Editor: Sapoche

Sao Mạnh Đan Chi có thể đoán trước được chuyện xảy ra ngoài ý muốn thế này chứ, ai biết được người chú Giang nhìn thấy là ai…

Chắc không phải là anh trai cô đâu nhỉ.

Lúc giỗ bà ngoại, cô và Mạnh Chiếu Thanh cùng nhau trở về, lúc ấy chú Giang cũng ở đấy còn cùng nhau ăn cơm.

“Chú Giang, chú nói lần trước là tháng Năm sao?” Cô hỏi.

“Tháng Năm? Tháng mấy nhỉ, chú không nhớ rõ, dù sao chỉ biết là lần trước.” Chú Giang cũng không biết lời nói của mình bị nghe thấy.

Ông nhìn Chu Yến Kinh cười cười, còn không quên khen anh đẹp trai.

Cách đó không xa con trai của ông chạy đến, “Ba, ba không nói bậy cái gì chứ?”

Chú Giang mất hứng: “Sao ba có thể nói bừa được chứ!”

Qua hai giây, ông cảnh giác nhìn vừa mới đến: “Cậu là ai thế, sao lại gọi tôi là ba!”

“…”

Mạnh Đan Chi nhỏ giọng nói cho Chu Yến Kinh: “Mấy năm trước ông ấy mắc chứng Alzheimer, có rất nhiều chuyện không nhớ được.”

Chu Yến Kinh gật đầu.

“Cho nên vừa nãy có thể là nói anh trai em đấy.” Mạnh Đan Chi nói: “Hai người không phải có chiều cao gần bằng nhau sao.”

“Thế cũng không chắc.” Chu Yến Kinh lại nói.

Bỏ qua lời trêu chọc của anh, Mạnh Đan Chi cũng chẳng thèm để ý đến anh nữa.

Con chú Giang nhìn sang hai người, cười nói: “Ba tôi bây giờ là ông cụ mắc bệnh hay quên, hay nói sai, mọi người đừng để ý nhé.”

Mạnh Đan Chi lắc đầu: “Không sao đâu.”

Dù sao ông ấy cũng không làm gì.

“Anh vội thì cứ làm đi, chúng tôi tự qua đó được.” Mạnh Đan Chi cười cười.

Sau khi mọi người rời đi, hai người mới cùng nhau vào trong, không bao lâu đã đến trước mộ bà ngoại, lấy đồ ra sắp xếp.

Mạnh Đan Chi kéo kéo tay áo của Chu Yến Kinh, “Gọi bà ngoại.”

Chu Yến Kinh: “Bà ngoại.”

Mạnh Đan Chi cong môi.

Lần đầu tiên bà ngoại gặp anh là khi cô đang học cấp ba.

Khi đó bà ngoại đã mắc bệnh rồi, cô là một học sinh đương nhiên không tự chăm sóc tốt mình, Mạnh Chiếu Thanh và Chu Yến Kinh cùng nhau đến.

Lúc ấy Chu Yến Kinh cũng ở lại đây một thời gian.

Nửa năm trước cô đến đây, chỉ nói mình có thể phải đính hôn, bây giờ trở về còn dẫn người về theo.

“Nếu bà có thể nhìn thấy thì tốt rồi.”

Mọi người đều rất vừa lòng Chu Yến Kinh, bà nhất định cũng sẽ vừa lòng.

Từ khu mộ đi ra, lại chạm phải chú Giang ở cửa, thấy hai người, ông phải nhìn hồi lâu mới có thể nhớ được họ là ai.

“Phải đi rồi à?”

“Vâng, có thời gian rảnh sẽ về ạ.”

Chú Giang vẫn mỉm cười như trước, “Mau đi đi.”

Ở bên ngoài ăn cơm xong, khi trở về nhà đã gần hai giờ chiều, có mấy hàng xóm quen thuộc đến cửa nói chuyện, nhìn thấy bọn họ thì đều chào hỏi.

“Chi Chi là bạn trai con sao?”

“Đưa bạn trai về gặp mặt bà ngoại ạ?”

“Lâu quá chưa gặp, Chu Chu lại trở nên đẹp hơn rồi, ánh mắt thật tốt.”

Chu Yến Kinh cảm giác mình hệt như mấy bó rau ngoài chợ, bị mấy cô mấy bà cùng nhau nhìn, sau đó đưa ra đánh giá hài lòng.

- -- Ánh mắt thật tốt.

“Con và Chi Chi đã đính hôn rồi ạ,” Anh dịu dàng lên tiếng.

“Đính hôn rồi, nhanh như thế, là muốn bà Tô biết à.”

“Ai da, thế không phải sẽ nhanh được uống rượu mừng sao?”

Mạnh Đan Chi từ ngõ nhỏ trở về, đã bị trêu chọc đến tận cửa, nhóm cô dì chỉ hận không thể thay cô kiểm định người đàn ông này là hợp hay không hợp.

Khi về đến nhà, cuối cùng cô cũng có thể thở ra một hơi.

“Nhiệt tình quá rồi.”

Chu Yến Kinh không trả lời, anh giống như đã lần nữa tham dự vào cuộc đời của Mạnh Đan Chi, được cô đưa đến những nơi quen thuộc trong cuộc sống của cô.

-

Ninh Thành bên này so với phương Bắc ẩm ướt hơn nhiều, nhưng hai ngày này thời tiết rất tốt.

Mạnh Đan Chi vô cùng vui vẻ sắp xếp chuyện phải làm trong hai ngày này, chuyện đầu tiên đã hoàn thành, chuyện thứ hai phải đến chào hỏi ông cụ Lạc.

“Em muốn đến chào hỏi ông cụ Lạc, anh có muốn đi cùng em không?”

Đôi mắt sáng ngời của cô viết rõ chữ “Mình cùng nhau đi đi”.

Chu Yến Kinh nhìn cô: “Có thể không được rồi.”

Mạnh Đan Chi có chút thất vọng: “Một mình anh ở chỗ này sao?”

“Lần triển lãm trao đổi văn hóa Trung - Ngoại này có không ít người đến từ Ninh Thành, vừa khéo anh muốn nhìn một chút.”

Chu Yến Kinh nở nụ cười, “Chờ sau khi kết thúc anh đi đón em.”

Mạnh Đan Chi từ từ nói: “Anh Yến Kinh là người làm chuyện lớn, sao có thể phí thời gian đến đón em chứ.”

Tuy là như thế, nhưng cô vẫn rất vui vẻ.

“Không đón em sao?” Chu Yến Kinh hỏi.

Mạnh Đan Chi lạnh lùng hừ một tiếng.

Anh không chỉ đón cô, còn đưa cô đến nhà họ Lạc.

Mạnh Đan Chi nhìn anh rời đi, từ phía sau truyền đến giọng nói: “Chi Chi, vừa nãy là bạn trai con sao?”

Cô quay đầu lại, “Ông nội Lạc.”

Mạnh Đan Chi đưa tay cho ông xem, “Con đính hôn rồi ạ.”

Ông cụ Lạc gật đầu, cười nói không tệ, trong lòng có chút tiếc nuối, ông còn tưởng cháu trai mình có thể cạnh tranh công bằng đấy.

Vừa rồi chỉ liếc mắt một cái, ông ấy đã biết thẳng nhỏ nhà mình không được rồi.

Hai người cùng vào trong, Mạnh Đan Chi nói với ông chuyện video mình đăng lên mạng bị thất bại, không có gì gánh nặng: “Chắc là còn một khoảng thời gian nữa mới được.”

“Tuổi con còn trẻ mà, còn nhiều thời gian, con gấp cái gì.”

“Có thể nhanh lên, sao lại muốn chậm chứ.”

Ông cụ Lạc cũng nghĩ như thế: “Nhưng mà bà ngoại con hơn mười tuổi đã nổi tiếng về thêu thùa rồi, vì thế mọi người đèu rát tò mò về khả năng của con.”

Ông vừa nói như thế, Mạnh Đan Chi càng khẩn trương hơn.

Bà ngoại không có đối thủ cạnh tranh, bản thân cô không thể dùng chiêu bài này được.

So với lần nói chuyện điện thoại trước đó, lúc này Mạnh Đan Chi mới biết cách thức nhận định truyền nhân và cách lựa chọn của họ.

Có người mở lớp dạy học, có người tự mình mở cửa hàng bán đồ.

Mạnh Đan Chi đương nhiên không có khả năng là người trước.

“Chờ con chuẩn bị thật tốt, gửi về đây cho ông xem qua một lần, thuận lợi thì một tháng có thể duyệt rồi.”

“Vâng!”

-

Triển lãm sẽ có một phần lớn là về sản phẩm văn hóa truyền thống.

Sau khi bên Ninh Thành nhận được tin tức, đã sắp xếp Lục Dương đến dẫn dắt.

Lục Dương tiến vào phòng khách, người bên trong đã ngồi đấy, nở nụ cười: “ Không nghĩ lại có thể là cậu, tôi nói mà người họ Chu, chắc chắn là cậu.”

“Tớ nghĩ cậu sẽ ở thành phố Kinh.” Chu Yến Kinh cũng kinh ngạc.

Bọn họ là bạn học cùng ngành ở trường đại học, nhưng anh tốt nghiệp trước, còn Lục Dương hoàn thành theo bình thường, kém hơn một năm.

“Không còn cách nào cả, ba mẹ đều ở chỗ này cả.” Lục Dương nói: “Đi thôi, tớ dẫn cậu đi xem sản phẩm… Cậu đến một mình sao?”

Chu Yến Kinh: “Không phải.”

Lục Dương không tiếp tục hỏi nữa, anh ấy biết bây giờ anh đang nhậm chức ở công ty phiên dịch, thở dài, học phiên dịch, ai không muốn nhậm chức ở đó chứ.

Dốc lòng vì nước.

“Trước khi cậu ra nước ngoài, tớ cũng chưa có cơ hội tặng cậu cái gì.” Khi đi ngang qua một chỗ, Lục Dương nhớ gì đấy, “Mấy năm trước, ở chỗ này tớ có nhìn thấy một người rất giống với cậu.”

“Nhưng mà lúc ấy cậu xuất ngoại rồi, nên không có khả năng là cậu.”

Ánh mắt Chu Yến Kinh dừng ngoài cửa sổ xe.

Vài năm trước, ngay chỗ ngã tư này đã có thay đổi lớn, không giống với trí nhớ của anh.

“Có thể là tớ.” Anh cười khẽ.

Lục Dương ngạc nhiên: “Thật sự là cậu à?”

Chu Yến Kinh ừm nói: “Nếu là tháng Tám thì đúng đấy.”

Lục Dương than lên: “Quả thật là tháng Tám, khi đó tớ chưa tốt nghiệp, trở về tìm công việc, trời rất nóng.”

Nhưng mà anh đến làm gì?

Trong trí nhớ Lục Dương, Chu Yến Kinh là người lớn lên ở thành phố Kinh, thân thích ở Ninh Thành này chẳng có ai cả.

Nhìn ra được sự băn khoăn của anh ấy, Chu Yến Kinh chỉ nói: “Tới gặp một người.”

Lục Dương nhanh chóng chuyển đề tài.

Sau khi đến chỗ cần đến, bọn họ không có thông báo cho chủ cửa hàng, mà lấy thân phận khách tham quan.

Lục Dương bên cạnh giới thiệu với anh, một bên hỏi: “ Lần này là cậu đặc biệt đến sao?”

Chu Yến Kinh nói: “Đương nhiên không phải, tớ chỉ là phiên dịch viên.”

Những chuyện này được bộ phận khác quản lý.

Anh chỉ phụ trách việc gặp lãnh đạo, làm phiên dịch cho đối phương.

Chỉ là đúng lúc đến đây, muốn nhìn xem một chút, nếu có được vấn đề cũng sẽ xem xét rồi mau giải quyết, dù sao cũng gần đến ngày triển lãm rồi.

Lục Dương: “Phiên dịch viên cần lo lắng nhiều vậy sao, nên đổi công việc đi.”

Anh ấy còn nói: “Nhưng mà làm cục trưởng phòng phiên dịch, cũng là nóc nhà của phiên dịch.”

Chu Yến Kinh từ chối cho ý kiến.

Gần ba tiếng sau, bên ngoài mặt trời cũng dần xuống núi, Lục Dương nói: “Thời gian không còn sớm nữa, đêm nay tớ làm chủ, cùng cậu ăn một bữa nhé.”

“Ngày mai đi.” Chu Yến Kinh cười từ chối.

“Cậu còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này sao?”

“Đã đồng ý với người khác rồi.”

Khi chia tay, Lục Dương cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh, trước đó không để ý, giờ phút anh ấy có chút hiểu rõ rồi.

Hoa đã có chủ rồi sao?

Nhân viên phiên dịch cấp cao sẽ không đến đây hẹn hò chứ? Yêu xa à?

Chẳng lẽ năm đó đến chỗ này để gặp bạn gái sao?

Lục Dương chẹp miệng, cũng giấu lâu như thế rồi, anh ấy nhất định phải tìm người khác hỏi một chút, thế nào cũng có người biết.

-

Chạng vạng tối, ông cụ Lạc hỏi: “Đêm nay ở lại dùng cơm chú?”

“Không cần phiền thế đâu ạ.” Mạnh Đan Chi cười khanh khách nói: “Đã có người đến đón con rồi, không ở được ạ.”

“Vậy cùng nhau đi.” Ông cụ Lạc không ngại chút nào.

“…”

Nhưng mà cũng may cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng dời được sự chú ý của ông ấy

Ông cụ Lạc hừ nói: “Biết là người yêu bé nhỏ hai người muốn hẹn hò, một lão già như ta đây đương nhiên muốn quấy rầy.”

Lúc này ông nhất định phải thay bà Tô nhìn thật tốt, giám định chút.

WeChat nhanh chóng có tiếng động.

Chu Yến Kinh: [Anh đến rồi.]

Mạnh Đan Chi tạm biệt ông cụ Lạc, không ngờ ông cụ không ngại ngùng ra ngoài với cô, “Con đừng quan tâm ông, ông đi ra ngoài tản bộ.”

Cô còn có thể nói gì được nữa chứ.

Chu Yến Kinh nhìn qua bên này.

Lúc này ánh trời chiều đã trải dài khắp nơi, ánh nắng hoàng hôn dừng lại trên người anh, giống như thần tượng trong phim điện ảnh.

Anh gọi cô: “Chi Chi.”

Mạnh Đan Chi hoàn hồn, tự mình đứng nhìn đến ngẩng người.

Ông cụ Lạc chắp tay sau lưng đứng ở cửa, đánh giá anh, so với buổi chiều khi mới nhìn thoáng qua, thì khí chất trên người anh không hề che giấu được.

Chu Yến Kinh lễ phép chào hỏi: “Chào buổi tối ông ạ.”

“Ừm.” Ông cụ Lạc rụt rè gật đầu, nhìn sang Mạnh Đan Chi: “Ngày mai hai đứa muốn đến ăn cơm không, đúng lúc cháu trai ông cũng về, hai đứa cũng đã lâu chưa gặp.”

Ông muốn nói cho anh biết là, Chi Chi rất có giá đấy.

Chu Yến Kinh cười nhạt, không nói gì.

Mạnh Đan Chi nói: “Ngày mai có thể con phải về rồi.”

Ông cụ Lạc nói: “Được rồi.”

Mạnh Đan Chi cong môi: “Nếu về trễ được, con sẽ nói với ông trước, chỉ sợ đến khi đó ông chê con ăn nhiều thôi.”

Ông cụ Lạc nghe thế thì cười to.

Trên đường trở về, Mạnh Đan Chi hỏi: “Ngày mai khi nào chúng ta đi?”

Chu Yến Kinh liếc nhìn cô một cái, “Em muốn đi khi nào?”

Mạnh Đan Chi nói: “Đều được cả, nhưng mà ông cụ mời em, hay là để thời gian cho ông ấy nhé, hay là buổi chiều rồi đi.”

“Ừm.”

Mạnh Đan Chi nghiêng người qua, “Anh cùng đến được không?”

Chu Yến Kinh nói: “Chỉ sợ thật ra ông cụ không muốn anh đến.”

“…”

Mạnh Đan Chi nói: “Nói bậy.”

Cô trở về chỗ, thử tính hỏi: “Anh Yến Kinh, anh không phải ghen chứ?”

Hỏi vấn đề này, tai của Mạnh Đan Chi cũng không nhịn được mà đỏ lên.

Chu Yến Kinh nói: “Có một chút.”

Có chính là có, còn cái gì mà một chút.

Nhưng cũng coi như thừa nhận rồi, khóe môi Mạnh Đan Chi không nhịn được cong lên, nhưng sợ anh nhìn thấy nhanh chóng d3 xuống.

Chu Yến Kinh liếc mắt thấy biểu cảm của cô, cong môi cười.

Cô còn chưa vui vẻ được bao lâu đã nghe anh nói: “Nhưng mà em đã là vợ chưa cưới của anh rồi, còn cần gì lo lắng chứ?”

“Lo em hủy hôn sao?”

Trước khi đèn xanh đèn đỏ, Chu Yến Kinh hỏi lần nữa.

Mạnh Đan Chi đã không biết nói gì, chỉ là tim đập nhanh như trống bỏi.

-

Sau cuộc nói chuyện này, trên đường trở về, Mạnh Đan Chi không nói gì nữa.

Quan hệ của cô và Chu Yến Kinh hình như rất kỳ lạ, nhưng cũng không kỳ lạ.

Mạnh Đan Chi không muốn suy nghĩ lại nữa.

Bởi vì buổi tối tách ra ngủ, sau khi ăn bữa tối xong, cô ôm chăn đưa cho Chu Yến Kinh: “Trước kia anh đến nơi này ở rồi.”

Chu Yến Kinh vẫn bình thản: “Nhưng trước kia không ở phòng của em.”

Vành tai Mạnh Đan Chi lại hồng lên, “Cùng đều là phòng, không có gì khác cả.”

Câu nói của anh khiến cô ngại ngùng vô cùng.

Giường của phòng này theo kiểu cổ là loại giường gỗ, rất nặng, giá lại mắc, mặt trên có hình điêu khắc rất tinh xảo.

Chu Yến Kinh đưa tay, “Cho anh đi.”

Mạnh Đan Chi đưa tay cho anh, hai tay cô ôm lấy mới hết nhưng anh chỉ cần một tay đã đặt chăn trên giường tay kia giữ chặt tay cô.

Cô thuận thế ngã ngồi bên cạnh anh.

Tim Mạnh Đan Chi lại đập liên hồi, “Làm gì thế?”

“Anh nhìn thử, giường này hai người ngủ không phải không thể.” Chu Yến Kinh nói.

Mạnh Đan Chi lập tức xoay người qua.

Chu Yến Kinh cười rộ lên, “Gạt em thôi.”

Cùng cô trở về chào bà ngoại, anh không định sẽ làm ra hành động gì khác, chỉ là nhìn cô hôm nay giống như có gì đó, nên muốn trêu cô một chút.

Mạnh Đan Chi cảm thấy ý cười của anh cũng có hàm ý khác.

Quả nhiên, vẫn chưa kịp thở ra đã cảm giác anh đến gần, hơi thở phả vào vành tai cô, khí nóng lan đến cổ và mặt.

Mãi đến khi anh cắn nhẹ, cả người cô lập tức run lên.

“Đây là nhà bà ngoại em.” Mạnh Đan Chi thấp giọng: “Chu Yến Kinh.”

Cô muốn đứng lên nhưng mà hình như anh đã đoán trước hành động này, trong ngực như có gì đó nảy mầm, tùy thời điểm mà đâm chồi.

Dù sao cô cũng chỉ là thẹn quá hóa giận, ngay cả họ tên cũng kêu ra rồi.

Đuôi lông mày Chu Yến Kinh nhẹ nâng lên, “Anh biết.”

Mạnh Đan Chi không tin: “Anh thật sự biết sao?”

Thế còn không chịu tránh xa một chút, buông cô ra.

Chu Yến Kinh nhìn không khí nghiêm túc hỏi: “Anh chắc là phải cầu xin một chút. Bà ngoại, xin cho phép con hôn cháu gái bảo bối của bà.”

Anh lần nữa nhìn cô, “Chi Chi, em cảm thấy như thế được chứ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương