Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới
-
Chương 31: Chương 30-2
Hai người về đến phòng, Đào Thất vẫn núp trong khuỷu tay Hoắc Lệ như cũ, không nỡ ra khỏi ngực.
Thật là dính người, khóe miệng Hoắc Lệ cong lên, lòng sinh vui mừng.
“Em rất thích tôi ôm em sao?” Giọng nói Hoắc Lệ nhu hòa như một cơn gió nhẹ, ở phòng ngủ xoay chuyển liên hồi, từ từ chảy vào trong lòng Đào Thất, hình thành một dòng nước nóng.
Đột nhiên thân thể Đào Thất căng thẳng, không tự chủ rụt vào lồng ngực hắn, trên mặt hiện lên hai mảnh đỏ ửng.
“Thích hay là không thích?” Mặt mày Hoắc Lệ ôn hòa, giọng hắn càng ngày càng nhẹ, tựa hồ mang theo ma lực dỗ người ngủ, làm nội tâm Đào Thất từ từ buông xuống đề phòng.
Từng bước áp sát, nhẹ nhàng dụ dỗ.
“Ừm…” Câu ừm này phảng phất tiêu hết dũng khí to lớn, sau khi Đào Thất nói xong tim đập rất nhanh, buồng tim có loại cảm giác chua chua trướng trướng, có chút đau nhưng rất thoải mái.
Hắn nghe chưa?
Hoắc Lệ nói: “Em nói lớn tiếng một chút, tôi không nghe rõ em đang nói gì.”
Hóa ra Hoắc gia không nghe à, đáy lòng Đào Thất hơi thất vọng, trong thân thể giống như sinh ra nham thạch nóng hổi, từ toàn thân vượt ngang vọt tới cuống họng, mở ra trói buộc.
“Ừm…” Là một tiếng thì thầm khác có thể bị thổi bay trong gió.
Trả lời vấn đề thế này đối với Đào Thất khó khăn vạn phần, trong miệng như bị keo dán mạnh mẽ dính lấy, khó mở miệng được.
Tuy rằng vô cùng không muốn, thế nhưng cậu vẫn muốn cho Hoắc Lệ biết lòng cậu, lần này Hoắc Lệ lại không nghe, vậy cậu sẽ không nói nữa!
“Nghe không rõ.”
Viền mắt Đào Thất ướt át, lòng dâng lên ủy khuất, mình nói hết hai lần, sao Hoắc Lệ vẫn không nghe rõ, cậu càng cảm thấy Hoắc Lệ cố ý.
Quả nhiên trên gương mặt đó hiện ý cười dịu dàng, trong mắt đều là thú vị.
Anh xấu xa quá!
“Được được, tôi nghe được.” Hoắc Lệ cười nói, da mặt đứa nhỏ này mỏng vô cùng, trêu chọc hơi quá nói không chừng sẽ khóc.
Thoáng chốc, Đào Thất tỉnh ngộ, hết thảy ủy khuất tan thành mây khói, mình vừa nãy giống như tỏ tình, hơn nữa còn là loại trắng trợn.
Mà rõ ràng Hoắc Lệ nhìn ra cậu quẫn bách, lại đổi biện pháp đùa cậu mặt đỏ tới mang tai.
Cổ họng Đào Thất giống như bị thứ gì ngăn chặn, tâm cũng giống như bị thứ gì ngăn chặn, mềm nhũn, chóng mặt làm cho cậu trở nên không giống chính mình.
Thôi, dù sao từ đời trước mình đã là người của hắn.
Từ giờ khắc Hoắc Lệ nhặt mình về, bắt đầu từ lúc đó mình đã không còn gọi Đào Thất, mà là Hoắc Thất.
Lấy họ của hắn, thêm tên của mình.
Hoắc Lệ đặt cậu lên giường, đứng dậy đi tới tủ quần áo, bóng lưng cao to kiên cường, trong lòng nhỏ bé của Đào Thất chôn xuống hạt giống cảm giác an toàn không thể xóa nhòa, không ai có cách nào phá hủy.
Là Hoắc Lệ cứu vớt cậu ra từ Đào gia đen tối.
Trên thế giới này, cậu chỉ có Hoắc Lệ là người nhà.
Những người làm hại đến Hoắc Lệ đều không thể tha thứ, Đào Thất muốn trừng trị bọn họ, từng người từng người, kể cả là anh em của thủ hạ hắn, cũng phải ngoan ngoãn trả giá thật lớn.
Bất kể là ai, đều không thể gây tổn thương lòng hắn.
Tuy là cậu không bị bắt đi thành công, nếu như bị bắt đi thành công, mình dưới trạng thái hôn mê khẳng định sẽ làm giảm xuống lòng phòng bị của họ, đường đi của họ cũng sẽ bị bản thân mình biết.
Nhưng mà đã biết hai người bên ngoài kia rồi, thêm vào có nhân vật đầu mối Dĩ Đông, chắc chắn rất nhanh sẽ tìm ra hắc thủ sau màn đời trước hại chết Hoắc gia.
Hoắc Lệ không biết suy nghĩ trong lòng Đào Thất, hắn từ bên trong tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ lụa trắng mới tinh đổi cho Đào Thất.
“Quần áo em tự mặc, trước kia anh sợ động tác em lớn sẽ thương tổn đến chân mới giúp em thay quần áo, hiện giờ… em có thể tự mình làm.” Giọng Đào Thất có chút nhỏ, trên mặt ửng hồng.
Hoắc Lệ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nâng cánh tay lên.”
Hắn không cảm thấy việc hầu hạ Đào Thất có gì không đúng, đây là chim sẻ nhỏ hắn nhặt về, phải nuông chiều nuôi từ bé.
Hắn nuôi, đương nhiên hắn phải tự mình động thủ.
Người khác không được đụng vào.
Ai đụng vào người đó chết.
Đào Thất là vật phẩm riêng tư của hắn, chỉ có thể để mình hắn xem, mình hắn đụng.
Hoắc Lệ nhìn cái bụng trắng nõn cùng hai điểm đỏ sẫm trước ngực Đào Thất, trong lòng nóng liền, chim sẻ nhỏ nhặt về từ trong mưa, sau khi rửa sạch sẽ liền đẹp ngay.
Đặc biệt là cặp mắt ướt nhẹp kia, bên trong giống có ánh mặt trời, thời điểm nhìn người chăm chú thần thái sáng láng, dưới ánh đèn mắt sáng như sao, càng ngày càng lộng lẫy tựa như ngôi sao trên biển rộng, tinh khiết sạch sẽ.
Liếc mắt một cái có thể xua đuổi hết nội tâm tối tăm, khiến người ta luân hãm trong đó.
Vẻ đẹp đó làm Hoắc Lệ lòng say mê mệt, nghĩ tới đôi mắt này, bệnh của mình giống như đã được khống chế.
Số lần đi tới chỗ bác sĩ Mã Môn, có vẻ như cũng ít đi.
Hoắc Lệ cầm quần áo dơ Đào Thất thay ra, lại như cầm đồ vật quý giá, hắn đem quần áo bày ra trên giường, chậm rãi xếp chỉnh tề.
Hành động của hắn làm Đào Thất có chút khó hiểu, quần áo dơ không phải nên giặt sao? Sao Hoắc gia gấp gọn lại, thoạt nhìn chuẩn bị đặt vào trong tủ.
“Hoắc gia, quần áo không cần giặt sao?”
“Không cần.”
Nguyên nhân Đào Thất hỏi như vậy là vì quần áo cậu mặc trước đó cậu không hề nhìn thấy lần thứ hai.
Không cần có nghĩa là vứt đi sao? Hay là chuẩn bị cất giấu, xem biểu tình Hoắc gia, có vẻ như khả năng thứ hai có tính khả thi cao hơn chút.
Hoắc gia vậy mà lại thu thập đồ vật cậu đã dùng qua.
“Thất Thất em đang suy nghĩ gì?” Trong mắt hắn lóe lên sự u ám, loại ánh mắt mang tính xâm lược này, làm Đào Thất không khỏi nghĩ đến chó sói trên thảo nguyên.
Sói trong bóng tối kiềm chế lòng tham lam, chờ đợi thời cơ tốt nhất nhào lên.
Mà mình là con mồi nhỏ bị hắn nhìn chằm chằm.
Đào Thất ngừng thở, một cử động cũng không dám, rất sợ giây sau mình bị đối phương bẻ tay chân cho vào bụng, cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Nghe nói làm loại chuyện đó sẽ rất đau.
“Không… Không có nghĩ gì.” Đào Thất chỉ muốn lấy gối che kín mặt, a a thực sự là mắc cở chết người.
Hoắc Lệ gấp gọn quần áo lại, tiếp tục nói: “Thất Thất, chân đừng lộn xộn, phải giúp em cởi quần.”
Hình ảnh kế tiếp, Đào Thất chỉ cảm thấy mình như bị một cái lồng hấp chín thành bánh bao, không ngừng bốc lên hơi nóng cuồn cuộn.
“Được.”
Vì vết thương ở chân tổn thương đến gân mạch, ngay cả khi băng được tháo ra, động tác lớn một chút chân vẫn đau. Dù loại đau này cậu không thèm để ý, nhưng phân đoạn thay quần áo Hoắc Lệ lại yêu thích không biết mệt.
Đào Thất hết sức làm sự chú ý của mình dời đi, không nhìn việc dưới thân, hình ảnh này làm người mặt đỏ nhịp tim quá.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu nghĩ đến sáng sớm hôm nay cùng Hoắc Lệ ăn sáng, bữa sáng kia ăn cực kỳ ngon, là Egg Tart (*) cậu yêu nhất.
Khi ở Đào gia căn bản chưa từng ăn qua, mà đời trước ngại mình là người ngoài, tự ti, Hoắc Lệ đưa điểm tâm đến cậu đều không dám ăn.
Đột nhiên rất muốn ăn.
“Ùng ục ùng ục…”
Thời điểm Hoắc Lệ cởi ra được một nửa, bụng Đào Thất vang lên, động tác dừng ở vị trí lúng túng.
Cúi đầu xuống, là có thể nhìn thấy bọc nhỏ hơi gồ lên.
Nghĩ tới đây, Đào Thất không kìm lòng được liếm miệng một chút, tay dừng tại bụng của mình xoa xoa, ” Sáng mai chúng ta ăn Egg Tart nha.”
“Được.” Mắt Hoắc Lệ tối sầm, ánh mắt xa xôi.
Đợi đến sáng ngày thứ hai, Đào Thất nhìn thấy đầy bàn không dưới mười mấy cái Egg Tart, cao hứng đến muốn cất cánh, nhưng hiện tại cậu còn chưa biết.
Bởi vì, ban đêm chưa trôi qua.
Sân ngoài cửa sổ, lá cây tùng bách bị gió thổi vang rào rào, phòng ngủ ấm áp dịu dàng, hai trái tim nóng bỏng như đang dần dần xích lại gần nhau hơn.
Tất cả những điều tốt đẹp này đang phát triển theo hướng mà Đào Thất nghĩ.
Tới gần, tới gần, đang tới gần.
Vẻ ngoài Hoắc Lệ rất đẹp, bị cặp mắt ôn nhu kia nhìn chăm chú vào, tim đập gia tốc.
Trên thế giới này, không có ai so với Hoắc gia dễ nhìn hơn.
Đạo lý này từ đời trước Đào Thất đã hiểu, nhưng đời này mới biết rõ, chủ nhân đôi mắt này là thuộc về cậu.
Hoắc Lệ thay xong quần cho Đào Thất, gãi gãi lòng bàn chân cậu, như gãi cằm mèo, mang theo một chút ý tứ ám chỉ không rõ ràng.
“Ngứa.” Đào Thất thu chân về, lần này Hoắc Lệ ngược lại không có cầm lấy không thả, mà cười nói, “Được, không đùa em.”
“Trên bàn là cái gì?”
Hoắc Lệ quét mắt một vòng, tự nhiên phát hiện trong phòng nhiều hơn vài thứ.
Nội tâm Đào Thất hoảng hốt, a, quên cất bức tranh đi! Tranh trên giấy còn có chữ nhỏ cậu dùng bút chì viết, lúc đi còn chưa kịp lau sạch, đã bị mang đi.
“Em vẽ một bức tranh cho anh trên bàn, là tập và bút vẽ lần trước anh mua cho em, em dùng.” Đào Thất sức lực không đủ.
Thật khẩn trương, những câu nói kia là cậu nhớ tới chuyện đời trước, không kìm lòng được nên viết xuống, Hoắc Lệ không thể nhìn thấy.
“Thất Thất lợi hại quá.” Hoắc Lệ trong giọng nói tràn đầy ca ngợi, mà loại ca ngợi này lại làm nội tâm Đào Thất càng thêm hoang mang.
Đào Thất xoa xoa con mắt, đánh cái ngáp, “Hoắc gia, gần bốn giờ rồi, còn chưa ngủ ngày mai sẽ không thức dậy nổi, muốn ăn Egg Tart.”
“Tôi đi xem xem Thất Thất vẽ cái gì.” Hoắc Lệ đưa tay cầm lấy bức tranh trên bàn, là tranh phác họa.
Thật là dính người, khóe miệng Hoắc Lệ cong lên, lòng sinh vui mừng.
“Em rất thích tôi ôm em sao?” Giọng nói Hoắc Lệ nhu hòa như một cơn gió nhẹ, ở phòng ngủ xoay chuyển liên hồi, từ từ chảy vào trong lòng Đào Thất, hình thành một dòng nước nóng.
Đột nhiên thân thể Đào Thất căng thẳng, không tự chủ rụt vào lồng ngực hắn, trên mặt hiện lên hai mảnh đỏ ửng.
“Thích hay là không thích?” Mặt mày Hoắc Lệ ôn hòa, giọng hắn càng ngày càng nhẹ, tựa hồ mang theo ma lực dỗ người ngủ, làm nội tâm Đào Thất từ từ buông xuống đề phòng.
Từng bước áp sát, nhẹ nhàng dụ dỗ.
“Ừm…” Câu ừm này phảng phất tiêu hết dũng khí to lớn, sau khi Đào Thất nói xong tim đập rất nhanh, buồng tim có loại cảm giác chua chua trướng trướng, có chút đau nhưng rất thoải mái.
Hắn nghe chưa?
Hoắc Lệ nói: “Em nói lớn tiếng một chút, tôi không nghe rõ em đang nói gì.”
Hóa ra Hoắc gia không nghe à, đáy lòng Đào Thất hơi thất vọng, trong thân thể giống như sinh ra nham thạch nóng hổi, từ toàn thân vượt ngang vọt tới cuống họng, mở ra trói buộc.
“Ừm…” Là một tiếng thì thầm khác có thể bị thổi bay trong gió.
Trả lời vấn đề thế này đối với Đào Thất khó khăn vạn phần, trong miệng như bị keo dán mạnh mẽ dính lấy, khó mở miệng được.
Tuy rằng vô cùng không muốn, thế nhưng cậu vẫn muốn cho Hoắc Lệ biết lòng cậu, lần này Hoắc Lệ lại không nghe, vậy cậu sẽ không nói nữa!
“Nghe không rõ.”
Viền mắt Đào Thất ướt át, lòng dâng lên ủy khuất, mình nói hết hai lần, sao Hoắc Lệ vẫn không nghe rõ, cậu càng cảm thấy Hoắc Lệ cố ý.
Quả nhiên trên gương mặt đó hiện ý cười dịu dàng, trong mắt đều là thú vị.
Anh xấu xa quá!
“Được được, tôi nghe được.” Hoắc Lệ cười nói, da mặt đứa nhỏ này mỏng vô cùng, trêu chọc hơi quá nói không chừng sẽ khóc.
Thoáng chốc, Đào Thất tỉnh ngộ, hết thảy ủy khuất tan thành mây khói, mình vừa nãy giống như tỏ tình, hơn nữa còn là loại trắng trợn.
Mà rõ ràng Hoắc Lệ nhìn ra cậu quẫn bách, lại đổi biện pháp đùa cậu mặt đỏ tới mang tai.
Cổ họng Đào Thất giống như bị thứ gì ngăn chặn, tâm cũng giống như bị thứ gì ngăn chặn, mềm nhũn, chóng mặt làm cho cậu trở nên không giống chính mình.
Thôi, dù sao từ đời trước mình đã là người của hắn.
Từ giờ khắc Hoắc Lệ nhặt mình về, bắt đầu từ lúc đó mình đã không còn gọi Đào Thất, mà là Hoắc Thất.
Lấy họ của hắn, thêm tên của mình.
Hoắc Lệ đặt cậu lên giường, đứng dậy đi tới tủ quần áo, bóng lưng cao to kiên cường, trong lòng nhỏ bé của Đào Thất chôn xuống hạt giống cảm giác an toàn không thể xóa nhòa, không ai có cách nào phá hủy.
Là Hoắc Lệ cứu vớt cậu ra từ Đào gia đen tối.
Trên thế giới này, cậu chỉ có Hoắc Lệ là người nhà.
Những người làm hại đến Hoắc Lệ đều không thể tha thứ, Đào Thất muốn trừng trị bọn họ, từng người từng người, kể cả là anh em của thủ hạ hắn, cũng phải ngoan ngoãn trả giá thật lớn.
Bất kể là ai, đều không thể gây tổn thương lòng hắn.
Tuy là cậu không bị bắt đi thành công, nếu như bị bắt đi thành công, mình dưới trạng thái hôn mê khẳng định sẽ làm giảm xuống lòng phòng bị của họ, đường đi của họ cũng sẽ bị bản thân mình biết.
Nhưng mà đã biết hai người bên ngoài kia rồi, thêm vào có nhân vật đầu mối Dĩ Đông, chắc chắn rất nhanh sẽ tìm ra hắc thủ sau màn đời trước hại chết Hoắc gia.
Hoắc Lệ không biết suy nghĩ trong lòng Đào Thất, hắn từ bên trong tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ lụa trắng mới tinh đổi cho Đào Thất.
“Quần áo em tự mặc, trước kia anh sợ động tác em lớn sẽ thương tổn đến chân mới giúp em thay quần áo, hiện giờ… em có thể tự mình làm.” Giọng Đào Thất có chút nhỏ, trên mặt ửng hồng.
Hoắc Lệ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nâng cánh tay lên.”
Hắn không cảm thấy việc hầu hạ Đào Thất có gì không đúng, đây là chim sẻ nhỏ hắn nhặt về, phải nuông chiều nuôi từ bé.
Hắn nuôi, đương nhiên hắn phải tự mình động thủ.
Người khác không được đụng vào.
Ai đụng vào người đó chết.
Đào Thất là vật phẩm riêng tư của hắn, chỉ có thể để mình hắn xem, mình hắn đụng.
Hoắc Lệ nhìn cái bụng trắng nõn cùng hai điểm đỏ sẫm trước ngực Đào Thất, trong lòng nóng liền, chim sẻ nhỏ nhặt về từ trong mưa, sau khi rửa sạch sẽ liền đẹp ngay.
Đặc biệt là cặp mắt ướt nhẹp kia, bên trong giống có ánh mặt trời, thời điểm nhìn người chăm chú thần thái sáng láng, dưới ánh đèn mắt sáng như sao, càng ngày càng lộng lẫy tựa như ngôi sao trên biển rộng, tinh khiết sạch sẽ.
Liếc mắt một cái có thể xua đuổi hết nội tâm tối tăm, khiến người ta luân hãm trong đó.
Vẻ đẹp đó làm Hoắc Lệ lòng say mê mệt, nghĩ tới đôi mắt này, bệnh của mình giống như đã được khống chế.
Số lần đi tới chỗ bác sĩ Mã Môn, có vẻ như cũng ít đi.
Hoắc Lệ cầm quần áo dơ Đào Thất thay ra, lại như cầm đồ vật quý giá, hắn đem quần áo bày ra trên giường, chậm rãi xếp chỉnh tề.
Hành động của hắn làm Đào Thất có chút khó hiểu, quần áo dơ không phải nên giặt sao? Sao Hoắc gia gấp gọn lại, thoạt nhìn chuẩn bị đặt vào trong tủ.
“Hoắc gia, quần áo không cần giặt sao?”
“Không cần.”
Nguyên nhân Đào Thất hỏi như vậy là vì quần áo cậu mặc trước đó cậu không hề nhìn thấy lần thứ hai.
Không cần có nghĩa là vứt đi sao? Hay là chuẩn bị cất giấu, xem biểu tình Hoắc gia, có vẻ như khả năng thứ hai có tính khả thi cao hơn chút.
Hoắc gia vậy mà lại thu thập đồ vật cậu đã dùng qua.
“Thất Thất em đang suy nghĩ gì?” Trong mắt hắn lóe lên sự u ám, loại ánh mắt mang tính xâm lược này, làm Đào Thất không khỏi nghĩ đến chó sói trên thảo nguyên.
Sói trong bóng tối kiềm chế lòng tham lam, chờ đợi thời cơ tốt nhất nhào lên.
Mà mình là con mồi nhỏ bị hắn nhìn chằm chằm.
Đào Thất ngừng thở, một cử động cũng không dám, rất sợ giây sau mình bị đối phương bẻ tay chân cho vào bụng, cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Nghe nói làm loại chuyện đó sẽ rất đau.
“Không… Không có nghĩ gì.” Đào Thất chỉ muốn lấy gối che kín mặt, a a thực sự là mắc cở chết người.
Hoắc Lệ gấp gọn quần áo lại, tiếp tục nói: “Thất Thất, chân đừng lộn xộn, phải giúp em cởi quần.”
Hình ảnh kế tiếp, Đào Thất chỉ cảm thấy mình như bị một cái lồng hấp chín thành bánh bao, không ngừng bốc lên hơi nóng cuồn cuộn.
“Được.”
Vì vết thương ở chân tổn thương đến gân mạch, ngay cả khi băng được tháo ra, động tác lớn một chút chân vẫn đau. Dù loại đau này cậu không thèm để ý, nhưng phân đoạn thay quần áo Hoắc Lệ lại yêu thích không biết mệt.
Đào Thất hết sức làm sự chú ý của mình dời đi, không nhìn việc dưới thân, hình ảnh này làm người mặt đỏ nhịp tim quá.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu nghĩ đến sáng sớm hôm nay cùng Hoắc Lệ ăn sáng, bữa sáng kia ăn cực kỳ ngon, là Egg Tart (*) cậu yêu nhất.
Khi ở Đào gia căn bản chưa từng ăn qua, mà đời trước ngại mình là người ngoài, tự ti, Hoắc Lệ đưa điểm tâm đến cậu đều không dám ăn.
Đột nhiên rất muốn ăn.
“Ùng ục ùng ục…”
Thời điểm Hoắc Lệ cởi ra được một nửa, bụng Đào Thất vang lên, động tác dừng ở vị trí lúng túng.
Cúi đầu xuống, là có thể nhìn thấy bọc nhỏ hơi gồ lên.
Nghĩ tới đây, Đào Thất không kìm lòng được liếm miệng một chút, tay dừng tại bụng của mình xoa xoa, ” Sáng mai chúng ta ăn Egg Tart nha.”
“Được.” Mắt Hoắc Lệ tối sầm, ánh mắt xa xôi.
Đợi đến sáng ngày thứ hai, Đào Thất nhìn thấy đầy bàn không dưới mười mấy cái Egg Tart, cao hứng đến muốn cất cánh, nhưng hiện tại cậu còn chưa biết.
Bởi vì, ban đêm chưa trôi qua.
Sân ngoài cửa sổ, lá cây tùng bách bị gió thổi vang rào rào, phòng ngủ ấm áp dịu dàng, hai trái tim nóng bỏng như đang dần dần xích lại gần nhau hơn.
Tất cả những điều tốt đẹp này đang phát triển theo hướng mà Đào Thất nghĩ.
Tới gần, tới gần, đang tới gần.
Vẻ ngoài Hoắc Lệ rất đẹp, bị cặp mắt ôn nhu kia nhìn chăm chú vào, tim đập gia tốc.
Trên thế giới này, không có ai so với Hoắc gia dễ nhìn hơn.
Đạo lý này từ đời trước Đào Thất đã hiểu, nhưng đời này mới biết rõ, chủ nhân đôi mắt này là thuộc về cậu.
Hoắc Lệ thay xong quần cho Đào Thất, gãi gãi lòng bàn chân cậu, như gãi cằm mèo, mang theo một chút ý tứ ám chỉ không rõ ràng.
“Ngứa.” Đào Thất thu chân về, lần này Hoắc Lệ ngược lại không có cầm lấy không thả, mà cười nói, “Được, không đùa em.”
“Trên bàn là cái gì?”
Hoắc Lệ quét mắt một vòng, tự nhiên phát hiện trong phòng nhiều hơn vài thứ.
Nội tâm Đào Thất hoảng hốt, a, quên cất bức tranh đi! Tranh trên giấy còn có chữ nhỏ cậu dùng bút chì viết, lúc đi còn chưa kịp lau sạch, đã bị mang đi.
“Em vẽ một bức tranh cho anh trên bàn, là tập và bút vẽ lần trước anh mua cho em, em dùng.” Đào Thất sức lực không đủ.
Thật khẩn trương, những câu nói kia là cậu nhớ tới chuyện đời trước, không kìm lòng được nên viết xuống, Hoắc Lệ không thể nhìn thấy.
“Thất Thất lợi hại quá.” Hoắc Lệ trong giọng nói tràn đầy ca ngợi, mà loại ca ngợi này lại làm nội tâm Đào Thất càng thêm hoang mang.
Đào Thất xoa xoa con mắt, đánh cái ngáp, “Hoắc gia, gần bốn giờ rồi, còn chưa ngủ ngày mai sẽ không thức dậy nổi, muốn ăn Egg Tart.”
“Tôi đi xem xem Thất Thất vẽ cái gì.” Hoắc Lệ đưa tay cầm lấy bức tranh trên bàn, là tranh phác họa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook