Chim Hoàng Yến Dám Mổ Tôi
-
7: Trừng Phạt
Chim hoàng yến dám "mổ" tôi | Hoan Hỉ An Niên
Editor: Leonidas – chonyenbinhsautatca
Chương 7: Trừng phạt
Sáng hôm sau.
Thẩm Yến Thanh tỉnh lại, ngồi trên giường nhìn chằm chằm đồ trong túi đen còn nguyên.
Hắn nhìn đến mức nhiệt độ phòng bị ảnh hưởng giảm xuống, có xu hướng muốn nổi mây đen.
Đêm qua Bách Lê Vân không ngủ ở đây, anh tới quầy lễ tân đặt một phòng có giường lớn bình thường ở tầng dưới, còn để lại lời nhắn cho Thẩm Yến Thanh nói sợ người khác hiểu lầm.
Rõ ràng hôm qua hắn muốn dùng rượu tăng thêm dũng khí, cho dù hắn cư xử bình tĩnh trước mặt Bách Lê Vân sau khi tái ngộ, cho dù đêm đó cứng rắn một chút là báo được thù nhưng lòng kính sợ sáu năm trước khiến hắn đứng trước Bách Lê Vân như một con hổ giấy.
Đêm qua là một đêm tốn công vô ích.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, trong tiềm thức hắn nghĩ là Bách Lê Vân đứng ngoài cửa.
Hắn mặc quần áo, vào phòng tắm lấy một nắm nước vỗ lên má để khuôn mặt bớt đỏ.
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, Thẩm Yến Thanh cười ngượng ngùng, ra vẻ lạnh lùng đi mở cửa nhưng hắn nhìn thấy Thi Nguyên đang đứng bên ngoài ôm một xấp tài liệu, thấy hắn mở cửa thì lập tức cười nhẹ: "Chào buổi sáng!"
Ánh mắt Thẩm Yến Thanh tối sầm, khẽ hừ một tiếng xem như đáp lại.
Nhận kịch bản trên tay y, nghe Thi Nguyên vui vẻ nói: "Đạo diễn đã đồng ý quay bốn mươi bảy cảnh trong hôm nay.
Lý Diêu Dạ không thích nhưng y phải ghi hình từ sáng tới tối, bởi vậy đang tìm cách để anh Bách diễn thế."
"Bách Lê Vân đâu?" Thẩm Yến Thanh hơi nhướng mày sau khi nghe y nói.
"Em sẽ để họ tìm anh Bách sao? Nằm mơ đi.
Mới sáng em đã đi tìm, đưa cho anh ta chìa khóa xe điện bảo chạy mau.
Chắc giờ đã đến thành phố rồi!" Thi Nguyên nói một cách tự hào, mong đợi nhìn Thẩm Yến Thanh, chờ ông chủ khen ngợi.
Ai ngờ Thẩm Yến Thanh cầm kịch bản gõ lên đầu y, giận đến mức hô hấp trở nên rối loạn, đanh giọng quát: "Ai bảo cậu tự chủ trương thế hả!"
Thi Nguyên sợ tới mức cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt sắc bén của Thẩm Yến Thanh, dựa vào khung cửa lẩm bẩm: "Em...!Em...!Em tưởng...!Anh không chịu nổi cảnh anh Bách bị bắt nạt...!Cảnh quay này..."
Tim Thẩm Yến Thanh hơi hẫng nhịp, sau khi điều hòa hơi thở, nói: "Gọi anh ta về ngay."
Thi Nguyên lướt vội danh bạ, cuối cùng ủ rũ nói: "Số điện thoại của anh ta là số mấy vậy ạ?"
Thẩm Yến Thanh bị chặn họng, dùng phẫn nộ che đi sự xấu hổ, đẩy Thi Nguyên ra rồi đóng sầm cửa.
Hắn ngồi trên sô pha lấy điện thoại ra tìm hồi lâu mới tìm được dãy số ngoài vùng phủ sóng mà hắn đã gọi cách đây sáu năm.
Oán hận dâng lên trong lòng, năm đó, sau khi Bách Lê Vân chịch hắn một đêm, anh chở hắn về trường, ngồi trong xe phất tay bảo hắn mau về và đưa một gói tiền bọc giấy kraft, nói: "Em cầm số tiền này đi, từ nay tôi không tới nữa."
Thẩm Yến Thanh cầm gói giấy dày cộp, xoay người rời đi không nói một lời, xe của Bách Lê Vân dừng một chút rồi chậm rãi rời khỏi.
Sau này hắn mới biết Bách Lê Vân nói không tới thực sự sẽ không tới.
Hắn ngạo mạn không hỏi một câu, không ngờ lần chia tay ngày đó kéo dài tận sáu năm.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Thẩm Yến Thanh rời khỏi hồi ức, liếc đồng hồ thấy sắp tới giờ quay phim.
Hắn mặc thêm áo khoác đi tới mở cửa, nói: "Tôi tự đến đoàn phim, cậu mà không tìm được anh ta về thì cậu đừng..."
Hắn dừng chân nhìn Bách Lê Vân đang xách túi thức ăn, nuốt nửa câu sau vào cổ họng, Thi Nguyên núp đằng sau, thò đầu ra ngoài nói: "Anh Yến Thanh, anh Bách không đi..."
Bách Lê Vân lắc bánh bao đang bốc khói nghi ngút trong tay, nhét sữa đậu nành vào tay Thẩm Yến Thanh, ôn tồn nói: "Bữa sáng của khách sạn đã hết, anh ra ngoài mua.
Không biết hai người có ăn bánh bao không?"
"Ăn, ăn chứ, anh đúng là Bồ Tát sống." Thi Nguyên lấy một cái từ trong túi nhét vào miệng, nhìn Thẩm Yến Thanh xanh mặt lúng túng đứng đó, như tri kỉ nói thêm: "Anh Bách này, xíu nữa nếu có người bảo anh đóng thế, anh nhớ từ chối.
Đây là ý anh Yến Thanh muốn nói, anh nhớ kỹ đấy." wattleonidasmini
Thẩm Yến Thanh trừng Thi Nguyên, sải cặp chân dài vượt qua họ tới giữa thang máy.
Bách Lê Vân không biết hắn lại giận ai, chỉ có thể làm theo lời của Thi Nguyên mà đáp: "Được."
Khi Thẩm Yến Thanh thay trang phục và trang điểm xong Lý Diêu Dạ vừa đến phim trường, y im lặng bước vào phòng trang điểm, nhìn thấy Bách Lê Vân đứng trong góc, mắt y sáng lên kéo đạo diễn casting nói: "Người đóng thế không phải đứng ở đây sao, tiếp tục dùng anh ta đi."
Đạo diễn nhìn theo mắt y, Thẩm Yến Thanh tiến lên một bước chặn trước mặt Bách Lê Vân, lạnh lùng nói: "Vài cảnh hôm nay phải quay chính diện, dáng dấp và khuôn mặt của hai người giống nhau lắm hả?"
Lý Diêu Dạ xấu hổ thu hồi tầm mắt, hừ lạnh đi vào phòng trang điểm.
Đạo diễn casting toát mồ hôi lạnh, thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: "Thần tiên tranh đấu, phàm nhân chịu trận."
Cảnh này kể về đại sư huynh do Lý Diêu Dạ thủ vai, người cuối cùng đã phải lòng tên ác nhân Ma Tôn.
Y đánh mất đạo tâm, sau này lẻn vào nội môn trộm diệt hồn linh cho Ma Tôn.
Thẩm Yến Thanh diễn vai tiểu sư đệ của nam chính đứng trên lầu giằng co, mạnh mẽ lên án hành vi khi sư diệt tổ của đại sư huynh.
Lý Diêu Dạ và Thẩm Yến Thanh đấu với nhau hơn mười chiêu, cuối cùng y thua cuộc, yếu ớt dựa vào cây cột bên cạnh mà nói: "Ông trời không công bằng, vạn vật đều là chó.
Không phá thì không thành, không diệt thì không sinh.
Trần gian đã có thánh khí như diệt hồn linh, nó không nên bị sư tôn phong ấn trong Kiếm Các hàng trăm năm như một vật trang trí vô dụng."
Thẩm Yến Thanh cầm kiếm trong tay, nghiêm mặt quát: "Sư huynh hồ đồ."
Lý Diêu Dạ cười to, từng bước đi về phía Thẩm Yến Thanh: "Ngươi bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ, vào sư môn thì bị huynh đệ ức hiếp, thê tử bị người khác cướp đi.
Ngươi dám nói ngươi chưa hề nhập ma? Ngươi không dám thừa nhận thôi! Cởi bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả của tông môn chính phái, xương cốt của bọn họ đã mục nát từ lâu.
Tại sao thế giới này không bị hủy diệt, tại sao...!Tại sao hả?!" wpchonyenbinhsautatca
Thẩm Yến Thanh tát y một cái nhưng loạng choạng vì chưa kịp thu thế, bị phản lực rất lớn ép lùi lại vài bước.
Đạo diễn cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình, bất lực hét: "Cắt!"
"Trạng thái của Thầy Thẩm ở khúc này không đúng.
Nhân vật như Bạch Tri Thu sau khi đánh người sẽ không biểu lộ sự hối hận.
Y là người có đạo tâm kiên định, sẽ không vì vài câu của đại sư huynh mà dao động." Đạo diễn ló đầu nghiêm túc nói với Thẩm Yến Thanh.
"Làm lại lần nữa." Khóe mắt Thẩm Yến Thanh thoáng nhìn thấy Bách Lê Vân đang dựa cột ngoài sân mỉm cười, nhìn hắn đầy ẩn ý.
"Ngoài ra, sau khi tát đừng lùi về phía sau, chỉ cần đứng vững ở vị trí đó.
Đang quay cận cảnh, cậu sẽ rời khỏi màn hình nếu lùi lại."
Thẩm Yến Thanh xanh mặt lúng túng, hơi ngẩng đầu đáp: "Mượn góc quay nên tôi chưa kịp thu thế, tôi sẽ đổi cách diễn khác."
Lý Diêu Dạ vô thức muốn phản bác nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe Thẩm Yến Thanh nói: "Cảnh này rất quan trọng, đánh thật mới kính nghiệp."
Thẩm Yến Thanh cũng không quá mức, sau khi cái tát kết thúc, cảnh quay chỉ cần một lần là xong.
Lý Diêu Dạ che hai má ửng đỏ, khi đi ngang qua Thẩm Yến Thanh, y thì thầm: "Chờ đó."
Thẩm Yến Thanh không chút sợ hãi, vừa quay đầu đã thấy Bách Lê Vân khoanh tay trước ngực dành cho hắn một ánh mắt khen ngợi, khó chịu tích tụ trong lòng lập tức biến mất, hắn nói: "Đổi lại là trước kia còn chưa tới phiên em giáo huấn anh."
Bây giờ không còn ai bảo vệ Bách Lê Vân, tuy hắn nhất định phải báo mối thù năm đó nhưng chỉ có hắn mới được phép ức hiếp và làm nhục Bách Lê Vân, người khác thì không..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook