Chiều Hư Em
Chương 23



Thẩm Hòa Ninh rời khỏi trung tâm thương mại liền tạm biệt đoàn phim, thời điểm xuống xe đến trước cổng bệnh viện Thánh An, đúng lúc nhận được tin nhắn WeChat của Bạc Thời Dư.

Anh dặn cô đêm nay đừng đến bệnh viện lăn lộn, văn phòng đã khóa cửa, anh ở lại công ty, còn có công việc phải xử lý nên anh sẽ không trở về nhà.

Cô không khỏi mất mát, vẫn chưa từ bỏ ý định mà lên lầu nhìn xem, quả nhiên không mở được cánh cửa kia, các y tá trực ban nhìn thấy cô đều lúng túng không được tự nhiên, nhưng lại không nhịn được liếc mắt nhìn lén, nói hôm nay không có ca cấp cứu, bác sĩ Bạc sẽ không đến đây.

Buổi tối liên hoan Thẩm Hòa Ninh đã ăn lẩu Trùng Khánh, cay rát tận đáy nồi, cả người đổ mồ hôi rồi lại bị gió lạnh thổi, hiện tại có chút cảm lạnh.

Trước mắt cô vẫn chưa biết làm cách nào để tiến vào Crane Medical, cũng không muốn gây sức ép quá lớn tạo thành áp lực cho Bạc Thời Dư, tránh trường hợp tiến độ quá nhanh sẽ dọa anh bỏ chạy.

Bởi vậy, cô quấn chặt áo khoác tạm thời trở về biệt thự Thành Nam, sau khi về đến nhà mới mơ hồ cảm thấy răng bị đau.

Sâu trong góc bên phải có một chiếc răng khôn, đã mọc được mấy tháng, lúc trước thỉnh thoảng sẽ phát tác, cô đều có thể nhẫn nhịn.

Hôm nay, đoán chừng bởi vì cô ăn quá cay, cộng thêm mấy ngày này phải chịu khá nhiều kích thích, các mạch máu thường xuyên sưng phù, thế nên nó mới bắt đầu giở trò quỷ.

Thẩm Hòa Ninh đau tới mức nhăn chóp mũi, xoa xoa má xuống lầu, tìm được thuốc cảm trong hòm thuốc tại phòng khách, tự pha cho mình một cốc trước, nhưng không tìm thấy thuốc giảm đau.
Cô sợ răng sẽ đau nặng vào ban đêm, lễ phép tới gõ cửa phòng dì Chu, thiếu nữ ngoan ngoãn cất giọng hỏi: “Dì chu, trong nhà có thuốc giảm đau không? Cháu muốn hai viên.”

Cách nửa ngày dì Chu mới kéo cửa ra một khe nhỏ, mặt không biểu cảm nhìn cô: “Dì không biết Bạc tiên sinh để thuốc ở đâu.”

Sau đó không kiên nhẫn đóng cửa lại.

Đúng như trong dự kiến, Thẩm Hòa Ninh thu lại ý cười bên khóe miệng, gật đầu nói: “Được, vậy cứ để cháu đau đi, đợi anh cháu trở về, thấy mặt cháu sưng lên, không biết anh ấy sẽ nghĩ như thế nào.”
Sắc mặt dì Chu lập tức tối sầm lại, bất mãn liếc nhìn Thẩm Hòa Ninh, bà ta đi tới kho chứa đồ, cố ý làm ra động tĩnh rất lớn, tìm một hộp thuốc ném cho cô, trong miệng không ngừng nhỏ giọng nói thầm: “Có chút tự trọng nào hay không, mỗi ngày anh tới anh lui, cũng không nhìn ra người ta không chịu thừa nhận mình, tuổi còn nhỏ đã không biết rụt rè, ăn vạ không đi, truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì, Bạc tiên sinh đến tuổi cũng muốn yêu đương kết hôn chứ——”

Vốn dĩ Thẩm Hòa Ninh không định so đo với bà ta.


Cô cực kỳ mẫn cảm với thiện chí và ác ý, ngay từ lần đầu tiên đến biệt thự Thành Nam cô đã biết, hai vợ chồng dì Chu không chào đón cô, thậm chí còn có thái độ thù địch không thể giải thích được.

Chỉ là hai người này chưa từng thể hiện bất cứ điều gì trước mặt Bạc Thời Dư, ngụy trang cực kỳ tốt, lịch sự khách khí với cô, có đôi khi còn pha trò nói giỡn, nhưng đợi Bạc Thời Dư rời đi, thái độ của bọn họ sẽ lập tức thay đổi.

Nếu cô vì chuyện này mà đi tìm Bạc Thời Dư, ngược lại có vẻ cô lòng dạ hẹp hòi, nói không chừng còn bị anh trai cô mượn cơ hội trục xuất trở về ký túc xá.

Huống chi, hai vợ chồng tự tin đối xử với cô như vậy, điều đó có nghĩa rằng, ở trước mặt anh trai cô, bọn họ cũng có chút trọng lượng.

Thẩm Hòa Ninh không phải người vô duyên vô cớ chịu bị bắt nạt, cô vẫn luôn đợi hai vợ chồng nhà này làm ra chuyện quá đáng với mình, muốn cáo trạng thì phải cáo trạng chuyện lớn, trực tiếp mời bọn họ ra khỏi biệt thự Thành Nam.

Trong nhà này, cô chỉ muốn sống cùng anh trai, cô có thể chăm sóc cho thân thể anh, không cần những người khác.

Cho nên, nếu ở thời điểm bình thường, với tình huống hiện tại cô sẽ không cãi lại dì Chu, nhưng……

“Yêu đương kết hôn?” Cô nhìn dì Chu, lẳng lặng hỏi “Nghe ý tứ của dì, dường như đã có người nhắm đến rồi, phải không?”

Khi ở nhà, trước giờ Thẩm Hòa Ninh luôn thể hiện mình là người có tính tình mềm yếu, dì Chu đã nhận định cô là người dễ bắt nạt.

Hiện tại, đột nhiên bị ánh mắt của cô đâm thủng thì có chút giật mình, lập tức nói: “Có rất nhiều người được chọn, đều môn đăng hộ đối, Nhậm Huyên —— Chắc hẳn Bạc tiên sinh vẫn chưa giới thiệu với cháu đúng không? Hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cuối cùng nhất định sẽ ở bên nhau, hai nhà liên hôn đã là chuyện tám chín phần mười rồi, sớm hay muộn cháu cũng phải rời khỏi nơi này.”

Dì Chu lại hừ lạnh, lần này bà ta bắt đầu thay đổi cách xưng hô: “Cô nhìn xem, từ lúc cô dọn đến đây, ngay cả nhà Thời Dư cũng không muốn trở về, nếu đổi thành tôi, tôi đã sớm thức thời rời đi từ lâu rồi.”

Thẩm Hòa Ninh ấn chặt móng tay vào lòng bàn tay, tươi cười thân thiết nói: “Không cần đổi, dì yên tâm, cháu sẽ không rời đi, nói không chừng, người phải đi chính là dì đấy.”

Nói xong, cô xoay người lên tầng, đóng cửa phòng ngủ lại, cúi đầu bó gối trên bệ cửa sổ, buồn bực trong chốc lát.

Cô không có cảm xúc gì với Nhậm Huyên, nhưng lại cực kỳ bài xích bốn chữ “Thanh mai trúc mã”, cô và Bạc Thời Dư mới là thanh mai trúc mã, dù có chênh lệch bao nhiêu tuổi, thì cũng không thể bị người khác thay thế.

Chẳng qua Nhậm Huyên có giao tình với nhà họ Bạc, độ tuổi lại xấp xỉ Bạc Thời Dư, theo đuổi anh nhiều năm như vậy, cũng không thấy anh có chút rung động nào, dựa vào đâu…… Hiện giờ lại lôi ra, nói như đối tượng yêu đương đã được xác định.


Cô còn nhớ mùa hè năm cô mười tuổi, Bạc Thời Dư về nhà vào kỳ nghỉ, vì muốn giải nhiệt cho cô, anh tự tay vào bếp nấu một bát nhỏ đậu xanh đá bào.

Lòng cô tràn đầy vui mừng bưng bát ra đặt lên bàn, sau đó vội vàng chạy đi rửa tay, sợ đá bào sẽ tan hết, nhưng đến lúc cô trở về, bát đá bào kia đã bị dì giúp việc bưng ra, đưa cho tiểu thư nhà họ Nhậm tới làm khách.

Nhậm Huyên dùng muỗng nhỏ xúc đưa lên miệng, động tác rất tinh tế, khác biệt hoàn toàn so với cô, thiếu nữ trưởng thành xinh đẹp và kiêu căng.

Khi đó cô còn rất nhỏ, ngón tay bị siết đến đau đớn, cô biết mình không thể nói gì, liền xoay người muốn bỏ chạy, nước mắt không ngừng trào ra.

Mẹ Bạc đi tới ngăn cản cô: “Ninh Ninh, tại sao không chào hỏi khách?”

Cô sụt sịt, trông có vẻ keo kiệt vụng về giữa những người lớn, như thể so đo vì một chén đá bào là chuyện ngây thơ và đáng xấu hổ cỡ nào, đó là hành vi của một đứa trẻ không hiểu chuyện, thế nên nó đã trở thành đề tài trong các câu chuyện cười.

Cô cúi đầu, nước mắt càng chảy càng dữ dội, nhưng cô vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, biết mình đang sống nhờ nhà người khác, không thể ồn ào, không thể tỏ ra không vui, cũng không thể khắc khẩu với mọi người, chỉ cúi đầu chạy về phía trước, cho đến khi đụng phải lồng ngực của chàng trai trẻ.

Bạc Thời Dư cúi người xách cô lên, đôi mắt đen nhánh thâm sâu có chút đáng sợ, anh nhẹ giọng hỏi cô: “Ai bắt nạt Ninh Ninh nhà chúng ta?”

Cô lắc đầu, nhỏ giọng sụt sịt, muốn nghẹn nước mắt lại.

Bạc Thời Dư nắm tay cô, lập tức quay về phòng khách, nhìn thấy bát đá báo Nhậm Huyên đã ăn qua, thấp giọng cười một tiếng, vừa ôn hòa lại xa cách nói thật ngại quá, sau đó làm trò trước mặt những người này, cầm bát tới, bàn tay lật úp, đổ sạch sẽ.

Sắc mặt mẹ Bạc có chút thay đổi, nhíu mày hỏi anh: “Thời Dư, một bát đá bào thôi mà, có cần phải đến mức này không? Để gì giúp việc làm lại cho con bé một bát khác không phải được rồi sao?”

Bạc Thời Dư ôm cô gái nhỏ đang khóc tèm lem mặt mũi, không chút do dự nói: “Đến mức.”

“Thứ Ninh Ninh muốn, không ai có thể chạm vào” Anh làm như không chút để ý, giọng điệu trầm thấp lạnh lùng “Ninh Ninh không cần, đổ đi cũng không tới lượt người khác.”

Anh vỗ về đỉnh đầu cô: “Khóc cái gì, anh làm cho em món ngon hơn.”


Chiều hôm đó, bên ngoài phòng khách náo loạn, Bạc Thời Dư dẫn cô tiến vào phòng bếp, đặt cô lên bàn nấu ăn, làm tất cả những món ăn ngọt mà anh có thể làm, nghiêng đầu về phía cô, lười biếng mỉm cười: “Tiểu Hòa Miêu, tay nghề của anh rất lợi hại đi.”

Thẩm Hòa Ninh nghĩ đến biểu cảm ngày đó của anh, kết hợp với những lời nói vừa rồi của dì Chu, răng khôn lại càng đau hơn, hốc mắt không khỏi có chút phiếm hồng.

Cô tìm di động gọi điện thoại cho Bạc Thời Dư, mới đầu anh không trả lời, cô có rất nhiều kiên nhẫn, không ngừng kiên trì gọi lại, cuối cùng cũng kết nối được với giọng nói ở đầu dây bên kia.

Giọng nói của Bạc Thời Dư 28 tuổi rất nhạt: “Có chuyện gì?”

Thẩm Hòa Ninh vừa nghe thấy giọng nói của anh, nỗi ấm ức lập tức tràn lan, nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh đang làm gì vậy?”

“Làm việc” Anh nói ngắn gọn “Nếu chỉ nói chuyện phiếm, vậy anh cúp máy đây.”

Thẩm Hòa Ninh tự mình thêm mắm dặm muối, trong giọng nói thật sự mang theo chút nức nở, cô ôm chăn tố khổ với anh: “Răng khôn của em đau quá, đau tới mức lăn lộn khắp giường, mặt sắp sưng lên rồi ——”

Bạc Thời Dư dừng một lát, lại bình tĩnh nói: “Trong nhà có thuốc, uống giảm đau trước, đợi tiêu sưng rồi đi nhổ.”

Anh nói một cách trật tự rõ ràng, cảm xúc không chút dao động, Thẩm Hòa Ninh lại càng khổ sở hơn, thẳng thắn đề ra yêu cầu: “Thuốc hoàn toàn không có tác dụng, em cần thuốc gây tê thần kinh, ví dụ như hôn môi gì đó.”

“Rốt cuộc khi nào anh mới trở về dạy em bài học thứ ba” Cô rầu rĩ hỏi “Dạy rồi sẽ không đau như vậy nữa!”

Mười giây chờ đợi, Thẩm Hòa Ninh có chút hoảng hốt, lúc này, giọng nói của Bạc Thời Dư mới chậm rãi truyền tới: “Thẩm Hòa Miêu, đợi ngủ say rồi hãy nằm mơ, hiện tại quá sớm.”
Thậm chí anh còn lạnh lùng bỏ thêm một chữ: “Ngoan.”

Hoàn toàn không chút cưng chiều, quả thực là một sự chế giễu.

Chối bỏ cuộc sống trong quá khứ của hai người!

Thẩm Hòa Ninh tuyệt đối không chịu nhận thua, cô nắm chặt chiếc điện thoại bị cúp máy với màn hình đen kịt, chui vào chăn trùm kín đầu, vùi má phải sưng đau vào trong gối, lăn lộn bản thân đến tái nhợt yếu ớt, nhìn thấy mà thương, sau đó tự chụp một tấm ảnh gửi cho Bạc Thời Dư, kèm thêm một tin nhắn thoại mang theo giọng nói nghẹn ngào.
10 giờ đêm, Bạc Thời Dư đang ở văn phòng tại tầng 19 của Crane Medical, dưới chân bàn là một con hồ ly nhỏ màu đỏ được đựng trong túi quà trong suốt, trên màn hình lớn ở mặt tường đối diện là video hội nghị.

Mười mấy vị quản lý cấp cao được chia thành các ô kính nhỏ, đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào người trong khung hình, gọng kính mạ vàng, áo len cao cổ màu đen, làn da tái nhợt và các đường nét trên gương mặt đặc biệt thâm thúy dưới ánh đèn, mặc dù đã nhìn quen rồi, nhưng vẫn dễ dàng khiến người ta khó kiểm soát suy nghĩ.

Mặc dù người này có diện mạo ưa nhìn, nhưng lại khó đối phó hơn mấy đời tổ tiên nhà họ Bạc, một ánh mắt bình tĩnh đảo qua cũng đủ khiến sống lưng người ta cứng đờ.


Hai vị phó tổng vừa mới bị Bạc Thời Dư điểm danh hỏi hai vấn đề, nơm nớp lo sợ mở miệng, mới nói được ba đến năm chữ, lại thấy anh đột nhiên giơ tay ra hiệu, tiện đà tắt âm thanh đi.

Không có âm thanh, nhưng video vẫn tiếp tục.

Mười mấy cặp mắt quan sát rõ ràng, Bạc Thời Dư dựa lưng ngồi trên xe lăn, dường như đang click mở tin nhắn thoại ai đó gửi tới.

So sánh lúc đối mặt với người khác, thì trạng thái của anh khác biệt như trời với đất, đôi mắt sau thấu kính hơi rũ thấp, khóe môi vô thức cong lên, yết hầu lăn lộn trên dưới hai lần, video cũng tạm dừng.

Trong văn phòng, Bạc Thời Dư kéo cổ áo xuống, cần thêm thật nhiều dưỡng khí, hơi thở của anh vững vàng, phát lại giọng nói WeChat bên tai lần thứ hai.

“Anh…… em đau quá …… đau tới mức không chịu nổi ——”

Giọng điệu ngọt ngào của cô gái mang theo chút nức nở, đứt quãng, rầu rĩ khàn khàn, như thể bị suy yếu sau khi hét lớn.

Làm nũng lại giống như cầu xin lòng thương xót, tiếng khóc thút thít càng kích thích dục vọng chiếm hữu của con người nhiều hơn, cào xé cơn khát và sự tồi tệ ẩn sâu trong xương cốt.

“Anh có thể mềm lòng với em một chút hay không—— em đau đớn như vậy…… chỉ muốn một nụ hôn của anh, chẳng lẽ anh không thể thỏa mãn em hay sao?”

Thẩm Hòa Ninh uống thuốc xong, cơn đau răng dần giảm bớt, đợi tới gần 0 giờ vẫn không thấy Bạc Thời Dư trả lời, cô mới không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.

Sau rạng sáng, ánh đèn xe nhẹ nhàng chiếu sáng cổng lớn biệt thự Thành Nam, xe lăn lặng lẽ đi qua hành lang, ngón tay tái nhợt của người đàn ông chậm rãi vặn khóa cửa phòng ngủ của thiếu nữ, xuyên qua ánh trăng chiếu đầy đất đi đến trước giường cô.

Thẩm Hòa Ninh nằm thẳng, hai má ửng đỏ vì ngủ say, lớp son trên môi đã được lau sạch, chỉ còn lại màu đỏ thắm vô cùng tự nhiên.

Bạc Thời Dư nhìn cô chằm chằm, ngón tay chạm vào má phải của cô, quả thật có chút sưng lên, thoạt nhìn đặc biệt ấm ức khiến người ta phải đau lòng.

Tuổi cô thật sự còn quá trẻ.

Vẫn là cô gái nhỏ bởi vì răng khôn bị đau mà phát sầu.

Anh vuốt ve khuôn cằm trắng nõn của cô, cúi người xuống tiến lại gần một chút, hơi thở bị thu liễm không ngừng bùng cháy trong thân thể, anh áp bụng ngón tay lên, tựa như tra tấn, chậm rãi xoa nắn đôi môi mềm mại của cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương