Chim Hoàng Yến
-
Chương 70: Bức tranh sơn dầu
Đó là một bức tranh sơn dầu được tô vẽ rất đẹp, nhưng khoảng cách hơi xa, từ góc nhìn của Bùi Hướng Tước, không thể nhìn thấy tranh vẽ cái gì, chỉ nhìn ra một mảng màu tươi sáng rực rỡ.
Nhưng chỉ cần vậy thôi, cũng đủ khiến Bùi Hướng Tước vui vẻ: "Đây, đây là quà tặng sao?"
Cậu vẫn luôn trân trọng đồ Lục Úc cho mình, đặc biệt là hai bức vẽ anh tặng, đã được trân trọng cất đi, bình thường ngay cả lúc lấy ra xem cũng phải rửa tay trước.
Lục Úc gật đầu, giơ bức tranh ra phía trước: "Đã lâu không nghiêm túc vẽ, tay vẫn gượng, không biết vẽ như thế nào."
Bùi Hướng Tước mở to mắt, nhìn chằm chằm động tác trên tay Lục Úc không chớp mắt. Lục Úc nắm lấy tay cậu, kéo vào phòng, đặt tranh lên bàn, lúc này Bùi Hướng Tước mới nhìn rõ.
Hình dáng trên tranh chính là Bùi Hướng Tước cậu.
Bùi Hướng Tước ngây ngẩn, vô thức cúi người xuống để nhìn rõ hơn.
Tranh chỉ vẽ một mình Bùi Hướng Tước, từng mảng lớn sắc màu xung quanh đều mờ nhạt, không rõ là vẽ cái gì.
Bùi Hướng Tước ở giữa trang giấy, mặc áo sơ mi trắng, cổ áo mở lớn, lộ ra cần cổ và xương quai xanh, gầy đến mức xương hằn lên da thịt. Cậu đang cười, nhưng lại mím môi, giống như đang nín cười, nhưng khóe miệng vẫn khe khẽ nhếch lên. Má hơi ửng hồng, làn da trắng trẻo, giống như phát sáng, khiến cả bức tranh bừng lên sức sống.
Vành tai cài đầy nụ hoa hồng, sắc hoa tụ lại một chỗ, nhiều đến mức làm rối tóc đen, cánh hoa giống như tư lụa, làm nổi bật làn da mịn màng, đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc. Vành tai không giữ được sức nặng của hoa, cho nên mấy nhành hoa dần dần chúc xuống, sương trên cánh hoa đọng bên khóe mắt Bùi Hướng Tước, lấp lánh, như giọt lệ.
Bùi Hướng Tước trong tranh như sợ hoa hồng quá nặng sẽ rơi xuống, thoáng nghiêng đầu, hai tay đỡ lấy nhành hoa. Ngón tay cậu vừa mảnh vừa dài, đầu ngón tay hồng nhạt, so với sắc hoa còn khiến người ta động lòng hơn.
Bức vẽ này chưa đựng đầy tình cảm yêu thích, thương tiếc và trân trọng đối với Bùi Hướng Tước, mỗi nét bút đều phác đầy thành tâm.
Bùi Hướng Tước ngắm rất lâu, mới lắp bắp mở miệng: "Lục, Lục thúc thúc, tranh vẽ đẹp quá, còn đẹp hơn cả em. Em, em nào có đẹp, như thế."
Lúc Úc nâng cằm cậu lên, ngón cái miết nhẹ lên môi cậu, lắc đầu: "Nói bậy gì đấy. Chim sẻ nhỏ của tôi đẹp hơn trong tranh nhiều."
Bùi Hướng Tước nghĩ chắc là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhưng cậu hy vọng trong mắt Lục thúc thúc, mình càng đẹp càng tốt, nên cũng âm thầm nhận lời khen này, lại nghĩ: "Đây, chẳng phải, hồi, chúng ta, ở bờ biển, sao?"
"Đúng là lúc đó." Lục Úc cười, lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi, lúc đó em còn hỏi tôi, cảm giác khi hôn môi là thế nào. Lúc đó tôi đặc biệt muốn hôn em."
Bùi Hướng Tước sững sờ, nhớ lại những lời mình nói, lắp bắp hỏi: "Vậy, vậy, lúc đó, Lục thúc thúc, đã, đã thích em rồi!"
Lục Úc cố ý đùa cậu: "Đúng vậy, nhìn thấy chú chim sẻ nhỏ ngốc nghếch lại lanh lợi trước mặt, rất muốn hôn, nhưng không thể." Bởi vì câu này dài nên Lục Úc phải nói lại hai lần.
Bùi Hướng Tước cáu lỉnh: "Vậy, vậy sao, anh, không tỏ tình?"
"Cũng không thể tỏ tình được." Lục Úc dừng một chút: "Em còn nhỏ tuổi, lỡ có người nói tôi làm hư trẻ con thì sao đây?"
Bùi Hướng Tước trông có vẻ rất bất mãn với lời giải thích của anh, lẩm bẩm: "Nhưng, nhưng, chúng ta, đã lãng phí, thời gian nửa năm, yêu đương. Tận, tận nửa năm, lâu như thế..."
Lục Úc ôm cậu vào lòng: "Sao A Bùi lại bất mãn thế?"
Bùi Hướng Tước giãy ra, cậu vẫn chưa nhìn tranh đủ, sau một lúc lâu, mới chỉ về một nơi hỏi: "Sao, mắt, của em, lại sáng vậy chứ?"
Bức tranh do chính Lục Úc vẽ ra, cho nên anh hiểu rõ nhất, dịu dàng cười: "Em nhìn kỹ lại xem."
"Trong mắt, có ánh sao?"
"Ừ."
Trong mắt chim sẻ nhỏ của anh có ánh sao, khiến bản thân bừng sáng, cũng soi rọi lên anh. Lục Úc chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời mình đau khổ, nó chỉ không vui vẻ mà thôi. Nhưng trước khi gặp Bùi Hướng Tước, có sống cuộc đời như vậy, đối với anh cũng chẳng mấy quan trọng. Chỉ là khi đã quen có cậu ở bên, mọi chuyện đều thay đổi.
Chẳng ai đã nếm hương vị hạnh phúc lại có thể bước vào u ám một lần nữa.
Dù cho người đó là Lục Úc, cũng không thể.
Bùi Hướng Tước cứ ngắm mãi bức tranh, thế nào cũng không đủ, đến giờ cơm trưa, Lục Úc phải cứng rắn đoạt lấy bức tranh trên tay cậu, Bùi Hướng Tước còn tủi thân: "Bức tranh này, phải, cất ở đâu, mới được đây?"
Lục Úc ngắm chim sẻ nhỏ mình tỉ mỉ vẽ cả nửa năm, hỏi: "Sao lại cất đi? Không phải nên để ở nơi có thể nhìn thấy sao?"
Bùi Hướng Tước nghe anh nói xong, liền đẩy cửa phòng ra: "Vậy trẻo ở, phòng, phòng em, được không?"
Câu hỏi này nhắc Lục Úc nhớ tới một sự kiện khác.
Anh đứng đối diện Bùi Hướng Tước, nói từng chữ từng chữ một: "Khoảng thời gian sau, tôi phải về Hoài Thành. A Bùi, em muốn đi cùng tôi không?"
Bùi Hướng Tước ngẩn người, gật đầu. Cậu không có nhà, sau khi mẹ mất, nhà của Bùi Định đã không còn là nhà của cậu nữa, căn nhà mà trung tâm cứu trợ thanh thiếu niên sắp xếp cho cậu vốn cũng chỉ là một nơi ở tạm, nhưng sau này, cậu càng ngày càng thích nơi đây, không nỡ rời đi, bởi vì nhà cách vách có Lục thúc thúc.
Anh ấy tốt như thế, cậu lại thích anh ấy như thế, nơi có Lục thúc thúc mới là nhà của cậu.
Bùi Hướng Tước mím môi cười, trông như rất thẹn thùng, lòng thầm nghĩ đây có tính là trẻ vị thành niên bỏ nhà theo trai không? Nhưng cậu rất nhanh nghĩ sang chuyện khác, nghiêm túc nói: "Nhưng như thế trung tâm cứu trợ sẽ không hỗ trợ em nữa. Sau này chỉ có thể làm phiền Lục thúc thúc thôi." Cậu dừng lại một chút, nói thêm: "Phải nhớ ghi nợ."
Sau này, cậu muốn trả lại.
Lục Úc cười: "Nhớ rồi. Chờ em lớn lên trả lại tôi."
Lục Úc đã đón một năm mới tốt đẹp ở Ninh Tân, nhưng có người lại không được vui vẻ như thế, ví dụ như Lục Thành Quốc.
Hoài Thành.
Mùng một tết, người giúp việc ở Lục gia đa phần đều được về nhà, còn một số người không có thân bằng cố hữu hay vì phí tăng ca đắt đỏ mà ở lại, dọn dẹp quét tước, chuẩn bị cơm nước, ngay cả lão quản gia cũng nhẹ tay nhẹ chân, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Nhà họ Lục rộng lớn hoàn toàn chìm vào yên lặng.
Đêm 30 hôm qua, vốn phải là ngày cả nhà đoàn tụ vui vẻ, Lục Thành Quốc lại nổi trận lôi đình, suýt chút nửa hất đổ bàn ăn. Bỏi vì Lục Úc không về nhà ăn tết, Lục Thành Quốc mới khó chịu trong lòng. Nhà có bảy người, Lục Úc không về, Lục Huy lại bị đuổi ra nước ngoài nên chỉ còn năm.
Trương Tuyết gần đây bị chuyện của Lục Huy ảnh hưởng, thậm chí bà cùng Lục Thành Quốc còn ly thân, trái lại có để Tiếu Mộng Tuệ hưởng lợi, tiệc năm mới cũng do bà ta tiếp đón, đúng là có thủ đoạn. Nhưng tới hôm qua, Trương Tuyết dường như đã thông suốt, mặc dù bà ở cạnh Lục Thành Quốc nhiều năm, cũng chẳng thể làm vợ hợp pháp của ông ta, Lục Thành Quốc nhẫn tâm, bà ta suy tính cái gì, cũng đều do bà ta tưởng bở.
Vì thế, bà không đợi Lục Thành Quốc cúi đầu, đã chán nản trở về. Bà xuống bếp làm vài món ăn, dịu dàng chăm sóc gắp thức ăn cho Lục Thành Quốc, áy náy nói: "Em sai rồi, chuyện này do Tiểu Huy làm sai, chịu phạt là chuyện đương nhiên, lại để ngài phiền lòng nhiều như thế."
Tiếu Mộng Tuệ hừ lạnh, bảo đầu bếp nấu thêm hai món. Lục Tu trước giờ vốn chẳng quan tâm, Lục Tịnh Viên ở nhà lại như người vô hình, nhìn hai bà dì, một ông bố, len lén rùng mình. Cô chưa từng gặp mẹ ruột nên cũng không quá nhớ nhung, thỉnh thoảng có nghĩ tới, nhưng cũng chỉ là chuyện người kia nhận tiền, bỏ lại mình ở đây.
Trương Tuyết năm đó theo Lục Thành Quốc khi mới chỉ là học sinh cấp ba, ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, đã quá hiểu tính cách ông. Lục Thành Quốc ưa sĩ diện, bà giải thích xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy, khẳng định có thể làm ông nguôi giận.
Lục Thành Quốc ban đầu không thèm để ý đến bà, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng gắp thức ăn vào miệng, nói: "Hương vị không tệ."
Trương Tuyết cười: "Thời gian ở bên ngoài đã suy nghĩ rất nhiều, bao năm qua, thật ra em cũng muốn chăm sóc ngài, nhưng rồi quên mất suy nghĩ ban đầu này. Đồ ăn đầu bếp làm rất ngon, nhưng không thể hiện được tâm ý của em.
Bản lĩnh chịu khổ của bà, Tiếu Mộng Tuệ có thúc ngựa cũng không theo kịp, chỉ nghe bà nói tiếp: "Em và Tiểu Huy đã hàn huyên rất nhiều, ngài muốn tốt cho nó, nó còn nhỏ, không hiểu. Sau khi nghe em nói, nó mới hiểu được dụng ý của ngài, nói phải làm ăn bên ngoài thật tốt, đạt thành tựu."
Lục Thành Quốc có vài phần vừa lòng: "Thằng bé cũng hiểu chuyện. Cứ để nó bên ngoài làm ăn cho tốt."
Dưới sự khuyên bảo của Trương Tuyết, Hạ Thành Quốc dự định một thời gian nữa sẽ đưa Lục Huy về, không ngờ mới ăn được một nửa, quản gia đã đến bên cạnh Lục Thành Quốc, bảo: "Đại thiếu gia đã trở về."
Thật sự là hỏng bét, Trương Tuyết vừa mới cam đoan Lục Huy đang nhẫn nhịn cực khổ làm việc ở nước ngoài, vô cùng nhớ phụ thân, vừa dứt lời, Lục Huy không thèm báo cáo tiếng nào đã trực tiếp về nhà. Chuyện này hoàn toàn làm xáo trộn kế hoạch của Trương Tuyết, bà dự định khuyên can Lục Thành Quốc trước, lừa ông thả Lục Huy về nước, vì thế trước đó đã ngàn dặn vạn dặn Lục Huy không được trở về trước khi Lục Thành Quốc đồng ý.
Thế mà kế hoạch lại bị phá vỡ. Trương Tuyết tuyệt vọng nghĩ.
Lục Thành Quốc ném bát cơm xuống: "Cho nó vào, ai cho nó lá gan, chưa có sự đồng ý của ta đã dám về nước."
Trong tiêu chuẩn yêu thích con cái của Lục Thành Quốc, quan trọng nhất là phải nghe lời. Mà Lục Huy đã phạm vào tối kị của ông ta, hắn không nghe lời.
Trời còn chưa tối, Lục Thành Quốc cũng mặc kệ hôm nay là đêm trừ tịch, cả nhà vui vẻ, cáu giận bột phát, mắng Lục Huy đến tối tăm mặt mày. Lục Huy đã gần bốn mươi, tuổi tác không nhỏ, không chịu nổi, mới ầm ĩ với Lục Thành Quốc.
Lục Thành Quốc tức giận xô hết bát đũa xuống sàn.
Lục Tịnh Viên đang im lặng ăn cơm, bát đũa trước mặt đã bị xô xuống đất. Cô ngẩng đầu, nhìn dì nhỏ và anh hai đang cười vui sướng trên nỗi đâu của người khác, dì Trương khiếp hồn đảm vía không dám khuyên can, chỉ biết trừng mắt nhìn hai người kia.
Thật sự là trò hề cho mọi người.
Lục Tịnh Viên lạnh lùng quan sát tất cả, mặc dù sống trong gia tộc lớn, lòng hiểu rõ gia đình này bất thường, chẳng có mấy gia đình như gia đình này. Nhưng cô chẳng còn cách nào khác, đành phải đợi, đợi đến khi cô trưởng thành, nhất định sẽ rời khỏi nơi này. Cô vô cùng hâm mộ anh ba, anh có bản lĩnh, không lãng phí thời gian của bản thân với mấy người này.
Đêm trừ tịch kết thúc trong tiếng cãi vã đổ vỡ, ngày hôm sau, Lục Thành Quốc như lệ thường chờ họ hàng Lục gia đến chúc tết, trong đó có một nhân vật đặc biệt hơn. Chu Ninh gọi điện thoại tới cho quản gia, nói muốn đến chúc tết ngày hôm nay.
Lục Thành Quốc nghĩ hẳn là có tin tức tốt, nên mới tiếp đón cô.
Chu Ninh gượng cười chúc tết Lục Thành Quốc, giọng nói đầy vẻ tiếc nuối, bảo mình dù đã theo đuổi Lục Úc rất lâu, nhưng ngay cả nửa câu đáp lại cũng không có, năm mới cũng chưa thấy Lục Úc trở về, để Lục lão tiên sinh ăn tết vui vẻ, cô không dám nói bừa muốn theo đuổi Lục Úc nữa, đành phải đến đây cắt đứt quan hệ với Lục gia, nửa năm này đã uổng phí nhiệt huyết của cô, sau này cũng không muốn tiếp tục uổng phí nữa.
Lục Thành Quốc lạnh lùng nghe hết, Chu Ninh không phải người trong nhà, nhưng ông ta cũng cần thể diện, ban đầu cảm thấy cô vô dụng, chỉ dặn dò hai câu sau này đừng nhắc đến nhà họ Lục sau đó để cô rời đi.
Nhưng quà Chu Ninh tặng, ông ta sai quản gia ném đi. Ông thở dài, hỏi quản gia đứng bên cạnh: "Ông nói xem thằng ba đang tính toán cái gì, không chịu về nhà.
Lão quản gia cười, trong lòng thầm nghĩ, nếu là mình, cũng không muốn quay về ngôi nhà lộn xộn này, thà một mình tha phương còn hơn.
Nhưng Lục Úc không chỉ có một mình, có người ở cạnh anh, người yêu nhỏ của anh.
Mấy ngày tết, Ninh Tân lại trời quang mây tạnh hiếm thấy, tuyết cũng tan đi. Bùi Hướng Tước không muốn ra ngoài chơi, chỉ muốn ở nhà dính lấy Lục thúc thúc, ngồi trên ghế sô pha xem ti vi chơi trò chơi, cậu như trời sinh biết làm nũng, ngày nào Lục thúc thúc cũng phải hôn cậu mới được.
Nếu không hôn, Lục thúc thúc với thân phận người yêu có gì khác biệt đâu!
Trừ chuyện này ra, biệt thự ở Hoài Thành đang trong quá trình sửa sang, Lục Úc cầm bản vẽ sau khi hoàn thiện đưa cho Bùi Hướng Tước xem, hỏi cậu có chỗ nào không hài lòng không, dù sao cũng là nơi hai người sẽ ở mấy năm. Bùi Hướng Tước chẳng có gì không hài lòng, chỉ cần trong phòng ngủ phải tìm một chỗ để treo bức chân dung cậu yêu thích lên. Rồi lại nghĩ thế này thì bất công quá, bởi vì khi nhìn tranh chân dung của cậu, Lục thúc thúc sẽ là người vui vẻ hơn.
Thế là Bùi Hướng Tước nghĩ đến quà cho năm sau, bảo Lục thúc thúc tự họa chân dung anh, hai bức tranh treo cạnh nhau, hai người sẽ cùng vui vẻ.
Ngày tháng vui vẻ ngắn ngủi. Ngày về trường tới gần, nghỉ tết chỉ được vài ngày, qua lễ Thuận Tinh, học sinh chính thức nhập học.
Bởi vì mấy ngày nghỉ lễ có chuyện vui, nên trường học đã chẳng còn hấp dẫn với Bùi Hướng Tước nữa. Ngày đầu tiên học tự học, Từ Húc liều mạng bổ sung bài tập Tết, An Tri Châu lại đến muộn.
Cậu ấy đến rất trễ, gần hết giờ tự học đầu tiên mới đến. Thầy giáo nhìn cậu học sinh trước mặt, An Tri Châu đi vào lớp từ cửa sau, huých nhẹ Bùi Hướng Tước một cái, Bùi Hướng Tước đứng dậy, nhường cậu ấy đi vào chỗ cạnh cưa sổ.
Đây là buổi đầu tiên gặp lại An Tri Châu sau khi nghỉ tết, không được mấy ngày, nhưng cũng có nhiều chuyện để nói, có điều trông thấy An Tri Châu gầy đi rất nhiều, không có sức sống, giống như bị đả kích, cậu không thể hình dung ra. Nói là giờ tự học, nhưng hơn nửa buổi, An Tri Châu chỉ ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bùi Hướng Tước chẳng nói năng gì, lén viết một tờ giấy gửi bạn cùng bàn: "Sao thế?"
An Tri Châu vẫn đang ngây người, giấy để trên sách cũng chẳng phản ứng gì, đợi đến khi Bùi Hướng Tước đánh động, mới cầm tờ giấy lên xem.
Nhưng cậu ấy chẳng trả lời lại, chỉ nhìn chằm chằm tờ giấy.
Thật lâu sau, An Tri Châu mới viết xuống một câu, quay đầu đi, đẩy sang bên cạnh Bùi Hướng Tước, mi mắt cụp xuống, nhìn trông vô cùng chật vật.
An Tri Châu là một người vô cùng kiên cường, khiến Bùi Hướng Tước cảm thấy không có chuyện gì có thể đánh bại cậu ấy, tại sao cậu ấy lại đau khổ như vậy?
Bùi Hướng Tước nhận tờ giấy, phía trên viết: "Không sao, có lẽ là sinh bệnh đi."
Đó là, chuyện của vài ngày trước.
Extra
Tiểu Tước: Lục thúc thúc vẽ tớ, đẹp, xinh, hí hí!
Đại Bùi: Là vẽ hai chúng ta.
Tiểu Tước: Cậu không đáng yêu bằng tớ!
Đại Bùi: Lẽ nào phải để tớ giúp cậu nhớ lại chuyện cũ...
Tiểu Tước: Không, không cần, cảm ơn, chúng ta đáng yêu như nhau qaq
P/s: Đổi tên Lục Tĩnh Viện thành Lục Tịnh Viên
P/s 2: Happy new year, cả nhà. Mong năm nay tôi có thể hoàn bộ này, còn hơn 30 chương nữa thôi, cố lên!!!!! Cả nhà đợi tôi nhé:))))))
Nhưng chỉ cần vậy thôi, cũng đủ khiến Bùi Hướng Tước vui vẻ: "Đây, đây là quà tặng sao?"
Cậu vẫn luôn trân trọng đồ Lục Úc cho mình, đặc biệt là hai bức vẽ anh tặng, đã được trân trọng cất đi, bình thường ngay cả lúc lấy ra xem cũng phải rửa tay trước.
Lục Úc gật đầu, giơ bức tranh ra phía trước: "Đã lâu không nghiêm túc vẽ, tay vẫn gượng, không biết vẽ như thế nào."
Bùi Hướng Tước mở to mắt, nhìn chằm chằm động tác trên tay Lục Úc không chớp mắt. Lục Úc nắm lấy tay cậu, kéo vào phòng, đặt tranh lên bàn, lúc này Bùi Hướng Tước mới nhìn rõ.
Hình dáng trên tranh chính là Bùi Hướng Tước cậu.
Bùi Hướng Tước ngây ngẩn, vô thức cúi người xuống để nhìn rõ hơn.
Tranh chỉ vẽ một mình Bùi Hướng Tước, từng mảng lớn sắc màu xung quanh đều mờ nhạt, không rõ là vẽ cái gì.
Bùi Hướng Tước ở giữa trang giấy, mặc áo sơ mi trắng, cổ áo mở lớn, lộ ra cần cổ và xương quai xanh, gầy đến mức xương hằn lên da thịt. Cậu đang cười, nhưng lại mím môi, giống như đang nín cười, nhưng khóe miệng vẫn khe khẽ nhếch lên. Má hơi ửng hồng, làn da trắng trẻo, giống như phát sáng, khiến cả bức tranh bừng lên sức sống.
Vành tai cài đầy nụ hoa hồng, sắc hoa tụ lại một chỗ, nhiều đến mức làm rối tóc đen, cánh hoa giống như tư lụa, làm nổi bật làn da mịn màng, đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc. Vành tai không giữ được sức nặng của hoa, cho nên mấy nhành hoa dần dần chúc xuống, sương trên cánh hoa đọng bên khóe mắt Bùi Hướng Tước, lấp lánh, như giọt lệ.
Bùi Hướng Tước trong tranh như sợ hoa hồng quá nặng sẽ rơi xuống, thoáng nghiêng đầu, hai tay đỡ lấy nhành hoa. Ngón tay cậu vừa mảnh vừa dài, đầu ngón tay hồng nhạt, so với sắc hoa còn khiến người ta động lòng hơn.
Bức vẽ này chưa đựng đầy tình cảm yêu thích, thương tiếc và trân trọng đối với Bùi Hướng Tước, mỗi nét bút đều phác đầy thành tâm.
Bùi Hướng Tước ngắm rất lâu, mới lắp bắp mở miệng: "Lục, Lục thúc thúc, tranh vẽ đẹp quá, còn đẹp hơn cả em. Em, em nào có đẹp, như thế."
Lúc Úc nâng cằm cậu lên, ngón cái miết nhẹ lên môi cậu, lắc đầu: "Nói bậy gì đấy. Chim sẻ nhỏ của tôi đẹp hơn trong tranh nhiều."
Bùi Hướng Tước nghĩ chắc là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhưng cậu hy vọng trong mắt Lục thúc thúc, mình càng đẹp càng tốt, nên cũng âm thầm nhận lời khen này, lại nghĩ: "Đây, chẳng phải, hồi, chúng ta, ở bờ biển, sao?"
"Đúng là lúc đó." Lục Úc cười, lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi, lúc đó em còn hỏi tôi, cảm giác khi hôn môi là thế nào. Lúc đó tôi đặc biệt muốn hôn em."
Bùi Hướng Tước sững sờ, nhớ lại những lời mình nói, lắp bắp hỏi: "Vậy, vậy, lúc đó, Lục thúc thúc, đã, đã thích em rồi!"
Lục Úc cố ý đùa cậu: "Đúng vậy, nhìn thấy chú chim sẻ nhỏ ngốc nghếch lại lanh lợi trước mặt, rất muốn hôn, nhưng không thể." Bởi vì câu này dài nên Lục Úc phải nói lại hai lần.
Bùi Hướng Tước cáu lỉnh: "Vậy, vậy sao, anh, không tỏ tình?"
"Cũng không thể tỏ tình được." Lục Úc dừng một chút: "Em còn nhỏ tuổi, lỡ có người nói tôi làm hư trẻ con thì sao đây?"
Bùi Hướng Tước trông có vẻ rất bất mãn với lời giải thích của anh, lẩm bẩm: "Nhưng, nhưng, chúng ta, đã lãng phí, thời gian nửa năm, yêu đương. Tận, tận nửa năm, lâu như thế..."
Lục Úc ôm cậu vào lòng: "Sao A Bùi lại bất mãn thế?"
Bùi Hướng Tước giãy ra, cậu vẫn chưa nhìn tranh đủ, sau một lúc lâu, mới chỉ về một nơi hỏi: "Sao, mắt, của em, lại sáng vậy chứ?"
Bức tranh do chính Lục Úc vẽ ra, cho nên anh hiểu rõ nhất, dịu dàng cười: "Em nhìn kỹ lại xem."
"Trong mắt, có ánh sao?"
"Ừ."
Trong mắt chim sẻ nhỏ của anh có ánh sao, khiến bản thân bừng sáng, cũng soi rọi lên anh. Lục Úc chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời mình đau khổ, nó chỉ không vui vẻ mà thôi. Nhưng trước khi gặp Bùi Hướng Tước, có sống cuộc đời như vậy, đối với anh cũng chẳng mấy quan trọng. Chỉ là khi đã quen có cậu ở bên, mọi chuyện đều thay đổi.
Chẳng ai đã nếm hương vị hạnh phúc lại có thể bước vào u ám một lần nữa.
Dù cho người đó là Lục Úc, cũng không thể.
Bùi Hướng Tước cứ ngắm mãi bức tranh, thế nào cũng không đủ, đến giờ cơm trưa, Lục Úc phải cứng rắn đoạt lấy bức tranh trên tay cậu, Bùi Hướng Tước còn tủi thân: "Bức tranh này, phải, cất ở đâu, mới được đây?"
Lục Úc ngắm chim sẻ nhỏ mình tỉ mỉ vẽ cả nửa năm, hỏi: "Sao lại cất đi? Không phải nên để ở nơi có thể nhìn thấy sao?"
Bùi Hướng Tước nghe anh nói xong, liền đẩy cửa phòng ra: "Vậy trẻo ở, phòng, phòng em, được không?"
Câu hỏi này nhắc Lục Úc nhớ tới một sự kiện khác.
Anh đứng đối diện Bùi Hướng Tước, nói từng chữ từng chữ một: "Khoảng thời gian sau, tôi phải về Hoài Thành. A Bùi, em muốn đi cùng tôi không?"
Bùi Hướng Tước ngẩn người, gật đầu. Cậu không có nhà, sau khi mẹ mất, nhà của Bùi Định đã không còn là nhà của cậu nữa, căn nhà mà trung tâm cứu trợ thanh thiếu niên sắp xếp cho cậu vốn cũng chỉ là một nơi ở tạm, nhưng sau này, cậu càng ngày càng thích nơi đây, không nỡ rời đi, bởi vì nhà cách vách có Lục thúc thúc.
Anh ấy tốt như thế, cậu lại thích anh ấy như thế, nơi có Lục thúc thúc mới là nhà của cậu.
Bùi Hướng Tước mím môi cười, trông như rất thẹn thùng, lòng thầm nghĩ đây có tính là trẻ vị thành niên bỏ nhà theo trai không? Nhưng cậu rất nhanh nghĩ sang chuyện khác, nghiêm túc nói: "Nhưng như thế trung tâm cứu trợ sẽ không hỗ trợ em nữa. Sau này chỉ có thể làm phiền Lục thúc thúc thôi." Cậu dừng lại một chút, nói thêm: "Phải nhớ ghi nợ."
Sau này, cậu muốn trả lại.
Lục Úc cười: "Nhớ rồi. Chờ em lớn lên trả lại tôi."
Lục Úc đã đón một năm mới tốt đẹp ở Ninh Tân, nhưng có người lại không được vui vẻ như thế, ví dụ như Lục Thành Quốc.
Hoài Thành.
Mùng một tết, người giúp việc ở Lục gia đa phần đều được về nhà, còn một số người không có thân bằng cố hữu hay vì phí tăng ca đắt đỏ mà ở lại, dọn dẹp quét tước, chuẩn bị cơm nước, ngay cả lão quản gia cũng nhẹ tay nhẹ chân, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Nhà họ Lục rộng lớn hoàn toàn chìm vào yên lặng.
Đêm 30 hôm qua, vốn phải là ngày cả nhà đoàn tụ vui vẻ, Lục Thành Quốc lại nổi trận lôi đình, suýt chút nửa hất đổ bàn ăn. Bỏi vì Lục Úc không về nhà ăn tết, Lục Thành Quốc mới khó chịu trong lòng. Nhà có bảy người, Lục Úc không về, Lục Huy lại bị đuổi ra nước ngoài nên chỉ còn năm.
Trương Tuyết gần đây bị chuyện của Lục Huy ảnh hưởng, thậm chí bà cùng Lục Thành Quốc còn ly thân, trái lại có để Tiếu Mộng Tuệ hưởng lợi, tiệc năm mới cũng do bà ta tiếp đón, đúng là có thủ đoạn. Nhưng tới hôm qua, Trương Tuyết dường như đã thông suốt, mặc dù bà ở cạnh Lục Thành Quốc nhiều năm, cũng chẳng thể làm vợ hợp pháp của ông ta, Lục Thành Quốc nhẫn tâm, bà ta suy tính cái gì, cũng đều do bà ta tưởng bở.
Vì thế, bà không đợi Lục Thành Quốc cúi đầu, đã chán nản trở về. Bà xuống bếp làm vài món ăn, dịu dàng chăm sóc gắp thức ăn cho Lục Thành Quốc, áy náy nói: "Em sai rồi, chuyện này do Tiểu Huy làm sai, chịu phạt là chuyện đương nhiên, lại để ngài phiền lòng nhiều như thế."
Tiếu Mộng Tuệ hừ lạnh, bảo đầu bếp nấu thêm hai món. Lục Tu trước giờ vốn chẳng quan tâm, Lục Tịnh Viên ở nhà lại như người vô hình, nhìn hai bà dì, một ông bố, len lén rùng mình. Cô chưa từng gặp mẹ ruột nên cũng không quá nhớ nhung, thỉnh thoảng có nghĩ tới, nhưng cũng chỉ là chuyện người kia nhận tiền, bỏ lại mình ở đây.
Trương Tuyết năm đó theo Lục Thành Quốc khi mới chỉ là học sinh cấp ba, ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, đã quá hiểu tính cách ông. Lục Thành Quốc ưa sĩ diện, bà giải thích xin lỗi trước mặt nhiều người như vậy, khẳng định có thể làm ông nguôi giận.
Lục Thành Quốc ban đầu không thèm để ý đến bà, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng gắp thức ăn vào miệng, nói: "Hương vị không tệ."
Trương Tuyết cười: "Thời gian ở bên ngoài đã suy nghĩ rất nhiều, bao năm qua, thật ra em cũng muốn chăm sóc ngài, nhưng rồi quên mất suy nghĩ ban đầu này. Đồ ăn đầu bếp làm rất ngon, nhưng không thể hiện được tâm ý của em.
Bản lĩnh chịu khổ của bà, Tiếu Mộng Tuệ có thúc ngựa cũng không theo kịp, chỉ nghe bà nói tiếp: "Em và Tiểu Huy đã hàn huyên rất nhiều, ngài muốn tốt cho nó, nó còn nhỏ, không hiểu. Sau khi nghe em nói, nó mới hiểu được dụng ý của ngài, nói phải làm ăn bên ngoài thật tốt, đạt thành tựu."
Lục Thành Quốc có vài phần vừa lòng: "Thằng bé cũng hiểu chuyện. Cứ để nó bên ngoài làm ăn cho tốt."
Dưới sự khuyên bảo của Trương Tuyết, Hạ Thành Quốc dự định một thời gian nữa sẽ đưa Lục Huy về, không ngờ mới ăn được một nửa, quản gia đã đến bên cạnh Lục Thành Quốc, bảo: "Đại thiếu gia đã trở về."
Thật sự là hỏng bét, Trương Tuyết vừa mới cam đoan Lục Huy đang nhẫn nhịn cực khổ làm việc ở nước ngoài, vô cùng nhớ phụ thân, vừa dứt lời, Lục Huy không thèm báo cáo tiếng nào đã trực tiếp về nhà. Chuyện này hoàn toàn làm xáo trộn kế hoạch của Trương Tuyết, bà dự định khuyên can Lục Thành Quốc trước, lừa ông thả Lục Huy về nước, vì thế trước đó đã ngàn dặn vạn dặn Lục Huy không được trở về trước khi Lục Thành Quốc đồng ý.
Thế mà kế hoạch lại bị phá vỡ. Trương Tuyết tuyệt vọng nghĩ.
Lục Thành Quốc ném bát cơm xuống: "Cho nó vào, ai cho nó lá gan, chưa có sự đồng ý của ta đã dám về nước."
Trong tiêu chuẩn yêu thích con cái của Lục Thành Quốc, quan trọng nhất là phải nghe lời. Mà Lục Huy đã phạm vào tối kị của ông ta, hắn không nghe lời.
Trời còn chưa tối, Lục Thành Quốc cũng mặc kệ hôm nay là đêm trừ tịch, cả nhà vui vẻ, cáu giận bột phát, mắng Lục Huy đến tối tăm mặt mày. Lục Huy đã gần bốn mươi, tuổi tác không nhỏ, không chịu nổi, mới ầm ĩ với Lục Thành Quốc.
Lục Thành Quốc tức giận xô hết bát đũa xuống sàn.
Lục Tịnh Viên đang im lặng ăn cơm, bát đũa trước mặt đã bị xô xuống đất. Cô ngẩng đầu, nhìn dì nhỏ và anh hai đang cười vui sướng trên nỗi đâu của người khác, dì Trương khiếp hồn đảm vía không dám khuyên can, chỉ biết trừng mắt nhìn hai người kia.
Thật sự là trò hề cho mọi người.
Lục Tịnh Viên lạnh lùng quan sát tất cả, mặc dù sống trong gia tộc lớn, lòng hiểu rõ gia đình này bất thường, chẳng có mấy gia đình như gia đình này. Nhưng cô chẳng còn cách nào khác, đành phải đợi, đợi đến khi cô trưởng thành, nhất định sẽ rời khỏi nơi này. Cô vô cùng hâm mộ anh ba, anh có bản lĩnh, không lãng phí thời gian của bản thân với mấy người này.
Đêm trừ tịch kết thúc trong tiếng cãi vã đổ vỡ, ngày hôm sau, Lục Thành Quốc như lệ thường chờ họ hàng Lục gia đến chúc tết, trong đó có một nhân vật đặc biệt hơn. Chu Ninh gọi điện thoại tới cho quản gia, nói muốn đến chúc tết ngày hôm nay.
Lục Thành Quốc nghĩ hẳn là có tin tức tốt, nên mới tiếp đón cô.
Chu Ninh gượng cười chúc tết Lục Thành Quốc, giọng nói đầy vẻ tiếc nuối, bảo mình dù đã theo đuổi Lục Úc rất lâu, nhưng ngay cả nửa câu đáp lại cũng không có, năm mới cũng chưa thấy Lục Úc trở về, để Lục lão tiên sinh ăn tết vui vẻ, cô không dám nói bừa muốn theo đuổi Lục Úc nữa, đành phải đến đây cắt đứt quan hệ với Lục gia, nửa năm này đã uổng phí nhiệt huyết của cô, sau này cũng không muốn tiếp tục uổng phí nữa.
Lục Thành Quốc lạnh lùng nghe hết, Chu Ninh không phải người trong nhà, nhưng ông ta cũng cần thể diện, ban đầu cảm thấy cô vô dụng, chỉ dặn dò hai câu sau này đừng nhắc đến nhà họ Lục sau đó để cô rời đi.
Nhưng quà Chu Ninh tặng, ông ta sai quản gia ném đi. Ông thở dài, hỏi quản gia đứng bên cạnh: "Ông nói xem thằng ba đang tính toán cái gì, không chịu về nhà.
Lão quản gia cười, trong lòng thầm nghĩ, nếu là mình, cũng không muốn quay về ngôi nhà lộn xộn này, thà một mình tha phương còn hơn.
Nhưng Lục Úc không chỉ có một mình, có người ở cạnh anh, người yêu nhỏ của anh.
Mấy ngày tết, Ninh Tân lại trời quang mây tạnh hiếm thấy, tuyết cũng tan đi. Bùi Hướng Tước không muốn ra ngoài chơi, chỉ muốn ở nhà dính lấy Lục thúc thúc, ngồi trên ghế sô pha xem ti vi chơi trò chơi, cậu như trời sinh biết làm nũng, ngày nào Lục thúc thúc cũng phải hôn cậu mới được.
Nếu không hôn, Lục thúc thúc với thân phận người yêu có gì khác biệt đâu!
Trừ chuyện này ra, biệt thự ở Hoài Thành đang trong quá trình sửa sang, Lục Úc cầm bản vẽ sau khi hoàn thiện đưa cho Bùi Hướng Tước xem, hỏi cậu có chỗ nào không hài lòng không, dù sao cũng là nơi hai người sẽ ở mấy năm. Bùi Hướng Tước chẳng có gì không hài lòng, chỉ cần trong phòng ngủ phải tìm một chỗ để treo bức chân dung cậu yêu thích lên. Rồi lại nghĩ thế này thì bất công quá, bởi vì khi nhìn tranh chân dung của cậu, Lục thúc thúc sẽ là người vui vẻ hơn.
Thế là Bùi Hướng Tước nghĩ đến quà cho năm sau, bảo Lục thúc thúc tự họa chân dung anh, hai bức tranh treo cạnh nhau, hai người sẽ cùng vui vẻ.
Ngày tháng vui vẻ ngắn ngủi. Ngày về trường tới gần, nghỉ tết chỉ được vài ngày, qua lễ Thuận Tinh, học sinh chính thức nhập học.
Bởi vì mấy ngày nghỉ lễ có chuyện vui, nên trường học đã chẳng còn hấp dẫn với Bùi Hướng Tước nữa. Ngày đầu tiên học tự học, Từ Húc liều mạng bổ sung bài tập Tết, An Tri Châu lại đến muộn.
Cậu ấy đến rất trễ, gần hết giờ tự học đầu tiên mới đến. Thầy giáo nhìn cậu học sinh trước mặt, An Tri Châu đi vào lớp từ cửa sau, huých nhẹ Bùi Hướng Tước một cái, Bùi Hướng Tước đứng dậy, nhường cậu ấy đi vào chỗ cạnh cưa sổ.
Đây là buổi đầu tiên gặp lại An Tri Châu sau khi nghỉ tết, không được mấy ngày, nhưng cũng có nhiều chuyện để nói, có điều trông thấy An Tri Châu gầy đi rất nhiều, không có sức sống, giống như bị đả kích, cậu không thể hình dung ra. Nói là giờ tự học, nhưng hơn nửa buổi, An Tri Châu chỉ ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bùi Hướng Tước chẳng nói năng gì, lén viết một tờ giấy gửi bạn cùng bàn: "Sao thế?"
An Tri Châu vẫn đang ngây người, giấy để trên sách cũng chẳng phản ứng gì, đợi đến khi Bùi Hướng Tước đánh động, mới cầm tờ giấy lên xem.
Nhưng cậu ấy chẳng trả lời lại, chỉ nhìn chằm chằm tờ giấy.
Thật lâu sau, An Tri Châu mới viết xuống một câu, quay đầu đi, đẩy sang bên cạnh Bùi Hướng Tước, mi mắt cụp xuống, nhìn trông vô cùng chật vật.
An Tri Châu là một người vô cùng kiên cường, khiến Bùi Hướng Tước cảm thấy không có chuyện gì có thể đánh bại cậu ấy, tại sao cậu ấy lại đau khổ như vậy?
Bùi Hướng Tước nhận tờ giấy, phía trên viết: "Không sao, có lẽ là sinh bệnh đi."
Đó là, chuyện của vài ngày trước.
Extra
Tiểu Tước: Lục thúc thúc vẽ tớ, đẹp, xinh, hí hí!
Đại Bùi: Là vẽ hai chúng ta.
Tiểu Tước: Cậu không đáng yêu bằng tớ!
Đại Bùi: Lẽ nào phải để tớ giúp cậu nhớ lại chuyện cũ...
Tiểu Tước: Không, không cần, cảm ơn, chúng ta đáng yêu như nhau qaq
P/s: Đổi tên Lục Tĩnh Viện thành Lục Tịnh Viên
P/s 2: Happy new year, cả nhà. Mong năm nay tôi có thể hoàn bộ này, còn hơn 30 chương nữa thôi, cố lên!!!!! Cả nhà đợi tôi nhé:))))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook