Editor: Sapoche

“Được, anh nhanh đến đây đi.”

Mạnh Đan Chi vô cùng chào đón, thậm chỉ còn hối anh đến sớm sớm một chút.

Bởi vì nhận được cuộc gọi video ngoài ý muốn này, nên tai nghe cũng không có tác dụng, tiếng nói được phóng đại lên, bối cảnh của đoàn làm phim rất ồn ào rất khó để nghe được.

Cao Hạo chỉ nhìn thấy cô đang cùng người khác nói chuyện.

Mạnh Đan Chi quay đầu: “Thật xin lỗi, tôi phải trở về rồi.”

“À? Sao đột nhiên như thế?” Cao Hạo vẫn còn nhớ rõ khi nói chuyện cô đã nói tối hôm nay sẽ ở lại đây.

Mạnh Đan Chi cười cười: “Ừm, có chút việc.”

Vốn dĩ cô chỉ có chút hứng thú nhỏ với đoàn làm phim, sau buổi chiều quay phim xong cũng chẳng còn tò mò gì nữa, huống chi nhìn dáng vẻ của Cao Hạo, cô đã hiểu quá rõ rồi.

Nếu là người cô yêu thích niềm nở như thế thì cũng rất tốt.

Nếu là người mình không hứng thú, thì đó chính là quấy rối.

Trước mặt người ngoài, Mạnh Đan Chi luôn dịu dàng, biết lễ phép, sẽ không để người ta mất mặt mũi, trừ khi là người khiến cô mất hứng.

Cao Hạo: “Vừa mới thấy cô ---”

Mạnh Đan Chi nhìn vào bên trong ngoắc ngoắc: “Trần Thư Âm!”

Trần Thư Âm đang ngồi ở chỗ mấy nữ diễn viên xem quay phim, đưa mắt nhìn thấy Cao Hạo bên cạnh, đi đến: “Làm sao thế?”

Mạnh Đan Chi: “Tớ trở về đây, cậu có muốn cùng nhau về không?”

Trần Thư Âm: “Đi chứ.”

Cao Hạo thấy hai cô đều quyết định như thế, đoán là không thay đổi được, chỉ miễn cưỡng cười nói: “Thế hoan nghênh hai người lần sau lại đến.”

Mọi người đều đi rồi, Trần Thư Âm nói: “Thật sự quay về sao?”

“Thật sự.” Mạnh Đan Chi đã gấp lắm rồi, “Chu Yến Kinh đến đón tớ.”

Nói đến đây, cô xém chút nữa đã quên gửi địa chỉ, lại cúi đầu mở WeChat ra.

“Không phải bởi vì chàng trai kia chứ?” Trần Thư Âm nhíu mày, “Để anh ấy đến cũng tốt, đến nhìn xem Chi Chi chúng ta mê người đến mức nào.”

“…” Mạnh Đan Chi nói: “Cậu đi cùng tớ.”

Trần Thư Âm: “Thôi quên đi, tại sao tớ phải ở như thế chứ.”

Cô ấy gọi cho Sở Thiều đến đón.

Biết được hai người phải rời đi bây giờ, Trương Sính Vũ có chút ngạc nhiên, nhưng có thể hiểu được. Vừa nhìn đã biết hai người không thể chịu khổ nổi mấy ngày, đoàn làm phim không có tiền, chỗ thuê ở cũng có chất lượng không cao.

Anh ta còn đang lo lắng buổi tối hai người ngủ không thoải mái.

Trương Sính Vũ nói: “Thế thì trở về, nếu muốn đến cứ trực tiếp đến là được. Tôi ở đây quay tận một tháng.”

Trần Thư Âm: “Yên tâm.”

Cô ấy lại chạm bả vai anh ta: “Diễn viên nam chính của anh cũng tinh mặt thật nha.”

Ngay từ đầu Trương Sính Vũ còn tưởng cô ấy khen anh ta chọn người tốt, sau đó nhìn thấy ánh mắt chọc tức của cô ấy thì mới hiểu được cô ấy đang có ý tứ gì.

“Nghĩ cô Mạnh đây dễ dàng theo đuổi thế à.”

Bị người ta nói nên Trương Sính Vũ muốn hỏi một chút.

Trần Thư Âm ừm một tiếng: “Có vấn đề đấy, sớm đổi một chút. Không có vấn đề gì đâu, nhắc nhở chút thôi, có vài người không phải dễ dàng theo đuổi.”

Cô ấy không nói cụ thể nhưng Trương Sính Vũ hiểu được.

-

Lúc Chu Yến Kinh đến, đoàn làm phim đang quay một cảnh dài, vô cùng ồn ào, anh nghe thấy khi cửa sổ xe đang mở.

Từ góc độ này của anh nhìn thì thấy Mạnh Đan Chi đang dựa vào cột nhà, nói chuyện với Trần Thư Âm nhìn về phía chỗ quay phim.

Chắc là do thời tiết chợt chuyển lạnh, cô khoác một áo choàng lông bằng nhung màu trắng, nhìn vô cùng tinh xảo, nhưng lại vô cùng hợp với vai diễn của cô.

Quả thật là một bà chủ xinh đẹp.

Chu Yến Kinh khoác tay lên cửa kính xe, thưởng thức một lát.

Mãi đến khi Mạnh Đan Chi chủ động gửi tin nhắn đến: [Sao anh còn chưa đến nữa thế?]

Không phải đã đồng ý rồi lại không đến, khiến cô vui mừng một lúc rồi thôi đấy chứ.

Chu Yến Kinh: [Nhìn bên phải.]

Mạnh Đan Chi ngẩng đầu nhìn sang, thấy anh còn đang ngồi trong xe, nhưng có thể nhìn thấy nửa người trên của anh, tự anh lái xe đến.

Cũng đúng, tan làm, không thể dùng xe bus, cũng không thể để Tưởng Đông tăng ca được.

“Anh ấy đến rồi.” Mạnh Đan Chi chạm tay Trần Thư Âm, “186 của cậu đâu?”

“Trên đường đến.” Trần Thư Âm thở dài: “Xem ra kỹ thuật lái xe không bằng người của cậu rồi.”

Còn có kiểu so sánh này nữa hả, Mạnh Đan Chi cười phì ra tiếng, đúng lúc vang lên tiếng “cắt” kết thúc, âm thanh này có chút rõ ràng.

“Đạo diễn Trương, tôi đi trước đây, bản thiết kế hai ngày nữa gửi cho anh.”

Cô vẫy tay chạm biệt.

Vừa quay đầu, đã thấy Chu Yến Kinh xuống xe, đứng cách đó không xa.

Đoàn làm phim thấy xe lạ đến, đương nhiên đã thu hút không ít ánh mắt người khác, nhất là dáng vẻ bên ngoài của chủ nhân nó hoàn toàn tương phản với nó.

Một cái là bình thường, một người là cao quý.

Khi mọi người đang nói chuyện, Mạnh Đan Chi đã đến cạnh xe rồi.

“Trần Thư Âm không đi sao?” Chu Yến Kinh hỏi.

“Cô ấy có bạn trai đến đón.” Mạnh Đan Chi khó mà nói vịtra được, dù sao bây giờ hai người cũng thật sự quen nhau.

Chu Yến Kinh đối với cuộc sống sinh hoạt của Trần Thư Âm cũng không hỏi nhiều, cũng là lần đầu tiên nghe cô nói cô ấy đang yêu đương.

Anh nhướng mắt lên nhìn: “Người kia đang nhìn em kìa, bạn mới sao?”

Mạnh Đan Chi thấy ánh mắt anh dừng ở Cao Hạo đang đứng ở cuối cùng, “Nói bừa.”

Cô lách qua người anh, áo choàng dài ở trên cánh tay, buồn bã nói: “Có thể là do sức hút của em lớn quá.”

“Anh Yến Kinh, anh sẽ không vui sao?” Cô hỏi.

“…”

Chu Yến Kinh không ngờ Mạnh Đan Chi sẽ nói như thế, không giống cô của trước kia.

Anh nâng mắt nhìn, ánh mắt dừng lại trên trang phục diễn của Cao Hạo đang đứng cách đó không xa, ánh mắt không gợn sóng, dịu dàng nói: “Sao lại sẽ.”

Bởi vì không đủ để anh lo sợ.

Mạnh Đan Chi à một tiếng.

-

Hai người đứng chung một chỗ, đẹp trai xinh gái, vô cùng đẹp mắt. Thậm chí, Trương Sính Vũ còn có thể tưởng tượng ra được một tấm poster thời dân quốc.

Dù anh ta quay thế nào cũng không bằng cặp đôi đang đứng trước mặt anh ta lúc này.

Đáng tiếc không thể được.

Trong đoàn làm phim cũng đại khái đoán được mối quan hệ của hai người, trước đấy còn có vài người nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Mạnh Đan Chi, nhưng không có mấy người để ý đến.

Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp, ai biết được thật giả.

“Cái xe kia… cũng rất bình thường mà.” Ánh mắt Cao Hạo sáng lên, người trước đấy Diệp Như Cẩm nói anh ta nghĩ cũng là một người bình thường thôi.

Nhưng khi ánh mắt kia nhìn đến, anh ta lại theo bản năng tránh đi.

Diệp Như Cẩm vẫn mạnh mẽ quan sát như trước, trước đấy cũng chỉ mơ hồ cảm thấy chồng chưa cưới của Mạnh Đan Chi không tầm thường, bây giờ bỗng nhiên hiểu được rồi.

Lại có thể thật sự ở cùng nhau luôn.

Cô ấy không nói gì: “Vì sao cậu cho rằng đó là xe bình thường.”

Đương nhiên bởi vì thân phận không cho phép làm lố.

Cao Hạo tiếp xúc nhiều với giới giải trí, não vẫn chưa chạy kịp, “Đương nhiên bởi vì công việc làm không có tiền… Cô có cách thức liên hệ của cô ấy không?”

Dựa vào gì chứ? Chẳng qua chỉ là một người có giá trị nhan sắc cao thôi? Hay vẫn chỉ là một người chưa có tên trong làng giải trí thôi?

Cao Hạo nhớ đến ánh mắt kia, ý tưởng này lại dần dần biến mất.

Chỉ là nhìn thấy một chút chuyện bên ngoài, không cam lòng nhưng lại không dám.

Cao Hạo: “Cho nên cuối cùng anh ta có thân phận gì? Là phú nhị đại [1] sao?”

[1] Phú nhị đại: Là những thiếu niên, chàng trai giàu có trong giới nhà giàu.

Diệp Như Cẩm nở nụ cười khúc khích, thật đúng là người thấp kém, lại cười chế giễu: “Cậu xem, chúng ta cũng chỉ có thể nghĩ đến thế, vấn đề là ở tầm nhìn.”

Cô ấy nghĩ nghĩ nói, “Cho cậu một ví dụ khác này, người ta có thể trực tiếp xuất hiện trên bản tin thời sự đấy. Mà chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ là xuất hiện trên scandal thôi.”

Cao Hạo:?

Cái này gọi là ví dụ khác gì chứ?

Trần Thư Âm còn chưa đi xa, nên cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, không nhịn được cười.

Mặc dù không nghe được rõ ràng, nhưng không phải không có đạo lý.

-

Trong lòng Mạnh Đan Chi vẫn còn nhớ thương đầu bếp Ninh Thành.

Chỗ đoàn làm phim thuê chỉ là một trấn nhỏ, đường thông với bên ngoài chỉ có mấy đường, nhưng an toàn nhất chính là các tuyến đường bằng phẳng.

Đi chưa đến hai phút, đã có một chiếc xe khác vừa vặn đi đến.

Mạnh Đan Chi vừa liếc mắt một cái đã thấy người ngồi ở vị trí người lái là Sở Thiều, thuận miệng nói: “À, thì ra là bạn trai mới của Âm Âm.”

Chu Yến Kinh dời mắt nhìn.

Đúng lúc, Sở Thiều cũng nhìn qua, cửa xe của hai người đều mở ra, tốc độ xe cũng không nhanh dễ dàng nhìn thấy mặt đối phương.

“Nhìn mặt có hơi quen.” Chu Yến Kinh nói.

Mạnh Đan Chi ngạc nhiên: “Có thể anh đã từng gặp qua trên đường đi.”

Tim của cô đập liên hồi, giống như giây tiếp theo có thể nghe thấy anh nói “Không phải cửa hàng vịtchứ”.

Tuy đến cửa hàng vịtcô cũng không làm gì, nhưng cô cũng thấy chột dạ, cẩn thận nghĩ lại, cũng biết chột dạ từ đâu đến cũng chẳng phải bí mật gì.

Mạnh Đan Chi mơ hồ phát hiện ra, rồi cũng không dám nghĩ gì.

“Có thể là thế đi.” Chu Yến Kinh đối với một người đi ngang qua đường cũng không để ý nhiều, vừa rổi cũng là vì người đó là bạn trai của Trần Thư Âm.

Trên đường gặp qua lý do này đương nhiên không có khả năng, nhưng quả thật không nhớ đến được.

Mạnh Đan Chi gửi tin nhắn cho Trần Thư Âm: [Vừa nãy Chu Yến Kinh nói 186 quen mắt!!]

Trần Thư Âm so với cô còn ngạc nhiên hơn: [?]

Trần Thư Âm: [Má nó, không phải Chu Yến Kinh lén sau lưng cậu đến cửa hàng vịttìm niềm vui chứ?]

Mạnh Đan Chi cũng gửi lại một dấu: [?]

Cô suy nghĩ, biểu hiện Chu Yến Kinh cũng bình thường, cũng không giống người mờ ám đến cửa hàng gà, anh vẫn còn nói chuyện yêu đương bình thường nhỉ?

Trần Thư Âm: [Nếu không anh ấy gặp 186 bằng cách nào!]

Trần Thư Âm: [Dù sao cũng không thể do anh ấy gặp qua 186 ở trung tâm thương mại chứ?]

Mạnh Đan Chi cảm thấy điều thứ hai này không có khả năng.

Quần áo của Chu Yến Kinh đều được đặt làm riêng, trực tiếp đưa đến căn hộ, lúc cô rời giường còn đúng lúc nhân viên công tác đưa đồ đến nữa.

Anh không có khả năng sẽ đến trung tâm thương mại mua đồ.

Trần Thư Âm sợ cô nghĩ nhiều, nhanh chóng nói: [Nhưng mà cũng nói không chắc, thật ra trên đường gặp qua, khuôn mặt Sở Thiều cũng rất dễ thấy, nếu không tớ cũng sẽ không coi trọng.]

Tuy nói cô ấy không quen Chu Yến Kinh, nhưng hai nhà Mạnh Chu có quan hệ tốt, dù sao cũng không đến mức làm hại đến con gái nhà họ Mạnh chứ.

Mạnh Đan Chi đưa mắt nhìn Chu Yến Kinh, còn nghiêm túc đánh giá.

Chu Yến Kinh phát hiện, “Nhìn anh chăm chú như thế, ảnh hưởng chuyện lái xe.”

Mạnh Đan Chi mới không tin mấy lời này của anh, anh chính là người phiên dịch cực tốt trong bất cứ hoàn cảnh nào, hoàn cảnh xung quanh chẳng ảnh hưởng gì đến anh.

Các loại suy nghĩ kỳ quái cứ mãi xuất hiện trong đầu mãi đến cửa hàng Giang Tâm Lộ, cô vẫn còn đang mải suy nghĩ.

Nhìn thấy người đầy trong cửa hàng, Mạnh Đan Chi vỗ vỗ ngực, may mà hôm nay cô nói anh đến đây nếu không thật sự phải chờ mấy tháng.

“Ngày mai anh đi công tác, sao đến hôm nay mới nói cho em biết thế?” Cô hỏi.

“Em cũng đến hôm nay mới nói cho anh biết phải ở lại đoàn làm phim.” Chu Yến Kinh nhận lấy thực đơn từ tay cô, đưa cho phục vụ.

“Hôm nay em mới quyết định.” Mạnh Đan Chi còn vô cùng để ý: “Chẳng lẽ anh cũng thế sao? Em chẳng tin đâu, hơn nữa em cũng đã trở về rồi này.”

Chu Yến Kinh vẫn rất bình tĩnh: “Nếu trước hôm nay em trở về, có thể biết.”

Dù sao cái gì anh nói cũng đều là đạo lý.

Khẩu vị rất hợp với cô, nên tâm tình Mạnh Đan Chi rất tốt, trên đường xuống lấy xe trở về căn hộ, còn có tâm trạng trêu chọc anh.

“Nếu anh xuất ngoại, chẳng phải ngày mai đã có thể ngay lập tức thấy được người đẹp tóc vàng, xinh đẹp sao?”

“Xinh đẹp hay tốt đều là một ý nghĩa, lập lại.”

“Anh chú ý đến gì thế, cũng chẳng phải thi viết mà.” Mạnh Đan Chi lấy áo khoác trắng trên tay nâng lên, “Em không phải xinh đẹp càng đẹp hơn sao?”

Cô nhìn anh.

Ánh mắt Chu Yến Kinh nhìn trên gương mặt xinh đẹp của cô, “Đương nhiên có thể.”

Khóe môi Mạnh Đan Chi khẽ nhếch lên.

Chu Yến Kinh đã thu hết mọi thứ vào mắt.

“Lại phải nói, người đẹp tóc vàng nhiều như thế.” Cô còn cố ý làm như thật mà thở dài: “Đáng tiếc anh đính hôn rồi.”

“Lần này đến quốc gia đấy cơ bản đều là người da đen.”

“… À.”

Đi lên lầu, Mạnh Đan Chi lại nói: “Người da đen thì eo nhỏ, chân vừa dài, vừa thẳng.”

Chu Yến Kinh nhìn vào hai mắt cô, lại từ từ dời xuống một chút, lướt qua đôi chân đang được sườn xám bọc lại của cô: “Chân em cũng không thua kém gì.”

Mạnh Đan Chi: “?”

Đây là đang khen cô à.

-

Vào trong nhà, Mạnh Đan Chi cởi áo choàng ra để lên ghế.

Bên trong là bộ sườn xám dài đến quá đầu gối, đóa hoa lớn in chìm dưới vải, xinh đẹp nhưng không tầm thường, nhìn càng sắc nét hơn, giống như vườn hoa tươi đang nở rộ.

Cũng giống như bức tranh đóa hoa dưới ngòi bút của họa sĩ lớn.

Cô xoay người, một tay tháo nút khóa giày, độ cong bên hông hiện rõ hơn, quần áo mở rộng, không chút sai sót nào rơi vào trong mắt người khác.

Anh tựa vào cạnh cửa, nhìn thấy động tác của cô, chắc là nút khóa có chút chặt, có chút khó khăn, nhưng chỉ là không dùng đến hai tay.

Chu Yến Kinh cười khẽ.

Mạnh Đan Chi vừa lo lắng vừa cởi ra, giống như con thiên nga bị anh bế lên, cô ngạc nhiên cả người nhấc bổng khỏi mặt đất.

“Người ta nói nên quý trong thời gian.”

Giày đang treo lơ lửng trên chân cũng rất mất, rơi trên mặt đất, âm thanh vang lên như tín hiệu nào đó, chốt cửa mở ra.

Chu Yến Kinh: “Đầu tiên phải chuẩn bị cho mấy ngày đi công tác.”

“…”

Không biết xấu hổ nhưng rất có đạo lý.

Trong đầu Mạnh Đan Chi hôm nay vẫn còn cuộc nói chuyện với Trần Thư Âm, tuy cảm thấy không có thể, nhưng vẫn muốn lén lút dò xét.

Như thế thường xuyên, không đến mức tìm cô làm lá chắn chứ?

Từ phòng khách đến phòng ngủ, hai người quấn lấy nhau, muốn tìm chút sơ hở lộ ra từ anh.

Cô rõ ràng cũng ngại ngùng giống như ngày thường, nhưng vẫn trợn tròn mắt nhìn anh. Chu Yến Kinh thấy có chút kỳ lạ, nhướng mày, lại càng dùng sức hơn nữa.

Cố tình làm trò trước mặt cô, khiêu khích riêng một chỗ nào đó.

Mạnh Đan Chi không nhìn nữa, cô nằm trên sườn xám, bị anh ôm vào lòng, hơi cuộn mình lại, từ phía sau đi vào, nhiệt độ cơ thể vào độ mạnh yếu không thể ngó lơ được.

“Sao lại không nhìn nữa?” Anh hỏi.

Mạnh Đan Chi: “Không có gì hay để nhìn…”

Giây tiếp theo, cô đã hoảng sợ hô lên.

Phản ứng dữ dội từ phía sau khi anh tiến vào, mạnh mẽ tiến vào tận gốc, giống như muốn đem cô khảm vào tận sâu trong người anh.

Tạm thời Mạnh Đan Chi còn có thể có chút suy nghĩ này, nếu là người có hứng thú với đàn ông, ngày mai cô phải đến cửa hàng vịtđể quan sát một chút.

Niềm vui sướng này gần như bao trùm khắp người cô.

Sau khi phòng yên tĩnh lại lần nữa, Mạnh Đan Chi được anh ôm đi tắm rửa một lần, khi trở về từ từ nhắm mắt sắp vào giấc ngủ.

Giống như đóa hoa hồng đã sớm bị sương sớm làm ướt đẫm.

Chu Yến Kinh thì tỉnh táo hơn cô, đẩy tóc trên trán của cô ra.

“Anh đi công tác về, có lẽ bên cạnh em lại có người đang nghĩ cách làm sao mới có thể thành công đến gần.”

“… Cái gì?”

Miệng Mạnh Đan Chi lẩm bẩm, đôi môi như chẳng còn sức lực mà cong lên hạ xuống, hận không thể ngủ thẳng một giấc đến sáng.

Chu Yến Kinh không nói nữa.

-

Hôm sau, Mạnh Đan Chi bị tiếng mưa ngoài phòng đánh thức.

Âm thanh tí tách tí tách rơi trên cửa sổ, cô mở to mắt ngây ngốc một chút, rồi mới nhớ đến Chu Yến Kinh hình như đã rời đi rồi.

Cái giá treo “độc quyền” của anh vẫn đang ở dưới cửa sổ.

Trước kia thật sự là đồ độc quyền, sau này cô lại lười đến phòng quần áo, cũng để đồ mình lên đấy, cứ chia chỗ ra mà dùng, chủ nhân của có cũng chẳng than phiền gì.

Mạnh Đan Chi liếc mắt nhìn mấy cái cà vạt còn thiếu trên giá treo đồ, trong đó còn có hai cái trước đó cô đã từng lấy thêu.

Chỉ là anh đi công tác tận một tuần.

Mạnh Đan Chi ý thức được suy nghĩ của mình, lỗ tai cũng đỏ lên một chút, dùng chăn che kín mặt, mãi đến khi tiếng di động ở đầu giường vang lên.

Là cuộc gọi từ Ninh Thành đến.

“Lạc Tri Lễ, sao lại đột nhiên gọi cho tôi thế?”

“Ông nội nhờ tôi nói với cậu, cái thông báo người kế thừa kia của cậu xảy ra chút vấn đề, hay là cậu trở về Ninh Thành một chuyến đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương