Chiều Hư Vai Phản Diện
-
Chương 7: Mập Mờ Đến Vậy (1)
Tịch thu gương??
Lâm Bạch Du trừng mắt: “Cái này của tôi mà.”
Tùy Khâm hừ một tiếng, hai ngón tay xoay gương tròn lại, liếc thấy sau gương là hình chân dung của một chàng trai nhuộm tóc cam hồng.
Hình như anh đã từng thấy ở tiệm sách ngoài cổng trường, rất nhiều nữ sinh cũng dán sticker của người này lên thẻ học sinh.
Lâm Bạch Du nhìn ra đánh giá của anh.
“Tôi vẫn cần dùng.” Cô sợ anh lấy mất thật.
Trông cô ngoan hiền, giọng cũng giống người, ấm áp nhỏ nhẹ, nghe rất dễ chịu, ai cũng có thể nghe ra cảm giác chưa từng trải qua khó khăn hay thất bại bao giờ.
Tần Bắc Bắc cũng quay đầu lại, chỉ nghĩ rằng nó liên quan đến thần tượng của bạn cùng bàn mới: “Gương của con gái, cậu muốn làm gì, đấy là đồ sưu tập về thần tượng.”
Tuy là cô ấy hiểu nhầm, nhưng Lâm Bạch Du thấy có thể viện được cái cớ này, gật đầu: “Đúng.”
“Thế thì đừng có nhìn lung tung.”
Tùy Khâm mở mắt, nắm tay lại, ném gương đi, giống như phi lá bài.
Lâm Bạch Du bắt lấy gương tròn nhỏ, ai mà biết được ban nãy mới nhìn một chút mà đã bị bắt, không ngờ anh lại không cho ai nhìn mình.
“Không nhìn lung tung.” Cô bảo đảm.
Quay người lại, Tần Bắc Bắc xích lại gần: “Cậu cũng đu idol à?”
Lâm Bạch Du chưa trả lời, cô ấy lại nói tiếp: “Cậu đừng sợ, tuy Tùy Khâm trông rất hung dữ, không hợp tình người, đánh nhau cũng rất dữ, nhưng cậu ấy dễ nói chuyện lắm.”
Lâm Bạch Du ngập ngừng: “...Thế à?”
Kết hợp hai lần nói chuyện, cô thấy Tùy Khâm chẳng dễ nói chuyện gì cả.
Nhưng hỏi gì đáp nấy thì có thật.
Phía sau vang lên tiếng cười mỉa mai.
Bàn cuối vốn là nơi tụ tập của học sinh cá biệt, tuy có xen lẫn vài học sinh ngoan, nhưng gần như vẫn hùa vào với nhau.
“Nhìn trộm bị bắt quả tang.”
“Học sinh chuyển trường vừa tới đã thích A Khâm, chẳng thú vị tẹo nào, không công bằng, để ý bọn tôi nhiều một chút cũng được mà.”
“Phiền cậu tự mình biết mình một tí.”
“Nói tôi à, cậu thì không muốn chắc?”
Nhờ vào phúc của Tùy Khâm, số nữ sinh đi ngang qua lớp số 1 nhiều hơn gấp mấy lần những lớp khác, nhưng họ không vui chút nào.
Bởi vì ai cũng biết mục tiêu của bọn họ không phải là mình.
Phương Vân Kỳ nhìn hồi lâu, lại rút ra kết luận: Lâm Bạch Du chắc chắn yêu Tùy Khâm từ cái nhìn đầu tiên, nếu không thì tại sao lại nhìn trộm!
-
Hai tiết đầu của buổi sáng là tiết Tiếng Anh.
Dường như giáo viên Tiếng Anh của trường nào cũng thời thượng và giàu có, giáo viên Tiếng Anh của trường Trung học số 8 cũng vậy, cô mặc một chiếc váy liền thân, tóc xoăn dài màu nâu.
Cô ấy vừa bước vào lớp học, bỗng nhiên nói: “Quên rồi, Phương Vân Kỳ, xuống văn phòng lấy cho cô mic trợ giảng.”
Phương Vân Kỳ không tình nguyện chút nào: “Vầng…”
Tần Bắc Bắc lôi chiếc điện thoại rung liên tục từ trong hộc bàn, cô lập tức cúp máy, nhắn lại hai chữ: [Bái bai.]
Trường Trung học số 8 Phong Nam vừa có nhiều thêm một nam sinh bị đá.
Lâm Bạch Du trước đây học ở trường quốc tế, Tiếng Anh là môn sở trường của cô, với tiến độ của trường Trung học số 8 cô vô cùng thành thạo.
Nhưng cô vẫn quen tập trung nghe giảng.
Từ góc nhìn của Tùy Khâm, cô đang tập trung nghe cô giáo giảng bài, tóc buộc đuôi ngựa làm lộ ra cần cổ trắng nõn, có vài lọn tóc con vươn lên trên đó.
Anh xoay bút, cúi đầu xuống.
Lôi ra một cuốn sách khác.
Phương Vân Kỳ bấm điện thoại nhắn tin với ai đó một lúc, ném đi một mẩu giấy: [A Khâm, cuối tháng đi trận đấu bóng rổ với trường số 7 không?]
Lúc mẩu giấy được ném về, chỉ có hai chữ.
[Không đi.]
So với nét chữ “xấu như gà bới” của cậu, cái này có thể coi là mẫu chữ.
May thay, Phương Vân Kỳ đã quen với sự tương phản to lớn này rồi, vò vò đầu, viết xong thì ném lại: [Anh, anh thật sự mặc kệ hay sao? Lần trước đã thua rồi.]
Trường Trung học số 7 và số 8 là hai trường cấp 3 gần nhau nhất thành phố Phong Nam, cái gì cũng sêm sêm nhau, đại để có thể xem như đối thủ cạnh tranh.
Ví dụ cuộc thi liên hợp [1] nào đó lần này trường Trung học số 8 đứng thứ nhất, lần sau có thể là trường Trung học số 7.
[1] Liên khảo (Cuộc thi liên hợp): Do hai đơn vị hoặc hai đơn vị trở lên tổ chức, thi chung trong một khoảng thời gian.
Trong hai năm trước, đội bóng rổ trường Trung học số 8 luôn giành được giải nhất, nhưng trước trận đấu cuối cùng của học kì trước Tùy Khâm không tham gia.
Không có lí do gì.
Trận đấu ấy trường Trung học số 8 thua.
Trường Trung học số 7 bỗng rửa sạch được nỗi nhục trước đây, không những khoe khoang, còn lên Tieba [2] của trường Trung học số 8 gáy, lần này cũng hừng hực khí thế.
[2] Tieba: Baidu Tieba, mạng xã hội Trung Quốc.
Phương Vân Kỳ không nhận được phản hồi của Tùy Khâm nữa.
-
Ngày đầu tiên ở trường Trung học số 8 của Lâm Bạch Du rất thoải mái, bạn học đều rất tốt, Tần Bắc Bắc là người nhiệt tình nhất.
Lúc tan học, cô ấy còn khen: “Da cậu đẹp thật đấy, bình thường bôi gì thế?”
Lâm Bạch Du nói: “Đây là bình thường nhất rồi.”
Cô thấp giọng: “Có lúc sẽ trộm dùng đồ của mẹ.”
Lâm Bạch Du có chút ngại ngùng, nhưng ánh mắt lại hiện lên tia gian trá.
Tầm mắt của Tùy Khâm đặt trên người cô.
“Tớ hồi trước cũng thế!” Tần Bắc Bắc như thể gặp được tri âm: “Ngưỡng mộ cậu thật đấy, sờ thích thật, cậu biết trang điểm không?
“Nếu không phải Trường Trung học số 8 cấm nhuộm tóc, tớ đã nhuộm tóc rồi, tháng trước lớp khác có nam sinh làm kiểu tóc ngầu lắm, cuối cùng thì bị chủ nhiệm lấy tông đơ cạo trọc, bây giờ là kiểu tóc tội phạm cải tạo, còn chưa mọc được gì cả.”
Lâm Bạch Du nghĩ trong đầu đó là kiểu tóc gì.
Tần Bắc Bắc chia sẻ kinh nghiệm trang điểm của mình: “Người đẹp thì tóc cũng đẹp, ví dụ như bạn ngồi sau cậu ý.”
Nam sinh bàn sau đã đi khỏi lớp từ lâu rồi.
Cứ hết một tiết, Tùy Khâm và Phương Vân Kỳ bọn họ đều sẽ biến mất.
Nhưng Lâm Bạch Du vẫn công nhận lời của Tần Bắc Bắc: “Khuôn mặt của cậu hợp để tóc ngắn, cũng hợp màu sáng, những màu tóc trong truyện tranh ấy.”
Tần Bắc Bắc: “Sao cậu lại dám chắc thế?”
Lâm Bạch Du cong môi: “Tớ học vẽ, khá nhạy bén về mảng màu sắc.”
“Giỏi thật đấy, tớ chẳng có thời gian học môn năng khiếu.”
“Học ở trường số 8, tớ cũng chỉ có thể đi học vẽ vào cuối tuần thôi.”
Lâm Bạch Du học vẽ từ nhỏ, ban đầu là phác họa, sau là vẽ màu nước, sau khi lên cấp 3 bắt đầu chuyển sang vẽ tranh sơn dầu.
Giáo viên nào cũng khen cô có năng khiếu, cô cũng từng tham gia không ít cuộc thi, không phải đứng thứ nhất thì cũng đứng thứ hai.
Nói cũng trùng hợp, thầy giáo khi trước dạy vẽ tranh sơn dầu cho Lâm Bạch Du cũng được mời về dạy một học viện nghệ thuật ở thành phố Phong Nam.
Tháng trước thầy mở lại từ đầu một phòng vẽ mới, tháng này cô có thể đến học luôn.
Chỉ cần nghĩ đến không có người đáng ghét, Lâm Bạch Du liền vui vẻ hơn nhiều.
Trong giấc mơ cay đắng đó, sau khi cha mẹ mất thì “Lâm Bạch Du” không được tiếp xúc với vẽ tranh nữa, bởi vì nhà bác cả không đủ khả năng chi trả cho khoản tiền đắt đỏ đó.
Vả lại sau này mắt còn kém, trở thành người mù.
Thực ra mấy ngày hôm nay Lâm Bạch Du không còn mơ thấy giấc mơ lạ thường khó tưởng đó nữa, nhưng làm thế nào cô cũng không quên được những đoạn cảnh tưởng ấy.
Giống như bản thân đã thực sự trải qua.
Lâm Bạch Du trừng mắt: “Cái này của tôi mà.”
Tùy Khâm hừ một tiếng, hai ngón tay xoay gương tròn lại, liếc thấy sau gương là hình chân dung của một chàng trai nhuộm tóc cam hồng.
Hình như anh đã từng thấy ở tiệm sách ngoài cổng trường, rất nhiều nữ sinh cũng dán sticker của người này lên thẻ học sinh.
Lâm Bạch Du nhìn ra đánh giá của anh.
“Tôi vẫn cần dùng.” Cô sợ anh lấy mất thật.
Trông cô ngoan hiền, giọng cũng giống người, ấm áp nhỏ nhẹ, nghe rất dễ chịu, ai cũng có thể nghe ra cảm giác chưa từng trải qua khó khăn hay thất bại bao giờ.
Tần Bắc Bắc cũng quay đầu lại, chỉ nghĩ rằng nó liên quan đến thần tượng của bạn cùng bàn mới: “Gương của con gái, cậu muốn làm gì, đấy là đồ sưu tập về thần tượng.”
Tuy là cô ấy hiểu nhầm, nhưng Lâm Bạch Du thấy có thể viện được cái cớ này, gật đầu: “Đúng.”
“Thế thì đừng có nhìn lung tung.”
Tùy Khâm mở mắt, nắm tay lại, ném gương đi, giống như phi lá bài.
Lâm Bạch Du bắt lấy gương tròn nhỏ, ai mà biết được ban nãy mới nhìn một chút mà đã bị bắt, không ngờ anh lại không cho ai nhìn mình.
“Không nhìn lung tung.” Cô bảo đảm.
Quay người lại, Tần Bắc Bắc xích lại gần: “Cậu cũng đu idol à?”
Lâm Bạch Du chưa trả lời, cô ấy lại nói tiếp: “Cậu đừng sợ, tuy Tùy Khâm trông rất hung dữ, không hợp tình người, đánh nhau cũng rất dữ, nhưng cậu ấy dễ nói chuyện lắm.”
Lâm Bạch Du ngập ngừng: “...Thế à?”
Kết hợp hai lần nói chuyện, cô thấy Tùy Khâm chẳng dễ nói chuyện gì cả.
Nhưng hỏi gì đáp nấy thì có thật.
Phía sau vang lên tiếng cười mỉa mai.
Bàn cuối vốn là nơi tụ tập của học sinh cá biệt, tuy có xen lẫn vài học sinh ngoan, nhưng gần như vẫn hùa vào với nhau.
“Nhìn trộm bị bắt quả tang.”
“Học sinh chuyển trường vừa tới đã thích A Khâm, chẳng thú vị tẹo nào, không công bằng, để ý bọn tôi nhiều một chút cũng được mà.”
“Phiền cậu tự mình biết mình một tí.”
“Nói tôi à, cậu thì không muốn chắc?”
Nhờ vào phúc của Tùy Khâm, số nữ sinh đi ngang qua lớp số 1 nhiều hơn gấp mấy lần những lớp khác, nhưng họ không vui chút nào.
Bởi vì ai cũng biết mục tiêu của bọn họ không phải là mình.
Phương Vân Kỳ nhìn hồi lâu, lại rút ra kết luận: Lâm Bạch Du chắc chắn yêu Tùy Khâm từ cái nhìn đầu tiên, nếu không thì tại sao lại nhìn trộm!
-
Hai tiết đầu của buổi sáng là tiết Tiếng Anh.
Dường như giáo viên Tiếng Anh của trường nào cũng thời thượng và giàu có, giáo viên Tiếng Anh của trường Trung học số 8 cũng vậy, cô mặc một chiếc váy liền thân, tóc xoăn dài màu nâu.
Cô ấy vừa bước vào lớp học, bỗng nhiên nói: “Quên rồi, Phương Vân Kỳ, xuống văn phòng lấy cho cô mic trợ giảng.”
Phương Vân Kỳ không tình nguyện chút nào: “Vầng…”
Tần Bắc Bắc lôi chiếc điện thoại rung liên tục từ trong hộc bàn, cô lập tức cúp máy, nhắn lại hai chữ: [Bái bai.]
Trường Trung học số 8 Phong Nam vừa có nhiều thêm một nam sinh bị đá.
Lâm Bạch Du trước đây học ở trường quốc tế, Tiếng Anh là môn sở trường của cô, với tiến độ của trường Trung học số 8 cô vô cùng thành thạo.
Nhưng cô vẫn quen tập trung nghe giảng.
Từ góc nhìn của Tùy Khâm, cô đang tập trung nghe cô giáo giảng bài, tóc buộc đuôi ngựa làm lộ ra cần cổ trắng nõn, có vài lọn tóc con vươn lên trên đó.
Anh xoay bút, cúi đầu xuống.
Lôi ra một cuốn sách khác.
Phương Vân Kỳ bấm điện thoại nhắn tin với ai đó một lúc, ném đi một mẩu giấy: [A Khâm, cuối tháng đi trận đấu bóng rổ với trường số 7 không?]
Lúc mẩu giấy được ném về, chỉ có hai chữ.
[Không đi.]
So với nét chữ “xấu như gà bới” của cậu, cái này có thể coi là mẫu chữ.
May thay, Phương Vân Kỳ đã quen với sự tương phản to lớn này rồi, vò vò đầu, viết xong thì ném lại: [Anh, anh thật sự mặc kệ hay sao? Lần trước đã thua rồi.]
Trường Trung học số 7 và số 8 là hai trường cấp 3 gần nhau nhất thành phố Phong Nam, cái gì cũng sêm sêm nhau, đại để có thể xem như đối thủ cạnh tranh.
Ví dụ cuộc thi liên hợp [1] nào đó lần này trường Trung học số 8 đứng thứ nhất, lần sau có thể là trường Trung học số 7.
[1] Liên khảo (Cuộc thi liên hợp): Do hai đơn vị hoặc hai đơn vị trở lên tổ chức, thi chung trong một khoảng thời gian.
Trong hai năm trước, đội bóng rổ trường Trung học số 8 luôn giành được giải nhất, nhưng trước trận đấu cuối cùng của học kì trước Tùy Khâm không tham gia.
Không có lí do gì.
Trận đấu ấy trường Trung học số 8 thua.
Trường Trung học số 7 bỗng rửa sạch được nỗi nhục trước đây, không những khoe khoang, còn lên Tieba [2] của trường Trung học số 8 gáy, lần này cũng hừng hực khí thế.
[2] Tieba: Baidu Tieba, mạng xã hội Trung Quốc.
Phương Vân Kỳ không nhận được phản hồi của Tùy Khâm nữa.
-
Ngày đầu tiên ở trường Trung học số 8 của Lâm Bạch Du rất thoải mái, bạn học đều rất tốt, Tần Bắc Bắc là người nhiệt tình nhất.
Lúc tan học, cô ấy còn khen: “Da cậu đẹp thật đấy, bình thường bôi gì thế?”
Lâm Bạch Du nói: “Đây là bình thường nhất rồi.”
Cô thấp giọng: “Có lúc sẽ trộm dùng đồ của mẹ.”
Lâm Bạch Du có chút ngại ngùng, nhưng ánh mắt lại hiện lên tia gian trá.
Tầm mắt của Tùy Khâm đặt trên người cô.
“Tớ hồi trước cũng thế!” Tần Bắc Bắc như thể gặp được tri âm: “Ngưỡng mộ cậu thật đấy, sờ thích thật, cậu biết trang điểm không?
“Nếu không phải Trường Trung học số 8 cấm nhuộm tóc, tớ đã nhuộm tóc rồi, tháng trước lớp khác có nam sinh làm kiểu tóc ngầu lắm, cuối cùng thì bị chủ nhiệm lấy tông đơ cạo trọc, bây giờ là kiểu tóc tội phạm cải tạo, còn chưa mọc được gì cả.”
Lâm Bạch Du nghĩ trong đầu đó là kiểu tóc gì.
Tần Bắc Bắc chia sẻ kinh nghiệm trang điểm của mình: “Người đẹp thì tóc cũng đẹp, ví dụ như bạn ngồi sau cậu ý.”
Nam sinh bàn sau đã đi khỏi lớp từ lâu rồi.
Cứ hết một tiết, Tùy Khâm và Phương Vân Kỳ bọn họ đều sẽ biến mất.
Nhưng Lâm Bạch Du vẫn công nhận lời của Tần Bắc Bắc: “Khuôn mặt của cậu hợp để tóc ngắn, cũng hợp màu sáng, những màu tóc trong truyện tranh ấy.”
Tần Bắc Bắc: “Sao cậu lại dám chắc thế?”
Lâm Bạch Du cong môi: “Tớ học vẽ, khá nhạy bén về mảng màu sắc.”
“Giỏi thật đấy, tớ chẳng có thời gian học môn năng khiếu.”
“Học ở trường số 8, tớ cũng chỉ có thể đi học vẽ vào cuối tuần thôi.”
Lâm Bạch Du học vẽ từ nhỏ, ban đầu là phác họa, sau là vẽ màu nước, sau khi lên cấp 3 bắt đầu chuyển sang vẽ tranh sơn dầu.
Giáo viên nào cũng khen cô có năng khiếu, cô cũng từng tham gia không ít cuộc thi, không phải đứng thứ nhất thì cũng đứng thứ hai.
Nói cũng trùng hợp, thầy giáo khi trước dạy vẽ tranh sơn dầu cho Lâm Bạch Du cũng được mời về dạy một học viện nghệ thuật ở thành phố Phong Nam.
Tháng trước thầy mở lại từ đầu một phòng vẽ mới, tháng này cô có thể đến học luôn.
Chỉ cần nghĩ đến không có người đáng ghét, Lâm Bạch Du liền vui vẻ hơn nhiều.
Trong giấc mơ cay đắng đó, sau khi cha mẹ mất thì “Lâm Bạch Du” không được tiếp xúc với vẽ tranh nữa, bởi vì nhà bác cả không đủ khả năng chi trả cho khoản tiền đắt đỏ đó.
Vả lại sau này mắt còn kém, trở thành người mù.
Thực ra mấy ngày hôm nay Lâm Bạch Du không còn mơ thấy giấc mơ lạ thường khó tưởng đó nữa, nhưng làm thế nào cô cũng không quên được những đoạn cảnh tưởng ấy.
Giống như bản thân đã thực sự trải qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook