Chim Công Trắng
-
Chương 49: Tuần trăng mật
Cuối tuần, thời tiết tốt, trời trong xanh thẳm, Kỷ Nguyên ở nhà trồng hoa, không muốn ra ngoài.
Cô tìm được một loại dây leo mới, gọi là rồng hoa hồng nhả châu, treo một chuỗi hoa, chưa nở là màu trắng ngà, nở một nửa là màu hồng phấn, nở rộ là màu đỏ, rụng đi là màu đỏ tía.
Lý Mậu ở phòng sách, xem tài liệu về công ty mạng Hàng Châu kia, khách hàng chính, hàng cung ứng chủ yếu, tài sản nợ nần, lưu lượng tiền mặt…
Phải nắm chắc mọi việc trong đầu.
Anh thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, thấy cô khoái trá ở bên ngoài.
Cách tấm vải thưa, anh hỏi: “Đây đều là những thực vật anh nhìn quen từ hồi nhỏ, chẳng biết tại sao em say mê.”
Cô nói: “Em tưởng rằng cỏ thơm trong Sở Từ, những dây leo trong Hành Vu uyển Hồng Lâu Mộng, đều là viết ảo. Hiện tại xem ra đều có cả.”
Anh nói: “Lát nữa, anh dẫn em đi dạo vườn bách thảo, nhiều thứ tốt lắm.”
Cô ngẩng đầu, hỏi: “Có thứ gì tốt?”
Anh đáp: “Hoa hòa tước, dây hoa cẩm thạch, trà hoa vàng.”
Cô nghe xong động lòng, hỏi: “Có thể trồng trong nhà không?”
Anh nói: “Trồng được, anh mua cho em.”
Cô nhoẻn miệng cười.
Lý Mậu nói: “Người bạn họ Phó kia đã trở về, trà nhà cậu ta ngon lắm, buổi chiều chúng ta đến uống chùa mấy tách.”
Kỷ Nguyên nói được.
Vị kia tên là Phó Tương, rất có tiếng, chưa từng gặp mặt, nuôi ngựa gọi là Katyusha, có lẽ là một người thú vị.
Bọn họ lúc này đang an nhàn thoải mái, người đau đầu chính là nhà họ Liêu.
Tổn thất tiền bạc là một phần, Liêu Tuấn không thận trọng, các đổng sự ngờ vực anh ta có khả năng điều khiển cả tập đoàn hay không.
Hơn nữa sau khi bà cụ qua đời, cha Liêu Tuấn sức khỏe không tốt, thường xuyên nghỉ ngơi an dưỡng.
Mỗi một hành động của Liêu Tuấn càng khiến người ta chú ý hơn.
Buổi chiều, hai người xuống lầu, ra ngoài thăm bạn.
Nhà Phó Tương nằm tại phố xá sầm uất, nhưng rất thanh tĩnh, bên ngoài trồng đủ loại cây hoa.
Phong cảnh đều có một thời điểm đẹp nhất, lúc đổ mưa phùn là nhìn đẹp nhất.
Nhà họ Phó xinh xắn, trong cửa chính trồng chuối tây, vào cửa là căn lầu nhỏ, sân nhà kiểu Tô Thức, không cần ngói đen, dùng ngói xanh Lĩnh Nam, nhập gia tùy tục.
Cạnh đường mòn là một pho tượng Phật bằng đá, một hồ phun nước và một rừng trúc nhỏ.
Bên rừng trúc loáng thoáng một cái ao nhỏ, bên cạnh là một cái cây to, giữa bóng cây đặt bàn đá ghế đá, có một người trẻ tuổi đang đọc sách giải trí.
Trên cái cây to treo lồng chim bằng sắt, có chim hoàng anh, sáo đen, họa mi, vẹt.
Cảnh tượng này rất tĩnh mịch, khiến người ta hơi ngẩn ngơ, rõ ràng bên ngoài là phố xá sầm uất ngựa xe như nước, thoắt cái đã là bức họa cổ.
Tại rừng trúc có một cái lu lớn, chôn nghiêng trong bùn đất.
Kỷ Nguyên hỏi: “Cái lu này dùng để làm gì?”
Lý Mậu đáp: “Bình thường tâm trạng cậu ta không tốt, sẽ gào thét trút giận trong miệng lu.”
Kỷ Nguyên nở nụ cười, nói: “Anh ta ở tại một nơi như vậy, tâm trạng còn có thể không tốt sao?”
Lý Mậu nói: “Cậu ta khá nhỏ mọn, một chút việc nhỏ thôi sẽ tức giận rất lâu.”
Lời này bị Phó Tương nghe được, từ lúc Lý Mậu đẩy cửa đi vào, anh ta đã thấy.
Quả thực coi chủ nhân anh ta chết rồi, ngay cả chào hỏi cũng không có, lúc này còn nói anh ta nhỏ mọn.
Phó Tương không đọc sách nữa, hỏi Lý Mậu: “Làm sao cậu biết tôi vừa làm trà mới?”
Lý Mậu nở nụ cười, dẫn Kỷ Nguyên ngồi bên cạnh bàn đá, tiện tay lật xem mấy quyển sách Phó Tương đã đọc, hỏi: “Đây là cái gì? Bản đồ thành cổ? Côn khúc công xích phổ?”
Phó Tương nói phải, pha trà, anh ta nhìn Kỷ Nguyên một cái, hỏi Lý Mậu: “Vị này chính là người đẹp cậu đang giấu trong nhà vàng à?”
Lý Mậu nhoẻn miệng cười, Kỷ Nguyên mỉm cười.
Phó Tương nói với Lý Mậu: “Cậu cũng may mắn đấy, Nhàn đình thiếp và Tình tuyết thiếp rõ ràng khó tìm thấy cùng, thế mà đều bị cậu tìm được.”
Lý Mậu nói: “Đây là duyên phận.”
Phó Tương nói: “Cậu xem những thành cổ từ nam chí bắc, tường thành ngàn năm đều hủy đi, làm thành đường quốc lộ, chỉ còn mang tên địa danh. Chẳng lẽ chúng nó đều không có duyên?”
Lý Mậu trêu chọc: “Ngài Phó, chuyện đáng tiếc có rất nhiều, cái lu lớn nhà cậu sắp chứa không được rồi.”
Phó Tương vẫn ở đó bực bội, Kỷ Nguyên lần đầu nhìn thấy người kỳ quái như vậy.
Lý Mậu uống một ngụm trà, nói: “Cậu phải dùng việc tầm thường làm tỉnh táo tinh thần.”
Phó Tương nói: “Việc tầm thường chính là xem kịch. Đều hát rằng người đọc sách hẹp hòi, hắn hãnh diện làm Trạng Nguyên, luôn trở về làm nhục người hồi trước coi khinh hắn. Tôi nhớ Trạng Nguyên trong sách sử đâu có như vậy.”
Kỷ Nguyên nở nụ cười trước.
Lý Mậu cũng cười, nói: “Người tầm thường tôi đây, đến nhà cậu là muốn hỏi cậu một việc tầm thường.”
Phó Tương nói: “Cậu nói đi.”
Lý Mậu nói: “Gần đây nhân viên săn đầu người giới thiệu với tôi một vị quản lý cao cấp tên là Trần Nam, tôi xem lý lịch, là cấp dưới cũ của nhà cậu. Cậu cho ý kiến đi?”
Phó Tương nói: “Tôi có thể có ý kiến gì đây? Tôi không thích nói xấu người khác. Hơn nữa gia đình tôi là chủ cũ của anh ta, khó tránh khỏi pha lẫn chút cảm xúc, càng nên tránh khơi dậy sự nghi ngờ.”
Lý Mậu nói: “Cậu công bằng nhất, không cần tránh né.”
Phó Tương nở nụ cười, nói: “Vậy tôi sẽ
nói thẳng. Tội danh của anh ta là vấn đề kinh tế, mở công ty bên ngoài, lợi dụng chức quyền tiếp nhận nghiệp vụ tập đoàn, rất tham lam. Lúc ngành nghề phát triển tốt, chúng tôi cũng mở một con mắt nhắm một con mắt. Năm nay kinh tế sa sút, tập đoàn muốn tìm người chịu thay giảm xuống lợi nhuận, đúng lúc thay người.” Lý Mậu gật đầu, nói: “Thì ra là thế, trong lòng tôi có cân nhắc.”
Phó Tương muốn giữ Lý Mậu lại đánh cờ, Lý Mậu nói không đánh, Phó Tương lại nghĩ đến con dấu do Lý Mậu khắc, nhờ anh khắc cho đá Thọ Sơn, Lý Mậu nói không rảnh.
Phó Tương rất tức giận, nói: “Trà cũng uống rồi. Cái cậu muốn nghe tôi cũng nói hết. Ông đây nhờ cậu làm chút chuyện, giống như cầu xin tổ tông ấy.”
Lý Mậu cười nói: “Bây giờ mới coi tôi cao quý à.”
Phó Tương quay đầu cầu Kỷ Nguyên, nói: “Cô nhất định có biện pháp trị cậu ta!”
Kỷ Nguyên cười không nói.
Lý Mậu nói: “Chúng tôi đi trước. Lần sau cậu có trà mới, chúng tôi lại đến.”
Trên đường về nhà, Lý Mậu nói có một đoạn tường thành nhà Minh, cao ngất sừng sững, một hồ nước triều Tấn, mạch nước không đứt đoạn, còn có đạo quán thời Hán, hương khói không dứt.
Kỷ Nguyên nói: “Cổ thành vẫn còn đây, Phó Tương này rất có chủ nghĩa lý tưởng.”
Lý Mậu nói: “Cậu ta sinh bệnh, thích phát cuồng. Mấy năm nay mới dưỡng bệnh khỏe lại.”
Kỷ Nguyên à một tiếng.
Lý Mậu nói: “Cậu ta luôn rất tỉnh táo, làm việc cũng có thứ tự. Nhưng ai khiến cậu ta không vui, cậu ta chắc chắn sẽ phát điên. Người nhà muốn chữa khỏi chứng hưng cảm của cậu ta, đưa cậu ta gặp bác sĩ tâm lý mấy năm rồi.”
Kỷ Nguyên dường như hơi đăm chiêu.
Về đến nhà, Kỷ Nguyên nhớ mãi Phó Tương này, cô hỏi Lý Mậu: “Có lẽ anh ta bình thường, là người khác không bình thường.”
Lý Mậu nói: “Điều này cũng có khả năng. Nhưng hai chữ bình thường này, bản thân phải cùng với số đông.”
Kỷ Nguyên thở dài, lại hỏi rất nhiều chuyện về Phó Tương.
Anh cười nói: “Nhóc Nguyên, anh muốn ghen. Lần đầu tiên khi em nhìn thấy anh, cũng không có nhiều vấn đề như vậy.”
Cô nói: “Em sợ sinh bệnh giống Phó Tương, chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu không quen biết anh.”
Lý Mậu dịu dàng một chút, cúi đầu hôn cô một cái, đây là nụ hôn trấn an.
Kỷ Nguyên phớt lờ anh, tránh đi đến phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong sấy khô tóc, cô trốn trong chăn, lại đi vào thế giới nhỏ.
Anh hết cách với cô, tắm rửa xong, thấy cô còn chưa ra, anh liền nằm với cô, phô trương thanh thế nói: “Cái tên Phó Tương kia, lần sau anh nhất định phải tìm cậu ta tính sổ.”
Kỷ Nguyên không lên tiếng.
Lý Mậu nói: “Nhóc Nguyên, bây giờ em hơi giống sushi cuộn, còn có chút giống xâu thịt trong oden.”
Kỷ Nguyên xoay lại ló đầu ra, nói: “Anh mới là oden đó!”
Lý Mậu hỏi: “Dáng vẻ vừa rồi của em, cố ý làm anh sợ phải không?”
Kỷ Nguyên chẳng nói lời nào.
Lý Mậu trực tiếp vươn tay tháo ra khuy cổ áo của cô, dời xuống cởi ra từng cái một.
Cô luôn nhìn ánh mắt anh.
Anh không giận cô, chỉ là muốn cô. Hành động của anh rất trực tiếp, không dịu dàng, đè lại cổ tay cô, bao vây cô.
Cô nhìn anh một lúc như vậy, ngây ngốc nhìn anh.
Anh hôn môi cô, cạy mở hàm răng cô, đầu lưỡi quấn lấy nhau. Khi dưới thân anh dùng sức, cô chỉ cảm thấy thắt lưng rất mềm, hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của anh.
Anh chiếm giữ cô, không cho cô chỗ nào để khống chế, anh chẳng nói đạo lý gì hết.
Anh thích dáng vẻ sắc mặt cô ửng đỏ, trên người cô rất dễ chịu, anh cười với cô, cô muốn vươn tay đánh mặt anh, nhưng lại không đánh thật.
Anh cười ra tiếng, vô lại hôn lên tay cô, hai người náo loạn trên giường hồi lâu, sầu triền miên, lăn qua lăn lại tới nửa đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook