Chiều Theo Sở Thích Của Em
-
Chương 5
Editor: Sapoche
Nghe thấy Chu Yến Kinh nói thế, Mạnh Đan Chi trừng mắt nhìn anh.
Cô cần phải nói chuyện rõ ràng với anh một chút, “Là em nói nhưng không phải người bình thường đều sẽ nghĩ như thế sao?”
Chu Yến Kinh nói: “Anh không nói thế.”
“Em cũng không có.” Mạnh Đan Chi dựa lưng vào trên ghế, “Chính là anh đấy.”
Vốn dĩ tiếng hai người nói chuyện không lớn, một câu phản bác với âm lượng cao này, Tưởng Đông tự xem mình như không khí.
Thư ký hay gì đấy, chính là như thế đấy.
Anh ấy quả thật chưa có nghe thấy gì.
Mạnh Đan Chi cũng phát hiện có người ở đây, một tay che khuất màn hình di động của anh, “Chu Yến Kinh, thư ký của anh còn ở đây đấy, anh đừng nói nữa.”
Chu Yến Kinh khóa màn hình di động.
“Em muốn lựa chọn ngày nào?”
Lựa chọn? Ngày nào?
Đầu óc của Mạnh Đan Chi lúc này đều là chuyện khi nãy, nghe thấy anh hỏi như thế, nhìn anh chừng nửa phút: “Trước mặt người ngoài…”
Cô đưa tay, móng tay ở trên mu bàn tay anh cọ cọ nhẹ mấy cái.
Cô không có làm móng giả, móng tay khỏe mạnh màu hồng nhạt, được cắt sửa xinh đẹp, cô biết cái gì gọi là trêu chọc người khác, cái gì gọi là đánh người.
“Anh Yến Kinh, chuyện này có gì thảo luận chứ.” Mạnh Đan Chi ám chỉ anh, “Nói chuyện nghiêm túc, không thích hợp.”
Còn sắp xếp thời gian, không lẽ anh còn nghĩ đây là công việc sao?
Thời gian của cô là của bản thân cô, không có thời gian khác cho anh đâu.
Tuy rằng hợp nhau đấy, nhưng nói chuyện này như bàn chuyện làm ăn thật sự làm người ta khó chịu.
Tưởng tượng đến đây, Mạnh Đan Chi cảm thấy không tốt lắm, vừa nãy còn giống như dụ dỗ anh, lúc này đã quay qua véo tay anh.
Chu Yến Kinh cúi đầu nhìn.
Cô đương nhiên là vì xả giận, nhưng mà sức lực cũng không lớn lắm.
“Tránh để em trách anh.” Chu Yến Kinh mặt không đổi sắc, cũng rút tay lại, mà nhắc nhở cô: “Để lại dấu vết, anh của em sẽ nhìn thấy.”
Mạnh Đan Chi nhanh chóng rút tay về.
Cô không sợ trời không sợ đất, nhưng sẽ sợ anh trai như sợ Đường Tăng của mình.
Sau khi mẹ tái hôn, rất nhiều chuyện ông nội sẽ chiều theo cô, nhưng anh trai Mạnh Chiếu Thanh thì không như thế, sẽ dạy dỗ cô, cũng sẽ trừng phạt cô.
Anh ấy thích nhất là giảng đạo lý.
Mạnh Đan Chi rất tò mò, Chu Yến Kinh và anh trai cô sao lại trở thành bạn bè được thế, hai người nhìn trông không giống người đi cùng đường.
Từ lúc cô có trí nhớ, hai người đã rất thân với nhau.
Hơn nữa, hình như anh trai cô cũng không chiếm được ưu thế nhiều lắm.
Mạnh Đan Chi suy nghĩ cẩn thận, nói không chừng Chu Yến Kinh cũng không thể chống đỡ được bài giảng đạo lý của Đường Tăng, cô cảm thấy được mình cần phải học tập anh trai nhiều một chút.
Cô nghĩ như thế thì thấy vui vẻ lên.
Chu Yến Kinh quay đầu nhìn cô một cái.
“Em ngủ đây.” Mạnh Đan Chi nhắm mắt lại, không muốn phản ứng với anh nữa.
- -
Không biết đã qua bao lâu, lúc tỉnh lại Mạnh Đan Chi có chút mơ mơ hồ hồ, trên người cô là tây trang của anh, vừa động một cái đã trượt xuống dưới.
Cô nắm lấy, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Còn chưa đến nữa sao?”
Hình như đường này không giống đường về nhà họ Mạnh.
“Anh muốn đi đâu thế?”
Chu Yến Kinh đang đeo một bên tai nghe nói chuyện điện thoại, nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Em tính để anh tay không đến nhà em à?”
“Anh cũng không phải chưa từng đi tay không đến nhà em.” Mạnh Đan Chi không biết nghĩ đến chuyện gì, không nhịn được cười, “Đúng không?”
“Có giống nhau sao?” Dù đang bận nhưng Chu Yến Kinh vẫn bình tĩnh hỏi.
Mạnh Đan Chi còn vô cùng nghiêm túc nghĩ qua, quả thật có chút đúng.
Cô nhìn qua, phát hiện anh đang xem tin tức, lúc cô chưa tỉnh lại, chắc là anh đang họp.
Nếu đánh giá Chu Yến Kinh một cách chuyên nghiệp mà nói, cô tuyệt đối sẽ cho tất cả điểm đều tốt.
Vốn dĩ Mạnh Đan Chi nghĩ bây giờ anh đang đi mua đồ này nọ, không ngờ đến là anh để cho Tưởng Đông vào cửa hàng lấy hai món đồ, sau đó Tưởng Đông đã đi xuống xe.
Dù sao thì thư ký cũng không thể nào đi theo anh đến nhà vợ tương lai được.
Mạnh Đan Chi vẫn đang xem mấy hộp quà, thấy anh đang xem tin tức, chủ động hỏi: “Anh Yến Kinh, anh mua gì vậy ạ?”
Lúc này giọng cô thật ra vô cùng dịu dàng.
Chu Yến Kinh nở nụ cười, “Tự em mở ra chẳng phải sẽ biết được à.”
Mạnh Đan Chi chớp chớp mắt, “Cái này không tốt lắm đâu.”
Còn muốn mang đến nhà cô, cũng không phải là cho cô mà.
Chu Yến Kinh nói: “Anh em không vui cũng là đối với anh.”
Mạnh Đan Chi vừa nghe, đã ngại ngùng ngồi dậy.
Dù sao cô cũng cảm thấy năm đó là vấn đề ngoài ý muốn của cô, bởi vì trước kia cùng với bọn Trần Thư Âm uống rượu, các cô ấy nói cô uống rượu vào thì không giống với vẻ bình tĩnh thường ngày.
Có phải do bản thân cô thấy Chu Yến Kinh đẹp trai quá, nên bướng bỉnh muốn bá vương ngạnh cung [1] anh không nhỉ?
[1] Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn r4 “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
Mạnh Đan Chi ngại ngùng hỏi anh, lỡ đâu là thật thì chẳng phải là nhắc nhở anh nhớ lại chuyện đêm đó à.
Cô không làm nữa, chuyển sang nói chuyện phiếm với Trần Thư Âm.
Lúc này Trần Thư Âm đang đi dạo phố bên ngoài, vứt túi đồ cho vệ sĩ phía sau, hỏi: [Tối qua cậu như thế nào rồi?]
Mạnh Đan Chi: [Vẫn ổn.]
Trần Thư Âm còn không biết bạn thân mình có tính cách thế nào sau, chữ vẫn ổn này đương nhiên là rất tốt, xem ra là rất hài hòa đấy.
Trước kia cô ấy chưa từng cảm thấy Chu Yến Kinh và Mạnh Đan Chi sẽ ở bên nhau.
Một người là bạn của anh trai cũng xem như là “anh trai” rồi, sao có thể cùng người mà mình xem là em gái xảy ra quan hệ, chỉ là mọi thứ đều ngoài ý muốn.
Chủ yếu là, Mạnh Đan Chi say rượu sẽ rất nhỏ nhen.
Cho nên chuyện ngoài ý muốn năm trước kia, đến bây giờ cô ấy cũng không biết có phải Mạnh Đan Chi ra tay trước hay là cả hai người đều chủ động.
Chuyện đó khác nhau rất lớn đấy.
Mạnh Đan Chi phàn nàn với cô ấy: [Hôm nay Trịnh Tâm Nhiễm hình như mời anh ấy nhưng bị anh ấy từ chối.]
Trần Thư Âm: [Không tệ, nói không chừng là vì cậu đấy.]
Mạnh Đan Chi: [Không thể nào.]
Sao lại khẳng định chắc chắn thế, Trần Thư Âm nói nhỡ đâu, nhưng vẫn không nói gì, dù sao cô ấy cũng không phải con giun trong bụng hai người họ.
Trần Thư Âm: [Thế đêm nay hai người ở chung với nhau sao?]
Mạnh Đan Chi: [Chắc là không đâu, hôm nay về nhà tớ ăn cơm, tớ có thể ở lại nhà, về phần anh ấy thì anh ấy đi về nhà mình.]
Sao không chính thức đính hôn, quang minh chính đại ở cùng nhau.
Trần Thư Âm ngồi xuống, trả lời cô: [Chi Chi, các cậu lâu rồi chưa gặp, sẽ không có cảm giác xa cách một ngày ngỡ ba thu chứ?]
Quả thật Mạnh Đan Chi không có.
Trần Thư Âm: [Nếu anh ấy đã trở về, chắc là cách ngày đính hôn không xa nữa đâu.]
-
Về đến bên ngoài nhà họ Mạnh, hai người lại đi ra như cũ.
Mạnh Đan Chi không biết mọi người có biết tối qua cô và Chu Yến Kinh ở cùng nhau hay không, nhưng dù sao người lớn cũng để hai người đính hôn rồi, cũng không thể tỏ vẻ gì nữa.
Chu Yến Kinh mang theo hộp quà, đưa tay cho cô.
Cũng không nghĩ rằng Mạnh Đan Chi vừa xuống xe đã trực tiếp đi trước luôn, không thể kiềm chế được mà muốn được gặp người trong nhà sao.
Cô chuẩn bị bước đi thì bị anh kéo lại.
“Làm gì thế?” Mạnh Đan Chi khó hiểu quay đầu lại, đã cảm thấy bàn tay của người đàn ông xoay một vòng rồi cầm lấy tay cô.
Chu Yến Kinh nói: “Cà vạt lỏng.”
Mạnh Đan Chi theo bản năng nhìn qua, hình như là có chút lỏng, nhưng mà nói với cô làm gì, là muốn cô giúp đỡ sao?
Cô tuyệt tình nói: “Tự mình làm đi.”
Chu Yến Kinh nâng một bàn tay khác lên, ý bảo một tay không thể làm được.
Tốt xấu gì đống quà này cũng là tặng cho nhà cô, Mạnh Đan Chi tương đối quan tâm, chủ động đến gần, đưa tay nhanh chóng thắt lại cho anh.
Cô oán thầm, anh thật sự là vô cùng quá đáng.
Thật ra, cô cảm giác bây giờ khí chất quanh người Chu Yến Kinh và hoàn cảnh thế này vô cùng hài hòa với nhau, cũng có thể là nguyên do xuất ngoại vài năm.
Giống như cậu trai nhà giàu ở Trung Quốc vừa đi du học trở về.
Lúc trước cô cũng bị gương mặt này câu dẫn, vì thế vẫn tiếp tục giữ động tác thân mật với anh.
Từ góc nhìn của Chu Yến Kinh mà nói, cô vô cùng nghiêm túc, ngón tay trắng nõn tinh tế quấn lấy cà vạt sẫm màu của anh, rất gây.
“Được rồi.”
Mạnh Đan Chi vỗ vỗ nhẹ vai anh.
Lúc hai người đứng ở cửa nói chuyện, người trong phòng đã sớm đi ra, nhìn thấy toàn bộ cảnh này.
“Khụ.”
Hai người đồng loạt nhìn sang thấy Mạnh Chiếu Thanh đang đứng ở đấy.
“Anh.” Mạnh Đan Chi lập tức rụt tay lại giấu ra sau lưng.
Lúc này cô không nhớ đến chuyện tối qua nữa, cẩn thận nghĩ lại, người đàn ông Chu Yến Kinh này hình như đã sớm biết được gì đấy rồi, cô thế mà những chỗ dễ thấy lại không nhìn thấy bất kỳ dấu vết gì.
À, vừa nãy còn dạy dỗ cô đừng nhéo lấy anh.
Thật sự là người đàn ông có nội tâm thâm trầm, tâm cơ sâu sắc.
Chu Yến Kinh nói: “Chiếu Thanh.”
Mạnh Đan Chi không kiên trì, cũng may không trực tiếp kêu anh trai.
Ba người cùng nhau vào trong, Mạnh Chiếu Thanh giống như không tận mắt nhìn thấy chuyện khi nãy, hỏi: “Hôm nay đến phòng phiên dịch cảm thấy thế nào?”
Chu Yến Kinh: “Mọi chuyện đều rất thuận lợi.”
“Tớ nghĩ đến cuối năm cậu mới trở về.”
“Vốn dĩ định tháng sau sẽ về, nhưng mà…”
Mạnh Đan Chi lén nghe hai người họ nói chuyện phiếm, đàn ông trong lúc nói chuyện đều không giống nhau, cô cũng rất hiếu kỳ chuyện ở nước ngoài của anh.
Về đến nhà, cô lập tức quẳng người này ra phía sau đầu luôn.
Chu Yến Kinh nhìn cô giống như chim nhỏ thoát khỏi lồng sắt, đi thẳng vào phòng bếp, còn có thể nghe thấy tiếng cô nói: “Tối nay có gì con thích ăn không ạ?”
“Có có có, cam đoan Chi Chi sẽ thích ăn.”
“Yêu mẹ Lý nhất.”
Mạnh Đan Chi vô cùng vui vẻ trở về phòng khách, nhìn Chu Yến Kinh cười vui vẻ: “Anh Yến Kinh, ngồi chỗ này.”
Cái này là dáng vẻ dính người à, giống như tinh tinh ấy.
So với người tối qua như là hai người hoàn toàn khác nhau.
-
Nhà họ Mạnh cũng không phải nhà nhỏ trong vùng này, trước kia giáo sư Mạnh còn trẻ đã bị bắt về quê hương, sau khi trở về thì sửa chữa lại căn nhà này.
“Yến Kinh đến đây.”
Giáo sư Mạnh đeo cặp kính viễn thị, cười tủm tỉm, “Ngồi.”
Chu Yến Kinh mỉm cười: “Ông nội Mạnh.”
Giáo sư Mạnh ừ một tiếng.
Người vừa lòng anh nhất trong nhà này chắc chính là ông.
Từ khi con dâu tái hôn, ông đã rất lo lắng cho hôn nhân của cháu gái mình, hoặc là sợ cháu gái không có mắt nhìn người.
Chu Yến Kinh là đứa nhỏ ông nhìn từ nhỏ đến lớn, biết rõ, không nói hai người yêu nhau thế nào, nhưng sau khi cưới Mạnh Đan Chi đương nhiên là từ từ mở lòng.
Về chuyện mà hai người đã làm trước khi kết hôn, ông thấy không vấn đề gì.
Nam nữ trẻ tuổi mà, thời đại xã hội không giống nhau. Hơn nữa Chu Yến Kinh là người chịu trách nhiệm chuyện mình làm, nếu không ông cũng sẽ không đồng ý để hai người bên nhau.
“Lâu rồi không gặp, trở nên chín chắn hơn rồi.” Giáo sư Mạnh cười nói: “Ông nghe nói hôm nay con đã đi nhận chức rồi, sẽ không đi nữa chứ?”
Chu Yến Kinh nói: “Tạm thời chưa có tính toán gì ạ.”
Ý tứ kín đáo mọi người đều hiểu rõ, nếu phía trên sắp xếp anh phải đi ra ngoài, chuyện của quốc gia quan trọng anh không có khả năng được từ chối.
Thừa dịp giáo sư Mạnh nói chuyện với anh, Mạnh Chiếu Thanh bảo Mạnh Đan Chi đi qua với anh ấy.
Mạnh Chiếu Thanh hỏi: “Tối hôm qua hai người ở chung sao?”
Mạnh Đan Chi phủ nhận: “Không có.”
“Chắc chắn là có.” Vẻ mặt Mạnh Chiếu Thanh không chút thay đổi, nói với cô: “Chi Chi, lúc nói dối em thích nhìn về phía bên phải.”
“…”
Mạnh Đan Chi thật sự không biết mình có thói quen này, muốn nói “Hai đứa em không làm gì cả” nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Lỡ đâu bị nhìn thấy sẽ rất xấu hổ.
Cô vô tội mở miệng: “Chuyện này không thể trách em, đó là phòng của anh ấy, anh ấy có chìa khóa.”
“Trước kia nói em dọn đi đi mà.” Mạnh Chiếu Thanh liếc cô, bỗng nhiên thở dài, “Vẫn là do anh trước kia không để ý, ngay từ đầu không nên để em ở cùng cậu ta.”
Khi đó anh nghĩ quan hệ của hai nhà rất tốt, đúng lúc Chu Yến Kinh cũng có phòng để trống.
Ai biết sẽ có ngày xảy ra chuyện thế này.
Mạnh Đan Chi có thể được coi là một nửa em gái, thế mà tên này cũng có thể xuống tay được, bởi vì chuyện này, lúc trước hai người còn đánh nhau một trận.
Hai người trước giờ đều là người lịch sự, nho nhã giờ đều bị thương.
Mạnh Chiếu Thanh nhớ đến chuyện này, kết quả vẫn có chút tốt đẹp hơn, bởi vì Mạnh Đan Cho xử lý vết thương cho anh ấy trước.
Sau đó mới giúp Chu Yến Kinh, hừ, chỉ là thuận tay làm thôi.
Bởi vì chuyện này, anh ấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
-
Nửa giờ sau, mọi người cùng ngồi trên bàn cơm.
Trước kia Chu Yến Kinh đến nhà họ Mạnh rất nhiều lần, mẹ Lý biết được khẩu vị của anh, còn vì anh mà làm mấy món anh thích.
Mạnh Đan Chi liếc nhìn, cảm thấy đãi ngộ này thật giống như con rể nhà họ Mạnh.
Nhà bọn họ không có thói quen ăn không nói, giáo sư mạnh lớn tuổi, bên cạnh còn có cháu trai, cháu gái nên đều hy vọng hai đứa nhỏ sẽ nói chuyện phiếm với ông.
Mười phút sau, giáo sư Mạnh nhớ đến chuyện quan trọng của hôm nay, ho khan một tiếng nói: “Đúng rồi, hai người các con đã lâu chưa gặp rồi, bây giờ còn chưa đính hôn nữa, phải chú ý một chút.”
Ông nhìn về phía Mạnh Đan Chi, người lớn tuổi nói chuyện này có chút ngại ngùng, nhưng ông là người lớn duy nhất trong nhà này.
Giáo sư Mạnh ho khan một chút: “Dù sao sau này cũng sẽ có cơ hội.”
Không phải, nhìn cô rồi nói chuyện này làm gì?
Mạnh Đan Chi lập tức học tập anh, nhìn về phía Chu Yến Kinh.
Những câu nói này nên để anh đi.
Nhớ cái bàn che khuất, Mạnh Đan Chi dùng chân đá đá anh, đều do anh tối hôm qua không nên đến chỗ đó, còn bị người trong nhà phát hiện ra.
“Chi Chi, nói em đấy, làm gì thế?” Mạnh Chiếu Thanh lên tiếng.
“… Em muốn ăn cái kia, không lấy được.” Mạnh Đan Chi chớp chớp mắt, chỉ chỉ cái dĩa sườn heo trước mặt Chu Yến Kinh.
Chu Yến Kinh đẩy cái dĩa đến trước mặt cô.
Người đàn ông này, ở trước mặt người lớn hoàn toàn khác khi ở với cô..
Cô mới cảm khái xong, chỉ thấy anh liếc nhìn mình một cái, sau đó nhìn về phía người lớn, “Không lừa ông, lần này con trở về còn một chuyện khác nữa đó là làm lễ đính hôn.”
Trên bàn ăn mọi người đều yên tĩnh lại.
“Con nói với người nhà rồi sao?” Giáo sư Mạnh hỏi.
“Bọn họ không can thiệp vào quyết định của con, tỏ vẻ ủng hộ.” Chu Yến Kinh vuốt cằm, lại nói: “Hơn nữa mẹ con thật sự rất thích Chi Chi.”
“Một khi đã thế, tìm một thời gian thích hợp bàn bạc một chút.”
“Được ạ.”
Mạnh Đan Chi vừa mới ăn sườn heo xong, chợt nghe bọn họ nói chuyện một hồi.
Nhanh như thế, nhanh như vậy luôn hả.
Chuyện đính hôn này, chắc không có âm mưu gì đâu nhỉ?
Nói không chừng kế hoạch của anh nhiều lắm, chuyện đính hôn nói trước để chiếm vị trí.
“Từ từ, mọi người có hỏi xem ý con thế nào chưa?” Mạnh Đan Chi cắt ngang, “Con là đương sự mà, còn chưa nói gì đâu.”
Mạnh Chiếu Thanh hỏi: “Chỉ là thấy em ăn vui vẻ như thế, không ai dám quấy rầy em ăn, em muốn nói gì?”
Mạnh Đan Chi: “?”
Bây giờ cô nên nói bằng lòng hay là có thể đây.
Giáo sư Mạnh gật đầu, cũng muốn biết cô muốn nói gì.
Trên bàn cơm chỉ còn âm thanh tiếng bát đũa va chạm, Chu Yến Kinh cong môi: “Nếu Chi Chi không đồng ý, thì chuyện này nói sau vậy.”
Hình như cũng nghĩ đến cô có thể sẽ không đồng ý, giáo sư Mạnh và Mạnh Chiếu Thanh đều quay sang nhìn cô.
Mạnh Đan Chi: “…”
Ông nội và anh trai đều nhìn cô, ngay cả thính lực của mẹ Lý trong phòng bếp cũng rất nhạy bén, bưng đồ ăn ra, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô.
Anh chắc không phải cố ý nhỉ.
Nghe thấy Chu Yến Kinh nói thế, Mạnh Đan Chi trừng mắt nhìn anh.
Cô cần phải nói chuyện rõ ràng với anh một chút, “Là em nói nhưng không phải người bình thường đều sẽ nghĩ như thế sao?”
Chu Yến Kinh nói: “Anh không nói thế.”
“Em cũng không có.” Mạnh Đan Chi dựa lưng vào trên ghế, “Chính là anh đấy.”
Vốn dĩ tiếng hai người nói chuyện không lớn, một câu phản bác với âm lượng cao này, Tưởng Đông tự xem mình như không khí.
Thư ký hay gì đấy, chính là như thế đấy.
Anh ấy quả thật chưa có nghe thấy gì.
Mạnh Đan Chi cũng phát hiện có người ở đây, một tay che khuất màn hình di động của anh, “Chu Yến Kinh, thư ký của anh còn ở đây đấy, anh đừng nói nữa.”
Chu Yến Kinh khóa màn hình di động.
“Em muốn lựa chọn ngày nào?”
Lựa chọn? Ngày nào?
Đầu óc của Mạnh Đan Chi lúc này đều là chuyện khi nãy, nghe thấy anh hỏi như thế, nhìn anh chừng nửa phút: “Trước mặt người ngoài…”
Cô đưa tay, móng tay ở trên mu bàn tay anh cọ cọ nhẹ mấy cái.
Cô không có làm móng giả, móng tay khỏe mạnh màu hồng nhạt, được cắt sửa xinh đẹp, cô biết cái gì gọi là trêu chọc người khác, cái gì gọi là đánh người.
“Anh Yến Kinh, chuyện này có gì thảo luận chứ.” Mạnh Đan Chi ám chỉ anh, “Nói chuyện nghiêm túc, không thích hợp.”
Còn sắp xếp thời gian, không lẽ anh còn nghĩ đây là công việc sao?
Thời gian của cô là của bản thân cô, không có thời gian khác cho anh đâu.
Tuy rằng hợp nhau đấy, nhưng nói chuyện này như bàn chuyện làm ăn thật sự làm người ta khó chịu.
Tưởng tượng đến đây, Mạnh Đan Chi cảm thấy không tốt lắm, vừa nãy còn giống như dụ dỗ anh, lúc này đã quay qua véo tay anh.
Chu Yến Kinh cúi đầu nhìn.
Cô đương nhiên là vì xả giận, nhưng mà sức lực cũng không lớn lắm.
“Tránh để em trách anh.” Chu Yến Kinh mặt không đổi sắc, cũng rút tay lại, mà nhắc nhở cô: “Để lại dấu vết, anh của em sẽ nhìn thấy.”
Mạnh Đan Chi nhanh chóng rút tay về.
Cô không sợ trời không sợ đất, nhưng sẽ sợ anh trai như sợ Đường Tăng của mình.
Sau khi mẹ tái hôn, rất nhiều chuyện ông nội sẽ chiều theo cô, nhưng anh trai Mạnh Chiếu Thanh thì không như thế, sẽ dạy dỗ cô, cũng sẽ trừng phạt cô.
Anh ấy thích nhất là giảng đạo lý.
Mạnh Đan Chi rất tò mò, Chu Yến Kinh và anh trai cô sao lại trở thành bạn bè được thế, hai người nhìn trông không giống người đi cùng đường.
Từ lúc cô có trí nhớ, hai người đã rất thân với nhau.
Hơn nữa, hình như anh trai cô cũng không chiếm được ưu thế nhiều lắm.
Mạnh Đan Chi suy nghĩ cẩn thận, nói không chừng Chu Yến Kinh cũng không thể chống đỡ được bài giảng đạo lý của Đường Tăng, cô cảm thấy được mình cần phải học tập anh trai nhiều một chút.
Cô nghĩ như thế thì thấy vui vẻ lên.
Chu Yến Kinh quay đầu nhìn cô một cái.
“Em ngủ đây.” Mạnh Đan Chi nhắm mắt lại, không muốn phản ứng với anh nữa.
- -
Không biết đã qua bao lâu, lúc tỉnh lại Mạnh Đan Chi có chút mơ mơ hồ hồ, trên người cô là tây trang của anh, vừa động một cái đã trượt xuống dưới.
Cô nắm lấy, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Còn chưa đến nữa sao?”
Hình như đường này không giống đường về nhà họ Mạnh.
“Anh muốn đi đâu thế?”
Chu Yến Kinh đang đeo một bên tai nghe nói chuyện điện thoại, nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Em tính để anh tay không đến nhà em à?”
“Anh cũng không phải chưa từng đi tay không đến nhà em.” Mạnh Đan Chi không biết nghĩ đến chuyện gì, không nhịn được cười, “Đúng không?”
“Có giống nhau sao?” Dù đang bận nhưng Chu Yến Kinh vẫn bình tĩnh hỏi.
Mạnh Đan Chi còn vô cùng nghiêm túc nghĩ qua, quả thật có chút đúng.
Cô nhìn qua, phát hiện anh đang xem tin tức, lúc cô chưa tỉnh lại, chắc là anh đang họp.
Nếu đánh giá Chu Yến Kinh một cách chuyên nghiệp mà nói, cô tuyệt đối sẽ cho tất cả điểm đều tốt.
Vốn dĩ Mạnh Đan Chi nghĩ bây giờ anh đang đi mua đồ này nọ, không ngờ đến là anh để cho Tưởng Đông vào cửa hàng lấy hai món đồ, sau đó Tưởng Đông đã đi xuống xe.
Dù sao thì thư ký cũng không thể nào đi theo anh đến nhà vợ tương lai được.
Mạnh Đan Chi vẫn đang xem mấy hộp quà, thấy anh đang xem tin tức, chủ động hỏi: “Anh Yến Kinh, anh mua gì vậy ạ?”
Lúc này giọng cô thật ra vô cùng dịu dàng.
Chu Yến Kinh nở nụ cười, “Tự em mở ra chẳng phải sẽ biết được à.”
Mạnh Đan Chi chớp chớp mắt, “Cái này không tốt lắm đâu.”
Còn muốn mang đến nhà cô, cũng không phải là cho cô mà.
Chu Yến Kinh nói: “Anh em không vui cũng là đối với anh.”
Mạnh Đan Chi vừa nghe, đã ngại ngùng ngồi dậy.
Dù sao cô cũng cảm thấy năm đó là vấn đề ngoài ý muốn của cô, bởi vì trước kia cùng với bọn Trần Thư Âm uống rượu, các cô ấy nói cô uống rượu vào thì không giống với vẻ bình tĩnh thường ngày.
Có phải do bản thân cô thấy Chu Yến Kinh đẹp trai quá, nên bướng bỉnh muốn bá vương ngạnh cung [1] anh không nhỉ?
[1] Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn r4 “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
Mạnh Đan Chi ngại ngùng hỏi anh, lỡ đâu là thật thì chẳng phải là nhắc nhở anh nhớ lại chuyện đêm đó à.
Cô không làm nữa, chuyển sang nói chuyện phiếm với Trần Thư Âm.
Lúc này Trần Thư Âm đang đi dạo phố bên ngoài, vứt túi đồ cho vệ sĩ phía sau, hỏi: [Tối qua cậu như thế nào rồi?]
Mạnh Đan Chi: [Vẫn ổn.]
Trần Thư Âm còn không biết bạn thân mình có tính cách thế nào sau, chữ vẫn ổn này đương nhiên là rất tốt, xem ra là rất hài hòa đấy.
Trước kia cô ấy chưa từng cảm thấy Chu Yến Kinh và Mạnh Đan Chi sẽ ở bên nhau.
Một người là bạn của anh trai cũng xem như là “anh trai” rồi, sao có thể cùng người mà mình xem là em gái xảy ra quan hệ, chỉ là mọi thứ đều ngoài ý muốn.
Chủ yếu là, Mạnh Đan Chi say rượu sẽ rất nhỏ nhen.
Cho nên chuyện ngoài ý muốn năm trước kia, đến bây giờ cô ấy cũng không biết có phải Mạnh Đan Chi ra tay trước hay là cả hai người đều chủ động.
Chuyện đó khác nhau rất lớn đấy.
Mạnh Đan Chi phàn nàn với cô ấy: [Hôm nay Trịnh Tâm Nhiễm hình như mời anh ấy nhưng bị anh ấy từ chối.]
Trần Thư Âm: [Không tệ, nói không chừng là vì cậu đấy.]
Mạnh Đan Chi: [Không thể nào.]
Sao lại khẳng định chắc chắn thế, Trần Thư Âm nói nhỡ đâu, nhưng vẫn không nói gì, dù sao cô ấy cũng không phải con giun trong bụng hai người họ.
Trần Thư Âm: [Thế đêm nay hai người ở chung với nhau sao?]
Mạnh Đan Chi: [Chắc là không đâu, hôm nay về nhà tớ ăn cơm, tớ có thể ở lại nhà, về phần anh ấy thì anh ấy đi về nhà mình.]
Sao không chính thức đính hôn, quang minh chính đại ở cùng nhau.
Trần Thư Âm ngồi xuống, trả lời cô: [Chi Chi, các cậu lâu rồi chưa gặp, sẽ không có cảm giác xa cách một ngày ngỡ ba thu chứ?]
Quả thật Mạnh Đan Chi không có.
Trần Thư Âm: [Nếu anh ấy đã trở về, chắc là cách ngày đính hôn không xa nữa đâu.]
-
Về đến bên ngoài nhà họ Mạnh, hai người lại đi ra như cũ.
Mạnh Đan Chi không biết mọi người có biết tối qua cô và Chu Yến Kinh ở cùng nhau hay không, nhưng dù sao người lớn cũng để hai người đính hôn rồi, cũng không thể tỏ vẻ gì nữa.
Chu Yến Kinh mang theo hộp quà, đưa tay cho cô.
Cũng không nghĩ rằng Mạnh Đan Chi vừa xuống xe đã trực tiếp đi trước luôn, không thể kiềm chế được mà muốn được gặp người trong nhà sao.
Cô chuẩn bị bước đi thì bị anh kéo lại.
“Làm gì thế?” Mạnh Đan Chi khó hiểu quay đầu lại, đã cảm thấy bàn tay của người đàn ông xoay một vòng rồi cầm lấy tay cô.
Chu Yến Kinh nói: “Cà vạt lỏng.”
Mạnh Đan Chi theo bản năng nhìn qua, hình như là có chút lỏng, nhưng mà nói với cô làm gì, là muốn cô giúp đỡ sao?
Cô tuyệt tình nói: “Tự mình làm đi.”
Chu Yến Kinh nâng một bàn tay khác lên, ý bảo một tay không thể làm được.
Tốt xấu gì đống quà này cũng là tặng cho nhà cô, Mạnh Đan Chi tương đối quan tâm, chủ động đến gần, đưa tay nhanh chóng thắt lại cho anh.
Cô oán thầm, anh thật sự là vô cùng quá đáng.
Thật ra, cô cảm giác bây giờ khí chất quanh người Chu Yến Kinh và hoàn cảnh thế này vô cùng hài hòa với nhau, cũng có thể là nguyên do xuất ngoại vài năm.
Giống như cậu trai nhà giàu ở Trung Quốc vừa đi du học trở về.
Lúc trước cô cũng bị gương mặt này câu dẫn, vì thế vẫn tiếp tục giữ động tác thân mật với anh.
Từ góc nhìn của Chu Yến Kinh mà nói, cô vô cùng nghiêm túc, ngón tay trắng nõn tinh tế quấn lấy cà vạt sẫm màu của anh, rất gây.
“Được rồi.”
Mạnh Đan Chi vỗ vỗ nhẹ vai anh.
Lúc hai người đứng ở cửa nói chuyện, người trong phòng đã sớm đi ra, nhìn thấy toàn bộ cảnh này.
“Khụ.”
Hai người đồng loạt nhìn sang thấy Mạnh Chiếu Thanh đang đứng ở đấy.
“Anh.” Mạnh Đan Chi lập tức rụt tay lại giấu ra sau lưng.
Lúc này cô không nhớ đến chuyện tối qua nữa, cẩn thận nghĩ lại, người đàn ông Chu Yến Kinh này hình như đã sớm biết được gì đấy rồi, cô thế mà những chỗ dễ thấy lại không nhìn thấy bất kỳ dấu vết gì.
À, vừa nãy còn dạy dỗ cô đừng nhéo lấy anh.
Thật sự là người đàn ông có nội tâm thâm trầm, tâm cơ sâu sắc.
Chu Yến Kinh nói: “Chiếu Thanh.”
Mạnh Đan Chi không kiên trì, cũng may không trực tiếp kêu anh trai.
Ba người cùng nhau vào trong, Mạnh Chiếu Thanh giống như không tận mắt nhìn thấy chuyện khi nãy, hỏi: “Hôm nay đến phòng phiên dịch cảm thấy thế nào?”
Chu Yến Kinh: “Mọi chuyện đều rất thuận lợi.”
“Tớ nghĩ đến cuối năm cậu mới trở về.”
“Vốn dĩ định tháng sau sẽ về, nhưng mà…”
Mạnh Đan Chi lén nghe hai người họ nói chuyện phiếm, đàn ông trong lúc nói chuyện đều không giống nhau, cô cũng rất hiếu kỳ chuyện ở nước ngoài của anh.
Về đến nhà, cô lập tức quẳng người này ra phía sau đầu luôn.
Chu Yến Kinh nhìn cô giống như chim nhỏ thoát khỏi lồng sắt, đi thẳng vào phòng bếp, còn có thể nghe thấy tiếng cô nói: “Tối nay có gì con thích ăn không ạ?”
“Có có có, cam đoan Chi Chi sẽ thích ăn.”
“Yêu mẹ Lý nhất.”
Mạnh Đan Chi vô cùng vui vẻ trở về phòng khách, nhìn Chu Yến Kinh cười vui vẻ: “Anh Yến Kinh, ngồi chỗ này.”
Cái này là dáng vẻ dính người à, giống như tinh tinh ấy.
So với người tối qua như là hai người hoàn toàn khác nhau.
-
Nhà họ Mạnh cũng không phải nhà nhỏ trong vùng này, trước kia giáo sư Mạnh còn trẻ đã bị bắt về quê hương, sau khi trở về thì sửa chữa lại căn nhà này.
“Yến Kinh đến đây.”
Giáo sư Mạnh đeo cặp kính viễn thị, cười tủm tỉm, “Ngồi.”
Chu Yến Kinh mỉm cười: “Ông nội Mạnh.”
Giáo sư Mạnh ừ một tiếng.
Người vừa lòng anh nhất trong nhà này chắc chính là ông.
Từ khi con dâu tái hôn, ông đã rất lo lắng cho hôn nhân của cháu gái mình, hoặc là sợ cháu gái không có mắt nhìn người.
Chu Yến Kinh là đứa nhỏ ông nhìn từ nhỏ đến lớn, biết rõ, không nói hai người yêu nhau thế nào, nhưng sau khi cưới Mạnh Đan Chi đương nhiên là từ từ mở lòng.
Về chuyện mà hai người đã làm trước khi kết hôn, ông thấy không vấn đề gì.
Nam nữ trẻ tuổi mà, thời đại xã hội không giống nhau. Hơn nữa Chu Yến Kinh là người chịu trách nhiệm chuyện mình làm, nếu không ông cũng sẽ không đồng ý để hai người bên nhau.
“Lâu rồi không gặp, trở nên chín chắn hơn rồi.” Giáo sư Mạnh cười nói: “Ông nghe nói hôm nay con đã đi nhận chức rồi, sẽ không đi nữa chứ?”
Chu Yến Kinh nói: “Tạm thời chưa có tính toán gì ạ.”
Ý tứ kín đáo mọi người đều hiểu rõ, nếu phía trên sắp xếp anh phải đi ra ngoài, chuyện của quốc gia quan trọng anh không có khả năng được từ chối.
Thừa dịp giáo sư Mạnh nói chuyện với anh, Mạnh Chiếu Thanh bảo Mạnh Đan Chi đi qua với anh ấy.
Mạnh Chiếu Thanh hỏi: “Tối hôm qua hai người ở chung sao?”
Mạnh Đan Chi phủ nhận: “Không có.”
“Chắc chắn là có.” Vẻ mặt Mạnh Chiếu Thanh không chút thay đổi, nói với cô: “Chi Chi, lúc nói dối em thích nhìn về phía bên phải.”
“…”
Mạnh Đan Chi thật sự không biết mình có thói quen này, muốn nói “Hai đứa em không làm gì cả” nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Lỡ đâu bị nhìn thấy sẽ rất xấu hổ.
Cô vô tội mở miệng: “Chuyện này không thể trách em, đó là phòng của anh ấy, anh ấy có chìa khóa.”
“Trước kia nói em dọn đi đi mà.” Mạnh Chiếu Thanh liếc cô, bỗng nhiên thở dài, “Vẫn là do anh trước kia không để ý, ngay từ đầu không nên để em ở cùng cậu ta.”
Khi đó anh nghĩ quan hệ của hai nhà rất tốt, đúng lúc Chu Yến Kinh cũng có phòng để trống.
Ai biết sẽ có ngày xảy ra chuyện thế này.
Mạnh Đan Chi có thể được coi là một nửa em gái, thế mà tên này cũng có thể xuống tay được, bởi vì chuyện này, lúc trước hai người còn đánh nhau một trận.
Hai người trước giờ đều là người lịch sự, nho nhã giờ đều bị thương.
Mạnh Chiếu Thanh nhớ đến chuyện này, kết quả vẫn có chút tốt đẹp hơn, bởi vì Mạnh Đan Cho xử lý vết thương cho anh ấy trước.
Sau đó mới giúp Chu Yến Kinh, hừ, chỉ là thuận tay làm thôi.
Bởi vì chuyện này, anh ấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
-
Nửa giờ sau, mọi người cùng ngồi trên bàn cơm.
Trước kia Chu Yến Kinh đến nhà họ Mạnh rất nhiều lần, mẹ Lý biết được khẩu vị của anh, còn vì anh mà làm mấy món anh thích.
Mạnh Đan Chi liếc nhìn, cảm thấy đãi ngộ này thật giống như con rể nhà họ Mạnh.
Nhà bọn họ không có thói quen ăn không nói, giáo sư mạnh lớn tuổi, bên cạnh còn có cháu trai, cháu gái nên đều hy vọng hai đứa nhỏ sẽ nói chuyện phiếm với ông.
Mười phút sau, giáo sư Mạnh nhớ đến chuyện quan trọng của hôm nay, ho khan một tiếng nói: “Đúng rồi, hai người các con đã lâu chưa gặp rồi, bây giờ còn chưa đính hôn nữa, phải chú ý một chút.”
Ông nhìn về phía Mạnh Đan Chi, người lớn tuổi nói chuyện này có chút ngại ngùng, nhưng ông là người lớn duy nhất trong nhà này.
Giáo sư Mạnh ho khan một chút: “Dù sao sau này cũng sẽ có cơ hội.”
Không phải, nhìn cô rồi nói chuyện này làm gì?
Mạnh Đan Chi lập tức học tập anh, nhìn về phía Chu Yến Kinh.
Những câu nói này nên để anh đi.
Nhớ cái bàn che khuất, Mạnh Đan Chi dùng chân đá đá anh, đều do anh tối hôm qua không nên đến chỗ đó, còn bị người trong nhà phát hiện ra.
“Chi Chi, nói em đấy, làm gì thế?” Mạnh Chiếu Thanh lên tiếng.
“… Em muốn ăn cái kia, không lấy được.” Mạnh Đan Chi chớp chớp mắt, chỉ chỉ cái dĩa sườn heo trước mặt Chu Yến Kinh.
Chu Yến Kinh đẩy cái dĩa đến trước mặt cô.
Người đàn ông này, ở trước mặt người lớn hoàn toàn khác khi ở với cô..
Cô mới cảm khái xong, chỉ thấy anh liếc nhìn mình một cái, sau đó nhìn về phía người lớn, “Không lừa ông, lần này con trở về còn một chuyện khác nữa đó là làm lễ đính hôn.”
Trên bàn ăn mọi người đều yên tĩnh lại.
“Con nói với người nhà rồi sao?” Giáo sư Mạnh hỏi.
“Bọn họ không can thiệp vào quyết định của con, tỏ vẻ ủng hộ.” Chu Yến Kinh vuốt cằm, lại nói: “Hơn nữa mẹ con thật sự rất thích Chi Chi.”
“Một khi đã thế, tìm một thời gian thích hợp bàn bạc một chút.”
“Được ạ.”
Mạnh Đan Chi vừa mới ăn sườn heo xong, chợt nghe bọn họ nói chuyện một hồi.
Nhanh như thế, nhanh như vậy luôn hả.
Chuyện đính hôn này, chắc không có âm mưu gì đâu nhỉ?
Nói không chừng kế hoạch của anh nhiều lắm, chuyện đính hôn nói trước để chiếm vị trí.
“Từ từ, mọi người có hỏi xem ý con thế nào chưa?” Mạnh Đan Chi cắt ngang, “Con là đương sự mà, còn chưa nói gì đâu.”
Mạnh Chiếu Thanh hỏi: “Chỉ là thấy em ăn vui vẻ như thế, không ai dám quấy rầy em ăn, em muốn nói gì?”
Mạnh Đan Chi: “?”
Bây giờ cô nên nói bằng lòng hay là có thể đây.
Giáo sư Mạnh gật đầu, cũng muốn biết cô muốn nói gì.
Trên bàn cơm chỉ còn âm thanh tiếng bát đũa va chạm, Chu Yến Kinh cong môi: “Nếu Chi Chi không đồng ý, thì chuyện này nói sau vậy.”
Hình như cũng nghĩ đến cô có thể sẽ không đồng ý, giáo sư Mạnh và Mạnh Chiếu Thanh đều quay sang nhìn cô.
Mạnh Đan Chi: “…”
Ông nội và anh trai đều nhìn cô, ngay cả thính lực của mẹ Lý trong phòng bếp cũng rất nhạy bén, bưng đồ ăn ra, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô.
Anh chắc không phải cố ý nhỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook