CHIỀU VỢ 7 7 49 NGÀY
-
Chương 17: Đố kỵ
“Thừa Vinh, chuyện gì xảy ra vậy hả, tại sao em lại thiếu tiền tới mức này, em…” Chử Thừa Ân giơ tay phải lên chuẩn bị dạy dỗ đứa em trai sinh đôi của mình giống như một người ba.
Chử Thừa Vinh lại nhanh nhẹn nhảy một cái qua bên cạnh, thế là lại trốn sau lưng của Tô Nghiên.
Thiếu chút nữa đã tai bay vạ gió, may mắn là Chử Thừa Ân kịp thời thu tay lại, bàn tay lướt qua trên mặt của Tô Nghiên.
“Xin, xin lỗi cô.” Chử Thừa Ân vội vàng nói xin lỗi, lúc nói chuyện lại hơi lắp bắp, anh ta nhớ đến lúc nãy vừa vặn lòng bàn tay của mình sượt qua gò má của cô.
Cảm xúc mịn màng mềm mại đó.
Làn da của cô trắng nõn, giống là cái trứng gà vừa mới lột xác, nếu như sờ lên chắc chắn cũng rất dễ chịu.
Sắc mặt của Chử Thừa Ân có chút quái dị, Tô Nghiên không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: “Nếu như hai người đã quen biết với nhau, cũng không thể coi như là lừa gạt được, là do tôi hiểu lầm. Chử tổng, tôi sẽ trả phí sửa xe cho anh.”
“Gọi tôi là Thừa Ân là được rồi.” Dừng lại một chút, Chử Thừa Ân mới nói tiếp: “Không có chuyện gì đâu, công ty bảo hiểm sẽ bồi thường, tôi biết là cô cũng không phải cố ý, không cần cô phải chịu trách nhiệm đâu.”
“Chuyện này sao có thể được chứ, là do tôi gây ra mà, đương nhiên tôi phải chịu trách nhiệm tới cùng.”
“Chúng ta có phải bạn bè không? Là bạn bè thì đừng có nhắc đến chuyện tiền bạc.”
Thật ra cũng không chỉ là muốn làm bạn bè đơn giản như vậy, bởi vì lúc nãy tiếp xúc ngoài ý muốn, thế là Chử Thừa Ân lại bắt đầu nghĩ tới nếu như quả thật có thể xem cô… vậy thì đó là một chuyện tốt đẹp tới cỡ nào.
Thế nhưng mà anh ta cũng biết đây chẳng qua là suy nghĩ mà thôi, Tô Nghiên sắp kết hôn rồi, Chử Thừa Ân không khỏi bắt đầu có chút đố kị người đàn ông có thể có được cô.
Sau này anh ta sẽ có “tính phúc” biết bao nhiêu đây.
Tô Nghiên chỉ là mỉm cười rất thản nhiên, không biết từ lúc nào đã nâng cấp đến cấp độ cao như thế này, nhưng mà có thể làm bạn của cậu chủ nhà họ Chử, đây quả thật là phúc phận đã tu được về kiếp trước.
Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, bây giờ còn ở trong phòng của một người đàn ông độc thân hình như cũng không quá phù hợp, hơn nữa hai anh em đó rõ ràng có chuyện riêng cần nói với nhau, sau khi nói lời cảm ơn thì Tô Nghiên nói tạm biệt trước.
Lại trở về công ty làm việc ít nhất cũng là chuyện của một tháng sau, nhân sự và hoàn cảnh làm việc đều có thay đổi rất lớn, Tô Nghiên không nghĩ là còn có cơ hội để gặp gỡ cậu chủ của nhà họ Chử.
Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của cô là phải giữ vững tinh thần để ứng phó tốt chuyện hôn lễ.
Thứ năm, Trương Cường trực tiếp đi đến tìm Tô Nghiên để đi đến công ty tiệc cưới bàn chuyện bữa tiệc.
Tô Nghiên cảm thấy mình quả thật có cảm giác như là nàng dâu mới gả, đều không cần phải đi làm, chuyên tâm xử lý những “việc vặt” này, mỗi ngày ở trong nhà dọn dẹp phòng ốc, một ngày chuẩn bị ba bữa cơm cho hai cô gái nhỏ này.
Tần Lam đã từng hỏi: “Nghiên Nghiên, có chuyện gì xảy ra vậy, tớ cũng không thấy cậu yêu đương, sao đột nhiên lại muốn kết hôn?”
Tô Nghiên cắn răng, sắc mặt có chút tái nhợt: “Sao vậy, cậu cảm thấy Lăng Tiêu Quân không tốt à, tớ với anh ấy không phù hợp hả?”
“Không, tớ không có ý này đâu.” Cái đầu lắc lắc giống như là cái trống, thà hủy đi mười tòa miếu chứ không hủy đi một đám cưới, cô ấy không thể làm người xấu phá nhân duyên được, hơn nữa thật sự cảm thấy…
“Người đàn ông đó rất không tệ, nhưng mà lại mang tới cho người ta một loại cảm giác không thể nắm bắt được, anh ta quá lạnh lùng, mà cậu lại không phải là kiểu con gái hoạt bát sôi nổi. Hai người các cậu, nếu như cậu thật sự muốn kết hôn thì cậu phải chuyên tâm làm một người vợ ngốc?”
Mặc dù là bạn bè nói mắp mé, chuyện này lại cực kỳ khó mà mở miệng, Tô Nghiên cũng không tiếp lời.
Tần Lam cũng không tiếp tục hỏi nguyên nhân nữa, bạn bè sẽ không vạch trần vết sẹo của đối phương. Rất rõ ràng, cảm xúc của Nghiên Nghiên không phải là rất tốt, cô ấy cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là chân thành nói lời chúc phúc.
Đã lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi như thế, tối ngày hôm qua sau khi trò chuyện với Tần Lam, cô ngủ không được nên bật máy tính lên xem phim dài tập, mãi cho đến năm giờ sáng mới đi ngủ, lúc này chưa tới chín giờ thì lại bị Trương Cường kêu đi ra ngoài.
Tô Nghiên không ngừng ngáp dài, mà Trương Cường lại đứng ở trước mặt của cô, mang theo nụ cười thật thà, đang không ngừng lau mồ hôi túa ra do cái nắng gắt.
Nhìn anh ta, trong lòng có một loại cảm giác có lỗi.
Từ khi chuyện kết hôn được định và cho đến bây giờ, đừng nói là chú rể, ngay cả cô cũng không tham gia vào bao nhiêu, đều lại do một mình cậu trai này bận tối mặt. Có mấy lần anh ta gọi điện thoại cho cô, đúng lúc cô đang bận bịu, giọng điệu nói chuyện còn không tốt.
Giờ phút này mồ hôi đang không ngừng rơi xuống ở trên trán của anh ta, dọc theo gương mặt góc cạnh, đôi môi thật dày, chậm rãi trượt đến xương quai xanh, quần áo đơn bạc đã ướt đẫm, lộ ra làn da vàng săn chắc.
Mồ hôi trượt xuống từ xương quai xanh, lại lặng lẻ trượt vào trong ngực của anh ta…
Không ngờ tới cái tên nhóc nhìn có vẻ trung thực này vậy mà cũng có một dáng người rắn chắc gợi cảm như thế.
Phát giác được ánh mắt của mình quá mức thất thố, Tô Nghiên ngượng ngùng cười cười, đưa một tờ khăn giấy qua, sau đó lùi về phía sau một bước.
Trương Cường cầm lấy khăn giấy lau mồ hôi, nhìn thấy Tô Nghiên đang nhíu chặt lông mày, biết là cô không vui vẻ.
Cụ thể là bởi vì cái gì thì không thể đoán ra được, đành phải cười một cái thật tươi, một bộ dạng có một mình mình thì quả thật không dễ dàng gì, giải thích nói: “Thời gian cấp bách, nếu như lại không chuẩn bị kịp thì tôi sợ là ngày cưới sẽ phải hoãn lại. Tối ngày hôm qua thủ trưởng gọi điện thoại đến, căn dặn tôi nhất định trong ngày hôm nay phải hoàn thành hết tất cả mọi chuyện.”
Tối ngày hôm qua? Tô Nghiên nhớ đến, tại sao mình thân là vợ nhưng mà lại không có đãi ngộ này, hai ngày nay Lăng Tiêu Quân đi mà còn không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng có cảm giác khó chịu, có một loại ý tứ mượn đề tài để nói chuyện của mình: “Sao anh ấy lại không gọi điện thoại cho tôi? Kết hôn vốn là chuyện của hai người chúng tôi mà.”
Trương Cường vò đầu, có chút rối rắm: “Cô Tô à, cô đi theo tôi đi, tôi cũng rất vội vàng, lần này đặc biệt vì những chuyện này cho nên mới không đi theo bên cạnh của thủ trưởng. Một lát nữa, trước khi định đoạt thì cô lại gọi cho thủ trưởng nói kỹ hơn, có được không?”
Đã đi theo Lăng Tiêu Quân rất nhiều năm, Trương Cường mơ hồ cũng hiểu được tính cách của thủ trưởng, mặc dù hôn sự là do anh chủ động nói ra, nhưng mà thái độ đối với cô Tô lại có chút kỳ quái.
Đương nhiên những chuyện này không phải là chuyện mà một cảnh vệ nhỏ nhoi như anh ta có thể nhiều chuyện được.
“Sau khi quá trình hôn lễ định đoạt thì còn phải xin chỉ thị của ông chủ và bà chủ nữa, chỉ khi không có một sai sót nào thì nó mới có thể thực hiện được. Cho nên cô Tô, chúng ta phải tăng nhanh tốc độ đi.” Trên mặt của Trương Cường viết: ngày tận thế sắp tới rồi.
Kết quả là Tô Nghiên đành phải đồng ý ngồi lên xe quân đội của Trương Cường, phóng thẳng một mạch về phía công ty tiệc cưới.
Quên ăn sáng, Trương Cường cũng không có hỏi, bọn họ đã dưỡng thành thói quen ở quân đội, ngủ sớm dậy sớm sinh hoạt làm việc vĩnh viễn đều có quy luật, mỗi sáng đều ăn sáng vào lúc bảy giờ.
Nhìn hiện tại, bây giờ cũng đã sắp mười giờ rồi, nào biết được vợ tương lai của thủ trưởng vẫn mang cái bụng trống không.
Kết quả là Tô Nghiên phải mang theo cái bụng đói meo đi đến công ty tiệc cưới với Trương Cường, ngồi ở trên ghế tiếp đón khách gần cửa sổ của người ta.
Trương Cường cùng với cô tiếp tân trò chuyện với nhau rất vui vẻ, mà cô thì sao chứ, cô thì đang ngẩn người nhìn những bông hoa hồng xếp thành đoá ở bên trong tủ kính.
Chử Thừa Vinh lại nhanh nhẹn nhảy một cái qua bên cạnh, thế là lại trốn sau lưng của Tô Nghiên.
Thiếu chút nữa đã tai bay vạ gió, may mắn là Chử Thừa Ân kịp thời thu tay lại, bàn tay lướt qua trên mặt của Tô Nghiên.
“Xin, xin lỗi cô.” Chử Thừa Ân vội vàng nói xin lỗi, lúc nói chuyện lại hơi lắp bắp, anh ta nhớ đến lúc nãy vừa vặn lòng bàn tay của mình sượt qua gò má của cô.
Cảm xúc mịn màng mềm mại đó.
Làn da của cô trắng nõn, giống là cái trứng gà vừa mới lột xác, nếu như sờ lên chắc chắn cũng rất dễ chịu.
Sắc mặt của Chử Thừa Ân có chút quái dị, Tô Nghiên không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: “Nếu như hai người đã quen biết với nhau, cũng không thể coi như là lừa gạt được, là do tôi hiểu lầm. Chử tổng, tôi sẽ trả phí sửa xe cho anh.”
“Gọi tôi là Thừa Ân là được rồi.” Dừng lại một chút, Chử Thừa Ân mới nói tiếp: “Không có chuyện gì đâu, công ty bảo hiểm sẽ bồi thường, tôi biết là cô cũng không phải cố ý, không cần cô phải chịu trách nhiệm đâu.”
“Chuyện này sao có thể được chứ, là do tôi gây ra mà, đương nhiên tôi phải chịu trách nhiệm tới cùng.”
“Chúng ta có phải bạn bè không? Là bạn bè thì đừng có nhắc đến chuyện tiền bạc.”
Thật ra cũng không chỉ là muốn làm bạn bè đơn giản như vậy, bởi vì lúc nãy tiếp xúc ngoài ý muốn, thế là Chử Thừa Ân lại bắt đầu nghĩ tới nếu như quả thật có thể xem cô… vậy thì đó là một chuyện tốt đẹp tới cỡ nào.
Thế nhưng mà anh ta cũng biết đây chẳng qua là suy nghĩ mà thôi, Tô Nghiên sắp kết hôn rồi, Chử Thừa Ân không khỏi bắt đầu có chút đố kị người đàn ông có thể có được cô.
Sau này anh ta sẽ có “tính phúc” biết bao nhiêu đây.
Tô Nghiên chỉ là mỉm cười rất thản nhiên, không biết từ lúc nào đã nâng cấp đến cấp độ cao như thế này, nhưng mà có thể làm bạn của cậu chủ nhà họ Chử, đây quả thật là phúc phận đã tu được về kiếp trước.
Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, bây giờ còn ở trong phòng của một người đàn ông độc thân hình như cũng không quá phù hợp, hơn nữa hai anh em đó rõ ràng có chuyện riêng cần nói với nhau, sau khi nói lời cảm ơn thì Tô Nghiên nói tạm biệt trước.
Lại trở về công ty làm việc ít nhất cũng là chuyện của một tháng sau, nhân sự và hoàn cảnh làm việc đều có thay đổi rất lớn, Tô Nghiên không nghĩ là còn có cơ hội để gặp gỡ cậu chủ của nhà họ Chử.
Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của cô là phải giữ vững tinh thần để ứng phó tốt chuyện hôn lễ.
Thứ năm, Trương Cường trực tiếp đi đến tìm Tô Nghiên để đi đến công ty tiệc cưới bàn chuyện bữa tiệc.
Tô Nghiên cảm thấy mình quả thật có cảm giác như là nàng dâu mới gả, đều không cần phải đi làm, chuyên tâm xử lý những “việc vặt” này, mỗi ngày ở trong nhà dọn dẹp phòng ốc, một ngày chuẩn bị ba bữa cơm cho hai cô gái nhỏ này.
Tần Lam đã từng hỏi: “Nghiên Nghiên, có chuyện gì xảy ra vậy, tớ cũng không thấy cậu yêu đương, sao đột nhiên lại muốn kết hôn?”
Tô Nghiên cắn răng, sắc mặt có chút tái nhợt: “Sao vậy, cậu cảm thấy Lăng Tiêu Quân không tốt à, tớ với anh ấy không phù hợp hả?”
“Không, tớ không có ý này đâu.” Cái đầu lắc lắc giống như là cái trống, thà hủy đi mười tòa miếu chứ không hủy đi một đám cưới, cô ấy không thể làm người xấu phá nhân duyên được, hơn nữa thật sự cảm thấy…
“Người đàn ông đó rất không tệ, nhưng mà lại mang tới cho người ta một loại cảm giác không thể nắm bắt được, anh ta quá lạnh lùng, mà cậu lại không phải là kiểu con gái hoạt bát sôi nổi. Hai người các cậu, nếu như cậu thật sự muốn kết hôn thì cậu phải chuyên tâm làm một người vợ ngốc?”
Mặc dù là bạn bè nói mắp mé, chuyện này lại cực kỳ khó mà mở miệng, Tô Nghiên cũng không tiếp lời.
Tần Lam cũng không tiếp tục hỏi nguyên nhân nữa, bạn bè sẽ không vạch trần vết sẹo của đối phương. Rất rõ ràng, cảm xúc của Nghiên Nghiên không phải là rất tốt, cô ấy cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là chân thành nói lời chúc phúc.
Đã lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi như thế, tối ngày hôm qua sau khi trò chuyện với Tần Lam, cô ngủ không được nên bật máy tính lên xem phim dài tập, mãi cho đến năm giờ sáng mới đi ngủ, lúc này chưa tới chín giờ thì lại bị Trương Cường kêu đi ra ngoài.
Tô Nghiên không ngừng ngáp dài, mà Trương Cường lại đứng ở trước mặt của cô, mang theo nụ cười thật thà, đang không ngừng lau mồ hôi túa ra do cái nắng gắt.
Nhìn anh ta, trong lòng có một loại cảm giác có lỗi.
Từ khi chuyện kết hôn được định và cho đến bây giờ, đừng nói là chú rể, ngay cả cô cũng không tham gia vào bao nhiêu, đều lại do một mình cậu trai này bận tối mặt. Có mấy lần anh ta gọi điện thoại cho cô, đúng lúc cô đang bận bịu, giọng điệu nói chuyện còn không tốt.
Giờ phút này mồ hôi đang không ngừng rơi xuống ở trên trán của anh ta, dọc theo gương mặt góc cạnh, đôi môi thật dày, chậm rãi trượt đến xương quai xanh, quần áo đơn bạc đã ướt đẫm, lộ ra làn da vàng săn chắc.
Mồ hôi trượt xuống từ xương quai xanh, lại lặng lẻ trượt vào trong ngực của anh ta…
Không ngờ tới cái tên nhóc nhìn có vẻ trung thực này vậy mà cũng có một dáng người rắn chắc gợi cảm như thế.
Phát giác được ánh mắt của mình quá mức thất thố, Tô Nghiên ngượng ngùng cười cười, đưa một tờ khăn giấy qua, sau đó lùi về phía sau một bước.
Trương Cường cầm lấy khăn giấy lau mồ hôi, nhìn thấy Tô Nghiên đang nhíu chặt lông mày, biết là cô không vui vẻ.
Cụ thể là bởi vì cái gì thì không thể đoán ra được, đành phải cười một cái thật tươi, một bộ dạng có một mình mình thì quả thật không dễ dàng gì, giải thích nói: “Thời gian cấp bách, nếu như lại không chuẩn bị kịp thì tôi sợ là ngày cưới sẽ phải hoãn lại. Tối ngày hôm qua thủ trưởng gọi điện thoại đến, căn dặn tôi nhất định trong ngày hôm nay phải hoàn thành hết tất cả mọi chuyện.”
Tối ngày hôm qua? Tô Nghiên nhớ đến, tại sao mình thân là vợ nhưng mà lại không có đãi ngộ này, hai ngày nay Lăng Tiêu Quân đi mà còn không gọi cho cô một cuộc điện thoại nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng có cảm giác khó chịu, có một loại ý tứ mượn đề tài để nói chuyện của mình: “Sao anh ấy lại không gọi điện thoại cho tôi? Kết hôn vốn là chuyện của hai người chúng tôi mà.”
Trương Cường vò đầu, có chút rối rắm: “Cô Tô à, cô đi theo tôi đi, tôi cũng rất vội vàng, lần này đặc biệt vì những chuyện này cho nên mới không đi theo bên cạnh của thủ trưởng. Một lát nữa, trước khi định đoạt thì cô lại gọi cho thủ trưởng nói kỹ hơn, có được không?”
Đã đi theo Lăng Tiêu Quân rất nhiều năm, Trương Cường mơ hồ cũng hiểu được tính cách của thủ trưởng, mặc dù hôn sự là do anh chủ động nói ra, nhưng mà thái độ đối với cô Tô lại có chút kỳ quái.
Đương nhiên những chuyện này không phải là chuyện mà một cảnh vệ nhỏ nhoi như anh ta có thể nhiều chuyện được.
“Sau khi quá trình hôn lễ định đoạt thì còn phải xin chỉ thị của ông chủ và bà chủ nữa, chỉ khi không có một sai sót nào thì nó mới có thể thực hiện được. Cho nên cô Tô, chúng ta phải tăng nhanh tốc độ đi.” Trên mặt của Trương Cường viết: ngày tận thế sắp tới rồi.
Kết quả là Tô Nghiên đành phải đồng ý ngồi lên xe quân đội của Trương Cường, phóng thẳng một mạch về phía công ty tiệc cưới.
Quên ăn sáng, Trương Cường cũng không có hỏi, bọn họ đã dưỡng thành thói quen ở quân đội, ngủ sớm dậy sớm sinh hoạt làm việc vĩnh viễn đều có quy luật, mỗi sáng đều ăn sáng vào lúc bảy giờ.
Nhìn hiện tại, bây giờ cũng đã sắp mười giờ rồi, nào biết được vợ tương lai của thủ trưởng vẫn mang cái bụng trống không.
Kết quả là Tô Nghiên phải mang theo cái bụng đói meo đi đến công ty tiệc cưới với Trương Cường, ngồi ở trên ghế tiếp đón khách gần cửa sổ của người ta.
Trương Cường cùng với cô tiếp tân trò chuyện với nhau rất vui vẻ, mà cô thì sao chứ, cô thì đang ngẩn người nhìn những bông hoa hồng xếp thành đoá ở bên trong tủ kính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook