Chiều Chuộng Gặp Đa Tình
-
Chương 28
Buổi tối hai người cùng đi xem phim.
Đương nhiên là không mua vé máy bay đến thành phố khác, Tần Vũ Phi chỉ là nói một chút mà thôi, Cố Anh Kiệt cũng sẽ không điên cùng cô. Đi dạo phố về rất mệt, chỉ khi thần kinh mới cùng cô đi tìm rạp chiếu phim. Thế nhưng Tần Vũ Phi vẫn cứ muốn xem phim, vì vậy lúc quay về khách sạn cất chiến lợi phẩm sau khi mua sắm, nghỉ ngơi chưa đến một giờ, cô lại kéo Cố Anh Kiệt ra ngoài.
Thật ra không có bộ phim nào đặc biệt muốn xem, Tần Vũ Phi tùy ý chọn xong, Cố Anh Kiệt mua vé trở về cười nhạo cô: “Yêu đương cũng không phải chiến tranh, em vội cái gì? Cũng không thể một lúc đều làm được hết những chuyện người yêu nhau phải làm. Thời gian không gấp, em cũng đừng không màng sống chết như vậy, kiệt sức bị bệnh mọi người hỏi tại sao, em trả lời yêu quá mệt nên bệnh, thì rất mất mặt.”
Xung quanh nhiều người qua lại, có người nghe được mấy câu này quay đầu nhìn bọn họ cười. Bệnh sĩ diện của Tần Vũ Phi phát tác, giả vờ thân thiết ôm lấy cánh tay Cố Anh Kiệt, len lén véo anh. Cố Anh Kiệt vừa cười vừa đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh: “Ai da, em không thể bạo lực như vậy.”
Ai cần anh quản! Tần Vũ Phi lại len lén véo một chút.
Lúc vào phòng chiếu, phim nói về cái gì Tần Vũ Phi một chút cũng không quan tâm, tất cả thời gian đều ngồi thất thần. Cố Anh Kiệt nói cô quá sốt ruột, anh nói thời gian của bọn họ không gấp, không cần một lúc đều phải làm xong tất cả chuyện yêu đương. Sao cô lại phải sốt ruột?
Cô phát ngốc, sau một lúc cảm thấy tay bị nắm, quay đầu nhìn, Cố Anh Kiệt đang chăm chú xem phim, vô cùng nhập tâm. Ừm, loại phim chủ nghĩa anh hùng đánh đánh giết giết, cảnh tượng kích động thế này là loại bọn đàn ông thích xem. Cô khẽ giật giật ngón tay, anh vô thức nắm chặt lại. Cô lại động một chút, anh rốt cuộc cũng quay đầu nhìn cô một cái: “Đừng nghịch.”
Sau đó anh kéo tay cô đặt lên bụng mình, tiếp tục nghiêm túc xem phim.
Tần Vũ Phi nhíu nhíu mày. Này, đó là tay cô, không phải đồ chơi.
Nhưng Cố Anh Kiệt cũng không quay đầu lại nhìn, không có chút phản ứng nào với vẻ mặt của cô. Tần Vũ Phi nhìn một bên sườn mặt anh, không thể phủ nhận, anh rất dễ nhìn, dù sao cô cũng thấy anh vô cùng đẹp trai. Mũi cao, lông mày nhu hòa, mắt không quá to, thế nhưng đường nét đẹp, lại rất có thần. Vóc dáng đủ cao, vai cũng rất rộng.
Tần Vũ Phi chớp chớp mắt, chậm rãi nhấc đầu kề sang, gối lên bờ vai anh. Gối đầu trên vai anh rất thoải mái.
Cố Anh Kiệt quay đầu, hôn nhẹ lên trán cô một cái, lại quay sang tiếp tục xem phim.
Tần Vũ Phi tức giận, tên này là thật sự đến xem phim à? Cô buồn chán nhìn màn hình chằm chằm, qua một lúc, có ly Coca đưa tới bên miệng, cô mở miệng ngậm ống hút hút một ngụm, Cố Anh Kiệt cầm về, cũng hút một ngụm, sau đó đặt cái ly ở một bên, anh lại xem phim, còn cô nhìn sang ly Coca kia.
Đừng vội vàng làm hết những chuyện tình nhân muốn làm, nếu như vậy hình như rất nhanh sẽ không có chuyện gì làm nữa.
Cô lại liếc anh một cái. Có đúng không? Cố Anh Kiệt không nhìn cô, đương nhiên không biết trong lòng cô có câu hỏi.
Xem phim xong, bọn họ nắm tay đi dạo một lúc, đi ngang qua siêu thị, Tần Vũ Phi muốn vào mua một ít đồ ăn vặt. Cầm thật nhiều khoai chiên lát, thịt bò khô, mực khô, lại cầm thêm một lọ tương cà, Cố Anh Kiệt hoàn toàn không thể nói gì hơn, ăn khoai chiên lát thì chấm tương cà cái gì!
Lúc đến chỗ thu ngân chờ tính tiền, Cố Anh Kiệt nhìn sang quầy hàng, cầm một hộp bao cao su ném vào giỏ đồ, Tần Vũ Phi thấy, không nói gì. Đến lượt bọn họ, Cố Anh Kiệt lấy từng thứ ra để tính, Tần Vũ Phi thừa dịp anh không chú ý lặng lẽ đem hộp bao cao su ném vào cái giỏ cho khách hàng để đồ không muốn mua bên cạnh cô thu ngân, sau đó giả vờ ngây thơ đi ra ngoài, thấy Cố Anh Kiệt mặt không thay đổi lấy hộp bao cao su từ cái giỏ kia ra, đưa cho thu ngân.
Tần Vũ Phi đỏ bừng mặt, quay đầu đi ra. Phía sau tên kia có phải có thêm một con mắt rồi không?
Qua một lúc, Cố Anh Kiệt mang theo túi đồ đuổi kịp, nhưng không đề cập tới động tác nhỏ lúc nãy của cô, cô đương nhiên cũng làm như cái gì cũng không biết. Hai người lại đi bộ một lúc, Tần Vũ Phi kéo Cố Anh Kiệt ngồi xuống băng ghế đá xem xe cộ qua lại, đến tối khuya mới về khách sạn.
Về đến khách sạn, Cố Anh Kiệt nhận một cuộc điện thoại, Tần Vũ Phi nhân cơ hội sắp xếp lại những thứ vừa mua, thừa lúc Cố Anh Kiệt không chú ý, lại đem hộp bao cao su vứt vào thùng rác. Sau đó cô vội vàng tắm rửa đánh răng, có tật giật mình bò lên giường sớm.
Một lúc sau Cố Anh Kiệt cầm máy sấy tóc kéo cô dậy.
“Tóc ướt thế này làm sao ngủ?”
“Thì nằm ngủ.” Cô vừa cãi lại vừa lén nhìn sắc mặt của anh. Nhìn qua, anh không có gì khác thường, tiếng máy sấy tóc vù vù cộng thêm tóc được dịu dàng vuốt ve, cô bắt đầu buồn ngủ. Sấy được một lúc, tóc cuối cùng cũng khô, anh cất máy sấy tóc, cô thoải mái mà ngáp một cái.
“Không muốn làm sao?”
Cô đột nhiên tỉnh táo.
“Anh xem thùng rác rồi.” Anh nói.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh rất ôn nhu, cũng không có tức giận. Cô cất giọng nhẹ nhàng: “Đúng, là em cảm thấy, chúng ta nên bồi dưỡng tốt tình cảm trước đã.”
Anh nhíu mày: “Ý em là, em nghĩ anh lên giường với em rồi mới thích em?”.
“Đương nhiên.” Cô chắc như đinh đóng cột, cái này còn cần phải bàn cãi sao?
Cố Anh Kiệt nhướn mày, sau đó nghẹn ra một câu: “Em tại sao lại nghĩ như vậy? Công phu trên giường của em không có giỏi như em tưởng tượng đâu!”
Tần Vũ Phi hét to một tiếng, cầm gối tập kích anh.
Cố Anh Kiệt cười ha hả, bị cô áp trên giường. Cô vẫn la hét, dùng gối đầu đánh anh. Anh cười đến mức ngừng không được, cuối cùng xoay người chặn cô lại, ngăn sự hung ác của cô: “Được rồi, được rồi.”
“Còn chưa được.” Cô còn chưa đánh đủ. “Công phu trên giường của anh cũng không tốt lắm đâu.”
“Đúng đúng.” Cố Anh Kiệt rất khiêm tốn gật đầu: “Không lợi hại như em.”
“Mau khen em.” Cô nói ra yêu cầu.
“Hung dữ quá.” Anh nói.
Cô đánh anh một cái, nguy hiểm yêu cầu lần nữa: “Mau khen em.”
Anh nhịn không được cười lớn: “Công phu của em rất tốt, em là lợi hại nhất.”
“Chưa đủ.”
Anh cười đến run rẩy cả người: “Này, phụ nữ sẽ không so đo những chuyện này đâu.”
“Ai nói, em là phụ nữ, em vẫn muốn so đo.”
Tóc cô tán loạn trên giường, đôi mắt lấp lánh, xinh đẹp động lòng người, anh nhịn không được hôn cô, lại bị cô dùng lực đánh một cái: “Khen em nhanh lên một chút.”
“Khen rồi mà.”
“Còn nữa!”
“Còn cái gì ?”
“Khen em đẹp!”
“Em rất xinh đẹp!”
“Khen em đáng yêu!”
“Em rất đáng yêu!”
“Khen em giàu có!”
Cố Anh Kiệt liền cười không ngừng được, cười ngã lên người cô.
“Nhanh lên!” Cô giục anh.
“Em, rất, giàu, có!” Anh vừa cười vừa khó khăn nói xong, lại ha ha không thể dừng được.
Hơn nửa ngày rốt cuộc cũng cười đủ, anh thấy cô bĩu môi, giống một đứa con nít.
“Hỏng bét rồi, Cố Anh Kiệt, ngoại trừ ba điều này, em thật không nghĩ ra mình có cái gì đáng để đàn ông thích. Cố Anh Kiệt, anh thích em chỗ nào?”
Cố Anh Kiệt không cười nữa, anh nghiêm túc suy nghĩ, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra đáp án. Không biết thích cô điểm nào, nhưng lại rất thích. Thích đến mức ngày nào cũng nhớ cô, thích đến mức thấy cô cười liền vui vẻ, thích đến mức cưng chiều cô thế nào cũng không thấy đủ. Thế nhưng không nói ra đáp án thì không được. Anh nghĩ nghĩ: “Không phải còn có điều thứ tư hay sao, công phu trên giường của em rất tốt.”
Tần Vũ Phi cắn lên vai anh một cái: “Đồ lưu manh.”
Đồ lưu manh nở nụ cười, hôn lên môi cô.
Đêm nay hai người ôm nhau ngủ, chuyện gì cũng không làm. Lúc Cố Anh Kiệt sắp rơi vào mộng, anh nghe Tần Vũ Phi nói: “Cố Anh Kiệt, em thông suốt rồi. thật ra có ba ưu điểm như vậy là đủ, không cần những cái khác nữa.”
Cố Anh Kiệt nhịn không được khóe miệng cong lên.
Một lúc sau tần Vũ Phi lại nói: “Đương nhiên điều thứ tư cũng không loại bỏ.”
Cố Anh Kiệt cười đến mức tỉnh táo. Đây là không muốn cho người ta ngủ sao?
Sau đó bị đạp một cái. Anh mặc kệ, mặt vẫn chôn ở hõm cổ cô tiếp tục cười.
Ngày hôm sau dậy hơi muộn, khi tỉnh lại gặp một ít phiền toái. Đó là do khi vừa tỉnh ngủ mọi người rất dễ xúc động, mơ mơ màng màng hôn nhau, vì vậy kích phát ra lửa. Cố Anh Kiệt cả người nóng cháy, đứng dậy tìm “mũ”, mới nhớ ra hôm qua ai đó phát điên đem đồ vật quan trọng như vậy ném vào thùng rác.
Anh quay đầu hung ác nhìn cô. Vẻ mặt cô gái kia vẫn vô tội, ôm chăn ở trên giường đợi anh. Tóc dài tán loạn, da trắng nõn, cả người tản ra hơi thở quyến rũ. Cố Anh Kiệt nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng không thể nhịn được. Con mẹ nó, thùng rác thì thùng rác.
Cố tam thiếu tuấn tú tiêu sái đi lục thùng rác.
Tần Vũ Phi ở trên giường thét to: “A a a, em không biết, đó là đồ trong thùng rác!”
“Câm miệng.” Cố tam thiếu cầm đồ từ trong thùng rác ra.
“Bẩn quá!” Cô vẫn đang hô, vừa hô vừa cười.
“Bẩn cái gì, cái thùng rác này rất sạch, chưa từng bị vứt đồ vào.”
“Nhưng nó chính là thùng rác.”
“Còn có hai tầng gói bao.” Anh cực nhanh hung tợn phá mở hộp đóng gói.
“Hai tầng đóng gói cũng là từ trong thùng rác.” Cô càng muốn ồn ào.
“Câm miệng!”
“Không!”
Người này càng lớn tiếng hơn người kia.
Cố Anh Kiệt chuẩn bị xong xuôi, vội vàng lên giường, không hề nói lời vô ích, cũng không bắt cô im miệng, anh thích nghe tiếng của cô.
Lúc vừa nhiệt tình vừa kịch liệt vận động, Tần Vũ Phi hai má đỏ hồng, vừa thở dốc vừa nói: “Cố Anh Kiệt, cho dù quan hệ của chúng ta thấp kém, em vẫn còn ưu điểm thứ tư, không sợ.”
Cố Anh Kiệt đang toàn tâm chuyên chú thiếu chút nữa…
Có, “người”, đang, sợ, sao?
Hơn nữa không có cô gái nào da mặt dày khen chính mình “tốt” như vậy.
Quan trọng nhất là, khen chuyện hoàn toàn không đúng thật tốt sao? Sức chiến đấu chỉ như vậy, cô còn không biết xấu hổ nói!
Lúc này gây phiền phức, thật sự là, thật sự là tức chết người! Cố Anh Kiệt cúi người cắn cô. Anh phải dùng kết quả vận động làm cô nhận rõ sự thật.
Thật tức chết người, cô gái này. Thế nhưng cô càng làm người giận, anh lại càng yêu cô. Làm sao lại có một cô gái như vậy, hung dữ rất đáng yêu, già mồm cãi láo rất đáng yêu, quật cường cậy mạnh cũng rất đáng yêu.
Nói chung làm anh vô cùng yêu.
Hôm nay bọn họ không đi đâu cả, ở khách sạn trải qua một ngày một đêm cuối cùng
Chuyến bay buổi tối, quay về thành phố A.
Trở lại cuộc sống thực tại.
Vở kịch nhỏ:
Ôi.
Hừ.
Ôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook