Chim Mỏi Về Tổ
-
Chương 5
Edit + Beta: Vịt
Giờ thực sự phải đến chỗ ba mẹ ở, Kha Khoa vừa nghĩ vừa nhận mệnh lục tung hòm tìm chìa khóa.
Nhưng có thứ chính là, lúc bạn không cần nó, cảm giác ở đâu cũng có, đến lúc thật sự cần dùng, chính là tìm khắp nơi không thấy.
Kha Khoa cơ hồ đã tìm khắp các chỗ có thể tìm một lượt, không có kết quả, đành phải bất đắc dĩ cầm điện thoại gọi cho ba mẹ không gì là không biết nhà mình.
"Chủ nhiệm Lý à, ăn tối chưa?"
Đầu bên kia điện thoại nghe thấy xưng hô này liền bắt đầu cười: "Ăn xong lâu rồi, mẹ với giáo sư Kha của anh đã đi dạo về rồi, lại không tìm ra thứ gì hả?"
"Mẹ thật sự là liệu sự như thần."
"Ui xời, mẹ còn không hiểu anh? Anh gọi cho mẹ như này, khẳng định lại có thứ gì không tìm thấy."
"Quả nhiên chuyện gì cũng không lừa được tai thần của mẹ, mẹ nhìn thấy chìa khóa một chiếc trước đây con để ở huyền quan không? Cái chìa khóa ở bên ba mẹ ý."
"Ây dà, anh quên mẹ mấy hôm trước đã nói với anh sao, em họ Yên Nhiên của anh muốn qua bên này học môn nghệ thuật chuẩn bị thi tài năng."
"Hình như có vụ này......"
"Anh mấy hôm nay cũng không về bên đó à? Chìa khóa đó mẹ đã sớm đưa cho bọn họ rồi, dì anh và Yên Nhiên ở đó mấy hôm nay rồi, anh nếu có việc gì trực tiếp qua, dì anh ngày nào cũng ở nhà đấy, nó mở cửa cho anh."
"...... Thôi ạ, cũng không có chuyện gì quan trọng, con cúp trước đây."
Kha Khoa để điện thoại xuống, cạn lời một hồi, giương mắt nhìn thấy Yến Quy vẫn đứng một bên chờ sắp xếp của anh, cũng không biết cậu lúc nãy xem hiểu bao nhiêu.
Thật ra Yến Quy ngược lại rất tự giác không theo dõi đời tư người khác, cảm giác được Kha Khoa hình như gọi điện thoại xong rồi, mới hơi mang theo hỏi thăm nhìn anh một cái.
Kha Khoa cũng không giải thích, kéo vai ly trong góc phòng khách mà Yến Quy mang đến qua, ra hiệu cậu cùng vào phòng ngủ chính với mình. Cất vali giúp cậu xong, lại tìm ra một bộ drap giường vỏ chăn sạch sẽ cùng thay với Yến Quy, sau đó, trong ánh mắt tìm kiếm của Yến Quy, từ trong tủ tìm ra một cái chăn hè, nói ngủ ngon với Yến Quy, tỏ vẻ ôm chăn rẽ vào phòng ngủ cho khách.
Đóng cửa phòng khách lại, Kha Khoa đặt cái chăn trong tay lên ghế máy tính, thở dài.
Không phải anh nhất định muốn muốn lặng lẽ làm chuyện tốt như vậy, thật sự ở chung với Yến Quy đều tràn ngập bất an và gấp rút. Có lẽ trời sinh tâm để ý mạnh, lúc phát hiện Yến Quy ra đi không từ biệt giận thì giận, tức xong nghĩ lại anh cảm giác mình rất có thể hiểu hành động của Yến Quy.
Cho nên anh lựa chọn không nói gì cả, một là hai người đối thoại quả thực không tiện; mặt khác, anh không biết làm thế nào có thể để Yến Quy thản nhiên hơn đón nhận ý tốt của mình, cái này có lẽ hôm nào vẫn phải dành thời gian thỉnh giáo chủ nhiệm Lý chút.
Kha Khoa nhìn phòng làm việc của mình một cái, từ giá sách đầy ắp đến bàn để máy tính và các loại máy ghi âm, lại đến ghế tựa máy tính để chăn hè, sau khi xác nhận hoàn toàn không có chỗ ngủ, anh nhận mệnh gấp chăn thành đệm, mở máy tính đăng nhập QQ, bắt đầu ấn vào em gái hôm qua đã add vào list xin kịch bản cho kịch truyền thanh kỳ tới.
CV nhất nặc: "Có đó không? Kịch bản kỳ tới gửi anh cái."
Thiên lương vương phá: "Thiên kim đại đại?! Anh bị trộm acc à?! Sao đột nhiên đuổi theo em xin kịch bản??!"
CV nhất nặc: "...... Hôm nay vừa lúc có chút thời gian, em có cho không? Giờ không cho sau này vĩnh viễn không cần cho nữa."
Thiên lương vương phá: "Nhưng mà...... kịch bản kỳ tới vẫn chưa có mà......"
Thiên lương vương phá: "À! Cơ mà bọn mình kỳ kịch truyền thanh trước sau khi ra hiệu quả rất tốt, mọi người quyết định hôm Trung thu mở hội ca khúc chủ đề, thiên kim đại đại anh muốn đến không? Em lát gửi tiến trình đại khái cho anh trước?"
CV nhất nặc: "Ok...... anh xem trước xem sao." Méo mó có hơn không đi, Kha Khoa cạn lời nghĩ, dù sao cũng ổn hơn là ngồi không.
Vậy mà em gái Thiên lương vương phá trực tiếp coi "Xem trước xem sao" thành tín hiệu anh muốn tham gia:
"Trời má! Đại đại anh rốt cục muốn tham gia hội hát sao??!
Bài hát replay unlimitited trong list của em lại có thể thêm nội dung mới sao??!
Em nhất định phải công bố tin tốt này vào group!!!"
CV nhất nặc: "...... Chờ chút"
Nhưng không đợi anh gõ xong, trong group tổ kịch đã nổ tung rồi, thậm chí bắt đầu inbox riêng oanh tạc anh, Kha Khoa rep có lệ mấy cái, cuối cùng dứt khoát logout chạy trốn.
Kha Khoa lật quy trình hội hát sơ lược mà em gái Thiên lương vương phá gửi qua, chợt nhớ tới mình lần trước tham gia hội hát hình như là hồi vừa vào đại học.
Cũng không phải bởi vì anh hát không hay, ngược lại, bởi vì anh hát quá hay, mặc kệ có bằng lòng hay không, mỗi lần hội hát đều khó tránh phải chơi trội.
Nhưng Kha Khoa hồi đó vẫn chưa phải Cự Cự bây giờ trong miệng các em gái, mấy danh tiếng đó ít nhiều mang đến cho anh chút phiền phức, hơn nữa mục đích ban đầu anh tham dự kịch truyền thanh chính là đơn thuần thích phối âm, sau khi xảy ra một vài chuyện, anh dứt khoát không tham gia bất kỳ hội hát nào nữa, chỉ để lại mấy bài hát hát vẩn vơ mấy năm trước, sau khi thanh danh anh vang dội, vẫn giữ lại làm truyền thuyết.
Quy trình hội hát chỉ là tóm tắt, Kha Khoa giở qua loa xong, dựa theo quy trình vốn có, ngoài anh ra tất cả các nhân vật chính đều list rõ ràng, anh suy nghĩ một cút, cuối cùng vẫn mở phần mềm âm nhạc bắt đầu chọn bài.
Anh ở trong bộ kịch truyền thanh này diễn một hiệp khách ỷ mã trường kiếm, Kha Khoa vừa nghe vừa chọn bài hát đơn, cuối cùng quyết định bài《Minh nguyệt thiên thai》, chờ anh lướt qua một lượt lyrics bài này, đồng hồ góc dưới bên phải màn hình máy tính vừa vặn nhảy qua 11h.
Kha Khoa lấy tai nghe xuống, nín thở nghe động tĩnh bên ngoài một chút, sau khi xác nhận Yến Quy đã ngủ, mới ôm lấy chăn, rón ra rón rén đi ra ngoài.
Anh nghĩ trong khổ mua vui, ở nhà mình còn làm như trộm vậy, chắc chẳng có ai.
Kha Khoa vừa trải chăn trên sofa mình từ từ chui vào, vừa nghĩ nhất định phải đặt báo thức sớm chút, không thể để Yến Quy phát hiện.
Lại nghĩ tới ngày mai còn là chủ nhật, nhưng không thể ngủ nướng, Kha Khoa quả thực vô cùng đau đớn, quyết định phải nhanh chóng làm thêm cái giường đặt ở phòng khách. Có thể là hôm nay anh thật sự hơi mệt, nghĩ lung tung như vậy vậy mà nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Ngược lại Yến Quy, cậu vốn hoàn toàn không quen giường, ở đâu cũng có thể ngủ một giấc đến sáng, nhưng hôm nay không biết có phải lúc đưa thuốc uống nhiều nước quá hay không, nửa đêm lại muốn đi tiểu.
Lúc cậu vẫn buồn ngủ xuyên qua phòng khách đi xả van, đột nhiên phát hiện trên sofa vậy mà nằm một người, trong nháy mắt buồn tiểu bị dọa không còn.
Sau khi thở mấy lần, cậu dần dần tỉnh táo lại, sờ mò đến gần nhìn: Vậy mà là thầy!
Lại liên tưởng đến các loại hành động của Kha Khoa hôm nay trước khi đi ngủ, may mà đầu óc Yến Quy không đi dạo nữa, hiểu ngọn nguồn.
Cậu an tĩnh nhìn Kha Khoa một lát, nhấc cái chăn buông thõng trên mặt đất lên giúp anh, cuối cùng vẫn yên lặng đi toilet xong, về phòng.
Sau khi Yến Quy nằm xuống lại nghĩ tới bộ dạng kìm nén của Kha Khoa tay dài chân dài rụt lại trên sofa, nhất thời không ngủ được, nhưng cũng không dám làm gì.
Thầy đã không muốn cậu biết, vậy cậu liền tỏ vẻ không biết, làm giảm cảm giác tồn tại của mình, để người khác cảm thấy thoải mái, trong cuộc đời hai mươi mấy năm của cậu, chắc là không có chuyện gì làm tốt hơn cái này.
Đáng thương Kha Khoa 7h sáng bị đồng hồ báo thức đánh thức còn ngây thơ cho rằng kế hoạch của mình quả nhiên không chê vào đâu được, không biết Yến Quy trong nhà vừa qua 6h đã tỉnh, thậm chí qua Wechat thương lượng xong với Đinh Nhất chuyện xe điện.
Yến Quy nhẫn nhịn ở trong phòng đợi hồi lâu, rốt cục trước khi suýt nữa làm lỡ công việc của Đinh Nhất, từ trong khe cửa quan sát thấy Kha Khoa rời giường, bèn vội vàng vận lên kỹ thuật diễn 100%, làm bộ vừa tỉnh ngủ, kéo cửa phòng đi ra.
Kha Khoa quả nhiên cho rằng mình nói dối thành công, nhìn thấy Yến Quy nhanh chóng ra hiệu cậu đi rửa mặt, mình thì lục bánh mì và trứng gà ra chuẩn bị làm bữa sáng đơn giản.
Thế là chờ Yến Quy khó khăn dùng tay trái rửa mặt xong, đẩy cửa phòng vệ sinh ra, trong nháy mắt còn tưởng mình lạc vào tiên cảnh......
Cả căn phòng lượn lờ sương khói, nồng nặc toàn mùi khói dầu sặc người, Yến Quy vội vàng chạy đến phòng bếp nhìn, còn chưa kịp phản ứng gì, trước tiên hắt hơi mạnh một cái, Kha Khoa nghe tiếng mắt chứa lệ nóng vừa ho khan vừa ra hiệu Yến Quy đi ra ngoài trước.
Yến Quy lắc lắc đầu, giơ tay lên chỉ chỉ máy hút khói dầu biến thành vô tác dụng, Kha Khoa mới giống như bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng ấn chốt mở. Trong tiếng gió vù vù của máy hút mùi, khói dầu rốt cục từ từ tản đi, Yến Quy thò đầu nhìn vào trong nồi một cái, thế nhưng nhất thời không thể phân biệt được vật đen thùi lùi trong nồi là thứ gì.
Kha Khoa thấy cậu cau mày, cảm giác trên mặt mình cũng hơi nóng rát.
Bình trà giải lạnh tối qua đã là toàn bộ tài nấu nướng của anh, bởi vì từ nhỏ đến lớn cơ hồ luôn bên cạnh cha mẹ, anh chưa từng tự mình làm mấy việc như kiểu nấu cơm. Dựa vào chút ít kinh nghiệm nấu nướng, Kha Khoa vốn tưởng chuyện nấu cơm còn không phải hạ bút thành văn, kết quả không cẩn thận làm thành hiện trường sự cố.
Còn không bằng trực tiếp luộc trứng, ít nhất cái đó chưa từng thất bại, Kha Khoa ngượng ngùng nghĩ.
Chờ Kha Khoa hoàn hồn, Yến Quy đã ghé tới tắt bếp, thuận tiện quơ lấy cái nồi rán, trong ánh mắt hỏi thăm của cậu, Kha Khoa cầm lấy thùng rác, ra hiệu cậu đổ đồ bên trong vào.
Kha Khoa vốn muốn nói bảo Yến Quy chờ chút, anh ra ngoài đến nhà ăn mua ít bữa sáng, kết quả Yến Quy sau khi đặt nồi rán lên bếp, lại nhen lửa.
Sau đó Yến Quy dưới cái nhìn chăm chú của Kha Khoa, một tay hoàn thành thao tác mà anh hai tay cũng không thể sánh bằng......
Mười phút sau, Kha Khoa ngồi bên bàn ăn, từ từ nhai bữa sáng, xấu hổ phát hiện mình vậy mà dâng lên cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Giờ thực sự phải đến chỗ ba mẹ ở, Kha Khoa vừa nghĩ vừa nhận mệnh lục tung hòm tìm chìa khóa.
Nhưng có thứ chính là, lúc bạn không cần nó, cảm giác ở đâu cũng có, đến lúc thật sự cần dùng, chính là tìm khắp nơi không thấy.
Kha Khoa cơ hồ đã tìm khắp các chỗ có thể tìm một lượt, không có kết quả, đành phải bất đắc dĩ cầm điện thoại gọi cho ba mẹ không gì là không biết nhà mình.
"Chủ nhiệm Lý à, ăn tối chưa?"
Đầu bên kia điện thoại nghe thấy xưng hô này liền bắt đầu cười: "Ăn xong lâu rồi, mẹ với giáo sư Kha của anh đã đi dạo về rồi, lại không tìm ra thứ gì hả?"
"Mẹ thật sự là liệu sự như thần."
"Ui xời, mẹ còn không hiểu anh? Anh gọi cho mẹ như này, khẳng định lại có thứ gì không tìm thấy."
"Quả nhiên chuyện gì cũng không lừa được tai thần của mẹ, mẹ nhìn thấy chìa khóa một chiếc trước đây con để ở huyền quan không? Cái chìa khóa ở bên ba mẹ ý."
"Ây dà, anh quên mẹ mấy hôm trước đã nói với anh sao, em họ Yên Nhiên của anh muốn qua bên này học môn nghệ thuật chuẩn bị thi tài năng."
"Hình như có vụ này......"
"Anh mấy hôm nay cũng không về bên đó à? Chìa khóa đó mẹ đã sớm đưa cho bọn họ rồi, dì anh và Yên Nhiên ở đó mấy hôm nay rồi, anh nếu có việc gì trực tiếp qua, dì anh ngày nào cũng ở nhà đấy, nó mở cửa cho anh."
"...... Thôi ạ, cũng không có chuyện gì quan trọng, con cúp trước đây."
Kha Khoa để điện thoại xuống, cạn lời một hồi, giương mắt nhìn thấy Yến Quy vẫn đứng một bên chờ sắp xếp của anh, cũng không biết cậu lúc nãy xem hiểu bao nhiêu.
Thật ra Yến Quy ngược lại rất tự giác không theo dõi đời tư người khác, cảm giác được Kha Khoa hình như gọi điện thoại xong rồi, mới hơi mang theo hỏi thăm nhìn anh một cái.
Kha Khoa cũng không giải thích, kéo vai ly trong góc phòng khách mà Yến Quy mang đến qua, ra hiệu cậu cùng vào phòng ngủ chính với mình. Cất vali giúp cậu xong, lại tìm ra một bộ drap giường vỏ chăn sạch sẽ cùng thay với Yến Quy, sau đó, trong ánh mắt tìm kiếm của Yến Quy, từ trong tủ tìm ra một cái chăn hè, nói ngủ ngon với Yến Quy, tỏ vẻ ôm chăn rẽ vào phòng ngủ cho khách.
Đóng cửa phòng khách lại, Kha Khoa đặt cái chăn trong tay lên ghế máy tính, thở dài.
Không phải anh nhất định muốn muốn lặng lẽ làm chuyện tốt như vậy, thật sự ở chung với Yến Quy đều tràn ngập bất an và gấp rút. Có lẽ trời sinh tâm để ý mạnh, lúc phát hiện Yến Quy ra đi không từ biệt giận thì giận, tức xong nghĩ lại anh cảm giác mình rất có thể hiểu hành động của Yến Quy.
Cho nên anh lựa chọn không nói gì cả, một là hai người đối thoại quả thực không tiện; mặt khác, anh không biết làm thế nào có thể để Yến Quy thản nhiên hơn đón nhận ý tốt của mình, cái này có lẽ hôm nào vẫn phải dành thời gian thỉnh giáo chủ nhiệm Lý chút.
Kha Khoa nhìn phòng làm việc của mình một cái, từ giá sách đầy ắp đến bàn để máy tính và các loại máy ghi âm, lại đến ghế tựa máy tính để chăn hè, sau khi xác nhận hoàn toàn không có chỗ ngủ, anh nhận mệnh gấp chăn thành đệm, mở máy tính đăng nhập QQ, bắt đầu ấn vào em gái hôm qua đã add vào list xin kịch bản cho kịch truyền thanh kỳ tới.
CV nhất nặc: "Có đó không? Kịch bản kỳ tới gửi anh cái."
Thiên lương vương phá: "Thiên kim đại đại?! Anh bị trộm acc à?! Sao đột nhiên đuổi theo em xin kịch bản??!"
CV nhất nặc: "...... Hôm nay vừa lúc có chút thời gian, em có cho không? Giờ không cho sau này vĩnh viễn không cần cho nữa."
Thiên lương vương phá: "Nhưng mà...... kịch bản kỳ tới vẫn chưa có mà......"
Thiên lương vương phá: "À! Cơ mà bọn mình kỳ kịch truyền thanh trước sau khi ra hiệu quả rất tốt, mọi người quyết định hôm Trung thu mở hội ca khúc chủ đề, thiên kim đại đại anh muốn đến không? Em lát gửi tiến trình đại khái cho anh trước?"
CV nhất nặc: "Ok...... anh xem trước xem sao." Méo mó có hơn không đi, Kha Khoa cạn lời nghĩ, dù sao cũng ổn hơn là ngồi không.
Vậy mà em gái Thiên lương vương phá trực tiếp coi "Xem trước xem sao" thành tín hiệu anh muốn tham gia:
"Trời má! Đại đại anh rốt cục muốn tham gia hội hát sao??!
Bài hát replay unlimitited trong list của em lại có thể thêm nội dung mới sao??!
Em nhất định phải công bố tin tốt này vào group!!!"
CV nhất nặc: "...... Chờ chút"
Nhưng không đợi anh gõ xong, trong group tổ kịch đã nổ tung rồi, thậm chí bắt đầu inbox riêng oanh tạc anh, Kha Khoa rep có lệ mấy cái, cuối cùng dứt khoát logout chạy trốn.
Kha Khoa lật quy trình hội hát sơ lược mà em gái Thiên lương vương phá gửi qua, chợt nhớ tới mình lần trước tham gia hội hát hình như là hồi vừa vào đại học.
Cũng không phải bởi vì anh hát không hay, ngược lại, bởi vì anh hát quá hay, mặc kệ có bằng lòng hay không, mỗi lần hội hát đều khó tránh phải chơi trội.
Nhưng Kha Khoa hồi đó vẫn chưa phải Cự Cự bây giờ trong miệng các em gái, mấy danh tiếng đó ít nhiều mang đến cho anh chút phiền phức, hơn nữa mục đích ban đầu anh tham dự kịch truyền thanh chính là đơn thuần thích phối âm, sau khi xảy ra một vài chuyện, anh dứt khoát không tham gia bất kỳ hội hát nào nữa, chỉ để lại mấy bài hát hát vẩn vơ mấy năm trước, sau khi thanh danh anh vang dội, vẫn giữ lại làm truyền thuyết.
Quy trình hội hát chỉ là tóm tắt, Kha Khoa giở qua loa xong, dựa theo quy trình vốn có, ngoài anh ra tất cả các nhân vật chính đều list rõ ràng, anh suy nghĩ một cút, cuối cùng vẫn mở phần mềm âm nhạc bắt đầu chọn bài.
Anh ở trong bộ kịch truyền thanh này diễn một hiệp khách ỷ mã trường kiếm, Kha Khoa vừa nghe vừa chọn bài hát đơn, cuối cùng quyết định bài《Minh nguyệt thiên thai》, chờ anh lướt qua một lượt lyrics bài này, đồng hồ góc dưới bên phải màn hình máy tính vừa vặn nhảy qua 11h.
Kha Khoa lấy tai nghe xuống, nín thở nghe động tĩnh bên ngoài một chút, sau khi xác nhận Yến Quy đã ngủ, mới ôm lấy chăn, rón ra rón rén đi ra ngoài.
Anh nghĩ trong khổ mua vui, ở nhà mình còn làm như trộm vậy, chắc chẳng có ai.
Kha Khoa vừa trải chăn trên sofa mình từ từ chui vào, vừa nghĩ nhất định phải đặt báo thức sớm chút, không thể để Yến Quy phát hiện.
Lại nghĩ tới ngày mai còn là chủ nhật, nhưng không thể ngủ nướng, Kha Khoa quả thực vô cùng đau đớn, quyết định phải nhanh chóng làm thêm cái giường đặt ở phòng khách. Có thể là hôm nay anh thật sự hơi mệt, nghĩ lung tung như vậy vậy mà nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Ngược lại Yến Quy, cậu vốn hoàn toàn không quen giường, ở đâu cũng có thể ngủ một giấc đến sáng, nhưng hôm nay không biết có phải lúc đưa thuốc uống nhiều nước quá hay không, nửa đêm lại muốn đi tiểu.
Lúc cậu vẫn buồn ngủ xuyên qua phòng khách đi xả van, đột nhiên phát hiện trên sofa vậy mà nằm một người, trong nháy mắt buồn tiểu bị dọa không còn.
Sau khi thở mấy lần, cậu dần dần tỉnh táo lại, sờ mò đến gần nhìn: Vậy mà là thầy!
Lại liên tưởng đến các loại hành động của Kha Khoa hôm nay trước khi đi ngủ, may mà đầu óc Yến Quy không đi dạo nữa, hiểu ngọn nguồn.
Cậu an tĩnh nhìn Kha Khoa một lát, nhấc cái chăn buông thõng trên mặt đất lên giúp anh, cuối cùng vẫn yên lặng đi toilet xong, về phòng.
Sau khi Yến Quy nằm xuống lại nghĩ tới bộ dạng kìm nén của Kha Khoa tay dài chân dài rụt lại trên sofa, nhất thời không ngủ được, nhưng cũng không dám làm gì.
Thầy đã không muốn cậu biết, vậy cậu liền tỏ vẻ không biết, làm giảm cảm giác tồn tại của mình, để người khác cảm thấy thoải mái, trong cuộc đời hai mươi mấy năm của cậu, chắc là không có chuyện gì làm tốt hơn cái này.
Đáng thương Kha Khoa 7h sáng bị đồng hồ báo thức đánh thức còn ngây thơ cho rằng kế hoạch của mình quả nhiên không chê vào đâu được, không biết Yến Quy trong nhà vừa qua 6h đã tỉnh, thậm chí qua Wechat thương lượng xong với Đinh Nhất chuyện xe điện.
Yến Quy nhẫn nhịn ở trong phòng đợi hồi lâu, rốt cục trước khi suýt nữa làm lỡ công việc của Đinh Nhất, từ trong khe cửa quan sát thấy Kha Khoa rời giường, bèn vội vàng vận lên kỹ thuật diễn 100%, làm bộ vừa tỉnh ngủ, kéo cửa phòng đi ra.
Kha Khoa quả nhiên cho rằng mình nói dối thành công, nhìn thấy Yến Quy nhanh chóng ra hiệu cậu đi rửa mặt, mình thì lục bánh mì và trứng gà ra chuẩn bị làm bữa sáng đơn giản.
Thế là chờ Yến Quy khó khăn dùng tay trái rửa mặt xong, đẩy cửa phòng vệ sinh ra, trong nháy mắt còn tưởng mình lạc vào tiên cảnh......
Cả căn phòng lượn lờ sương khói, nồng nặc toàn mùi khói dầu sặc người, Yến Quy vội vàng chạy đến phòng bếp nhìn, còn chưa kịp phản ứng gì, trước tiên hắt hơi mạnh một cái, Kha Khoa nghe tiếng mắt chứa lệ nóng vừa ho khan vừa ra hiệu Yến Quy đi ra ngoài trước.
Yến Quy lắc lắc đầu, giơ tay lên chỉ chỉ máy hút khói dầu biến thành vô tác dụng, Kha Khoa mới giống như bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng ấn chốt mở. Trong tiếng gió vù vù của máy hút mùi, khói dầu rốt cục từ từ tản đi, Yến Quy thò đầu nhìn vào trong nồi một cái, thế nhưng nhất thời không thể phân biệt được vật đen thùi lùi trong nồi là thứ gì.
Kha Khoa thấy cậu cau mày, cảm giác trên mặt mình cũng hơi nóng rát.
Bình trà giải lạnh tối qua đã là toàn bộ tài nấu nướng của anh, bởi vì từ nhỏ đến lớn cơ hồ luôn bên cạnh cha mẹ, anh chưa từng tự mình làm mấy việc như kiểu nấu cơm. Dựa vào chút ít kinh nghiệm nấu nướng, Kha Khoa vốn tưởng chuyện nấu cơm còn không phải hạ bút thành văn, kết quả không cẩn thận làm thành hiện trường sự cố.
Còn không bằng trực tiếp luộc trứng, ít nhất cái đó chưa từng thất bại, Kha Khoa ngượng ngùng nghĩ.
Chờ Kha Khoa hoàn hồn, Yến Quy đã ghé tới tắt bếp, thuận tiện quơ lấy cái nồi rán, trong ánh mắt hỏi thăm của cậu, Kha Khoa cầm lấy thùng rác, ra hiệu cậu đổ đồ bên trong vào.
Kha Khoa vốn muốn nói bảo Yến Quy chờ chút, anh ra ngoài đến nhà ăn mua ít bữa sáng, kết quả Yến Quy sau khi đặt nồi rán lên bếp, lại nhen lửa.
Sau đó Yến Quy dưới cái nhìn chăm chú của Kha Khoa, một tay hoàn thành thao tác mà anh hai tay cũng không thể sánh bằng......
Mười phút sau, Kha Khoa ngồi bên bàn ăn, từ từ nhai bữa sáng, xấu hổ phát hiện mình vậy mà dâng lên cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook