Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới
-
Chương 15: Trở Về
“Dĩ Đông, không nên trêu chọc đồ vật của Hoắc gia.”
“Tôi thấy cậu ấy là trêu chọc tôi mới đúng, anh biết cậu ấy vừa mới nói cái gì không? Mắng tôi là kẻ phản bội không ra hồn.” Dĩ Đông nghiêng người dựa vào cầu thang, hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm người què ở cửa hừ lạnh một tiếng.
“Một tiểu ăn mày được nhặt về, biết cái gì gọi là nghe lời đoán ý, hiểu được cái gì gọi là quy củ, hiểu được cái gì gọi là họa từ miệng mà ra không? Hiểu được…”
“Được rồi cậu im miệng đi, não bổ chính là bệnh.” David che miệng Dĩ Đông, ánh mắt căm tức, rốt cuộc là ai mới là họa từ miệng mà ra.
Trong nhà trải rộng cơ sở ngầm của Hoắc gia, động tác nhỏ khiêu khích kia nếu bị Hoắc gia phát hiện, nhất định sẽ mất đi tín nhiệm của Hoắc gia.
“Cậu chê cậu chọc chuyện chưa đủ nhiều sao? Tuần trước bởi vì cậu tự dưng đưa canh gừng, hại nữ đầu bếp bị Hoắc gia đánh đuổi. Dĩ Đông, đừng nghĩ mơ tưởng thứ không thuộc về mình, Hoắc gia sẽ không thích cậu.”
“Tên què đó yên lành ở Hoắc gia ngây người lâu như vậy, hắn chắc chắn có vấn đề.” Dĩ Đông đẩy David ra, lau miệng, tiếng gào ấm ức từ trong cổ họng thoát ra, mang theo vẻ không thể không tức giận.
Hai người giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai, một người tranh chấp Đào Thất có vấn đề, một người cố thủ ý kiến không nên can thiệp vào chuyện của Hoắc gia, bầu không khí cứng ngắc.
Đào Thất ngược lại không thấy tình huống trong phòng, từ sau khi Dĩ Đông rời đi một khắc kia cậu liền biết sẽ xảy ra chuyện như thế.
Cậu dùng “Một chén đậu đỏ” ẩn ý Dĩ Đông làm người không trung thành, dễ dàng bị lợi ích mê hoặc phản bội Hoắc gia.
Mà Dĩ Đông có chứng vọng tưởng bị hại, nghĩ nhiều thứ, chỉ cần chuyện liên quan đến Hoắc gia liền dễ dàng chọc giận hắn.
Người động một chút tức giận sẽ lộ ra trăm chỗ sơ hở, khi đó Dĩ Đông không tiện tự mình ra tay đối phó Đào Thất, nhất định sẽ tìm người hợp tác loại bỏ cậu.
Đào Thất chỉ cần dựa theo con đường này điều tra, chắc chắn sẽ bắt được hắc thủ sau màn đời trước thương tổn Hoắc gia.
Đây là mục đích của Đào Thất, thừa dịp Hoắc Lệ không ở nhà, vì hắn chỉnh đốn một vài người.
Như thế, Hoắc Lệ sẽ có thật nhiều thời gian để nghỉ ngơi, không cần mệt mỏi như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng Đào Thất lộ ra mỉm cười ấm áp, ngay cả cậu cũng không chú ý tới nụ cười này, là biết bao hạnh phúc và ngọt ngào.
Mà người đi đường ở ngoài bắt gặp được, nội tâm họ nhảy một cái thình thịch, tim như bị thần Cupid bắn trúng nóng hừng hực, nện bước vội vã về nhà tìm vợ.
Mùa đông lạnh lẽo ẩm ướt này, có vẻ như bởi vì nụ cười tràn đầy sự chữa lành trước cửa mà nghênh đón sức sống bừng bừng dương quang.
Một người, vừa vặn từ trong đám người đi ra, liền nhìn thấy tình cảnh này, mỹ cảnh đời này khó quên.
Cậu bé ngồi trên xe lăn, nụ cười tựa như cầu vồng sau cơn mưa, tiếng ve kêu ngày hè, nước chảy róc rách nhẹ nhàng khoan khoái, ánh sáng mặt trời kéo dài.
Vì vậy Hoắc Lệ càn quét tất cả ý nghĩa tăm tối, gột rửa hết.
“Hoắc gia, anh đã về rồi.”
Đây là âm thanh êm tai nhất Hoắc Lệ từng nghe qua, linh hoạt kỳ ảo ngân nga, cực kỳ giống người thành kính cầu xin thần phật phù hộ, so với mục sư cầu nguyện trong giáo đường còn hơn nhiều.
“Anh đã trở về.” Hoắc Lệ lấy xuống áo khoác trên người, đắp lên, che chân Đào Thất.
Trong mắt Đào Thất vui sướng, bởi vì Hoắc Lệ đáp lại làm cậu càng thêm chịu khó, tay nhỏ cầm lấy áo khoác trên đùi muốn khoác lên người hắn.
Không khí ấm áp quanh quẩn chung quanh hai người.
Về nhà đơn giản là chào hỏi, lại đại diện cho việc có người chờ mình, cùng với lòng tràn đầy vui mừng chờ hắn về nhà.
Tâm Hoắc Lệ mềm nhũn, đứa nhỏ này sao lại ngoan thế, hắn chưa từng thấy ai ngoan như vậy, ngốc nghếch.
Lấy áo khoác cho cậu che gió, cậu còn muốn trả lại.
Hoắc Lệ cũng không tiện phê bình Đào Thất chân bị thương còn để gió thổi lạnh, rõ ràng đây là đang chờ hắn.
Thực sự bướng bỉnh.
“Anh đi đâu vậy?”
“Làm ăn.” Hoắc Lệ lắc đầu, đem Đào Thất đẩy vào trong nhà.
Người đi đường ngoài cửa kinh sợ cằm muốn rớt xuống đất.
Bên cạnh Hoắc Lệ thật sự có người rồi!
“Tôi thấy cậu ấy là trêu chọc tôi mới đúng, anh biết cậu ấy vừa mới nói cái gì không? Mắng tôi là kẻ phản bội không ra hồn.” Dĩ Đông nghiêng người dựa vào cầu thang, hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm người què ở cửa hừ lạnh một tiếng.
“Một tiểu ăn mày được nhặt về, biết cái gì gọi là nghe lời đoán ý, hiểu được cái gì gọi là quy củ, hiểu được cái gì gọi là họa từ miệng mà ra không? Hiểu được…”
“Được rồi cậu im miệng đi, não bổ chính là bệnh.” David che miệng Dĩ Đông, ánh mắt căm tức, rốt cuộc là ai mới là họa từ miệng mà ra.
Trong nhà trải rộng cơ sở ngầm của Hoắc gia, động tác nhỏ khiêu khích kia nếu bị Hoắc gia phát hiện, nhất định sẽ mất đi tín nhiệm của Hoắc gia.
“Cậu chê cậu chọc chuyện chưa đủ nhiều sao? Tuần trước bởi vì cậu tự dưng đưa canh gừng, hại nữ đầu bếp bị Hoắc gia đánh đuổi. Dĩ Đông, đừng nghĩ mơ tưởng thứ không thuộc về mình, Hoắc gia sẽ không thích cậu.”
“Tên què đó yên lành ở Hoắc gia ngây người lâu như vậy, hắn chắc chắn có vấn đề.” Dĩ Đông đẩy David ra, lau miệng, tiếng gào ấm ức từ trong cổ họng thoát ra, mang theo vẻ không thể không tức giận.
Hai người giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai, một người tranh chấp Đào Thất có vấn đề, một người cố thủ ý kiến không nên can thiệp vào chuyện của Hoắc gia, bầu không khí cứng ngắc.
Đào Thất ngược lại không thấy tình huống trong phòng, từ sau khi Dĩ Đông rời đi một khắc kia cậu liền biết sẽ xảy ra chuyện như thế.
Cậu dùng “Một chén đậu đỏ” ẩn ý Dĩ Đông làm người không trung thành, dễ dàng bị lợi ích mê hoặc phản bội Hoắc gia.
Mà Dĩ Đông có chứng vọng tưởng bị hại, nghĩ nhiều thứ, chỉ cần chuyện liên quan đến Hoắc gia liền dễ dàng chọc giận hắn.
Người động một chút tức giận sẽ lộ ra trăm chỗ sơ hở, khi đó Dĩ Đông không tiện tự mình ra tay đối phó Đào Thất, nhất định sẽ tìm người hợp tác loại bỏ cậu.
Đào Thất chỉ cần dựa theo con đường này điều tra, chắc chắn sẽ bắt được hắc thủ sau màn đời trước thương tổn Hoắc gia.
Đây là mục đích của Đào Thất, thừa dịp Hoắc Lệ không ở nhà, vì hắn chỉnh đốn một vài người.
Như thế, Hoắc Lệ sẽ có thật nhiều thời gian để nghỉ ngơi, không cần mệt mỏi như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng Đào Thất lộ ra mỉm cười ấm áp, ngay cả cậu cũng không chú ý tới nụ cười này, là biết bao hạnh phúc và ngọt ngào.
Mà người đi đường ở ngoài bắt gặp được, nội tâm họ nhảy một cái thình thịch, tim như bị thần Cupid bắn trúng nóng hừng hực, nện bước vội vã về nhà tìm vợ.
Mùa đông lạnh lẽo ẩm ướt này, có vẻ như bởi vì nụ cười tràn đầy sự chữa lành trước cửa mà nghênh đón sức sống bừng bừng dương quang.
Một người, vừa vặn từ trong đám người đi ra, liền nhìn thấy tình cảnh này, mỹ cảnh đời này khó quên.
Cậu bé ngồi trên xe lăn, nụ cười tựa như cầu vồng sau cơn mưa, tiếng ve kêu ngày hè, nước chảy róc rách nhẹ nhàng khoan khoái, ánh sáng mặt trời kéo dài.
Vì vậy Hoắc Lệ càn quét tất cả ý nghĩa tăm tối, gột rửa hết.
“Hoắc gia, anh đã về rồi.”
Đây là âm thanh êm tai nhất Hoắc Lệ từng nghe qua, linh hoạt kỳ ảo ngân nga, cực kỳ giống người thành kính cầu xin thần phật phù hộ, so với mục sư cầu nguyện trong giáo đường còn hơn nhiều.
“Anh đã trở về.” Hoắc Lệ lấy xuống áo khoác trên người, đắp lên, che chân Đào Thất.
Trong mắt Đào Thất vui sướng, bởi vì Hoắc Lệ đáp lại làm cậu càng thêm chịu khó, tay nhỏ cầm lấy áo khoác trên đùi muốn khoác lên người hắn.
Không khí ấm áp quanh quẩn chung quanh hai người.
Về nhà đơn giản là chào hỏi, lại đại diện cho việc có người chờ mình, cùng với lòng tràn đầy vui mừng chờ hắn về nhà.
Tâm Hoắc Lệ mềm nhũn, đứa nhỏ này sao lại ngoan thế, hắn chưa từng thấy ai ngoan như vậy, ngốc nghếch.
Lấy áo khoác cho cậu che gió, cậu còn muốn trả lại.
Hoắc Lệ cũng không tiện phê bình Đào Thất chân bị thương còn để gió thổi lạnh, rõ ràng đây là đang chờ hắn.
Thực sự bướng bỉnh.
“Anh đi đâu vậy?”
“Làm ăn.” Hoắc Lệ lắc đầu, đem Đào Thất đẩy vào trong nhà.
Người đi đường ngoài cửa kinh sợ cằm muốn rớt xuống đất.
Bên cạnh Hoắc Lệ thật sự có người rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook