Chiêu Ma
-
Chương 4
Sophia, nữ chính trong tiểu thuyết mới của André, một thiếu nữ xinh đẹp có thân phận cao quý và được giáo dục đầy đủ. Nếu trước đây Sophia chỉ là một cái bóng mơ hồ trong đầu cậu thì hiện tại, nhân vật này đã hiện ra rõ ràng chính là tiểu thư Isabel.
André kích động không thôi, trời biết cậu yêu Sophia cuồng nhiệt đến cỡ nào – dường như tình yêu nồng nhiệt thông qua ngòi bút truyền đến nữ chính. Trước hết phải yêu mến nàng Sophia thì mới có thể khiến nàng như sống trong trang sách.
“Bây giờ chúng ta có thể xuống xe chưa?”
“Đương nhiên. Ngài công tước và tiểu thư Isabel đã đi vào nhà hát, chúng ta có thể vào rồi.”
André nhảy xuống xe ngựa rồi xoay người đỡ phu nhân Durand, sau đó hai người cùng đi vào nhà hát. Nơi này có tổng cộng hơn hai ngàn chỗ, chỗ ngồi của phu nhân Durand là ghế lô ở lầu hai.
Ghế lô không lớn, chỉ có gian trong để xem ca kịch. Chân chính đắt giá là ghế lô ở tầng ba, chia làm hai gian. Gian trong xem ca kịch, gian ngoài để uống trà và nghỉ ngơi.
Mà tầng ba từng là nơi chỉ có vua chúa quý tộc mới có quyền sử dụng, đương nhiên, hiện tại công tước Normandie và tiểu thư Isabel ngồi ở tầng ba. Đồng thời nghe nói công tước xa xỉ bao trọn toàn bộ tầng ba. Mọi người đều biết, hắn thích yên tĩnh.
André nhìn về phía hành lang đi lên ghế lô tầng ba, đã có rất đông người đi tới, sau đó lại đi xuống. Nam nữ đều có, bọn họ ân cần thăm hỏi ngài công tước, nếu có thể nói một câu cũng đủ trở thành đề tài câu chuyện sau này.
Đương nhiên, ẩn sau lễ nghi là chút tâm tư mà mọi người đều hiểu.
Phu nhân Durand lên tiếng: “Thực tế, ngài công tước không thích người khác quấy rầy. Tôi nghĩ hẳn là hiện giờ ngài ấy rất không kiên nhẫn, vì thế chúng ta không nên đi chào hỏi sẽ tốt hơn.”
André ngẩng đầu, nhìn chằm chằm trần nhà nói: “Đúng vậy, phu nhân nói rất đúng.” Một lúc sau, cậu cúi đầu nói tiếp: “Phu nhân Durand, tôi nghĩ có lẽ tôi không cách nào cùng phu nhân xem ca kịch.”
Phu nhân Durand rất thất vọng: “Thất hẹn không phải là phẩm cách quý ông cần có.”
“Tôi hiểu, nhưng phu nhân vẫn có thể nhìn thấy tôi.” André nhích đến gần phu nhân Durand, mở to mắt nói: “Xin hãy tin tôi, phu nhân.” Nói xong cậu lập tức xoay người bước nhanh xuống lầu.
Phu nhân Durand chỉ kịp nhìn thấy mái tóc màu đỏ được cột đuôi ngựa, bà giơ tay ôm ngực, không thể không thừa nhận, vừa rồi khi André nháy mắt, trái tim bà bỗng đập rộn ràng, như lần rung động đầu đời thời thiếu nữ.
“… Đứa nhỏ mê người.” Càng mê người, bà càng cảm thấy đáng tiếc.
…
André và nhà soạn kịch của vở nhạc kịch này là bạn thân, trên thực tế, vở nhạc kịch này còn có công của cậu giúp biên soạn tình tiết. Người bạn thân này cũng đến Paris, hiện tại đang ở hậu trường căn dặn các diễn viên về tình tiết và nắm giữ cảm xúc.
Sự xuất hiện của André làm hắn vô cùng vui sướng và hoan nghênh, nhưng khi cậu đề nghị được lên sân khấu, hắn lại do dự.
“Bạn thân của tôi ơi, không phải tôi từ chối cậu, nhưng diễn viên rất quan trọng, các vai diễn đã được xác định cả rồi. Tôi không có cách nào thỏa mãn yêu cầu của cậu.”
André đáp lại: “Tôi không cần vai diễn quan trọng nào cả, chỉ cần tôi có thể được lên sân khấu.”
“Nhưng như vậy khán giả sẽ không chú ý đến cậu. Hay là, cậu chỉ tò mò cảm giác được lên sân khấu biểu diễn?”
“Tôi muốn thu hút sự chú ý của một quý cô.”
Người bạn bắt đầu trầm tư, sau đó bỗng vỗ tay một cái, hai mắt tỏa sáng nói: “Tôi bảo đảm đây là lần công diễn có ý tưởng hay nhất và độc đáo nhất. André thân mến của tôi, André bé bỏng đáng yêu của tôi, có một vai chỉ thuộc về cậu.”
André sửng sốt, cậu hơi nghi ngờ sao bạn cậu đột nhiên nhiệt tình như vậy. Sau đó hắn đưa André đến trước mặt hầu gái, yêu cầu các cô thay trang phục, hóa trang và đeo trang sức cho André.
“Khoan đã… Cậu vừa nhắc đến Agnès?”
Agnès là một vai diễn trong vở nhạc kịch này, không phải là vai diễn quan trọng gì, cũng không phải vai phụ quan trọng, nhưng nhân vật này khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Nàng là viên ruby sáng chói trong kịch bản, nhưng không có diễn viên nữ nào đủ xuất sắc có thể diễn tả được vẻ chói sáng của nàng.
Trọng điểm là, Agnès là nhân vật nữ.
Nàng là cô gái xinh đẹp nhất trong vở nhạc kịch, bằng dung mạo mê hoặc thần linh và ác ma. Nhà vua vì nàng mà phát động chiến tranh, các nhà thơ ca tụng sắc đẹp của nàng, các đại thần quỳ dưới váy nàng.
Được rồi, nói nhiều hơn nữa cũng không thể che giấu sự thật này là nhân vật nữ.
“Cậu từ chối sao? Cậu để ý à? Cậu ghét phụ nữ sao? André bé nhỏ của tôi, cậu đã nói, phụ nữ là ân huệ của Thượng Đế. Tuyệt đối đừng từ chối cơ hội trở thành ân huệ của Thượng Đế. Mấy người còn định đứng đó nhìn bao lâu nữa? Mang quần áo và trang sức đến, nhanh lên.”
Người bạn vội kéo André, không cho cậu rời đi: “André thân mến, tôi đang lo không tìm được người diễn vai Agnès đây. Cậu phải biết, đây quả thật là tiếc nuối của tôi. Mặc dù vở nhạc kịch vô cùng thành công, nhưng lại không có ai nhắc đến Agnès!”
“Ôi trời ơi, Agnès là báu vật quý hiếm, là linh hồn duy nhất! Nếu nàng không thể sống động thì dù vở kịch có thành công đến cỡ nào đi nữa thì cũng là thất bại mà thôi, thất bại khiến người ta tiếc nuối.”
“Thế nhưng, André thân mến, tại sao tôi lại không phát hiện cậu chính là Agnès chứ?”
Tuy André quý mến phụ nữ, nhưng cậu không sẵn lòng hóa trang thành phụ nữ đứng giữa sân khấu cho mấy nghìn người ngắm nhìn. Phải biết rằng, bình thường đã có không ít đàn ông theo đuổi cậu, André không muốn rước thêm phiền phức.
Đáng tiếc, anh bạn này không chịu buông tha cho cậu, hắn hét to gọi hầu gái đi qua ép cậu thay trang phục. André ra sức vùng vẫy, nhưng cậu chỉ là một nhà văn, trời biết rốt cuộc đám nữ hầu này mạnh đến cỡ nào.
Người bạn, không, phải nói là tất cả mọi người ở hậu trường đều đang nhìn chằm chằm “Agnès”, ánh mắt bọn họ đã biểu lộ tất cả si mê và kinh ngạc vì vẻ đẹp này. Dù các nữ sĩ cũng không cách nào đố kị với “Agnès”, nàng cực kỳ xinh đẹp.
“Tôi bảo đảm, sau ngày hôm nay, danh tiếng vở nhạc kịch của tôi sẽ phơi bày hai thái cực hoàn toàn khác nhau, cực cao và cực thấp.”
Bởi vì một khi đã thấy qua “Agnès”, chắc chắn khán giả sẽ trở nên điên cuồng. Thế nhưng chính vì đã thấy qua “Agnès” đó, ai có thể tiếp thu người khác?
André kích động không thôi, trời biết cậu yêu Sophia cuồng nhiệt đến cỡ nào – dường như tình yêu nồng nhiệt thông qua ngòi bút truyền đến nữ chính. Trước hết phải yêu mến nàng Sophia thì mới có thể khiến nàng như sống trong trang sách.
“Bây giờ chúng ta có thể xuống xe chưa?”
“Đương nhiên. Ngài công tước và tiểu thư Isabel đã đi vào nhà hát, chúng ta có thể vào rồi.”
André nhảy xuống xe ngựa rồi xoay người đỡ phu nhân Durand, sau đó hai người cùng đi vào nhà hát. Nơi này có tổng cộng hơn hai ngàn chỗ, chỗ ngồi của phu nhân Durand là ghế lô ở lầu hai.
Ghế lô không lớn, chỉ có gian trong để xem ca kịch. Chân chính đắt giá là ghế lô ở tầng ba, chia làm hai gian. Gian trong xem ca kịch, gian ngoài để uống trà và nghỉ ngơi.
Mà tầng ba từng là nơi chỉ có vua chúa quý tộc mới có quyền sử dụng, đương nhiên, hiện tại công tước Normandie và tiểu thư Isabel ngồi ở tầng ba. Đồng thời nghe nói công tước xa xỉ bao trọn toàn bộ tầng ba. Mọi người đều biết, hắn thích yên tĩnh.
André nhìn về phía hành lang đi lên ghế lô tầng ba, đã có rất đông người đi tới, sau đó lại đi xuống. Nam nữ đều có, bọn họ ân cần thăm hỏi ngài công tước, nếu có thể nói một câu cũng đủ trở thành đề tài câu chuyện sau này.
Đương nhiên, ẩn sau lễ nghi là chút tâm tư mà mọi người đều hiểu.
Phu nhân Durand lên tiếng: “Thực tế, ngài công tước không thích người khác quấy rầy. Tôi nghĩ hẳn là hiện giờ ngài ấy rất không kiên nhẫn, vì thế chúng ta không nên đi chào hỏi sẽ tốt hơn.”
André ngẩng đầu, nhìn chằm chằm trần nhà nói: “Đúng vậy, phu nhân nói rất đúng.” Một lúc sau, cậu cúi đầu nói tiếp: “Phu nhân Durand, tôi nghĩ có lẽ tôi không cách nào cùng phu nhân xem ca kịch.”
Phu nhân Durand rất thất vọng: “Thất hẹn không phải là phẩm cách quý ông cần có.”
“Tôi hiểu, nhưng phu nhân vẫn có thể nhìn thấy tôi.” André nhích đến gần phu nhân Durand, mở to mắt nói: “Xin hãy tin tôi, phu nhân.” Nói xong cậu lập tức xoay người bước nhanh xuống lầu.
Phu nhân Durand chỉ kịp nhìn thấy mái tóc màu đỏ được cột đuôi ngựa, bà giơ tay ôm ngực, không thể không thừa nhận, vừa rồi khi André nháy mắt, trái tim bà bỗng đập rộn ràng, như lần rung động đầu đời thời thiếu nữ.
“… Đứa nhỏ mê người.” Càng mê người, bà càng cảm thấy đáng tiếc.
…
André và nhà soạn kịch của vở nhạc kịch này là bạn thân, trên thực tế, vở nhạc kịch này còn có công của cậu giúp biên soạn tình tiết. Người bạn thân này cũng đến Paris, hiện tại đang ở hậu trường căn dặn các diễn viên về tình tiết và nắm giữ cảm xúc.
Sự xuất hiện của André làm hắn vô cùng vui sướng và hoan nghênh, nhưng khi cậu đề nghị được lên sân khấu, hắn lại do dự.
“Bạn thân của tôi ơi, không phải tôi từ chối cậu, nhưng diễn viên rất quan trọng, các vai diễn đã được xác định cả rồi. Tôi không có cách nào thỏa mãn yêu cầu của cậu.”
André đáp lại: “Tôi không cần vai diễn quan trọng nào cả, chỉ cần tôi có thể được lên sân khấu.”
“Nhưng như vậy khán giả sẽ không chú ý đến cậu. Hay là, cậu chỉ tò mò cảm giác được lên sân khấu biểu diễn?”
“Tôi muốn thu hút sự chú ý của một quý cô.”
Người bạn bắt đầu trầm tư, sau đó bỗng vỗ tay một cái, hai mắt tỏa sáng nói: “Tôi bảo đảm đây là lần công diễn có ý tưởng hay nhất và độc đáo nhất. André thân mến của tôi, André bé bỏng đáng yêu của tôi, có một vai chỉ thuộc về cậu.”
André sửng sốt, cậu hơi nghi ngờ sao bạn cậu đột nhiên nhiệt tình như vậy. Sau đó hắn đưa André đến trước mặt hầu gái, yêu cầu các cô thay trang phục, hóa trang và đeo trang sức cho André.
“Khoan đã… Cậu vừa nhắc đến Agnès?”
Agnès là một vai diễn trong vở nhạc kịch này, không phải là vai diễn quan trọng gì, cũng không phải vai phụ quan trọng, nhưng nhân vật này khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Nàng là viên ruby sáng chói trong kịch bản, nhưng không có diễn viên nữ nào đủ xuất sắc có thể diễn tả được vẻ chói sáng của nàng.
Trọng điểm là, Agnès là nhân vật nữ.
Nàng là cô gái xinh đẹp nhất trong vở nhạc kịch, bằng dung mạo mê hoặc thần linh và ác ma. Nhà vua vì nàng mà phát động chiến tranh, các nhà thơ ca tụng sắc đẹp của nàng, các đại thần quỳ dưới váy nàng.
Được rồi, nói nhiều hơn nữa cũng không thể che giấu sự thật này là nhân vật nữ.
“Cậu từ chối sao? Cậu để ý à? Cậu ghét phụ nữ sao? André bé nhỏ của tôi, cậu đã nói, phụ nữ là ân huệ của Thượng Đế. Tuyệt đối đừng từ chối cơ hội trở thành ân huệ của Thượng Đế. Mấy người còn định đứng đó nhìn bao lâu nữa? Mang quần áo và trang sức đến, nhanh lên.”
Người bạn vội kéo André, không cho cậu rời đi: “André thân mến, tôi đang lo không tìm được người diễn vai Agnès đây. Cậu phải biết, đây quả thật là tiếc nuối của tôi. Mặc dù vở nhạc kịch vô cùng thành công, nhưng lại không có ai nhắc đến Agnès!”
“Ôi trời ơi, Agnès là báu vật quý hiếm, là linh hồn duy nhất! Nếu nàng không thể sống động thì dù vở kịch có thành công đến cỡ nào đi nữa thì cũng là thất bại mà thôi, thất bại khiến người ta tiếc nuối.”
“Thế nhưng, André thân mến, tại sao tôi lại không phát hiện cậu chính là Agnès chứ?”
Tuy André quý mến phụ nữ, nhưng cậu không sẵn lòng hóa trang thành phụ nữ đứng giữa sân khấu cho mấy nghìn người ngắm nhìn. Phải biết rằng, bình thường đã có không ít đàn ông theo đuổi cậu, André không muốn rước thêm phiền phức.
Đáng tiếc, anh bạn này không chịu buông tha cho cậu, hắn hét to gọi hầu gái đi qua ép cậu thay trang phục. André ra sức vùng vẫy, nhưng cậu chỉ là một nhà văn, trời biết rốt cuộc đám nữ hầu này mạnh đến cỡ nào.
Người bạn, không, phải nói là tất cả mọi người ở hậu trường đều đang nhìn chằm chằm “Agnès”, ánh mắt bọn họ đã biểu lộ tất cả si mê và kinh ngạc vì vẻ đẹp này. Dù các nữ sĩ cũng không cách nào đố kị với “Agnès”, nàng cực kỳ xinh đẹp.
“Tôi bảo đảm, sau ngày hôm nay, danh tiếng vở nhạc kịch của tôi sẽ phơi bày hai thái cực hoàn toàn khác nhau, cực cao và cực thấp.”
Bởi vì một khi đã thấy qua “Agnès”, chắc chắn khán giả sẽ trở nên điên cuồng. Thế nhưng chính vì đã thấy qua “Agnès” đó, ai có thể tiếp thu người khác?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook