Chim Mỏi Về Tổ
Chương 14

Edit + Beta: Vịt

"Mẹ, sao mẹ lại rảnh qua đây?" Kha Khoa nhìn chủ nhiệm Lý đột nhiên xuất hiện ở cửa, vẻ mặt mờ mịt đứng lên hỏi.

Chủ nhiệm Lý nhìn bộ dạng không có gì đáng ngại của anh, hơi thả lỏng, ra hiệu túi to túi nhỏ trong tay với Kha Khoa: "Mang ít đặc sản địa phương cho anh, dượng anh hai hôm trước gửi về," Bà nghi ngờ nhìn Yến Quy bên cạnh vẻ mặt rõ ràng có chút kỳ quái, "Vẫn chưa nói nhỉ, đầu sao vậy? Tiểu Yến đây là tình huống gì? Cũng bị thương?"

Kha Khoa theo theo tầm mắt bà nhìn thoáng qua, vừa đi qua nhận đồ trong tay bà, vừa tránh nặng tìm nhẹ nói: "Không sao đâu, đi dạo ở thao trường không để ý bị bóng đập, Yến Quy hẳn là bị dọa."

"Sao không chơi bóng rổ lại đổi thành chạy đến sân đá bóng lắc lư hả? Còn không cẩn thận như vậy, không có vấn đề gì lớn chứ?" Chủ nhiệm Lý thay giày xong, đi thẳng đến sofa ngồi, nhìn Kha Khoa thu dọn đồ vào trong tủ phòng bếp, chờ anh qua đây lại cẩn thận nhìn đầu anh.

"Chỉ sưng cục thôi, vốn cũng không có chuyện gì lớn, liền không nói với mẹ, cơ mà rốt cuộc vẫn là chủ nhiệm Lý của con bản lĩnh thông thiên, như vậy cũng có thể bị ngài biết được."

Chủ nhiệm Lý thấy anh vẫn miệng lém lỉnh không đứng đắn, triệt để yên tâm, nhẫn nhịt không cho đầu anh một cái tát: "Sư bố anh, tôi vừa nãy đến phòng làm việc của anh đưa đồ cho anh, Tiểu Vương nói đầu anh bị thương hôm nay xin nghỉ, tôi mới biết, nếu không anh thật sự coi tôi biết bấm tính toán biết được anh ở nhà lúc này, đầu còn bị thương nhỉ."

Kha Khoa thật ra trong lòng đã sớm đoán rõ ràng, nghe thấy chủ nhiệm Lý nói như vậy, trong lòng suy nghĩ quả nhiên như thế, ngoài miệng lại gượng gạo đổi đề tài:

"Thế nào, giờ này rồi, cơm trưa ăn ở đây chứ ạ?"

"Không được, về nấu cơm cho giáo sư Kha của anh, buổi chiều tôi còn có lớp." Chủ nhiệm Lý tới vội đi cũng vội, vừa nói liền đứng dậy muốn đi.

Kha Khoa suy nghĩ một chút, đứng dậy theo: "Vậy được, con tiễn mẹ."

Anh ra hiệu với Yến Quy bên cạnh, mặc áo khoác vào liền cùng ra ngoài với chủ nhiệm Lý.

Hai người đi ra cao ốc Tân Nhất Hào chủ nhiệm Lý mới chế nhạo mở miệng: "Sao lại giả dối với mẹ vậy chứ? Mẹ chỉ ngồi xe của trường, cũng phải tiễn?"

Kha Khoa ho che giấu một tiếng: "Vâng, phòng làm việc có vài việc, con tiện đi qua."

Chủ nhiệm Lý đánh giá anh một phen, gật đầu: "Được rồi, dù sao anh cũng đã lớn, tự mình có chừng mực là được."

Kha Khoa gật gật đầu, một đường tiễn bà đến điểm xe của trường, nhìn bà lên xe, suy nghĩ một chút, vẫn xoay người lại đến ký túc xá nam sinh.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Kha Khoa quay trở lại phòng 405, giơ tay lên gõ gõ cửa, một giọng nam bên trong đáp một câu "Vào đi", nghe tiếng không giống "Hộ bị cưỡng chế".

Mấy giây sau cửa phòng mở ra, quả nhiên không phải đại lão Lưu, tầm mắt Kha Khoa lướt qua bóng dáng gầy teo nho nhỏ trước mặt, nhìn quanh bên trong.

Đại lão Lưu đang chơi game.

Hắn trực giác sau lưng có người, hơn nữa đã đứng một lúc, đúng lúc ván game này lại thua, liền mang theo hỏa khí nổi giận đùng đùng quay đầu lại, muốn xem xem đứa nào không muốn sống — Kết quả thật sự có chút ngoài ý muốn.

"Hây, tao tưởng là ai chứ? Đây không phải nhân tình của tiểu tử Yến Quy sao? Sao thế, nghĩ không thông muốn đến tìm chết à?" Đại lão Lưu vừa nói lấy tai nghe xuống đứng lên, nhưng ngoài ý muốn phát hiện, người trước mắt nhìn gầy, vậy mà hình như còn cao hơn hắn một ngón tay.

Hắn cảm thấy ngẩng mắt nhìn anh hình như có hơi tổn hại khí thế của mình, dứt khoát gằn mông xuống, lại ôm tay ngồi xuống trên bàn.

Mắt Kha Khoa liếc xéo xuống đại lão Lưu: "Những lời cậu nói buổi sáng có ý gì?"

Đại lão Lưu nghe vậy ngoáy ngoáy tai: "Giả ngu? Không biết tao nói có ý gì? Hay là nói, tiểu tử mày cũng bị họ Yến lừa?"

"Không thể nào chứ? Tao nhìn hai bọn mày thế nào cũng giống tôi tình anh nguyện chứ?"

"Nói xem, dù sao cũng không có người ngoài, thế nào? Làm với đàn ông cảm giác thế nào?"

Kha Khoa cắn răng, ai không người ngoài với mày, cả nhà mày đều là người ngoài.

Đại lão Lưu còn đang không biết sống chết tự biên tự diễn: "Cũng không buồn nôn, chết......"

"Rầm!"

Đại lão Lưu còn chưa nói xong câu, Kha Khoa cũng chưa kịp đánh hắn, hai người bị âm thanh đột nhiên xuất hiện dọa đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Là Lý Nhiễm ở cửa làm đổ chổi.

Cơn tức của Kha Khoa bị tiểu nhạc đệm bất thình lình đánh bay chút, anh nhìn đại lão Lưu, không muốn làm bẩn tay mình. Loại này chính là trong mồm chó không phun được ngà voi, anh biết ở thêm cũng không có tác dụng gì, dứt khoát mặc kệ đại lão Lưu hùng hùng hổ hổ sau lưng, xoay người rời đi.

Lúc gần đi tới cửa Kha Khoa dừng lại một chút, nhìn tiểu tử nơm nớp lo sợ ở cửa, tiểu tử do dự một chút, đóng cửa đi theo Kha Khoa ra ngoài.

Hai người khóa trái phòng hoạt động của sinh viên ở tầng 4 ký túc xá nam sinh, Kha Khoa nghe giải thích khấp khểnh của cái người tên Lý Nhiễm ban ngày, rốt cuộc hiểu chân tướng.

Hồi vừa lên đại học, Yến Quy quan hệ rất tốt với một sinh lớp bọn họ, thường xuyên qua lại sinh ra tình cảm với hắn, viết thư tình thổ lộ với nam sinh kia. Kết quả nam sinh kia lúc họp lớp công bố thư tình Yến Quy tặng hắn, nói cậu là đồ biến thái, mắng cậu không biết liêm sỉ, tự mình đoạn tử tuyệt tôn, còn muốn ra ngoài gieo họa cho người khác.

Kha Khoa nghe tự thuật của Lý Nhiễm, sau đó răng hàm càng cắn càng chặt, tức giận và đau lòng tràn ngập quả thực muốn phun ra ngoài. Anh quả thực không cách nào tưởng tượng, Yến Quy lúc ấy trước mắt bao người bị crush của mình hung hăng làm tổn thương là tâm trạng gì.

Thả nào Yến Quy luôn sợ bóng sợ gió với tình cảm. Cho dù ai tràn đầy nhu tình bị người tàn nhẫn ném lên mặt đất còn muốn trước mặt mọi người xỉ nhục, cũng không thể nào không chút tổn thương, huống chi là Yến Quy mẫn cảm như vậy.

Chỉ hy vọng mình không xuất hiện quá muộn.

Thầy Kha trên đường chạy như bay về Tân Nhất Hào kích động nghĩ, cái con mẹ nó nước ấm thêm lửa nấu ếch, ông đây hiện tại lập tức muốn mổ trái tim thiếu nam trân quý 26 năm này cho Yến Quy nhìn rõ một chút!

Núi đã không đến bên ta, vậy ta phải đến bên núi.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Yến Quy một mình ngồi yên trên sofa thật lâu.

Cậu cảm thấy là lúc nói tạm biệt.

Chủ nhiệm Lý vừa nãy mặc dù hảo tâm không truy cứu, nhưng trong lòng mình nên có chút tự giác, cậu biết thầy Kha không cần chiếu cố của cậu, thậm chí không có cậu, thầy Kha còn có thể sống nhẹ nhàng chút.

Nhân lúc hiện tại chút tâm tư không dám nhìn người kia của cậu còn chưa bại lộ, mọi người gặp lại vẫn có thể là bạn.

Tuyệt đối không thể giống như 2 năm trước, quá khó coi. Lại một lần nữa, cậu không biết mình còn có thể chịu được hay không.

Lần đó là cậu quá đơn thuần cũng quá kích động, dựa vào chút hảo cảm mông lung liền thổ lộ, kết quả có thể nghĩ ra. Mà lần này cậu có thể cảm giác được, tình cảm của cậu đối với thầy Khoa không giống vậy, mãnh liệt hơn, khó có thể tự kiềm chế, không cách nào tự kiềm chế, điều này khiến cảm giác đáy lòng cậu càng thêm sợ hãi.

Thầy Khoa tốt như vậy, cậu không thể hủy hoại thầy Kha.

Đến lúc rồi.

Yến Quy một lần nữa nhìn quanh căn nhà trọ nho nhỏ này, từ ghế sofa sáng màu mà thầy Khoa từng ngủ lúc phòng cho khách không có giường, đến bể cá nhỏ ở ban công khiến cậu xấu xí trước mặt vợ chồng Kha thị, rồi đến căn phòng bếp từng mù mịt khói, còn có phòng cho khác mà bọn họ cùng tham dự hội hát...... Trong khoảng thời gian ngắn, không nghĩ đến nơi này đã để lại cho cậu nhiều kỉ niệm như vậy.

Vậy là đủ rồi.

Yến Quy đỏ vành mắt nhẹ nhàng kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười không có hình dạng.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Kha Khoa hấp tấp mở cửa 901 ra, liền thấy Yến Quy đang ngồi xổm trong phòng khách thu dọn vali của cậu, sợ đến mức anh vội vàng 3 bước thành 2 chạy chậm qua, một cái kéo người từ trên mựt đất lên.

Yến Quy nhìn thấy Kha Khoa đột nhiên xuất hiện sửng sốt một chút, chợt cười với anh, khoa tay múa chân nói: "Thầy về rồi, em phải đi thôi."

Kha Khoa nhíu nhíu mày: "Sao đột nhiên muốn đi, đi đâu? Đầu tôi vẫn chưa khỏi đâu."

Yến Quy lại khoa tay múa chân gì đó, Kha Khoa nhất thời không nhìn hiểu, dứt khoát lại muốn gõ chữ trao đổi, trong nháy mắt lấy điện thoại ra Yến Quy lại sửng sốt một chút — Chiếc điện thoại này, còn là thầy Khoa cho cậu.

"Đầu thầy hẳn không có gì đáng ngại rồi nhỉ? Em đã ở đây quấy rầy lâu rồi, ở tiếp em sẽ lương tâm bất an mất."

Kha Khoa quét một cái, kéo khóe miệng lên, tà khí cười một cái, không chút lưu tình ném ra một quả bom nặng cân với bạn nhỏ Yến: "Sao? Bội tình bạc nghĩa lương tâm an được?"

Yến Quy bối rối.

Nhưng thầy Khoa bên cạnh vẫn tiếp tục: "Nhanh vậy đã quên em đáp ứng sẽ chịu trách nhiệm với tôi?"

"Yến Quy, em không thể ỷ vào tuổi còn nhỏ, có thể tùy tiện lừa gạt tình cảm của thầy."

"Tôi thích em, em phải chịu trách nhiệm cả đời với tôi."

Yến Quy cảm thấy giờ phút này trong đầu giống như có người đang đón Tết âm vậy, liên tục bắn pháo hoa pháo kép đầy trời, tim mình cũng nhảy nhót vui mừng theo, dường như muốn nhảy ra từ trong cổ họng.

Cậu cảm giác ngôn ngữ môi mình tự học quả nhiên có vấn đề, nếu không làm sao sẽ...... làm sao sẽ nhìn thấy thầy Kha đang nói......

Yến Quy ngây ngẩn khoa tay múa chân nói: "Thầy nói gì?"

"Tôi thích em." Kha Khoa không hề chớp mắt nhìn Yến Quy, giống như ngờ tới có câu hỏi này, lặp lại một lần.

"Cái gì?" Yến Quy không tiếng động giật giật đôi môi.

Kha Khoa dứt khoát kéo tay cậu, đặt cổ mình ở vị trí dây thanh trên cổ.

"Yến Quy, anh yêu em."

Yến Tiểu Quy rốt cuộc lại khóc lóc gây thất vọng.

Cậu cúi đầu muốn che giấu, lại bị thầy Kha giơ tay lên chặn lại, chỉ có thể coi như che giấu mà khua tay múa chân ngôn ngữ ký hiệu kéo một nụ cười mang theo nước mắt với anh:

"Giọng thầy thật hay."

"Em nghe được?"

"Em nghe được."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương