Chim Cút
-
17: Summer!
Khi Bắc Kinh đến thời tiết nóng nhất, kì thi cuối kì của Dương Tiễn cũng đến.
Lý Bạch không thường gặp anh, nhiệt độ càng cao cửa tiệm cắt tóc sẽ thường bận hơn, may sao hồi đầu tháng sáu này, cửa tiệm lại có một giám đốc mới, thay đổi tác phong vắt cổ chày ra nước (*) của Ben, chẳng những để máy lạnh bật đến nhiệt độ dễ chịu, còn tổ chức không ít mấy hoạt động ưu đãi lòe loẹt, lập tức thu hút không ít người đến, trong tiệm rất đông người, kiểu này thì một thanh niên như Lý Bạch lại càng khó xin nghỉ hơn.
(*) tính keo kiệt, bủn xỉn quá mức.
Thực tế thì tan làm đúng giờ không bị ở lại quét tóc giặt khăn cũng đã tốt lắm rồi, mà thời gian nghỉ ngơi ít ỏi này luôn không trùng với thời gian rảnh của Dương Tiễn, Lý Bạch chỉ có thể tranh thủ đến trường nhìn một chút, bình thường là thời gian nghỉ trưa, mang ít hoa quả hoặc tự nấu canh đậu xanh giữ nhiệt bên trong thùng ướp lạnh, đưa đến ký túc xá.
Dương Tiễn bình thường vắng mặt, lên lớp, ở thư viện, làm dự án nhóm, ra ngoài đi làm thêm...!Trên người anh nhiều chuyện đến chất thành núi, Lý Bạch đem đồ đến cũng không ở lâu, gấp lại chăn cho anh lại giặt đống quần áo trong thùng kia, đem từng cái phơi ở nơi thoáng gió tốt trên ban công, lặng lẽ dịch đi mấy bộ của người khác đang chắn ánh sáng, tiếp đó đi xe quay về Thúy Vi đi làm.
Mắt thấy đã gần cuối tháng sáu, có nhiều lúc không tránh được cùng mấy người bạn cùng phòng đã quen mặt.
Thỉnh thoảng sẽ có người nhìn Lý Bạch đang bận rộn, giống như có mấy lời muốn nói, mà mỗi lần Lý Bạch vội vàng rời đi cũng nói lí do với bọn họ - hắn không muốn nói chuyện với người lạ, mỗi ngày trưng lên khuôn mặt tươi cười chào đón khách hàng cũng đủ khó khăn rồi.
Chỉ có một lần, lúc Dương Tiễn cũng có ở đây, trước khi đi Lý Bạch đã cùng một người bạn cùng phòng thành công hoàn thành cuộc trò chuyện.
Người nọ nằm ngửa trên giường làm đề toán, bị mất đầu bút chì mà trêu đùa: "Anh Tiễn nhà mình thật là, kết thúc với bạn gái xong lại có người thay thế, đời trước nhặt được cô nương ốc đồng(*), vĩnh viễn có người chăm sóc cho mà."
(*) Truyện dân gian
Lý Bạch vô thức cường điệu nói: "Tôi là em trai anh ấy."
Lời vừa nói ra, cả căn phòng đều cười lên, mà Dương Tiễn cũng chỉ rửa sạch thùng giữ nhiệt đưa lại cho Lý Bạch, tay đút túi đi phía trước, đưa hắn xuống lầu kí túc xá.
Qua nửa ngày, có lẽ là đến buổi tối, Lý Bạch mới suy nghĩ lại, người bạn kia nói là "Kết thúc với bạn gái", hay nói cách khác, bọn họ thật sự đã tách ra? Cắt đứt quan hệ, ngay cả bạn học bên cạnh đều biết.
Nghĩ như vậy cũng hợp tình hợp lí, Dương Tiễn gần đây không giống người có thời rảnh mà yêu đương, nếu hắn không nhẫn nại, một bụng thù hận của Vưu Lỵ Lỵ đương nhiên không có cách nào tiêu mất đi, kết quả như thế này vẫn còn lo lắng sao? Nhưng mà kỳ lạ là "Dương Tiễn chia tay" so với "Dương Tiễn đang chiến tranh lạnh với bạn gái" càng làm Lý Bạch lo nghĩ hơn.
Giống như mua một vé xổ số, những con số đầu tiên đều trùng với những con số giải thưởng, chỉ còn con số cuối cùng lại như chẳng nhìn thấy được.
Ngày nghỉ cuối cùng của Tết Đoan Ngọ, hai người trong phòng trọ đang lột mở bánh nếp, Lý Bạch không nhịn được mở miệng hỏi: "Anh và Vưu Lỵ Lỵ còn bên cạnh nhau à?"
Dương Tiễn đem bánh nếp vào bát đường, nói: "Lâu rồi không gặp mặt."
Lý Bạch im lặng một hồi, lại hỏi: "Vậy anh sẽ đi tìm người mới?"
Dương Tiễn hỏi ngược lại: "Tại sao cậu phải nghĩ tôi sẽ đi tìm người mới?"
Lý Bạch suy nghĩ một chút, cúi đầu, chiếc đũa khuấy trộn trong bát, làm bánh nếp phủ đầy đường trắng: "Vì hiện tại anh không có bạn gái."
Dương Tiễn nở nụ cười: "Làm người không nhất định phải có bạn gái."
Anh lau sạch ngón tay đang dính hạt nếp: "Làm người cũng không nhất định phải có tình yêu."
Lý Bạch nhìn anh, cắn xuống một góc nhỏ miếng bánh nếp, đang ở trong lòng xác nhận lại một lần – Dương Tiễn tuyệt đối không có, cũng sẽ không, không có khả năng chủ động đi theo đuổi người khác.
Vì cái kết luận này cùng vị ngọt ngấy của đường trong miệng mà hắn đều cảm thấy rất vui sướng.
Đến hai tháng nghỉ hè, nói đúng hơn là Dương Tiễn nghỉ hè.
Lý Bạch vẫn phải ở tiệm cắt tóc xử lý từng đầu tóc bị chủ nhân ghét bỏ, đôi lúc hắn cảm giác mình như một vị bác sĩ, nghe bệnh nhân nói ra rất nhiều bất mãn nhưng hắn vẫn di chuyển kéo mà cũng chẳng quay đầu lại.
Hắn và Dương Tiễn còn nói về suy nghĩ này, Dương Tiễn liền cười, hắn lại hỏi em đây có phải đang dát vàng lên mặt mình không? Dương Tiễn nói không có, ngài được gọi là bác sĩ tóc, cũng điều trị những vị trí trên cơ thể con người.
Kết quả Lý Bạch nghe xong lời này, càng ngượng ngùng hơn, viện cớ nói "Em chỉ là muốn thử mặc áo bác sĩ." qua loa lướt qua trọng tâm câu chuyện.
Loại cơ hội nói chuyện phiếm này thật ra không nhiều lắm, bọn họ vẫn cứ bộn bề nhiều việc, Dương Tiễn so với hồi thi cuối kỳ còn khó gặp hơn, việc thực tập ngược lại chỉ là thứ hai, chủ yếu lần trước anh có dạy cho học sinh cấp hai kia thành tích thi cuối kỳ toán lý hóa đều đạt chất lượng, đều là bảy tám chục điểm, dẫn tới phụ huynh gọi bạn dẫn bè, thoáng cái dẫn đến mười mấy học sinh cùng tiểu khu, còn tự mình dành ra một phòng bỏ trống, muốn anh tới lớp học bé bé này dạy học.
Dương Tiễn cứ vậy bắt đầu sự nghiệp giảng dạy thứ hai của mình.
Lý Bạch rất ít khi nghe anh nhắc đến tình hình làm việc, chỉ biết là kì nghỉ hè anh đã xin ở lại trường, vẫn không trở về nhà, thật ra còn mấy bài thi cấp hai cấp ba đại loại vậy, mỗi ngày đều ở kí túc xá soạn bài đến khuya.
Làm Lý Bạch không nghĩ tới là, trong lớp đó không phải quan cũng là con nhà giàu nhưng một người nghịch ngợm (*) cũng không có, cũng chẳng biết Dương Tiễn đã dùng cách gì.
Có một lần hắn lại trèo non lội suối đi đến phía nam, ôm một quả dưa hấu lớn đi đến thăm hỏi, còn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hài hòa trong giờ giải lao, có vài học sinh tụm lại hỏi bài nhau, còn lại đều vây quanh Dương Tiễn, nam sinh thì gọi anh, nữ sinh lại thèn thùng hơn, gọi là thầy, bọn họ đang nói về thành tích thi đại học của Dương Tiễn.
"Môn Vật Lý của thầy Dương chỉ bị trừ ba điểm!" Cô gái với bím tóc đuôi ngựa dựng lên ba ngón tay "Viết văn cũng tốt, ở cuộc thi tân khái niệm còn được khen thưởng, thi đại học kém xíu nữa đã đạt tuyệt đối.
Cấp hai cũng là giữa chừng mới chuyển vào, vẫn luôn thi rất khá, trực tiếp đạt được bằng cấp của trụ sở trường trung học trực tiếp (*)."
"Cậu cái gì cũng biết?" Nữ sinh tóc ngắn hỏi.
"Đơn vị chỗ mẹ tớ làm có thể tra ra được..." Tóc bím đuôi ngựa đỏ mặt, giống như đây là chuyện khó có thể nói được.
Dương Tiễn tựa như cũng không vì hồ sơ trình độ học vấn của mình bị tra xét từ đầu đến cuối mà không vui, chỉ cười cười, nhìn Lý Bạch đứng trong bếp bổ ra quả dưa hấu Tân Cương to dài kia.
Sau đó, bọn học sinh vừa gặm dưa vừa hỏi anh có bí kíp gì, anh nói, chỉ có cách duy nhất là tập trung đừng suy nghĩ gì khác mà học kĩ vào.
Ngày đó trên đường đi về phía bắc, Lý Bạch hỏi: "Cấp ba trong lòng anh thật sự không có nghĩ về bất kì chuyện gì khác sao?"
Dương Tiễn kẹp điếu thuốc ngáp một cái: "Đương nhiên không có."
Lý Bạch đập bả vai anh: "Đám nhóc kia vừa nhìn sẽ tin rồi!"
Dương Tiễn nhìn một chút cái người bên cạnh cũng chỉ xấp xỉ tuổi người ta đã gọi người ta là đám nhóc, nghiêm túc nói: "Chỉ có tự học chứ chẳng có bí kíp gì, trừ khi cậu vô cùng thông minh."
Ánh mắt Lý Bạch đặt ở bữa ăn khuya trên quầy, thật ra là ngầm hiểu, giảo hoạt cong mày lên: "Giống anh à?"
Dương Tiễn lại lên tiếng phủ nhận: "Không dám nhận." Cười, ngậm nửa điếu thuốc vào miệng, bước chân đi xa, làm Lý Bạch chen qua mấy bác gái dắt chó đi dạo đang xếp hàng mua bánh nhân thịt, thuận lợi vượt qua tiếng kêu của mấy con chó nhỏ mà chạy đi, đuổi theo anh, lúc này giữa không trung có những đốm lửa nhỏ và khói trắng lưu lại dọc đường.
Cuộc sống lại như không có phiền muộn, mỗi ngày trôi qua đều có quy luật, có người tồn tại các loại áp lực mà hét lớn để tìm chút kẽ hở, vội vàng mà thở ra một hơi.
Bởi vậy, chạng vạng đầu tháng tám, Lý Bạch trên đường đi làm về thì nhận được điện thoại của Dương Ngộ Thu, bỗng nhớ đến cái đêm hỗn loạn vào hai tháng trước, liền cảm thấy lập tức khó chịu.
Hắn nhìn màn hình nhỏ đang sáng lên kia, xanh óng ánh, cứ như vậy vài giây, hắn sinh ra suy nhĩ không muốn nhận điện thoại.
Làm vậy giống như có thể ngăn chặn một ít tai họa không nói rõ được.
Nhưng Lý Bạch lại nghĩ, đây là chị gái, không phải Cao Kiệt, hắn nhớ tới Dương Ngộ Thu đối xử với mình rất tốt, vẫn là nhấn nghe.
Thanh âm trong điện thoại rất yếu, thuốc hen suyễn của Dương Ngộ Thu đã hết, muốn nhờ hắn đi lấy thuốc giúp, nhưng với Dương Tiễn là người phụ trách việc này lại không đề cập lấy một chữ.
Lý Bạch thở phào nhẹ nhõm, chạy vặt thôi mà, hắn rất nguyện ý đi làm.
Hắn chạy tới khu nhà cũ, bò lên chín tầng lầu lấy bệnh án cùng vài tờ tiền mặt, hắn lấy xe đạp của Dương Tiễn đậu ở dưới lầu đạp đến bệnh viện, lấy đi một túi thuốc lớn, rồi lại bò lên chín tầng lâu một lần nữa.
Sắc mặt Dương Ngộ Thu kém đến dọa người, đôi mắt đào hoa ưa nhìn cũng mất đi thần sắc, cô mời Lý Bạch vào ngồi một chút, còn thân thiết mà nói trong nhà chỉ có mình mình, nói hắn không cần lo lắng.
Lý Bạch lại không hề ngồi xuống nghỉ vài giây, hỏi cô ăn cơm chưa, lại như con quay đi vào nhà bếp, làm cho cô tô mì và sữa gừng.
Khi hai người cùng ngồi trước khay trà, Dương Ngộ Thu quấn chăn, ngồi xem thế giới động vật trên tivi, chậm rãi ăn mì trong bát tôm khô trứng chiên, Lý Bạch ngồi trên một cái ghế khác nhìn cô, tay đặt trên đầu gối, mồ hôi thấm ướt áo phông rộng thùng thình, còn không ngưng mà chảy.
"Tiểu Bạch, vất vả cho em rồi." Dương Ngộ Thu nhìn hắn, nghiêm túc nói.
"Về sau nếu gặp tình huống như này trực tiếp gọi em là được." Lý Bạch trả lời, cả người hắn không dễ chịu, cảm thấy được mình cần phải đi.
"Không có việc gì." Dương Ngộ Thu lắc đầu "Hai ngày nữa chị không ở Bắc Kinh, có thể đến tháng mười mới về."
"Thế à." Lý Bạch đành phải tiếp tục cuộc trò chuyện nhạt nhẽo này.
"Chuyện kia lần trước vẫn chưa kịp nói xin lỗi với mấy đứa, là do quá đột nhiên, Dương Tiễn với Cao Kiệt vẫn luôn không hợp nhau" Dương Ngộ Thu nhấp một hớp, ôm cái bát ấm trước bụng "Nó gần đây thế nào?"
"Anh ấy sống rất tốt." Sống lưng Lý Bạch căng ra càng thẳng "Bận thực tập ở "Phòng thí nghiệm chất bán dẫn", em cũng không biết rõ lắm.
Còn làm thêm việc gia sư, có mười mấy học sinh, cùng học sinh và phụ huynh đều thuận lợi."
Ánh mắt Dương Ngộ Thu thả lỏng, như là yên tâm, trong màn hình gấu đen mang theo con mình bò ra ngoài ngủ đông, cô lại hỏi: "Chuyện tình cảm thì sao? Vưu Lỵ Lỵ ấy"
Ánh mắt Lý Bạch chợt sáng lên, thấy trên khay trà có mấy hộp thuốc, không phải loại hắn mua về, hộp phía trên nhất còn viết "Alprazolam Tablets", miệng hộp nửa mở, lộ ra viền vỉ bạc.
"A" Dương Ngộ Thu nhận ra hắn đang chú ý "Không phải chị uống."
Lý Bạch nửa tin nửa ngờ, hắn nhìn người luôn có loại trực giác, cũng như lúc này, hắn cẩn thận nhìn Dương Ngộ Thu một chút, là đang nói dối.
"Bọn họ chia tay" hắn nói "Dương Tiễn cảm thấy độc thân cũng rất tốt"
"Từ nhỏ nó chính là như vậy, giống như chưa từng không thể rời bỏ ai, không biết đuổi theo, cũng không biết cứu vãn" Dương Ngộ Thu nở nụ cười, im lặng một lát mới lên tiếng nói "Sau khi lớn lên cùng chị cũng không nói gì, nếu chị không tìm nó nói xin lỗi, khả năng cả đời nó cũng sẽ không về nhà."
"Bây giờ...!gọi anh ấy tới sao?" Lý Bạch cầm điện thoại thử hỏi.
Dương Ngộ Thu lại lắc đầu, đôi mắt đang cười của cô nhìn khuôn mặt Lý Bạch "Bấm lỗ tai nha? Khuyên tai nhìn rất đẹp."
Lý Bạch không khỏi chột dạ, cụp mắt nhìn, cánh tay và mu bàn tay đều biến sắc, nhất là trên các đốt ngón tay – hắn lại xấu hổ, nếu nghiêm trọng hơn còn là toàn thân đều phiếm hồng.
Bây giờ tình trạng nghiêm trọng nhất đang xảy ra.
"Dương Tiễn đưa đúng không?" Dương Ngộ Thu cố tình còn muốn hỏi như vậy.
"Ừm" Lý Bạch gật gật đầu, thành thật trả lời.
"Vừa nhìn đã biết thẩm mỹ em chị rồi." Ý cười Dương Ngộ Thu càng đậm "Cũng rất thích tặng đồ cho chị, hồi còn bé nghèo rớt mồng tơi, nó tự mình làm khó, nhất định phải chạy đến trạm xe lửa bán kem que, bỏ trong cái hộp, bán không được vì đang tan đi, nó tự mình một cây lại một cây mà ăn hết, góp hết tiền mùa hè đó mua cho chị một cái dây xích tay, cũng đỏ đỏ thế này.
Nó thích màu đỏ."
"Em có thể nhìn không?" Lý Bạch nhấc mi mắt lên.
"Đứt mất rồi." Dương Ngộ Thu lại ăn vài miếng rau xanh, tựa như đang tránh đi ánh mắt Lý Bạch "Nói đến cái này, có lúc chị rất lo lắng cho Dương Tiễn, mỗi ngày như thế đều cố chấp với bản thân mình, mua đồ tặng, học tập nặng còn đi làm thêm nhiều việc, nhưng đó đều là chuyện nhỏ, nó còn có chút tính thiếu máu bẩm sinh, vất vả dẫn nó chạy đi, nó lại đi xưng đại ca, động một tí đã cùng người ta đánh nhau."
"Tính thiếu máu bẩm sinh?"
"Đúng vậy, hồi nhỏ vừa ra máu sẽ nửa ngày không ngừng được, sau đó ngừng lại cũng phải dưỡng lâu, khuôn mặt mới có chút huyết sắc, lúc đó em quá nhỏ khả năng cũng không nhớ rõ" Dương Ngộ Thu nhẹ nhàng nói "Cho nên chị mới cảm thấy, phải dẫn nó chạy đi, chạy trốn thật xa.
Sau đó đến Bắc Kinh cũng khám ra nguyên nhân là bệnh thalassemia, một loại di truyền tính biến dị bệnh về máu, người bệnh nặng thậm chí còn không thể sống khi còn nhỏ, may nó là mức độ biến dị loại cực kỳ nhẹ, đến lúc thành niên tương đối an toàn, bình thưởng cần hấp thụ nhiều vitamin B12, không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường, nhưng khi bị thương chảy máu ở phương diện này cần phải cẩn thận đúng không? Đứa nhỏ này tự mình cũng biết, nhưng nó hay bướng bỉnh, không coi thân thể mình ra gì mà."
Lý Bạch nghe đến năm ngón tay đã nắm chặt, cảm giác như bị người ta đánh cho một gậy vào đầu, hắn nhớ đến lúc đầu, dưới ánh đèn đường, máu mũi nhỏ giọt mà tan vào lớp tuyết, Dương Tiễn nhưng lại ngồi liếm răng, nói tạm ổn chưa có rơi cái răng nào, gạt đi đề nghị đi bệnh viện của hắn, vẻ mặt không quan tâm, cũng không thể hiểu được mà muốn đánh với cả đám, Dương Tiễn bị vây đánh, chịu ít tổn thương nhưng lại chảy máu.
Còn có băng cá nhân, tăm bông iot và dấu vết trên cơ thể.
Mồ hôi Lý Bạch chảy càng nhiều, nghĩ thầm, Dương Tiễn chắc chắn điên rồi.
Cuối cùng là có bao nhiêu táo bạo, có bao nhiêu điều phẫn nộ đáng để đánh nhau – Dương Tiễn vốn là điên rồi.
Hắn hiểu được mình cũng sắp điên rồi.
Mà Dương Ngộ Thu nói ra những điều này, tâm tình lại như được thả lỏng, tình trạng cả người dường như khá hơn nhiều.
Cô cho Lý Bạch kết luận rằng, cho nên em phải khuyên nó một chút, cũng chăm sóc nó một chút, vì Dương Tiễn là người cần được chăm sóc.
Cô nhìn đồng hồ, nhắc Lý Bạch không nên bỏ qua chuyến xe cuối, nhưng giây tiếp theo lại chạy về phòng ngủ muốn hắn chờ một chút, khoảng chừng năm phút sau, cô chạy ra, xách hai cái túi cỡ không đều.
"Hai tháng này chị không ở đây, sinh nhật tuổi 21 của anh em cũng không cách nào tham gia được" Trước tiên cô đem cái túi nhỏ đưa cho Lý Bạch "Lúc đó giúp chị đưa cái này cho nó, nói là chị tặng quà chúc mừng, chúc nó sinh nhật vui vẻ, ngày đó còn nhớ chứ?"
Lý Bạch nhìn băng dán kín trên túi giấy, nói: "Hai mươi chín tháng chín dương lịch."
"Ừm." Dương Ngộ Thu hài lòng nói, đưa cho hắn cái túi lớn hơn "Còn cái này, ngày mai là ngày tám tháng tám, cũng là sinh nhật một người.
Cơ thể chị thế này cũng không đi tặng được, Tiểu Bạch sẽ giúp chị chạy một chút nhỉ."
"Ai vậy." Lý Bạch đứng lên, tay trái xách túi lớn, giẫm lên đôi giày vải để ngổn ngang chỗ cửa.
Tới gần cái cửa đóng chặt kia, hắn liền ngửi được mùi hương đốt, lúc này rất gay mũi.
"Anh em có một người bạn học chung cấp ba, cũng học ở Bắc Đại, ngành khảo cổ học" Dương Ngộ Thu giúp hắn mở cửa, trong mắt cũng ánh lên một loại tình cảm khác thường nào đó "Họ Triệu, chắc em cũng có ấn tượng nhỉ? Nhất định phải tự tay đưa đến, chị lập tức đưa địa chỉ của người đó cho em.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook