Chim hoàng yến dám "mổ" tôi | Hoan Hỉ An Niên
Editor: Leonidas – chonyenbinhsautatca
Chương 5: Bị quất
Bách Lê Vân không biết Thẩm Yến Thanh ở phòng nào.

Tối hôm qua hai người vật lộn một trận, ngủ đến nửa đêm anh mới cảm giác xương cốt mình rã rời.

Ngủ đến chín giờ sáng, chuông cửa vang lên, anh chợt tỉnh giấc nhìn bản thân nằm trên giường khách sạn với cảm giác không chân thực.
Người bấm chuông cửa rất kiên nhẫn, Bách Lê Vân nhanh chóng mặc quần áo đi ra, vừa mở cửa nhìn thấy một khuôn mặt tròn trịa ngây thơ, tràn đầy ý cười nói: "Thầy Bách đã dậy rồi ạ! Anh Yến Thanh bảo tôi dẫn ngài đến phòng chờ."
Đời này Bách Lê Vân chưa từng nghe ai gọi anh là thầy, lập tức sửng sốt, cười tự giễu: "Cứ gọi là chú Bách, đừng gọi tôi là thầy.

Đây đâu phải trường học."
"Trong nghề đều gọi thế để không mất lòng ạ.

Hay tôi gọi ngài là anh Bách?" Thỉnh thoảng mặt tròn nhỏ cúi mặt nhìn đồng hồ, thấy Bách Lê Vân đã mặc quần áo chỉnh tề thì nắm cổ tay anh đi về phía thang máy, vừa đi vừa nói: "Tôi là trợ lý của anh Yến Thanh, tên tôi là Thi Nguyên.

Anh Bách à, chúng ta mau đến đó nhanh, anh Yến Thanh đã trang điểm xong.

Nếu không thấy anh, anh ấy sẽ cáu đó."
Bách Lê Vân không nghe nửa câu sau, chỉ nghĩ đứa nhỏ này đã đáng yêu còn có cái tên dễ thương, không cần một triệu năm trăm năm mươi chỉ cần mười đồng.

Đã lâu không có ai thân cận với anh như vậy, Thi Nguyên dường như không có cảm giác ranh giới, thậm chí còn dán bên cạnh Bách Lê Vân khi chen vào thang máy.

Bách Lê Vân đành lùi lại một bước để tránh tiếp xúc thân thể.
Bách Lê Vân theo y rời khỏi khách sạn mới biết Thẩm Yến Thanh đã dẫn anh đến chỗ quái quỷ gì vào đêm qua.

Đây là thành phố điện ảnh và truyền hình Kinh Châu cách thành phố hơn 30 km, có rất nhiều đoàn phim tập trung ở đây.

Không nói tới việc tìm phương tiện trở về thành phố trong khung cảnh hoang tàn này, Bách Lê Vân đã đi theo Thi Nguyên hơn nửa tiếng vẫn không thấy tường thành đâu.

Thi Nguyên vội vàng đi về phía trước chợt thấy Bách Lê Vân nhàn nhã đi theo sau lập tức lon ton chạy lại nắm ống tay áo của anh, nói: "Anh đi nhanh lên, về sau anh sẽ nôn mửa vì nơi này đó.

Cả một năm mà anh Yến Thanh phải ở Kinh Châu tận bảy tháng lận."
Bách Lê Vân không muốn liên lụy đến người khác nên cúi đầu theo kịp y, vừa đi vừa hỏi: "Thẩm Yến Thanh đang hot lắm hả?"
Thi Nguyên tròn mắt ngạc nhiên, khẽ nhếch môi tự hào: "Anh Bách à, thôn của anh vừa lắp mạng 4G hả? Anh Yến Thanh vừa đoạt giải Kim Tượng cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất vào cuối tháng 12.

Tuyên truyền đến tận trạm xe buýt ở huyện thành, vậy mà anh lại hỏi câu trên."
"Tôi không để ý đến giới giải trí.

Như lời cậu thì đúng là rất hot." Bách Lê Vân nghĩ lúc ở trong tù, anh chỉ ngồi xổm trước TV lúc 7 giờ mỗi ngày xem thời sự, còn những thông tin khác bên ngoài anh hoàn toàn không biết.

Khi anh và Thẩm Yến Thanh chia tay, nhóc con vừa phỏng vấn một bộ phim mới, anh nhờ người đến chào đoàn phim bảo đừng làm khó người mới quá nhưng Thẩm Yến Thanh hờn dỗi không đi vì bị anh vứt bỏ, hại anh phải tốn rất nhiều tiền giải quyết hậu quả.
Có vẻ như nó chẳng ảnh hưởng đến Thẩm Yến Thanh nữa, dấu vết giữa hắn và anh cũng bị xóa sạch.

Bách Lê Vân thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy những việc trái đạo đức mà mình làm năm đó rốt cuộc cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Thi Nguyên dẫn Bách Lê Vân vào một tòa tứ hợp viện, đi trên con đường lớn ngoài sân một lúc lâu cũng không thấy bóng người nhưng trong viện lại chật cứng.

Nhìn thấy máy quay và đèn lấp lánh, Bách Lê Vân không để ý đến đường dưới chân, loạng choạng vài bước rồi va vào cột của lối đi mới ổn định thân thể.
* "Tứ hợp viện" hay "Tứ hợp phòng" là một dạng kiến ​​trúc tổ hợp của người dân ở Hoa Bắc Trung Quốc.

Nhà tứ hợp viện được xây dựng xung quanh các khu vườn theo bốn hướng: Đông, Tây, Nam, Bắc.


Nhà tứ hợp viện thường có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang nằm ở hai hướng Đông – Tây và nhà đối diện nhà chính.

Bốn căn nhà được đặt bao quanh một sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
Thẩm Yến Thanh đang đi cùng dàn diễn viên phụ, khóe mắt nhìn thấy Bách Lê Vân suýt nữa làm trò hề cho thiên hạ, trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu, nói vài câu rồi biến mất ở cuối hành lang.

Thẩm Yến Thanh đè nèn lửa giận quay xong cảnh này, chờ lúc nghỉ ngơi gọi cho Thi Nguyên hỏi người của hắn đâu rồi.
Thi Nguyên gãi đầu, thận trọng nói: "Anh à, anh chỉ nói dẫn người tới chứ không giao việc.

Em thấy anh Bách nhìn nơi này mới lạ nên cho anh ta đi dạo một vòng."
"Anh Bách?" Thẩm Yến Thanh cảm thấy mỉa mai khi nghe cách xưng hô thân mật này.

Trước đây mọi người đều gọi anh là Vân gia, người có thể xưng anh em với anh đều là người có quyền lực, làm gì tới phiên thằng oắt con Thi Nguyên ngoài vòng.

Thẩm Yến Thanh nhìn Bách Lê Vân đến gần, cố ý cao giọng: "Tôi kêu anh ta đến làm việc chứ không phải mời ông chủ tới giám sát.

Công việc nặng nhọc bẩn thỉu trong đoàn phim nhiều không đếm xuể, chỉ cần có mắt cũng không khó nhìn ra."
Đạo diễn vừa mới cầm thông cáo chọn người đi qua nghe được lời Thẩm Yến Thanh nói, còn đang băn khoăn không biết mới sáng sớm là ai đã làm ông tướng này giận dỗi.

Ông nhìn theo, ánh mắt rơi vào người Bách Lê Vân, không khỏi đánh giá anh vài lần.
Bách Lê Vân đang cầm ly giữ nhiệt của Thẩm Yến Thanh loanh quanh tìm chỗ lấy nước nóng, vừa pha một ly trà hoa cúc cho thông giọng.

Khi anh đưa ly cho Thi Nguyên nhìn thấy Thẩm Yến Thanh đang hóa trang thành công tử như ngọc thời cổ đại, lớp trang điểm mang lại cảm giác giống thiếu niên hơn sáu năm trước.

Anh không giận nổi với một Thẩm Yến Thanh thế này, nghe hắn khinh thường cũng không nhíu mày, nói: "Thầy Thẩm nói đúng, tôi tới đây làm việc.


Có chuyện gì để tôi làm không? Sai bảo đi."
Thẩm Yến Thanh đang uống trà hoa cúc ấm áp, lửa giận trong lòng giảm mấy phần nhưng bị câu "Thầy Thẩm" của Bách Lê Vân nhóm lửa cháy cao.

Hắn ngồi trên ghế để chuyên viên trang điểm tùy ý hóa trang, kiêu căng hừ lạnh một tiếng.
Đoàn làm phim đã thích ứng với việc người cao giẫm người thấp, mọi người đều nhìn ra Thẩm Yến Thanh khó chịu với Bách Lê Vân nên thực sự coi anh là người sai bảo quát tới quát lui.

Thẩm Yến Thanh có ba cảnh trong buổi sáng, hắn mất nhiều thời gian để hoàn thành cảnh đầu tiên bởi hắn không ở trong trạng thái.

Khi chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, hắn không thấy Bách Lê Vân đâu.

wattleonidasmini
Bách Lê Vân bị đạo diễn bắt đi, thân hình của anh khá giống nam hai.

Vừa khéo cảnh tiếp theo cần diễn viên đóng thế, ông kéo Bách Lê Vân đến nơi hẻo lánh đề cập chuyện này.

Bách Lê Vân xua tay nói mình không diễn được, đạo diễn cười tủm tỉm nói: "Diễn viên đóng thế không quay mặt, không cần biết diễn, có thể bị đánh cũng kiếm được 500.

Nếu không phải anh được Thầy Thẩm dẫn tới, chuyện tốt thế này cũng không đến lượt anh."
Bách Lê Vân cúi đầu tính toán nghĩ đây là công việc kiếm tiền, tuy rằng anh nợ Thẩm Yến Thanh rất nhiều nhưng kiếm được chút ít cũng ổn, thế nên gật đầu đồng ý.
Cảnh bị tra tấn được quay ở tổ B.

Bách Lê Vân nói với Thi Nguyên xong, nhất trí tuân theo lựa chọn của đạo diễn.

Thẩm Yến Thanh vừa quay xong ở tổ A, hỏi người đâu, biết được thì đập kịch bản xuống ghế chửi thầm, đi về phía tổ B.
Trong cảnh này, nam hai là đại sư huynh rơi vào tay Ma giáo, bởi vì vẻ ngoài tuấn tú khiến giáo chủ Ma giáo coi trọng, nhất định ép y chơi gay.

Đại sư huynh là đại đệ tử của Tiên Tôn, từ nhỏ đã có tinh thần chính trực nên thà chết chứ không chịu khuất phục.

Ma Tôn nổi cơn thịnh nộ nhốt đại sư huynh trên giường mềm.


Màn đỏ rũ xuống chỉ để lộ tấm lưng trần của đại sư huynh, chính diện ống kính là Ma Tôn quất từng roi vào ngực y.
Nam diễn viên Lý Diêu Dạ đảm nhận vai nam hai, y là ngôi sao hạng hai cùng công ty với Thẩm Yến Thanh, lý lịch còn cao hơn Thẩm Yến Thanh một đầu nhưng hiện tại về mọi mặt đều không bằng.

Người hâm mộ của cả hai khó mà nắm được chuyện riêng tư nhưng công ty thích để bọn họ vào cùng một đoàn phim, mà bộ phim này dùng để nâng Lý Diêu Dạ lên hàng sao hot.
Khi Thẩm Yến Thanh đến nơi đã quay tới cảnh thứ hai, vốn dĩ cảnh này chỉ cần quay sơ là được.

Nhưng Lý Diêu Dạ không hài lòng sau khi xem vài lần nên đề nghị tìm diễn viên đóng thế để người diễn vai Ma Tôn thử đánh thật.
Bách Lê Vân cởi áo sơ mi lộ ra tấm lưng rắn chắc, hai tay bị xích bạc còng ở đầu giường.

Anh luôn cúi thấp đầu như đạo diễn yêu cầu nên Thẩm Yến Thanh không thấy rõ biểu cảm lúc này của anh.

Nhưng năm vết roi quất ngang trên lồng ngực mịn màng khiến hắn bốc cháy.

Lý Diêu Dạ cố ý nói đạo diễn tìm anh vì biết anh là nhân tài Thẩm Yến Thanh dẫn tới.

Thấy hắn tới đây, y càng đắc ý: "Đạo diễn, tôi nghĩ cảnh cuối chưa đủ đẹp.

Cảnh này rất quan trọng, đánh thật mới kính nghiệp chứ." wpchonyenbinhsautatca
Bách Lê Vân không chú ý Thẩm Yến Thanh đang tới, tư thế hiện tại của anh là nửa quỳ trên giường, màn đỏ vương trên quần tây màu đen, tiếng roi sắc bén vang lên trong không khí.

Anh nghe tiếng Thẩm Yến Thanh nghiến răng nghiến lợi sau lưng: "Dừng tay! Anh ta là trợ lý của tôi, không phải diễn viên đóng thế chuyên nghiệp.

Các người muốn dùng anh ta nhưng có hỏi ý kiến tôi chưa?"
Bách Lê Vân được thả, mặc áo sơ mi đi đến bên cạnh Thẩm Yến Thanh, thấy ánh mắt hắn lạnh lẽo, cười tủm tỉm nói: "Tôi bị đánh quen rồi, chút roi khi nãy chả đáng nhắc tới.

Chỉ như gãi ngứa thôi."
Thẩm Yến Thanh giận trừng anh lại nghe người này hỏi đạo diễn: "Đạo diễn à, cảnh này qua chưa? Ông chuyển 500 của tôi vào thẻ của Thẩm Yến Thanh đi.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương