Chim hoàng yến dám "mổ" tôi | Hoan Hỉ An Niên
Editor: Leonidas – chonyenbinhsautatca
Chương 16: Hãm hại
Thẩm Yến Thanh chưa tỉnh hồn đứng trước cửa đồn cảnh sát, chiếc áo thun trắng trên người thấm đẫm mồ hôi dính vào lưng, thậm chí có thể thấy rõ đường nét của sống lưng.

Mặt trời chói chang, hắn đứng bên kia đường hơn nửa giờ, không chỉ quần áo mà tóc cũng ướt thành từng sợi.
Thẩm Yến Thanh cắn răng, cúi đầu bước vào đồn cảnh sát.

Cảnh sát tiếp đãi hắn là một người đàn ông mập mạp khoảng bốn mươi tuổi.

Khi nghe hắn báo án, án được báo là hội sở Nguyệt Dã.

Tay cầm bút dừng lại, ông ngẩng đầu nhìn Thẩm Yến Thanh từ đầu đến chân, đứng dậy đi vào trong, nói: "Nhóc theo tôi vào phòng lấy lời khai."
Trong phòng chỉ có một cái bàn và hai cái ghế đẩu, cảnh sát mập mạp giấu nửa mặt sau máy vi tính, gõ bàn phím, hỏi: "Cậu phát hiện có người giao dịch ma túy trong hội sở.

Bọn họ còn đè cậu xuống bàn, chuẩn bị cưỡng ép tiêm thuốc vào người cậu."
Thẩm Yến Thanh ngồi thẳng, hơi nghiêng người về phía trước, nắm chặt mép bàn đáp: "Đúng vậy.

Nhất định bọn họ vẫn còn ở bên trong, các chú còn không mau đi bắt."
Cảnh sát mập mạp thò đầu ra gõ bàn: "Đừng đụng vào bàn của tôi.


Cậu biết người bên trong à? Có bao nhiêu người?"
Thẩm Yến Thanh cố hết sức nhớ lại phòng riêng tối om, đếm không xuể nên trả lời với vẻ không chắc chắn: "Tám chín...!Có lẽ là mười...!Tối quá, chẳng biết trong góc còn ai không."
"Báo cáo một vụ án cần phải chú ý đến chứng cứ.

Như lời cậu nói, cậu phá vỡ một vụ giao dịch ma túy, làm sao nhóm người đó lại dễ dàng thả cậu đi được?" Cảnh sát mập mạp cười, nhìn xéo dò xét Thẩm Yến Thanh, một tay gõ bàn, cao giọng, "Bằng chứng đâu?"
Thẩm Yến Thanh duỗi tay phải ra cho cảnh sát xem mũi kim trên cánh tay.

Từ lúc rời khỏi đến giờ, da gà trên người hắn vẫn chưa lặn.

Có thể không kiểm tra được lỗ kim nhỏ nhưng nếu tới gần đủ khoảng cách, cũng không khó phát hiện.
Cảnh sát mập mạp cười to hơn, lấy bộ đàm nói: "Người đâu, mau tới đây dẫn cậu ta đi xét nghiệm nước tiểu." wattleonidasmini
Thẩm Yến Thanh giận nghiến răng trước thái độ này, đứng dậy vỗ bàn nói: "Các người bị sao vậy, tôi là người tố giác, không phải tội phạm.

Dựa vào cái gì mà bắt tôi?"
Cảnh sát mập mạp cũng đứng dậy chỉ vào mũi Thẩm Yến Thanh quát lớn: "Cậu đùa giỡn hoành hành trong đồn cảnh sát với ai? Không biết trời cao đất dày dám vào đồn báo cáo một vụ án giả chỉ với một lỗ kim.

Ai cho cậu lá gan lãng phí người trong đồn cảnh sát hả?"
Quá trình bị ép làm xét nghiệm nước tiểu khiến Thẩm Yến Thanh cảm thấy bẽ mặt, hai cảnh sát đứng cạnh nhau nhìn chằm chằm vào đũng quần của hắn nói: "Chậc, tương lai ai làm vợ cậu sẽ may mắn lắm."
Thẩm Yến Thanh hận run người, được thả sau bốn hay năm giờ lê lết tại đồn cảnh sát.


Vừa mới đi qua đường đã bị mấy tên thô kệch trong hẻm chặn lại.

Người đàn ông dẫn đầu rất quen mắt, chính là thanh niên đứng sau lưng Bách Lê Vân trong phòng riêng.
"Anh Sáu, thằng ngốc này thực sự chạy đến đồn cảnh sát.

Chúng ta không đánh cho nó một trận để nó nhớ lâu ạ? Nếu nó còn quấn lấy Vân gia không thả thì sao?" Một tên đàn em trong đám ấn Thẩm Yến Thanh lên tường, quay đầu hỏi lão Lục.
"Vân gia nói dáng dấp nó đẹp, không nỡ đánh, hù dọa chút là được." Giọng lão Lục ồm ồm, tướng mạo chất phác, gãi đầu nói thêm, "Không nỡ đánh thì dọa kiểu gì?"
Trái tim Thẩm Yến Thanh chùng xuống, ra sức giãy giụa hét lên: "Nơi này chỉ cách đồn cảnh sát 300 mét.

Các người có biết luật pháp nước nhà không hả?"
Lão Lục dừng lại, lấy điện thoại trong túi ra cho Thẩm Yến Thanh xem đoạn video quay cảnh hắn bị thẩm vấn trong phòng: "Ở Tĩnh Châu, chúng tôi chính là luật pháp."
Lúc này Thẩm Yến Thanh mới nhận ra ông cảnh sát mập mạp đùa mình từ đầu đến cuối.

Ngay từ khi hắn bước chân vào đồn cảnh sát, mọi lời nói và việc làm của hắn đều bại lộ dưới mắt Bách Lê Vân.

Cuối cùng hắn cũng biết hàm ý của bác sĩ ở phòng khám khi liên tục khuyên hắn phải tránh xa nhóm người này.

Người mà hắn dây vào là người có cái tên khiến bất cứ ai nghe được cũng hận không thể nhượng bộ rút lui.

Đại ca đứng đầu thế giới ngầm ở Tĩnh Châu – Bách Lê Vân.

Thẩm Yến Thanh bị bọn họ giữ chặt dạy dỗ vài câu, cả nhóm giải tán.

Lão Lục đi được vài bước rồi quay lại, lấy trong túi ra một cái ví hàng hiệu nhét vào tay Thẩm Yến Thanh, nói: "Vân gia nói cậu vứt cái ví cũ nát kia đi, đây là bồi thường.

Đây là thứ anh ta không muốn, thưởng cho cậu."
Thẩm Yến Thanh vô thức muốn đập ví vào mặt nhóm người này, ánh mắt lão Lục trở nên lạnh lẽo: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ thức thời nhận lấy."
Thẩm Yến Thanh nhìn nắm đấm và bắp tay của nhóm người xung quanh, miễn cưỡng cất ví vào túi.
Lão Lục bước ra khỏi hẻm, lên một chiếc ô tô màu đen.

Bách Lê Vân lười biếng dựa vào đệm da, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh uể oải mở mắt cúi người vỗ vai lão Lục ngồi trên ghế phụ, hỏi: "Mày có thấy đùa thằng bé kia rất vui không?"
Lão Lục không hiểu Thẩm Yến Thanh có gì chơi vui, ngơ ngác không biết phải trả lời thế nào, bèn hỏi: "Anh Vân, anh mua cái ví kia hơn 20.000, còn rất mới, đưa nó làm chi."
"Tao cất một thứ tốt bên trong." Trong mắt Bách Lê Vân lóe lên tia vui đùa, nghĩ đến hai lần nhìn thấy Thẩm Yến Thanh cùng tính khí sói con kiên cường, anh đã cảm thấy tràn đầy sinh lực.
"Gọi cho cảnh sát Trương bắt người về nói xét nghiệm nước tiểu không đạt, khám xét người cậu ta." Bách Lê Vân kéo cửa sổ xuống nhìn bóng lưng Thẩm Yến Thanh dần biến thành nhỏ bé, duỗi lưng nói tiếp, "Giao dịch vừa rồi làm tao buồn ngủ, may thay có một nhóc con thú vị xông vào."
Cơn ác mộng của Thẩm Yến Thanh vẫn chưa kết thúc, khi bị đưa về đồn cảnh sát và bị nhốt trong phòng tra tấn, lần đầu tiên hắn cảm thấy tuyệt vọng.

Hai tay bị còng, hai cảnh sát cầm đèn pha quơ trước mắt.

Bọn họ chỉ vào một túi bột được tìm thấy trong ví của hắn, yêu cầu hắn giải thích nó đến từ đâu.

wpchonyenbinhsautatca
Thẩm Yến Thanh nhận ra mình đã rơi vào bẫy của Bách Lê Vân, người đàn ông gian xảo này không có ý định buông tha cho hắn.


Đèn sợi đốt đập vào mắt, nhắm mắt lại cũng thấy đốm trắng, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng nhìn tên vừa ăn cướp vừa la làng, nhất thời không nói nên lời, không biết nên phản bác như thế nào.
Cảnh sát tiếp tục hù dọa hắn.

Những từ được nhắc đến "sử dụng ma túy", "bị đuổi học" và "được ghi vào hồ sơ" khiến Thẩm Yến Thanh cảm thấy nghẹt thở.

Nhớ tới dáng vẻ người đàn ông kia nửa ngồi xổm ném thẻ sinh viên, hắn khắc họa từng chữ trong tên của anh.
Cánh cửa phòng tra tấn mở ra, một người bước vào nói nhỏ vài câu bên tai cảnh sát.

Hai mắt Thẩm Yến Thanh đầy tia máu đỏ, nắm đấm nổi đầy gân xanh, nghiến răng cúi đầu như chó nhà có tang.

Lại nghe cảnh sát vẫy tay nói: "Đi ra ngoài, có người nộp tiền bảo lãnh cho cậu."
Khoảnh khắc nhìn thấy Bách Lê Vân, toàn thân Thẩm Yến Thanh như mất hết sức lực, thậm chí không có sức hỏi anh muốn làm gì, ngây ngốc đi theo bọn họ ra khỏi đồn cảnh sát.

Khi lên xe ngồi cạnh Bách Lê Vân, Thẩm Yến Thanh vẫn không nói lời nào.

Xe tăng tốc hết cỡ, lão Lục ngồi ở vị trí kế bên tài xế quay đầu lại hỏi: "Anh Vân, nó sợ váng người rồi hả?"
Bách Lê Vân khẽ cười, đặt tay lên đùi Thẩm Yến Thanh, tự đắc: "Không phải, chắc là đang tìm cách giết đồ súc sinh già khú là tao."
*
Thẩm Yến Thanh: Đồ súc sinh già khú đế!
*
Leo đang phân vân về cách gọi "lão Lục", thực sự chưa biết nên diễn đạt thế nào cho thuần Việt nhất có thể vì trong quá khứ, đàn em gọi ổng là anh Sáu.

Chẳng lẽ sau này tui edit ổng thành "chú Sáu" ٩(。•́‿•̀。)۶.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương