“Sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện này?” Anh thoáng sửng sốt rồi lại khẽ cười đầy ẩn ý, sắp không theo kịp suy nghĩ của cô gái nhỏ nữa.

Ánh mắt trong suốt long lanh của Khương Dư Dạng cứ như vậy mà nhìn thẳng vào anh, không chút né tránh.

Thẩm Dực ngừng cười rồi lấy một cặp kính trên cái bàn nhỏ cạnh sửa sổ sát đất, sau đó dùng vải mềm tỉ mỉ lau sạch.

Anh cầm một bên mắt kính, khẽ nhướn mày: “Lý do em ở bên tôi chính là lý do mà tôi ở bên em.”

Nói giống như vè đọc nhịu vậy.

Hai người đến với nhau quả thực là chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Dực miêu tả nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, nửa thật nửa giả lại có cảm giác không nói rõ ra được.

Có thể do cô đã hy vọng quá nhiều, khi tình yêu không đến từ hai phía, ai yêu đối phương nhiều hơn sẽ càng dễ nóng nảy mà lún xuống đầm lầy.

Tài xế gọi điện tới, nói đã tới dưới lầu.

Thẩm Dực đáp một tiếng rồi nhanh chóng đeo gọng kính vàng lên, cả người lạnh lùng mà trong trẻo.

Bằng giọng bình thản, anh hỏi cô: “Hôm nay có ra ngoài không? Có cần tôi đưa em đi không?”

Khương Dư Dạng từ chối lời đề nghị của Thẩm Dực. Chiếc Maybach của anh quá nổi bật, trong giới thời trang có không ít người nhiều chuyện, cô làm việc khiêm tốn cực kỳ không thích trở thành đề tài bàn tán của người khác.

Hơn nữa thời gian làm việc của hai người cũng không trùng nhau, cuối cùng cô vẫn lựa chọn chen chúc trên tàu điện ngầm.

Giống với rất nhiều ‘người Bắc phiêu"* khác, Khương Dư Dạng đã mở đầu ngày mới vào giờ cao điểm ngộp thở của thành phố.

*Là người không có hộ khẩu Bắc Kinh nhưng vẫn sinh sống, làm việc ở đây.

Nhiều qua đi, thỉnh thoảng cô sẽ hoài niệm không khí trong lành của trấn cổ, những gương mặt quen thuộc, tiếng bình đàn* êm ả.

*Một hình thức văn nghệ dân gian vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn được lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc.

Mùa hè hoa sen nở khắp hồ, cô đứng yên trước làn nước trong vắt nghe tiếng ếch kêu.

Lần đầu tới Thủ đô, cô bị dòng người ùa ra chen chúc, liếc nhìn lại thấy không một ánh mắt nào chất chứa ánh sáng, bầu trời đêm cũng đen kịt, không thấy được một vì sao nào.

Từ sau khi bản thân trở thành một phần tử luân chuyển bên trong thành phố này, hình như cô cũng không tự chủ được mà thích ứng với tiết tấu như vậy.

ICON chi nhánh Trung Quốc tọa lạc trong quảng trường phương Đông trên đại lộ Trường An là thành phố trong thành phố danh xứng với thực.

Đi tới cửa, nhân viên thực tập mới tới chỉ có thể làm lễ tân bèn hiểu chuyện tỏ ý chào hỏi cô. Khương Dư Dạng khẽ mỉm cười đáp lại, sau đó đi qua một hành lang bày rất nhiều kiểu ma - nơ – canh khác nhau rồi tới một phòng làm việc ở bên trong.

Có người đi qua nhắc nhở cô rằng sáng nay sếp muốn mở họp, tốt nhất nên uống mộy ly cà phê nâng cao tinh thần.

Trong hội đều biết tác phong của Klaire, người phụ nữ đó trước giờ luôn nghiêm túc, nói chuyện cực kỳ chua ngoa. Những ngày đầu Khương Dư Dạng làm trợ lý cho Klaire, hầu như không ai trong ban biên tập xem trọng cô gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp có thể chống đỡ áp lực đảm nhiệm chức vị này.

Vả mặt đến cũng rất nhanh.

Đã hơn một năm nay, Klaire hoàn toàn xem cô là tâm phúc, cố ý bồi dưỡng cô ở mọi mặt như đối với người nối nghiệp.

Sau khi tới phòng làm việc, người phụ nữ đang xoa bóp giữa mày, nghe thấy tiếng giày cao gót thì cũng không mở mắt ra, chỉ bảo cô ngồi xuống nói.

Không thể không thừa nhận đây là người phụ nữ cực kỳ khó chiều.

Cô ấy lạnh lùng lật qua lật lại bản phác thảo, sau đó ném một xấp dày lên bàn: “Xem đi, sau đó nói suy nghĩ của em cho chị nghe.”

Khương Dư Dạng nghiêm túc lật vài tờ rồi nói ra suy đoán của bản thân: “Tông màu của bản phác thảo không đủ nổi bật, dùng màu đỏ làm màu chủ đạo thay cho màu nâu sẽ tốt hơn nhiều, bố cực tiêu đề vẫn cần sửa lại…”

Klaire nổi tiếng hay vạch lá tìm sâu trong giới, nữ ma đầu vừa nhíu mày là cả ICON đều sẽ chấn động theo.

Cô ấy đan mười ngón tay vào nhau, nói thẳng: “Chị rất không hài lòng với một phần thành phẩm này.”

Bản mẫu lần này do tổ B phụ trách, từ lâu đã có lời đồn trong ICON rằng Klaire không hợp với lính nhảy dù do tổng bộ điều tới. Lý tưởng của hai người không giống nhau, bình thường nhìn nhau đã không thoải mái, dần dà tự động hình thành hai phe cánh.

Mới vào làm việc một năm, trong lòng Khương Dư Dạng cũng hiểu rõ tranh đấu là chuyện thường xảy ra trong công ty lớn, nếu đứng sai phe thì sau này sẽ không sống yên ổn được.

Cô không hùa theo cũng không oán giận: “Em bảo nhóm Cố Tinh sửa lại toàn bộ rồi gửi cho tổ B, đưa hai phương án cho bọn họ chọn.”

“Cứ làm như vậy đi.” Klaire mệt mỏi nhắm mắt lại: “Liên lạc với quản lý của Lục Triều Dã chốt lịch quay chụp đi.”

Lục Triều Dã là nhân vật trên trang nhất tạp chí kỳ tiếp theo. Thiếu niên mười tám tuổi đầu quân vào ngành giải trí, vừa ra mắt ba năm đã có vô số bản hit, concert cháy vé, còn đứng đầu trên khắp các bảng xếp hạng âm nhạc.

Gần đây ‘Ban ngày" do cậu ấy và Ôn Phù đóng vai chính sắp công chiếu, đây là bộ phim đầu tay của cậu ấy, không ít người qua đường bảy tỏ sẽ cống hiến cho phòng bán vé. Hơn nữa đội ngũ sản xuất còn quy tụ rất nhiều tên tuổi lớn, những bình luận liên quan trên mạng liên tục tăng cao.

Cô đã từng xem ảnh tuyên truyền trên Weibo, Lục Triều Dã cạo trọc đầu để quay phim, mày rậm mắt sáng, góc cạnh cứng rắn đầy cảm giác thiếu niên.

Thế nhưng thiếu niên người cũng như tên, tính tình phóng khoáng kiêu ngạo, cho dù Cố Tinh tới mời thì vị phật lớn này cũng không thèm quay đầu lại.

Cho dù quản lý của cậu ấy có đổi ý về lần quay chụp này thì Khương Dư Dạng cũng không lấy làm lạ.

Klaire biết nhiệm vụ lần này rất khó khăn, nhưng cô ấy đi từ thời kỳ đỉnh cao của tạp chí thời trang, dù bây giờ ICON có thực sự đang dần suy thoái đi chăng nữa, tung ra cành ô liu là nhân vật trang bìa như vậy đã bày tỏ toàn bộ thành ý rồi.

“Em cũng biết đó, đa số minh tinh nghệ sĩ thành danh sớm bây giờ đều rất kiêu ngạo. Đợi đến khi hết hot, bòn tiền fan một đợt xong thì ngay cả một vị trí nhỏ nhoi bọn họ cũng không chiếm được đâu.” Cô ấy xoay chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón tay, căn dặn: “Tuần sau cho chị câu trả lời.”

Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc, Khương Dư Dạng thấy điện thoại rung lên, là tin nhắn do Thẩm Dực gửi tới: “Đêm nay phải đi xã giao.”

Chỉ là thông báo, trước giờ chưa từng là báo cáo.

Khương Dư Dạng quay trở lại bàn làm việc, thử gọi điện vài lần cho bên Lục Triều Dã, vẫn không ai nhấc máy.

Tới lúc chuẩn bị tan làm, cô thu dọn túi xách xong, dừng lại hồi lâu trước tin nhắn trả lời “Được”.

Nhân viên thực tập ở quầy lễ tân vẫn chưa tan làm, tôi một câu tôi một câu nói qua nói lại, cô tùy tiện nghe vài câu.

“Bộ phim ‘Ban ngày" của Ôn Phù sắp công chiếu rồi, cuối tuần này đi xem không?”

“Tôi đã xem một đoạn cut rồi, lúc cô ta quay phim này rất không chuyên nghiệp, những phân cảnh ngâm nước lạnh hay lăn bùn đất đều dùng diễn viên đóng thế hết.”

“Nhưng cô ấy làm bình hoa đúng là rất đẹp đấy.”

“Này, mọi người cảm thấy Ôn Phù đẹp hay Khương Dư Dạng đẹp hơn?”

Biên tập viên của tạp chí thời trang đứng nhất đứng nhì trong nước cũng không được tính là kiểu có giá trị nhan sắc cao, Khương Dư Dạng còn trẻ, liên tục thăng chức dưới sự dẫn dắt của Klaire.

Thế nhưng Ôn Phù và Khương Dư Dạng lại hoàn toàn không cùng một kiểu. Ôn Phù vẫn luôn dùng hình tượng ngọt ngào trước mặt mọi người, tính tình kiêu ngạo, bị fan gọi là công chúa nhỏ.

Về phần Khương Dư Dạng, cô quá thoát tục, nổi bật trong một đám người tựa như một vầng trăng sáng trong trẻo mà lạnh lùng.

*

Chạng vạng, cứ tới tối là đại lộ Trường An lại sáng rực ánh đèn neon, dòng xe cộ không ngớt, con người dưới ánh đèn chói lóa cũng chỉ như một bụi rậm nhỏ bé.

Trên bàn ăn, trong phòng riêng thoang thoảng mùi trà, lư hương được đặt ở góc Tây Nam tỏa ra khói xanh lượn lờ.

Trên mặt một bên tường có treo thư pháp, là chữ của Chu Bang Ngạn ghi rằng “Thủy diện thanh viên, nhất nhất phong hà cử”.

Đến khi nhân vật cuối cùng khoan thai đến muộn, Thẩm Dực mới đứng lên nghênh tiếp, cung kính gọi: “Thầy Thịnh.”

Thịnh Bình Tùng là người dẫn đường cho anh đầu tư, cũng là người lão làng nhất trong bữa tiệc, mặc dù đã gần năm mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn.

Trước khi thức ăn lên đủ, Thẩm Dực tìm cơ hội hàn huyên: “Nghe nói cô vẫn đang nằm viện, không biết bệnh tình đã chuyển biến tốt hơn chưa ạ?”

Thịnh Bình Tùng: “Cô của cậu phẫu thuật rất thành công, bây giờ đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện. Cậu do một tay tôi dẫn dắt nên hẳn biết tình cảm của tôi với cô cậu. Đội mưa đội gió bốn mươi năm qua, dùng hai bàn tay trắng xây dựng sự nghiệp với tôi đến nay, bà ấy vẫn luôn tự xưng là người vợ Tào Khang.”

“Đàn ông mà… nếu mà người vợ Tào Khang cũng nỡ vứt bỏ, chúng bạn hợp tác nghe được chắc chắn sẽ cảm thấy cậu không trung thành.”

Nếu không phải Thẩm Dực biết khi Thịnh Bình Tùng nghe tin vợ nằm viện cũng không chạy ngay đến viện được, do ông ta đang bị bão giữ chân ở đảo nhỏ với tình nhân, có khi anh còn tin vào lý do chính đáng này đấy.

Đối với người đàn ông đã có trong tay công danh lợi lộc thì không có gì quan trọng hơn mặt mũi và sự nghiệp.

Thịnh Bình Tùng có lòng chỉ điểm: “Cậu cũng kiềm chế lại đi, nắm chắc lấy việc lớn trong cuộc đời, dù sao kim ốc tàng kiều cũng không hay ho gì.”

Quả là người không cùng chí hướng khó mà làm việc cùng nhau, thế nhưng tình nghĩa ân oán của người trường thành cũng rất khó để vạch mặt.

Thẩm Dực không tiếp lời, anh đã uống khá nhiều rượu mạnh, họng vừa khô vừa nóng, trên cổ nổi cả gân xanh.

Sau khi lên xe, tài xế nhắc nhở: “Lão gia hỏi cậu cuối tuần có về nhà ăn cơm hay không?”

“Không về.” Ánh đèn neon đan xen vào nhau rọi vào hàng ghế sau trông có vẻ thật cô đơn.

Bởi vì uống rượu, vết ửng đỏ kéo dài từ cổ áo nới lỏng xuống, đàn ông sau khi thả lỏng tinh thần đều mang một vẻ đẹp riêng.

“Năm nay vẫn như năm ngoái, đến nghĩa trang.” Anh mím chặt môi, trong đôi mắt đen nhánh chất chứa bao cảm xúc khó tả.

Tài xế thương tiếc nói: “Nếu cô Thẩm còn trên đời chắc cũng tới tuổi tốt nghiệp rồi nhỉ.”

Đúng vậy, em gái ruột Thẩm Tầm của anh sinh cùng năm với Khương Dư Dạng, ngay cả ngày sinh nhật cũng gần nhau.

Năm Thẩm Tầm mười lăm tuổi đã bị tai nạn xe hơi qua đời, mà năm Khương Dư Dạng mười lăm tuổi lại được đón tới nhà họ Thẩm, bánh răng vận mệnh như trùng khớp với nhau.

Lúc đó gương mặt thiếu nữ trong sáng, nói chuyện vẫn mang chất giọng nhẹ nhàng của người phương Nam, khác xa với tính cách nổi loạn của Thẩm Tầm.

Vóc dáng của hai người gần giống nhau, Lâm Bình Chi đưa luôn quần áo chưa gỡ mác của Thẩm Tầm cho Khương Dư Dạng mặc. Cô bé vẫn không hay biết gì dịu dàng nói cảm ơn, hoàn toàn không biết căn phòng của mình từng có một cô gái hoạt bát tươi sáng khác ở.

*

Xe dừng trong ga ra, vừa xuống xe liền đắm mình trong làn gió ấm áp khiến người càng say hơn.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Khương Dư Dạng vừa mới hầm cháo xong, cô nấu cháo bí đỏ, bí đỏ được hầm mềm, mềm ngọt rất ngon mà lại không ngán.

Cho dù cháo có phần của anh hay không, khi anh vừa mở cửa ra liền thấy cô gái đang bận tới bận lui, trong lòng Thẩm Dực như được rót một dòng nước ấm.

Khương Dư Dạng ngửi thấy mùi rượu trên người anh thì khẽ nhíu mày, dọn bát đũa xong tiện thể hỏi anh: “Có muốn ăn thêm chút không?”

Kim đồng hồ chỉ ngay mười hai giờ rưỡi đêm.

Nói thật thì cô rất hiếm khi thức khuya, ngay cả những năm cấp ba học nặng nhất cũng đi ngủ đúng giờ. Nhưng sau này bước vào ngành này, cho dù không muốn thức cũng không thể từ chối việc tăng ca.

Thẩm Dực đã ăn no trong bữa tiệc rồi nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý, lịch sự ngồi xuống ăn cháo, những nơi bỏng rát trong dạ dày lập tức dễ chịu hơn nhiều.

Anh đứng dậy liền nhìn thấy quyển sách tiếng Pháp trên bàn trà, cô nhóc này đang lén học tiếng Pháp à?

Thẩm Dực lật trang bìa ra, thấy cô tỉ mỉ viết tên chữ của mình lên.

Khương Dư Dạng cầm chén đũa bỏ vào máy rửa chén xong quay lại thấy Thẩm Dực đang cầm quyển sách nhập môn tiếng Pháp của cô, vứt việc trong tay lại cướp quyển sách về từ trong tay anh, lắp bắp hỏi anh: “Sao anh lại tự tiện động vào đồ của người khác thế?”

Rõ ràng cô đanh đang chột dạ. Klaire từng nói nếu muốn tiến thêm một bước, từ trợ lý lên đến tổng biên tập có một đoạn đường khá dài để đi, học giỏi tiếng Pháp rồi ra nước ngoài trau dồi một hai năm sẽ rất có ích cho sự nghiệp của cô. Lúc đó Khương Dư Dạng biết bản thân không nỡ rời bỏ thủ đô để đến nước ngoài xa xôi, trước tiên đăng kí một lớp tiếng Pháp đã, sau đó mới tính kỹ hơn.

“Tôi là người thế nào ngày đầu em mới biết à?” Chất giọng Bắc Kinh đầy vẻ lười nhác.

Thẩm Dực tiến tới ngậm lấy môi dưới của cô, chậm rãi mút, ánh mắt nghiền ngẫm dần trở nên rạo rực, thể hiện rõ sự vô lại khi say rượu.

Trình độ giáo dục của nơi Khương Dư Dạng ở có hạn, trước năm mười lăm tuổi, phát âm của cô đều được luyện tập thông qua băng đĩa, rất dễ bị người khác nói là người ngọng tiếng anh.

Học sinh của trường trung học trực thuộc không phải con nhà giàu thì cũng là học sinh giỏi, họ đều được tiếp xúc với tiếng anh từ sớm. Vậy nên lúc vừa mới chuyển trường, khi giáo viên tiếng Anh gọi tên cô đứng lên đọc bài, cả lớp thường sẽ cười ầm lên.

Cô xấu hổ cúi gằm mặt xuống, buổi tối lại lặng lẽ chạy lên sân thượng luyện phát âm.

Thấy vậy, Thẩm Dực sẽ trêu cô, khoanh tay đứng nhìn gọi: “Chim cút nhỏ.”

Thế nhưng sau này phát âm của cô đều do Thẩm Dực dạy, cậu thiếu niên sẽ không ngại mà chỉ ra chỗ sai: “Sai rồi, từ này đọc âm a giống hoa mai.”

Phát âm của thiếu niên lưu loát nhuần nhuyễn, thậm chí còn mang giọng Luân Đôn khiến cô rất ngưỡng mộ.

Dường như Thẩm Dực cũng nhớ tới hồi ức với Khương Dư Dạng, bản tính thiếu gia thích trêu chọc cô trỗi dậy: “Chim cút nhỏ của trước kia giờ đã biến thành thiên nga rồi.”

Lầu đầu tiên anh đặt biệt danh này cho cô, cô gái đã âm thầm giận dỗi. Cô không biết mắng nặng lời, chỉ có thể chạy vào trong phòng lấy ra một quyển nhật ký viết một dòng chữ thật mạnh: “Thẩm Dực không phải là người, anh ấy là chó!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương