Chiêu Ninh
Chương 2

3

"A Ninh, hiện tại ta ngồi chưa vững, cần trợ lực, nàng có thể hiểu mà, đúng không?"

Không biết từ khi nào hắn đã há mồm dùng từ "Trẫm", ngậm miệng vẫn là "Trẫm" ở trước mặt ta.

Ánh mắt hắn nhìn ta cũng không còn ôn hòa gần gũi như trước, giống như có một khoảng cách nhỏ xuất hiện giữa ta và hắn.

Khi Lý Hoài Ngọc bị hành thích, ta vẫn theo bản năng xông về phía hắn, nhưng tốc độ của ta không nhanh bằng hắn, ta không kịp bắn hạ mũi tên, cánh tay đã bị hắn kiềm chế.

Một mũi tên từ phía sau bay xuyên qua ngực ta.

Ta kinh ngạc nhìn Lý Hoài Ngọc, hắn nhìn ta, mắt không gợn sóng, che mắt ta, ôm ta vào trong ngực.

Cứ như sự thân mật bình thường của bọn ta vậy.

Ta thở không nổi, trong cổ họng tràn ra đều là máu, Lý Hoài Ngọc hình như thở dài một tiếng ở bên tai ta.

"Trẫm thật vất vả mới đi tới bước này, không thể ch.ế.t, A Ninh sẽ hiểu cho trẫm có phải không?"

Hắn nhẹ nhàng nỉ non: "A Ninh, trẫm cảm tạ nàng đi theo nhiều năm, nên nói cho nàng biết một sự thật. ”

"Năm đó người cứu nàng trong đêm mưa cũng không phải trẫm, người kia, sớm đã c.h.ế.t rồi”.

Ta dùng hết toàn lực, cũng chỉ phát ra một tiếng r3n rỉ hàm hồ không rõ là đang muốn nói gì.

Trán ấm lên, Lý Hoài Ngọc hôn ta: "Đừng khóc, A Ninh”.

......

"Sao lại khóc thảm như vậy, làm sao ta có thể xuống tay được đây…”.

4

Ta mở mắt ra, người trước mắt đang mông lung dần trở nên rõ ràng.

Là một công tử mi thanh mục tú.

Hai má ấm áp mềm mại..

Một con mèo đen li3m tóc ta.

Vị công tử kia thấy ta thức dậy, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, buông bát thuốc xuống, đẩy con mèo xuống đất, đỡ ta dậy: "Quá tốt rồi! Ta còn đang nghĩ phải bóp cằm mới có thể đút thuốc được. Cô tỉnh dậy thì thuận tiện hơn nhiều rồi”.

Ta đón lấy chén thuốc đang đưa tới, nhìn nước thuốc tối đen như mực bên trong, mặt không đổi sắc uống hết.

Bên tai là giọng nói khoa trương của vị công tử: "Cô không sợ đắng sao, có muốn ăn kẹo đường không? ”

Y nhận lấy bát rỗng, cười tủm tỉm mở lòng bàn tay ra với ta, phía trên đặt một viên kẹo.

Ta lắc đầu.

Y sửng sốt một chút, buồn bực gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói thầm: "Vậy mà lại có người không thích ăn ngọt. ”

Thuốc không đắng lắm.

Ta vén chăn ra khỏi giường, bị y vội vàng ngăn cản: "Cô muốn làm gì, cơ thể cô đang rất yếu”.

Ta bị vây giữa người của y và chiếc giường bên dưới.

Dường như y ý thức được cái gì, nhảy về phía sau một bước, hai tay chấp trước người với vẻ hoảng hốt: "Mạo phạm mạo phạm, trước mặt đại phu, chúng sinh bình đẳng”.

Động tác của y khoa trương đến buồn cười, có chút ấu trĩ, giống như đang muốn chọc cho người khác cười.

Người này đã cứu ta, đây mới thực sự là người đã cứu ta.

Lý Hoài Ngọc lừa ta từ đầu đến cuối.

Bên ngoài truyền đến một giọng nói rõ ràng: "Huynh trưởng, có bệnh nhân đến”.

Y nhìn ta: "Ta đi khám bệnh, cô chờ một chút”.

Y đi về phía cửa, bỗng nhiên dừng lại, quay trở về, đặt một cái lệnh bài ở bên giường.

"Tối hôm qua từ trên người cô rơi xuống, ta sợ là thứ gì quý giá nên giúp cô bảo quản nó, nếu như cô đã tỉnh, vậy cô hãy tự mình giữ lại đi."

Y vội vàng rời đi, ta cầm lấy lệnh bài kia, mặt chính có khắc "Khương", mặt trái khắc "Phủ tướng quân".

Là tướng quân để lại cho mẹ, cho bà dùng để tự bảo vệ mình, nhưng người muốn mạng của bà lại không sợ cái này.

Ta giật mình ý thức được một vấn đề, lúc trước Lý Hoài Ngọc cứu là ta, hay là khối lệnh bài trên người ta?

"Làm phiền đại phu rồi."

Ngoại viện truyền đến một tiếng nói, tay ta lau nước mắt dừng lại, lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là giọng nói của thân tín Lý Hoài Ngọc - Lạc Cửu, hắn ở chỗ này, vậy có phải Lý Hoài Ngọc cũng đang ở gần đây hay không.

Hoặc, lúc này hắn ta cũng đang ở bên ngoài.

5

Ta nhìn quanh phòng, chỉ có một vài chiếc giường được ngăn cách bởi bình phong, ta nhanh chóng đi đến chiếc giường trong cùng.

Lúc này cửa mới mở ra, vài tiếng bước chân vội vã đi tới, tiếp theo là một tiếng động lớn.

"Đặt hắn lên giường."

Lạc Cửu khẩn trương hỏi: "Đại phu, công tử nhà ta rốt cuộc làm sao vậy, ngài ấy chỉ là bị ngựa làm kinh hãi một chút, làm sao có thể té xỉu?”.

Công tử cứu ta không nhanh không chậm mở miệng:

"Đừng vội, ta bắt mạch trước đã".

Chỉ là trong nháy mắt mà thôi, Lạc Cửu kinh hỉ mở miệng: "Vương... công tử, ngài tỉnh rồi, cảm giác như thế nào? ”

Trái tim ta thắt chặt trong vô thức, cố gắng khiến cho hơi thở của mình yếu đến mức nhẹ nhất.

Nhưng lúc này lỗ tai của ta hết sức linh mẫn, tiếng động nhỏ bé vụn vặt bên kia đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Giọng nói quen thuộc vang lên, đầu tiên là gập ghềnh ho vài tiếng, dặn Lạc Cửu đi ra ngoài trả tiền khám bệnh.

Sau khi tiếng bước chân Lạc Cửu đi xa, Lý Hoài Ngọc hơi khàn khàn mở miệng: "Các hạ là Dương… đại phu Dương Chiêu? ”

Hắn cũng không dám xác định, giọng nói có chút run rẩy, giống như là cố gắng kiềm chế kinh hoảng hiện ra.

Một suy nghĩ khó tin hiện lên trong đầu ta, giờ phút này đầu óc mê man lập tức tỉnh táo đến mức nổi lên một trận lạnh lẽo.

"A? Ngài biết ta à? ”

Nghe được một tiếng trả lời này, thân thể ta lắc lư một chút, tay chống lên giường bên cạnh, phát ra tiếng kêu ọp ẹp.

“Ai đó?”.

Giọng của Lý Hoài Ngọc trong khoảnh khắc trở nên sắc bén, tựa như khí thế áp đảo tất cả của vị đế vương trong ấn tượng của ta.

Mèo đen vây quanh ta bị giọng nói kia dọa sợ, nhảy ra khỏi cửa sổ dưới mí mắt bọn họ.

"A, là mèo của ta, rất hoang dã, dọa đến công tử rồi."

Thân thể ta cứng ngắc, lui vào bên trong, không dám nhúc nhích.

Dương Chiêu tự nhiên hỏi hắn: "Sao công tử lại biết tên ta? Trước đây ta chưa bao giờ gặp qua công tử. ”

Cảm giác áp bách kia dần dần biến mất, một lát sau, Lý Hoài Ngoc khẽ cười nói: "Nghe qua mỹ danh của Dương đại phu, diệu thủ hồi xuân, y giả nhân tâm.”

Dương Chiêu cười rộ lên, nghe qua có hơi ngượng ngùng: "Đều là những người hàng xóm quá khen thôi, y thuật của ta còn phải học hỏi thêm... À đúng rồi,hiện tại công tử cảm thấy như thế nào, còn có chỗ nào không thoải mái không? ”

Lý Hoài Ngọc lại ho một tiếng: "Không có gì đáng ngại, nếu Dương đại phu có bệnh nhân khác phải đi chăm sóc thì cũng không cần chăm sóc ta đâu.”

"Không có, hiện tại còn quá sớm, không có người, ngài nghỉ ngơi một chút đi."

Nghe tiếng của Dương Chiêu, y giống như muốn đi, Lý Hoài Ngọc bỗng nhiên mở miệng gọi y lại.

"Chờ một chút, Dương đại phu."

Tiếng bước chân của Dương Chiêu dừng lại.

“Gần đây Dương đại phu có cứu.... cô nương nào hay không? Khoảng 15 đến 16 tuổi. ”

6

Lý Hoài Ngọc cũng sống lại rồi.

Những suy nghĩ ầm ầm hiện lên trong đầu ta.

Nhưng nếu Dương Chiêu cư xử có hơi kỳ lạ, Lý Hoài Ngọc sẽ theo dõi y như một con sói ngửi thấy mùi m.á.u.

Kiếp trước, là hắn cứu ta từ tay của Dương Chiêu?

Cho nên hắn mới có thể nhận ra Dương Chiêu một cách chính xác, còn hỏi về một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi.

Kiếp này, hắn không có ý định buông tha ta, lại muốn nuôi dưỡng ta thành con dao sắc bén trong tay hắn?

"Những cô nương tầm tuổi này mỗi ngày ta đều gặp phải, sao vậy, ngài đang tìm người sao?"

"...... Ừm, muội muội ta giận dỗi bỏ nhà đi, bây giờ thời tiết ngày càng lạnh lẽo, gia đình rất lo lắng, nếu Dương đại phu có ấn tượng đặc biệt thì xin hãy thông báo cho ta, chắc chắn sẽ có hậu tạ. "

Dương Chiêu không trả lời, giống như đang suy nghĩ, tim ta đập thình thịch, cứ như sẽ xuyên qua lồ ng ngực ta bất cứ lúc nào.

"Được, có chuyện gì đặc biệt nhất định sẽ nói cho ngài biết."

Dương Chiêu nhanh chóng đồng ý, y không nói cho Lý Hoài Ngọc biết về sự tồn tại của ta.

Ta nhắm mắt lại, gần như mất sức, cố gắng giữ mình trên giường tránh không bị ngã.

Lạc Cửu quay lại đỡ Lý Hoài Ngọc rời đi.

Căn phòng trở lại vẻ im lặng, ta gục xuống chiếc giường bên cạnh thở hổn hển.

Bầu trời trước mặt quay cuồng, thật lâu cũng không ổn định lại, những bóng dáng bên cạnh cũng mờ mịt.

Ta nghe thấy một tiếng hét: "Yêu Yêu, tới đây giúp với."

Ta khó khăn túm lấy tay áo y, lắc đầu với y: "Ta không sao".

Sau khi ngất xỉu một lúc lâu, ta mơ hồ có thể nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Dương Chiêu: "Vừa rồi người đó tìm cô, cô là muội muội của hắn à?".

Trước khi ta có sức lực để trả lời, y tự nhủ: "Không, nếu hắn là ca ca của cô, làm sao cô phải trốn tránh hắn... lại còn tự làm cho mình khổ sở, còn khóc như thế... cô bị bắt nạt sao? "

Ta thực sự không thể nghe rõ lời nói của Dương Chiêu nữa, nhưng ta biết rằng y đã cứu ta một lần nữa.

Ngón tay hơi lạnh của y rơi xuống trán ta, thật thoải mái.

"Ài, lại phát sốt rồi”.

Ta nghĩ đến những gì Lý Hoài Ngọc đã nói trước khi ch.ế.t - "Người cứu nàng trong đêm mưa đó không phải là trẫm, người đó… sớm đã chết rồi”.

Sớm đã ch.ế.t? Vì sao lại c.h.ế.t?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương