Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới
-
Chương 4: Trà Gừng
Đào Thất đem sắc mặt những người trong phòng khách thu vào đáy mắt, có không thể tin được, có hâm mộ, có khinh thường cùng ghen ghét.
Mà ánh mắt khinh thường lại ghen ghét kia đến từ một người thân mặc quần áo màu trắng, nam nhân bưng một chén trà gừng trong tay.
“Còn lạnh không?” Hoắc Lệ nâng tay lên đem một sợi tóc mái trên trán cậu vén ra sau tai, lộ ra hình dáng vành tai xinh đẹp.
Phấn nộn, đặc biệt đáng yêu, đại khái là bị lạnh tới đông cứng.
Đầu ngón tay Hoắc Lệ xoa xoa vành tai, thầm nghĩ xúc cảm thật tốt.
Đào Thất khuôn mặt nhỏ dần dần chuyển thành ửng đỏ, trên tai cảm giác ấm áp lan tràn khắp nơi, cả người ngứa ngáy.
“Không lạnh.” Cậu nhẹ nhàng trả lời, trong thanh âm có điểm sung sướng nho nhỏ, cũng không thèm nhìn về phía sau, cậu biết ánh mắt ghen ghét kia đang nghĩ đến việc giết cậu.
Lúc này Hoắc Lệ thu hồi tay, Đào Thất trong lòng đột nhiên có loại mất mát nhàn nhạt, chợt nói, “Hoắc gia, khi nào cơn mưa này mới tạnh thế ạ?”
Cậu muốn nghe giọng nói Hoắc Lệ, cậu muốn Hoắc Lệ chỉ chú ý cậu, cũng muốn làm cho những người kia thấy rõ ràng, Hoắc Lệ “Bình dị gần gũi” cỡ nào.
“Ba ngày sau.”
“Thật vậy sao? Anh thật là lợi hại, ngay cả khi nào mưa tạnh cũng biết.”
“Dự báo thời tiết.”
Hai người trò chuyện đề tài râu ria không đáng kể, thoạt nhìn tựa như nói đông nói tây, nhưng Hoắc Lệ thực kiên nhẫn trả lời mỗi một vấn đề của Đào Thất.
Hắn giúp Đào Thất kéo chăn, Đào Thất mỉm cười ngọt ngào, hai người không khí hài hòa ấm áp.
Ngày mưa bởi vì Hoắc Lệ xuất hiện sớm, dường như đẹp lên không ít.
Ánh mắt ghen tị trong phòng khách ngày càng mạnh mẽ, dường như không kiềm chế được sự căm giận trong lòng.
Lúc này, một người đàn ông một thân đồ đen trong tay bưng một chén trà gừng đi đến bên cạnh Hoắc Lệ, cong lưng, đôi tay đem trà gừng đặt trước mặt hắn, ngữ khí tràn ngập tôn kính.
“Hoắc gia, chén trà gừng này giúp xua đuổi giá lạnh cho tiểu công tử.”
Trà gừng được đựng trong chén sứ bạch ngọc Thanh Hoa, ở trên tỏa ra nhiệt khí nóng bỏng, mờ ảo như khói, đầy đủ màu sắc, xem ra là cố ý đặc biệt nấu.
Hoắc Lệ liếc mắt nhìn anh ta một cái, đầu của người này cúi đến càng thấp, thân mình mơ hồ run một chút giống như làm chuyện trái với lương tâm, chỉ là trà trên tay vẫn ổn định đặt trên bàn, lực cánh tay rất tốt.
Đào Thất nheo lại đôi mắt, tay dưới thảm lông hơi hơi động, người đàn ông một thân đồ đen này chính là người mà đời trước sau khi Hoắc Lệ chết, nói với cậu “Ngài về sau chính là Hoắc gia gia chủ”.
Hoắc Lệ sau khi chết, Đào Thất căn cứ manh mối hắn lưu lại, từ bên trong biết được David chính là một người trung thành, mà em trai hắn lại là phản đồ phản bội Hoắc gia, thậm chí còn có cơ hội mưu hại Hoắc Lệ.
Người đàn ông một thân đồ đen này chính là David, anh ta đối Hoắc Lệ sùng bái mù quáng, Hoắc Lệ sau khi chết anh ta liền nghe theo di chúc, phụ tá cậu trở thành Hoắc gia gia chủ.
Trên mặt Hoắc Lệ tuy rằng treo nụ cười ôn nhu, giọng điệu dịu dàng, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng sắc bén: “Đi xuống.”
Thủ hạ của hắn không cần làm những việc này, đây là nhiệm vụ của người trong bếp, mỗi người đều có chức trách riêng cần tuân thủ nghiêm ngặt.
Người đàn ông một thân đồ đen thân mình run rẩy, ánh mắt ảo não không thôi.
“Hoắc gia.” Đào Thất nâng lên tay kéo kéo ống tay áo Hoắc Lệ, chỉ vào chén trà gừng kia hướng về phía Hoắc Lệ lộ ra mỉm cười ngọt ngào.
Hoắc Lệ sắc mặt lạnh xuống, liếc nhìn những người trong phòng khách, những người này khiến khách của Hoắc gia thấy được một mặt không quy củ.
Như Đào Thất mong đợi, Hoắc Lệ tức giận, hắn đối với quy củ rất nghiêm trọng, chỉ cần Hoắc Lệ tức giận, thì nhất định sẽ giải quyết vấn đề khiến hắn tức giận.
Loại chuyện nấu nước này phải là người làm trong bếp nấu, cho dù không phải người làm trong bếp, sự tình này cũng không nên là “Vệ sĩ” làm.
Những chi tiết nhỏ bé này của Hoắc Lệ, là do đời trước Đào Thất quan sát thấy được.
Theo dòng thời gian hiện tai, Hoắc Lệ là người đứng đầu Hoắc gia, rời đi một năm, cho đến trước đó không lâu mới trở lại Hoắc gia, nên thói quen sinh hoạt nhỏ này rất ít người chú ý tới.
“Thực xin lỗi Hoắc gia cái này là tôi nấu, tôi thấy ngày mưa, tiểu công tử chân lại bị thương, cho nên pha trà gừng cho cậu ấy đuổi hàn.” Một vị phụ nữ trung niên mặc tạp dề vội vàng chạy tới trước mặt Hoắc Lệ, biểu tình hoảng loạn.
Thấy có người bước ra thừa nhận sai lầm, biểu tình Hoắc Lệ hơi hơi chuyển biến tốt đẹp, lại thấy tay cô ta sạch sẽ, không có vệt nước, đôi mắt lại lạnh ba phần.
Nói dối là hành vi không tốt.
Nhìn người phụ nữ trung niên, Đào Thất nhíu chặt mày, thế nhưng người kia không có bước ra thay anh trai gã nói chuyện, hơn nữa nhân duyên người kia ở Hoắc gia còn thật tốt, vậy mà lại có người ra gánh tội thay.
Hoắc Lệ nói: “Những người không trung thành với Hoắc gia, không cần thiết phải ở trong Hoắc gia.”
Người đàn ông một thân đồ đen đặt tách trà gừng xuống, quỳ xuống hướng Hoắc Lệ dập đầu thật mạnh, những điều này xảy ra trong chớp mắt.
Đào Thất không nghĩ tới, cậu chỉ là hơi chút chủ động tới gần Hoắc Lệ, liền phát sinh nhiều hiệu ứng bươm bướm như thế, dẫn đến một người có ý định xấu.
Đáng tiếc gã không chủ động đứng ra, mà để một người hầu ra gánh tội thay, nói đến phụ nữ trung niên này, cô ta cũng là một trong những người chống lại Hoắc gia ở kiếp trước, sau khi Hoắc Lệ chết liền bán ra tin tức của Hoắc gia, cầm tiền cao chạy xa bay.
Loại người này vẫn nên đuổi ra khỏi Hoắc gia sớm một chút, cô ta là người thứ nhất, thì sẽ có người thứ hai.
Đào Thất muốn đuổi một đám ngườigây bất lợi cho Hoắc Lệ đuổi khỏi Hoắc gia, để Hoắc Lệ không phải quá mệt mỏi
Mà ánh mắt ghen tị ẩn nấp trong đám đông, là đáng chết nhất.
“Hoắc gia, em không muốn xem mưa nữa, về phòng đi.” Đào Thất ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, ánh mắt sáng ngời.
“Được.” Hoắc Lệ tránh đi chân bị thương của cậu, ôn nhu bế cậu lên sải bước đi tới phòng cho khách, mặc kệ đám người rùng mình trong phòng khách.
Người thực nhẹ, về sau nên ăn nhiều một chút, Hoắc Lệ nghĩ thầm.
“Hoắc gia.”
Hoắc Lệ nói: “Ừm.”
“Một tuần sau, Đào gia có yến hội, anh có thể đi với em không?” Đào Thất thấp thỏm hỏi.
Đời trước chính mình cũng không tham gia yến hội Đào gia, vì cậu không muốn nhìn thấy những khuôn mặt xấu xí đó, sau đó Hoắc gia tự mình đi.
Đời này cậu không muốn bỏ qua những cơ hội có thể làm bạn với Hoắc gia, cũng muốn biết trong yến hội đã xảy ra chuyện gì, bởi vì ngày đó sau khi trở về, Hoắc gia liền trở nên kì lạ, có vẻ hơi đáng sợ.
Mà ánh mắt khinh thường lại ghen ghét kia đến từ một người thân mặc quần áo màu trắng, nam nhân bưng một chén trà gừng trong tay.
“Còn lạnh không?” Hoắc Lệ nâng tay lên đem một sợi tóc mái trên trán cậu vén ra sau tai, lộ ra hình dáng vành tai xinh đẹp.
Phấn nộn, đặc biệt đáng yêu, đại khái là bị lạnh tới đông cứng.
Đầu ngón tay Hoắc Lệ xoa xoa vành tai, thầm nghĩ xúc cảm thật tốt.
Đào Thất khuôn mặt nhỏ dần dần chuyển thành ửng đỏ, trên tai cảm giác ấm áp lan tràn khắp nơi, cả người ngứa ngáy.
“Không lạnh.” Cậu nhẹ nhàng trả lời, trong thanh âm có điểm sung sướng nho nhỏ, cũng không thèm nhìn về phía sau, cậu biết ánh mắt ghen ghét kia đang nghĩ đến việc giết cậu.
Lúc này Hoắc Lệ thu hồi tay, Đào Thất trong lòng đột nhiên có loại mất mát nhàn nhạt, chợt nói, “Hoắc gia, khi nào cơn mưa này mới tạnh thế ạ?”
Cậu muốn nghe giọng nói Hoắc Lệ, cậu muốn Hoắc Lệ chỉ chú ý cậu, cũng muốn làm cho những người kia thấy rõ ràng, Hoắc Lệ “Bình dị gần gũi” cỡ nào.
“Ba ngày sau.”
“Thật vậy sao? Anh thật là lợi hại, ngay cả khi nào mưa tạnh cũng biết.”
“Dự báo thời tiết.”
Hai người trò chuyện đề tài râu ria không đáng kể, thoạt nhìn tựa như nói đông nói tây, nhưng Hoắc Lệ thực kiên nhẫn trả lời mỗi một vấn đề của Đào Thất.
Hắn giúp Đào Thất kéo chăn, Đào Thất mỉm cười ngọt ngào, hai người không khí hài hòa ấm áp.
Ngày mưa bởi vì Hoắc Lệ xuất hiện sớm, dường như đẹp lên không ít.
Ánh mắt ghen tị trong phòng khách ngày càng mạnh mẽ, dường như không kiềm chế được sự căm giận trong lòng.
Lúc này, một người đàn ông một thân đồ đen trong tay bưng một chén trà gừng đi đến bên cạnh Hoắc Lệ, cong lưng, đôi tay đem trà gừng đặt trước mặt hắn, ngữ khí tràn ngập tôn kính.
“Hoắc gia, chén trà gừng này giúp xua đuổi giá lạnh cho tiểu công tử.”
Trà gừng được đựng trong chén sứ bạch ngọc Thanh Hoa, ở trên tỏa ra nhiệt khí nóng bỏng, mờ ảo như khói, đầy đủ màu sắc, xem ra là cố ý đặc biệt nấu.
Hoắc Lệ liếc mắt nhìn anh ta một cái, đầu của người này cúi đến càng thấp, thân mình mơ hồ run một chút giống như làm chuyện trái với lương tâm, chỉ là trà trên tay vẫn ổn định đặt trên bàn, lực cánh tay rất tốt.
Đào Thất nheo lại đôi mắt, tay dưới thảm lông hơi hơi động, người đàn ông một thân đồ đen này chính là người mà đời trước sau khi Hoắc Lệ chết, nói với cậu “Ngài về sau chính là Hoắc gia gia chủ”.
Hoắc Lệ sau khi chết, Đào Thất căn cứ manh mối hắn lưu lại, từ bên trong biết được David chính là một người trung thành, mà em trai hắn lại là phản đồ phản bội Hoắc gia, thậm chí còn có cơ hội mưu hại Hoắc Lệ.
Người đàn ông một thân đồ đen này chính là David, anh ta đối Hoắc Lệ sùng bái mù quáng, Hoắc Lệ sau khi chết anh ta liền nghe theo di chúc, phụ tá cậu trở thành Hoắc gia gia chủ.
Trên mặt Hoắc Lệ tuy rằng treo nụ cười ôn nhu, giọng điệu dịu dàng, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng sắc bén: “Đi xuống.”
Thủ hạ của hắn không cần làm những việc này, đây là nhiệm vụ của người trong bếp, mỗi người đều có chức trách riêng cần tuân thủ nghiêm ngặt.
Người đàn ông một thân đồ đen thân mình run rẩy, ánh mắt ảo não không thôi.
“Hoắc gia.” Đào Thất nâng lên tay kéo kéo ống tay áo Hoắc Lệ, chỉ vào chén trà gừng kia hướng về phía Hoắc Lệ lộ ra mỉm cười ngọt ngào.
Hoắc Lệ sắc mặt lạnh xuống, liếc nhìn những người trong phòng khách, những người này khiến khách của Hoắc gia thấy được một mặt không quy củ.
Như Đào Thất mong đợi, Hoắc Lệ tức giận, hắn đối với quy củ rất nghiêm trọng, chỉ cần Hoắc Lệ tức giận, thì nhất định sẽ giải quyết vấn đề khiến hắn tức giận.
Loại chuyện nấu nước này phải là người làm trong bếp nấu, cho dù không phải người làm trong bếp, sự tình này cũng không nên là “Vệ sĩ” làm.
Những chi tiết nhỏ bé này của Hoắc Lệ, là do đời trước Đào Thất quan sát thấy được.
Theo dòng thời gian hiện tai, Hoắc Lệ là người đứng đầu Hoắc gia, rời đi một năm, cho đến trước đó không lâu mới trở lại Hoắc gia, nên thói quen sinh hoạt nhỏ này rất ít người chú ý tới.
“Thực xin lỗi Hoắc gia cái này là tôi nấu, tôi thấy ngày mưa, tiểu công tử chân lại bị thương, cho nên pha trà gừng cho cậu ấy đuổi hàn.” Một vị phụ nữ trung niên mặc tạp dề vội vàng chạy tới trước mặt Hoắc Lệ, biểu tình hoảng loạn.
Thấy có người bước ra thừa nhận sai lầm, biểu tình Hoắc Lệ hơi hơi chuyển biến tốt đẹp, lại thấy tay cô ta sạch sẽ, không có vệt nước, đôi mắt lại lạnh ba phần.
Nói dối là hành vi không tốt.
Nhìn người phụ nữ trung niên, Đào Thất nhíu chặt mày, thế nhưng người kia không có bước ra thay anh trai gã nói chuyện, hơn nữa nhân duyên người kia ở Hoắc gia còn thật tốt, vậy mà lại có người ra gánh tội thay.
Hoắc Lệ nói: “Những người không trung thành với Hoắc gia, không cần thiết phải ở trong Hoắc gia.”
Người đàn ông một thân đồ đen đặt tách trà gừng xuống, quỳ xuống hướng Hoắc Lệ dập đầu thật mạnh, những điều này xảy ra trong chớp mắt.
Đào Thất không nghĩ tới, cậu chỉ là hơi chút chủ động tới gần Hoắc Lệ, liền phát sinh nhiều hiệu ứng bươm bướm như thế, dẫn đến một người có ý định xấu.
Đáng tiếc gã không chủ động đứng ra, mà để một người hầu ra gánh tội thay, nói đến phụ nữ trung niên này, cô ta cũng là một trong những người chống lại Hoắc gia ở kiếp trước, sau khi Hoắc Lệ chết liền bán ra tin tức của Hoắc gia, cầm tiền cao chạy xa bay.
Loại người này vẫn nên đuổi ra khỏi Hoắc gia sớm một chút, cô ta là người thứ nhất, thì sẽ có người thứ hai.
Đào Thất muốn đuổi một đám ngườigây bất lợi cho Hoắc Lệ đuổi khỏi Hoắc gia, để Hoắc Lệ không phải quá mệt mỏi
Mà ánh mắt ghen tị ẩn nấp trong đám đông, là đáng chết nhất.
“Hoắc gia, em không muốn xem mưa nữa, về phòng đi.” Đào Thất ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, ánh mắt sáng ngời.
“Được.” Hoắc Lệ tránh đi chân bị thương của cậu, ôn nhu bế cậu lên sải bước đi tới phòng cho khách, mặc kệ đám người rùng mình trong phòng khách.
Người thực nhẹ, về sau nên ăn nhiều một chút, Hoắc Lệ nghĩ thầm.
“Hoắc gia.”
Hoắc Lệ nói: “Ừm.”
“Một tuần sau, Đào gia có yến hội, anh có thể đi với em không?” Đào Thất thấp thỏm hỏi.
Đời trước chính mình cũng không tham gia yến hội Đào gia, vì cậu không muốn nhìn thấy những khuôn mặt xấu xí đó, sau đó Hoắc gia tự mình đi.
Đời này cậu không muốn bỏ qua những cơ hội có thể làm bạn với Hoắc gia, cũng muốn biết trong yến hội đã xảy ra chuyện gì, bởi vì ngày đó sau khi trở về, Hoắc gia liền trở nên kì lạ, có vẻ hơi đáng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook