Ánh trăng đổ xuống trên con đường vắng lặng, gió lạnh gào thét.

Quần áo của hắn ta đã bị xé rách, bùn đất dính đầy khắp thân thể, từng miệng vết thương đỏ tươi lộ ra thịt bên trong, thậm chí máu đen và bùn đất trộn lẫn trên vết thương, nhìn sền sệt buồn nôn.

Kính mắt ngồi xổm xuống lấy tay thăm dò hơi thở hắn ta, hơi thở càng ngày càng yếu, nếu không lập tức chữa trị, e là sẽ mất mạng tại chỗ.

“Cậu ra đóng cửa thôi mà sao ngơ người lâu vậy, đóng cửa!” Trong phòng truyền ra một tiếng la thét đáng yêu.

Con ngươi Kính mắt xoay chuyển vài vòng, đứng dậy quét mắt nhìn bốn phía, trong bóng đêm sâu thẳm vài người trung niên đi qua đi lại trên đường. Bước chân họ nhanh chóng, là người dân bình thường, xem ra không có vũ lực.

Mấy khách sạn và nhà hàng khác đã đóng cửa, chỉ có quán rượu của đám kính mắt đèn vẫn mờ sáng, thời gian làm việc của quán rượu bọn họ quả thật muộn hơn nửa giờ so với các cửa hàng khác, nhưng đây không phải là lý do.

Một người bị thương, xem bộ dáng là bị kẻ thù đâm bị thương, sao lại chạy đến quán rượu li hiến bản thân bị bại lộ thân phận mà không phải là đến phòng khám, nếu sợ phòng khám đóng cửa thì dùng lực đập cửa bác sĩ sẽ ra.

“Kính mắt!” Người trong phòng hét lên.

“Bốn phía đã đóng cửa, không có nơi để trốn, ngoại trừ có ai đó phục kích. Ra tay với Đào Thất bị Hoắc Lệ phát hiện, sau đó liều mạng trốn ra có tỷ lệ là 60%.” Kính mắt đỡ đỡ kính thì thầm trong miệng.

“Không, Dĩ Đông không thể trốn thoát được, là Hoắc Lệ thả hắn ta, nhưng tại sao thả hắn ta, huynh đệ tình thâm sao? Không đúng, Hoắc Lệ là một người lòng dạ độc ác, bất kỳ người nào cũng là quân cờ dưới tay hắn.”

Kính mắt cau mày, môi mỏng khẽ mím, hai ngón tay vuốt nhẹ nghiền ngẫm, tròng kính trên sống mũi phản chiếu một luồng ánh sáng lạnh lẽo: “Cho nên hắn cố ý phái Dĩ Đông tới, lẽ nào Dĩ Đông bán đứng thân phận của chúng ta? Hắn sao có thể biết chúng ta ở quán rượu, chúng ta từ đầu tới cuối ẩn nấp rất tốt, hắn căn bản không biết vị trí chúng ta trốn.”

Mà người nằm dưới đất trong gió rét buổi tối cả người dần dần đông cứng, máu chậm rãi chảy ra, hô hấp cũng càng ngày càng suy yếu, nhưng Kính mắt vẫn còn chìm đắm bên trong phân tích của mình.

Mãi cho đến khi một thanh niên đẹp trai bước ra, y quăng mạnh cái mũ lên mặt Kính mắt, rống một tiếng: “Cậu đang nghĩ linh tinh cái gì đấy? Tiền điện bao nhiêu cậu biết không? Thật là, hừ hừ, tôi nói để tôi đóng cửa, cậu lần nào cũng tranh để cậu đóng cửa, nói cái gì mà muốn quan sát bên ngoài, phân tích có an toàn hay không mới đóng cửa được.”

Kính mắt bị quăng mũ lên mặt, nâng kính trên mũi hắng giọng một cái, “Gọi chú Tửu ra.”

“Ủa trời, dưới chân cậu sao có một người chết nè!” Tiểu Đường theo ánh nhìn kính mắt lướt xuống, khiếp sợ hô. Y lật người trên đất lên, đập vào mắt là một gương mặt quen quen, “Cậu giết người ta giết à?”

“Động não chút đi.” Kính mắt liếc nhìn cái người vô tư kia, lúc này chú Tửu cũng bị động tĩnh ngoài cửa hấp dẫn, vì vậy đi ra thì thấy hình ảnh này.

Kính mắt đề cử với chú Tửu là ném người đến chỗ khác, Tiểu Đường phản đối nói hay là trị liệu trước, chờ hắn tỉnh ta lại rồi nói, người này sắp chết rồi, mạng người quan trọng.

Phòng khám xung quanh đây đều đóng cửa, vừa vặn chú Tửu biết chút y thuật, vì vậy lôi người vào quán rượu, lấy ra hòm chữa bệnh nói với Kính mắt đang thối mặt: “Nếu hắn muốn hại nhóm chúng ta thì cũng không có cơ hội, chờ hắn ta tỉnh lại cậu quan sát phản ứng của hắn ta, có điểm nào không thích hợp chúng ta bắn một phát vào đầu luôn.”

“Cầu giàu sang trong nguy hiểm.” Tiểu Đường có lẽ là nhìn thấu luồng áp suất thấp quanh người Kính mắt, an ủi nói:

“Biết đâu là dê béo tự đưa tới cửa chứ?”

Hồi trước khi Kính mắt còn là một tên nhóc móc túi, ở lối đi bộ chuyên môn móc tiền, kết quả móc phải con dê béo là ông chủ, bị chú Tửu đánh cho một trận, sau đó mới biết cậu nhóc móc tiền là bởi vì muốn tìm bác sĩ chữa bệnh cho mẹ.

Ông chủ ra tay cứu giúp, sau khi mẹ khỏi cậu ta liền đi vui vẻ đi theo ông chủ thể hiện lòng biết ơn của mình, thường hay trợ giúp ăn mày ven đường, thậm chí mang về nhà, không nghĩ tới, cuối cùng có một tên ăn mày mơ ước số tài sản ít ỏi đó… Giết chết mẹ của cậu ta.

Cho nên thứ đồ ven đường cậu ta không muốn nhặt, ai biết lòng có tốt hay không. Huống chi lần này kiếm về là chó phản bội Hoắc Lệ, ai biết có phải là âm mưu bố trí của Hoắc Lệ không.

Trong lòng Kính mắt nghĩ như vậy, hừ lạnh một tiếng với người trên ghế salông rồi đi về phòng của mình.

Tiểu Đường không để tâm, gã trông nom nhiều là được rồi.

Bên này phân vân giữa nghi kỵ hay là lựa chọn cứu chữa Dĩ Đông, bởi vì có Tiểu Đường sống ưu tâm thiện tâm tại Phật, hoàn toàn không ngoài suy đoán của Hoắc Lệ.

Một năm trước Hoắc gia mất trộm lượng lớn tài vật, thậm chí chìa khóa tủ an toàn trông giữ lượng lớn vàng thỏi cũng mất, ba người này chính là chủ mưu.

Trong ba người này Kính mắt thuộc loại có đầu óc nhất, mà tấn công địch thì phải đánh vào não, dùng kế này tóm lấy người sau lưng ba người bọn họ, đây chính là kế hoạch của Hoắc Lệ.

Thậm chí định chờ bọn chúng tự lộ sơ hở, nhưng không nghĩ tới bọn họ lại ra tay với Đào Thất, Hoắc Lệ liền đứng ngồi không yên, thậm chí còn từ vụ án này phát hiện ra một ít manh mối, đối phương tại sao thỏa thuận Dĩ Đông bắt Đào Thất đi.

Chắc chắn Hoắc Lệ còn chưa biết, một ít hành động ma xui quỷ khiến của hắn, làm phát sinh chuyện trong tương lai.

Hoắc Lệ ở bên ngoài xử lý một số vấn đề kinh doanh, về đến nhà đã mười một giờ tối, mà lão Lưu dĩ nhiên là không thành công mang Hoắc Lệ mang đến sở cảnh sát, ảo não trở về sở tuyên bố chuyện này có điểm đáng ngờ, trực tiếp mang đội đi lục soát niêm phong Đào gia.

Phòng khách trống rỗng, Hoắc Lệ tiến vào phòng Đào Thất, nhưng phòng không có ai.

“Thất Thất, anh về rồi.”

Hoắc Lệ nhăn chặt mày, quay về phòng khách vẫn như cũ không thấy bóng người, trong lòng dâng lên sự sợ hãi và lo lắng.

“Thất Thất!”

Hắn không hoài nghi có người lẻn vào bắt Đào Thất đi, những vệ sĩ ngoài cửa kia không phải ăn chay, khả năng duy nhất chính là Đào Thất trốn đi.

“Thất Thất, anh mang về bánh Bát Tiên* em thích nhất này, nếu không ra anh ăn hết nha.” Hoắc Lệ đứng ở giữa phòng khách tỉnh táo lại, nói xong ném túi bánh trên tay lên bàn ăn, mở ra.

Một bóng người chống gậy đi ra từ cầu thang, gỗ kéo trên mặt đất vang lên tiếng kèn kẹt, rất nặng nề.

Giống như bầu trời bên ngoài, ảm đạm không nhìn thấy một vì sao.

Giọng của người ôm lấy Hoắc Lệ tràn đầy ủy khuất, sợ hãi giống như gió lạnh bên ngoài, lưỡi dao sắc bén không thấy máu, nhưng làm cho người ta cảm thấy rất đau: “Anh đã đi đâu? Sao muộn như vậy mới trở về, em rất lo lắng cho anh.”

“Đi kiếm tiền cho Thất Thất, xem bánh ngọt Bát Tiên em thích nhất này.” Hoắc Lệ ôm người ở phía sau lên, đặt cậu ngồi lên bàn, cầm lấy điểm tâm đưa tới bên môi cậu nhẹ giọng nói.

Bánh ngọt Bát Tiên?!

Trong lòng Đào Thất khó mà tin nổi, đôi mắt trợn to nhìn điểm tâm trước mắt, quả thật là bánh ngọt Bát Tiên.

Sao lại thế…

Lúc này đầu bếp bánh ngọt Bát Tiên còn chưa tới Nam thành thì phải, không đúng không đúng, trọng điểm là sao Hoắc Lệ lại biết bánh ngọt,Bát Tiên là món cậu thích nhất?

Đào Thất nhớ tới đời trước lần đầu tiên ăn bánh ngọt Bát Tiên là năm 19 tuổi, hiện tại ít nhất sớm hơn nửa năm, hơn nữa thích nhất…

Một thứ chưa từng xuất hiện trước đó, hơn nữa còn nói là thích nhất, đôi mắt Đào Thất đột nhiên ươn ướt.

Hoắc Lệ, là Hoắc Lệ, lẽ nào hắn… Hắn cũng sống lại ư? Đào Thất cảm thấy tim đau quá, đau đến không thở nổi, là vui mừng hay là mê man bàng hoàng.

Còn kiếm tiền? Kiếm tiền? Tại sao kiếm tiền cho cậu, phút chốc một linh cảm xấu như thủy triều lạnh tràn vào tay chân cậu, cậu nghĩ tới đời trước Hoắc Lệ chết rồi đem toàn bộ tài sản giữ lại cho mình.

Bước tiếp theo, bước tiếp theo có phải Hoắc Lệ muốn giẫm lên vết xe đổ, chết đi.

Đào Thất càng nghĩ càng sợ hãi, nước mắt dâng lên tràn mi, nhấc hai tay mờ mịt nhìn Hoắc Lệ, dáng vẻ ấy dọa sợ đối phương.

Hoắc Lệ ôm Đào Thất vào trong ngực, vỗ lưng cậu nhẹ nhàng nói: “Thất Thất, Thất Thất sao vậy, sau này anh đi đâu sẽ báo cáo cho em có được không.”

“Ra ngoài tuyệt đối sẽ không vượt quá một giờ.”

Hoắc Lệ nói như vậy, Đào Thất khóc càng dữ dội, hai tay ôm chặt lấy Hoắc Lệ, dường như muốn đem hắn siết chặt vào xương, rất sợ đối phương biến mất.

“Không vượt quá nửa giờ.” Hoắc Lệ nói rằng.

“Em… Em không khóc.” Đào Thất nghẹn ngào nói. Hoắc gia không thích cậu khóc, đây là hành vi nhu nhược, không thể khóc.

“Được được được, là anh pha nước trà làm ướt quần áo, may mà chưa quên mang bánh ngọt Bát Tiên em thích nhất về.” Hoắc Lệ nhẹ nhàng vỗ lưng Đào Thất, âm thanh ôn nhu che chở, trong mắt tràn đầy sủng nịch.

“Sao lại nói là em thích nhất, lần đầu tiên em thấy nó.”

Vấn đề này làm khó Hoắc Lệ, lúc hắn nhìn thấy bánh này, trong đầu giống như hiện ra một ít hình ảnh mờ nhạt, là hình ảnh Đào Thất đầy mặt vui mừng ăn điểm tâm, vì thế hắn mua ngay.

“Vậy Thất Thất có thích không?” Giọng nói Hoắc Lệ khàn đi.

Đào Thất cà cà cổ Hoắc Lệ, âm thanh còn mang theo tia nức nở, nói một câu trả lời mơ hồ, cũng không biết câu trả lời có ý gì: “Thích.”

“Thích.” Đào Thất trịnh trọng trả lời, không biết là đang xác định điều gì, nhưng giọng nói chắc nịch khiến Hoắc Lệ cười ra tiếng.

“Thất Thất à.”

“Ừm.”

“Thất Thất ở lại Hoắc gia luôn được không?”

“Hoắc gia ở đâu, em ở đó.”

Nghe đối phương trả lời mềm mại, khói mù trong lòng Hoắc Lệ biến mất không còn một mống, Đào Thất không hề có ý nghĩ rời đi.

Điểm này không giống chuyện trong mơ.

“Thất Thất thật sự là một kho báu nhỏ.” Hoắc Lệ cảm thấy sau này mình không cần đến chỗ bác sĩ Mã Môn nữa, nhưng có một số việc, vẫn cần phải giải quyết.

“Hoắc gia là kho báu lớn.”

“Không, Thất Thất của anh là đại thần tài (*).”

(*)Thần tài: chỉ vị thần có thể làm cho ta phát tài. Vốn là vị thần được thờ cúng trong Đạo giáo, theo truyền thuyết có tên gọi là Triệu Công Minh, còn gọi là Triệu công nguyên soái.

Hai người bắt đầu đùa giỡn, chọc cho Đào Thất vui vẻ ra mặt, Hoắc Lệ thấy tâm tình Đào Thất khôi phục bình thường, tâm cũng ổn lại.

Chẳng qua đáng thương cho vệ sĩ ngoài cửa, nghe tiếng Hoắc Lệ cười liên tục toát mồ hôi lạnh, cả người nổi da gà, thật là cho khổ cực Hoắc gia rồi!

Vì dỗ đối phương vui vẻ, thậm chí hắn còn đùa chuyện đáng xấu hổ như vậy, Đào Thất này thật có bản lĩnh, bội phục bội phục.

Cách một cánh cửa chính, trong cửa dịu dàng đưa tình, ngoài cửa gió lạnh thấu xương.

Đào Thất ăn xong bánh ngọt Bát Tiên, liền bị Hoắc Lệ bắt đi ngủ, Đào Thất nằm ở trên giường mắt to, nghe Hoắc Lệ kể chuyện cho cậu.

“Ngày xưa ở một trang viên có một chủ nhân tên Arundel, Arundel là một nhà quý tộc truyền thống rất nghiêm túc, hắn biết mình sẽ không cưới vợ, vì vậy kiếm về một ăn mày làm người thừa kế bồi dưỡng.”

“Người ăn xin này hóa ra trái ngược với tính cách của Arundel, y ghét sự rập khuôn, ghét luật lệ, ghét một đám quý tộc dối trá kia. Đây là người làm khó Arundel…”

“Vì thế bọn họ bắt đầu hằng ngày náo loạn …”

Giọng nói Hoắc Lệ cực kỳ ôn nhu, âm thanh đặc biệt thả nhẹ tạo ra cảm giác thần bí, nói đến chỗ đặc biệt còn có thể bắt chước theo biểu cảm nhân vật, cơn buồn ngủ dần dần đến với Đào Thất trong giọng nói dịu dàng của hắn.

Hoắc Lệ là một trong những người tốt nhất thế giới này, Đào Thất chỉ có ý nghĩ này trong đầu trước khi nhắm mắt lại.

Cậu biết Hoắc Lệ đang bù đắp tuổi thơ thiếu hụt cho cậu, bù đắp niềm vui mà cậu đã mất trong thời thơ ấu, Những niềm vui này Hoắc Lệ đang từng bước giúp cậu tìm về. Mặc dù cậu đã mười tám tuổi không cần nó nữa, nhưng Hoắc Lệ nói, người khác có thì Thất Thất cũng sẽ có.

Trong nháy mắt đó Đào Thất nảy sinh hổ thẹn, trách cứ bản mình đời trước, Hoắc Lệ rõ ràng là người ôn nhu như thế, sao có thể hiểu lầm hắn là ma quỷ hung ác giết người lung tung.

“Ngủ ngon, Hoắc gia.” Đào Thất mềm giọng nói.

“Chàng trai của anh, ngủ ngon.” Hoắc Lệ cúi đầu hôn trán Đào Thất, dịu dàng nói.

Sau khi Đào Thất nhắm mắt lại, trong đầu đều là đôi mắt thâm tình của Hoắc Lệ, cặp mắt sâu sắc khắc vào lòng cậu, cả đời cũng không thể quên được.

Trong một khắc muốn nói cho Hoắc Lệ chuyện sống lại, muốn thẳng thắn tất cả mọi thứ với hắn. Nhưng Đào Thất mỉm cười, còn chưa nói ra miệng, đã ngủ thiếp đi.

Dạo chơi trong giấc mơ của Đào Thất, là bóng dáng Hoắc Lệ và tiếng nói mềm nhẹ.

Trở lại một lần… Vẫn là ngươi trả giá nhiều nhất.

Hoắc Lệ đứng dậy rời khỏi phòng, đúng như dự đoán David đột nhiên xuất hiện ở trong phòng khách, Hoắc Lệ nhìn thấy anh, giơ tay ngừng lại lời nói đối phương muốn nói ra.

David ra hiệu gật đầu, nhấc chân đi lên lầu hai, Hoắc Lệ liếc nhìn căn phòng không nói lời nào, rồi quay người lên lầu.

Ngay vào lúc này, cánh cửa mở ra khe nhỏ, một đôi mắt đen nhánh nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, thất vọng đóng cửa lại.

“Không ở phòng khách nói chuyện à, thiệt thòi mình giả bộ ngủ.”

Người này chính là Đào Thất, hóa ra thay vì ngủ, cậu chờ sau khi Hoắc Lệ rời đi, nhìn một chút rồi đứng dậy, định nghe lén bọn họ nói chuyện.

Sao Đào Thất có thể ngủ ngon, gần đây Nam thành phát sinh chuyện cậu cũng nhận ra được, Hoắc Lệ thường xuyên đi ra ngoài, vệ sĩ ngoài phòng khách đã tăng lên rồi, Dĩ Đông biến mất.

Đào Thất ngồi lại trên giường, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt trầm tĩnh, còn đâu là dáng vẻ mềm mại nhu hòa mà Hoắc Lệ nhìn thấy.

“Dĩ Đông đã chết rồi sao?”

“Dĩ Đông không thương hại đến tính mạng của mình, nên hắn chỉ có một chút tiếng tăm là kẻ phản bội, dựa theo thủ đoạn của Hoắc Lệ sẽ không để hắn chết dễ dàng, chắc chắn sẽ để hắn làm gì đó đền bù.”

“Vậy rốt cuộc phái hắn đi làm gì? Cùng chuyện đời trước Hoắc Lệ bị mai phục ở bến tàu có liên quan trực tiếp hay không.”

“Chắc chắn có, ngay cả khi một số việc đã thay đổi, quỹ đạo chính của lịch sử chắc chắn sẽ còn tiếp diễn, nếu như tìm thấy Dĩ Đông đang ở đâu, sẽ có thể biết người đời trước hại Hoắc Lệ, đồng thời tìm ra hắc thủ sau màn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương