Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới
-
Chương 38: Chương 36-1
Đào Thất xụi lơ trong lòng Hoắc Lệ, hành động hôn Hoắc lệ vừa rồi đã tiêu hết dũng khí to lớn trong lòng cậu, bây giờ trở lại lần thứ hai, cậu cảm thấy tay chân có chút vô lực, đầu óc choáng váng.
Cậu chưa từng lớn mật chủ động câu dẫn người, luôn luôn là Hoắc Lệ chủ động dẫn dắt cậu.
“Thất Thất đang nghĩ gì?” Tay Hoắc Lệ vỗ nhẹ người đã nín khóc, như đang động viên, nhưng hành động này thực sự mang lại xấu hổ lớn hơn cho Đào Thất.
Như thể mình là một đứa trẻ sơ sinh được hắn cưng chiều trong lòng bàn tay.
Đào Thất cố sức làm thanh tuyến mình không run rẩy, gắng giữ tỉnh táo nói: “Muốn Hoắc gia sẽ ở bên em mãi mãi, giống như bây giờ, yên lặng không có ai quấy rối.”
Lời tỏ tình rõ ràng và tuyên ngôn bá đạo làm Hoắc Lệ nghe được sững sờ, cũng không biết giọng nói hắn trở nên hơi trầm thấp, hơi nguy hiểm và lạnh lẽo, như không khí lạnh lẽo tỏa ra từ đáy vực thẳm: “Thất Thất muốn độc chiếm tôi sao?”
“Có chút ích kỷ.”
Tự nhiên nổi giận, dù khiến người ta không tìm được manh mối. Nhưng Đào Thất biết đây không phải là ý nghĩ thực sự của Hoắc Lệ, là hắn bắt đầu bố trí cái bẫy dụ dỗ, dụ dỗ mình nói ra nhiều lời yêu thương rõ ràng hơn.
Nếu như người không hiểu nghe lời này, sẽ cho là Hoắc Lệ ghét những người ích kỷ cứng rắn như Đào Thất.
Bản thân Hoắc Lệ là một người ích kỷ, sao phải yêu cầu người khác đừng ích kỷ. Ích kỷ không để ý Đào Thất có yêu hắn hay không, đã đem Đào Thất đặt tại Hoắc gia. Ích kỷ đem toàn bộ gia sản đưa cho Đào Thất, một mình đi xuống hoàng tuyền.
Ích kỷ muốn biết được nhiều cảm xúc hiện tại của Đào Thất, Hoắc Lệ không yên lòng, hắn sợ Đào Thất nói muốn cả đời ở bên hắn là lời nói dối, nên Hoắc Lệ mới biểu hiện ra giọng nói lạnh lùng.
Đào Thất sao mà không biết suy nghĩ của Hoắc Lệ, hắn đang không yên tâm.
Hoắc Lệ muốn mình tuyên thệ chủ quyền nhiều hơn với hắn, muốn toàn bộ tim mình đều là hắn, nên làm ra động tác nhỏ này.
Muốn Đào Thất bằng lòng biểu đạt tình yêu, làm khó cậu quá, cổ họng dường như bị cái gọi là gông xiềng e lệ trói buộc, cậu muốn nói, nhưng không nói ra được.
Đào Thất gấp đến độ xoay quanh, đầu lưỡi lại không nói ra được một câu nào, cậu không am hiểu cách nói chuyện, hồi nãy nói nhiều lời rõ ràng đã muốn lấy mạng cậu.
Từ nhỏ sống trong thế giới đóng kín, làm cậu biến thành một người không biết biểu lộ tâm ý, bởi vì không ai nguyện ý lắng nghe, nên nhiều thời gian cậu đều trầm mặc.
“Em em…” Lời nói nghẹn ở ngực khó mở.
Mặc dù biết không phải là suy nghĩ chân thật của Hoắc Lệ, nhưng trong lòng Đào Thất vẫn rất oan ức, vừa nãy cậu đau lòng Hoắc Lệ an ủi mình nói về nhà, đảo mắt đã nói mình ích kỷ.
Tính cách xoay chuyển không ngừng làm Đào Thất nhìn không thấu.
Không nói ra được lời tuyên bố Hoắc Lệ muốn nghe, hai tầng lo lắng chồng chất, trong hốc mắt Đào Thất hơi ẩm ướt, cậu chặt chẽ nắm chặt quần áo Hoắc Lệ, không giống vừa rồi khóc thút thít, mà im hơi lặng tiếng rơi lệ.
Vạt áo trước ướt đẫm một mảnh, Hoắc Lệ biết Thất Thất của hắn lại khóc, nhưng lần này, ngược lại hắn không dùng tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng, an ủi cậu đừng khóc.
Ai có thể nghĩ rằng hắn vừa nãy chỉ là đố kỵ nước mắt Đào Thất vì người khác mà chảy chứ không phải vì hắn mà chảy.
Ngay cả khi người khác này là người quan trọng nhất của Đào Thất cũng không được, Đào Thất là vật sở hữu của hắn, từ một khắc hắn mang về nhà kia, đứa nhỏ này chỉ có thể thuộc về hắn.
Là của hắn.
Đôi mắt Hoắc Lệ tràn ngập mù mịt, cúi đầu hôn mái tóc Đào Thất, động tác mềm nhẹ coi như trân bảo.
Một lúc sau, Hoắc Lệ khẽ nói: “Thất Thất, đừng khóc.”
Một bên dụ dỗ cậu đừng khóc, người làm cho cậu rơi lệ không phải là bản thân Hoắc Lệ sao, nhưng Đào Thất không biết, cậu chỉ đơn thuần cho rằng người đàn ông dịu dàng Hoắc gia đang đau lòng cậu.
Hoắc Lệ an ủi khiến Đào Thất càng thêm áy náy trong lòng, Hoắc gia tốt như vậy, vì cậu suy nghĩ mọi thứ, nhưng ngay cả lời Hoắc gia muốn nghe cậu cũng không nói ra được.
Ở trong suy nghĩ “Thật sự Hoắc Lệ rất đau lòng cho cậu”, Đào Thất dùng hồi ức chống đỡ, nhắm mắt lại từ trong lòng Hoắc Lệ thò đầu ra, hai tay nâng mặt Hoắc Lệ lên, lần thứ hai chủ động hôn lên môi đối phương.
Rút đi ngây ngô lần đầu tiên, cạy ra môi răng đối phương, hôn rất dùng lực, so với lần đầu tiên hôn càng thêm xe chạy đường quen, lớn mật, kịch liệt.
Hoắc Lệ nằm ngang hai tay đặt hai bên, trong mắt ý cười dịu dàng, như là chuyện trong dự liệu.
Đất đai được gọi là tình yêu, người làm vườn cẩn thận chăm sóc từng chồi non tưới nước, sớm muộn gì nó cũng sẽ lớn lên, sau đó hồi báo hắn.
Hoắc Lệ hài lòng nhận thấy Đào Thất ý loạn tình mê,còn đột nhiên dừng lại vụng về trao đổi nước miếng, giống như sinh vật phù du khát khao đại dương, không ngừng tìm cách sống sót.
Hai tay hắn bao trùm lên hai tay Đào Thất, kéo chúng tới trên cổ áo mình, dẫn dắt cái tay kia từng bước một mở ra nút áo mình.
Tay Đào Thất run run rẩy rẩy, không nhúc nhích.
Hoắc Lệ ngoắc ngoắc ngón tay của cậu, Đào Thất lúc này mới theo động tác của hắn mở ra nút áo đối phương, đi về phía vực sâu tội ác.
“Mở nó ra, em sẽ có được thứ em muốn.” Giọng nói Hoắc Lệ nhẹ nhàng dụ dỗ xúi giục, Đào Thất nghe được mờ mịt ngẩng đầu lên, đuôi mắt ửng hồng còn dính nước mắt do phản ứng sinh lý.
“Hoắc gia, em không thoải mái.”
“Nơi nào không thoải mái?”
Trước mười tám tuổi, Đào Thất sống trong hoàn cảnh âm u tối tăm của Đào gia, không có ai giảng dạy cho cậu, từ nhỏ đều ở trong phòng không có người tâm sự.
Sau mười tám tuổi bị đuổi ra khỏi nhà, tại thời kì tuổi trẻ tự ti hồ đồ theo Hoắc Lệ về nhà, hai năm qua, dù Hoắc Lệ làm hết mọi chuyện với cậu, nhưng không cùng cậu lên giường, mỗi lần đến bước cuối cùng, Đào Thất đều rất sợ sệt, chống cự.
Nên Hoắc Lệ cũng không chạm vào cậu, hắn có nhiều thời gian chờ Thất Thất của hắn thông suốt, nguyện ý chủ động khẩn cầu hắn chạm vào cậu.
Đào Thất ở trong tình yêu được Hoắc Lệ đan dệt, dần dần biến tính cách bản thân thành giống như con nít, bởi vì mỗi lần sinh ra dục vọng đều được lời nói dối xinh đẹp của Hoắc Lệ giúp cậu giải quyết
Cậu chậm rãi ỷ lại sự chủ động, im lặng trong đại dương tình yêu của Hoắc Lệ.
Mãi đến tận Đào Thất hai mươi tuổi, Hoắc Lệ rời đi, cậu cũng sống lại.
Hai đời người, chỉ có thời gian hai năm được Hoắc Lệ nhặt về nhà, mới được gọi là “Cuộc sống tươi sáng “.
Gặp phải vấn đề lúng túng này, Đào Thất theo bản năng tìm kiếm sự trợ giúp từ Hoắc Lệ, đôi mắt kia, ướt nhẹp mà khẩn cầu sự giúp đỡ của hắn.
Bởi vì Hoắc gia hắn, có thể giúp cậu giải quyết bất kỳ khó khăn nào, ở trước mặt Hoắc Lệ, bức tường phòng ngự dày được dựng lên trong lòng cậu sụp đổ hết.
Hoắc Lệ cười ra tiếng, tthanh âm chôn dấu vui vẻ khắp phòng ngay cả khí lạnh cũng không ngăn được, nhẹ nhàng khoan khoái ấm áp.
Hắn vươn mình đem Đào Thất đặt dưới thân, âm thanh êm dịu như người lớn kể truyện cổ tích cho bạn cho trước khi ngủ, lại có chút cám dỗ động lòng người.
“Sao không thoải mái? Thất Thất ghét cảm giác này sao?”
Hoắc Lệ mở rộng áo sơ mi lộ ra cơ bụng mạnh mẽ, đung đưa trái phải trước mắt Đào Thất.
“Không… Không ghét.” Đời trước Đào Thất không biết cái gì gọi là tình yêu, cậu hỏi Hoắc Lệ, nhưng cậu cũng yêu mẹ, cũng yêu ba ba, cũng yêu thích Nhị Mao, cũng yêu thích…
Mà Hoắc Lệ như chặt đinh chém sắt ôn nhu giải thích: “Bởi vì người em yêu nhất là Hoắc Lệ, chỉ có hắn mới cho em cảm giác này, nếu là người khác cho em cảm giác này, vậy chính là hắn muốn hại em.”
Mặc dù Đào Thất không hiểu cái gì là người yêu nhất, nhưng điều đó có nghĩa cảm giác này chỉ có Hoắc gia mới cho cậu được, nên cậu không cần phải sợ cũng không cần chống cự.
Trong cạm bẫy ngôn ngữ và sự dịu dàng của Hoắc Lệ, Đào Thất thua trong lòng bàn tay hắn, chìm vào sự xấu hổ kỳ diệu mà Hoắc Lệ mang lại.
Giống như hiện tại, Đào Thất há miệng, thốt ra những gì Hoắc Lệ đã dạy, “Hoắc gia, đây là cảm giác chỉ anh mới cho em được.”
Câu này đối với Hoắc Lệ mà nói, không thể nghi ngờ là lời mời gọi nồng hậu nhất, so với bất kỳ lời tâm tình nào trên thế giới càng êm tai hơn.
Em cần anh.
“Người Thất Thất yêu nhất là anh đúng không?”
Nghe Hoắc Lệ hỏi như vậy, Đào Thất trầm mặc, anh ấy không biết, “Chỉ có Hoắc gia mới cho em cái cảm giác này.”
Đào Thất không chính miệng nói ra câu đó, Hoắc Lệ ánh mắt hơi khô, hắn giơ tay lên vỗ về hai má Đào Thất, nhẹ nhàng nói: “Thất Thất có yêu không?.”
“Không biết…” Đầu óc Đào Thất mê muội không nhận rõ thực tế và hư vô, trí nhớ trong đầu nhảy ra ngoài, nghĩ đến việc nếu không trả lời, Hoắc Lệ sẽ rất tức giận, lại như đời trước vĩnh viễn rời xa cậu, “Anh đừng nóng giận.”
“Thất Thất ngoan, anh không tức giận.” Hoắc Lệ nói rằng.
“Không tức giận là tốt rồi… Em cần anh, cần anh nhất…”
Đào Thất nước mắt lưng tròng, ngữ khí hơi mềm, như một cây kẹo bông gõ lên trái tim Hoắc Lệ. Dáng dấp cậu cầu xin vỗ về, thật sự rất ngoan ngoãn.
Phát triển theo hướng lý tưởng nhất của Hoắc Lệ.
Đào Thất theo bản năng cọ cọ lung tung Hoắc Lệ, thanh âm thỉnh thoảng tuôn ra vài tia thở hổn hển, như đang khắc chế tình dục bên trong lơ đãng thoát ra ngoài.
“Đồ ngốc tự đưa tới cửa.” Đầu Hoắc Lệ đột nhiên tê rần, nội tâm chậm rãi đau đớn, trong đầu giống như chợt lóe một đoạn phim ngắn kỳ quái.
Hình ảnh đoạn phim ngắn có chút kỳ quái, là Đào Thất không không giống như bây giờ, Đào Thất kia ngoan ngoãn lạnh lùng, cùng mình một mực cung kính sống chung, chỉ biết tôn kính kêu Hoắc gia, chống cự hắn thân mật.
Hoắc Lệ cảm thấy có sự phẫn nộ dâng lên trong lòng, tuy hắn không biết sự phẫn nộ này từ đâu mà tới.
“Hoắc Lệ… Hoắc Lệ em không thoải mái…”
Một tiếng khóc nức nở mềm mại gọi về tâm tư Hoắc Lệ, đoạn ngắn trong đầu bị cắt đứt, Hoắc Lệ muốn bắt giữ nhưng cái gì cũng không bắt được, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khổ sở không thôi.
Có thể là bệnh tái phát, lại xuất hiện ảo giác.
Hoắc Lệ lấy lại tinh thần nhìn Đào Thất, nhấc tay sờ soạng đầu cậu, thấp giọng ôn nhu hỏi: “Thất Thất, muốn anh giúp em ra sao?”
Đào Thất luống cuống theo bản năng kề sát vào Hoắc Lệ, Hoắc Lệ thấp giọng hỏi cậu từng lần một.
“Lấy tay, hay là dùng miệng…”
Ô ngôn uế ngữ từ trong miệng Hoắc Lệ nói ra, róc rách như nước, thiêng liêng như đang đọc thơ ca diễn cảm, duy mỹ lẫn tao nhã.
“Hay là dùng đồ chơi em cũng có giúp em.”
Hoắc Lệ lại lăp lại một lần, Đào Thất đè xuống giận dữ và xấu hổ, mang theo tiếng khóc nức nở nói rằng, “Tay…”
Hoắc Lệ thở dài một cái, rất thất vọng với lựa chọn của Đào Thất, đứa bé này rất lý trí, không biến thành người phóng đãng.
“Tay…”
“Tay gì cơ?” Hoắc Lệ thấp giọng hỏi.
“Muốn anh lấy tay giúp em.” Đào Thất khẩn cầu, từ ngữ xấu hổ quả thực muốn ép vỡ cả trái tim cậu.
“Muốn tay giúp thế nào?” Hoắc Lệ hỏi Đào Thất từng chi tiết một, lớn nhỏ không bỏ sót, như đang hỏi người làm vườn, hoa này là loại nào, vận chuyển thế nào, cách tưới hoa, cách che chở, hỏi đến mức lý trí của Đào Thất tan vỡ.
Đào Thất biết cậu đã mất đi lý trí, thậm chí phát điên làm loại lựa chọn xấu hổ này, cậu đang khẩn cầu Hoắc Lệ đụng vào, đây là chuyện đời trước không hề có.
Phòng ngủ ấm lên, lưu luyến nhu tình.
Mầm non từ từ phá vỡ lớp đất lạnh, đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, cậu nghĩ mình đã bị lãng quên, thực ra phía trước phía sau có một tia nắng ấm, dành chất dinh dưỡng cho cậu.
Trải qua cách biệt gian nan, mần non bị mưa to mạnh mẽ lảo đảo lắc lư, nhưng sống lưng vẫn ngoan cường thẳng tắp.
Bởi vì có người muốn chờ đợi bụi cây như cậu nha, khỏe mạnh lớn lên biến thành bá vương hoa tươi đẹp, cùng cậu thưởng thức mưa gió.
Đoạn hồi ức bi kịch chậm rãi lắng đọng, để nó chậm rãi trôi qua thành viên đường ấm áp, ngâm trong lồng ngực.
Dưới sự dẫn dắt của Hoắc Lệ, Đào Thất mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng ai đó lại tự mua dây buộc mình.
Ánh mắt Hoắc Lệ xa xôi, như rắn độc trốn trong góc âm u, cả người tràn đầy mù mịt, hắn lè lưỡi liếm hai má Đào Thất, cuốn đi giọt nước mắt trên mặt, “Anh.”
“Em là của anh.”
Đáng tiếc Đào Thất không nghe được, trên mặt cậu hiện ra đỏ ửng nhàn nhạt, trên hai mắt đóng chặt có một giọt nước mắt.
Bộ dáng ngủ say yên bình cực giống một đóa hoa bách hợp mỹ lệ, tản ra ánh sáng thánh khiết, quét tới nội tâm mù mịt của Hoắc Lệ, mang đến cảm giác thoải mái.
“Anh chờ đến ngày em không còn dè dặt, chủ động thẳng thắn tất cả với anh.” Hoắc Lệ đè xuống lửa nóng nằm bên người Đào Thất đem cậu ôm vào ngực, hôn đôi mắt khép kín, nhàn nhạt nói.
Tự chủ và sự nhẫn nại của Hoắc Lệ rất mạnh, Đào Thất cũng biết điểm ấy nên mới buông xuống đề phòng an tâm ở bên cạnh hắn.
Trong mộng, Đào Thất mơ tới tình cảnh Hoắc Lệ chết đi, hắn đứng cô độc trên cầu Nại Hà, không ngừng lặp lại câu nói kia, “Thất Thất, tôi chờ em đã lâu.”
“Em sẽ không để anh chờ quá lâu…” Đào Thất nỉ non nhỏ nhẹ, hướng lồng ngực Hoắc Lệ rụt đi rụt lại, Hoắc Lệ nhận được động tĩnh, mở mắt ra hôn mũi cậu một cái rồi nặng nề ngủ thiếp đi.
Một đêm ấm áp, gió lạnh ngoài phòng gào thét, trên lư hương ngôi mộ bên cạnh, nhang đã bốc cháy chỉ còn lại một đoạn xám, vẫn lóe ánh sáng nhạt.
Cậu chưa từng lớn mật chủ động câu dẫn người, luôn luôn là Hoắc Lệ chủ động dẫn dắt cậu.
“Thất Thất đang nghĩ gì?” Tay Hoắc Lệ vỗ nhẹ người đã nín khóc, như đang động viên, nhưng hành động này thực sự mang lại xấu hổ lớn hơn cho Đào Thất.
Như thể mình là một đứa trẻ sơ sinh được hắn cưng chiều trong lòng bàn tay.
Đào Thất cố sức làm thanh tuyến mình không run rẩy, gắng giữ tỉnh táo nói: “Muốn Hoắc gia sẽ ở bên em mãi mãi, giống như bây giờ, yên lặng không có ai quấy rối.”
Lời tỏ tình rõ ràng và tuyên ngôn bá đạo làm Hoắc Lệ nghe được sững sờ, cũng không biết giọng nói hắn trở nên hơi trầm thấp, hơi nguy hiểm và lạnh lẽo, như không khí lạnh lẽo tỏa ra từ đáy vực thẳm: “Thất Thất muốn độc chiếm tôi sao?”
“Có chút ích kỷ.”
Tự nhiên nổi giận, dù khiến người ta không tìm được manh mối. Nhưng Đào Thất biết đây không phải là ý nghĩ thực sự của Hoắc Lệ, là hắn bắt đầu bố trí cái bẫy dụ dỗ, dụ dỗ mình nói ra nhiều lời yêu thương rõ ràng hơn.
Nếu như người không hiểu nghe lời này, sẽ cho là Hoắc Lệ ghét những người ích kỷ cứng rắn như Đào Thất.
Bản thân Hoắc Lệ là một người ích kỷ, sao phải yêu cầu người khác đừng ích kỷ. Ích kỷ không để ý Đào Thất có yêu hắn hay không, đã đem Đào Thất đặt tại Hoắc gia. Ích kỷ đem toàn bộ gia sản đưa cho Đào Thất, một mình đi xuống hoàng tuyền.
Ích kỷ muốn biết được nhiều cảm xúc hiện tại của Đào Thất, Hoắc Lệ không yên lòng, hắn sợ Đào Thất nói muốn cả đời ở bên hắn là lời nói dối, nên Hoắc Lệ mới biểu hiện ra giọng nói lạnh lùng.
Đào Thất sao mà không biết suy nghĩ của Hoắc Lệ, hắn đang không yên tâm.
Hoắc Lệ muốn mình tuyên thệ chủ quyền nhiều hơn với hắn, muốn toàn bộ tim mình đều là hắn, nên làm ra động tác nhỏ này.
Muốn Đào Thất bằng lòng biểu đạt tình yêu, làm khó cậu quá, cổ họng dường như bị cái gọi là gông xiềng e lệ trói buộc, cậu muốn nói, nhưng không nói ra được.
Đào Thất gấp đến độ xoay quanh, đầu lưỡi lại không nói ra được một câu nào, cậu không am hiểu cách nói chuyện, hồi nãy nói nhiều lời rõ ràng đã muốn lấy mạng cậu.
Từ nhỏ sống trong thế giới đóng kín, làm cậu biến thành một người không biết biểu lộ tâm ý, bởi vì không ai nguyện ý lắng nghe, nên nhiều thời gian cậu đều trầm mặc.
“Em em…” Lời nói nghẹn ở ngực khó mở.
Mặc dù biết không phải là suy nghĩ chân thật của Hoắc Lệ, nhưng trong lòng Đào Thất vẫn rất oan ức, vừa nãy cậu đau lòng Hoắc Lệ an ủi mình nói về nhà, đảo mắt đã nói mình ích kỷ.
Tính cách xoay chuyển không ngừng làm Đào Thất nhìn không thấu.
Không nói ra được lời tuyên bố Hoắc Lệ muốn nghe, hai tầng lo lắng chồng chất, trong hốc mắt Đào Thất hơi ẩm ướt, cậu chặt chẽ nắm chặt quần áo Hoắc Lệ, không giống vừa rồi khóc thút thít, mà im hơi lặng tiếng rơi lệ.
Vạt áo trước ướt đẫm một mảnh, Hoắc Lệ biết Thất Thất của hắn lại khóc, nhưng lần này, ngược lại hắn không dùng tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng, an ủi cậu đừng khóc.
Ai có thể nghĩ rằng hắn vừa nãy chỉ là đố kỵ nước mắt Đào Thất vì người khác mà chảy chứ không phải vì hắn mà chảy.
Ngay cả khi người khác này là người quan trọng nhất của Đào Thất cũng không được, Đào Thất là vật sở hữu của hắn, từ một khắc hắn mang về nhà kia, đứa nhỏ này chỉ có thể thuộc về hắn.
Là của hắn.
Đôi mắt Hoắc Lệ tràn ngập mù mịt, cúi đầu hôn mái tóc Đào Thất, động tác mềm nhẹ coi như trân bảo.
Một lúc sau, Hoắc Lệ khẽ nói: “Thất Thất, đừng khóc.”
Một bên dụ dỗ cậu đừng khóc, người làm cho cậu rơi lệ không phải là bản thân Hoắc Lệ sao, nhưng Đào Thất không biết, cậu chỉ đơn thuần cho rằng người đàn ông dịu dàng Hoắc gia đang đau lòng cậu.
Hoắc Lệ an ủi khiến Đào Thất càng thêm áy náy trong lòng, Hoắc gia tốt như vậy, vì cậu suy nghĩ mọi thứ, nhưng ngay cả lời Hoắc gia muốn nghe cậu cũng không nói ra được.
Ở trong suy nghĩ “Thật sự Hoắc Lệ rất đau lòng cho cậu”, Đào Thất dùng hồi ức chống đỡ, nhắm mắt lại từ trong lòng Hoắc Lệ thò đầu ra, hai tay nâng mặt Hoắc Lệ lên, lần thứ hai chủ động hôn lên môi đối phương.
Rút đi ngây ngô lần đầu tiên, cạy ra môi răng đối phương, hôn rất dùng lực, so với lần đầu tiên hôn càng thêm xe chạy đường quen, lớn mật, kịch liệt.
Hoắc Lệ nằm ngang hai tay đặt hai bên, trong mắt ý cười dịu dàng, như là chuyện trong dự liệu.
Đất đai được gọi là tình yêu, người làm vườn cẩn thận chăm sóc từng chồi non tưới nước, sớm muộn gì nó cũng sẽ lớn lên, sau đó hồi báo hắn.
Hoắc Lệ hài lòng nhận thấy Đào Thất ý loạn tình mê,còn đột nhiên dừng lại vụng về trao đổi nước miếng, giống như sinh vật phù du khát khao đại dương, không ngừng tìm cách sống sót.
Hai tay hắn bao trùm lên hai tay Đào Thất, kéo chúng tới trên cổ áo mình, dẫn dắt cái tay kia từng bước một mở ra nút áo mình.
Tay Đào Thất run run rẩy rẩy, không nhúc nhích.
Hoắc Lệ ngoắc ngoắc ngón tay của cậu, Đào Thất lúc này mới theo động tác của hắn mở ra nút áo đối phương, đi về phía vực sâu tội ác.
“Mở nó ra, em sẽ có được thứ em muốn.” Giọng nói Hoắc Lệ nhẹ nhàng dụ dỗ xúi giục, Đào Thất nghe được mờ mịt ngẩng đầu lên, đuôi mắt ửng hồng còn dính nước mắt do phản ứng sinh lý.
“Hoắc gia, em không thoải mái.”
“Nơi nào không thoải mái?”
Trước mười tám tuổi, Đào Thất sống trong hoàn cảnh âm u tối tăm của Đào gia, không có ai giảng dạy cho cậu, từ nhỏ đều ở trong phòng không có người tâm sự.
Sau mười tám tuổi bị đuổi ra khỏi nhà, tại thời kì tuổi trẻ tự ti hồ đồ theo Hoắc Lệ về nhà, hai năm qua, dù Hoắc Lệ làm hết mọi chuyện với cậu, nhưng không cùng cậu lên giường, mỗi lần đến bước cuối cùng, Đào Thất đều rất sợ sệt, chống cự.
Nên Hoắc Lệ cũng không chạm vào cậu, hắn có nhiều thời gian chờ Thất Thất của hắn thông suốt, nguyện ý chủ động khẩn cầu hắn chạm vào cậu.
Đào Thất ở trong tình yêu được Hoắc Lệ đan dệt, dần dần biến tính cách bản thân thành giống như con nít, bởi vì mỗi lần sinh ra dục vọng đều được lời nói dối xinh đẹp của Hoắc Lệ giúp cậu giải quyết
Cậu chậm rãi ỷ lại sự chủ động, im lặng trong đại dương tình yêu của Hoắc Lệ.
Mãi đến tận Đào Thất hai mươi tuổi, Hoắc Lệ rời đi, cậu cũng sống lại.
Hai đời người, chỉ có thời gian hai năm được Hoắc Lệ nhặt về nhà, mới được gọi là “Cuộc sống tươi sáng “.
Gặp phải vấn đề lúng túng này, Đào Thất theo bản năng tìm kiếm sự trợ giúp từ Hoắc Lệ, đôi mắt kia, ướt nhẹp mà khẩn cầu sự giúp đỡ của hắn.
Bởi vì Hoắc gia hắn, có thể giúp cậu giải quyết bất kỳ khó khăn nào, ở trước mặt Hoắc Lệ, bức tường phòng ngự dày được dựng lên trong lòng cậu sụp đổ hết.
Hoắc Lệ cười ra tiếng, tthanh âm chôn dấu vui vẻ khắp phòng ngay cả khí lạnh cũng không ngăn được, nhẹ nhàng khoan khoái ấm áp.
Hắn vươn mình đem Đào Thất đặt dưới thân, âm thanh êm dịu như người lớn kể truyện cổ tích cho bạn cho trước khi ngủ, lại có chút cám dỗ động lòng người.
“Sao không thoải mái? Thất Thất ghét cảm giác này sao?”
Hoắc Lệ mở rộng áo sơ mi lộ ra cơ bụng mạnh mẽ, đung đưa trái phải trước mắt Đào Thất.
“Không… Không ghét.” Đời trước Đào Thất không biết cái gì gọi là tình yêu, cậu hỏi Hoắc Lệ, nhưng cậu cũng yêu mẹ, cũng yêu ba ba, cũng yêu thích Nhị Mao, cũng yêu thích…
Mà Hoắc Lệ như chặt đinh chém sắt ôn nhu giải thích: “Bởi vì người em yêu nhất là Hoắc Lệ, chỉ có hắn mới cho em cảm giác này, nếu là người khác cho em cảm giác này, vậy chính là hắn muốn hại em.”
Mặc dù Đào Thất không hiểu cái gì là người yêu nhất, nhưng điều đó có nghĩa cảm giác này chỉ có Hoắc gia mới cho cậu được, nên cậu không cần phải sợ cũng không cần chống cự.
Trong cạm bẫy ngôn ngữ và sự dịu dàng của Hoắc Lệ, Đào Thất thua trong lòng bàn tay hắn, chìm vào sự xấu hổ kỳ diệu mà Hoắc Lệ mang lại.
Giống như hiện tại, Đào Thất há miệng, thốt ra những gì Hoắc Lệ đã dạy, “Hoắc gia, đây là cảm giác chỉ anh mới cho em được.”
Câu này đối với Hoắc Lệ mà nói, không thể nghi ngờ là lời mời gọi nồng hậu nhất, so với bất kỳ lời tâm tình nào trên thế giới càng êm tai hơn.
Em cần anh.
“Người Thất Thất yêu nhất là anh đúng không?”
Nghe Hoắc Lệ hỏi như vậy, Đào Thất trầm mặc, anh ấy không biết, “Chỉ có Hoắc gia mới cho em cái cảm giác này.”
Đào Thất không chính miệng nói ra câu đó, Hoắc Lệ ánh mắt hơi khô, hắn giơ tay lên vỗ về hai má Đào Thất, nhẹ nhàng nói: “Thất Thất có yêu không?.”
“Không biết…” Đầu óc Đào Thất mê muội không nhận rõ thực tế và hư vô, trí nhớ trong đầu nhảy ra ngoài, nghĩ đến việc nếu không trả lời, Hoắc Lệ sẽ rất tức giận, lại như đời trước vĩnh viễn rời xa cậu, “Anh đừng nóng giận.”
“Thất Thất ngoan, anh không tức giận.” Hoắc Lệ nói rằng.
“Không tức giận là tốt rồi… Em cần anh, cần anh nhất…”
Đào Thất nước mắt lưng tròng, ngữ khí hơi mềm, như một cây kẹo bông gõ lên trái tim Hoắc Lệ. Dáng dấp cậu cầu xin vỗ về, thật sự rất ngoan ngoãn.
Phát triển theo hướng lý tưởng nhất của Hoắc Lệ.
Đào Thất theo bản năng cọ cọ lung tung Hoắc Lệ, thanh âm thỉnh thoảng tuôn ra vài tia thở hổn hển, như đang khắc chế tình dục bên trong lơ đãng thoát ra ngoài.
“Đồ ngốc tự đưa tới cửa.” Đầu Hoắc Lệ đột nhiên tê rần, nội tâm chậm rãi đau đớn, trong đầu giống như chợt lóe một đoạn phim ngắn kỳ quái.
Hình ảnh đoạn phim ngắn có chút kỳ quái, là Đào Thất không không giống như bây giờ, Đào Thất kia ngoan ngoãn lạnh lùng, cùng mình một mực cung kính sống chung, chỉ biết tôn kính kêu Hoắc gia, chống cự hắn thân mật.
Hoắc Lệ cảm thấy có sự phẫn nộ dâng lên trong lòng, tuy hắn không biết sự phẫn nộ này từ đâu mà tới.
“Hoắc Lệ… Hoắc Lệ em không thoải mái…”
Một tiếng khóc nức nở mềm mại gọi về tâm tư Hoắc Lệ, đoạn ngắn trong đầu bị cắt đứt, Hoắc Lệ muốn bắt giữ nhưng cái gì cũng không bắt được, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khổ sở không thôi.
Có thể là bệnh tái phát, lại xuất hiện ảo giác.
Hoắc Lệ lấy lại tinh thần nhìn Đào Thất, nhấc tay sờ soạng đầu cậu, thấp giọng ôn nhu hỏi: “Thất Thất, muốn anh giúp em ra sao?”
Đào Thất luống cuống theo bản năng kề sát vào Hoắc Lệ, Hoắc Lệ thấp giọng hỏi cậu từng lần một.
“Lấy tay, hay là dùng miệng…”
Ô ngôn uế ngữ từ trong miệng Hoắc Lệ nói ra, róc rách như nước, thiêng liêng như đang đọc thơ ca diễn cảm, duy mỹ lẫn tao nhã.
“Hay là dùng đồ chơi em cũng có giúp em.”
Hoắc Lệ lại lăp lại một lần, Đào Thất đè xuống giận dữ và xấu hổ, mang theo tiếng khóc nức nở nói rằng, “Tay…”
Hoắc Lệ thở dài một cái, rất thất vọng với lựa chọn của Đào Thất, đứa bé này rất lý trí, không biến thành người phóng đãng.
“Tay…”
“Tay gì cơ?” Hoắc Lệ thấp giọng hỏi.
“Muốn anh lấy tay giúp em.” Đào Thất khẩn cầu, từ ngữ xấu hổ quả thực muốn ép vỡ cả trái tim cậu.
“Muốn tay giúp thế nào?” Hoắc Lệ hỏi Đào Thất từng chi tiết một, lớn nhỏ không bỏ sót, như đang hỏi người làm vườn, hoa này là loại nào, vận chuyển thế nào, cách tưới hoa, cách che chở, hỏi đến mức lý trí của Đào Thất tan vỡ.
Đào Thất biết cậu đã mất đi lý trí, thậm chí phát điên làm loại lựa chọn xấu hổ này, cậu đang khẩn cầu Hoắc Lệ đụng vào, đây là chuyện đời trước không hề có.
Phòng ngủ ấm lên, lưu luyến nhu tình.
Mầm non từ từ phá vỡ lớp đất lạnh, đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, cậu nghĩ mình đã bị lãng quên, thực ra phía trước phía sau có một tia nắng ấm, dành chất dinh dưỡng cho cậu.
Trải qua cách biệt gian nan, mần non bị mưa to mạnh mẽ lảo đảo lắc lư, nhưng sống lưng vẫn ngoan cường thẳng tắp.
Bởi vì có người muốn chờ đợi bụi cây như cậu nha, khỏe mạnh lớn lên biến thành bá vương hoa tươi đẹp, cùng cậu thưởng thức mưa gió.
Đoạn hồi ức bi kịch chậm rãi lắng đọng, để nó chậm rãi trôi qua thành viên đường ấm áp, ngâm trong lồng ngực.
Dưới sự dẫn dắt của Hoắc Lệ, Đào Thất mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng ai đó lại tự mua dây buộc mình.
Ánh mắt Hoắc Lệ xa xôi, như rắn độc trốn trong góc âm u, cả người tràn đầy mù mịt, hắn lè lưỡi liếm hai má Đào Thất, cuốn đi giọt nước mắt trên mặt, “Anh.”
“Em là của anh.”
Đáng tiếc Đào Thất không nghe được, trên mặt cậu hiện ra đỏ ửng nhàn nhạt, trên hai mắt đóng chặt có một giọt nước mắt.
Bộ dáng ngủ say yên bình cực giống một đóa hoa bách hợp mỹ lệ, tản ra ánh sáng thánh khiết, quét tới nội tâm mù mịt của Hoắc Lệ, mang đến cảm giác thoải mái.
“Anh chờ đến ngày em không còn dè dặt, chủ động thẳng thắn tất cả với anh.” Hoắc Lệ đè xuống lửa nóng nằm bên người Đào Thất đem cậu ôm vào ngực, hôn đôi mắt khép kín, nhàn nhạt nói.
Tự chủ và sự nhẫn nại của Hoắc Lệ rất mạnh, Đào Thất cũng biết điểm ấy nên mới buông xuống đề phòng an tâm ở bên cạnh hắn.
Trong mộng, Đào Thất mơ tới tình cảnh Hoắc Lệ chết đi, hắn đứng cô độc trên cầu Nại Hà, không ngừng lặp lại câu nói kia, “Thất Thất, tôi chờ em đã lâu.”
“Em sẽ không để anh chờ quá lâu…” Đào Thất nỉ non nhỏ nhẹ, hướng lồng ngực Hoắc Lệ rụt đi rụt lại, Hoắc Lệ nhận được động tĩnh, mở mắt ra hôn mũi cậu một cái rồi nặng nề ngủ thiếp đi.
Một đêm ấm áp, gió lạnh ngoài phòng gào thét, trên lư hương ngôi mộ bên cạnh, nhang đã bốc cháy chỉ còn lại một đoạn xám, vẫn lóe ánh sáng nhạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook