Chiều Theo Sở Thích Của Em
-
Chương 33
Editor: Sapoche
Hứa Hạnh không thể chấp nhận chuyện Chu Yến Kinh đến bắt chuyện với mình.
Cô ấy nhìn sang Chu Yến Kinh, rồi lại nhìn sang Mạnh Đan Chi, ngại ngùng nhìn anh đang có mưu đồ bất lương, đành phải nháy mắt ra hiệu với cô.
Đương nhiên Mạnh Đan Chi biết Hứa Hạnh đang hiểu lầm.
Bởi vì cô cũng không ngờ tới, Chu Yến Kinh lại có thể nói như thế, cô muốn để anh đến đón cô, kết quả anh nói chuyện lại chẳng khác nào tự nhận mình là tiểu tam cả.
Có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà, dù sao cô cũng không muốn hình tượng mình bị hiểu lầm.
Hơn nữa, đàn anh Chu là ánh trăng sáng trong lòng Hứa Hạnh, vốn sẽ không dịu dàng, nho nhã như thế.
Cửa xe vẫn đang mở, và Chu Yến Kinh lại cứ như hổ rình mồi.
“Đàn anh Chu.” Hứa Hạnh cắn răng, ám chỉ: “Tụi em không tiện đường với anh.”
“Ăn một bữa cơm thôi mà.” Chu Yến Kinh lại lần nữa nói.
Hứa Hạnh: Chết tâm rồi, quả nhiên đàn ông đều hư hỏng như nhau.
Đương nhiên, trong lòng cô, không thể nào nghi ngờ bà chủ vĩ đại của mình được, đàn anh nhất định cũng phát hiện ra cho nên mới như thế.
Mạnh Đan Chi ho nhẹ một tiếng: “Hứa Hạnh, không phải cậu muốn ăn cơm sao?”
Hứa Hạnh vội vàng lắc đầu không ngừng, “Tớ không đói bụng, cậu thì sao? Có phải cũng không đói hay không?”
Mạnh Đan Chi: “Tớ đói bụng.”
Nghe thế, Hứa Hạnh lại trợn tròn mắt.
Mạnh Đan Chi vòng qua kia lên xe, còn không quên cười đón khách: “Cậu cũng lên xe đi, anh ấy nói hôm nay anh ấy mời khách đấy.”
Cô nói hươu nói vượn.
Hứa Hạnh lo lắng, có phải hôm nay hình tượng trong lòng cô ấy bị đổ vỡ tận hai lần không.
Đàn anh Chu là tiểu tam.
Mà bà chủ nhà mình hình như cắm sừng vị hôn phu rồi.
Tuy rằng cô đu CP này,nhưng cũng không ảnh hưởng đến nguyên nhân người thứ ba này, hơn nữa tuy cô ấy cũng chưa từng gặp vị hôn phu giấu mặt kia, nhưng cũng không muốn thành như thế.
“Tớ… không đi đâu.” Hứa Hạnh chần chờ.
Chu Yến Kinh nhìn Mạnh Đan Chi diễn thành nghiện, nói: “Cùng nhau đi đi.”
Do dự hết nửa ngày, cô ấy vẫn rất muốn biết cuối cùng là hai người này đã xảy ra chuyện gì, Hứa Hạnh không yên lòng ngồi vào vị trí phó lái.
-
“Cố ý sao?” Chu Yến Kinh thấp giọng hỏi.
“Rõ ràng anh mới cố ý.” Mạnh Đan Chi tức giận, “Vừa nãy anh nói thật giống như hai chúng ta, người thì bên ngoài ăn vụng, người thì chen chân vào ấy.”
Chu Yến Kinh nói: “Cái này cũng không thể trách anh được.”
Lời anh nói hoàn toàn không có vấn đề gì, toàn bộ đều do người nghe muốn nghe hiểu thế nào thôi.
Mạnh Đan Chi không còn gì để nói nữa rồi.
Bởi vì đúng thế thật, cái đầu nhỏ của Hứa Hạnh này luôn luôn có mấy suy nghĩ vô cùng kỳ quái, hôm nay cô ấy còn nghĩ cô nói đùa nữa.
Đây không phải trường hợp duy nhất.
Kết quả đàn anh Chu lại kêu một tiếng đàn em, khiến cho cô ấy lại tự bổ não mình thêm lần nữa.
“Bị xem là tiểu tam có cảm giác thế nào?”
Chu Yến Kinh suy nghĩ hai giây, “Cũng còn được.”
Trong lòng Mạnh Đan Chi liếc mắt xem thường.
Cô giải thích: “Hôm nay cái video trên mạng đấy, bị cô ấy nhìn ra là giống em, là em, sau đó anh đoán xem đã xảy ra chuyện gì?”
Cô thừa nước đục thả câu.
Chu Yến Kinh có chút nể mặt: “Cái gì?”
Mạnh Đan Chi tủm tỉm cười: “Em nói là anh, cô ấy không tin.”
Chu Yến Kinh không hiểu suy nghĩ của các cô gái nhỏ, nhưng rất dễ dàng đoán được Mạnh Đan Chi muốn đùa với cô ấy, cho nên mới cùng cô ấy đi ra.
Lấy anh làm công cụ hình người để thực hiện đấy.
Nhưng mà, coi như còn có thể chấp nhận được.
Ngại Hứa Hạnh còn đang ở đây, nên giọng nói của hai người vô tình cố ý đè thấp xuống, phải cách nhau rất gần mới có thể nghe thấy đối phương nói gì.
Nhưng cảnh này lại vô tình lọt vào mắt Hứa Hạnh, chính là đang nói thầm.
Không chỉ có đối diện, còn vô cùng thân thiết.
Trời ạ, trong lòng cô ấy suy sụp thật rồi.
Hứa Hạnh tìm bảy tám cái lý do.
Bởi vì theo lời bà chủ nói… Cô ấy quan hệ rất tốt với hai người.
Mãi đến khi xuống xe, Hứa Hạnh vẫn còn nhìn chằm chằm Chu Yến Kinh, bà chủ nhà cô dịu dàng như thế, nhất định do đàn anh Chu dụ dỗ.
Dù sao nếu là cô ấy --- cô ấy cũng không chịu được.
Cô ấy giữ chặt tay Mạnh Đan Chi, “Bà chủ…”
Mạnh Đan Chi lùi về sau một bước, cùng cô ấy nói: “Làm sao thế?”
Vừa rồi Hứa Hạnh đã làm công tác tư tưởng, hồi lâu mới nói được, thừa dịp Chu Yến Kinh vào cửa hàng mới dùng một hơi nói ra.
“Bà chủ, tớ biết chắc chắn là do lần trước đàn anh Chu trở về trường thấy cậu xuất sắc, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, nhưng mà, kiểu người trong ngoài không đồng nhất như đàn anh Chu, có khả năng làm loại chuyện này, chắc chắn không thể tin tưởng, các cậu vẫn nên ngừng lại đi!”
Thoạt nhìn thì thấy hai người cũng chẳng có làm cái gì.
Mạnh Đan Chi còn vô cùng nghiêm túc nghe cho hết: “Anh ấy quả thật trong ngoài bất nhất.”
Nhưng lời ngon tiếng ngọt là không hề có.
Hứa Hạnh: “Đúng thế!”
Cô ấy thờ dài, cuối cùng bà chủ cũng nghe vào.
Mạnh Đan Chi thấy dáng vẻ này của cô, nhịn không được cười khẽ: “Hứa Hạnh, tại sao cậu còn chưa hiểu nữa, tớ là loại người sẽ làm ra loại chuyện thế này sao?”
Hứa Hạnh hơi hơi tỉnh táo ra.
Hình như có một ý nghĩ gì đấy hiện lên trong đầu.
-
Sau khi ăn xong, trên bàn ăn vô cùng im lặng.
Chu Yến Kinh rót nước cho hai người, “Chuyện hai ngày trước, người trong nhà cũng biết đấy.”
Mạnh Đan Chi vẫn chưa biết là chuyện gì, “Chuyện gì thế?”
Hai ngày trước đã xảy ra chuyện gì.
Người trong nhà sao? Hứa Hạnh vểnh tai lên nghe, cô ấy như thế không phải nghe lén nhỉ, mà là quang minh chính đại nghe.
“Tin nóng.” Chu Yến Kinh nhắc nhở.
Mạnh Đan Chi à một tiếng: “Không có gì chứ.”
Chu Yến Kinh: “Mẹ anh nhìn thấy.”
Trong chớp mắt Mạnh Đan Chi cũng hiểu, mẹ Chu chưa bao giờ lạc hậu cả, theo sát cả thời đại luôn, tất cả các phần mềm và các mạng xã hội bà đều sử dụng.
Khi nhấy CP của hai người họ, chắc chắn sẽ tưởng thật.
Tuy cũng là thật đấy, nhưng một khi đã được truyền ra trong nhóm CP nên trong lòng mọi người điều cho đấy “là giả”.
Hứa Hạnh nghe xong một màn này, cảm giác càng chẳng hiểu gì, tin nóng đương nhiên cô ấy cũng biết, bây giờ đến người nhà của đàn anh Chu cũng biết luôn.
Thật phức tạp, thật loạn nha.
Mạnh Đan Chi nhìn thấy Hứa Hạnh hình như vẫn chưa hiểu rõ vấn đề, dáng vẻ không màn sự đời nữa, cô cảm thấy có lỗi với nhân viên của mình, cũng không thể suy sút hơn được.
Cô nhìn về phía Chu Yến Kinh: “Cũng đã tan làm rồi, sao anh lại không mang nhẫn vào thế.”
Hứa Hạnh:?
Nhẫn? Nghe hơi hơi quen tai nhỉ.
Hơn nữa nghe đoạn nói chuyện này, cảm giác hai người này hình như đã quen nhau rất rất lâu rồi.
Tuy là nói cho Hứa Hạnh nghe, nhưng Mạnh Đan Chi cũng đang cố ý đấy.
Mỗi ngày cô đều đeo, anh lại không đeo, trong lòng vô cùng không vui.
Ánh mắt Chu Yến Kinh khẽ động, cong môi, nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của Mạnh Đan Chi, giống như đã nhìn thấy rõ tâm tư trong lòng cô.
“Trong triển lãm có rất nhiều cấp trên đến, cho nên đã cất nhẫn trong nhà.”
Hứa Hạnh ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng nhịn không được mà xen miệng vào: “Cái đó, đàn anh Chu sao phải đeo nhẫn thế?”
Chu Yến Kinh cười nhạt: “Nhẫn đính hôn.”
Hứa Hạnh: “?!”
Cô ấy quay đầu nhìn Mạnh Đan Chi, lại nhìn sang tay cô.
Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Không phải đều giống với cậu nói sao, một nửa khác của nhẫn.”
Hứa Hạnh nghe đến hỗn loạn: “…Một nửa khác? A, là đàn anh Chu sao?! Cho nên đàn anh Chu không xen chân vào sao?”
Cho nên vị hôn phu chính là đàn anh Chu!
Cô ấy che miệng lại, giống như lỡ miệng nói.
Chu Yến Kinh: “Thì ra hình tượng của tôi lại không tốt như thế.”
Hứa Hạnh bị trêu làm mặt đỏ hết lên, rồi đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng – giấc mộng đi CP của cô có phải trở thành sự thật rồi hay không?
Cho nên mọi chuyện đều là thật?!
“Thế lần trước đàn anh Chu trở về trường...” Hứa Hạnh nhớ đến chuyện cũ lại chẳng nhịn được mà cao giọng: “Khen nhẫn đẹp ---“
“…”
Chu Yến Kinh cũng không ngờ cô ấy sẽ hỏi chuyện này.
Mạnh Đan Chi vẫn rất thong thả nhìn anh, “Cậu xem, anh ấy thật sự là trong ngoài bất nhất.”
Hứa Hạnh:?
Từ này là để dùng trong trường hợp này sao?
Chu Yến Kinh liếc mắt, không nói gì.
-
Sau khi dùng bữa xong, Hứa Hạnh cảm thấy tâm trạng mình cứ lên lên xuống xuống, hệt như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Thế mà hai người bên cạnh hình như vô cùng im lặng -- ừm, cái này cũng rất ngọt nha.
Giờ phút này trong mắt Hứa Hạnh, Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh đã kết hôn rồi, trong đầu cô hai người này sẽ lập tức sinh con.
Ánh mắt của cô ấy nhìn vô cùng thẳng thắn, Mạnh Đan Chi đã có chút hối hận rồi,
Chu Yến Kinh lại giả vờ không nhìn thấy.
Sau khi cơm nước xong, anh lên tiếng: “Tôi đưa em về trước.”
Tối muộn, anh lại là đàn anh của Hứa Hạnh, đương nhiên không thể để một nữ sinh tự mình về trường được, không an toàn.
Hứa Hạnh xua tay: “Không cần không cần, đàn anh Chu cứ đưa cậu ấy về đi.”
Cô ấy chỉ Mạnh Đan Chi.
“Cô ấy không vội.” Chu Yến Kinh nhướng mày: “Chúng tôi ở chung nhà.”
Hứa Hạnh: “?”
Chờ sau khi được đưa về trường học, cô ấy nhìn xe dần dần đi xa, mới hồi phục lại tinh thần sau tin tức chấn động khi nãy.
Đàn anh Chu và bà chủ ở cùng nhau?!
Cô ấy hạnh phúc muốn chết đi được.
Ở cùng với nhau, thế ngày kết hôn càng gần hơn rồi!
Hứa Hạnh gửi tin nhắn cho Mạnh Đan Chi: [Hu hu hu, bà chủ, ngày mai tớ có thể vẫn chưa tỉnh lại được, cho nên không đến cửa hàng.”
Nhận được tin nhắn này Mạnh Đan Chi nhíu mày.
[Vì sao?]
Hứa Hạnh: [Ngọt chết trên giường.]
Mạnh Đan Chi: [.]
Mua dây buộc mình là cô chứ không ai khác.
Hứa Hạnh: [Thật hạnh phúc quá, chính chủ tự mình phát đường, lần trước hai người hôn môi thật à, thì ra là những gì trên Baidu viết là thật à, thế thì ai sửa đấy?]
Mấy tin này cô ấy đánh rất nhanh, từng chữ từng chữ được gửi đến.
Hứa Hạnh: [Nhất định là đàn anh Chu sửa, không ngờ anh ấy lại nhàm chán như vậy!]
Người động tay chân là Mạnh Đan Chi tự giác mang ý tứ này đặt lên người mình, chớp mắt thấy không ổn, cô không phải người vậy đâu nhá.
Hứa Hạnh: [Tự nhiên muốn đăng bài nói tớ đi CP thành công ghê.]
Hứa Hạnh: [Hay là thôi nhỉ, tớ biết, hai người chắc chắn không muốn ồn ào, miệng tớ rất kín, sẽ không nói cho ai biết đâu.]
Hứa Hạnh: [Buổi tối chắc hai người còn có chuyện, chào nhé.]
Nhưng ngay sau đó, trên màn hình đã hiện một thông báo tin nhắn đã thu hồi.
Hứa Hạnh: [Thật xin lỗi, tớ nhắn nhầm.]
Mạnh Đan Chi tin cô ấy mới sợ.
Mặt cô không chút thay đổi: [Một tháng làm không công của cậu hay là ngày mai bắt đầu đi.]
Hứa Hạnh: [???]
Mạnh Đan Chi vừa lòng cất di động vào, đương nhiên mấy lời này cũng là giả, thật sự để cô ấy làm không công sao, cô cũng chẳng phải nhà tư bản.
Hù dọa hù dọa nữ sinh nhỏ thôi.
Chu Yến Kinh nghĩ: “Bạn học này của em, cũng hoạt bát thật.”
Quan hệ tốt với cô như thế, anh có chút ngoài ý muốn.
Mạnh Đan Chi liếc mắt nhìn anh, “Hâm mộ không?”
Cô lại nghiêng người sang, hỏi: “Vì sao thư ký của anh lại là nam thế? Thư ký của nhiều người khác đều là nữ sinh không đấy.”
Mạnh Đan Chi có ấn tượng rất tốt với Tưởng Đông, tuy không hoạt bát như Hứa Hạnh, nhưng tính cách cũng rất sáng sủa, khác hoàn toàn so với Chu Yến Kinh.
Tính cách của vị cục trưởng này, hoàn toàn tương phản với thư lý.
Chu Yến Kinh suy nghĩ rất lâu, thật sự nghiêm túc trả lời cô: “Ngày mai anh giúp em hỏi Tưởng Đông một chút, vì sao cậu ấy lại là đàn ông.”
Mạnh Đan Chi: “…?”
Chu Yến Kinh buồn cười, “Tụi anh hợp tác với nhau lâu rồi.”
Hôm nay chuyện Tưởng Đông muốn nghe, anh vẫn chưa nói.
Về phần nhạc đệm nhỏ ở hội triển lãm kia, anh đã sớm vứt ra sau đầu, nếu nói với Mạnh Đan Chi chuyện này sẽ chỉ có khó chịu.
Đấy không phải là tình thú.
-
Tuy đêm nay được Hứa Hạnh chúc phúc, nhưng thực tế thì đêm nay cũng rất bình thản.
Chu Yến Kinh cởi áo khoác lên sofa, anh chỉ mặc áo sơ mi đi vòng quanh nhà, Mạnh Đan Chi vừa ngẩng đầu đã thấy cà vạt trên cổ áo anh.
Đã bị anh tháo lỏng ra, treo ở một bên.
Nhúc nhích như thế, thỉnh thoảng trở tay lật qua, đôi môi đỏ mọng ngậm cành hoa hồng đỏ như ẩn ẩn như hiện hiện, càng làm cho anh thêm chút phong lưu.
Thật đúng là thích hợp với Chu Yến Kinh.
“Anh Yến Kinh, quần áo của anh.” Cô ám chỉ.
Chu Yến Kinh giả vờ không nghe hiểu lời cô nói: “Có vấn đề gì sao?”
Mạnh Đan Chi thầm nghĩ lúc này nên nói như thế nào, cô đành phải ám chỉ dễ hiểu hơn: “Sao anh còn đeo cà vạt thế, đã về nhà rồi.”
Cô ngồi dưới ghế, trên người mặc sườn xám quyến rũ lòng người.
Chu Yến Kinh cong môi: “Rất đẹp.”
Nhìn thì giống như ông nói gà bà nói vịt, nhưng cố tình lại là lời Mạnh Đan Chi muốn nghe: “Phải không, em đã nói là tiện tay thêu thôi mà.”
“Là tài nghệ của em tốt.” Chu Yến Kinh khen.
“Chắc là đúng thế.” Mạnh Đan Chi nói xong lại tự mình thấy ngại.
Chu Yến Kinh đã sớm biết làm thế nào để khiến cô vui vẻ, dỗ cô thật sự rất dễ.
Từ trước đến nay đều là như thế.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Đan Chi thức dậy rất sớm, chẳng cách lúc Chu Yến Kinh thức dậy là bao, còn có thể cùng nhau ăn buổi sáng.
Chờ Chu Yến Kinh về phòng thay quần áo, cô đã nghĩ đến mình có nên vào chung không.
Bởi vì tối hôm qua cà vạt đã bị bẩn rồi, nên hôm nay Chu Yến Kinh đành đeo cái khác, cũng là màu tối, nhưng Mạnh Đan Chi lại cảm thấy không đẹp lắm.
Thật ra cũng giống như bình thường, nhưng cô không có cảm giác thành tựu.
Chỉ đeo được một ngày không thể dùng mỗi ngày.
Nhưng cô chủ động làm cho anh, có phải sẽ làm cho anh được cơ hội lấn tới một bước nữa không.
Mạnh Đan Chi có chút rối rắm.
Hay là, sinh nhật anh lại tặng thêm một cái, tặng cho anh mấy chục cái, một tháng đều sẽ không dùng giống nhau, nói không chừng còn có thể là cục trưởng đẹp trai nhất trong phòng thông dịch.
“Chi Chi, em cứ nhìn anh như thế.” Chu Yến Kinh phát hiện được ánh mắt của cô, anh nâng cổ tay lên: “Hôm nay không được, trễ giờ rồi.”
“Trễ giờ?” Lúc đầu Mạnh Đan Chi vẫn nghe không hiểu lời anh nói.
Sau mấy giây, cô mới phản ứng lại anh có ý gì.
Anh lại có thể nghĩ cô muốn tuyên dâm ngay ban ngày ban mặt thế này.
Quên đi, anh không xứng để cô tặng quà, miễn cưỡng dùng một cái hôm qua là được rồi.
Hứa Hạnh không thể chấp nhận chuyện Chu Yến Kinh đến bắt chuyện với mình.
Cô ấy nhìn sang Chu Yến Kinh, rồi lại nhìn sang Mạnh Đan Chi, ngại ngùng nhìn anh đang có mưu đồ bất lương, đành phải nháy mắt ra hiệu với cô.
Đương nhiên Mạnh Đan Chi biết Hứa Hạnh đang hiểu lầm.
Bởi vì cô cũng không ngờ tới, Chu Yến Kinh lại có thể nói như thế, cô muốn để anh đến đón cô, kết quả anh nói chuyện lại chẳng khác nào tự nhận mình là tiểu tam cả.
Có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà, dù sao cô cũng không muốn hình tượng mình bị hiểu lầm.
Hơn nữa, đàn anh Chu là ánh trăng sáng trong lòng Hứa Hạnh, vốn sẽ không dịu dàng, nho nhã như thế.
Cửa xe vẫn đang mở, và Chu Yến Kinh lại cứ như hổ rình mồi.
“Đàn anh Chu.” Hứa Hạnh cắn răng, ám chỉ: “Tụi em không tiện đường với anh.”
“Ăn một bữa cơm thôi mà.” Chu Yến Kinh lại lần nữa nói.
Hứa Hạnh: Chết tâm rồi, quả nhiên đàn ông đều hư hỏng như nhau.
Đương nhiên, trong lòng cô, không thể nào nghi ngờ bà chủ vĩ đại của mình được, đàn anh nhất định cũng phát hiện ra cho nên mới như thế.
Mạnh Đan Chi ho nhẹ một tiếng: “Hứa Hạnh, không phải cậu muốn ăn cơm sao?”
Hứa Hạnh vội vàng lắc đầu không ngừng, “Tớ không đói bụng, cậu thì sao? Có phải cũng không đói hay không?”
Mạnh Đan Chi: “Tớ đói bụng.”
Nghe thế, Hứa Hạnh lại trợn tròn mắt.
Mạnh Đan Chi vòng qua kia lên xe, còn không quên cười đón khách: “Cậu cũng lên xe đi, anh ấy nói hôm nay anh ấy mời khách đấy.”
Cô nói hươu nói vượn.
Hứa Hạnh lo lắng, có phải hôm nay hình tượng trong lòng cô ấy bị đổ vỡ tận hai lần không.
Đàn anh Chu là tiểu tam.
Mà bà chủ nhà mình hình như cắm sừng vị hôn phu rồi.
Tuy rằng cô đu CP này,nhưng cũng không ảnh hưởng đến nguyên nhân người thứ ba này, hơn nữa tuy cô ấy cũng chưa từng gặp vị hôn phu giấu mặt kia, nhưng cũng không muốn thành như thế.
“Tớ… không đi đâu.” Hứa Hạnh chần chờ.
Chu Yến Kinh nhìn Mạnh Đan Chi diễn thành nghiện, nói: “Cùng nhau đi đi.”
Do dự hết nửa ngày, cô ấy vẫn rất muốn biết cuối cùng là hai người này đã xảy ra chuyện gì, Hứa Hạnh không yên lòng ngồi vào vị trí phó lái.
-
“Cố ý sao?” Chu Yến Kinh thấp giọng hỏi.
“Rõ ràng anh mới cố ý.” Mạnh Đan Chi tức giận, “Vừa nãy anh nói thật giống như hai chúng ta, người thì bên ngoài ăn vụng, người thì chen chân vào ấy.”
Chu Yến Kinh nói: “Cái này cũng không thể trách anh được.”
Lời anh nói hoàn toàn không có vấn đề gì, toàn bộ đều do người nghe muốn nghe hiểu thế nào thôi.
Mạnh Đan Chi không còn gì để nói nữa rồi.
Bởi vì đúng thế thật, cái đầu nhỏ của Hứa Hạnh này luôn luôn có mấy suy nghĩ vô cùng kỳ quái, hôm nay cô ấy còn nghĩ cô nói đùa nữa.
Đây không phải trường hợp duy nhất.
Kết quả đàn anh Chu lại kêu một tiếng đàn em, khiến cho cô ấy lại tự bổ não mình thêm lần nữa.
“Bị xem là tiểu tam có cảm giác thế nào?”
Chu Yến Kinh suy nghĩ hai giây, “Cũng còn được.”
Trong lòng Mạnh Đan Chi liếc mắt xem thường.
Cô giải thích: “Hôm nay cái video trên mạng đấy, bị cô ấy nhìn ra là giống em, là em, sau đó anh đoán xem đã xảy ra chuyện gì?”
Cô thừa nước đục thả câu.
Chu Yến Kinh có chút nể mặt: “Cái gì?”
Mạnh Đan Chi tủm tỉm cười: “Em nói là anh, cô ấy không tin.”
Chu Yến Kinh không hiểu suy nghĩ của các cô gái nhỏ, nhưng rất dễ dàng đoán được Mạnh Đan Chi muốn đùa với cô ấy, cho nên mới cùng cô ấy đi ra.
Lấy anh làm công cụ hình người để thực hiện đấy.
Nhưng mà, coi như còn có thể chấp nhận được.
Ngại Hứa Hạnh còn đang ở đây, nên giọng nói của hai người vô tình cố ý đè thấp xuống, phải cách nhau rất gần mới có thể nghe thấy đối phương nói gì.
Nhưng cảnh này lại vô tình lọt vào mắt Hứa Hạnh, chính là đang nói thầm.
Không chỉ có đối diện, còn vô cùng thân thiết.
Trời ạ, trong lòng cô ấy suy sụp thật rồi.
Hứa Hạnh tìm bảy tám cái lý do.
Bởi vì theo lời bà chủ nói… Cô ấy quan hệ rất tốt với hai người.
Mãi đến khi xuống xe, Hứa Hạnh vẫn còn nhìn chằm chằm Chu Yến Kinh, bà chủ nhà cô dịu dàng như thế, nhất định do đàn anh Chu dụ dỗ.
Dù sao nếu là cô ấy --- cô ấy cũng không chịu được.
Cô ấy giữ chặt tay Mạnh Đan Chi, “Bà chủ…”
Mạnh Đan Chi lùi về sau một bước, cùng cô ấy nói: “Làm sao thế?”
Vừa rồi Hứa Hạnh đã làm công tác tư tưởng, hồi lâu mới nói được, thừa dịp Chu Yến Kinh vào cửa hàng mới dùng một hơi nói ra.
“Bà chủ, tớ biết chắc chắn là do lần trước đàn anh Chu trở về trường thấy cậu xuất sắc, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, nhưng mà, kiểu người trong ngoài không đồng nhất như đàn anh Chu, có khả năng làm loại chuyện này, chắc chắn không thể tin tưởng, các cậu vẫn nên ngừng lại đi!”
Thoạt nhìn thì thấy hai người cũng chẳng có làm cái gì.
Mạnh Đan Chi còn vô cùng nghiêm túc nghe cho hết: “Anh ấy quả thật trong ngoài bất nhất.”
Nhưng lời ngon tiếng ngọt là không hề có.
Hứa Hạnh: “Đúng thế!”
Cô ấy thờ dài, cuối cùng bà chủ cũng nghe vào.
Mạnh Đan Chi thấy dáng vẻ này của cô, nhịn không được cười khẽ: “Hứa Hạnh, tại sao cậu còn chưa hiểu nữa, tớ là loại người sẽ làm ra loại chuyện thế này sao?”
Hứa Hạnh hơi hơi tỉnh táo ra.
Hình như có một ý nghĩ gì đấy hiện lên trong đầu.
-
Sau khi ăn xong, trên bàn ăn vô cùng im lặng.
Chu Yến Kinh rót nước cho hai người, “Chuyện hai ngày trước, người trong nhà cũng biết đấy.”
Mạnh Đan Chi vẫn chưa biết là chuyện gì, “Chuyện gì thế?”
Hai ngày trước đã xảy ra chuyện gì.
Người trong nhà sao? Hứa Hạnh vểnh tai lên nghe, cô ấy như thế không phải nghe lén nhỉ, mà là quang minh chính đại nghe.
“Tin nóng.” Chu Yến Kinh nhắc nhở.
Mạnh Đan Chi à một tiếng: “Không có gì chứ.”
Chu Yến Kinh: “Mẹ anh nhìn thấy.”
Trong chớp mắt Mạnh Đan Chi cũng hiểu, mẹ Chu chưa bao giờ lạc hậu cả, theo sát cả thời đại luôn, tất cả các phần mềm và các mạng xã hội bà đều sử dụng.
Khi nhấy CP của hai người họ, chắc chắn sẽ tưởng thật.
Tuy cũng là thật đấy, nhưng một khi đã được truyền ra trong nhóm CP nên trong lòng mọi người điều cho đấy “là giả”.
Hứa Hạnh nghe xong một màn này, cảm giác càng chẳng hiểu gì, tin nóng đương nhiên cô ấy cũng biết, bây giờ đến người nhà của đàn anh Chu cũng biết luôn.
Thật phức tạp, thật loạn nha.
Mạnh Đan Chi nhìn thấy Hứa Hạnh hình như vẫn chưa hiểu rõ vấn đề, dáng vẻ không màn sự đời nữa, cô cảm thấy có lỗi với nhân viên của mình, cũng không thể suy sút hơn được.
Cô nhìn về phía Chu Yến Kinh: “Cũng đã tan làm rồi, sao anh lại không mang nhẫn vào thế.”
Hứa Hạnh:?
Nhẫn? Nghe hơi hơi quen tai nhỉ.
Hơn nữa nghe đoạn nói chuyện này, cảm giác hai người này hình như đã quen nhau rất rất lâu rồi.
Tuy là nói cho Hứa Hạnh nghe, nhưng Mạnh Đan Chi cũng đang cố ý đấy.
Mỗi ngày cô đều đeo, anh lại không đeo, trong lòng vô cùng không vui.
Ánh mắt Chu Yến Kinh khẽ động, cong môi, nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của Mạnh Đan Chi, giống như đã nhìn thấy rõ tâm tư trong lòng cô.
“Trong triển lãm có rất nhiều cấp trên đến, cho nên đã cất nhẫn trong nhà.”
Hứa Hạnh ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng nhịn không được mà xen miệng vào: “Cái đó, đàn anh Chu sao phải đeo nhẫn thế?”
Chu Yến Kinh cười nhạt: “Nhẫn đính hôn.”
Hứa Hạnh: “?!”
Cô ấy quay đầu nhìn Mạnh Đan Chi, lại nhìn sang tay cô.
Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Không phải đều giống với cậu nói sao, một nửa khác của nhẫn.”
Hứa Hạnh nghe đến hỗn loạn: “…Một nửa khác? A, là đàn anh Chu sao?! Cho nên đàn anh Chu không xen chân vào sao?”
Cho nên vị hôn phu chính là đàn anh Chu!
Cô ấy che miệng lại, giống như lỡ miệng nói.
Chu Yến Kinh: “Thì ra hình tượng của tôi lại không tốt như thế.”
Hứa Hạnh bị trêu làm mặt đỏ hết lên, rồi đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng – giấc mộng đi CP của cô có phải trở thành sự thật rồi hay không?
Cho nên mọi chuyện đều là thật?!
“Thế lần trước đàn anh Chu trở về trường...” Hứa Hạnh nhớ đến chuyện cũ lại chẳng nhịn được mà cao giọng: “Khen nhẫn đẹp ---“
“…”
Chu Yến Kinh cũng không ngờ cô ấy sẽ hỏi chuyện này.
Mạnh Đan Chi vẫn rất thong thả nhìn anh, “Cậu xem, anh ấy thật sự là trong ngoài bất nhất.”
Hứa Hạnh:?
Từ này là để dùng trong trường hợp này sao?
Chu Yến Kinh liếc mắt, không nói gì.
-
Sau khi dùng bữa xong, Hứa Hạnh cảm thấy tâm trạng mình cứ lên lên xuống xuống, hệt như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Thế mà hai người bên cạnh hình như vô cùng im lặng -- ừm, cái này cũng rất ngọt nha.
Giờ phút này trong mắt Hứa Hạnh, Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh đã kết hôn rồi, trong đầu cô hai người này sẽ lập tức sinh con.
Ánh mắt của cô ấy nhìn vô cùng thẳng thắn, Mạnh Đan Chi đã có chút hối hận rồi,
Chu Yến Kinh lại giả vờ không nhìn thấy.
Sau khi cơm nước xong, anh lên tiếng: “Tôi đưa em về trước.”
Tối muộn, anh lại là đàn anh của Hứa Hạnh, đương nhiên không thể để một nữ sinh tự mình về trường được, không an toàn.
Hứa Hạnh xua tay: “Không cần không cần, đàn anh Chu cứ đưa cậu ấy về đi.”
Cô ấy chỉ Mạnh Đan Chi.
“Cô ấy không vội.” Chu Yến Kinh nhướng mày: “Chúng tôi ở chung nhà.”
Hứa Hạnh: “?”
Chờ sau khi được đưa về trường học, cô ấy nhìn xe dần dần đi xa, mới hồi phục lại tinh thần sau tin tức chấn động khi nãy.
Đàn anh Chu và bà chủ ở cùng nhau?!
Cô ấy hạnh phúc muốn chết đi được.
Ở cùng với nhau, thế ngày kết hôn càng gần hơn rồi!
Hứa Hạnh gửi tin nhắn cho Mạnh Đan Chi: [Hu hu hu, bà chủ, ngày mai tớ có thể vẫn chưa tỉnh lại được, cho nên không đến cửa hàng.”
Nhận được tin nhắn này Mạnh Đan Chi nhíu mày.
[Vì sao?]
Hứa Hạnh: [Ngọt chết trên giường.]
Mạnh Đan Chi: [.]
Mua dây buộc mình là cô chứ không ai khác.
Hứa Hạnh: [Thật hạnh phúc quá, chính chủ tự mình phát đường, lần trước hai người hôn môi thật à, thì ra là những gì trên Baidu viết là thật à, thế thì ai sửa đấy?]
Mấy tin này cô ấy đánh rất nhanh, từng chữ từng chữ được gửi đến.
Hứa Hạnh: [Nhất định là đàn anh Chu sửa, không ngờ anh ấy lại nhàm chán như vậy!]
Người động tay chân là Mạnh Đan Chi tự giác mang ý tứ này đặt lên người mình, chớp mắt thấy không ổn, cô không phải người vậy đâu nhá.
Hứa Hạnh: [Tự nhiên muốn đăng bài nói tớ đi CP thành công ghê.]
Hứa Hạnh: [Hay là thôi nhỉ, tớ biết, hai người chắc chắn không muốn ồn ào, miệng tớ rất kín, sẽ không nói cho ai biết đâu.]
Hứa Hạnh: [Buổi tối chắc hai người còn có chuyện, chào nhé.]
Nhưng ngay sau đó, trên màn hình đã hiện một thông báo tin nhắn đã thu hồi.
Hứa Hạnh: [Thật xin lỗi, tớ nhắn nhầm.]
Mạnh Đan Chi tin cô ấy mới sợ.
Mặt cô không chút thay đổi: [Một tháng làm không công của cậu hay là ngày mai bắt đầu đi.]
Hứa Hạnh: [???]
Mạnh Đan Chi vừa lòng cất di động vào, đương nhiên mấy lời này cũng là giả, thật sự để cô ấy làm không công sao, cô cũng chẳng phải nhà tư bản.
Hù dọa hù dọa nữ sinh nhỏ thôi.
Chu Yến Kinh nghĩ: “Bạn học này của em, cũng hoạt bát thật.”
Quan hệ tốt với cô như thế, anh có chút ngoài ý muốn.
Mạnh Đan Chi liếc mắt nhìn anh, “Hâm mộ không?”
Cô lại nghiêng người sang, hỏi: “Vì sao thư ký của anh lại là nam thế? Thư ký của nhiều người khác đều là nữ sinh không đấy.”
Mạnh Đan Chi có ấn tượng rất tốt với Tưởng Đông, tuy không hoạt bát như Hứa Hạnh, nhưng tính cách cũng rất sáng sủa, khác hoàn toàn so với Chu Yến Kinh.
Tính cách của vị cục trưởng này, hoàn toàn tương phản với thư lý.
Chu Yến Kinh suy nghĩ rất lâu, thật sự nghiêm túc trả lời cô: “Ngày mai anh giúp em hỏi Tưởng Đông một chút, vì sao cậu ấy lại là đàn ông.”
Mạnh Đan Chi: “…?”
Chu Yến Kinh buồn cười, “Tụi anh hợp tác với nhau lâu rồi.”
Hôm nay chuyện Tưởng Đông muốn nghe, anh vẫn chưa nói.
Về phần nhạc đệm nhỏ ở hội triển lãm kia, anh đã sớm vứt ra sau đầu, nếu nói với Mạnh Đan Chi chuyện này sẽ chỉ có khó chịu.
Đấy không phải là tình thú.
-
Tuy đêm nay được Hứa Hạnh chúc phúc, nhưng thực tế thì đêm nay cũng rất bình thản.
Chu Yến Kinh cởi áo khoác lên sofa, anh chỉ mặc áo sơ mi đi vòng quanh nhà, Mạnh Đan Chi vừa ngẩng đầu đã thấy cà vạt trên cổ áo anh.
Đã bị anh tháo lỏng ra, treo ở một bên.
Nhúc nhích như thế, thỉnh thoảng trở tay lật qua, đôi môi đỏ mọng ngậm cành hoa hồng đỏ như ẩn ẩn như hiện hiện, càng làm cho anh thêm chút phong lưu.
Thật đúng là thích hợp với Chu Yến Kinh.
“Anh Yến Kinh, quần áo của anh.” Cô ám chỉ.
Chu Yến Kinh giả vờ không nghe hiểu lời cô nói: “Có vấn đề gì sao?”
Mạnh Đan Chi thầm nghĩ lúc này nên nói như thế nào, cô đành phải ám chỉ dễ hiểu hơn: “Sao anh còn đeo cà vạt thế, đã về nhà rồi.”
Cô ngồi dưới ghế, trên người mặc sườn xám quyến rũ lòng người.
Chu Yến Kinh cong môi: “Rất đẹp.”
Nhìn thì giống như ông nói gà bà nói vịt, nhưng cố tình lại là lời Mạnh Đan Chi muốn nghe: “Phải không, em đã nói là tiện tay thêu thôi mà.”
“Là tài nghệ của em tốt.” Chu Yến Kinh khen.
“Chắc là đúng thế.” Mạnh Đan Chi nói xong lại tự mình thấy ngại.
Chu Yến Kinh đã sớm biết làm thế nào để khiến cô vui vẻ, dỗ cô thật sự rất dễ.
Từ trước đến nay đều là như thế.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Đan Chi thức dậy rất sớm, chẳng cách lúc Chu Yến Kinh thức dậy là bao, còn có thể cùng nhau ăn buổi sáng.
Chờ Chu Yến Kinh về phòng thay quần áo, cô đã nghĩ đến mình có nên vào chung không.
Bởi vì tối hôm qua cà vạt đã bị bẩn rồi, nên hôm nay Chu Yến Kinh đành đeo cái khác, cũng là màu tối, nhưng Mạnh Đan Chi lại cảm thấy không đẹp lắm.
Thật ra cũng giống như bình thường, nhưng cô không có cảm giác thành tựu.
Chỉ đeo được một ngày không thể dùng mỗi ngày.
Nhưng cô chủ động làm cho anh, có phải sẽ làm cho anh được cơ hội lấn tới một bước nữa không.
Mạnh Đan Chi có chút rối rắm.
Hay là, sinh nhật anh lại tặng thêm một cái, tặng cho anh mấy chục cái, một tháng đều sẽ không dùng giống nhau, nói không chừng còn có thể là cục trưởng đẹp trai nhất trong phòng thông dịch.
“Chi Chi, em cứ nhìn anh như thế.” Chu Yến Kinh phát hiện được ánh mắt của cô, anh nâng cổ tay lên: “Hôm nay không được, trễ giờ rồi.”
“Trễ giờ?” Lúc đầu Mạnh Đan Chi vẫn nghe không hiểu lời anh nói.
Sau mấy giây, cô mới phản ứng lại anh có ý gì.
Anh lại có thể nghĩ cô muốn tuyên dâm ngay ban ngày ban mặt thế này.
Quên đi, anh không xứng để cô tặng quà, miễn cưỡng dùng một cái hôm qua là được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook