Editor: Rùa Lười
Beta: An Dung Ni, Mạc Y Phi

Nhưng sự thật lại luôn trêu người, Cố Anh Kiệt không nghĩ tới, hắn và Tần Vũ Phi lại sớm gặp lại.

Đó là ngày nghỉ mùng một tháng năm. Cố Anh Kiệt đều làm việc trong mấy ngày nghỉ. Hắn cùng Vương Thành đi khảo sát tất cả các sản phẩm trên thị trường cạnh tranh với Vĩnh Khải, yêu cầu sản phẩm của Vĩnh Khải tuy tương đối rõ ràng, nhưng Cố Anh Kiệt cảm thấy hắn phải làm thật tốt.

Hắn chưa bao giờ có áp lực lớn như vậy, tựa như phải càng ngày càng cố gắng.

Ngày nghỉ cuối cùng, Cố Anh Kiệt cho mình thư giãn một ngày, ngủ cả ngày thật sự rất chán, hắn gọi điện cho Từ Ngôn Sướng. Từ Ngôn Sướng nói hắn ta cùng mấy người bạn ở câu lạc bộ đánh bida, hỏi Cố Anh Kiệt có tới không.

Cố Anh Kiệt đi. Lúc hắn đến thấy Từ Ngôn Sướng đang ôm một cô gái chỉ cho cô ta cách đánh, bên cạnh mấy người bạn quen biết đang uống rượu nói chuyện phiếm. Mọi người thấy Cố Anh Kiệt đã đến, đều trêu ghẹo hắn: “Ây da, nhân vật tinh anh đã đến.”

Từ Ngôn Sướng cũng nói: “James định xem sự nghiệp là vợ rồi.”

Cố Anh Kiệt huých mỗi người một cái, cầm chai rượu uống vài ngụm. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Tần Vũ Phi nói: “Chính là coi sự nghiệp là vợ cả, phụ nữ là tình nhân.” Buông chai rượu xuống, hắn lắc lắc đầu, sao cái gì cũng liên tưởng đến Tần Vũ Phi, thật là không bình thường.

Uống rượu, chơi đùa một lúc, Cố Anh Kiệt ngừng chơi bóng. Bạn gái Từ Ngôn Sướng dẫn theo bạn của cô ta, nam có nữ có, cười cười nói nói. Một cô gái quấn quít lấy Cố Anh Kiệt bảo anh dạy cô chơi, Cố Anh Kiệt cũng cùng cô ta chơi một lúc.

Nhưng không hiểu sao, hắn cảm thấy, cô ta cũng giống như mấy thiên kim tiểu thư trước kia theo đuổi hắn, có chút giả tạo. Căn bản không có cảm xúc gì. Cô gái kia mượn cơ hội chơi bóng cố ý vô tình đụng chạm vào người hắn, Cố Anh Kiệt có chút phản cảm liền nhẹ nhàng sắc tránh đi. Sau đó khoảng hai phút, hắn không chơi nữa, quay lại chỗ ngồi uống rượu.

Lúc này, bên cạnh có mấy tiếng ồn ào, mới có thêm mấy người mới vào. Bọn Cố Anh Kiệt quay đầu nhìn lại, thầm kêu xui xẻo, thật là oan gia ngõ hẹp, lại là đám người Triệu Hồng Huy.

Triệu Hồng Huy cũng nhìn thấy Cố Anh Kiệt, chân bước tiếp, đổi sắc mặt, tên bạn thân bên cạnh kéo hắn, hắn ta hất mặt lên, cố ý ngồi xuống bàn bên cạnh họ.

Sau vài giây bất động, đám Cố Anh Kiệt lại trở lại như cũ, uống rượu, chơi bóng. Một người bạn nhỏ giọng hỏi Cố Anh Kiệt: “Muốn đi chỗ khác không?”

“Không.” Cố Anh Kiệt cũng có chút cáu kỉnh, chơi thì cứ chơi bình thường sao phải vì loại người đó mà mất hứng. Cái quán này cũng không phải của hắn ta.

Đám người Triệu Hồng Huy sau khi ngồi xuống bắt đầu lớn tiếng cười nói, Triệu Hồng Huy khoác lác công ty Minh Duệ của nhà hắn ta tốt như thế nào, vừa ký một hợp đồng nước ngoài ra sao. Cố Anh Kiệt nghe được cười khẩy. Từ Ngôn Sướng cố ý lớn tiếng hỏi Cố Anh Kiệt: “James, tháng trước các cậu cùng Hoa Đức ký hợp đồng rất náo nhiệt phải không?”

“Cũng được.” Giọng Cố Anh Kiệt cũng đáp không nhỏ, “Tớ cũng chẳng dám nói quá,lỡ trở thành một tên khoác lác cũng rất mất mặt.”

Bên kia Triệu Hồng Huy “Ba” một tiếng, đem bình rượu nhỏ đập lên bàn, cố nén giận. Bạn bè bên cạnh pha trò nói sang chuyện khác. Cố Anh Kiệt cùng Từ Ngôn Sướng còn chạm cốc, khiến Triệu Hồng Huy tức giận đến nỗi mặt đen lại.

Bởi vì có Hoa Đức tham gia, Vĩnh Khải cắt hợp đồng với Minh Duệ, chuyện này bên trong rất ồn ào. Triệu Hống Huy bị cha hắn chửi đến không ngẩng đầu lên được, hắn thực sự tức giận đến nỗi không có chỗ phát. Nhưng bây giờ hắn cũng không dám gây chuyện, chỉ là trong lòng thầm ghi hận.

Hai bên đều uống rượu, bên kia Triệu Hồng Huy chuyển đề tài đến trên người phụ nữ, nữ diễn viên kia thế nào, cô người mẫu kia ra sao. Rượu càng uống càng nhiều, nói càng lúc càng khó nghe. Cố Anh Kiệt thằm mắng một câu buồn nôn, nghe bọn họ nói chuyện thật sự là hại lỗ tai. Hắn đứng dậy đi vệ sinh, trong nhà vệ sinh hắn nghĩ nghĩ, quyết định cùng mọi người đi nơi khác, không cần phải tức giận với đám người cặn bã, làm khó chính mình phải ngồi nghe hắn nói láo.

Vừa ra khỏi toilet liền nhìn thấy một dáng người quen thuộc, mặc cái váy màu lam nhạt, chân mang đôi giày cao gót màu xanh da trời, gọn gàng, xinh đẹp động lòng người. Cô mới từ trong toilet nữ ra.

Cố Anh Kiệt căng thẳng, vô thức gọi: “Tần Vũ Phi.”

Tần Vũ Phi quay đầu lại, thấy người gọi là Cố Anh  Kiệt liền lắp bắp kinh hãi.

Cố Anh Kiệt có chút khẩn trương giữ chặt cô, sợ cô gặp phải Triệu Hồng Huy, con người cặn bã không có lịch sự kia nếu thừa dịp uống say vô lễ với Tần Vũ Phi sẽ không tốt. “Tại sao em lại ở đây?” Hắn hỏi.

“Tôi vì sao không thể ở đây?” Tần Vũ Phi nhanh chóng điều chỉnh lại lại, hỏi ngược lại.

Cố Anh Kiệt cau mày, cô gái này làm gì như con nhím xù lông vậy. Hắn hắng giọng: “Chưa nói là em không thể ở đây.”

Tần Vũ Phi không nói lời nào, chỉ tức giận trừng mắt nhìn hắn. Doãn Đình theo đuổi đàn ông, yêu đơn phương thất bại, cô cùng mấy người chị em cùng cô ấy ra ngoài giải sầu. Trùng hợp lại gặp được hắn, không biết đây có được coi là nghiệt duyên không.

“Cái quán này rất loạn, trở về sớm một chút.” Cố Anh Kiệt nói.

Tần Vũ Phi nhếch miệng, nếu loạn như thế sao hắn còn ở đây. Cô rút lại cánh tay trong tay hắn. “Tạm biệt.” Sau đó bước thẳng đi không quay đầu lại.

Thái độ trước sau thật khác biệt, Cố Anh Kiệt thở dài, được rồi, coi như đó là phong cách của cô vậy.Cố Anh Kiệt trở lại chỗ ngồi, vừa ngồi xuống liền nghe Triệu Hồng Huy bàn bên cạnh nói chuyện: “Là tao bỏ rơi cô ta, tính tình khó chịu không sao, không coi ai ra gì cũng được, cô ta có kiêu ngạo bản thân, ta cũng có thể nhịn. Nhưng mà ở trên giường cô ta thật sự không được, bị lãnh cảm. Vừa xinh đẹp lại có tiền, nhưng không lên giường được thì không được, cái này nhất định phải bỏ thôi.”

Cố Anh Kiệt cau mày, tên này lại nói lung tung, thật sự buồn nôn. Hắn đang muốn tạm biệt Từ Ngôn Sướng nói hắn không chơi nữa, phải đi rồi, lại thấy Từ Ngôn Sướng nháy mắt với hắn, hắn vừa muốn hỏi chuyện gì xảy ra, lại nghe được mấy người bàn Triệu Hồng Huy bên cạnh nười haha: “Tần Vũ Phi thật bị lãnh cảm, rõ ràng thân hình rất quyến rũ nha.”

Cố Anh Kiệt cứng đờ, sau đó tức giận bùng lên. Con mẹ hắn, rõ ràng là nói Tần Vũ Phi.

Triệu Hông Huy có men rượu thanh âm rất lớn: “Nhìn xem, quyến rũ có dùng được đâu, thật sự thử qua mới biết được. Con mẹ nó, không có phản ứng, như cá chết, vị như sáp nến, nữ nhân trong thì ngon mà không dùng được có ai mà thèm!”

Cố Anh Kiệt đứng bật dậy, quay người lại, chỉ thấy một bàn tay vung qua, “Ba” một tiếng, Triệu Hồng Huy bị tát một cái. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một chai rượu đập lên đầu hắn.

Cố Anh Kiệt trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Vũ Phi bị lửa giận thiêu đốt xinh đẹp vô cùng, đang nổi giận.

Cô một cước đạp ngã Triệu Hồng huy, lật tung cái bàn của bọn triệu Hồng Huy. Bình rượu, ly chén, đồ ăn bị hất tung đầy đất, đổ xuống ầm ầm. Mọi người nhanh lẹ nhảy lên trốn đi.

Tần Vũ Phi vừa đánh vừa mắng: “Mày, con mẹ nó dám nói hươu nói vượn, phỉ báng, đầu óc ngươi chỉ để trang trí thôi sao? Là đàn ông thì phải ở trước mặt nói cho rõ ràng, con mẹ nó mày đến cả ngón tay bà cũng chưa chạm qua! Mày cũng xứng! Lãnh cảm cái đầu mày, đê tiện! Láo toét! Sao mày không đi chết đi! Đồ buồn nôn!”

Tất cả mọi người ngây người, trơ mắt nhìn Tần Vũ Phi ra sức đạp đánh Triệu Hồng Huy không ai dám ngăn cản. Triệu Hồng Huy không biết là chóng mặt hay giả bộ bất tỉnh, nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất. Tần Vũ Phi đạp đến gãy giầy cao gót, dứt khoát cởi ra ném lên người Triệu Hồng Huy. Ném giầy xong bắt đầu tìm vũ khí mới, cô chuyển đến cái ghế.

Cố Anh Kiệt rốt cục cũng phản ứng, nhanh chóng tiến lên ngăn lại, Tần Vũ Phi giãy giụa mắng to: “Cố Anh Kiệt, anh tránh ra!” Những người khác chỉ ngơ ngác đứng xem, không ai dám tiến lên hỗ trợ.

Cố Anh Kiệt chặn ngang Tần Vũ Phi, ôm lấy cô lùi ra phía sau. Trên mặt đất đều là thủy tinh. “Em cởi giầy rồi, rốt cuộc có biết nguy hiểm là gì hay không?”

“Buông ra, tôi đánh chết hắn, dám vu oan con gái, hắn có phải đàn ông không?” Tần Vũ Phi giãy dụa, đá Cố Anh Kiệt vài cái. Hắn dứt khoát đem cô bế lên đi ra ngoài, quát: “Tần Vũ Phi, đừng làm càn!”

“Anh thả tôi ra, tôi còn chưa đánh xong.”

“Đừng làm loạn nữa!”

Mọi người kinh ngạc nhìn theo kỵ sĩ Cố Anh Kiệt anh dũng chế ngự ác long Tần Vũ Phi. Một lúc lâu sau cũng không có ai động đậy. Từ Ngôn Sướng cười cười uống nốt ngụm rượu cuối cùng, nói với đám bạn của Triệu Hồng Huy: “Mau giúp hắn gọi xe cứu thương đi. Mà cũng đừng quên bồi thường cho chủ quán.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương