liếc nhìn bóng lưng Sanh Tiêu, sau đó thân thể cao lớn của y cúi xuống đất, nhặt lại dây chuyền Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư lên.

Thư Điềm cứ nghĩ là y chưa chịu dừng tay, cô bước đến vừa muốn lên tiếng, thì đã trông thấy người Duật Tôn đứng lên rất nhanh sau khi nhặt dây chuyền, trong con ngươi hắn lóe lên một tia máu liếc nhìn về hướng Sanh Tiêu, cô đang đứng bên cạnh Đào Thần, ánh mắt buông lỏng, và không hề nhìn lại một lần.

Duật Tôn bỏ Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư sâu vào trong túi quần, rồi sau đó xoay người rời đi rất nhanh.

Ba, mẹ Đào Thần nhận được tin tức nên vội vã xuống lầu, hai người cũng đã hiểu sơ qua sự việc vì được những người thân kể lại, mẹ Đào Thần đau lòng bước đến ôm Sanh Tiêu: "Con không có sao chứ? Người kia đâu rồi?”

"Con không sao.” Hai mắt Mạch Sanh Tiêu đỏ bừng, cô vội lấy tay lau đi nước mắt.

"Đừng như thế.” Mẹ Đào Thần ngăn lại: "Hôm nay con là co dâu, con không nên khóc.”

Lúc này có một người thân đi đến bên cạnh mẹ Đào Thần, bộ dạng làm ra như nói nhỏ, nhưng tiếng nói thì không chút nào đè nén: "Thần Thần nhà chúng ta vừa tuấn tú lại lịch sự, sao phải lấy người phụ nữ đã từng ly hôn, hôn lễ còn bị phá thành như thế này, thật sự là không đáng.”

"Đã từng kết hôn thì có sao?” Trước đây Đào Thần cũng không che giấu gia đình, trong nhà ba mẹ Đào Thần cũng là người hiểu chuyện: "Tôi là yêu mến Sanh Tiêu và muốn cô ấy làm vợ, mẹ cô không phải cũng là tái hôn sao, sau đó sinh ra cô, lúc tuổi già không phải cũng có phúc sao?”

Nghe thấy những lời này, trên mặt cô ta nhanh chóng nở nụ cười như hoa, trong miệng cô vừa nhai hạt dưa, vừa nói: "Vậy cũng đúng, mẹ của tôi may mắn sinh ra tôi đây là con gái, cũng là tôi tâm hồn tốt.”

Những người thân bên cạnh thấy thế, tốt nhất cũng không nên nói thêm gì nữa, một lúc sau ba Đào Thần mời mọi người ngồi xuống, hôn lễ cứ như thế mà tiếp tục, lúc này đây Mạch Sanh Tiêu cũng không còn tâm tư, cô hồn siêu phách lạc trở lại phòng, vừa rồi bị Duật Tôn dùng sức nắm ngay miệng vết thương ở cổ tay phải, mơ hồ làm cô nhớ lại cơn đau đớn này.

Thư Điềm có cảm giác đau đớn giống như là của chính mình, dù sao hai cuộc hôn nhân của Mạch Sanh Tiêu, cô đều ở bên cạnh chứng kiến.

Cô đem cửa phòng khóa lại sau đó bước đến trước mặt Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu tinh thần mệt mỏi, cô ôm lấy Thư Điềm không muốn buông: "Thư Điềm, mình thật sự rất mệt mỏi.”

"Sanh Tiêu, ráng chịu đựng, qua ngày này, sẽ không có việc gì nữa.”

"Có thật không?” Được sự an ủi của Thư Điềm, nhưng Mạch Sanh Tiêu lại không có được bao nhiêu tin tưởng, trong đầu cô không thể nào quên được nụ cười đầy ác ý trên khóe miệng Duật Tôn, nụ cười chắc chắn, như tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của y.

Sanh Tiêu đối với chuyện này vô cùng sợ hãi và không biết làm như thế nào, hình như cô đi đến đâu, đều giống như bị một sợi dây thừng sít sao quấn lấy, Duật Tôn muốn cô đi hướng đông, dù là cô ra sức phản đối, cũng không thể đi được hướng tây.

"Sanh Tiêu, cậu đã từng nghĩ qua chưa, vì cái gì mà Duật Tôn luôn đuổi theo cậu không buông tha?”

Mạch Sanh Tiêu giống như xuất thần, cô hoảng hốt nói: "Cái loại người như hắn, cái gì càng không chiếm được, lại càng muốn có, nếu như không có được nó, hắn sẽ tự mình hủy diệt.”

Thư Điềm gật đầu: "Tính khí của hắn đúng là như thế.”

Cô nhớ tới cảnh tượng Duật Tôn người ngồi xuống đất nhặt sợi dây chuyền, một con người cao qúy ngạo mạn như y, Thư Điềm không nghĩ tới y sẽ khom người lúc đó, từ trên mặt y trông thấy sự lạc lõng cô đơn, cô hiểu ra, Duật Tôn là thật lòng muốn đưa sợi dây chuyên cho Sanh Tiêu.

Mà ngay cả Thư Điềm trước kia cũng không biết, Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư là được y mua lại rồi đưa cho Mạch Sanh Tiêu.

Cô mang bộ đồ sườn xám đến cho Sanh Tiêu thay, Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trước gương trang điểm, đưa tay tháo vòng trân châu trên cổ tay xuống.

Thư Điềm cầm trang sức, thấy thế cô kéo tay Sanh Tiêu: "A … "

Cô thở nhẹ, Sanh Tiêu lấy lại tinh thần, vội vàng muốn rụt tay về. Lại bị Thư Điềm dùng sức nắm chặt tay: "Đã xảy ra chuyện gì? Tay của câu tại sao có thể bị thương như thế này?”

"Vẫn không thể giấu được cậu.” Mạch Sanh Tiêu lấy lòng bàn tay trái che lên vết sẹo trên cổ tay phải.

"Là do ai làm?”

"Duật Tôn nói là Mạc Y.”

"Con tiện nhân đáng chết kia! " Thư Điềm vừa tức vừa hận: "Để mình đi trả thù cho cậu! "

Mạch Sanh Tiêu vội vàng kéo lại Thư Điềm đang tức giận: "Hắn nói đã trả thù cho mình rồi.” Lời nói của Sanh Tiêu không có chút cảm xúc: "Giống như vết sẹo này đây, Thư Điềm, mình làm sao có thể trở lại bình thường được?”

"Vậy … Còn có thể đánh đàn không?” Thư Điềm run rẩy lên tiếng hỏi.

Sanh Tiêu rút tay đưa về, cầm lấy chiếc vòng tay trên bàn rồi đeo lên cổ tay để che lại vết thương, cô lắc đầu.

"Sao có thể như vậy được! " Tại Hoa Nhân, Thư Điềm cùng cô là bạn thân nhất, Thư Điềm biết rõ Mạch Sanh Tiêu đối với đàn dương mà nói, ý nghĩ như thế nào.

"Thư Điềm, thật sự mình tốt hơn rất nhiều rồi, không giống lúc trước, liền phải chấp nhận sự thật đau lòng này.”

"Cậu là kẻ ngốc.” Thư Điềm ngồi trở lại mép giường, quay lưng lại lau nước mắt, cô hướng về phía Sanh Tiêu mắng nhẹ: "Cậu lúc trước khó khăn như vậy mới có thể vượt qua về sau lại không muốn nói cho mình biết? Cậu không biết mình lo lắng nhiều lắm sao, cậu tại sao không đến tìm mình?”

"Không sao, không sao mà, “Mạch Sanh Tiêu đứng lên, ngược lại còn an ủi Thư Điềm: "Mọi việc đều đã qua, hiện tại mình cũng rất tốt, giờ đây, có Đào Thần là tay phải của mình rồi, nếu cậu muốn nghe mình đánh đàn, thì hôm nào chúng mình sẽ đánh một bản nhạc cho cậu nghe.”

Thư Điềm trong hốc mắt đỏ bừng, nhưng nghĩ lại hôm nay là ngày tốt của Sanh Tiêu, chỉ đành phải miễn cưỡng cười vui vẻ.

Duật Tôn lúc trở lại thành phố Bạch Sa, đã là hai giờ chiều.

Y lái xe vào Ngự Cảnh Uyển.

Y đến nay có biết bao nhiêu là ngôi nhà, mà hôm nay y tự mình làm cho không rõ ràng lắm, bình thường muốn ở nơi nào thì ở, liền xem ở đâu cũng trở thành nhà tạm thời.

Lúc đứng trước nhà Nam Dạ Tước, hắn trông thấy Đồng Đồng đang vui đùa cùng mấy chú chó nhỏ.

Đồng Đồng nhận ra xe của Duật Tôn, cô bé ném quả bóng cao su trong tay rồi chạy lên phía trước, theo ở phía sau là Vương Linh kêu lên: "Đồng Đồng, chạy chậm một chút, coi chừng vấp ngã.”

Duật Tôn căn bản không có ý định xuống xe, thấy cô bé chạy cuống cuồng, liền không khỏi rút chìa khóa bước xuống xe.

Đồng Đồng ôm lấy chân Duật Tôn, y đưa tay ôm lấy cô bé.

"Soái soái … "

"Duật thiếu.” Sau lưng, Vương Linh ngược lại chạy thở hồng hộc.

"Tước có nhà không?”

"Dạ có.”

Duật Tôn ôm lấy Đồng Đồng đi vào phòng khách, Nam Dạ Tước cùng Dung Ân đang âu yếm, không nghĩ tới có người đột nhiên đi vào, Dung Ân vội vã đẩy mặt Nam Dạ Tước ra, hắn ngược lại không cảm thấy gì, phụ nữ trời sinh da mặt mỏng, gặp phải chuyện như thế này da trắng nõn đều phát ra ửng hồng.

"Cha.” Đồng Đồng phồng má: "Cha lại bắt nạt mẹ, lại ăn đậu hũ của mẹ … "

Dung Ân vội vàng đứng lên đi qua: "Đồng Đồng, lại mẹ ẵm.”

"Con không chịu.” Đồng Đồng hai tay siết chặt cổ Duật Tôn, khuôn mặt nhỏ nhắn tại cổ nam nhân cọ cọ: "Con muốn soái soái ôm.”

"Gọi hắn là Tôn thúc.” Nam Dạ Tước nghiêm nghị nói.

Đồng Đồng bộ dáng làm như không phục cho lắm, tuổi còn nhỏ cũng biết thúc thúc là không thể gọi sai, bé con hướng nhìn Nam Dạ Tước: "Daddy.”

Vương Linh theo ở phía sau không nín được thiếu chút nữa bật cười.

Ngay cả Dung Ân khóe miệng cũng nở nụ cười.

Nam Dạ Tước liếc nhìn Đồng Đồng đang vùi mình ở trước ngực Duật Tôn: "Con, Tôn thúc chính là người đã có vợ.”

"Vợ là gì?”

"Chính là giống như cha với mẹ đây.”

"Soái soái cũng bắt nạt vợ ạ?” Đồng Đồng mở to đôi mắt đen láy, Duật Tôn bế cô bé ngồi ở trên đùi, Dung Ân đi qua ôm lấy Đồng Đồng: "Đồng Đồng ngoan nào, mẹ cùng con về phòng xem tivi.”

"Con không thích … " Đồng Đồng vung chân khóc lóc om sòm.

Dung Ân c

ương quyết ôm lấy cô bé, vẫn bị ép buộc đi lên lầu.

"Tớ nhìn thấy nhà của cậu đang sửa sang, có ý định ở Ngự Cảnh Uyển bao lâu?”

Vương Linh mang khay trà ngon lên bàn.

Duật Tôn cầm lấy chén trà: "Đúng, không quá vài ngày, là có thể vào ở.”

"Vợ cậu đâu, đã gần một năm chưa từng thấy qua.”

"Đi rồi.” Duật Tôn uống nhẹ hớp trà, y nhíu mày, có chút khổ sở.

"Đi rồi cậu sẽ không bắt buộc cô ấy trở về chứ.”

"Tước, cậu lúc trước tại sao lại kết hôn?”

Nam Dạ Tước chủ ý lúc đầu cũng chỉ là vui đùa, kết hôn mà nói là một chuyện hoàn toàn không có khả năng: "Tớ yêu Dung Ân, cho nên tớ muốn cùng cô ấy kết hôn.”

Thì ra là, kết hôn cũng có thể là vì yêu.

Duật Tôn trở về chỗ của mình tại Ngự Cảnh Uyển.

Dì Hà đang đọn dẹp trong phòng, Hải Bối cũng sớm đi vào, cả phòng ở sáng sủa sạch sẽ, tất cả đồ đều là do Duật Tôn tự mình chọn lựa qua, ở vị trí phòng khách thì đặt khung đàn dương cầm, người đàn ông đi đến, đem ngón tay đánh xuống phím đàn đen trắng.

"Duật thiếu.” Dì Hà đi tới: "Tôi ngày mai tiếp tục ở lại nơi này, hay là trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng?”

"Ở lại nơi này.” Duật Tôn cũng không ngẩng đầu lên: "Hoàng Duệ Ấn Tượng tôi đây sẽ không đi về, về phần nơi này … Sanh Tiêu có ngày sẽ trở về.”

Dì Hà cứ tưởng chính mình nghe nhầm: "Sanh Tiêu muốn trở về?”

Duật Tôn đem nắp đàn dương cầm khép lại: "Sẽ không lâu đâu, nói không chừng, liền hai ba ngày sẽ trở lại.”

Dì Hà mặt lộ vẻ mừng rỡ, lúc trước Duật Tôn cùng Mạch Sanh Tiêu ly hôn bà cũng không có mặt tại Hoàng Duệ Ấn Tượng, cũng không biết Sanh Tiêu là như thế nào mà bỏ đi, bà lờ mờ có thể đoán được việc có liên quan đến Mạc Y, dì Hà quay người mang Hải Bối đi ra sân thượng, lại không biết, Sanh Tiêu lần này trở về là phúc hay là họa.

Duật Tôn lên lầu, phòng ngủ nằm ở lầu hai hướng nam, mở rèm cửa sổ ra, ánh sáng vô cùng tốt.

Y nhớ rõ mạch Sanh Tiêu thích ở trong căn phòng sáng sủa mà cầm sách đọc, đầu giường, là ảnh cưới của y cùng Sanh Tiêu, đời này, cô ấy đừng mơ tưởng tái giá người khác, mà ngay cả chụp ảnh chung cũng đều không được.

Duật Tôn đi ra sân thượng, nơi này đặt ghế dây mây cùng sô pha, y không chỉ một lần tại Hoàng Duệ Ấn Tượng nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu cuộn tròn hai chân ngủ trên ghế sa lon ở sân thượng, mỗi lần Duật Tôn trở về, cô còn buồn ngủ nhưng đã tỉnh lại, xoa xoa con mắt nhìn y mà nói, anh đã về.

Hai người gắn bó kề cận bên nhau, một cái phòng ở sẽ cùng tại một cái nhà, hôm nay Ngự Cảnh Uyển vắng vẻ, không hề có hơi người.

Tại Đào gia mọi người đang bận rộn tiếp khách, Mạch Sanh Tiêu toàn thân không còn chút sức lực, chị Vương thừa dịp không ai thấy đi vào phòng tân hôn: "Sanh Tiêu.”

"Chị Vương.” Sanh Tiêu người đứng lên: "Thực xin lỗi … "

Cô che giấu mối quan hệ cùng Duật Tôn, đúng là vô tâm.

Chị Vương hiểu được nổi khổ tâm riêng của cô: "Lúc trước khi em nhất định không chịu tiếp nhận cái hạng mục kia, chị có thể đoán được, em cùng hắn trước đây khẳng định từng quen biết, chỉ là em không muốn nói, đó chắc là chuyện không được vui, Sanh Tiêu, em rất kiên cường, việc đã đi đến được bước này, rán chịu đựng, sẽ tốt hết thôi.”

"Cám ơn, chị Vương.”

Tất cả mọi người đối với cô đều rất khoan dung, kể cả ba cùng mẹ Đào Thần, hai người dè dặt đem Mạch Sanh Tiêu bảo vệ, mà ngay cả việc mời rượu khách đều giảm đi.

Quá nhiều đau khổ đặt ở trên người cô, cha mẹ Đào Thần không hề nhắc tới việc Duật Tôn đến hôn lễ gây chuyện, bọn họ cho Sanh Tiêu đầy đủ thời gian cùng không gian để giảm bớt sự đau đớn này, thái độ của hai người, cũng là cho Đào Thần và Mạch Sanh Tiêu hy vọng rất lớn.

Mẹ Đào từ trong tủ quần lấy ra cuốn hộ khẩu, đem nó giao đến tromg tay Đào Thần: "Đi chứng thực đi a.”

"Mẹ, con cám ơn.”

"Đứa con ngốc này.” Mẹ Đào mang bánh kẹo cưới đã chuẩn bị đưa cho vợ chồng son: "Nhớ rõ đến Cục Dân Chính phải phát bánh kẹo cưới này cho mọi người, đây chính là đồ vật chỉ sự may mắn.”

"Mẹ, chúng con biết rõ.”

Đào Thần nắm chặt cuốn hộ khẩu, tay kia nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, anh sẽ thương yêu em cả đời này, về sau đánh đàn, anh sẽ là bàn tay phải của em, em là tay trái của anh, chúng ta vĩnh viễn mãi mãi không rời.”

Thư Điềm dưới cuống họng nghẹn ngào, lập tức điều chỉnh lại tinh thần nói: "Đào lão sư, thì ra anh cũng có bộ dạng này.” Cô xoay người kéo tay Sanh Tiêu: "Đi, mình chở hai người đi.”

Mạch Sanh Tiêu trên người mặc sườn xám đứng lên, cô hướng phía cha, mẹ Đào Thần: "Cha, mẹ, chúng con đi.”

Mẹ Đào mỉm cười gật đầu: "Mau đi đi.”

Ngồi trên xe, Mạch Sanh Tiêu ngồi im dựa vào vai Đào Thần: "Thư Điềm, cậu nói Duật Tôn vì cái gì đột nhiên chịu thu tay lại rời đi?”

Hiểu rõ tính tình của y, hẳn là không đạt mục đích thì sẽ không bỏ qua.

"Mình nghĩ, có thể hắn là cảm thấy đau lòng, cậu bộ dạng lúc đó, mình nhìn thấy thậm chí còn muốn khóc, hắn tốt xấu gì cũng nghĩ tình hai người đã từng là vợ chồng, có lẽ ngẫm nghĩ lại, nói gì sau hôm nay cậu cũng đã kết hôn, cho dù hắn muốn làm ra chuyện gì, không phải là đã quá muộn sao?”

Mạch Sanh Tiêu giật nhẹ lông mày: "Có khả năng a.”

Cô cứ nghĩ đến, nếu Duật Tôn quả thật biết rõ đau lòng, thì cũng không xuất hiện ở trong hôn lễ, nhưng nghĩ đến Duật Tôn này sẽ buông tay, Mạch Sanh Tiêu cũng không nghĩ nhiều đến việc này nữa đỡ phải hao tốn tinh thần.

Cục Dân Chính buổi chiều cũng không có nhiều người.

Sanh Tiêu đi bên cạnh cùng Đào Thần đặt hết giấy tờ lên quầy công chứng, trên bàn bày biện bánh kẹo cưới ý hợp tâm đầu, nhân viên công chứng mặt mỉm cười: "Xin mang giấy chứng nhận ra đây.”

Mạch Sanh Tiêu cùng Đào Thần mỗi người lấy ra cuốn hộ khẩu và giấy chứng minh thư đưa cho cô ta.

Thư Điềm ngồi bên cạnh, có ý là muốn học tập, để sau này dỡ tốn thời gian luống cuống tay chân.

Đào Thần ngồi ở bên cạnh người Sanh Tiêu, anh vươn tay vuốt lại tóc rơi ngay vành tai của Mạch Sanh Tiêu.

Nhân viên công chứng trẻ tuổi ngẩng đầu: "Chồng cô thật biết chăm sóc.”

Sanh Tiêu mỉm cười, quay lại cầm tay Đào Thần.

Qua một lúc lâu, hay là không thấy có chỗ tiến triển, nhân viên công chứng giống như lặp lại xác nhận cái gì đó, cô ngẩng đầu, hướng phía Mạch Sanh Tiêu hỏi: "Cô lúc trước đã kết hôn qua?”

Sanh Tiêu trong lòng bỗng dưng kinh ngạc, một loại cảm giác chẳng lành hiện lên: "Vâng.”

"Thực xin lỗi, thủ tục kết hôn của hai người không mở được.”

"Tại sao?” Ba người cơ hồ thốt ra cùng một lời.

"Cô quan hệ hôn nhân vẫn đang còn.” Nhân viên công chứng ngắm nhìn máy tính: "Giấy kết hôn ở đây viết chồng là, Duật Tôn.”

Mạch Sanh Tiêu trong đầu đầy chỗ trống, toàn thân phát ra mồ hôi lạnh, rất nhanh nắm chặt nắm tay sợ không được mạnh mẽ.

Nhân viên công chứng ném giấy tờ của bọn họ trở lại quầy công chứng, lúc này nhìn sang hai người bằng ánh mắt không được thân thiết như lúc đầu.

"Không thể nào.” Sanh Tiêu vẫn còn rơi vào hầm băng, cô lắc đầu: "Không thể nào, rõ ràng tôi cùng hắn đã ký xong đơn ly hôn.”

Duật Tôn nói với cô bằng thái độ rất rõ ràng, chỉ cần Sanh Tiêu ký, lập tức y sẽ cho luật sư làm ngay thủ tục ly hôn, Mạch Sanh Tiêu lúc đi không ngờ qua việc này. Cho nên, cô không có cùng Duật Tôn đi Cục Dân Chính, cô nghĩ đến việc y đã quyết tâm, có chuyện gì là làm không đến cùng?

"Cái này không phải quá đơn giản sao?” Nhân viên công chứng nói: "Nhà trai không có tới làm thủ tục ly hôn, thì thủ tục này của hai người cũng như giấy lộn thôi.”

Mạch Sanh Tiêu hoảng hốt đi đến cầm giấy tờ trên bàn, tay cô gấp rút chân thì loạn choạng, chứng minh thư cùng cuốn hộ khẩu đều rơi trên mặt đất, Thư Điềm vội khom lưng đi nhặt, Sanh Tiêu một mực lắc đầu, thần sắc hoảng hốt, ánh mắt trống rỗng, cô mạnh đẩy mạnh Đào Thần gần đó ra, cất bước chạy ra đại sảnh.

Ngự Cảnh Uyển.

Duật Tôn hung hăng đem tàn thuốc bóp trong cái gạt tàn, xem ra giờ này …

Sanh Tiêu, em nên nếm đến cái gì gọi là tuyệt vọng đi?

----------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương