Hoắc Lệ đưa ánh mắt nhìn về phía chân Đào Thất, thạch cao màu trắng so xác ướp còn dày hơn.

“Chân em không có việc gì, một chút cũng không đau, bác sĩ động tác rất nhẹ, rất chú ý tâm tình của em, cảm ơn các anh.” Đào Thất dõi theo ánh mắt của Hoắc Lệ, phát hiện hắn đang nhìn chân cậu, trong lòng sợ đối phương lo lắng, giơ lên chân tươi cười nhàn nhạt nói.

Cậu tựa hồ rất quen thuộc Hoắc Lệ, chỉ dựa vào một ánh mắt của đối phương, liền không cho hắn tiếp tục lo lắng cho cậu, hài tử hiểu chuyện như vậy, sao có thể nói bỏ rơi liền bỏ rơi.

Gặp được gương mặt suy sụp mang theo vẻ kiên cường không sợ hãi mưa gió, thời điểm ánh mắt nhìn về phía người khác lấp lánh rực rỡ, đặc biệt là khi nhìn về phía Hoắc Lệ, đáy mắt ánh lên tia sáng, cực kỳ giống hải đăng trên thánh quang, dường như có thể chiếu sáng nơi tối tăm.

Hoắc Lệ mỉm cười gật gật đầu với Đào Thất, bày tỏ cho phép việc cậu ở lại Hoắc gia.

Sau ngày hôm nay, toàn bộ Nam thành đều nổi lên bí mật liên quan tới Hoắc Lệ, người người đều biết hắn trong đêm mưa nhặt về một tiểu nam hài, hơn nữa lại tự mình ôm cậu một đường về phòng.

Mọi người đều biết Hoắc Lệ là tên ác quỷ sát tinh không nên tới gần, hơn nữa chưa bao giờ gần tình sắc, đối đãi với kẻ thù ra tay tàn nhẫn làm người nghe tiếng sợ vỡ mật.

Hơn nữa có lời đồn Hoắc Lệ giết cha khắc mẫu, từ khi lên chức Hoắc gia gia chủ tới nay nhuốm mạng vô kể, lại đột nhiên nhặt về một người, rốt cuộc an lòng thế nào.

“Bán báo đây ~ bán báo đây ~”

“Anh bạn nhỏ này, muốn mua một tờ báo không?.”

Người trên đường phố tay cầm tờ báo, về việc dư luận viết vài dòng đưa tin ít ỏi, đều chờ xem Đào Thất bị chê cười,người được Hoắc Lệ nhặt về chắc chắn không quá ba ngày sẽ bị ăn tới không còn máu thịt. Đời trước, Đào Thất bị Hoắc Lệ ép buộc lưu tại Hoắc gia, không biết bên ngoài phát sinh sự tình gì, mà Hoắc Lệ cũng không có ý tứ bác bỏ tin đồn, mọi người đều xôn xao ý tưởng cho rằng cậu bị hắn chơi chết. Chờ đợi cậu lần nữa xuất hiện ở trước mặt đại chúng, mới biết được Hoắc Lệ đã từng vì cậu lưng đeo bao nhiêu tiếng xấu.

Cậu biết Hoắc Lệ không phải người như vậy, cậu không muốn cho bọn họ nói Hoắc Lệ như vậy. Rõ ràng Hoắc Lệ tốt như thế, những người này một chút cũng không biết!

Buổi chiều mỗi ngày bác sĩ đều sẽ tới Hoắc gia kiểm tra cho Đào Thất, mà cậu sẽ từ trong miệng những bác sĩ đó moi ra các loại tin tức.

Đào Thất nằm trên giường, bác sĩ cầm lấy chân cậu chuyển động một chút, rõ ràng là chuyện rất đau, nhưng trên mặt cậu lại treo tươi cười mềm mại.

“Đau không?” Bác sĩ hỏi.

Đào Thất cười đến lông mày cong cong, tựa như một vầng trăng nhỏ, thanh âm trong trẻo lộ ra vẻ ngoan ngoãn, “Không đau.”

“Sao lại không đau, này chính là đau ray rức, không chú ý sau này sẽ thành bệnh phong thấp.” Trong mắt bác sĩ ánh lên nét đau lòng, là ai tàn nhẫn đối với một hài tử ngoan ngoãn xinh đẹp xuống tay ác như vậy.

May mắn Hoắc gia đem cậu cứu trở về, nếu không cậu phải chịu bao nhiêu tội.

Ở trong mắt bộ phận nhỏ người Hoắc gia,Hoắc Lệ chính là một người ôn nhu, trên mặt hắn thường xuyên mỉm cười, văn nhã ưu nhã.

Nhưng bên ngoài có người lại cho rằng Hoắc gia là lang sài hổ báo, là ma quỷ thủ đoạn tàn nhẫn.

Đời trước Đào Thất cũng cho rằng như vậy, đặc biệt là thời điểm buổi tối mỗi khi Hoắc gia ôm cậu đi vào giấc ngủ, cái loại không rét mà run này càng thêm nghiêm trọng.

“Thật sự không đau, bên ngoài có chuyện gì thú vị sao? Cháu ở trong phòng ngây người một tuần muốn sinh bọ chét luôn rồi.” Giọng nói Đào Thất mềm mại, đôi mắt sáng ngời lộng lẫy, xứng với khuôn mặt nhỏ trắng nõn như sữa, trong mắt bác sĩ tràn đầy tình thương của cha.

Đôi mắt đứa nhỏ này sạch sẽ trong sáng, dường như chưa từng tiếp xúc xã hội đen tối, là bác sĩ gặp qua đôi mắt đẹp nhất, bên trong có một loại dục vọng cầu sinh mãnh liệt cùng với sự tha thiết với cuộc đời

Khó trách Hoắc gia giữ cậu lại, nhìn vào có thể làm tâm tình người ta tốt lên, làm một linh vật cũng khá tốt.

“Bên ngoài mưa a, đã liên tục rơi nửa tháng, chuyện vui không có, tin tức thú vị có một cái, Đào gia tiểu công tử mất tích.”

Mất tích là giả, chân tướng là bị đánh một trận đuổi ra ngoài.

“Hoắc gia khi nào tới gặp cháu?” Đào Thất nghe đến đó không hứng thú lắm, ngước mắt nhỏ giọng hỏi.

“Hoắc gia đang cùng người khác đàm phán thương nghiệp, lúc này cũng sắp trở về rồi.”

Đôi mắt Đào Thất nổi lên ấm áp, cậu rất lo lắng Hoắc gia ở bên ngoài phát sinh chuyện bắt trắc, Hoắc gia thật vất vả sống, cậu phải bảo hộ hắn thật tốt.

Vừa nói tới Hoắc Lệ, người này đã đến cửa phòng.

Hoắc Lệ một thân tây trang màu đen, tóc tai chải vuốt ra sau cẩn thận tỉ mỉ, gọn gàng lưu loát, trên sống mũi là tròng kính đơn gắn cùng dây chuyền màu bạc (*), đây là trang phục hắn thường mặc khi từ đàm phán bên ngoài trở về.

(*) Tròng kính đơn gắn cùng dây chuyền màu bạc:

Thoạt nhìn văn nhã đến cực điểm, làm người dễ dàng liền tin tưởng mặt ngoài của hắn, tin tưởng hắn là một người ôn nhu.

Giống như bác sĩ, cảm giác được hơi thở Hoắc gia như tắm mình trong gió xuân, hắn thân thiết tiến lên đối với Hoắc Lệ hơi hơi khom lưng, “Hoắc gia, tiểu công tử vừa nãy còn nhắc ngài mãi, ngài trở về thật đúng lúc.”

Không có người biết tên Đào Thất.

“Đi xuống đi.” Hoắc Lệ nói.

Bác sĩ thu lại ánh mắt, thu hồi hộp thuốc đứng lên đối với Hoắc Lệ khom lưng đi ra cửa.

Thấy ánh mắt Hoắc Lệ nhìn qua đây, mặt Đào Thất thoáng chốc hiện lên vệt đỏ ửng, trong lòng bất ổn giống như con thỏ.

Loại cảm giác này thực kỳ diệu, chát chát lại ngọt ngào, muốn Hoắc gia nhìn cậu chăm chú nhiều hơn, nhưng lại ngượng ngùng hắn cứ nhìn chính mình.

Tuy rằng đời trước cũng từng có loại cảm giác này, nhưng lần này so với dĩ vãng còn muốn mãnh liệt hơn.

Nhìn thấy Đào Thất như vậy, khói mù nơi đáy mắt Hoắc Lệ tan đi, ý cười khóe miệng nồng đậm vài phần.

“Hoắc gia, anh có thể lại đây một chút không?” Thanh âm Đào Thất sợ hãi, giống một con chim nhỏ bất an.

Hoắc Lệ ngồi lên giường, vuốt chăn Đào Thất, giữ ấm cho cậu một ít.

Lúc này, Đào Thất đột nhiên vươn tay xoa gương mặt Hoắc Lệ, xúc cảm mềm mại lạnh lẽo này quá mãnh liệt, Hoắc Lệ hoàn toàn ngây ngẩn cả người, thân thể cứng đờ.

Ngón út cậu vuốt ve mặt Hoắc Lệ, là nóng, là ấm, là Hoắc gia còn chưa chết, thật tốt.

Tròng mắt Hoắc Lệ xẹt qua tia mịt mờ không rõ, đưa tay cầm lên bàn tay còn dán trên mặt hắn.

Đôi tay nhỏ bé trắng trẻo nộn nộn, móng tay cắt sửa thực đẹp, xem ra là một người chú ý đời sống sinh hoạt.

Thấy Hoắc Lệ đẩy ra tay cậu đang chạm vào, khuôn mặt nhỏ của cậu nhăn thành một đoàn, trong lòng mãnh liệt tràn ra ủy khuất, đôi mắt đỏ bừng.

Hoắc Lệ cự tuyệt cậu đụng vào, rõ ràng Hoắc Lệ thích cậu tới gần, hơn nữa Hoắc Lệ còn sẽ chủ động thân cận cậu.

Nhưng Đào Thất quên mất, lúc này bọn họ vừa mới quen biết, có lẽ cảm thấy những việc này thoáng qua như một giấc mộng, phân không rõ đời trước cùng đời này.

Nhưng mà, có lẽ là cậu quá chủ động, hoặc là thời gian gặp nhau sớm hơn, cho nên thái độ Hoắc Lệ đối với cậu mới thay đổi một tí xíu.

Đào Thất biết đời trước nam nhân này yêu thương cậu cỡ nào, thậm chí vì cậu bày xong hết mọi đường, trong tối thay cậu giáo huấn Đào gia, nhưng mà cuối cùng hắn lại… chết, quay đầu lại thậm chí không còn gì.

Nghĩ đến đây lòng Đào Thất như bị nhéo đau một cái, Hoắc gia yêu thương cậu, lại không có ai yêu thương Hoắc gia, ngay cả chính cậu, cũng sợ Hoắc gia.

“Hoắc gia, em muốn đi ra bên ngoài một chút.” Đào Thất lộ ra tươi cười, không quan hệ, cậu có thật nhiều thật nhiều thời gian, một lần nữa ủ nóng tâm Hoắc gia.

“Em có thể ra cửa lớn nhìn mưa không?”

Hoắc Lệ không đáp, chỉ là sai người đẩy tới một chiếc xe lăn, đem Đào Thất ôm tới trên ghế ngồi, tự mình đẩy hắn ra khỏi phòng.

Giữa phòng khách, trên mặt vài người hầu cùng bác sĩ lộ vẻ kinh ngạc.

Hoắc gia thế nhưng đang hầu hạ người khác!

Mà Đào Thất lôi kéo ống tay áo Hoắc Lệ, nhỏ giọng nói một câu lạnh, những người đó liền thấy được Hoắc gia cao cao tại thượng của bọn họ, khom lưng cúi đầu, giúp vị tiểu công tử kia xê dịch thảm lông.

Đào Thất khóe miệng hơi hơi cong lên, tôi muốn cho toàn bộ người Hoắc gia biết.

Tôi ở trong lòng Hoắc gia là đặc biệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương