Chim Sẻ Còn Biết Dựng Tổ Ấm
-
Chương 19: Quá khứ trong quá khứ(3) - tưởng chừng như hạnh phúc
"Cường Tịnh Hiên, con nói gì vậy? Đang yên đang lành sắp tốt nghiệp đại học rồi lại đòi đi làn đặc công đặc kiết gì đó là sao hả? Con muốn ba mẹ tức ch.ết mới chịu à?!"
Cường Tịnh Hiên ngồi trên ghế sofa, đối diện với đấng sinh thành của mình, cậu không nao núng hay tìm cách biện minh cho những câu hỏi kia, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, mày mặt không chút biểu cảm, trầm mặc nhìn họ đang mắng mình.
Cường Tịnh Hiên trong phút chốc nhớ ra gì đó, khi cậu bốn tuổi, cái tuổi phải đi học mẫu giáo giống như người ta, trải qua quãng thời gian đùa nghịch cùng bọn trẻ thì mẹ của cậu đang bắt ép chính cậu phải học cấp một. Cũng nói câu đấy, câu nói vô nghĩa ấy.
Lại nói vừa lên cấp hai, gia đình cậu bức ép cậu làm hoạt động, phong trào, mục đích chỉ vì những tấm giấy đề hai chữ "khen thưởng".
"Con ngoan, mẹ nghe nói trường con đang có cuộc thi học sinh giỏi cấp tỉnh hả? Hay con tham gia thử đi cho biết ha."
Bốn năm cơ cực vừa trôi qua, cấp ba, ba cậu đã định sẵn trường đại học cho tương lai rồi.
Cường Tịnh Hiên cuối cùng cũng thắc mắc, gia đình vì sao thích ép buộc người vậy? Nhưng cậu đơn thuần, trước giờ không nghĩ đến những yếu tố ngoài kia, từ khi sinh ra tới lớn cũng chỉ nhìn ở một góc độ hạn hẹp. Cho nên cậu luôn thánh thiện.
"Mẹ xin lỗi, nhưng con có thể tham gia cuộc thi này không?"
"Con yêu, sắp tới ba không thể chở con đi chơi được, con tha lỗi cho ba nha."
"Ba mẹ bận rồi, ngày mai con cứ đến nhà dì ở nhờ mấy bữa đi."
"Hiên, đây là em trai mới của con, ba mẹ đã không báo trước, xin lỗi con nhé. Con cứ chơi với em đi."
"Sao con lại đánh em? Em nó còn nhỏ mà, có biết gì đâu?"
"Cường Tịnh Hiên, ba chọn nghề cho con rồi, con sẽ làm bác sĩ trong bệnh viện nổi tiếng này."
"Tịnh Hiên, mày bị ng.u sao? Cha mẹ mày chỉ đang lợi dụng mày thôi!"
"-Mày bị ng.u sao? Cha mẹ mày chỉ đang lợi dụng mày thôi!"
"-Ng.u sao? Cha mẹ mày chỉ đang lợi dụng mày thôi!"
"-Cha mẹ mày chỉ đang lợi dụng mày thôi!"
"-lợi dụng mày"
Cường Tịnh Hiên sinh ra trong một gia đình đầy đủ mẹ cha, ông bà, họ hàng, cậu ngỡ như tương lai sẽ tràn ngập hạnh phúc. Bởi vì cậu có cha, có mẹ, có nhà, có nhiều thứ hơn những đứa trẻ khổ cực khác. Nhưng cuối cùng, chính cậu mới là đứa trẻ không bất hạnh nhất.
Ít ra, đám trẻ lang thang kia còn có quyền quyết định cuộc sống hơn là cậu.
Cường Tịnh Hiên nhìn qua cửa sổ, trông thấy xa xa kia, một đứa trẻ dơ dáy, đầu tóc rối bù, quần ống cao ống thấp, chân cũng chẳng mang giày đi lang thang trên nền tuyết giữa mùa đông. Đứa trẻ kia trông nghèo túng, tựa như một đồng dính túi cũng không có nhưng nó rất vui vẻ, đùa nghịch với tuyết trắng. Nó xây người tuyết giữa đường, đối diện cửa sổ nơi cậu đang ngồi. Xong, nó lại ngồi nghịch, ngồi ngẫm nghĩ điều gì đó rất xa, có thể là một giấc ngủ ngon hay đơn giản là tối nay ăn gì. Song, nó vẫn rất hạnh phúc, cười rất tươi, nó lại đắp tuyết và cố gắng xây một lâu đài nhỏ. Trông ấm áp nhỉ? Nó nghĩ thế. Nó đứng lên và bay nhảy quanh ngôi nhà bé tí của nó, rồi chợt nó vấp ngã, ụp mặt xuống nền tuyết. Thế nhưng, nó không kêu đau ngược lại còn đang tròn mắt nhìn về phía đối diện. Nó phát hiện ra rồi, một đứa trẻ khác ở trong gian nhà kia cũng đang chăm chú nhìn nó. Nó đột nhiên phấn khích, đứng phắt dậy và vẫy tay với cậu. Còn Cường Tịnh Hiên thì giật mình vì bị phát hiện ra, cậu vội quay đầu về, cố vùi đầu vào đống kiến thức cấp hai mà mẹ cậu vừa quẳng lên bàn. Nhưng bấy giờ cậu không tài nào học được, đầu óc cứ mãi lởn vởn hình ảnh kia, hình ảnh một đứa nhóc nào đó chơi đùa cùng tuyết rất vui vẻ. Cậu cũng muốn chơi... Cơ mà đống tập sách ấy thì không cho cậu chút thời gian nào cả. Cường Tịnh Hiên thở dài, ngước mặt nhìn ra ngoài, lần này đứa trẻ kia không từ bỏ ý định, nó vẫn đứng đấy và vẫy tay, có ý rủ cậu cùng chơi. Nhìn thấy sự hào hứng ấy, Cường Tịnh Hiên bất giác bị thôi miên, vô thức giơ tay đáp lại. Đúng lúc đứa trẻ kia nhìn thấy, nó vui lắm, cố vẫy tay mạnh hơn, sau đó lẩm bẩm gì đó. Cường Tịnh Hiên quan sát, qua khẩu hình miệng, cậu chợt nhận ra nó đang gọi mình. Đôi mắt Cường Tịnh Hiên như phát sáng, sự mới mẻ bên ngoài liên tục thôi thúc tâm trí cậu. Chạm vào cái gọi là lý trí. Lúc này, Cường Tịnh Hiên chậm rãi ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng. Cậu đặt bút xuống, đẩy ghế nhẹ nhàng rời khỏi bàn học. Cửa sổ nhà cậu làm rất lớn, cũng không chắn thanh sắt, cho nên, lợi dụng điểm này, Cường Tịnh Hiên đã mở chốt cửa sổ, lặng lẽ trèo ra ngoài.
Hôm nay tuyết lớn, mặt tuyết đã dâng đến bậc thềm vô tình tạo cơ hội cho cậu ra ngoài không bị ngã đau. Cường Tịnh Hiên thành công thoát ra, cậu ta vui lắm, mặt mày tươi tắn hẳn. Cậu mừng rỡ đáp lại đứa trẻ bên kia đường bằng hai tay đang vẫy chào. Còn đứa nhỏ nọ niềm nở không kém, vì cuối cùng cũng có người cùng chơi, nó hào hứng băng qua đường. Nhưng không để ý trên dưới, phía xa, một chiếc xe tải chạy đến, với tốc độ kinh hồn, chạy vụt qua nó. Bấy giờ, nền tuyết đỏ rực màu máu, văng lên lâu đài đứa trẻ ấy dày công xây nên, văng cả lên trên thân thể của Cường Tịnh Hiên.
Trong phút chốc, Cường Tịnh Hiên bàng hoàng, chết lặng. Còn chiếc xe kia đã sớm rời đi, để lại hiện trường vô cùng thảm khốc.
"Đáng lẽ con không nên rời khỏi bàn học."
Cường Tịnh Hiên giật mình, quay đầu nhìn thấy mẹ cậu đứng sau lưng, ba cậu thì vội vàng gọi một cuộc đến cảnh sát và bệnh viện nào đó...
"Con nên hiểu cho mẹ chứ, bên ngoài có nhiều nguy hiểm lắm..."
Nói rồi, người mẹ cúi người lau đi vết máu trên gương mặt Cường Tịnh Hiên, môi nở một nụ cười khó hiểu.
Cường Tịnh Hiên ngồi trên ghế sofa, đối diện với đấng sinh thành của mình, cậu không nao núng hay tìm cách biện minh cho những câu hỏi kia, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, mày mặt không chút biểu cảm, trầm mặc nhìn họ đang mắng mình.
Cường Tịnh Hiên trong phút chốc nhớ ra gì đó, khi cậu bốn tuổi, cái tuổi phải đi học mẫu giáo giống như người ta, trải qua quãng thời gian đùa nghịch cùng bọn trẻ thì mẹ của cậu đang bắt ép chính cậu phải học cấp một. Cũng nói câu đấy, câu nói vô nghĩa ấy.
Lại nói vừa lên cấp hai, gia đình cậu bức ép cậu làm hoạt động, phong trào, mục đích chỉ vì những tấm giấy đề hai chữ "khen thưởng".
"Con ngoan, mẹ nghe nói trường con đang có cuộc thi học sinh giỏi cấp tỉnh hả? Hay con tham gia thử đi cho biết ha."
Bốn năm cơ cực vừa trôi qua, cấp ba, ba cậu đã định sẵn trường đại học cho tương lai rồi.
Cường Tịnh Hiên cuối cùng cũng thắc mắc, gia đình vì sao thích ép buộc người vậy? Nhưng cậu đơn thuần, trước giờ không nghĩ đến những yếu tố ngoài kia, từ khi sinh ra tới lớn cũng chỉ nhìn ở một góc độ hạn hẹp. Cho nên cậu luôn thánh thiện.
"Mẹ xin lỗi, nhưng con có thể tham gia cuộc thi này không?"
"Con yêu, sắp tới ba không thể chở con đi chơi được, con tha lỗi cho ba nha."
"Ba mẹ bận rồi, ngày mai con cứ đến nhà dì ở nhờ mấy bữa đi."
"Hiên, đây là em trai mới của con, ba mẹ đã không báo trước, xin lỗi con nhé. Con cứ chơi với em đi."
"Sao con lại đánh em? Em nó còn nhỏ mà, có biết gì đâu?"
"Cường Tịnh Hiên, ba chọn nghề cho con rồi, con sẽ làm bác sĩ trong bệnh viện nổi tiếng này."
"Tịnh Hiên, mày bị ng.u sao? Cha mẹ mày chỉ đang lợi dụng mày thôi!"
"-Mày bị ng.u sao? Cha mẹ mày chỉ đang lợi dụng mày thôi!"
"-Ng.u sao? Cha mẹ mày chỉ đang lợi dụng mày thôi!"
"-Cha mẹ mày chỉ đang lợi dụng mày thôi!"
"-lợi dụng mày"
Cường Tịnh Hiên sinh ra trong một gia đình đầy đủ mẹ cha, ông bà, họ hàng, cậu ngỡ như tương lai sẽ tràn ngập hạnh phúc. Bởi vì cậu có cha, có mẹ, có nhà, có nhiều thứ hơn những đứa trẻ khổ cực khác. Nhưng cuối cùng, chính cậu mới là đứa trẻ không bất hạnh nhất.
Ít ra, đám trẻ lang thang kia còn có quyền quyết định cuộc sống hơn là cậu.
Cường Tịnh Hiên nhìn qua cửa sổ, trông thấy xa xa kia, một đứa trẻ dơ dáy, đầu tóc rối bù, quần ống cao ống thấp, chân cũng chẳng mang giày đi lang thang trên nền tuyết giữa mùa đông. Đứa trẻ kia trông nghèo túng, tựa như một đồng dính túi cũng không có nhưng nó rất vui vẻ, đùa nghịch với tuyết trắng. Nó xây người tuyết giữa đường, đối diện cửa sổ nơi cậu đang ngồi. Xong, nó lại ngồi nghịch, ngồi ngẫm nghĩ điều gì đó rất xa, có thể là một giấc ngủ ngon hay đơn giản là tối nay ăn gì. Song, nó vẫn rất hạnh phúc, cười rất tươi, nó lại đắp tuyết và cố gắng xây một lâu đài nhỏ. Trông ấm áp nhỉ? Nó nghĩ thế. Nó đứng lên và bay nhảy quanh ngôi nhà bé tí của nó, rồi chợt nó vấp ngã, ụp mặt xuống nền tuyết. Thế nhưng, nó không kêu đau ngược lại còn đang tròn mắt nhìn về phía đối diện. Nó phát hiện ra rồi, một đứa trẻ khác ở trong gian nhà kia cũng đang chăm chú nhìn nó. Nó đột nhiên phấn khích, đứng phắt dậy và vẫy tay với cậu. Còn Cường Tịnh Hiên thì giật mình vì bị phát hiện ra, cậu vội quay đầu về, cố vùi đầu vào đống kiến thức cấp hai mà mẹ cậu vừa quẳng lên bàn. Nhưng bấy giờ cậu không tài nào học được, đầu óc cứ mãi lởn vởn hình ảnh kia, hình ảnh một đứa nhóc nào đó chơi đùa cùng tuyết rất vui vẻ. Cậu cũng muốn chơi... Cơ mà đống tập sách ấy thì không cho cậu chút thời gian nào cả. Cường Tịnh Hiên thở dài, ngước mặt nhìn ra ngoài, lần này đứa trẻ kia không từ bỏ ý định, nó vẫn đứng đấy và vẫy tay, có ý rủ cậu cùng chơi. Nhìn thấy sự hào hứng ấy, Cường Tịnh Hiên bất giác bị thôi miên, vô thức giơ tay đáp lại. Đúng lúc đứa trẻ kia nhìn thấy, nó vui lắm, cố vẫy tay mạnh hơn, sau đó lẩm bẩm gì đó. Cường Tịnh Hiên quan sát, qua khẩu hình miệng, cậu chợt nhận ra nó đang gọi mình. Đôi mắt Cường Tịnh Hiên như phát sáng, sự mới mẻ bên ngoài liên tục thôi thúc tâm trí cậu. Chạm vào cái gọi là lý trí. Lúc này, Cường Tịnh Hiên chậm rãi ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng. Cậu đặt bút xuống, đẩy ghế nhẹ nhàng rời khỏi bàn học. Cửa sổ nhà cậu làm rất lớn, cũng không chắn thanh sắt, cho nên, lợi dụng điểm này, Cường Tịnh Hiên đã mở chốt cửa sổ, lặng lẽ trèo ra ngoài.
Hôm nay tuyết lớn, mặt tuyết đã dâng đến bậc thềm vô tình tạo cơ hội cho cậu ra ngoài không bị ngã đau. Cường Tịnh Hiên thành công thoát ra, cậu ta vui lắm, mặt mày tươi tắn hẳn. Cậu mừng rỡ đáp lại đứa trẻ bên kia đường bằng hai tay đang vẫy chào. Còn đứa nhỏ nọ niềm nở không kém, vì cuối cùng cũng có người cùng chơi, nó hào hứng băng qua đường. Nhưng không để ý trên dưới, phía xa, một chiếc xe tải chạy đến, với tốc độ kinh hồn, chạy vụt qua nó. Bấy giờ, nền tuyết đỏ rực màu máu, văng lên lâu đài đứa trẻ ấy dày công xây nên, văng cả lên trên thân thể của Cường Tịnh Hiên.
Trong phút chốc, Cường Tịnh Hiên bàng hoàng, chết lặng. Còn chiếc xe kia đã sớm rời đi, để lại hiện trường vô cùng thảm khốc.
"Đáng lẽ con không nên rời khỏi bàn học."
Cường Tịnh Hiên giật mình, quay đầu nhìn thấy mẹ cậu đứng sau lưng, ba cậu thì vội vàng gọi một cuộc đến cảnh sát và bệnh viện nào đó...
"Con nên hiểu cho mẹ chứ, bên ngoài có nhiều nguy hiểm lắm..."
Nói rồi, người mẹ cúi người lau đi vết máu trên gương mặt Cường Tịnh Hiên, môi nở một nụ cười khó hiểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook