Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi
-
Chương 60
Hiệu ứng thị giác ở nơi này thật sự rất tốt.
Nếu không gian tầng dưới đã rộng thì không gian tầng trên tất nhiên cũng không nhỏ. Vào giờ phút này, Diệp Bạch Tư phảng phất có ảo giác mình thật sự sở hữu toàn bộ biển sao khắp vũ trụ.
Đây là do Đoàn Sâm tặng cho anh.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn tặng quà, mỗi lần chọc anh không vui thì hắn sẽ luôn tặng quà bù đắp.
Diệp Bạch Tư không thể diễn tả được loại cảm xúc cụ thể trong lòng mình.
Cảm động có.
Chua xót cũng có.
Anh mơ hồ nhớ ra hình như mình đã từng cùng Đoàn Sâm đến vùng biển này, lúc đó hắn đứng sau lưng, vòng tay ôm anh vững vàng trên boong tàu. Diệp Bạch Tư thấy phong cảnh thiên nhiên lộng lẫy nên anh chỉ vào hòn đảo nhỏ phía trước mặt: "Nếu xây một ngôi đền trên đó thì chắc sẽ tuyệt vời lắm."
Một lời nói đùa chỉ thuận miệng thốt ra, vậy mà Đoàn Sâm vẫn nhớ đến tận bây giờ.
Còn những gì mà anh nói nghiêm túc thì hắn lại rất hiếm khi để tâm.
Tên này dường như chỉ biết mỗi việc tiêu tiền và kiếm tiền. Có lẽ là vì cuộc đời quá thuận buồm xuôi gió nên đã nuôi dưỡng hắn sống theo lý tưởng như vậy, chẳng hiểu nhân sinh dù chỉ một chút.
Sự khoa trương này chính là tình yêu sao? Bất kể là có phải hay không, Diệp Bạch Tư thật sự đã bị hắn làm cho cảm động, song bây giờ anh đã sớm bước qua cái tuổi mừng như điên và ngọt ngào như rơi vào hũ mật khi được đối phương tặng quà, hoặc cũng có lẽ là chính kinh nghiệm của những năm tháng đó đã giúp anh giữ vững lý trí khi đối mặt với những món quà xa xỉ như vậy.
"Đoàn Sâm..." Giọng điệu của Diệp Bạch Tư rất ôn hòa: "Hòn đảo này đẹp lắm..."
"Tôi biết." Đoàn Sâm ngắt lời anh.
Giữa hai người lại là một khoảng im lặng.
Diệp Bạch Tư chậm rãi rút tay về, anh nói: "Tôi phải đi đây."
"Đừng xoay người lại."
Bên trong biển sao, Diệp Bạch Tư nghe thấy tiếng hô hấp đè nén của hắn.
Đoàn Sâm cực kỳ sợ những lần anh xoay người, mấy năm nay, Diệp Bạch Tư rời đi hết lần này đến lần khác. Mỗi một cú quay lưng không thương tiếc của anh chính là một khoảng thời gian chờ đợi thật lâu không biết bao giờ mới gặp lại. Đoàn Sâm điều chỉnh hơi thở của mình, hắn nhẹ giọng nói: "Để tôi dẫn em đi dạo một vòng chỗ này đi, được không?"
Diệp Bạch Tư nhìn hắn duỗi tay ra dưới ánh sáng mờ ảo. Bàn tay của anh run lên, dường như chỉ cần anh từ chối thì đối phương sẽ ngay lập tức rụt tay lại, song đồng thời hắn vẫn rất kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ đợi kết quả phán quyết cuối cùng.
Diệp Bạch Tư chậm rãi thở dài một hơi, anh không đưa tay cho Đoàn Sâm, thế nhưng giọng điệu cũng đã đủ thỏa hiệp: "Vậy thì phiền anh."
Đoàn Sâm hiển nhiên đã rất quen thuộc với hòn đảo này, Diệp Bạch Tư được hắn dẫn qua biển sao, vô tình không theo sát bước chân của hắn nên đột nhiên vấp phải thứ gì đó ngã chúi nhủi. Một bàn tay kịp thời ôm lấy thắt lưng của anh, đầu của Diệp Bạch Tư đập vào lồng ngực của người đàn ông trước mặt.
Đoàn Sâm ngừng thở, cằm chạm vào mái tóc mềm mại của anh thoáng chốc ngửi được một mùi hương quen thuộc, nhịp tim của hắn bất chợt gia tốc, lặng lẽ đo vòng eo của anh dưới lòng bàn tay.
Hình như lại nhỏ hơn một chút rồi.
Diệp Bạch Tư chống vai hắn đứng vững trở lại, giọng điệu của anh hơi bất mãn: "Không tắt được hiệu ứng đặc biệt này sao?
"Ừm." Bàn tay Đoàn Sâm phủ lên ánh mắt của anh, hắn nói: "Sẽ hơi chói mắt đó."
Diệp Bạch Tư nhắm mắt nghiêng đầu, sau đó lại mở mắt ra, trước mặt là một luồng ánh sáng rực rỡ. Lúc này anh mới phát hiện ra có rất nhiều bức bích họa phía trên, thế nhưng chúng không còn là hình ảnh mà anh nhớ nữa. Cụ thể hơn, cảnh phim ở đây dường như là sự hoán đổi vị trí của hai người, nếu nói dưới lầu là tiểu nhân tóc dài hèn mọn hầu hạ cho tiểu nhân tóc ngắn thì trên lầu, tiểu nhân tóc dài đã xoay mình làm chủ, được quyền sai khiến tiểu nhân tóc ngắn hầu hạ.
Diệp Bạch Tư cau mày.
Đoàn Sâm nói: "Dưới lầu là quá khứ, trên lầu là tương lai, đây là tương lai tôi hứa hẹn... Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là tôi phải có được cơ hội này đã."
Diệp Bạch Tư chưa kịp mở miệng thì Đoàn Sâm đã nói tiếp: "Nhưng dù sao tôi cũng không vội... Em chưa muốn trả lời cũng không sao đâu."
Vừa rồi hắn đã nghe ra được giọng điệu của Diệp Bạch Tư, hòn đảo xinh đẹp rực rỡ này của hắn vẫn không thể khiến cho đối phương mảy may cảm động.
Tính cách của Diệp Bạch Tư còn quyết liệt hơn so với tưởng tượng của hắn.
Đoàn Sâm dường như biết rất rõ nơi này, Diệp Bạch Tư được hắn đưa ra khỏi mái nhà, đi qua một băng chuyền trong đường hầm, trên màn hình trong suốt hai bên chính là những tấm ảnh của bọn họ hồi ở bên nhau, ngoài ra còn có một số hình ảnh về tương lai mà Đoàn Sâm tưởng tượng.
Diệp Bạch Tư nhìn thấy bản thân mình trên ghế dài, mình dựa vào hắn cùng nhau ngắm hoàng hôn, mình dắt tay hắn đi dạo trong vườn, cuối cùng, anh thậm chí còn nhìn thấy Đoàn Sâm vẫn luôn tưới nước cho hoa, cộng thêm một đoạn video ghi lại cảnh anh đang giận dữ chỉ huy bên cạnh.
Đoàn Sâm ở trong ảnh rất ngoan ngoãn nghe lời, mỗi một mệnh lệnh là một động tác, ánh mắt của hắn nhìn anh vĩnh viễn mang theo sự kinh ngạc và yêu mến như lần đầu tiên gặp mặt.
Trái tim của Diệp Bạch Tư đột nhiên nhói lên đau đớn.
Anh đã từng có vô số lần muốn cùng Đoàn Sâm có một tương lai như vậy, anh cũng đã từng hy vọng có thể cùng hắn trải qua một cuộc sống bình yên ấm áp khi về già, cũng hy vọng một ngày nào đó Đoàn Sâm có thể coi trọng anh như hồi mới quen...
Tất cả mọi thứ trong trí tưởng tượng đã thật sự được thể hiện theo cách này. Anh không biết Đoàn Sâm đã tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể bày ra toàn bộ những điều này cũng như vẽ nên một viễn cảnh tương lai trong mơ như thế, song hiện tại anh chỉ cảm thấy bản thân mình đã bị xé rách, nửa sống lúc đầu, nửa chết lúc cuối.
Có rất nhiều chuyện khởi đầu rất tốt đẹp, nhưng thường thì kết thúc thật sự không xứng với khởi đầu chút nào.
Băng chuyền ngừng lại, Diệp Bạch Tư đẩy Đoàn Sâm ra rồi đi về phía trước. Cỏ ở hai bên lối đi chuyển sang màu xanh lam dưới hiệu ứng đặc biệt của ánh đèn, những bông hoa đủ màu lặng lẽ nở rộ. Một đôi giày màu be nhanh chóng bước qua chúng, khiến gió thổi những bông hoa đung đưa.
Đoàn Sâm vội vàng đuổi theo: "Diệp Diệp... Diệp Diệp à, em giận sao?"
Diệp Bạch Tư dừng bước, nước mắt trượt xuống khuôn mặt trắng như ngọc, đôi mắt đen láy của anh nhìn thẳng về phía trước, nói: "Tôi mệt lắm, Đoàn Sâm à, tôi không có tâm trạng chơi đùa với anh. Tôi đã từng tuổi này rồi, không còn sức lực chịu giày vò nữa, anh có hiểu không vậy?"
"Tôi biết." Đoàn Sâm đứng phía sau anh nói: "Tôi không chơi đùa với em, tôi nghiêm túc mà... Chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, tôi biết."
"Tôi không biết đời này mình còn có thể yêu một người nào đó khác hay không, tôi chỉ biết là mình sẽ không bao giờ đối xử với một người không cần đền đáp giống như trước, cũng sẽ không bao giờ chủ động trả giá vì bất cứ ai nữa. Có người cho tôi ba phần thì tôi mới cân nhắc đáp lại một phần, bây giờ tôi là doanh nhân, nếu tôi phải trả giá gốc thì ít nhất tôi phải kiếm được gấp đôi lợi nhuận mới được, bằng không tôi sẽ chẳng tính toán đầu tư vào đó, anh hiểu không?"
"Tôi không cần em phải trả giá gốc gì hết, tôi chỉ đơn thuần muốn chăm sóc cho em..."
"Sau đó thì sao?" Diệp Bạch Tư nói: "Đoàn Sâm, anh cũng là một doanh nhân, đừng nói với tôi rằng anh không cần báo đáp. Tôi hiểu anh rất rõ, hiện tại anh chỉ đang cảm thấy mình đã sai, chính mình đã gây ra toàn bộ chuyện này. Anh áy náy, anh hối hận, thế nhưng về khía cạnh tình cảm thì khác, tôi không thể bình thản đón nhận anh được, bởi vì trong lòng tôi, chúng ta đã huề nhau vào năm đó, tôi nghĩ rằng mình có thể tự do rồi."
"Nhưng trong lòng anh thì vẫn cảm thấy có lỗi với tôi, anh nói cho tôi biết, nếu bây giờ tôi chấp nhận anh, một ngày nào đó anh nghĩ rằng sự bù đắp của mình đã đủ để xoa dịu sự tự trách và hối hận nên anh lập tức rút lui, lúc đó tôi phải làm sao bây giờ? Tại sao tôi phải vô duyên vô cớ đáp ứng anh, dành thời gian và tinh lực của tôi để anh học cách trưởng thành lẫn ân hận? Thậm chí là tôi có thể sẽ rung động vì anh trong khoảng thời gian này... Vậy thì tôi sẽ phải đi đâu đây?"
Đoàn Sâm sững sờ, Diệp Bạch Tư nhắm mắt lại, anh nói: "Đoàn Sâm, anh suy nghĩ cho kỹ xem anh muốn cái gì, muốn làm cái gì, anh lớn rồi, đừng chuyện gì cũng phải để người khác chỉ điểm cho anh... Mẹ nó anh thật sự là một tên khốn nạn."
Diệp Bạch Tư tiếp tục đi về phía trước.
Phong cảnh nơi này vẫn rất đẹp, thế nhưng anh không có tâm trạng để thưởng thức nó chút nào.
Bây giờ anh đang rất rối loạn.
Anh phải thừa nhận rằng những khung cảnh vừa rồi đã khiến cho anh không thể kiềm chế được. Đoàn Sâm là người duy nhất anh từng yêu, anh cũng đã tưởng tượng ra vô số hình ảnh ngọt ngào và đẹp đẽ khi ở bên cạnh hắn, anh còn nghĩ đến rất nhiều viễn cảnh tương lai hạnh phúc của cả hai, song anh lại chưa bao giờ nghĩ tới việc bọn họ sẽ đi đến nước này.
Con người luôn đi sau định mệnh một bước.
Diệp Bạch Tư rất phiền muộn, anh ghét bản thân mình như thế này, lại có thể sinh ra cảm xúc bởi vì những việc làm của Đoàn Sâm.
Anh không cam lòng, cũng không biết phải làm sao mới ổn.
Anh có thể hòa hoãn đi mọi cảm xúc, làm cho bản thân trông thật bình tĩnh không sót lại dấu vết gì.
Song những niềm vui và nỗi buồn cần chịu đựng thì vẫn phải chịu đựng.
Diệp Bạch Tư nhìn thấy vô số quả trứng màu trắng ánh lên màu hồng nhạt, bên cạnh có vài con thỏ trắng như tuyết chạy loanh quanh.
Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, duỗi tay ra sờ sờ, quả trứng ấm áp giống như thật.
Con thỏ đi đến dùng chóp mũi cọ vào chân anh, thoạt nhìn dạn dĩ chẳng sợ người chút nào.
Diệp Bạch Tư vươn tay ôm nó lên, tâm trạng thoáng chốc được an ủi bởi bộ lông thỏ mềm mại. Anh thở dài, đáng lẽ vừa rồi mình không nên nhiều lời như vậy với Đoàn Sâm.
Anh nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, cũng như cầu nguyện rằng mình sẽ không bao giờ chạm mặt với hắn nữa.
Diệp Bạch Tư đặt con thỏ xuống, vừa đứng lên thì phát hiện Đoàn Sâm đã đuổi theo từ khi nào.
Anh mím môi lại, bình tĩnh nói: "Tôi không muốn đi dạo nữa, tôi phải đi đây."
"Em nghe tôi nói hết đã." Đoàn Sâm đi đến trước mặt anh, hắn nhìn Diệp Bạch Tư bằng một ánh mắt rất nghiêm túc: "Em đừng lén lút thay đổi khái niệm."
Diệp Bạch Tư: "?"
"Không phải là vì muốn bù đắp nên tôi mới muốn được theo đuổi em một lần nữa." Đoàn Sâm chưa từng nghi ngờ bản thân thật sự muốn bù đắp, bấy lâu nay hắn vẫn luôn tự lừa mình dối người, song những gì Diệp Bạch Tư vừa nói đã thức tỉnh hắn: "Tôi thừa nhận trong đó bao gồm yếu tố bù đắp thật, thế nhưng điều tôi thật sự mong muốn chính là có thể bắt đầu lại với em. Tôi biết dù tôi có nói gì đi nữa thì em cũng sẽ không tin, nhưng tôi thật sự nghiêm túc... Tôi yêu em. Nếu tôi chỉ đơn thuần muốn bù đắp thì tại sao tôi phải hao tâm tổn sức như vậy làm gì?"
"Em hỏi tôi muốn gì và muốn làm cái gì. Tôi có thể trả lời em, điều tôi muốn là ở bên cạnh em trọn đời, điều tôi muốn làm là dành hết toàn bộ thời gian để yêu em... Cho tới bây giờ, điều tôi muốn không phải là một cơ hội để bù đắp, mà là một cơ hội để yêu em một lần nữa."
Hắn không biết những gì mình nói có thể khiến Diệp Bạch Tư hài lòng hay không, thế nhưng đây là những suy nghĩ chân thật nhất bây giờ của hắn.
"Tôi đã làm sai rất nhiều chuyện và mất đi tất cả, tôi cảm thấy rất phiền muộn và tự trách, nhưng điều này không mâu thuẫn với tình yêu của tôi dành cho em."
"Những gì em lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra, tôi cam tâm tình nguyện để em chi phối suốt cả quãng đời còn lại. Nếu em cảm thấy vui vẻ khi ở bên cạnh tôi thì ở, không vui thì muốn rời đi lúc nào cũng được... Tôi thề." Đoàn Sâm giơ tay lên: "Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ thất hứa với em nữa, em bảo tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó, tôi cam đoan là em có thể gọi tôi đến đuổi tôi đi bất cứ lúc nào, nếu em không tin thì... Chúng ta, chúng ta có thể lập giao kèo, hoặc cũng có thể kết hôn..."
Khóe môi của Diệp Bạch Tư nhếch lên, ánh mắt của anh có chút giễu cợt: "Kết hôn sao?"
Đoàn Sâm dè dặt nói: "Tôi, tôi không có ý đó..."
"Đừng suy nghĩ nhiều nữa." Diệp Bạch Tư khẽ nói: "Tôi cũng chưa từng nói rằng sẽ cho anh một cơ hội, đối với tôi, anh của bây giờ còn không đáng để nhắc đến."
Đoàn Sâm mím môi.
"Hoa hòe hoa sói như vậy thì có gì gọi là... lãng mạn vậy?" Diệp Bạch Tư nói: "Chẳng có chỗ nào dùng được, tôi chẳng nhìn ra anh dụng tâm đến đâu, tôi chỉ thấy nó rất buồn cười, rất khoa trương, cũng rất... ngu ngốc."
Đôi mắt của Đoàn Sâm lại trở nên đỏ hoe.
"Có lẽ anh nói đúng, khi tôi không còn yêu anh nữa thì dù anh có tặng toàn bộ thế giới cho tôi thì tôi cũng sẽ không mảy may cảm động."
Đoàn Sâm cụp mi xuống, sương mù trong mắt ngưng tụ thành giọt, rung rinh ở khóe mắt sắp rơi.
"... Nhưng mà." Diệp Bạch Tư xoay người lại, anh nghiêng đầu nói: "Tương lai mà anh bày ra kia thật sự khiến cho người ta chờ mong đấy."
"Quãng đời còn lại để mặc tôi chi phối... cũng rất thú vị."
Những giọt nước mắt đọng lại rơi xuống, đồng tử ướt đẫm của người đàn ông khẽ sáng lên.
"Tôi vẫn thích sự đơn giản hơn." Diệp Bạch Tư nở nụ cười, ánh mắt rơi vào phong cảnh đẹp tựa chốn thần tiên trước mặt, anh dịu dàng nói: "Bước đầu tiên, chúng ta đập nát hết những thứ khoa trương vô dụng này đi đã."
Nếu không gian tầng dưới đã rộng thì không gian tầng trên tất nhiên cũng không nhỏ. Vào giờ phút này, Diệp Bạch Tư phảng phất có ảo giác mình thật sự sở hữu toàn bộ biển sao khắp vũ trụ.
Đây là do Đoàn Sâm tặng cho anh.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn tặng quà, mỗi lần chọc anh không vui thì hắn sẽ luôn tặng quà bù đắp.
Diệp Bạch Tư không thể diễn tả được loại cảm xúc cụ thể trong lòng mình.
Cảm động có.
Chua xót cũng có.
Anh mơ hồ nhớ ra hình như mình đã từng cùng Đoàn Sâm đến vùng biển này, lúc đó hắn đứng sau lưng, vòng tay ôm anh vững vàng trên boong tàu. Diệp Bạch Tư thấy phong cảnh thiên nhiên lộng lẫy nên anh chỉ vào hòn đảo nhỏ phía trước mặt: "Nếu xây một ngôi đền trên đó thì chắc sẽ tuyệt vời lắm."
Một lời nói đùa chỉ thuận miệng thốt ra, vậy mà Đoàn Sâm vẫn nhớ đến tận bây giờ.
Còn những gì mà anh nói nghiêm túc thì hắn lại rất hiếm khi để tâm.
Tên này dường như chỉ biết mỗi việc tiêu tiền và kiếm tiền. Có lẽ là vì cuộc đời quá thuận buồm xuôi gió nên đã nuôi dưỡng hắn sống theo lý tưởng như vậy, chẳng hiểu nhân sinh dù chỉ một chút.
Sự khoa trương này chính là tình yêu sao? Bất kể là có phải hay không, Diệp Bạch Tư thật sự đã bị hắn làm cho cảm động, song bây giờ anh đã sớm bước qua cái tuổi mừng như điên và ngọt ngào như rơi vào hũ mật khi được đối phương tặng quà, hoặc cũng có lẽ là chính kinh nghiệm của những năm tháng đó đã giúp anh giữ vững lý trí khi đối mặt với những món quà xa xỉ như vậy.
"Đoàn Sâm..." Giọng điệu của Diệp Bạch Tư rất ôn hòa: "Hòn đảo này đẹp lắm..."
"Tôi biết." Đoàn Sâm ngắt lời anh.
Giữa hai người lại là một khoảng im lặng.
Diệp Bạch Tư chậm rãi rút tay về, anh nói: "Tôi phải đi đây."
"Đừng xoay người lại."
Bên trong biển sao, Diệp Bạch Tư nghe thấy tiếng hô hấp đè nén của hắn.
Đoàn Sâm cực kỳ sợ những lần anh xoay người, mấy năm nay, Diệp Bạch Tư rời đi hết lần này đến lần khác. Mỗi một cú quay lưng không thương tiếc của anh chính là một khoảng thời gian chờ đợi thật lâu không biết bao giờ mới gặp lại. Đoàn Sâm điều chỉnh hơi thở của mình, hắn nhẹ giọng nói: "Để tôi dẫn em đi dạo một vòng chỗ này đi, được không?"
Diệp Bạch Tư nhìn hắn duỗi tay ra dưới ánh sáng mờ ảo. Bàn tay của anh run lên, dường như chỉ cần anh từ chối thì đối phương sẽ ngay lập tức rụt tay lại, song đồng thời hắn vẫn rất kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ đợi kết quả phán quyết cuối cùng.
Diệp Bạch Tư chậm rãi thở dài một hơi, anh không đưa tay cho Đoàn Sâm, thế nhưng giọng điệu cũng đã đủ thỏa hiệp: "Vậy thì phiền anh."
Đoàn Sâm hiển nhiên đã rất quen thuộc với hòn đảo này, Diệp Bạch Tư được hắn dẫn qua biển sao, vô tình không theo sát bước chân của hắn nên đột nhiên vấp phải thứ gì đó ngã chúi nhủi. Một bàn tay kịp thời ôm lấy thắt lưng của anh, đầu của Diệp Bạch Tư đập vào lồng ngực của người đàn ông trước mặt.
Đoàn Sâm ngừng thở, cằm chạm vào mái tóc mềm mại của anh thoáng chốc ngửi được một mùi hương quen thuộc, nhịp tim của hắn bất chợt gia tốc, lặng lẽ đo vòng eo của anh dưới lòng bàn tay.
Hình như lại nhỏ hơn một chút rồi.
Diệp Bạch Tư chống vai hắn đứng vững trở lại, giọng điệu của anh hơi bất mãn: "Không tắt được hiệu ứng đặc biệt này sao?
"Ừm." Bàn tay Đoàn Sâm phủ lên ánh mắt của anh, hắn nói: "Sẽ hơi chói mắt đó."
Diệp Bạch Tư nhắm mắt nghiêng đầu, sau đó lại mở mắt ra, trước mặt là một luồng ánh sáng rực rỡ. Lúc này anh mới phát hiện ra có rất nhiều bức bích họa phía trên, thế nhưng chúng không còn là hình ảnh mà anh nhớ nữa. Cụ thể hơn, cảnh phim ở đây dường như là sự hoán đổi vị trí của hai người, nếu nói dưới lầu là tiểu nhân tóc dài hèn mọn hầu hạ cho tiểu nhân tóc ngắn thì trên lầu, tiểu nhân tóc dài đã xoay mình làm chủ, được quyền sai khiến tiểu nhân tóc ngắn hầu hạ.
Diệp Bạch Tư cau mày.
Đoàn Sâm nói: "Dưới lầu là quá khứ, trên lầu là tương lai, đây là tương lai tôi hứa hẹn... Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là tôi phải có được cơ hội này đã."
Diệp Bạch Tư chưa kịp mở miệng thì Đoàn Sâm đã nói tiếp: "Nhưng dù sao tôi cũng không vội... Em chưa muốn trả lời cũng không sao đâu."
Vừa rồi hắn đã nghe ra được giọng điệu của Diệp Bạch Tư, hòn đảo xinh đẹp rực rỡ này của hắn vẫn không thể khiến cho đối phương mảy may cảm động.
Tính cách của Diệp Bạch Tư còn quyết liệt hơn so với tưởng tượng của hắn.
Đoàn Sâm dường như biết rất rõ nơi này, Diệp Bạch Tư được hắn đưa ra khỏi mái nhà, đi qua một băng chuyền trong đường hầm, trên màn hình trong suốt hai bên chính là những tấm ảnh của bọn họ hồi ở bên nhau, ngoài ra còn có một số hình ảnh về tương lai mà Đoàn Sâm tưởng tượng.
Diệp Bạch Tư nhìn thấy bản thân mình trên ghế dài, mình dựa vào hắn cùng nhau ngắm hoàng hôn, mình dắt tay hắn đi dạo trong vườn, cuối cùng, anh thậm chí còn nhìn thấy Đoàn Sâm vẫn luôn tưới nước cho hoa, cộng thêm một đoạn video ghi lại cảnh anh đang giận dữ chỉ huy bên cạnh.
Đoàn Sâm ở trong ảnh rất ngoan ngoãn nghe lời, mỗi một mệnh lệnh là một động tác, ánh mắt của hắn nhìn anh vĩnh viễn mang theo sự kinh ngạc và yêu mến như lần đầu tiên gặp mặt.
Trái tim của Diệp Bạch Tư đột nhiên nhói lên đau đớn.
Anh đã từng có vô số lần muốn cùng Đoàn Sâm có một tương lai như vậy, anh cũng đã từng hy vọng có thể cùng hắn trải qua một cuộc sống bình yên ấm áp khi về già, cũng hy vọng một ngày nào đó Đoàn Sâm có thể coi trọng anh như hồi mới quen...
Tất cả mọi thứ trong trí tưởng tượng đã thật sự được thể hiện theo cách này. Anh không biết Đoàn Sâm đã tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể bày ra toàn bộ những điều này cũng như vẽ nên một viễn cảnh tương lai trong mơ như thế, song hiện tại anh chỉ cảm thấy bản thân mình đã bị xé rách, nửa sống lúc đầu, nửa chết lúc cuối.
Có rất nhiều chuyện khởi đầu rất tốt đẹp, nhưng thường thì kết thúc thật sự không xứng với khởi đầu chút nào.
Băng chuyền ngừng lại, Diệp Bạch Tư đẩy Đoàn Sâm ra rồi đi về phía trước. Cỏ ở hai bên lối đi chuyển sang màu xanh lam dưới hiệu ứng đặc biệt của ánh đèn, những bông hoa đủ màu lặng lẽ nở rộ. Một đôi giày màu be nhanh chóng bước qua chúng, khiến gió thổi những bông hoa đung đưa.
Đoàn Sâm vội vàng đuổi theo: "Diệp Diệp... Diệp Diệp à, em giận sao?"
Diệp Bạch Tư dừng bước, nước mắt trượt xuống khuôn mặt trắng như ngọc, đôi mắt đen láy của anh nhìn thẳng về phía trước, nói: "Tôi mệt lắm, Đoàn Sâm à, tôi không có tâm trạng chơi đùa với anh. Tôi đã từng tuổi này rồi, không còn sức lực chịu giày vò nữa, anh có hiểu không vậy?"
"Tôi biết." Đoàn Sâm đứng phía sau anh nói: "Tôi không chơi đùa với em, tôi nghiêm túc mà... Chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, tôi biết."
"Tôi không biết đời này mình còn có thể yêu một người nào đó khác hay không, tôi chỉ biết là mình sẽ không bao giờ đối xử với một người không cần đền đáp giống như trước, cũng sẽ không bao giờ chủ động trả giá vì bất cứ ai nữa. Có người cho tôi ba phần thì tôi mới cân nhắc đáp lại một phần, bây giờ tôi là doanh nhân, nếu tôi phải trả giá gốc thì ít nhất tôi phải kiếm được gấp đôi lợi nhuận mới được, bằng không tôi sẽ chẳng tính toán đầu tư vào đó, anh hiểu không?"
"Tôi không cần em phải trả giá gốc gì hết, tôi chỉ đơn thuần muốn chăm sóc cho em..."
"Sau đó thì sao?" Diệp Bạch Tư nói: "Đoàn Sâm, anh cũng là một doanh nhân, đừng nói với tôi rằng anh không cần báo đáp. Tôi hiểu anh rất rõ, hiện tại anh chỉ đang cảm thấy mình đã sai, chính mình đã gây ra toàn bộ chuyện này. Anh áy náy, anh hối hận, thế nhưng về khía cạnh tình cảm thì khác, tôi không thể bình thản đón nhận anh được, bởi vì trong lòng tôi, chúng ta đã huề nhau vào năm đó, tôi nghĩ rằng mình có thể tự do rồi."
"Nhưng trong lòng anh thì vẫn cảm thấy có lỗi với tôi, anh nói cho tôi biết, nếu bây giờ tôi chấp nhận anh, một ngày nào đó anh nghĩ rằng sự bù đắp của mình đã đủ để xoa dịu sự tự trách và hối hận nên anh lập tức rút lui, lúc đó tôi phải làm sao bây giờ? Tại sao tôi phải vô duyên vô cớ đáp ứng anh, dành thời gian và tinh lực của tôi để anh học cách trưởng thành lẫn ân hận? Thậm chí là tôi có thể sẽ rung động vì anh trong khoảng thời gian này... Vậy thì tôi sẽ phải đi đâu đây?"
Đoàn Sâm sững sờ, Diệp Bạch Tư nhắm mắt lại, anh nói: "Đoàn Sâm, anh suy nghĩ cho kỹ xem anh muốn cái gì, muốn làm cái gì, anh lớn rồi, đừng chuyện gì cũng phải để người khác chỉ điểm cho anh... Mẹ nó anh thật sự là một tên khốn nạn."
Diệp Bạch Tư tiếp tục đi về phía trước.
Phong cảnh nơi này vẫn rất đẹp, thế nhưng anh không có tâm trạng để thưởng thức nó chút nào.
Bây giờ anh đang rất rối loạn.
Anh phải thừa nhận rằng những khung cảnh vừa rồi đã khiến cho anh không thể kiềm chế được. Đoàn Sâm là người duy nhất anh từng yêu, anh cũng đã tưởng tượng ra vô số hình ảnh ngọt ngào và đẹp đẽ khi ở bên cạnh hắn, anh còn nghĩ đến rất nhiều viễn cảnh tương lai hạnh phúc của cả hai, song anh lại chưa bao giờ nghĩ tới việc bọn họ sẽ đi đến nước này.
Con người luôn đi sau định mệnh một bước.
Diệp Bạch Tư rất phiền muộn, anh ghét bản thân mình như thế này, lại có thể sinh ra cảm xúc bởi vì những việc làm của Đoàn Sâm.
Anh không cam lòng, cũng không biết phải làm sao mới ổn.
Anh có thể hòa hoãn đi mọi cảm xúc, làm cho bản thân trông thật bình tĩnh không sót lại dấu vết gì.
Song những niềm vui và nỗi buồn cần chịu đựng thì vẫn phải chịu đựng.
Diệp Bạch Tư nhìn thấy vô số quả trứng màu trắng ánh lên màu hồng nhạt, bên cạnh có vài con thỏ trắng như tuyết chạy loanh quanh.
Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, duỗi tay ra sờ sờ, quả trứng ấm áp giống như thật.
Con thỏ đi đến dùng chóp mũi cọ vào chân anh, thoạt nhìn dạn dĩ chẳng sợ người chút nào.
Diệp Bạch Tư vươn tay ôm nó lên, tâm trạng thoáng chốc được an ủi bởi bộ lông thỏ mềm mại. Anh thở dài, đáng lẽ vừa rồi mình không nên nhiều lời như vậy với Đoàn Sâm.
Anh nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, cũng như cầu nguyện rằng mình sẽ không bao giờ chạm mặt với hắn nữa.
Diệp Bạch Tư đặt con thỏ xuống, vừa đứng lên thì phát hiện Đoàn Sâm đã đuổi theo từ khi nào.
Anh mím môi lại, bình tĩnh nói: "Tôi không muốn đi dạo nữa, tôi phải đi đây."
"Em nghe tôi nói hết đã." Đoàn Sâm đi đến trước mặt anh, hắn nhìn Diệp Bạch Tư bằng một ánh mắt rất nghiêm túc: "Em đừng lén lút thay đổi khái niệm."
Diệp Bạch Tư: "?"
"Không phải là vì muốn bù đắp nên tôi mới muốn được theo đuổi em một lần nữa." Đoàn Sâm chưa từng nghi ngờ bản thân thật sự muốn bù đắp, bấy lâu nay hắn vẫn luôn tự lừa mình dối người, song những gì Diệp Bạch Tư vừa nói đã thức tỉnh hắn: "Tôi thừa nhận trong đó bao gồm yếu tố bù đắp thật, thế nhưng điều tôi thật sự mong muốn chính là có thể bắt đầu lại với em. Tôi biết dù tôi có nói gì đi nữa thì em cũng sẽ không tin, nhưng tôi thật sự nghiêm túc... Tôi yêu em. Nếu tôi chỉ đơn thuần muốn bù đắp thì tại sao tôi phải hao tâm tổn sức như vậy làm gì?"
"Em hỏi tôi muốn gì và muốn làm cái gì. Tôi có thể trả lời em, điều tôi muốn là ở bên cạnh em trọn đời, điều tôi muốn làm là dành hết toàn bộ thời gian để yêu em... Cho tới bây giờ, điều tôi muốn không phải là một cơ hội để bù đắp, mà là một cơ hội để yêu em một lần nữa."
Hắn không biết những gì mình nói có thể khiến Diệp Bạch Tư hài lòng hay không, thế nhưng đây là những suy nghĩ chân thật nhất bây giờ của hắn.
"Tôi đã làm sai rất nhiều chuyện và mất đi tất cả, tôi cảm thấy rất phiền muộn và tự trách, nhưng điều này không mâu thuẫn với tình yêu của tôi dành cho em."
"Những gì em lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra, tôi cam tâm tình nguyện để em chi phối suốt cả quãng đời còn lại. Nếu em cảm thấy vui vẻ khi ở bên cạnh tôi thì ở, không vui thì muốn rời đi lúc nào cũng được... Tôi thề." Đoàn Sâm giơ tay lên: "Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ thất hứa với em nữa, em bảo tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó, tôi cam đoan là em có thể gọi tôi đến đuổi tôi đi bất cứ lúc nào, nếu em không tin thì... Chúng ta, chúng ta có thể lập giao kèo, hoặc cũng có thể kết hôn..."
Khóe môi của Diệp Bạch Tư nhếch lên, ánh mắt của anh có chút giễu cợt: "Kết hôn sao?"
Đoàn Sâm dè dặt nói: "Tôi, tôi không có ý đó..."
"Đừng suy nghĩ nhiều nữa." Diệp Bạch Tư khẽ nói: "Tôi cũng chưa từng nói rằng sẽ cho anh một cơ hội, đối với tôi, anh của bây giờ còn không đáng để nhắc đến."
Đoàn Sâm mím môi.
"Hoa hòe hoa sói như vậy thì có gì gọi là... lãng mạn vậy?" Diệp Bạch Tư nói: "Chẳng có chỗ nào dùng được, tôi chẳng nhìn ra anh dụng tâm đến đâu, tôi chỉ thấy nó rất buồn cười, rất khoa trương, cũng rất... ngu ngốc."
Đôi mắt của Đoàn Sâm lại trở nên đỏ hoe.
"Có lẽ anh nói đúng, khi tôi không còn yêu anh nữa thì dù anh có tặng toàn bộ thế giới cho tôi thì tôi cũng sẽ không mảy may cảm động."
Đoàn Sâm cụp mi xuống, sương mù trong mắt ngưng tụ thành giọt, rung rinh ở khóe mắt sắp rơi.
"... Nhưng mà." Diệp Bạch Tư xoay người lại, anh nghiêng đầu nói: "Tương lai mà anh bày ra kia thật sự khiến cho người ta chờ mong đấy."
"Quãng đời còn lại để mặc tôi chi phối... cũng rất thú vị."
Những giọt nước mắt đọng lại rơi xuống, đồng tử ướt đẫm của người đàn ông khẽ sáng lên.
"Tôi vẫn thích sự đơn giản hơn." Diệp Bạch Tư nở nụ cười, ánh mắt rơi vào phong cảnh đẹp tựa chốn thần tiên trước mặt, anh dịu dàng nói: "Bước đầu tiên, chúng ta đập nát hết những thứ khoa trương vô dụng này đi đã."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook