Chiều Chuộng Gặp Đa Tình
-
Chương 30
Cố Anh Kiệt phải thừa nhận, mỗi lần Tần Vũ Phi hài lòng cười ngọt ngào thật sự có thể xuyên vào tim anh. Thật hận không thể bỏ mười quả trứng vào mì cho cô.
“Em cười cái gì?” Anh hỏi cô.
Cô ôm thắt lưng anh, ngực anh rất ấm áp. Đang cầm đũa không thể ôm cô, vì vậy anh dùng chóp mũi cọ cọ, cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
“Không có thành ý.” Cô cố ý đâm chọc anh, “Sao không nói cho em mười viên kim cương đi!”
“Anh sợ em mua lại hai mươi viên nện vào mặt anh, sau đó kêu to để kế toán của em hẹn kế toán của anh đi chọn.”
Cô ha ha cười lớn, đây quả thực là chuyện mà một “Bạch, phú, mỹ” nông cạn như cô sẽ làm. Đương nhiên chỉ là nói ngoài miệng, kế toán của cô bề bộn nhiều việc, làm gì có thời gian để đi chọn” “Được rồi, trứng thì trứng.” Thật ra cô nghĩ bỏ mười quả trứng vào mì còn làm cô hài lòng hơn so với việc tặng mười viên kim cương. Người này quả nhiên là một tên đào hoa, tình trường lão luyện, lừa gạt không biết bao nhiêu con gái nhà lành rồi.
Cố Anh Kiệt vừa ôm cô vừa trộn mì rồi đập trứng vào. Trong lòng ôm một người hoạt động bất tiện, nhưng hai người đều không ngại.
“Không có hành lá.” Anh nói.
“Không sao.” Cô nói.
Một lát sau lại nói. “Em đói quá.”
“Lập tức có ngay mà.”
“Không phải. Em muốn nói không phải tiêu chuẩn ăn uống của em thấp, do bây giờ đói quá, cho nên không tính toán với anh.”
“Vâng.” Anh hừ nhẹ, “Tạ ơn đại vương.”
Cô cười ha ha, anh nhịn không được hôn lên thái dương cô, hỏi: “Đêm nay ở lại được không?”
Cô ngẩn người, sau đó cười: “Được.” Hơi ngượng ngùng, cô vui vẻ chạy ra phòng khách, mở ví: “Em gọi cho mẹ, anh phải nấu mì thật ngon, em đói quá.”
Cố Anh Kiệt giật mình, còn tưởng cô sẽ nhăn nhó ra vẻ, hoặc là nói “Chúng ta nên từ từ thôi”, kết quả lại sảng khoái đồng ý. Anh mừng rỡ, vô cùng vui vẻ, cho thêm một ít dầu mè vào mì.
Tần Vũ Phi thật sự đói bụng, không hề quan tâm hương vị của món mì này, một hơi ăn hết sạch. Cố Anh Kiệt nhìn cô ăn ngon như vậy, thiếu chút nữa cho rằng chính mình là một đầu bếp vĩ đại, lại cảm thấy may mắn bản thân còn biết nấu ăn. Chỉ một tô mì trứng mà thôi, lại làm anh rất có cảm giác thành tựu.
Sau khi ăn xong hai người cùng ngồi ở sô pha xem ti vi, ti vi có gì bọn họ cũng không quan tâm, chỉ nói chuyện linh tinh một lúc, sờ qua sờ lại, rồi cảm thấy nóng lên, cùng đi tắm uyên ương. Trong lúc tắm không tránh khỏi sờ mó một phen. Tần Vũ Phi không phàn nàn Cố Anh Kiệt cầu hoan, toàn bộ theo tư thế anh thích, hai người từ phòng tắm lăn đến trên giường, thỏa mãn triệt để.
Xong việc, Cố Anh Kiệt cắn cắn vành tai cô: “Chúng ta phải tiết chế một chút.”
Tần Vũ Phi cười lớn: “Không liên quan đến em, em rõ ràng là một “Bạch, phú, mỹ” ngượng ngùng và rụt rè.”
Cố Anh Kiệt đánh đánh mông cô, nói như vậy cô cũng không biết xấu hổ à? Rụt rè, anh hoàn toàn không nhìn thấy loại phẩm chất này trên người cô.
Tần Vũ Phi nhướn mày nhìn anh: “Lẽ nào anh thật sự thích kiểu như vậy? Em cũng có thể phối hợp với anh mà, lần sau anh lại gần một chút, em liền nói đừng tới mà, không được mà.”
Hai chữ “mà”, “được” cô ngâm vừa dài vừa mềm như nước, quả thực có thể làm lòng người yếu đuối. Cố Anh Kiệt trừng cô, cảm thấy trên người lại nóng lên. Cô còn không sợ chết tiếp tục mềm giọng trêu chọc anh: “Được không? Như thế được không? Sau đó em cứ nói như vậy, anh thích không?” Vừa nói vừa xoa nhẹ lồng ngực anh.
Cố Anh Kiệt do dự đấu tranh, không muốn ép buộc cô, anh từ trước đến giờ không phải là người phóng túng, nhưng người phụ nữ này rất đáng giận, nghĩ không giáo huấn cô không được. “Quên đi, quên đi.” Anh nói: “Dù sao cũng không phải em chết hay anh mất mạng.”, rồi xoay người đè cô xuống giường.
Tần Vũ Phi thét chói tai cười to, cố sức đẩy anh: “Không được, không được.”
“Anh thấy em rõ ràng rất được.” Anh cố ý nói.
“Không, không.” Tần Vũ Phi tiếp tục đẩy: “Thực sự không được, em sai rồi, đầu hàng rồi còn không được sao?”
“Hừ.” Tiếng “hừ” này của Cố Anh Kiệt quả thực “Uy phong bát diện”, Tần Vũ Phi rất muốn đá anh một cái, nhưng cô thật sự mệt muốn chết, lại sợ có động tác gì kích thích anh cô chắc chắn không chịu nổi.
Cố Anh Kiệt xoay người nằm xuống, kéo cô vào lòng: “Ngủ đi.”
Cô nghe lời nhắm mắt lại. Một lúc sau cô mò mẫm tìm được tay anh, ngón đan ngón, rồi tiếp tục ngủ. Lại một lúc sau, cô thấy nghe thanh âm buồn ngủ của Cố Anh Kiệt vang lên: “Ái chà, anh nhớ ra rồi. Vũ Phi, lúc trước em hỏi anh chuyện cô diễn viên kia, hay vụ tai tiếng đăng trên truyền hình, em nói chúc mừng anh, bạn gái anh rất đẹp. Anh không phủ nhận. Nhưng thật ra đó không phải bạn gái anh. Khi đó em không muốn để ý anh, có vẻ vô cùng hi vọng anh mau chóng tìm một cô bạn gái rồi phủi sạch quan hệ với em, em mới an tâm, cho nên anh không phủ nhận.”
Tần Vũ Phi ngay lập tức tỉnh táo, cô xoay người, đối mặt với Cố Anh Kiệt, đôi mắt nhìn anh.
Cố Anh Kiệt nói: “Cô ta không phải bạn gái anh, anh chưa bao giờ yêu đương với cô ta. Lúc theo đuổi Mễ Hi, anh sẽ không liên quan đến bất kỳ cô gái nào khác. Anh muốn nói cho em một chuyện, anh phát hiện lúc bản thân thích em, bên cạnh anh cũng không có người phụ nữ nào khác.”
Tần Vũ Phi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh. Nhìn một lúc lâu, cuối cùng kề vào lòng anh, nhắm hai mắt lại: “Ngủ ngon, Cố Anh Kiệt.” Lòng cô vui vẻ, rất nhanh tiến vào giấc ngủ.
Nhưng sáng sớm hôm sau, tâm tình Tần Vũ Phi vô cùng không tốt. Bởi vì Cố Anh Kiệt gọi cô dậy rất sớm.
“Sớm như vậy làm gì?” Cô nóng nảy.
“Anh phải đi làm.” Cố Anh Kiệt hùng hồn. “Bây giờ đã hơi muộn rồi, sẽ trễ làm. Anh không thể bỏ em lại một mình. Em muốn ăn sáng cái gì? Hôm qua lái xe tới à? Có muốn anh đưa em về nhà thay quần áo không?”
Tần Vũ Phi bị anh làm cho không ngủ được, thở phì phì đứng lên. Ở đây không có bàn chải đánh răng của cô, không có sữa rửa mặt cô quen dùng, tối hôm qua có thể không sao, bây giờ nghĩ lại cái gì cũng bất tiện. Cố Anh Kiệt không có đồ dự trữ, Tần Vũ Phi phồng má thay quần áo.
Cố Anh Kiệt quần áo chỉnh tề, bước tới xoa mặt cô: “Em phải nghĩ đến chỗ tốt, như thế này chứng minh ở đây không quen có phụ nữ ngủ lại, có thể cho anh điểm cộng đúng không?”
Không đúng. Tần Vũ Phi cầm lấy túi xách, đi giày vào, “Qua đêm ở đây phải dậy sớm, em không cần.”
Cố Anh Kiệt sửng sốt đến ngây người, “Tần Vũ Phi, vì phải dậy sớm liền vứt bỏ bạn trai, chuyện nói ra sẽ chọc cười toàn đại hội nhân dân Trung Quốc này rất tốt à?”
Tần Vũ Phi xoay nhanh giả mặt quỷ: “Cứ để bọn họ cười! Cười đến rớt hàm cho đáng đời!”
Cô mở cửa đi ra ấn thang máy, anh vội vàng đóng cửa khóa kỹ khóa điện tử cửa rồi đuổi theo, bắt được cô ở cửa thang máy. Rất tự nhiên ôm eo cô: “Điểm tâm ăn gì?”
“Về nhà đánh răng.”
“Em có biết tối hôm qua em ngáy không?”
“Em không có.” Tần Vũ Phi vỗ anh, “Đàn ông mới có thể ngáy.”
“Ai bảo? Tối hôm qua em thật sự ngáy, giống con mèo nhỏ, âm thanh êm êm.”
“Anh nghe mèo ngáy rồi hả?” Tần Vũ Phi trừng anh, nghe anh nói lung tung.
“Thật mà. Cháu anh nuôi một con mèo, lúc sang chơi với nó anh thấy con mèo đó ngáy, mấy người bọn anh ngồi xổm ở bên cạnh xem.”
Tần Vũ Phi tưởng tượng hình ảnh đó, phì cười một tiếng.
Cố Anh Kiệt nhân cơ hội nói: “Em thích mèo không, sau này anh mang em sang bên kia xem con mèo đó.”
Tần Vũ Phi lắc đầu.
“Được rồi.” Bây giờ tạm thời không được để lộ ra ngoài.
Hai người tới bãi đỗ xe. Lúc chia tay trước xe, Tần Vũ Phi nói tạm biệt liền muốn đi, bị Cố Anh Kiệt kéo lại. “Dựa vào lẽ thường, người yêu phải hôn tạm biệt nhau.”
“Được rồi.” Tần Vũ Phi nhìn quanh một chút, không có ai, mới nhón chân hôn lên môi anh, “Tạm biệt.”
Lần này Cố Anh Kiệt mới thỏa mãn buông tay, Tần Vũ Phi ngồi lên xe mình, suy nghĩ một chút rồi gửi cho anh một tin nhắn: “Anh nhất định phải ăn sáng nghe chưa.”
Cách đó không xa, Cố Anh Kiệt ngồi trên xe, thấy tin nhắn liền nở nụ cười. “Vâng, đại vương.” Anh trả lời.
Cố Anh Kiệt khởi động xe, lúc ngang qua Tần Vũ Phi vẫy tay với cô rồi đi làm. Đi qua mấy con đường, tiếng tin nhắn lại vang lên, thừa lúc đèn đỏ cầm lên xem, là Tần Vũ Phi gửi tới. Tin nhắn viết: “Cố Anh Kiệt, em sẽ thật cố gắng.”
Không nói cố gắng cái gì, nhưng anh lại hiểu. Không nói muốn anh làm sao, nhưng anh cũng hiểu. Càng không nói quyết tâm, khổ sở, ủy khuất của cô, chỉ là vài chữ đơn giản, đây chính là phong cách của Tần Vũ Phi, nhưng anh đều hiểu.
Duyên phận là một thứ vô cùng kỳ diệu.
“Được, bảo bối.” Anh trả lời.
Lúc trước anh cho rằng cô không phải mẫu người anh thích, nhưng bây giờ anh lại yêu cô đến mức muốn đem cả tim ra đặt trước mặt cô. Biểu tình của cô anh cảm thấy rất đáng yêu, chuyện cô nói anh thấy rất thú vị, cô giận dỗi anh cũng cảm thấy không sao cả. Lúc trước anh yêu không hề có áp lực, thích thì ở cùng một chỗ, không thích thì chia tay, đây là quy tắc mỗi người trưởng thành đều biết,… ít nhất… các cô gái anh qua lại đều như vậy.
Thế nhưng đối với Tần Vũ Phi, áp lực của anh rất lớn, dù sao trước khi đoạn tình cảm này bắt đầu, cô cũng đã trịnh trọng báo trước cho anh, cô có trở ngại của cô, mà anh không hề phù hợp với mong đợi của cô. Có một ngày lưng đã mang trách nhiệm và yêu cầu, tình yêu sẽ không còn đơn thuần là tình yêu,… ít nhất… không phải là tình yêu thoải mái tự tại mà anh đã trải qua. Nếu như vì tiền, anh sẽ không theo đuổi người phụ nữ này. Thế nhưng mặc dù biết rõ tình huống là như vậy, anh vẫn muốn ở bên cạnh Tần Vũ Phi, mong ước này vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức vượt lên cả sự lo lắng phải gánh chịu áp lực của anh.
Nghĩ đến anh và cô giống nhau, đều rõ ràng đối phương không phù hợp mong đợi của mình rồi lại không có cách nào chống cự cảm giác trong lòng, anh có chút đắc ý, nghĩ mình rất có mị lực. Từ trước đến nay, anh không nghi ngờ điểm này, chỉ là mị lực như vậy có thể hấp dẫn Tần Vũ Phi, anh thật sự rất đắc ý.
Cô nói cô sẽ cố gắng, anh cảm thấy không nỡ. Anh tự nhủ chính mình cũng phải nỗ lực. Tình cảm thuận theo tự nhiên mặc dù rất tự tại thoải mái, nhưng tình cảm khó khăn tạo dựng mới có thể lâu dài. Anh nghiêm túc nghĩ, Tần Vũ Phi phê bình anh những lời này quả không sai, từ trước đến giờ anh đều nghĩ mỗi một phần tình cảm của mình đều là thật tâm, không hề sai, nhưng trên thực tế, anh chẳng qua cũng là một người đàn ông sợ vất vả. Muốn phối hợp rất mệt, muốn bao dung cũng rất mệt, muốn nhẫn nại lại càng mệt. Nhưng làm sao có thể mỗi thời khắc đều hài lòng, những mệt nhọc này bất quá chỉ là mảnh nhỏ trong năm tháng dài đằng đẵng, chịu mệt một chút, mới có thể trải qua lâu dài.
Thói xấu này rất khó sửa, bây giờ anh cũng không đảm bảo có thể cùng Tần Vũ Phi đi được bao lâu. Chỉ là mọi người đều có tật xấu đó, mỗi người có một vấn đề riêng, cô biết rất rõ, nhưng bằng lòng để anh gánh chịu thử thách tình yêu, vậy anh phải nỗ lực một chút, gặp vất vả cũng là điều đương nhiên, không phải sao?… Ít nhất… bây giờ anh đã sẵn lòng vì cô làm chuyện gì đó, không hề mệt chút nào.
Vài ngày tiếp theo, không có gì đặc biệt xảy ra. Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt hẹn nhau hai lần, đều là cùng nhau đi ăn, sau đó đến nhà anh ân ái, sau đó anh đưa cô về nhà. Thời gian khác không phải cô có việc thì là anh bận việc. Kỳ thật không phải chuyện gì đáng ngại, gặp bạn bè, tiệc kinh doanh, họp, tăng ca, liên hoan gia đình, vân vân… Tuy để hai người gặp nhau, một số việc cũng có thể bỏ qua, thế nhưng Tần Vũ Phi không muốn, cô không muốn làm náo loạn sinh hoạt hiện tại, bất luận là của cô hay của anh. Cố Anh Kiệt cũng theo ý cô.
Sau đó Cố Anh Kiệt đi công tác năm ngày, khi trở về anh rảnh rỗi nửa ngày, vì vậy vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại hẹn cô.
Buổi trưa, cô lại không ở công ty, ở nhà.
“Dì cả mẹ của em tới, đau bụng.” Cô nói.
Anh trầm ngâm, như vậy hẹn cô ra ngoài e là không tốt lắm, thân thể của cô đang khó chịu.
“Vậy qua nhà anh được không, em có thể ở nhà anh nghỉ ngơi, chúng ta có thể trò chuyện cả ngày, xem TV, anh làm gì đó cho em ăn.”
“Thế nhưng nếu không thể làm thì sang nhà anh rất kỳ lạ.”
“Tần Vũ Phi!” Cố Anh Kiệt nghe những lời này liền bốc hỏa, “Em nghĩ anh hẹn em để làm việc đó hả?”
Tần Vũ Phi rất muốn nói loại quan hệ này xác thực là cơ sở quan hệ của hai người, nhưng giọng nói của anh nghe rất tức giận, cô nên im miệng mới tốt.
“Anh rất vất vả mới trở về, buổi chiều có thể không đến công ty, ngày mai lại bận rộn, em không sắp xếp thời gian gặp mặt, đừng để người khác biết, em nói một chút xem bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi.”
“Mới mười ngày.” Cô thành thật đáp.
“Mới!” Anh gầm lên.
Được rồi, cô sai rồi, cô không nên như vậy.
“Nói chung hôm nay anh nhất định phải nhìn thấy em. Em mặc quần áo, mang theo đồ tùy thân…”
“Phải đăng ký gì sao?” Câu này của anh rất giống giọng phát thanh ở sân bay.
“Tần Vũ Phi!”
Được rồi, cô lại sai rồi. Nhưng anh đi công tác trở về cô rất vui, nhất thời không kiềm chế được muốn làm loạn một chút.
“Nửa tiếng sau anh đến đón em. Khi nào tới anh gọi, em tự mình đi ra. Nếu như không nghe lời, anh sẽ ấn chuông cửa, nói với mẹ em anh tới tìm bạn gái.”
“Mẹ em không ở nhà.”
“Thì anh nói với quản gia của em!” Cô ngứa da rồi đúng không?
“Cố Anh Kiệt, anh hung dữ với em, em muốn trừ điểm anh.”
“Làm nũng cũng không được. Bản thiếu gia không để mình bị xoay vòng vòng nữa, cho em nửa tiếng.” Cố Anh Hiệt hung dữ ngắt điện thoại. Tần Vũ Phi bĩu môi, thế nhưng không quá vài giây lại không nhịn được nở nụ cười, cô lấy túi chườm nóng trên bụng ra, như cụ bà đứng lên soi gương.
Ai da, dì cả đến, sắc mặt rất không tốt, thật là xấu. Tối hôm qua cũng không gội đầu, tóc xù hết lên. Tần Vũ Phi do dự, có nên liều mạng đi gội đầu, sau đó trang điểm lại một chút. Lâu không gặp như vậy, cô hẳn là phải xinh đẹp mà gặp anh. Anh thật sự không hề hiểu tâm tính phụ nữ.
Nhưng bụng đau quá, gội đầu càng thêm khó chịu, dứt khoát buộc đuôi ngựa là được rồi. Buộc tóc, trang điểm xong nhìn có tinh thần hơn nhiều. Cô thu dọn túi xách, mang băng vệ sinh, túi chườm nóng, lại mang theo một bộ nội y. Ngộ nhỡ nhiễm máu bẩn rồi còn có cái để đổi.
“Uy lực của dì cả rất lớn, ngộ nhỡ em làm bẩn nhà anh, cũng không thể trách được.” Tần Vũ Phi quay sang nhăn mũi với cái gương, trong lòng sốt ruột mong chờ Cố Anh Kiệt đến.
Vừa đợi vừa buồn cười, chưa từng có cuộc hẹn nào như vậy. Sang nhà bạn trai trải qua ngày dì cả đến, cô càng nghĩ càng tức cười. Ôm bụng nằm xuống giường, đợi một lúc lâu, rốt cuộc chuông điện thoại cũng reo.
Tần Vũ Phi nhận xong điện thoại, mang theo túi rời khỏi nhà, như kẻ trộm lén lút nhìn quanh xe Cố Anh Kiệt, vừa lên xe liền giục anh đi.
Cố Anh Kiệt tức giận: “Ai không biết còn tưởng chúng ta đi bỏ trốn.”
Tần Vũ Phi chỉ nhìn anh cười khúc khích.
“Bụng đau lắm à?”
“Hơi hơi.” Vừa nãy nằm một mình buồn chán, rất đau, bây giờ đã dời đi lực chú ý, cô đã tốt hơn nhiều rồi.
“Chuyện chú ý thân thể anh bảo em làm, em đều không làm đúng không?”
“A, quên cả rồi.” Tần Vũ Phi rất vô tội, sau đó liền bị Cố Anh Kiệt trừng mắt.
Cả đường đi đều bị Cố Anh Kiệt giáo huấn, Tần Vũ Phi lại không hề tức giận. Lúc tới nơi, Cố Anh Kiệt mở túi cô kiểm tra, “Em không mang áo ngủ à?”
“Mang làm gì?”
“Em nghỉ ngơi, ăn mặc thế này làm sao thoải mái.”
Tần Vũ Phi chớp mắt mấy cái, cô không nghĩ tới.
“Ngốc.” Cố Anh Kiệt nhịn không được lại mắng, sau đó đến tủ quần áo lấy một cái áo sơ mi cho cô làm áo ngủ, rồi nằm xuống giường.
Tần Vũ Phi vừa thay đồ vừa nói: “Ngộ nhỡ bẩn giường của anh cũng không thể trách em đâu.”
Anh lại trừng cô.
Cô đang lo lắng, anh không trách cô. Cô cũng hiểu chuyện này rất xấu hổ. “Nếu không anh… cho em thêm một cái áo sơ mi nữa, em lót ở phía dưới, bẩn thì vứt là được, khỏi bị bẩn giường.”
Anh không nói hai lời, lại lấy thêm một cái áo nữa cho cô lót.
Tần Vũ Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, điềm tĩnh lại nằm xuống. Cố Anh Kiệt đắp chăn cho cô, đem túi chườm nóng của cô đi nạp điện, kéo rèm cửa, mở đèn ngủ, lại rót một ly nước ấm cho cô uống. Lúc anh ra ngoài cất ly, cô tháo tóc ra, thế này thoải mái hơn. Cô sao lại cảm thấy giường của Cố Anh Kiệt thoải mái hơn giường cô, bụng cũng không đau như vậy nữa.
Suy nghĩ tình huống này một chút, cảm thấy rất buồn cười. Cô hẹn hò anh, chính là từ giường cô chuyển sang giường Cố Anh Kiệt nuôi dì cả đến. Cô nhịn không được cười ra tiếng. Cố Anh Kiệt đi vào, liền thấy đại tiểu thư đang cười không dừng được.
“Sao vậy? Buồn cười chỗ nào?” Anh đi tới, nằm xuống giường, ôm cả chăn và cô. Rốt cuộc cũng gặp nhau rồi, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
“Em đang suy nghĩ, Cố Anh Kiệt, anh cũng rất liều.” Giống cô vậy.
Vở kịch nhỏ:
Bổn tác giả: A Kiệt, trong chương này cậu thật uy phong, lại dám dạy dỗ lão bà của mình.
Cố Anh Kiệt: Cho nên bà phải nói cho các độc giả sự thật, M chỉ là truyền miệng, không liên quan gì đến tôi.
Bổn tác giả: Cậu còn chưa hiểu à? Sự thật ra sao không quan trọng, mọi người chỉ tin tưởng những chuyện chính mình tin tưởng. Cho nên mọi người tin tưởng cậu là M, thì cậu chính là M!
Cố Anh Kiệt: Nói bừa thì nói bừa đi, nắm một đấm là có ý gì?
Bổn tác giả: Chính là để nâng cao tỉ lệ xem, nghĩa là cậu phải làm M chiến đấu thật tốt.
Cố Anh Kiệt: Chỉ bằng số liệu đó của nà, còn không biết xấu hổ nói mấy chữ “nâng cao tỉ lệ xem”.
Bổn tác giả: … (một đao giữa ngực ngã xuống.)
Cố Anh Kiệt: Hừ!
Bổn tác giả: Số liệu không tốt, nhất định là do nam chính (đứng lên tìm lý do)
Cố Anh Kiệt:…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook