Chiều Theo Sở Thích Của Em
-
Chương 102
Editor: Sapoche
Lần đầu tiên Trần Thư Âm nhìn thấy Sở Thiều là ở trung tâm thương mại.
Tuy bình thường các thương hiệu đều sẽ gửi các kiểu dáng mới đến tận nhà, nhưng đi dạo phố là cảm giác không thể thay thế được, cô vẫn muốn mỗi ngày đều đi dạo với bạn bè.
“Còn muốn đi dạo nữa sao?”
Dương Tuệ Văn thật sự không biết vì sao cô có nhiều sức lực như thế, trung tâm thương mại này có bảy tầng, các cô đã dạo tới tầng năm rồi.
Số bước chân đi trong một tháng của cô ấy có thể còn không nhiều bằng hôm nay.
Trần Thư Âm nhìn cô, “Nhìn cánh tay, đôi chân này của cậu đi, phải rèn luyện nhiều hơn, có biết không?”
Dương Tuệ Văn xem thường: “Tớ sao có thể so sánh với quý cô Trần cao quý chứ, có phải hay không?”
Trần Thư Âm vô cùng nghiêm túc gật đầu, “Đúng thế.”
“Tầng sáu có một cửa hàng trang sức, đã lâu rồi chưa đến, không biết có cái gì mới không, vừa khéo đi xem đi.”
Dương Tuệ Văn đành đuổi theo phía sau.
Tầng sáu bán đồ hơi hỗn tạp, ánh mắt Trần Thư Âm nhìn đến một cửa hàng mẹ và bé, cửa hàng bán búp bê và có một ít cửa hàng bán đồ chơi.
Cô đang cảm thấy không thú vị lắm, nhưng lại nhìn thấy có một chàng trai có dáng người cao gầy từ trong cửa hàng đồ chơi đi ra.
Trung tâm thương mại nằm ở chính giữa, cho nên cách một lan can thủy tinh vừa khéo cũng nhìn được thấy mặt anh ấy, dáng vẻ rất tốt, mới nhìn có chút không rõ ràng lắm, nhìn kỹ có chút lạnh lùng.
Đôi mắt Trần Thư Âm lập tức sáng lên.
Nghiêm túc mà nói thì cô đã nhìn thấy không ít diễn viên và người mẫu nam trong giới giải trí rồi, cũng đã quen nhìn Chu Yến Kinh và Mạnh Chiếu Thanh, nên mắt nhìn người của cô cũng rất cao.
Nhìn người đàn ông trước mắt này, xét ở một góc độ nào đó, không thể nói xấu được.
“Tớ muốn mua đồ chơi.” Trần Thư Âm bắt đầu hành động.
“Hả? Đồ chơi?” Mặt Dương Tuệ Văn đầy sự mơ hồ đi theo sau.
Nói là cửa hàng đồ chơi nhưng thật ra cũng không phải, là các loại mô hình, Trần Thư Âm cũng không hiểu cái này cho lắm, nhưng cô cũng có thể biết mấy cái bình thường, ví dụ như mô hình máy bay.
Lúc này cửa hàng chỉ có hai nhân viên.
Thấy có người tiến vào, nhân viên sau quầy lập tức tiến lên, “Cô Trần, cô xem thử muốn món đồ gì đi ạ?”
Tuy rằng anh ta không có nói chuyện nhiều với Trần Thư Âm, nhưng mọi người trong trung tâm thương mại này đều biết, con gái nhà họ Trần mỗi tuần đều đến đây càn quét một lần.
Là người có tiền đấy.
Trần Thư Âm liếc mắt nhìn bảng tên của anh ta, tên là Vương Bình. Cô lại nhìn sang người bên cạnh, thấy chàng trai khi nãy đưa tay nắm lấy mô hình máy bay kia nhìn kỹ, không khỏi nhíu mày.
“Khụ, cậu đi làm việc của mình đi.” Cô hào phóng nói: “Cho người đồng nghiệp của cậu đến giúp là được.”
“Đồng nghiệp?” Vương Bình sửng sốt.
Trần Thư Âm chỉ chỉ người phía sau anh ta: “Người đó.”
Vương Bình do do dự dự một lát, “Cái kia…”
Trần Thư Âm cắt ngang lời anh ta: “Cửa hàng các cậu vừa mới mở cửa sao?”
Vương Bình: “Đúng thế, vừa mở một tháng.”
“Cảm giác không có người nhỉ.”
“Vẫn có, chẳng qua lúc này hơi ít người chút.”
Mục đích Trần Thư Âm vẫn ở bên kia: “Anh ta mới tới sao?”
Vương Bình gật đầu: “Đúng, mới đến sáng hôm nay ---”
Trần Thư Âm: “Anh ta bán mấy món rồi?”
Vương Bình “À” một tiếng: “Anh ấy không bán…”
Vậy là hiệu suất không tốt, Trần Thư Âm chậc lưỡi hai cái, càng thêm hứng thú: “Được rồi, cậu bận việc của mình đi.”
Dương Tuệ Vân lén nói: “Người kia còn rất đẹp trai nữa.”
Trần Thư Âm: “Đúng không, ánh mắt tớ rất tốt.”
Cô đi qua đó, chỉ chỉ cái trong tay anh, “Cái này bao nhiêu tiền?”
Sở Thiều liếc mắt nhìn cô, tiện tay quay bảng giá sang.
- - Năm vạn sáu.
Trần Thư Âm còn thật sự nhìn xem, không thấy cái này sao lại đáng giá như thế: “Anh nói cho tôi nghe thử xem chỗ nào của nó có giá năm vạn sáu thế?”
Sở Thiều nhướng mi: “Chỗ nào của nó cũng có.”
Trần Thư Âm: “?”
Cô nói: “Anh làm nhân viên, không muốn đẩy mạnh tiêu thụ với tôi một chút sao, nói thế nào thì khách hàng cũng là Thượng đế đấy?”
Sở Thiều nói: “Thật xin lỗi.”
Trần Thư Âm cười: “Không sao cả, thêm WeChat đi.”
Sở Thiều: “…”
Lúc này anh mới nhận ra mục đích của cô.
Cô gái trước mặt cười cười nói nói, xinh đẹp kiêu ngạo, nhân viên phía sau đang giơ giơ tay và không ngừng làm mấy động tác kỳ lạ, vẻ mặt kỳ quái.
Trần Thư Âm chính trực nói: “Là tôi muốn, lần tới có đồ gì mới, anh nói với tôi một tiếng, tôi đều muốn. Anh không muốn doanh thu à?”
Muốn?
Doanh thu?
Sở Thiều rũ mắt như có điều suy nghĩ.
Khi ngước mắt lên nhìn, đón lấy ánh mắt của Trần Thư Âm, khóe môi anh cong lên, ngón tay mở ứng dụng ra, “Muốn.”
Vương Bình không thể tin vào mắt mình, đồng ý rồi.
Trần Thư Âm dễ dàng có được phương thức liên lạc của anh, nhưng lại kìm lòng không được mà nhìn đối phương, mắt anh có màu hổ phách.
“Anh tên gì?” Cô không biết tên của anh.
“Sở Thiều.” Anh nói.
“Tên không tệ.” Trần Thư Âm khen mấy câu: “Yên tâm, doanh thu của anh tôi trả.”
Cô còn ám chỉ một chút.
Sở Thiều chăm chú nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt tự tin này, quét ánh mắt nhìn Vương Bình đang kinh ngạc đến ngây người đằng kia: “Không cần như thế.”
Giọng rất êm tai.
Đôi mắt cũng thật đẹp.
Trần Thư Âm càng vừa lòng hơn: “Tôi muốn.”
Sở Thiều nhướng mày.
Trần Thư Âm muốn cái mô hình kia, Vương Bình muốn đóng gói lại, lại bị ngăn cản, cô thích nhìn thấy Sở Thiều đóng gói cho cô.
Ngón tay thon dài cẩn thận gói lại hộp quà gói quà lại cho cô, thật đẹp.
Trần Thư Âm nhìn chằm chằm lúc lâu.
Khi các cô rời đi, Vương Bình không nhịn được tiến lên: “Anh Sở à…”
Sở Thiều hỏi: “Cậu quen cô ấy sao?”
Vương Bình: “Cả trung tâm thương mại này đều biết cô ấy cả, là con gái lớn nhà họ Trần, thích ầm ĩ nhất, rất nổi tiếng trong giới này.”
Sở Thiều có chút đăm chiêu gật đầu.
Vương Bình muốn nói lại thôi.
Cuộc nói chuyện về bao luôn doanh thu kia, thực tế làm cho anh ta có chút hiểu lầm, bao hết doanh thu nghe thế nào cũng hệt như bao người vậy.
Sở Thiều: “Đừng xen vào.”
Vương Bình đành không nói gì, anh ta đang nghi ngờ kẻ có tiền có phải đều yêu thích cái gì kỳ quái hay không, đến mức cậu ấm còn phải giả vờ làm nhân viên.
Từ khi rời khỏi cửa hàng, Trần Thư Âm cảm thấy rất vừa lòng, hôm nay thật sự không mệt chút nào.
“Dùng năm vạn sáu mua cái này? Cậu đúng là coi tiền như rác.” Dương Tuệ Văn vô cùng không hiểu nổi, mua cái này còn không bằng mua thêm mấy cái váy mới.
Trần Thư Âm: “Tớ thiếu váy sao?”
Dương Tuệ Văn: “Không thiếu.”
Trần Thư Âm: “Thế còn không phải sao, tớ không thiếu quần áo, tớ thiếu đồ trang trí.”
Dương Tuệ Văn: “Cậu thiếu đàn ông à.”
Trần Thư Âm thoải mái: “Thiếu.”
Cô chính là coi trọng người họ Sở kia.
-
Sau mấy ngày nói chuyện WeChat Cùng với Sở Thiều, Trần Thư Âm đã có được thông tin của anh, dáng người cao 1m86, nặng 140 cân [1], lớn hơn cô ba tuổi.
[1] 1 cân bằng ½ kg.
Quan trọng nhất là chiều cao.
Trần Thu Âm vô cùng vừa lòng.
Thật ra bên cạnh cô có người cũng cao, nhưng phần lớn là đầu 1m80 thôi, còn hai người bên cạnh Mạnh Đan Chi đều không trong phạm vi tính toán của cô.
[Từ giờ trở đi, tiêu chí kén chồng của tớ không thể thấp hơn 1m86.]
Mạnh Đan Chi trực tiếp trả lời: [Cậu nói rõ ràng chút, mục tiêu kén chồng của cậu là 1m86 à.]
Trần Thư Âm: [Cục cưng cậu nói phải.]
Mạnh Đan Chi: [Hai người nói chuyện thế nào?]
Trần Thư Âm: [Cũng bình thường đi, không biết có phải anh ta bị số doanh thu đả kích hay không, hai ngày này đều không thấy người.]
Trần Thư Âm: [Xem ra tuần này tớ phải đi mua sắm một chút, tớ muốn nhìn thấy anh ấy, cục cưng đi cùng tớ không.]
Dương Tuệ Văn cùng mấy cô gái nhà giàu đã hẹn nhau đến một nơi rất tuyệt, cô ấy còn lén lút mời Trần Thư Âm cùng nhau đến.
Trần Thư Âm vừa nghe là thiên đường đàn ông thì lập tức đồng ý.
“Âm Âm cậu đến đi, chắc chắn là người người nhìn theo.” Dương Tuệ Văn lập lời thề son sắt: “Cả người cậu từ trên xuống dưới y như viết câu tôi là phú bà.”
Trần Thư Âm liếc nhìn cô, “Cậu không phải sao?”
Dương Tuệ Vân: “Tớ không phải.”
Tuy Trần Thư Âm chưa từng đi đến những câu lạc bộ như thế, nhưng trong lòng cũng có cân nhắc qua, đơn giản chỉ là muốn tiêu tiền, chỉ cần hợp ý thì sẽ tiêu.
Tuy rằng bị gọi là cửa hàng vịt, nhưng tên cửa hàng cũng rất đẹp.
“Phùng Quân.”
Chữ phía trên không biết là ai biết, Trần Thư Âm đã từng nhìn thấy chữ của Mạnh Đan Chi và giáo sư Mạnh viết rồi, cảm thấy viết rất đẹp.
Dương Tuệ Văn: “Tớ nghe nói mấy người đàn ông chỗ này đều không tệ, hơn nữa không phải khách nào cũng nhận đâu, chỉ là, cậu chắc chắn là có thể.”
Hai người vừa bước vào, nhân viên công tác đã lên đón tiếp, một đường tiến vào trong, thấy không ít thanh niên mặc đồng phục giống nhau.
“Mời đi bên này.” Bồi bàn nam xoay người: “Chỗ ngồi bên này là …”
“Đi vào trong đó.”
Đột nhiên Trần Thư Âm mở miệng.
Người bồi bàn nam nhìn qua đấy, là chỗ quầy bar. Có hai thanh niên cao lớn đang ngồi đó tiếp khách cũ rượu, còn có nữ khách hàng đang trêu chọc họ.
Ánh mắt Trần Thư Âm dừng ở người đàn ông phía sau quầy bar, anh mặc áo sơ mi màu đen, đang dùng bút lông viết gì đấy.
Ấn tượng đầu tiên của cô đó là một người đàn ông lịch lãm.
Có rất nhiều cô gái đang nhìn về phía đó, có người tiến đến gần, Sở Thiều ngẩng đầu không biết đang nói cái gì, mà các cô ta thất vọng rời đi.
Trần Thư Âm đi qua, “Anh làm công việc này sao?”
Sở Thiều nhìn thấy cô, trong con mắt có chút kinh ngạc.
“Xem như thế đi.”
Trần Thư Âm đã tự bổ não ra chuyện “Doanh thu bán hàng quá kém nên đành phải dựa vào cửa hàng vịt [1] này để kiếm tiền”.
[1] “vịt” là tiếng lóng để chỉ đàn ông và “gà” là để chỉ phụ nữ hành nghề mại dâm của Trung Quốc.
“Lấy nhan sắc của anh, ở trong này chắc là đứng đầu bảng đi?”
Cô nhìn vào quán này, thấy dáng vẻ của anh rất đẹp.
Bên phía quầy bar cũng im lặng lại, kế bên có hai bartender quay đầu sang nhìn qua, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Quản lý --- Tên đứng đầu bảng?
Anh ta nhìn Sở Thiều, lại nhìn thấy Trần Thư Âm, không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày cái từ này được đặt trên đầu quản lý cửa hàng.
Cô gái đó hình như không biết?
Anh ta ngẫm nghĩ rồi đột nhiên bừng tỉnh, có thể đây đang là diễn trò, sắm vai nhân vật không?
Trong cửa hàng cũng thường xuyên có, nhưng mà đều là anh trai em gái, chị gái em trai, còn có một vài thứ không thể diễn tả bằng lời, nhưng kim chủ và vịt thì là lần đầu tiên nghe thấy
Nếu là mấy chú vịt khác thì không sao, nhưng đặt trên người quản lý… thì kỳ quái quá.
Sở Thiểu bỏ bút xuống, lấy tờ giấy đặt sang một bên, nhướng mày, có chút hại nước hại dân: “Tên đứng đầu bảng?”
Anh ngẫm nghĩ từ đó mấy giây, cười khẽ: “Có lẽ vậy.”
Trần Thư Âm thấy tim mình đập hơi nhanh, “Để chọn anh thì phải đưa ra mức phí bao nhiêu vậy?”
Cuộc nói chuyện này khiến mọi người ở đó không thể tin được, gán ghép người đứng đầu gì đó thì cũng thôi đi, thế mà lại còn có thể để quản lý ra mặt sao.
Vậy mà quản lý còn nghiêm túc trả lời.
Khóe môi Sở Thiều cong lên: “Không rõ lắm.”
Bartender lén lút nhìn sang đây, muốn nghe thêm một số tin tức chất lượng khác nữa.
Sở Thiều đưa tay lấy đi ly rượu trên tay anh ta, nhẹ nhàng đưa cho Trần Thư Âm: “Nồng độ không cao, có điều thích hợp với cô.”
Bartender: “?”
Anh ta vừa mới pha chế xong.
Thôi quên đi, người ta là ông chủ.
“Tửu lượng của tôi rất tốt.” Trần Thư Âm chớp chớp mắt, “Anh đưa tôi à?”
“Đưa cho cô.” Sở Thiều cười.
Trần Thư Âm lại quay trở về câu hỏi trước đó, đoán chừng chắc anh vừa mới lên top, còn chưa định giá, “Hai ngàn thế nào?”
“Tôi suy nghĩ một chút.” Giọng Sở Thiều có vẻ không quan tâm.
Còn suy nghĩ!
Trần Thư Âm thắc mắc sao người đàn ông này khó hầu hạ như thế, chẳng lẽ mấy cô gái khi nãy rời đi là do bị anh chọc tức sao?
Cuối cùng cô vẫn nói chuyện với anh hơn một tiếng mới rời đi.
Về phần Dương Tuệ Văn, trong cửa hàng đều bị mấy nam sinh kêu chị gái rất lâu, vẻ mặt đỏ bừng, “Lần tới còn đến.”
Trần Thư Âm cũng muốn đến nữa.
Ở nơi xa hoa trụy lạc thế này, Sở Thiều không giống như ấn tượng cô gặp ngày trước, khuôn mặt đẹp trai, thêm đôi mắt đôi mắt đào hoa đầy tình ý, giống như yêu tinh.
Một đêm trôi qua, cô vẫn luôn nhớ đến khuôn mặt đó.
Ngày hôm sau, Trần Thư Âm đến trung tâm thương mại trước, vào thẳng vấn đề.
“Hôm nay tôi bao anh, có thể theo tôi ra ngoài không?”
“Không thể.” Sở Thiều từ từ nói: “Bây giờ tôi không phải người ở Phùng Quân.”
“Được rồi.”
Trần Thư Âm đành phải thất vọng cùng Chi Chi đi đến quán trà sữa, buổi tối lại đến Phùng Quân, lúc này thấy anh đang ngồi trước quầy bar, đôi chân dài không có chỗ nào để cứ tùy ý chồng lên nhau.
“Nghĩ xong chưa?” Cô ngồi bên cạnh anh.
Sở Thiều nhìn cô, “Năm trăm.”
Trần Thư Âm ngạc nhiên: “Rẻ như thế sao?”
Sở Thiều mang theo ý cười: “Chỗ này làm ăn chân chính.”
Lúc này Trần Thư Âm chuyển khoản, ánh mắt cong lên: “Tốt lắm, cùng chị gái ra ngoài nào.”
Chị gái?
Sở Thiều cười ra tiếng.
Lúc này vẫn là bartender lần trước, với khoảng cách gần như thế này, vểnh tai lên nghe, nhưng vẫn chưa nghe thấy gì đã thấy hai người cùng nhau đi rồi.
…?
Quản lý sao lại đi cùng rồi?
Thật ra Trần Thư Âm vẫn chưa nghĩ ra chọn Sở Thiều làm gì, cô muốn xuống tay với thân thể của anh, nhưng còn có chút lo lắng.
Cho đến bây giờ cô chưa từng làm qua mấy chuyện thế này.
Chắc là ánh mắt cô sáng quá, Sở Thiều cười khẽ, nhướng nhướng mi mắt: “Cô Trần à, tôi không bán nghệ, cũng không bán thân.”
Trần Thư Âm rất thất vọng.
“Được rồi.”
Vì thế cô đã lái chiếc xe hơi thể thao mui trần màu hồng mà ba cô tặng làm qua sinh nhật, là màu hồng nhạt đấy, đi ra ngoài dạo vòng vòng, ngắm cảnh đêm.
Sau đó đưa Sở Thiều về Phùng Quân.
Cô đưa tay khoác lên tay lái, nhìn sang bên cạnh: “Tên họ Sở đứng đầu bảng kia, tôi đưa anh về đấy, muốn lấy chút tiền xe cũng không quá đáng nhỉ?”
Sở Thiều: “Đương nhiên là được.”
Trần Thư Âm ranh mãnh: “Tôi không muốn tiền.”
Sở Thiểu vẻ mặt không giấu được hứng thú hỏi: “Vậy cô muốn cái gì?”
Lúc anh nói chuyện, mắt đào hoa sẽ nhẹ nhàng nheo lại, không rõ cảm xúc, nhưng Trần Thư Âm cũng nhận ra, giống như muốn câu dẫn người đối diện.
Tối nay có chút nóng, anh đã mở mấy nút cổ áo sơ mi ra, tùy ý để lỏng lẻo trên đó, từ góc độ này của cô có thể nhìn thấy xương quai xanh của anh.
Đây là muốn quyến rũ cô hay sao?
Đáng tiếc đây là trong xe, làm gì cũng không tốt.
Trần Thư Âm thu hồi mắt lại, “Hiểu chưa?”
Cô nhìn anh chép miệng.
Sở Thiều dời mắt đi, ý tứ không rõ cười nói: “Hiểu được.”
Người anh nghiêng qua gần người cô, hơi thở anh phả lên mặt và trên môi cô.
Trần Thư Âm muốn động, lại bị đè tại lưng ghế dựa dễ như trở bàn tay, không thể động đậy được.
Lần đầu tiên Trần Thư Âm nhìn thấy Sở Thiều là ở trung tâm thương mại.
Tuy bình thường các thương hiệu đều sẽ gửi các kiểu dáng mới đến tận nhà, nhưng đi dạo phố là cảm giác không thể thay thế được, cô vẫn muốn mỗi ngày đều đi dạo với bạn bè.
“Còn muốn đi dạo nữa sao?”
Dương Tuệ Văn thật sự không biết vì sao cô có nhiều sức lực như thế, trung tâm thương mại này có bảy tầng, các cô đã dạo tới tầng năm rồi.
Số bước chân đi trong một tháng của cô ấy có thể còn không nhiều bằng hôm nay.
Trần Thư Âm nhìn cô, “Nhìn cánh tay, đôi chân này của cậu đi, phải rèn luyện nhiều hơn, có biết không?”
Dương Tuệ Văn xem thường: “Tớ sao có thể so sánh với quý cô Trần cao quý chứ, có phải hay không?”
Trần Thư Âm vô cùng nghiêm túc gật đầu, “Đúng thế.”
“Tầng sáu có một cửa hàng trang sức, đã lâu rồi chưa đến, không biết có cái gì mới không, vừa khéo đi xem đi.”
Dương Tuệ Văn đành đuổi theo phía sau.
Tầng sáu bán đồ hơi hỗn tạp, ánh mắt Trần Thư Âm nhìn đến một cửa hàng mẹ và bé, cửa hàng bán búp bê và có một ít cửa hàng bán đồ chơi.
Cô đang cảm thấy không thú vị lắm, nhưng lại nhìn thấy có một chàng trai có dáng người cao gầy từ trong cửa hàng đồ chơi đi ra.
Trung tâm thương mại nằm ở chính giữa, cho nên cách một lan can thủy tinh vừa khéo cũng nhìn được thấy mặt anh ấy, dáng vẻ rất tốt, mới nhìn có chút không rõ ràng lắm, nhìn kỹ có chút lạnh lùng.
Đôi mắt Trần Thư Âm lập tức sáng lên.
Nghiêm túc mà nói thì cô đã nhìn thấy không ít diễn viên và người mẫu nam trong giới giải trí rồi, cũng đã quen nhìn Chu Yến Kinh và Mạnh Chiếu Thanh, nên mắt nhìn người của cô cũng rất cao.
Nhìn người đàn ông trước mắt này, xét ở một góc độ nào đó, không thể nói xấu được.
“Tớ muốn mua đồ chơi.” Trần Thư Âm bắt đầu hành động.
“Hả? Đồ chơi?” Mặt Dương Tuệ Văn đầy sự mơ hồ đi theo sau.
Nói là cửa hàng đồ chơi nhưng thật ra cũng không phải, là các loại mô hình, Trần Thư Âm cũng không hiểu cái này cho lắm, nhưng cô cũng có thể biết mấy cái bình thường, ví dụ như mô hình máy bay.
Lúc này cửa hàng chỉ có hai nhân viên.
Thấy có người tiến vào, nhân viên sau quầy lập tức tiến lên, “Cô Trần, cô xem thử muốn món đồ gì đi ạ?”
Tuy rằng anh ta không có nói chuyện nhiều với Trần Thư Âm, nhưng mọi người trong trung tâm thương mại này đều biết, con gái nhà họ Trần mỗi tuần đều đến đây càn quét một lần.
Là người có tiền đấy.
Trần Thư Âm liếc mắt nhìn bảng tên của anh ta, tên là Vương Bình. Cô lại nhìn sang người bên cạnh, thấy chàng trai khi nãy đưa tay nắm lấy mô hình máy bay kia nhìn kỹ, không khỏi nhíu mày.
“Khụ, cậu đi làm việc của mình đi.” Cô hào phóng nói: “Cho người đồng nghiệp của cậu đến giúp là được.”
“Đồng nghiệp?” Vương Bình sửng sốt.
Trần Thư Âm chỉ chỉ người phía sau anh ta: “Người đó.”
Vương Bình do do dự dự một lát, “Cái kia…”
Trần Thư Âm cắt ngang lời anh ta: “Cửa hàng các cậu vừa mới mở cửa sao?”
Vương Bình: “Đúng thế, vừa mở một tháng.”
“Cảm giác không có người nhỉ.”
“Vẫn có, chẳng qua lúc này hơi ít người chút.”
Mục đích Trần Thư Âm vẫn ở bên kia: “Anh ta mới tới sao?”
Vương Bình gật đầu: “Đúng, mới đến sáng hôm nay ---”
Trần Thư Âm: “Anh ta bán mấy món rồi?”
Vương Bình “À” một tiếng: “Anh ấy không bán…”
Vậy là hiệu suất không tốt, Trần Thư Âm chậc lưỡi hai cái, càng thêm hứng thú: “Được rồi, cậu bận việc của mình đi.”
Dương Tuệ Vân lén nói: “Người kia còn rất đẹp trai nữa.”
Trần Thư Âm: “Đúng không, ánh mắt tớ rất tốt.”
Cô đi qua đó, chỉ chỉ cái trong tay anh, “Cái này bao nhiêu tiền?”
Sở Thiều liếc mắt nhìn cô, tiện tay quay bảng giá sang.
- - Năm vạn sáu.
Trần Thư Âm còn thật sự nhìn xem, không thấy cái này sao lại đáng giá như thế: “Anh nói cho tôi nghe thử xem chỗ nào của nó có giá năm vạn sáu thế?”
Sở Thiều nhướng mi: “Chỗ nào của nó cũng có.”
Trần Thư Âm: “?”
Cô nói: “Anh làm nhân viên, không muốn đẩy mạnh tiêu thụ với tôi một chút sao, nói thế nào thì khách hàng cũng là Thượng đế đấy?”
Sở Thiều nói: “Thật xin lỗi.”
Trần Thư Âm cười: “Không sao cả, thêm WeChat đi.”
Sở Thiều: “…”
Lúc này anh mới nhận ra mục đích của cô.
Cô gái trước mặt cười cười nói nói, xinh đẹp kiêu ngạo, nhân viên phía sau đang giơ giơ tay và không ngừng làm mấy động tác kỳ lạ, vẻ mặt kỳ quái.
Trần Thư Âm chính trực nói: “Là tôi muốn, lần tới có đồ gì mới, anh nói với tôi một tiếng, tôi đều muốn. Anh không muốn doanh thu à?”
Muốn?
Doanh thu?
Sở Thiều rũ mắt như có điều suy nghĩ.
Khi ngước mắt lên nhìn, đón lấy ánh mắt của Trần Thư Âm, khóe môi anh cong lên, ngón tay mở ứng dụng ra, “Muốn.”
Vương Bình không thể tin vào mắt mình, đồng ý rồi.
Trần Thư Âm dễ dàng có được phương thức liên lạc của anh, nhưng lại kìm lòng không được mà nhìn đối phương, mắt anh có màu hổ phách.
“Anh tên gì?” Cô không biết tên của anh.
“Sở Thiều.” Anh nói.
“Tên không tệ.” Trần Thư Âm khen mấy câu: “Yên tâm, doanh thu của anh tôi trả.”
Cô còn ám chỉ một chút.
Sở Thiều chăm chú nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt tự tin này, quét ánh mắt nhìn Vương Bình đang kinh ngạc đến ngây người đằng kia: “Không cần như thế.”
Giọng rất êm tai.
Đôi mắt cũng thật đẹp.
Trần Thư Âm càng vừa lòng hơn: “Tôi muốn.”
Sở Thiều nhướng mày.
Trần Thư Âm muốn cái mô hình kia, Vương Bình muốn đóng gói lại, lại bị ngăn cản, cô thích nhìn thấy Sở Thiều đóng gói cho cô.
Ngón tay thon dài cẩn thận gói lại hộp quà gói quà lại cho cô, thật đẹp.
Trần Thư Âm nhìn chằm chằm lúc lâu.
Khi các cô rời đi, Vương Bình không nhịn được tiến lên: “Anh Sở à…”
Sở Thiều hỏi: “Cậu quen cô ấy sao?”
Vương Bình: “Cả trung tâm thương mại này đều biết cô ấy cả, là con gái lớn nhà họ Trần, thích ầm ĩ nhất, rất nổi tiếng trong giới này.”
Sở Thiều có chút đăm chiêu gật đầu.
Vương Bình muốn nói lại thôi.
Cuộc nói chuyện về bao luôn doanh thu kia, thực tế làm cho anh ta có chút hiểu lầm, bao hết doanh thu nghe thế nào cũng hệt như bao người vậy.
Sở Thiều: “Đừng xen vào.”
Vương Bình đành không nói gì, anh ta đang nghi ngờ kẻ có tiền có phải đều yêu thích cái gì kỳ quái hay không, đến mức cậu ấm còn phải giả vờ làm nhân viên.
Từ khi rời khỏi cửa hàng, Trần Thư Âm cảm thấy rất vừa lòng, hôm nay thật sự không mệt chút nào.
“Dùng năm vạn sáu mua cái này? Cậu đúng là coi tiền như rác.” Dương Tuệ Văn vô cùng không hiểu nổi, mua cái này còn không bằng mua thêm mấy cái váy mới.
Trần Thư Âm: “Tớ thiếu váy sao?”
Dương Tuệ Văn: “Không thiếu.”
Trần Thư Âm: “Thế còn không phải sao, tớ không thiếu quần áo, tớ thiếu đồ trang trí.”
Dương Tuệ Văn: “Cậu thiếu đàn ông à.”
Trần Thư Âm thoải mái: “Thiếu.”
Cô chính là coi trọng người họ Sở kia.
-
Sau mấy ngày nói chuyện WeChat Cùng với Sở Thiều, Trần Thư Âm đã có được thông tin của anh, dáng người cao 1m86, nặng 140 cân [1], lớn hơn cô ba tuổi.
[1] 1 cân bằng ½ kg.
Quan trọng nhất là chiều cao.
Trần Thu Âm vô cùng vừa lòng.
Thật ra bên cạnh cô có người cũng cao, nhưng phần lớn là đầu 1m80 thôi, còn hai người bên cạnh Mạnh Đan Chi đều không trong phạm vi tính toán của cô.
[Từ giờ trở đi, tiêu chí kén chồng của tớ không thể thấp hơn 1m86.]
Mạnh Đan Chi trực tiếp trả lời: [Cậu nói rõ ràng chút, mục tiêu kén chồng của cậu là 1m86 à.]
Trần Thư Âm: [Cục cưng cậu nói phải.]
Mạnh Đan Chi: [Hai người nói chuyện thế nào?]
Trần Thư Âm: [Cũng bình thường đi, không biết có phải anh ta bị số doanh thu đả kích hay không, hai ngày này đều không thấy người.]
Trần Thư Âm: [Xem ra tuần này tớ phải đi mua sắm một chút, tớ muốn nhìn thấy anh ấy, cục cưng đi cùng tớ không.]
Dương Tuệ Văn cùng mấy cô gái nhà giàu đã hẹn nhau đến một nơi rất tuyệt, cô ấy còn lén lút mời Trần Thư Âm cùng nhau đến.
Trần Thư Âm vừa nghe là thiên đường đàn ông thì lập tức đồng ý.
“Âm Âm cậu đến đi, chắc chắn là người người nhìn theo.” Dương Tuệ Văn lập lời thề son sắt: “Cả người cậu từ trên xuống dưới y như viết câu tôi là phú bà.”
Trần Thư Âm liếc nhìn cô, “Cậu không phải sao?”
Dương Tuệ Vân: “Tớ không phải.”
Tuy Trần Thư Âm chưa từng đi đến những câu lạc bộ như thế, nhưng trong lòng cũng có cân nhắc qua, đơn giản chỉ là muốn tiêu tiền, chỉ cần hợp ý thì sẽ tiêu.
Tuy rằng bị gọi là cửa hàng vịt, nhưng tên cửa hàng cũng rất đẹp.
“Phùng Quân.”
Chữ phía trên không biết là ai biết, Trần Thư Âm đã từng nhìn thấy chữ của Mạnh Đan Chi và giáo sư Mạnh viết rồi, cảm thấy viết rất đẹp.
Dương Tuệ Văn: “Tớ nghe nói mấy người đàn ông chỗ này đều không tệ, hơn nữa không phải khách nào cũng nhận đâu, chỉ là, cậu chắc chắn là có thể.”
Hai người vừa bước vào, nhân viên công tác đã lên đón tiếp, một đường tiến vào trong, thấy không ít thanh niên mặc đồng phục giống nhau.
“Mời đi bên này.” Bồi bàn nam xoay người: “Chỗ ngồi bên này là …”
“Đi vào trong đó.”
Đột nhiên Trần Thư Âm mở miệng.
Người bồi bàn nam nhìn qua đấy, là chỗ quầy bar. Có hai thanh niên cao lớn đang ngồi đó tiếp khách cũ rượu, còn có nữ khách hàng đang trêu chọc họ.
Ánh mắt Trần Thư Âm dừng ở người đàn ông phía sau quầy bar, anh mặc áo sơ mi màu đen, đang dùng bút lông viết gì đấy.
Ấn tượng đầu tiên của cô đó là một người đàn ông lịch lãm.
Có rất nhiều cô gái đang nhìn về phía đó, có người tiến đến gần, Sở Thiều ngẩng đầu không biết đang nói cái gì, mà các cô ta thất vọng rời đi.
Trần Thư Âm đi qua, “Anh làm công việc này sao?”
Sở Thiều nhìn thấy cô, trong con mắt có chút kinh ngạc.
“Xem như thế đi.”
Trần Thư Âm đã tự bổ não ra chuyện “Doanh thu bán hàng quá kém nên đành phải dựa vào cửa hàng vịt [1] này để kiếm tiền”.
[1] “vịt” là tiếng lóng để chỉ đàn ông và “gà” là để chỉ phụ nữ hành nghề mại dâm của Trung Quốc.
“Lấy nhan sắc của anh, ở trong này chắc là đứng đầu bảng đi?”
Cô nhìn vào quán này, thấy dáng vẻ của anh rất đẹp.
Bên phía quầy bar cũng im lặng lại, kế bên có hai bartender quay đầu sang nhìn qua, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Quản lý --- Tên đứng đầu bảng?
Anh ta nhìn Sở Thiều, lại nhìn thấy Trần Thư Âm, không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày cái từ này được đặt trên đầu quản lý cửa hàng.
Cô gái đó hình như không biết?
Anh ta ngẫm nghĩ rồi đột nhiên bừng tỉnh, có thể đây đang là diễn trò, sắm vai nhân vật không?
Trong cửa hàng cũng thường xuyên có, nhưng mà đều là anh trai em gái, chị gái em trai, còn có một vài thứ không thể diễn tả bằng lời, nhưng kim chủ và vịt thì là lần đầu tiên nghe thấy
Nếu là mấy chú vịt khác thì không sao, nhưng đặt trên người quản lý… thì kỳ quái quá.
Sở Thiểu bỏ bút xuống, lấy tờ giấy đặt sang một bên, nhướng mày, có chút hại nước hại dân: “Tên đứng đầu bảng?”
Anh ngẫm nghĩ từ đó mấy giây, cười khẽ: “Có lẽ vậy.”
Trần Thư Âm thấy tim mình đập hơi nhanh, “Để chọn anh thì phải đưa ra mức phí bao nhiêu vậy?”
Cuộc nói chuyện này khiến mọi người ở đó không thể tin được, gán ghép người đứng đầu gì đó thì cũng thôi đi, thế mà lại còn có thể để quản lý ra mặt sao.
Vậy mà quản lý còn nghiêm túc trả lời.
Khóe môi Sở Thiều cong lên: “Không rõ lắm.”
Bartender lén lút nhìn sang đây, muốn nghe thêm một số tin tức chất lượng khác nữa.
Sở Thiều đưa tay lấy đi ly rượu trên tay anh ta, nhẹ nhàng đưa cho Trần Thư Âm: “Nồng độ không cao, có điều thích hợp với cô.”
Bartender: “?”
Anh ta vừa mới pha chế xong.
Thôi quên đi, người ta là ông chủ.
“Tửu lượng của tôi rất tốt.” Trần Thư Âm chớp chớp mắt, “Anh đưa tôi à?”
“Đưa cho cô.” Sở Thiều cười.
Trần Thư Âm lại quay trở về câu hỏi trước đó, đoán chừng chắc anh vừa mới lên top, còn chưa định giá, “Hai ngàn thế nào?”
“Tôi suy nghĩ một chút.” Giọng Sở Thiều có vẻ không quan tâm.
Còn suy nghĩ!
Trần Thư Âm thắc mắc sao người đàn ông này khó hầu hạ như thế, chẳng lẽ mấy cô gái khi nãy rời đi là do bị anh chọc tức sao?
Cuối cùng cô vẫn nói chuyện với anh hơn một tiếng mới rời đi.
Về phần Dương Tuệ Văn, trong cửa hàng đều bị mấy nam sinh kêu chị gái rất lâu, vẻ mặt đỏ bừng, “Lần tới còn đến.”
Trần Thư Âm cũng muốn đến nữa.
Ở nơi xa hoa trụy lạc thế này, Sở Thiều không giống như ấn tượng cô gặp ngày trước, khuôn mặt đẹp trai, thêm đôi mắt đôi mắt đào hoa đầy tình ý, giống như yêu tinh.
Một đêm trôi qua, cô vẫn luôn nhớ đến khuôn mặt đó.
Ngày hôm sau, Trần Thư Âm đến trung tâm thương mại trước, vào thẳng vấn đề.
“Hôm nay tôi bao anh, có thể theo tôi ra ngoài không?”
“Không thể.” Sở Thiều từ từ nói: “Bây giờ tôi không phải người ở Phùng Quân.”
“Được rồi.”
Trần Thư Âm đành phải thất vọng cùng Chi Chi đi đến quán trà sữa, buổi tối lại đến Phùng Quân, lúc này thấy anh đang ngồi trước quầy bar, đôi chân dài không có chỗ nào để cứ tùy ý chồng lên nhau.
“Nghĩ xong chưa?” Cô ngồi bên cạnh anh.
Sở Thiều nhìn cô, “Năm trăm.”
Trần Thư Âm ngạc nhiên: “Rẻ như thế sao?”
Sở Thiều mang theo ý cười: “Chỗ này làm ăn chân chính.”
Lúc này Trần Thư Âm chuyển khoản, ánh mắt cong lên: “Tốt lắm, cùng chị gái ra ngoài nào.”
Chị gái?
Sở Thiều cười ra tiếng.
Lúc này vẫn là bartender lần trước, với khoảng cách gần như thế này, vểnh tai lên nghe, nhưng vẫn chưa nghe thấy gì đã thấy hai người cùng nhau đi rồi.
…?
Quản lý sao lại đi cùng rồi?
Thật ra Trần Thư Âm vẫn chưa nghĩ ra chọn Sở Thiều làm gì, cô muốn xuống tay với thân thể của anh, nhưng còn có chút lo lắng.
Cho đến bây giờ cô chưa từng làm qua mấy chuyện thế này.
Chắc là ánh mắt cô sáng quá, Sở Thiều cười khẽ, nhướng nhướng mi mắt: “Cô Trần à, tôi không bán nghệ, cũng không bán thân.”
Trần Thư Âm rất thất vọng.
“Được rồi.”
Vì thế cô đã lái chiếc xe hơi thể thao mui trần màu hồng mà ba cô tặng làm qua sinh nhật, là màu hồng nhạt đấy, đi ra ngoài dạo vòng vòng, ngắm cảnh đêm.
Sau đó đưa Sở Thiều về Phùng Quân.
Cô đưa tay khoác lên tay lái, nhìn sang bên cạnh: “Tên họ Sở đứng đầu bảng kia, tôi đưa anh về đấy, muốn lấy chút tiền xe cũng không quá đáng nhỉ?”
Sở Thiều: “Đương nhiên là được.”
Trần Thư Âm ranh mãnh: “Tôi không muốn tiền.”
Sở Thiểu vẻ mặt không giấu được hứng thú hỏi: “Vậy cô muốn cái gì?”
Lúc anh nói chuyện, mắt đào hoa sẽ nhẹ nhàng nheo lại, không rõ cảm xúc, nhưng Trần Thư Âm cũng nhận ra, giống như muốn câu dẫn người đối diện.
Tối nay có chút nóng, anh đã mở mấy nút cổ áo sơ mi ra, tùy ý để lỏng lẻo trên đó, từ góc độ này của cô có thể nhìn thấy xương quai xanh của anh.
Đây là muốn quyến rũ cô hay sao?
Đáng tiếc đây là trong xe, làm gì cũng không tốt.
Trần Thư Âm thu hồi mắt lại, “Hiểu chưa?”
Cô nhìn anh chép miệng.
Sở Thiều dời mắt đi, ý tứ không rõ cười nói: “Hiểu được.”
Người anh nghiêng qua gần người cô, hơi thở anh phả lên mặt và trên môi cô.
Trần Thư Âm muốn động, lại bị đè tại lưng ghế dựa dễ như trở bàn tay, không thể động đậy được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook