Chiều Chuộng Gặp Đa Tình
-
Chương 41
Tần Vũ Phi trở về phòng ăn, cô không còn tâm tư ăn uống nữa, suy nghĩ đã sớm bay về phía Cố Anh Kiệt, tưởng tượng bản thân đánh cho tên đàn ông đáng ghét kia thành đầu heo.
Thấy Tần Văn Dịch còn chưa có ý định tàn tiệc, Tần Vũ Phi ngồi trên bàn ăn vô cùng khó chịu, muốn gửi cho Cố Anh Kiệt một tin nhắn mắng anh, nhưng lại cảm thấy tâm trạng bây giờ của cô đã không thể hình dung được bằng lời nữa.
Ngồi đợi hơn nửa giờ, Tần Văn Dịch và bạn ông rốt cuộc cũng đã thấy hài lòng, sau một cuộc tâm tình đứng lên bắt tay từ biệt. Tần Văn Dịch thu xếp cho tài xế đưa bạn về nhà, còn mình ngồi trong xe của con gái.
Tần Vũ Phi không hề ngại việc làm tài xế, trên đường khá là vui vẻ. Rốt cuộc cũng tan cuộc rồi, rốt cuộc có thể về nhà gọi điện cho Cố Anh Kiệt rồi.
Vừa về đến nhà Tần Vũ Phi liền chạy lên phòng, chuyện thứ nhất chính là gọi cho Cố Anh Kiệt. Cố Anh Kiệt nhanh chóng bắt máy.
“Sao rồi?”
“Em về nhà rồi.”
“Nghe xong tin nhắn của anh chưa?”
Anh không hỏi thì không sao, vừa hỏi xong Tần Vũ Phi liền kích động. “Sao anh có thể bôi nhọ hình tượng của em trước mặt mẹ!”
“Đại vương à, anh hoàn toàn dựa theo lời em phân phó mà thực thi đấy.”
“Em nói đùa thôi, là nói đùa anh có hiểu hay không? Lẽ nào em thật sự sẽ đánh người sao? Lại còn đánh chết nữa! À, không đúng, em thực sự sẽ đánh người, bây giờ em đang muốn đánh chết anh.”
Cố Anh Kiệt cười to: “Đại vương, trọng điểm không phải ở đánh chết, quan trọng là sự ân ái của chúng ta được không? Anh rõ ràng đã nói những nội dung rất quan trọng trong mấy lời này mà, anh nói em tốt, nói anh rất yêu em, theo đuổi được em anh rất vui mừng, lẽ nào em nghe xong không hề cảm động sao?”
“Nghe thấy anh muốn bị em đánh chết trăm suy nghĩ trong đầu em đều bị tiêu diệt, không thể cảm động nổi.”
Cố Anh Kiệt cười ha ha: “Đâu có nghiêm trọng thế, anh chỉ bày ra một chút tình cảm của chúng ta với bọn họ thôi, để họ biết không thể có ý đồ gì đó với anh được nữa. Hiệu quả rất tốt, nửa bữa ăn sau mọi người trò chuyện vui vẻ, uống không nghỉ. Nhưng không ai nhắc lại chuyện tác hợp cho anh và vị tiểu thư Đình Đình kia. Mẹ cô ấy và mẹ anh cũng không nói để anh đưa cô ấy ra ngoài “Đi dạo” nữa.”
“Tiểu thư Đình Đình?”
“Đúng vậy, cô gái kia cũng tên là Đình Đình, rất là trùng hợp đấy.”
“Ha ha, Cố tam thiếu rất thu hút sự yêu mến của các cô gái Đình Đình đấy nhỉ.”
“Trời ạ, sao bây giờ em cũng ghen với Tiểu Đình luôn rồi hả.”
“Em đã nói đến Tiểu Đình đâu? Liên quan gì đến Tiểu Đình thế?” Tần Vũ Phi tức giận.
Cố Anh Kiệt lúc này lại nghĩ tới: “Đúng rồi, Tiểu Đình với Cừu tổng của bọn em, có tiến triển gì không?”
Tần Vũ Phi giật mình: “Tiến triển? Tiểu Đình với Cừu Chính Khanh à?” Lại là vụ mới mẻ gì nữa đây, hai người kia không đội trời chung, hơn nữa bạn học Tiểu Đình không thích người cuồng công việc, sao lại có thể vừa ý Cừu Chính Khanh.
“Không phải cô ấy muốn theo đuổi Cừu tổng à? Lần trước anh đến công ty em nói chuyện phiếm với anh ta trong phòng họp, cô ấy chạy tới mời bọn anh đi ăn, chẳng hiểu tại sao lại ra chiêu này, hơn nữa đối tượng mà cô ấy mời là Cừu tổng, anh chỉ tiện thể đi cho vui thôi, chẳng lẽ không phải cô ấy có ý với Cừu tổng, còn em xúi giục cô ấy hành động hả?”
Tần Vũ Phi cảm thấy bất lực. Thật sự không có cách nào giải thích, cô cũng không muốn giải thích gì cả. “Anh đừng chuyển trọng tâm câu chuyện, Tiểu Đình với Cừu Chính Khanh ra sao liên quan gì tới anh? Vấn đề bàn luận ở đây là anh bôi nhọ hình tượng của em. Anh nghĩ xem, bây giờ mẹ anh sẽ nghĩ em là một người phụ nữ hư hỏng xúi giục anh bỏ nhà ra đi, không hiếu thuận, không dọn dẹp nhà cửa, lười biếng, không biết nấu cơm, không để ý đến sức khỏe của anh, bây giờ lại thêm một tội danh là bạo lực muốn đánh chồng, anh muốn sau này em làm sao vào cửa nhà anh đây?!”
Tần Vũ Phi hung dữ, nhưng Cố Anh Kiệt lại mỉm cười.
Anh vừa cười, Tần Vũ Phi liền phản bác lại, mặt lập tức hồng hồng: “Cười cái gì mà cười, chúng ta không phải đã nói rồi sao? Sau này em không có cơ hội vào nhà các anh thì buồn cười cái gì. Đến lúc đó anh muốn em vào còn phải cầu em nữa đấy!”
“Đúng, đúng, nên như vậy, nên như vậy. Anh sẽ cầu em mà.” Lời này của Cố Anh Kiệt rất đáng suy nghĩ, loại chuyện như cầu hôn này, có vẻ cách anh rất xa, nhưng bây giờ nói ra anh lại thấy rất tự nhiên.
“Cho nên anh phải tạo hình tượng tốt đẹp cho em trước mặt mẹ anh. Cuối cùng cái tên không đầu óc này, anh lại nói cái gì mà đánh với không đánh, thật đáng ghét.”
“Đúng, đúng, anh thật đáng ghét.” Cố Anh Kiệt dỗ cô.
“Vậy anh biết lỗi chưa?”
“Biết lỗi rồi, biết lỗi rồi, sau này anh sẽ không nói chuyện tình cảm lung tung nữa, thế đã được chưa.” Cố Anh Kiệt hi hi nói, lại nói thêm: “Vậy lúc đại vương ngài hạ chỉ cho tiểu nhân cũng xin hãy chắc chắn. Tiểu nhân ngoan như thế, nghe lời như thế, rất dễ hiểu sai ý ngài.”
“Hừ, anh thật đáng ghét.”
“Đúng, anh rất đáng ghét.”
“Không quan tâm đến anh nữa.”
“Đừng mà, quan tâm một chút nữa đi.”
“Đã không quan tâm rồi.”
“Quan tâm đi mà.”
“Nhàm chán.” Tần Vũ Phi biết lúc này ngắt điện thoại với anh sẽ thể hiện uy nghiêm, miệng nói như vậy nhưng cô không hề muốn ngắt chút nào. Sao nói loại chuyện nhàm chán này với anh lại có thể vui vẻ như vậy nhỉ?
Hai người cùng nhau nhàm chán hết mười phút sau, cuối cùng mới lưu luyến cúp điện thoại.
Tần Vũ Phi đi tắm, thay đồ ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi, trước khi ngủ không nhịn được lấy tin nhắn ra nghe lần nữa.
“Gia thế cô ấy tốt, diện mạo tốt, tính tình tốt, cô ấy rất khác so với những người trước đây, con rất thích cô ấy. Cô ấy rất tốt với con, cũng rất hay chú ý, có thể quản lý được con.”
Tần Vũ Phi càng nghe càng muốn cười, còn “Tính tình tốt” nữa, anh trái với lương tâm bao nhiêu nhỉ. Nhưng cô thích anh không nguyên tắc như vậy, thế mới thực tế.
“Sau này con đưa cô ấy tới gặp mẹ, mẹ sẽ thích cô ấy. Có thể theo đuổi được cô ấy con thật sự rất vui mừng.”
Tần Vũ Phi lăn một vòng trên giường, càng nghe càng vui vẻ.
Liên tục nghe vài lần, rốt cuộc cô nghĩ “Cô ấy sẽ đánh chết anh” không phải là trọng tâm của những lời này, mà là thể hiện tình cảm mới đúng.
Tần Vũ Phi đặt điện thoại sang một bên, vỗ vỗ gối, nghiêm chỉnh nằm lên, đắp chăn chuẩn bị đi ngủ. Nhưng nẳm một lúc lại lấy điện thoại ra nghe một lần, nghe xong cô không nhịn được cười cười, cười đến mức mặt đỏ lên. Sau đó cô tự nhủ nên đi ngủ thôi, lại để điện thoại sang một bên, không lâu sau lại cầm lên nghe.
Cứ như thế vài lần, khả năng kiềm chế của cô đã thua trận. Tần Vũ Phi bật dậy, nhanh chóng thay đồ, sửa lại tóc. Nhìn đồng hồ một chút, đã hơn mười một giờ rồi, nếu ra ngoài muộn như vậy chắc chắn sẽ rất phiền phức, nhưng cô không hề do dự, cất điện thoại vào túi rồi cầm chìa khóa xe lên, đeo túi xách rón rén đi ra, cẩn thận nghe ngóng xung quanh, bên ngoài không có ai, cô như kẻ trộm khom lưng lặng lẽ đi xuống lầu, một đường rất thuận lợi không hề bị ai phát hiện. Cô chạy đến ga ra khởi động xe rời khỏi.
Ánh sao đêm lấp lánh, lòng Tần Vũ Phi cũng nhảy nhót hào hứng. Cô gọi cho Cố Anh Kiệt, xác nhận địa chỉ của Cố gia.
Cố Anh Kiệt nói địa chỉ nhà cho cô, hỏi: “Sao thế?”
Cô cười, nói: “Em nhớ anh rồi.” Sau đó ngắt máy tập trung lái xe.
Cố Anh Kiệt sửng sốt, tinh thần phấn chấn hẳn lên nhưng lại không dám chắc chắn, sẽ không như anh nghĩ đâu nhỉ? Cô đến chỗ anh, ngay bây giờ sao? Cố Anh Kiệt nhanh chóng rời giường thay quần áo, sau đó ngồi đợi, đợi một lúc lại nhìn đồng hồ.
Vô cùng chờ mong, còn hơi kích động nữa.
Hai mươi phút sau, Tần Vũ Phi lại gọi: “Em tới rồi, đi một vòng cũng không thấy chỗ nào kín đáo cả, đành phải dừng ở trước giao lộ, anh ra đây đi.” Không đợi Cố Anh Kiệt trả lời, cô liền nói thêm: “Phải cẩn thận đấy, đừng để bị phát hiện.”
Cố Anh Kiệt rất muốn cười, cũng thật sự cười ra tiếng. Đây là hành động lén lút sao? Nhớ lần trước đến gặp cô anh cũng len lén lần mò rời khỏi nhà, mà lúc này đổi lại là cô, đã muộn thế này rồi, đường lại xa như vậy.
Anh không kìm chế được nụ cười, miệng rộng đến bên tai. Chưa từng có cô gái nào như cô, cả gan làm loạn nhưng nhát gan sợ phiền phức, kiêu căng ương ngạnh nhưng sợ hãi rụt rè, mâu thuẫn nói không nên lời, nhưng anh lại thích. Bọn họ ăn ý đến kinh ngạc, bọn họ là trời sinh một đôi, anh thầm tin tưởng.
Cố Anh Kiệt cầm điện thoại rồi chạy ra ngoài như kẻ trộm, rẽ vào một giao lộ ít xe, anh dùng tốc độ nước rút một trăm mét chạy tới, thấy được chiếc xe lóe đèn sau của cô rồi chạy đến, cô mở cửa xe cho anh, hai người như hai tên ngốc nhìn nhau cười.
“Nhớ anh rồi à?” Anh hỏi cô.
Cô ngượng ngùng không nói thật lòng: “Cũng không phải quá nhớ.”
Cố Anh Kiệt cười to.
Tần Vũ Phi trừng mắt: “Chỉ là em nhất định phải tìm anh tính sổ, vô cùng bức thiết muốn đánh anh vài đấm.”
“Được rồi, cho em đánh đấy.” Cố Anh Kiệt nói, sau đó kéo cô vào lòng hôn.
Cô nhiệt tình hôn lại, cảm thấy rất thỏa mãn.
Hai người cứ hôn nhau như vậy, lưu luyến không muốn rời. Cô không có cách nào chống lại sự nhiệt tình trong lòng, hỏi anh: “Có muốn mang em về nhà không?”
Cố Anh Kiệt hiểu ý của cô, nhưng cố tình hỏi: “Bây giờ em muốn đi dọa mẹ anh một trận không? Đi thôi!”
Tần Vũ Phi hờn dỗi đấm anh một cái, nói: “Bỏ đi, anh không muốn thì thôi, xuống xe về nhà đi.”
“Ôi, em thật tàn nhẫn.” Cố Anh Kiệt làm bộ làm tịch, anh nhìn cô, ý cười trong mắt không lấn át được lửa nóng, “Về nhà thôi, anh muốn em rồi.”
Vì vậy xe lập tức khởi động, nhanh chóng phóng đến nơi ở của Cố Anh Kiệt. Trên đường hai người đều không nói chuyện, thỉnh thoảng liếc nhau, gia tăng nhiệt độ trong xe. Trong thang máy Cố Anh Kiệt nhịn không được nữa liền kéo cô vào lòng, cô cười rộ lên, rất đắc ý. Nghĩ đến lời Cố Anh Kiệt nói với người khác rằng nếu anh dám lén lút vụng trộm bạn gái sẽ đánh chết anh, cô còn cười lợi hại hơn. Được rồi, cô không để bụng nữa, cô cũng hiểu đó chỉ là đang thể hiện tình cảm mà thôi.
Sau khi hai người vừa vào cửa, một màn nhiệt tình ân ái không thể chờ được nữa mà bắt đầu, họ hòa hợp, sung sướng, hưởng thụ, cảm thấy ngọt ngào không gì sánh được. Sau đó đã quá muộn, không ai muốn động đậy nữa, vì vậy dự định cứ như thế mà ngủ mặc kệ ngày mai ra sao.
“Anh không được nói cho mẹ biết là em lừa anh đi đâu đấy.” Tần Vũ Phi dặn dò Cố Anh Kiệt.
Cố Anh Kiệt: “Không cần phải nói bà ấy cũng biết.”
Tần Vũ Phi đá anh một cái: “Em không cần biết, anh chọn bừa một lý do nào đó ra mà nói, phải giữ gìn hình tượng cho em.”
“Ừ, hình tượng của em là dụ dỗ đàn ông nhà lành.” Cố Anh Kiệt vừa nói xong lại bị đá. “Nhưng anh không ngại bị dụ dỗ chút nào.” Anh nói thêm.
“Đáng ghét.” Cô nhắm mắt muốn ngủ, nhưng miệng vẫn oán giận anh.
Anh kéo cô vào lòng, cô lại nói: “Đáng ghét.”
Sau đó hai người cùng nhau ngủ.
Hôm sau khi thức dậy, Tần Vũ Phi hơi phiền lòng. Kích động là phải trả giá đắt, vui thích là phải gánh hậu quả. Cho dù bây giờ không lo Cố Anh Kiệt nói với mẹ anh thế nào, cô cũng phải nghĩ xem giải thích sao với mẹ mình về chuyện nửa đêm chạy ra khỏi nhà.
Nếu không thì, cứ nói thật đi nhỉ.
Thấy Tần Văn Dịch còn chưa có ý định tàn tiệc, Tần Vũ Phi ngồi trên bàn ăn vô cùng khó chịu, muốn gửi cho Cố Anh Kiệt một tin nhắn mắng anh, nhưng lại cảm thấy tâm trạng bây giờ của cô đã không thể hình dung được bằng lời nữa.
Ngồi đợi hơn nửa giờ, Tần Văn Dịch và bạn ông rốt cuộc cũng đã thấy hài lòng, sau một cuộc tâm tình đứng lên bắt tay từ biệt. Tần Văn Dịch thu xếp cho tài xế đưa bạn về nhà, còn mình ngồi trong xe của con gái.
Tần Vũ Phi không hề ngại việc làm tài xế, trên đường khá là vui vẻ. Rốt cuộc cũng tan cuộc rồi, rốt cuộc có thể về nhà gọi điện cho Cố Anh Kiệt rồi.
Vừa về đến nhà Tần Vũ Phi liền chạy lên phòng, chuyện thứ nhất chính là gọi cho Cố Anh Kiệt. Cố Anh Kiệt nhanh chóng bắt máy.
“Sao rồi?”
“Em về nhà rồi.”
“Nghe xong tin nhắn của anh chưa?”
Anh không hỏi thì không sao, vừa hỏi xong Tần Vũ Phi liền kích động. “Sao anh có thể bôi nhọ hình tượng của em trước mặt mẹ!”
“Đại vương à, anh hoàn toàn dựa theo lời em phân phó mà thực thi đấy.”
“Em nói đùa thôi, là nói đùa anh có hiểu hay không? Lẽ nào em thật sự sẽ đánh người sao? Lại còn đánh chết nữa! À, không đúng, em thực sự sẽ đánh người, bây giờ em đang muốn đánh chết anh.”
Cố Anh Kiệt cười to: “Đại vương, trọng điểm không phải ở đánh chết, quan trọng là sự ân ái của chúng ta được không? Anh rõ ràng đã nói những nội dung rất quan trọng trong mấy lời này mà, anh nói em tốt, nói anh rất yêu em, theo đuổi được em anh rất vui mừng, lẽ nào em nghe xong không hề cảm động sao?”
“Nghe thấy anh muốn bị em đánh chết trăm suy nghĩ trong đầu em đều bị tiêu diệt, không thể cảm động nổi.”
Cố Anh Kiệt cười ha ha: “Đâu có nghiêm trọng thế, anh chỉ bày ra một chút tình cảm của chúng ta với bọn họ thôi, để họ biết không thể có ý đồ gì đó với anh được nữa. Hiệu quả rất tốt, nửa bữa ăn sau mọi người trò chuyện vui vẻ, uống không nghỉ. Nhưng không ai nhắc lại chuyện tác hợp cho anh và vị tiểu thư Đình Đình kia. Mẹ cô ấy và mẹ anh cũng không nói để anh đưa cô ấy ra ngoài “Đi dạo” nữa.”
“Tiểu thư Đình Đình?”
“Đúng vậy, cô gái kia cũng tên là Đình Đình, rất là trùng hợp đấy.”
“Ha ha, Cố tam thiếu rất thu hút sự yêu mến của các cô gái Đình Đình đấy nhỉ.”
“Trời ạ, sao bây giờ em cũng ghen với Tiểu Đình luôn rồi hả.”
“Em đã nói đến Tiểu Đình đâu? Liên quan gì đến Tiểu Đình thế?” Tần Vũ Phi tức giận.
Cố Anh Kiệt lúc này lại nghĩ tới: “Đúng rồi, Tiểu Đình với Cừu tổng của bọn em, có tiến triển gì không?”
Tần Vũ Phi giật mình: “Tiến triển? Tiểu Đình với Cừu Chính Khanh à?” Lại là vụ mới mẻ gì nữa đây, hai người kia không đội trời chung, hơn nữa bạn học Tiểu Đình không thích người cuồng công việc, sao lại có thể vừa ý Cừu Chính Khanh.
“Không phải cô ấy muốn theo đuổi Cừu tổng à? Lần trước anh đến công ty em nói chuyện phiếm với anh ta trong phòng họp, cô ấy chạy tới mời bọn anh đi ăn, chẳng hiểu tại sao lại ra chiêu này, hơn nữa đối tượng mà cô ấy mời là Cừu tổng, anh chỉ tiện thể đi cho vui thôi, chẳng lẽ không phải cô ấy có ý với Cừu tổng, còn em xúi giục cô ấy hành động hả?”
Tần Vũ Phi cảm thấy bất lực. Thật sự không có cách nào giải thích, cô cũng không muốn giải thích gì cả. “Anh đừng chuyển trọng tâm câu chuyện, Tiểu Đình với Cừu Chính Khanh ra sao liên quan gì tới anh? Vấn đề bàn luận ở đây là anh bôi nhọ hình tượng của em. Anh nghĩ xem, bây giờ mẹ anh sẽ nghĩ em là một người phụ nữ hư hỏng xúi giục anh bỏ nhà ra đi, không hiếu thuận, không dọn dẹp nhà cửa, lười biếng, không biết nấu cơm, không để ý đến sức khỏe của anh, bây giờ lại thêm một tội danh là bạo lực muốn đánh chồng, anh muốn sau này em làm sao vào cửa nhà anh đây?!”
Tần Vũ Phi hung dữ, nhưng Cố Anh Kiệt lại mỉm cười.
Anh vừa cười, Tần Vũ Phi liền phản bác lại, mặt lập tức hồng hồng: “Cười cái gì mà cười, chúng ta không phải đã nói rồi sao? Sau này em không có cơ hội vào nhà các anh thì buồn cười cái gì. Đến lúc đó anh muốn em vào còn phải cầu em nữa đấy!”
“Đúng, đúng, nên như vậy, nên như vậy. Anh sẽ cầu em mà.” Lời này của Cố Anh Kiệt rất đáng suy nghĩ, loại chuyện như cầu hôn này, có vẻ cách anh rất xa, nhưng bây giờ nói ra anh lại thấy rất tự nhiên.
“Cho nên anh phải tạo hình tượng tốt đẹp cho em trước mặt mẹ anh. Cuối cùng cái tên không đầu óc này, anh lại nói cái gì mà đánh với không đánh, thật đáng ghét.”
“Đúng, đúng, anh thật đáng ghét.” Cố Anh Kiệt dỗ cô.
“Vậy anh biết lỗi chưa?”
“Biết lỗi rồi, biết lỗi rồi, sau này anh sẽ không nói chuyện tình cảm lung tung nữa, thế đã được chưa.” Cố Anh Kiệt hi hi nói, lại nói thêm: “Vậy lúc đại vương ngài hạ chỉ cho tiểu nhân cũng xin hãy chắc chắn. Tiểu nhân ngoan như thế, nghe lời như thế, rất dễ hiểu sai ý ngài.”
“Hừ, anh thật đáng ghét.”
“Đúng, anh rất đáng ghét.”
“Không quan tâm đến anh nữa.”
“Đừng mà, quan tâm một chút nữa đi.”
“Đã không quan tâm rồi.”
“Quan tâm đi mà.”
“Nhàm chán.” Tần Vũ Phi biết lúc này ngắt điện thoại với anh sẽ thể hiện uy nghiêm, miệng nói như vậy nhưng cô không hề muốn ngắt chút nào. Sao nói loại chuyện nhàm chán này với anh lại có thể vui vẻ như vậy nhỉ?
Hai người cùng nhau nhàm chán hết mười phút sau, cuối cùng mới lưu luyến cúp điện thoại.
Tần Vũ Phi đi tắm, thay đồ ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi, trước khi ngủ không nhịn được lấy tin nhắn ra nghe lần nữa.
“Gia thế cô ấy tốt, diện mạo tốt, tính tình tốt, cô ấy rất khác so với những người trước đây, con rất thích cô ấy. Cô ấy rất tốt với con, cũng rất hay chú ý, có thể quản lý được con.”
Tần Vũ Phi càng nghe càng muốn cười, còn “Tính tình tốt” nữa, anh trái với lương tâm bao nhiêu nhỉ. Nhưng cô thích anh không nguyên tắc như vậy, thế mới thực tế.
“Sau này con đưa cô ấy tới gặp mẹ, mẹ sẽ thích cô ấy. Có thể theo đuổi được cô ấy con thật sự rất vui mừng.”
Tần Vũ Phi lăn một vòng trên giường, càng nghe càng vui vẻ.
Liên tục nghe vài lần, rốt cuộc cô nghĩ “Cô ấy sẽ đánh chết anh” không phải là trọng tâm của những lời này, mà là thể hiện tình cảm mới đúng.
Tần Vũ Phi đặt điện thoại sang một bên, vỗ vỗ gối, nghiêm chỉnh nằm lên, đắp chăn chuẩn bị đi ngủ. Nhưng nẳm một lúc lại lấy điện thoại ra nghe một lần, nghe xong cô không nhịn được cười cười, cười đến mức mặt đỏ lên. Sau đó cô tự nhủ nên đi ngủ thôi, lại để điện thoại sang một bên, không lâu sau lại cầm lên nghe.
Cứ như thế vài lần, khả năng kiềm chế của cô đã thua trận. Tần Vũ Phi bật dậy, nhanh chóng thay đồ, sửa lại tóc. Nhìn đồng hồ một chút, đã hơn mười một giờ rồi, nếu ra ngoài muộn như vậy chắc chắn sẽ rất phiền phức, nhưng cô không hề do dự, cất điện thoại vào túi rồi cầm chìa khóa xe lên, đeo túi xách rón rén đi ra, cẩn thận nghe ngóng xung quanh, bên ngoài không có ai, cô như kẻ trộm khom lưng lặng lẽ đi xuống lầu, một đường rất thuận lợi không hề bị ai phát hiện. Cô chạy đến ga ra khởi động xe rời khỏi.
Ánh sao đêm lấp lánh, lòng Tần Vũ Phi cũng nhảy nhót hào hứng. Cô gọi cho Cố Anh Kiệt, xác nhận địa chỉ của Cố gia.
Cố Anh Kiệt nói địa chỉ nhà cho cô, hỏi: “Sao thế?”
Cô cười, nói: “Em nhớ anh rồi.” Sau đó ngắt máy tập trung lái xe.
Cố Anh Kiệt sửng sốt, tinh thần phấn chấn hẳn lên nhưng lại không dám chắc chắn, sẽ không như anh nghĩ đâu nhỉ? Cô đến chỗ anh, ngay bây giờ sao? Cố Anh Kiệt nhanh chóng rời giường thay quần áo, sau đó ngồi đợi, đợi một lúc lại nhìn đồng hồ.
Vô cùng chờ mong, còn hơi kích động nữa.
Hai mươi phút sau, Tần Vũ Phi lại gọi: “Em tới rồi, đi một vòng cũng không thấy chỗ nào kín đáo cả, đành phải dừng ở trước giao lộ, anh ra đây đi.” Không đợi Cố Anh Kiệt trả lời, cô liền nói thêm: “Phải cẩn thận đấy, đừng để bị phát hiện.”
Cố Anh Kiệt rất muốn cười, cũng thật sự cười ra tiếng. Đây là hành động lén lút sao? Nhớ lần trước đến gặp cô anh cũng len lén lần mò rời khỏi nhà, mà lúc này đổi lại là cô, đã muộn thế này rồi, đường lại xa như vậy.
Anh không kìm chế được nụ cười, miệng rộng đến bên tai. Chưa từng có cô gái nào như cô, cả gan làm loạn nhưng nhát gan sợ phiền phức, kiêu căng ương ngạnh nhưng sợ hãi rụt rè, mâu thuẫn nói không nên lời, nhưng anh lại thích. Bọn họ ăn ý đến kinh ngạc, bọn họ là trời sinh một đôi, anh thầm tin tưởng.
Cố Anh Kiệt cầm điện thoại rồi chạy ra ngoài như kẻ trộm, rẽ vào một giao lộ ít xe, anh dùng tốc độ nước rút một trăm mét chạy tới, thấy được chiếc xe lóe đèn sau của cô rồi chạy đến, cô mở cửa xe cho anh, hai người như hai tên ngốc nhìn nhau cười.
“Nhớ anh rồi à?” Anh hỏi cô.
Cô ngượng ngùng không nói thật lòng: “Cũng không phải quá nhớ.”
Cố Anh Kiệt cười to.
Tần Vũ Phi trừng mắt: “Chỉ là em nhất định phải tìm anh tính sổ, vô cùng bức thiết muốn đánh anh vài đấm.”
“Được rồi, cho em đánh đấy.” Cố Anh Kiệt nói, sau đó kéo cô vào lòng hôn.
Cô nhiệt tình hôn lại, cảm thấy rất thỏa mãn.
Hai người cứ hôn nhau như vậy, lưu luyến không muốn rời. Cô không có cách nào chống lại sự nhiệt tình trong lòng, hỏi anh: “Có muốn mang em về nhà không?”
Cố Anh Kiệt hiểu ý của cô, nhưng cố tình hỏi: “Bây giờ em muốn đi dọa mẹ anh một trận không? Đi thôi!”
Tần Vũ Phi hờn dỗi đấm anh một cái, nói: “Bỏ đi, anh không muốn thì thôi, xuống xe về nhà đi.”
“Ôi, em thật tàn nhẫn.” Cố Anh Kiệt làm bộ làm tịch, anh nhìn cô, ý cười trong mắt không lấn át được lửa nóng, “Về nhà thôi, anh muốn em rồi.”
Vì vậy xe lập tức khởi động, nhanh chóng phóng đến nơi ở của Cố Anh Kiệt. Trên đường hai người đều không nói chuyện, thỉnh thoảng liếc nhau, gia tăng nhiệt độ trong xe. Trong thang máy Cố Anh Kiệt nhịn không được nữa liền kéo cô vào lòng, cô cười rộ lên, rất đắc ý. Nghĩ đến lời Cố Anh Kiệt nói với người khác rằng nếu anh dám lén lút vụng trộm bạn gái sẽ đánh chết anh, cô còn cười lợi hại hơn. Được rồi, cô không để bụng nữa, cô cũng hiểu đó chỉ là đang thể hiện tình cảm mà thôi.
Sau khi hai người vừa vào cửa, một màn nhiệt tình ân ái không thể chờ được nữa mà bắt đầu, họ hòa hợp, sung sướng, hưởng thụ, cảm thấy ngọt ngào không gì sánh được. Sau đó đã quá muộn, không ai muốn động đậy nữa, vì vậy dự định cứ như thế mà ngủ mặc kệ ngày mai ra sao.
“Anh không được nói cho mẹ biết là em lừa anh đi đâu đấy.” Tần Vũ Phi dặn dò Cố Anh Kiệt.
Cố Anh Kiệt: “Không cần phải nói bà ấy cũng biết.”
Tần Vũ Phi đá anh một cái: “Em không cần biết, anh chọn bừa một lý do nào đó ra mà nói, phải giữ gìn hình tượng cho em.”
“Ừ, hình tượng của em là dụ dỗ đàn ông nhà lành.” Cố Anh Kiệt vừa nói xong lại bị đá. “Nhưng anh không ngại bị dụ dỗ chút nào.” Anh nói thêm.
“Đáng ghét.” Cô nhắm mắt muốn ngủ, nhưng miệng vẫn oán giận anh.
Anh kéo cô vào lòng, cô lại nói: “Đáng ghét.”
Sau đó hai người cùng nhau ngủ.
Hôm sau khi thức dậy, Tần Vũ Phi hơi phiền lòng. Kích động là phải trả giá đắt, vui thích là phải gánh hậu quả. Cho dù bây giờ không lo Cố Anh Kiệt nói với mẹ anh thế nào, cô cũng phải nghĩ xem giải thích sao với mẹ mình về chuyện nửa đêm chạy ra khỏi nhà.
Nếu không thì, cứ nói thật đi nhỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook