Chiều Khâm
-
Chương 69
Đại học - Yêu vô cùng sâu đậm
Lâm Bạch Du còn chưa biết anh nói như vậy trong phòng kí túc.
Cô và Phương Diệu cùng đến tòa dạy học lên lớp, ra khỏi tòa kí túc đã gặp rất nhiều bạn học, tuy không quen biết, nhưng họ đều nhìn cô.
Dù sao hôm nay cô và Tùy Khâm cùng xuất hiện, không phải bí mật trong trường học.
Lâm Bạch Du là người nổi tiếng của Viện Y Học, còn Tùy Khâm là người sống trong sự bàn tán của mọi người, cũng là bởi thành tích và nhan sắc của anh.
Mọi người đều thích xem sự kết hợp giữa hai kẻ mạnh, cũng rất thích bàn tán.
Trên diễn đàn trường rất nhanh đã có ảnh họ hẹn hò ở mái đình giữa hồ, bạn học nhìn thấy lúc ấy kích động bình luận vào bài viết: [Hóa ra là hai người họ.]
Vậy nên, chưa đến nửa ngày, ai ai cũng biết chuyện hotboy trường và hotgirl trường hôn nhau.
Bạn học cùng chuyên ngành là người sốc nhất: “Tôi vẫn luôn nghĩ Tùy Khâm là người không gần nữ sắc, không ngờ, cũng là người bình thường.”
Lúc mới nhập học, bao nhiêu người từng xin Wechat, đã từng viện bao nhiêu cái cớ kì lạ, đều không thành công với Tùy Khâm.
Có một dạo có người cho rằng anh là gay.
Người khác phản bác: “Nói kiểu gì đấy, bạn gái tôi mà xinh đẹp như thế, hôm nào tôi cũng hôn, Tùy Khâm không nhịn được là quá bình thường.”
-
“Hình như cậu không nói chuyện với Lâm Thu Vũ mấy.” Phương Diệu tinh mắt.
“Có thể là tính không hợp chăng.” Lâm Bạch Du mỉm cười: “Cũng đâu phải ai cũng hợp để làm bạn.”
Phương Diệu như có suy nghĩ.
Theo như cô ấy thấy, Lâm Bạch Du đối xử với ai cũng dịu dàng, nom rất dễ nói chuyện, nhưng lại có giới hạn và sự kiên trì của mình.
Khoảng thời gian huấn luyện quân sự, mối quan hệ giữa Lâm Thu Vũ và cô vẫn ổn, nhưng dạo gần đây, bỗng trở nên bất thường, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì.
Song, cô ấy vẫn thiên về Lâm Bạch Du.
Tuy mối quan hệ lạnh nhạt, nhưng đến lớp, bạn học cùng kí túc ngồi với nhau khá nhiều.
Phương Diệu ngồi giữa Lâm Thu Vũ và Lâm Bạch Du.
Trong giờ học, cô ấy nhắn tin hỏi cô ta: [Cậu và Lâm Bạch Du sao thế?]
Lâm Thu Vũ: [Không sao.]
Sao cô ta có thể nói lúc trước mình khuyên Lâm Bạch Du vứt bỏ bạn trai “không có tiền đồ”, đồng ý sự theo đuổi của đàn anh cao giàu đẹp trai.
Hôm nay nhìn thấy, mình gượng gạo cực kì, Lâm Bạch Du đối xử với cô ta càng bình thường, cô ta càng xấu hổ.
Phương Diệu: [Được thôi.]
Cô ấy còn đang muốn hòa giải đấy.
Hồi cấp 3, Lâm Bạch Du chọn Y vì Tùy Khâm và mình, bây giờ cuộc sống của cô và Tùy Khâm đã trở về bình thường, lí do học Y cũng mất đi một điều.
Nhưng cứu người, cũng rất có ý nghĩa.
Có lẽ là vì hồi cấp 3 thấy máu, cũng có lẽ vì sự trải nghiệm trong giấc mơ, tiết giải phẫu đầu tiên rất lâu sau đó, cô lại là cô gái điềm tĩnh hiếm có trong lớp.
Tô Trừng Trừng đang run tay: “Sao cậu điềm tĩnh thế?”
Phương Diệu bình thường hoạt bát đến mấy, lúc này cũng nuốt nước bọt: “Bạn học Tinh Tinh, có phải nhà cậu có người làm bác sĩ không?”
Trái lại là Lâm Thu Vũ, im lặng không nói, cắn môi muốn kiếm điểm cao.
“Không có.” Lâm Bạch Du cũng hoảng sợ trong lòng, nhưng có đủ bình tĩnh: “Các cậu cũng phải làm chứ, đây là bài tập nhóm.”
Mấy người tay chân luống cuống, cuối cùng cũng hoàn thành bài tập.
Lâm Bạch Du học xong, khác với các bạn cùng phòng nhợt nhạt mặt mày, cô thậm chí còn vui vẻ đến Viện chính hẹn hò với Tùy Khâm.
Chỉ có điều, món trong canteen trưa nay là ếch trâu.
Lâm Bạch Du nhăn mặt, nhặt hết cho Tùy Khâm: “Hôm nay em mới mổ họ hàng của nó xong, bây giờ không nuốt nổi đâu.”
Tùy Khâm không nhịn được cười, không từ chối, ăn ếch trâu rất bình tĩnh, nghe cô nói các chi tiết giải phẫu cóc.
Mấy người bạn bên cạnh nghe mà sắc mặt quái đản, lại nhìn cặp đôi một người cười, một người nghe, họ im lặng bưng khay cơm đi.
Lâm Bạch Du lại hỏi: “Dạo này anh học được thứ gì mới không?”
Tùy Khâm lựa vài môn học nói chung chung, Lâm Bạch Du nghe hiểu lơ mơ, phức tạp quá, cô vốn tưởng vật lí học thiên thể là kiểu trên mạng nói, vũ trụ lãng mạn, kết quả lại còn có số hiệu, còn phải tính toán, khó hiểu hơn vật lí cấp 3 nhiều.
“Nghe hiểu chưa?”
“Chưa.” Lâm Bạch Du nói thật.
“Không sao, rất nhiều người không hiểu.” Tùy Khâm hờ hững nói.
Lâm Bạch Du bị anh chọc cười.
Vài cô nữ sinh đang ngồi ở bàn sau họ, cách một lối đi: “Lúc trước có phải có người cầm sách đến hỏi, bị từ chối rồi đúng không?”
“Chính là Trần Thanh Thanh đấy.”
“Tôi nhớ Tùy Khâm nói, cậu ấy không phải thầy giáo, không phụ trách giải đáp.”
“Làm bạn gái cậu ấy cũng rất có cảm giác an toàn, nhưng mà, nếu tôi là cậu ấy, cũng sẽ thích Lâm Bạch Du, bình luận về cô ấy ở Viện Y Học rất tốt.”
Họ đang nói, nhìn thấy Trần Thanh Thanh vào trong canteen, ngậm miệng lại.
Trần Thanh Thanh vừa nhìn đã thấy hai người Lâm Bạch Du, sắc mặt lúc ấy đã không vui rồi.
Lâm Bạch Du không nhìn thấy, cô nói: “Giáo sư Tùy, có cơ hội giảng giải cho em nhé.”
Chàng trai trẻ đối diện nhìn cô: “Thứ 7 bận không?”
Lâm Bạch Du lắc đầu.
Tùy Khâm gật đầu: “Đưa em đi đài thiên văn của trường.”
Lâm Bạch Du dĩ nhiên biết nơi này: “Em nghe nói không phải học sinh khoa thiên văn nếu đi phải hẹn trước, rắc rối lắm.”
Tùy Khâm nhướn mày, thanh tuấn điển trai.
Anh cười nhẹ: “Em quên anh học chuyên ngành gì rồi à?”
-
Lâm Bạch Du biết Tùy Khâm rất bận, bận hơn học sinh chuyên ngành bình thường, nhưng cô biết, anh chắc chắn đang bận rộn với việc quan trọng.
Từ sau khi Lâm Bạch Du lên đại học, thời gian vẽ tranh thường ngày trở nên ít đi, bởi vì ở kí túc không có phòng vẽ, cô chỉ có thể vẽ tranh màu nước và quốc họa.
Cuối tuần đi ra ngoài chụp ảnh vẽ tranh cho đỡ thèm.
Từ nhỏ tới lớn, tiền thưởng của cô đều giữ ở chỗ Liễu Phương, sau này lên đại học, cô phải dùng khoản này làm tiền phí sinh hoạt của mình.
Mỗi tháng Liễu Phương cũng gửi một phần vào đó.
Đến tháng này, Lâm Bạch Du nhận được một tin nhắn, số dư trong thẻ bỗng dưng nhiều hơn một khoản tiền lớn.
Cô gọi điện về nhà: “Mẹ, mẹ gửi nhiều tiền như thế làm gì?”
Liễu Phương nghi hoặc: “Tiền gì?”
Lâm Bạch Du nói: “Thẻ tiền sinh hoạt của con có thêm nhiều tiền lắm.”
Liễu Phương hỏi: “Tháng này mẹ chưa gửi tiền vào, có phải có ai chuyển nhầm rồi không? Hay là trò lừa đảo gì đó?”
Bà nói như vậy, Lâm Bạch Du cũng lo lắng, định bàn với Tùy Khâm xem có nên báo cảnh sát luôn không: “... Hay là gọi điện thoại cho ngân hàng?”
Tùy Khâm im lặng hai giây: “Là anh gửi đấy.”
Lâm Bạch Du lùi lại đếm số dư, năm 2014, vài vạn tệ đã là khoản tiền khá lớn: “Của anh?”
Tùy Khâm ừm một tiếng: “Kiếm được.”
Lâm Bạch Du nhỏ tiếng hỏi: “Anh làm gì rồi?”
Tùy Khâm cũng học theo cô nói thấp giọng: “Tham dự một hạng mục của giáo sư trong trường, còn có học bổng nữa.”
“Hợp pháp đấy.”
Cuối cùng Lâm Bạch Du cũng biết vì sao lúc trước anh lại bận, ngay cả số lần gặp mặt cũng ít đi, hóa ra là vẫn luôn cố gắng.
Tim cô đập thình thịch: “A Khâm, anh giỏi quá.”
Lòng yêu thích và sùng bái trong lời nói của cô không hề che giấu, không có người đàn ông nào sẽ từ chối sự khâm phục của bạn gái, Tùy Khâm cũng không ngoại lệ.
Anh cong khoé môi: “Cũng được.”
Bạn học khác trong lớp nhìn thấy anh cười, đều lộ ra ánh mắt khó bề tưởng tượng.
Lúc trước Lâm Bạch Du là vì sốt sắng, gọi điện cũng không chú ý anh đang vào học: “Mẹ còn tưởng em sẽ bị lừa gạt.
Tùy Khâm nhẹ giọng: “Anh sẽ nói với bác.”
Sau khi tan học, anh liên lạc với Liễu Phương luôn, Liễu Phương hỏi: “Ở trường thế nào rồi?”
“Tốt lắm ạ, Tinh Tinh cũng rất tốt.” Tùy Khâm nói, rồi bảo: “Tiền trong thẻ em ấy là cháu gửi ạ.”
Liễu Phương hả một tiếng: “Cháu?”
Tùy Khâm giải thích ngắn gọn một phen, dừng lại một thoáng, thận trọng nói về chuyện này: “Tuy rằng chỗ này vẫn chưa đủ.”
Vẫn chưa đủ? Liễu Phương dở khóc dở cười.
Có chàng trai đang yêu vẫn phải để bạn gái nuôi, chưa nói chuyện này, làm gì có bạn trai mới đại học đã phát tiền sinh hoạt cho bạn gái? Từng này vẫn chưa đủ, vậy phải thế nào mới đủ?
Nhưng anh để tâm đến con gái bà như thế này, trái lại bà rất thoải mái trong lòng, chỉ có xem trọng, mới không khiến con gái đau lòng.
Lúc trước Liễu Phương vẫn nghĩ có thể lên đại học, gặp người khác, cuộc đời của Tùy Khâm và Lâm Bạch Du sẽ chia hai ngả, bây giờ nhìn lại, có lẽ sẽ không như vậy.
Cũng không biết sao Tùy Khâm lại yêu con gái mình đến chết đi sống lại, hồi cấp 3, bà thấy tụi nhỏ cả ngày, cảm thấy rất bình thường.
Ai ngờ, vừa xa nhà, đã khác.
“Cháu đừng có chiều nó quá, tuy rằng Tinh Tinh thường ngày rất có giới hạn, nhưng nếu nuôi thành đứa tiêu xài phung phí cũng không hay, cháu ở bên cạnh nó, cháu quan tâm một chút.”
Tùy Khâm thầm nghĩ, sao mà thế được.
Anh cảm thấy bây giờ Lâm Bạch Du sống vẫn chưa đủ tốt.
Như kiếp trước ở trong mơ, anh có đủ địa vị và tiền bạc, cho Lâm Bạch Du cuộc sống tốt nhất, bây giờ anh vẫn chưa đủ.
Sau này anh sẽ cho cô thứ tốt hơn.
-
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cũng đã gần đến giờ tan học.
Chiều nay Lâm Bạch Du học cả ngày, nên buổi trưa không đi ăn với Tùy Khâm, anh và bạn cùng phòng vừa ra khỏi lớp, đã gặp Trần Thanh Thanh bên ngoài.
Tùy Khâm lướt qua thẳng, Châu Thừa Phong ho một tiếng: “Bạn học Trần có chuyện gì không?”
Trần Thanh Thanh lùi lại một bước: “Tùy Khâm!”
Châu Thừa Phong bất lực: “Cậu cần gì cứ túm lấy nó chứ, nó có bạn gái rồi.”
Trần Thanh Thanh nhìn bóng lưng Tùy Khâm rời đi, nói: “Có bạn gái rồi, thì không thể làm bạn bè bình thường à? Hay là coi thường tôi?”
Châu Thừa Phong oán thầm, cậu thật lòng muốn làm bạn à?
Cậu ấy mặc kệ, chạy theo Tùy Khâm, Trần Thanh Thanh cũng đi theo họ đến canteen, thậm chí còn ngồi bên cạnh Châu Thừa Phong, đối diện với Tùy Khâm.
Châu Thừa Phong nhỏ tiếng: “Cậu có thể ra chỗ kia ngồi không?”
Trần Thanh Thanh bật cười: “Chiếc ghế này cũng đâu có viết tên cậu.”
Cô ta nhìn trước mặt, từ lớp học đến đây, Tùy Khâm không nhìn cô ta, dường như cô ta chỉ là một người qua đường.
Trần Thanh Thanh vừa tức tối vừa gượng gạo, từ nhỏ tới lớn, người theo đuổi cô ta rất nhiều, chưa từng gặp trắc trở.
Cô ta nói: “Tùy Khâm, tôi biết cậu có bạn gái nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn, không đúng sao?”
Tùy Khâm liếc nhìn cô ta: “Không cần.”
Trong mắt anh, ngoài Lâm Bạch Du, là vũ trụ và vật lí.
Ngay cả giọng nói từ chối người ta cũng hay như vậy, Trần Thanh Thanh càng nuối tiếc: “Có phải cậu sợ bạn gái cậu sẽ ghen không, tôi có thể giải thích với cô ấy?”
“Bây giờ tôi không theo đuổi cậu, cô ấy sẽ không giận vì mấy thứ này chứ?”
Tùy Khâm đanh giọng: “Cô ấy không, tôi thì có.”
Trần Thanh Thanh im lặng.
Tùy Khâm đủ xuất sắc, đại học Kinh không ai có thể xem nhẹ anh, đây cũng là nguyên nhân cô ta bị từ chối nhưng vẫn muốn lại gần, vì người khác không bằng.
Bề trên nhà cô ta là giáo sư trường đại học Kinh, từng kín đáo nói, tương lai của Tùy Khâm tiền đồ vô lượng, không phải là người bình thường.
Cô ta không cam tâm: “Tôi từng xem tin tức của cậu, các cậu chỉ quen nhau có hơn một năm thôi, tôi đợi được.”
Tùy Khâm bỗng nói: “Cũng chỉ một năm?”
Trần Thanh Thanh gật đầu như lẽ đương nhiên: “Không phải à, các cậu lớp 12 mới quen, tuy rằng nói không được hay, nhưng cặp đôi thời học sinh cuối cùng rất dễ tan đàn xẻ nghé.”
“... Quá đáng rồi đấy.” Ngay cả Châu Thừa Phong cũng cạn lời: “Câu này của cậu không phù hợp đâu.”
“Không.” Tùy Khâm nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Tôi là bạn trai hiện tại của cô ấy, cũng sẽ là chồng tương lai của cô ấy.”
Trần Thanh Thanh bất ngờ, trợn tròn mắt.
Có lẽ là họ đủ nổi tiếng, nên bạn học ngồi khắp các bàn chung quanh, vểnh tai nghe trộm hóng hớt.
Canteen người qua kẻ lại, âm thanh ồn ào.
Tùy Khâm lạnh nhạt nói: “Còn nữa, cậu nói sai rồi, bọn tôi quen không chỉ một năm.”
Trần Thanh Thanh phản bác: “Không đúng.”
“Không có gì không đúng cả.”
“Tôi không tin, tin tức không thể là giả được.”
Châu Thừa Phong xích lại gần: “Vậy thì là mấy năm?”
Tùy Khâm cúi đầu động đũa, thong thả trả lời: “Nói 19 năm đúng, nói 26 năm cũng đúng.”
Mười chín năm của kiếp này.
Cộng thêm bảy năm quen nhau trong mơ.
Bạn học nghe thấy đều lơ mơ vừa bàng hoàng.
Mười chín năm còn hiểu được, Tùy Khâm và Lâm Bạch Du năm nay đều 19 tuổi, vừa sinh đã quen cũng có khả năng.
Nhưng 26 năm thì tính như thế nào?
Trần Thanh Thanh không ngờ anh lại nói dối vì để từ chối cô, tức tối nói: “26 năm cái gì? Nói như cậu, chẳng lẽ các cậu quen nhau từ kiếp trước rồi à?”
Cô ta nhìn chăm chú vào chàng trai đối diện, xem anh giải thích như thế nào.
Sau đó, cô ta nghe thấy đáp án của anh.
“Đúng.” Tùy Khâm gật đầu.
Sau đó, mọi người khắp đại học Kinh đều biết, Tùy Khâm yêu Lâm Bạch Du vô cùng sâu đậm, có thể lời tình tứ rằng đã quen nhau từ kiếp trước.
- -----oOo------
Lâm Bạch Du còn chưa biết anh nói như vậy trong phòng kí túc.
Cô và Phương Diệu cùng đến tòa dạy học lên lớp, ra khỏi tòa kí túc đã gặp rất nhiều bạn học, tuy không quen biết, nhưng họ đều nhìn cô.
Dù sao hôm nay cô và Tùy Khâm cùng xuất hiện, không phải bí mật trong trường học.
Lâm Bạch Du là người nổi tiếng của Viện Y Học, còn Tùy Khâm là người sống trong sự bàn tán của mọi người, cũng là bởi thành tích và nhan sắc của anh.
Mọi người đều thích xem sự kết hợp giữa hai kẻ mạnh, cũng rất thích bàn tán.
Trên diễn đàn trường rất nhanh đã có ảnh họ hẹn hò ở mái đình giữa hồ, bạn học nhìn thấy lúc ấy kích động bình luận vào bài viết: [Hóa ra là hai người họ.]
Vậy nên, chưa đến nửa ngày, ai ai cũng biết chuyện hotboy trường và hotgirl trường hôn nhau.
Bạn học cùng chuyên ngành là người sốc nhất: “Tôi vẫn luôn nghĩ Tùy Khâm là người không gần nữ sắc, không ngờ, cũng là người bình thường.”
Lúc mới nhập học, bao nhiêu người từng xin Wechat, đã từng viện bao nhiêu cái cớ kì lạ, đều không thành công với Tùy Khâm.
Có một dạo có người cho rằng anh là gay.
Người khác phản bác: “Nói kiểu gì đấy, bạn gái tôi mà xinh đẹp như thế, hôm nào tôi cũng hôn, Tùy Khâm không nhịn được là quá bình thường.”
-
“Hình như cậu không nói chuyện với Lâm Thu Vũ mấy.” Phương Diệu tinh mắt.
“Có thể là tính không hợp chăng.” Lâm Bạch Du mỉm cười: “Cũng đâu phải ai cũng hợp để làm bạn.”
Phương Diệu như có suy nghĩ.
Theo như cô ấy thấy, Lâm Bạch Du đối xử với ai cũng dịu dàng, nom rất dễ nói chuyện, nhưng lại có giới hạn và sự kiên trì của mình.
Khoảng thời gian huấn luyện quân sự, mối quan hệ giữa Lâm Thu Vũ và cô vẫn ổn, nhưng dạo gần đây, bỗng trở nên bất thường, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì.
Song, cô ấy vẫn thiên về Lâm Bạch Du.
Tuy mối quan hệ lạnh nhạt, nhưng đến lớp, bạn học cùng kí túc ngồi với nhau khá nhiều.
Phương Diệu ngồi giữa Lâm Thu Vũ và Lâm Bạch Du.
Trong giờ học, cô ấy nhắn tin hỏi cô ta: [Cậu và Lâm Bạch Du sao thế?]
Lâm Thu Vũ: [Không sao.]
Sao cô ta có thể nói lúc trước mình khuyên Lâm Bạch Du vứt bỏ bạn trai “không có tiền đồ”, đồng ý sự theo đuổi của đàn anh cao giàu đẹp trai.
Hôm nay nhìn thấy, mình gượng gạo cực kì, Lâm Bạch Du đối xử với cô ta càng bình thường, cô ta càng xấu hổ.
Phương Diệu: [Được thôi.]
Cô ấy còn đang muốn hòa giải đấy.
Hồi cấp 3, Lâm Bạch Du chọn Y vì Tùy Khâm và mình, bây giờ cuộc sống của cô và Tùy Khâm đã trở về bình thường, lí do học Y cũng mất đi một điều.
Nhưng cứu người, cũng rất có ý nghĩa.
Có lẽ là vì hồi cấp 3 thấy máu, cũng có lẽ vì sự trải nghiệm trong giấc mơ, tiết giải phẫu đầu tiên rất lâu sau đó, cô lại là cô gái điềm tĩnh hiếm có trong lớp.
Tô Trừng Trừng đang run tay: “Sao cậu điềm tĩnh thế?”
Phương Diệu bình thường hoạt bát đến mấy, lúc này cũng nuốt nước bọt: “Bạn học Tinh Tinh, có phải nhà cậu có người làm bác sĩ không?”
Trái lại là Lâm Thu Vũ, im lặng không nói, cắn môi muốn kiếm điểm cao.
“Không có.” Lâm Bạch Du cũng hoảng sợ trong lòng, nhưng có đủ bình tĩnh: “Các cậu cũng phải làm chứ, đây là bài tập nhóm.”
Mấy người tay chân luống cuống, cuối cùng cũng hoàn thành bài tập.
Lâm Bạch Du học xong, khác với các bạn cùng phòng nhợt nhạt mặt mày, cô thậm chí còn vui vẻ đến Viện chính hẹn hò với Tùy Khâm.
Chỉ có điều, món trong canteen trưa nay là ếch trâu.
Lâm Bạch Du nhăn mặt, nhặt hết cho Tùy Khâm: “Hôm nay em mới mổ họ hàng của nó xong, bây giờ không nuốt nổi đâu.”
Tùy Khâm không nhịn được cười, không từ chối, ăn ếch trâu rất bình tĩnh, nghe cô nói các chi tiết giải phẫu cóc.
Mấy người bạn bên cạnh nghe mà sắc mặt quái đản, lại nhìn cặp đôi một người cười, một người nghe, họ im lặng bưng khay cơm đi.
Lâm Bạch Du lại hỏi: “Dạo này anh học được thứ gì mới không?”
Tùy Khâm lựa vài môn học nói chung chung, Lâm Bạch Du nghe hiểu lơ mơ, phức tạp quá, cô vốn tưởng vật lí học thiên thể là kiểu trên mạng nói, vũ trụ lãng mạn, kết quả lại còn có số hiệu, còn phải tính toán, khó hiểu hơn vật lí cấp 3 nhiều.
“Nghe hiểu chưa?”
“Chưa.” Lâm Bạch Du nói thật.
“Không sao, rất nhiều người không hiểu.” Tùy Khâm hờ hững nói.
Lâm Bạch Du bị anh chọc cười.
Vài cô nữ sinh đang ngồi ở bàn sau họ, cách một lối đi: “Lúc trước có phải có người cầm sách đến hỏi, bị từ chối rồi đúng không?”
“Chính là Trần Thanh Thanh đấy.”
“Tôi nhớ Tùy Khâm nói, cậu ấy không phải thầy giáo, không phụ trách giải đáp.”
“Làm bạn gái cậu ấy cũng rất có cảm giác an toàn, nhưng mà, nếu tôi là cậu ấy, cũng sẽ thích Lâm Bạch Du, bình luận về cô ấy ở Viện Y Học rất tốt.”
Họ đang nói, nhìn thấy Trần Thanh Thanh vào trong canteen, ngậm miệng lại.
Trần Thanh Thanh vừa nhìn đã thấy hai người Lâm Bạch Du, sắc mặt lúc ấy đã không vui rồi.
Lâm Bạch Du không nhìn thấy, cô nói: “Giáo sư Tùy, có cơ hội giảng giải cho em nhé.”
Chàng trai trẻ đối diện nhìn cô: “Thứ 7 bận không?”
Lâm Bạch Du lắc đầu.
Tùy Khâm gật đầu: “Đưa em đi đài thiên văn của trường.”
Lâm Bạch Du dĩ nhiên biết nơi này: “Em nghe nói không phải học sinh khoa thiên văn nếu đi phải hẹn trước, rắc rối lắm.”
Tùy Khâm nhướn mày, thanh tuấn điển trai.
Anh cười nhẹ: “Em quên anh học chuyên ngành gì rồi à?”
-
Lâm Bạch Du biết Tùy Khâm rất bận, bận hơn học sinh chuyên ngành bình thường, nhưng cô biết, anh chắc chắn đang bận rộn với việc quan trọng.
Từ sau khi Lâm Bạch Du lên đại học, thời gian vẽ tranh thường ngày trở nên ít đi, bởi vì ở kí túc không có phòng vẽ, cô chỉ có thể vẽ tranh màu nước và quốc họa.
Cuối tuần đi ra ngoài chụp ảnh vẽ tranh cho đỡ thèm.
Từ nhỏ tới lớn, tiền thưởng của cô đều giữ ở chỗ Liễu Phương, sau này lên đại học, cô phải dùng khoản này làm tiền phí sinh hoạt của mình.
Mỗi tháng Liễu Phương cũng gửi một phần vào đó.
Đến tháng này, Lâm Bạch Du nhận được một tin nhắn, số dư trong thẻ bỗng dưng nhiều hơn một khoản tiền lớn.
Cô gọi điện về nhà: “Mẹ, mẹ gửi nhiều tiền như thế làm gì?”
Liễu Phương nghi hoặc: “Tiền gì?”
Lâm Bạch Du nói: “Thẻ tiền sinh hoạt của con có thêm nhiều tiền lắm.”
Liễu Phương hỏi: “Tháng này mẹ chưa gửi tiền vào, có phải có ai chuyển nhầm rồi không? Hay là trò lừa đảo gì đó?”
Bà nói như vậy, Lâm Bạch Du cũng lo lắng, định bàn với Tùy Khâm xem có nên báo cảnh sát luôn không: “... Hay là gọi điện thoại cho ngân hàng?”
Tùy Khâm im lặng hai giây: “Là anh gửi đấy.”
Lâm Bạch Du lùi lại đếm số dư, năm 2014, vài vạn tệ đã là khoản tiền khá lớn: “Của anh?”
Tùy Khâm ừm một tiếng: “Kiếm được.”
Lâm Bạch Du nhỏ tiếng hỏi: “Anh làm gì rồi?”
Tùy Khâm cũng học theo cô nói thấp giọng: “Tham dự một hạng mục của giáo sư trong trường, còn có học bổng nữa.”
“Hợp pháp đấy.”
Cuối cùng Lâm Bạch Du cũng biết vì sao lúc trước anh lại bận, ngay cả số lần gặp mặt cũng ít đi, hóa ra là vẫn luôn cố gắng.
Tim cô đập thình thịch: “A Khâm, anh giỏi quá.”
Lòng yêu thích và sùng bái trong lời nói của cô không hề che giấu, không có người đàn ông nào sẽ từ chối sự khâm phục của bạn gái, Tùy Khâm cũng không ngoại lệ.
Anh cong khoé môi: “Cũng được.”
Bạn học khác trong lớp nhìn thấy anh cười, đều lộ ra ánh mắt khó bề tưởng tượng.
Lúc trước Lâm Bạch Du là vì sốt sắng, gọi điện cũng không chú ý anh đang vào học: “Mẹ còn tưởng em sẽ bị lừa gạt.
Tùy Khâm nhẹ giọng: “Anh sẽ nói với bác.”
Sau khi tan học, anh liên lạc với Liễu Phương luôn, Liễu Phương hỏi: “Ở trường thế nào rồi?”
“Tốt lắm ạ, Tinh Tinh cũng rất tốt.” Tùy Khâm nói, rồi bảo: “Tiền trong thẻ em ấy là cháu gửi ạ.”
Liễu Phương hả một tiếng: “Cháu?”
Tùy Khâm giải thích ngắn gọn một phen, dừng lại một thoáng, thận trọng nói về chuyện này: “Tuy rằng chỗ này vẫn chưa đủ.”
Vẫn chưa đủ? Liễu Phương dở khóc dở cười.
Có chàng trai đang yêu vẫn phải để bạn gái nuôi, chưa nói chuyện này, làm gì có bạn trai mới đại học đã phát tiền sinh hoạt cho bạn gái? Từng này vẫn chưa đủ, vậy phải thế nào mới đủ?
Nhưng anh để tâm đến con gái bà như thế này, trái lại bà rất thoải mái trong lòng, chỉ có xem trọng, mới không khiến con gái đau lòng.
Lúc trước Liễu Phương vẫn nghĩ có thể lên đại học, gặp người khác, cuộc đời của Tùy Khâm và Lâm Bạch Du sẽ chia hai ngả, bây giờ nhìn lại, có lẽ sẽ không như vậy.
Cũng không biết sao Tùy Khâm lại yêu con gái mình đến chết đi sống lại, hồi cấp 3, bà thấy tụi nhỏ cả ngày, cảm thấy rất bình thường.
Ai ngờ, vừa xa nhà, đã khác.
“Cháu đừng có chiều nó quá, tuy rằng Tinh Tinh thường ngày rất có giới hạn, nhưng nếu nuôi thành đứa tiêu xài phung phí cũng không hay, cháu ở bên cạnh nó, cháu quan tâm một chút.”
Tùy Khâm thầm nghĩ, sao mà thế được.
Anh cảm thấy bây giờ Lâm Bạch Du sống vẫn chưa đủ tốt.
Như kiếp trước ở trong mơ, anh có đủ địa vị và tiền bạc, cho Lâm Bạch Du cuộc sống tốt nhất, bây giờ anh vẫn chưa đủ.
Sau này anh sẽ cho cô thứ tốt hơn.
-
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cũng đã gần đến giờ tan học.
Chiều nay Lâm Bạch Du học cả ngày, nên buổi trưa không đi ăn với Tùy Khâm, anh và bạn cùng phòng vừa ra khỏi lớp, đã gặp Trần Thanh Thanh bên ngoài.
Tùy Khâm lướt qua thẳng, Châu Thừa Phong ho một tiếng: “Bạn học Trần có chuyện gì không?”
Trần Thanh Thanh lùi lại một bước: “Tùy Khâm!”
Châu Thừa Phong bất lực: “Cậu cần gì cứ túm lấy nó chứ, nó có bạn gái rồi.”
Trần Thanh Thanh nhìn bóng lưng Tùy Khâm rời đi, nói: “Có bạn gái rồi, thì không thể làm bạn bè bình thường à? Hay là coi thường tôi?”
Châu Thừa Phong oán thầm, cậu thật lòng muốn làm bạn à?
Cậu ấy mặc kệ, chạy theo Tùy Khâm, Trần Thanh Thanh cũng đi theo họ đến canteen, thậm chí còn ngồi bên cạnh Châu Thừa Phong, đối diện với Tùy Khâm.
Châu Thừa Phong nhỏ tiếng: “Cậu có thể ra chỗ kia ngồi không?”
Trần Thanh Thanh bật cười: “Chiếc ghế này cũng đâu có viết tên cậu.”
Cô ta nhìn trước mặt, từ lớp học đến đây, Tùy Khâm không nhìn cô ta, dường như cô ta chỉ là một người qua đường.
Trần Thanh Thanh vừa tức tối vừa gượng gạo, từ nhỏ tới lớn, người theo đuổi cô ta rất nhiều, chưa từng gặp trắc trở.
Cô ta nói: “Tùy Khâm, tôi biết cậu có bạn gái nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn, không đúng sao?”
Tùy Khâm liếc nhìn cô ta: “Không cần.”
Trong mắt anh, ngoài Lâm Bạch Du, là vũ trụ và vật lí.
Ngay cả giọng nói từ chối người ta cũng hay như vậy, Trần Thanh Thanh càng nuối tiếc: “Có phải cậu sợ bạn gái cậu sẽ ghen không, tôi có thể giải thích với cô ấy?”
“Bây giờ tôi không theo đuổi cậu, cô ấy sẽ không giận vì mấy thứ này chứ?”
Tùy Khâm đanh giọng: “Cô ấy không, tôi thì có.”
Trần Thanh Thanh im lặng.
Tùy Khâm đủ xuất sắc, đại học Kinh không ai có thể xem nhẹ anh, đây cũng là nguyên nhân cô ta bị từ chối nhưng vẫn muốn lại gần, vì người khác không bằng.
Bề trên nhà cô ta là giáo sư trường đại học Kinh, từng kín đáo nói, tương lai của Tùy Khâm tiền đồ vô lượng, không phải là người bình thường.
Cô ta không cam tâm: “Tôi từng xem tin tức của cậu, các cậu chỉ quen nhau có hơn một năm thôi, tôi đợi được.”
Tùy Khâm bỗng nói: “Cũng chỉ một năm?”
Trần Thanh Thanh gật đầu như lẽ đương nhiên: “Không phải à, các cậu lớp 12 mới quen, tuy rằng nói không được hay, nhưng cặp đôi thời học sinh cuối cùng rất dễ tan đàn xẻ nghé.”
“... Quá đáng rồi đấy.” Ngay cả Châu Thừa Phong cũng cạn lời: “Câu này của cậu không phù hợp đâu.”
“Không.” Tùy Khâm nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Tôi là bạn trai hiện tại của cô ấy, cũng sẽ là chồng tương lai của cô ấy.”
Trần Thanh Thanh bất ngờ, trợn tròn mắt.
Có lẽ là họ đủ nổi tiếng, nên bạn học ngồi khắp các bàn chung quanh, vểnh tai nghe trộm hóng hớt.
Canteen người qua kẻ lại, âm thanh ồn ào.
Tùy Khâm lạnh nhạt nói: “Còn nữa, cậu nói sai rồi, bọn tôi quen không chỉ một năm.”
Trần Thanh Thanh phản bác: “Không đúng.”
“Không có gì không đúng cả.”
“Tôi không tin, tin tức không thể là giả được.”
Châu Thừa Phong xích lại gần: “Vậy thì là mấy năm?”
Tùy Khâm cúi đầu động đũa, thong thả trả lời: “Nói 19 năm đúng, nói 26 năm cũng đúng.”
Mười chín năm của kiếp này.
Cộng thêm bảy năm quen nhau trong mơ.
Bạn học nghe thấy đều lơ mơ vừa bàng hoàng.
Mười chín năm còn hiểu được, Tùy Khâm và Lâm Bạch Du năm nay đều 19 tuổi, vừa sinh đã quen cũng có khả năng.
Nhưng 26 năm thì tính như thế nào?
Trần Thanh Thanh không ngờ anh lại nói dối vì để từ chối cô, tức tối nói: “26 năm cái gì? Nói như cậu, chẳng lẽ các cậu quen nhau từ kiếp trước rồi à?”
Cô ta nhìn chăm chú vào chàng trai đối diện, xem anh giải thích như thế nào.
Sau đó, cô ta nghe thấy đáp án của anh.
“Đúng.” Tùy Khâm gật đầu.
Sau đó, mọi người khắp đại học Kinh đều biết, Tùy Khâm yêu Lâm Bạch Du vô cùng sâu đậm, có thể lời tình tứ rằng đã quen nhau từ kiếp trước.
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook