Chiều Chuộng Em Cả Đời
-
Chương 70: Không cần ngại
Buổi tối, Nại Nại đang nằm trên giường đọc kịch bản thì nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu.
Cô ngồi dậy, chạy ra cửa phòng, dựa vào lan can lầu hai nhìn về phía cửa.
Lâm Trạch vẫn mang Cố Duật Ninh về, Dương Gia Văn cũng có mặt.
Lâm Trạch kêu bảo mẫu mang laptop từ trong thư phòng ra, cắm dây nối vào Cố Duật Ninh: “Hiện tại cậu sửa chữa ngay đi, xóa sạch thông tin của Nại Nại trong trình tự của cậu ta.”
Dương Gia Văn trợn mắt: “Chắc chắn chứ Lâm tổng? Đây chính là trí tuệ nhân tạo ngài tốn một đống tiền mua về đó, sau khi xóa sạch thì tiên sinh sẽ không thuộc về ngài nữa đâu.”
“Xóa sạch xóa sạch!” Lâm Trạch xua tay: “Nại Nại không cần cậu ta, vừa khéo ông đây cũng không bao giờ muốn nhìn thấy cậu ta!”
“Được rồi.” Dương Gia Văn click mở bản thuyết minh, sau đó gõ bùm bùm trên máy tính: “Sau khi xóa sạch thì viết tên ai?”
“Thích ai thì viết người đó.” Lâm Trạch ngồi trên sô pha, thảnh thơi uống trà: “Viết tên em trai cậu ta đi.”
Bỗng nhiên, Dương Gia Văn dừng tay lại: “Này....”
“Sao vậy?” Lâm Trạch thấy vẻ mặt của hắn không ổn: “Có vấn đề gì sao?”
“Trên bản thuyết mình viết: có thể sửa chữa tin tức của đối tượng người máy phục vụ, nhưng mà.....”
Dương Gia Văn lại thử đưa vào một chuỗi code, máy tính phát ra một tiếng cảnh cáo, hiện ra một khung thoại:
“Yêu cầu sửa chữa bị từ chối.”
Lâm Trạch ngồi lại đây, nhìn thông tin trên màn hình máy tính, nhíu mày hỏi: “Tại sao lại như vậy?”
Dương Gia Văn lắc đầu: “Trình tự chủ khống từ chối yêu cầu chỉnh sửa thông tin của tôi, tôi không có cách nào dùng thiết bị ngoài để thay đổi ký ức của tiên sinh.”
“Đây là có ý gì? Không đổi được?”
Dương Gia Văn nhìn Cố Duật Ninh đang ngồi trên sô pha: “Là tiên sinh.......từ chối thay đổi.”
“Làm sao có thể, không phải cậu ta là người máy sao? Làm sao người máy có thể từ chối mệnh lệnh của con người?”
“Lâm tiên sinh, tam gia không phải trí tuệ nhân tạo bình thường, cấu tạo bên trong của ngài ấy thực sự quá mức phức tạp, không thể dùng quy tắc áp dụng với người máy bình thường để quy định hành vi của tiên sinh.”
Lâm Trạch hết chỗ nói, nhìn gương mặt không cảm xúc của Cố Duật Ninh: “Không đổi được, cũng đuổi không đi.”
“Đúng thế.”
Dương Gia Văn tắt máy tính, khởi động Cố Duật Ninh: “Còn phiền ngài chăm sóc tiên sinh một chút, tôi về nghiên cứu lại, trường hợp này kỳ quái quá.”
Cố Duật Ninh mở to mắt, hình như cảm ứng được cái gì, ngẩng đầu nhìn Nại Nại trên lầu hai.
Nại Nại vội vàng lui về sau, trốn ở phía sau đã cẩm thạch.
“Tiểu Nại.” Anh đứng dậy, đi lên lầu đến chỗ cô: “Mời vươn tay gắn kết thông tin với tôi, tôi có thể giúp cô làm bất cứ chuyện gì.”
“Này này này! Cậu quay lại ngay cho tôi, ai cho cậu đi lên!” Lâm Trạch đuổi theo: “Cậu không thể lên lầu, cậu mà còn như vậy nữa thì ông đây ném cậu ra ngoài đấy!”
Dương Gia Văn kéo Lâm Trạch lại: “Tiên sinh chỉ nghe Nại Nại nói thôi, dù ngài có định ném văng tiên sinh đi thì tiên sinh sẽ lại trở về. Bắt đầu từ lúc khởi động, tiên sinh chỉ có một mục tiêu: trở về bên người Nại Nại.”
Lâm Trạch bực bội nói: “Cái trình tự rách nát này!”
Nại Nại thấy anh lên lầu thì nhanh chóng chạy vào phòng mình, đóng cửa lại, khóa trong.
Có vẻ bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Nại Nại áp sát tai lên cửa, ngoại trừ giọng nói của Lâm Trạch thì cô không nghe thấy bất cứ âm thanh khác.
Cô cẩn thận mở cửa phòng ra, chỉ hé một chút xíu.
Cố Duật Ninh đứng ngay cạnh cửa, thấy cô mở cửa ra, mỉm cười hỏi: “Tiểu Nại, cô có gì muốn phân phó sao?”
“Anh......sao vẫn luôn đứng đó?”
“Tôi đang đợi cô vươn tay gắn kết thông tin với tôi.”
“Tôi không cần gắn kết thông tin gì với anh hết, không thể hiểu nổi.”
“Cô..........không cần tôi sao?” Cố Duật Ninh hỏi: “Cô cảm thấy tôi không tốt sao?”
“Anh rất tốt, nhưng......anh không phải anh ấy.” Nại Nại nhỏ giọng, khó chịu nói: “Anh chỉ là một người máy mà thôi.”
Cố Duật Ninh khẽ khựng lại: “Thật xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì.” Nại Nại hít mũi: “Rõ ràng nói sẽ trở về, kẻ lừa đảo.”
Cố Duật Ninh nhấp môi, ánh mắt dịu dang cực kỳ: “Tiểu Nại, cô không vui sao? Tôi kể chuyện cười cho cô nghe nhé?”
“Không muốn nghe, anh đi đi.”
“Cô muốn tôi đi đâu?”
“Tùy tiện, dù sao đừng xuất hiện trước mặt tôi là được, đừng để tôi nhìn thấy mặt anh, nghe thấy giọng nói của anh.....”
“Được, tôi đến vườn hoa ngốc nhé, nếu cô muốn kết nối thông tin với tôi thì gọi tôi một tiếng.”
Nại Nại nghe tiếng động anh xuống lầu, lại chạy đến cửa sổ nhìn. Quả nhiên Cố Duật Ninh đã đến vườn, đứng không nhúc nhích trên mặt cỏ.
Con chó lông vàng đi vòng quanh anh, ngửi ngửi anh rồi vẫy đuôi liên tục, cười đến vui vẻ.
Nhưng anh thờ ơ, đứng không nhúc nhích, đồ ngốc.
Nại Nại bĩu môi: “Người máy ngu ngốc.”
.........
Buổi tối, Nại Nại mơ thấy cảnh tượng Cố Duật Ninh nhảy xuống nước, trong sóng to gió lớn, cô trơ mắt nhìn anh bị lốc xoáy cuốn đi, chìm vào vực sâu hắc ám. Cho dù cô cố gắng như thế nào thì cũng không tới gần được, không khí trong lồ ng ngực bị rút cạn từng chút, hít thở không thông.
Nại Nại há to miệng thở hổn hển, tỉnh lại, nước mắt thấm ướt gối.
Cô ngồi dậy nghiêng đầu nhìn cơn mưa to như trút nước ngoài cửa sổ, một tia sấm chớp đâm thủng bầu trời đêm, chiếu sán bầu trời đen như mực.
“Không xong!”
Nại Nại xỏ dép lê, vội vàng chạy xuống lầu, mở cửa sau nối ra vườn.
“Anh ở đâu!” Nại Nại vọt thẳng vào màn mưa, hô to: “Cố Duật Ninh, anh ở đâu?”
Con chó lông vàng tò mò nhổ đầu khỏi nhà của nó, tò mò nhìn cô, lại bị mưa hắt trở về.
“Tiểu Nại, cô tìm tôi?”
Phía sau, Cố Duật Ninh đi ra từ nhà kho: “Trời mưa, tôi sợ nước nên vào trong nhà.”
Nại Nại nhìn anh, thở mạnh một hơi, đi về phòng mình.
Cố Duật Ninh thấy cả người cô ướt đẫm, vội vàng cầm khăn lông khoác lên người cô: “Vì sao cô lại tắm mưa?”
“Tôi.....tôi cho rằng anh là tên ngốc.” Chóp mũi Nại Nại đỏ ửng: “Trời mưa cũng không biết tránh.”
Cố Duật Ninh cười cười, cầm khăn lau tóc cho cô, nhẹ nhàng lau đầu tóc ướt át, dịu dàng nói: “Sẽ không, tôi sẽ bảo vệ mình.”
“Nếu anh biết bảo vệ bản thân thì sẽ không....”
Sẽ không rời khỏi em.
Nại Nại rầu rĩ: “Anh cũng sẽ sợ sao?”
Cố Duật Ninh khẽ dừng lại, có vẻ không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
“Pháp tắc trình tự của tôi không cho phép tôi sợ hãi.” Anh xoa xoa ngực trái của mình: “Nhưng mà......nơi này, sẽ sinh ra cảm xúc sợ hãi.”
Nại Nại vươn tay sờ lên ngực trái của anh, nơi đó, có tiếng tim đập thực ôn nhu.
Cô không muốn xa rời mà ghé sát vào, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Đây là tiếng tim của anh đập.
Cố Duật Ninh cũng vòng tay ôm lấy cô gái nhỏ: “Có phải cô.....rất thích tôi không?”
Nại Nại bật cười: “Nào có ai hỏi cái vấn đề này chứ!”
Cố Duật Ninh ôm chặt hơn: “Vì sao không thể hỏi? Tôi có thể cảm nhận thời điểm cô đối mặt với tôi.......trái tim đập nhanh, cũng có nhiều tần số, đây là giải thích theo ý nghĩa vật lý, đúng không?”
“Có thể đừng phân tích tôi được không hả?” Nại Nại đẩy anh ra: “Không cho phép phân tích tôi.”
“Được, đều nghe cô. Tôi không bao giờ phân tích cô nữa.” Cố Duật Ninh kéo tay cô: “Cô có thể gắn kết thông tin với tôi không?”
“Tại sao anh cứ muốn gắn kết thông tin với tôi vậy?”
“Trong lòng tôi vẫn luôn vang lên thanh âm, nói tôi cần gắn kết thông tin với cô, như vậy thì tôi mới có thể hoàn toàn thuộc về cô.”
Anh kéo tay Nại Nại, Nại Nại lại rụt về, gương mặt hơi phiếm hồng, nhỏ giọng nói: “Ai muốn anh hoàn toàn thuộc về tôi chứ.”
“Nhưng mà, tôi vốn dĩ là của cô.”
Cô lui về sau hai bước, nhìn Cố Duật Ninh: “Tôi còn chưa nghĩ có nên chấp nhận anh hay không.”
“Vì sao không chấp nhận tôi?”
“Bởi vì......anh không phải anh ấy.”
Cố Duật Ninh nhìn bóng dáng cô rời đi, che mắt trái của mình lại, mắt trái, vẫn là một màn đêm đen tối.
**
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, dưới lầu đã vang lên tiếng “ting toong” “tinh toong”, hầu gái đi ra mở cửa: “Ai nha, mới sáng sớm đã tới gõ cửa.”
Cố Bình Sinh vội vàng xông vào, “Anh tôi đâu? Anh tôi đang ở đâu?”
“Anh nào của anh, anh là ai?”
“Dương Gia Văn nói anh trai tôi đang ở đây, anh trai tôi đâu?”
Lâm Trạch vừa đóng cúc áo vừa từ trong phòng mình ở lầu hai đi ra, rũ mắt nhìn Cố Bình Sinh, ghét bỏ nói: “Quả nhiên là người một nhà, không lễ phép gì cả.”
“Anh Lâm Trạch, có phải anh trai em về rồi không?”
“Về rồi.”
“Vậy anh ấy......”
“Ở thư phòng, tự mà xem đi.” Lâm Trạch chỉ vào thư phòng nằm ở chỗ ngoặt cầu thang.
Cố Bình Sinh vô cũng lo lắng vọt vào.
Trong phòng yên tĩnh, tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào cửa sổ, dừng trên mặt người đàn ông.
Người đàn ông mở mắt, đôi đồng tử màu nâu trong suốt dưới ánh mặt trời, tựa như pha lê.
Anh kéo nguồn điện xuống, đứng lên đi đến trước mặt Có Bình Sinh, lễ phép gật đầu một cái, sau đó không coi ai ra gì mà đi vào phòng khách: “7 giờ, Tiểu Nại nên rời giường.”
Lâm Trạch dụi mắt, ngáp một cái: “Nếu cậu có thể gọi con bé dậy thì tôi sẽ gọi cậu một tiếng ‘anh’.”
Cố Duật Ninh đi đến trước cửa phòng Nại Nại, nhẹ nhàng gõ: “Tiểu Nại, rời giường.”
Trong phòng không tiếng động, anh đẩy cửa đi vào: “7 giờ rồi.”
“A a a!” Trong ổ chăn vàn lên tiếng tức giận của cô gái: “Tránh ra!”
“Tiểu Nại, thân thể của cô không tốt, càng nên ngủ sớm dậy sớm. Tôi kiến nghị lát nữa cô cùng tôi ra ngoài thể dục buổi sáng.”
Nại Nại nện gối vào mặt Cố Duật Ninh: “Anh mà không ra ngoài thì lát nữa tôi hủy sống anh!”
Cố Duật Ninh cười cười, đi đến cửa sổ kéo roạt một tiếng, kéo rèm ra, làm ánh mặt trời ùa vào phòng.
Nại Nại mở to đôi mắ mơ màng còn buồn ngủ, ngồi dậy: “Cố Duật Ninh!”
Cố Duật Ninh vừa chọn quần áo hôm nay cô sẽ mặc, vừa nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu quen thuộc, chính là bài [ Không sợ ] của Cố Trường Sinh.
Nại Nại nghi ngờ nhảy xuống giường, dựa vào cửa phòng để quần áo: “Ai dạy anh?”
Cố Duật Ninh quay đầu lai: “Hả?”
“Ai dạy anh hát bài này? Dương Gia Văn sao?”
“Dương Gia Văn không dạy tôi hát.”
“Vậy sao anh biết hát bài của anh ấy?”
“Tùy tiện hát thôi, cô không thích sao?”
Đúng lúc này, Lâm Trạch đi đến cửa phòng: “Ồ, cậu đúng là gọi con bé dậy được kìa.”
Cố Duật Ninh ló đầu từ phòng để quần áo: “Gọi tôi là anh đi.”
Lâm Trạch:.....
Không phải cậu là người máy sao! Chuyện này mà cũng nhớ rõ?
Cố Bình Sinh cũng mò tới, hỏi: “Anh của em....làm sao vậy?”
Lâm Trạch đau đầu nhức óc: “Tự cậu xem đi.”
Cố Duật Ninh tìm cho Nại Nại một chiếc váy trắng viền lá sen liền thân: “Tiểu Nại, mặc cái này được không?”
“Được.”
Cố Duật Ninh đóng cánh cửa tủ quần áo lại, lại thuận tay lấy bra trong tủ nội y: “Mặc màu hồng phấn này được không? Tôi cảm thấy đẹp.”
Nại Nại:.....
Cô cầm lấy áo bra, đẩy Cố Duật Ninh ra ngoài: “Cái này không cần anh chọn giúp tôi!”
Cố Duật Ninh: “Tôi chỉ là người máy, cô không cần thẹn thùng.”
Nại Nại “phanh” một tiếng đóng cửa lại: “Vậy thì anh làm chuyện người máy nên làm đi!”
Cô ngồi dậy, chạy ra cửa phòng, dựa vào lan can lầu hai nhìn về phía cửa.
Lâm Trạch vẫn mang Cố Duật Ninh về, Dương Gia Văn cũng có mặt.
Lâm Trạch kêu bảo mẫu mang laptop từ trong thư phòng ra, cắm dây nối vào Cố Duật Ninh: “Hiện tại cậu sửa chữa ngay đi, xóa sạch thông tin của Nại Nại trong trình tự của cậu ta.”
Dương Gia Văn trợn mắt: “Chắc chắn chứ Lâm tổng? Đây chính là trí tuệ nhân tạo ngài tốn một đống tiền mua về đó, sau khi xóa sạch thì tiên sinh sẽ không thuộc về ngài nữa đâu.”
“Xóa sạch xóa sạch!” Lâm Trạch xua tay: “Nại Nại không cần cậu ta, vừa khéo ông đây cũng không bao giờ muốn nhìn thấy cậu ta!”
“Được rồi.” Dương Gia Văn click mở bản thuyết minh, sau đó gõ bùm bùm trên máy tính: “Sau khi xóa sạch thì viết tên ai?”
“Thích ai thì viết người đó.” Lâm Trạch ngồi trên sô pha, thảnh thơi uống trà: “Viết tên em trai cậu ta đi.”
Bỗng nhiên, Dương Gia Văn dừng tay lại: “Này....”
“Sao vậy?” Lâm Trạch thấy vẻ mặt của hắn không ổn: “Có vấn đề gì sao?”
“Trên bản thuyết mình viết: có thể sửa chữa tin tức của đối tượng người máy phục vụ, nhưng mà.....”
Dương Gia Văn lại thử đưa vào một chuỗi code, máy tính phát ra một tiếng cảnh cáo, hiện ra một khung thoại:
“Yêu cầu sửa chữa bị từ chối.”
Lâm Trạch ngồi lại đây, nhìn thông tin trên màn hình máy tính, nhíu mày hỏi: “Tại sao lại như vậy?”
Dương Gia Văn lắc đầu: “Trình tự chủ khống từ chối yêu cầu chỉnh sửa thông tin của tôi, tôi không có cách nào dùng thiết bị ngoài để thay đổi ký ức của tiên sinh.”
“Đây là có ý gì? Không đổi được?”
Dương Gia Văn nhìn Cố Duật Ninh đang ngồi trên sô pha: “Là tiên sinh.......từ chối thay đổi.”
“Làm sao có thể, không phải cậu ta là người máy sao? Làm sao người máy có thể từ chối mệnh lệnh của con người?”
“Lâm tiên sinh, tam gia không phải trí tuệ nhân tạo bình thường, cấu tạo bên trong của ngài ấy thực sự quá mức phức tạp, không thể dùng quy tắc áp dụng với người máy bình thường để quy định hành vi của tiên sinh.”
Lâm Trạch hết chỗ nói, nhìn gương mặt không cảm xúc của Cố Duật Ninh: “Không đổi được, cũng đuổi không đi.”
“Đúng thế.”
Dương Gia Văn tắt máy tính, khởi động Cố Duật Ninh: “Còn phiền ngài chăm sóc tiên sinh một chút, tôi về nghiên cứu lại, trường hợp này kỳ quái quá.”
Cố Duật Ninh mở to mắt, hình như cảm ứng được cái gì, ngẩng đầu nhìn Nại Nại trên lầu hai.
Nại Nại vội vàng lui về sau, trốn ở phía sau đã cẩm thạch.
“Tiểu Nại.” Anh đứng dậy, đi lên lầu đến chỗ cô: “Mời vươn tay gắn kết thông tin với tôi, tôi có thể giúp cô làm bất cứ chuyện gì.”
“Này này này! Cậu quay lại ngay cho tôi, ai cho cậu đi lên!” Lâm Trạch đuổi theo: “Cậu không thể lên lầu, cậu mà còn như vậy nữa thì ông đây ném cậu ra ngoài đấy!”
Dương Gia Văn kéo Lâm Trạch lại: “Tiên sinh chỉ nghe Nại Nại nói thôi, dù ngài có định ném văng tiên sinh đi thì tiên sinh sẽ lại trở về. Bắt đầu từ lúc khởi động, tiên sinh chỉ có một mục tiêu: trở về bên người Nại Nại.”
Lâm Trạch bực bội nói: “Cái trình tự rách nát này!”
Nại Nại thấy anh lên lầu thì nhanh chóng chạy vào phòng mình, đóng cửa lại, khóa trong.
Có vẻ bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Nại Nại áp sát tai lên cửa, ngoại trừ giọng nói của Lâm Trạch thì cô không nghe thấy bất cứ âm thanh khác.
Cô cẩn thận mở cửa phòng ra, chỉ hé một chút xíu.
Cố Duật Ninh đứng ngay cạnh cửa, thấy cô mở cửa ra, mỉm cười hỏi: “Tiểu Nại, cô có gì muốn phân phó sao?”
“Anh......sao vẫn luôn đứng đó?”
“Tôi đang đợi cô vươn tay gắn kết thông tin với tôi.”
“Tôi không cần gắn kết thông tin gì với anh hết, không thể hiểu nổi.”
“Cô..........không cần tôi sao?” Cố Duật Ninh hỏi: “Cô cảm thấy tôi không tốt sao?”
“Anh rất tốt, nhưng......anh không phải anh ấy.” Nại Nại nhỏ giọng, khó chịu nói: “Anh chỉ là một người máy mà thôi.”
Cố Duật Ninh khẽ khựng lại: “Thật xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì.” Nại Nại hít mũi: “Rõ ràng nói sẽ trở về, kẻ lừa đảo.”
Cố Duật Ninh nhấp môi, ánh mắt dịu dang cực kỳ: “Tiểu Nại, cô không vui sao? Tôi kể chuyện cười cho cô nghe nhé?”
“Không muốn nghe, anh đi đi.”
“Cô muốn tôi đi đâu?”
“Tùy tiện, dù sao đừng xuất hiện trước mặt tôi là được, đừng để tôi nhìn thấy mặt anh, nghe thấy giọng nói của anh.....”
“Được, tôi đến vườn hoa ngốc nhé, nếu cô muốn kết nối thông tin với tôi thì gọi tôi một tiếng.”
Nại Nại nghe tiếng động anh xuống lầu, lại chạy đến cửa sổ nhìn. Quả nhiên Cố Duật Ninh đã đến vườn, đứng không nhúc nhích trên mặt cỏ.
Con chó lông vàng đi vòng quanh anh, ngửi ngửi anh rồi vẫy đuôi liên tục, cười đến vui vẻ.
Nhưng anh thờ ơ, đứng không nhúc nhích, đồ ngốc.
Nại Nại bĩu môi: “Người máy ngu ngốc.”
.........
Buổi tối, Nại Nại mơ thấy cảnh tượng Cố Duật Ninh nhảy xuống nước, trong sóng to gió lớn, cô trơ mắt nhìn anh bị lốc xoáy cuốn đi, chìm vào vực sâu hắc ám. Cho dù cô cố gắng như thế nào thì cũng không tới gần được, không khí trong lồ ng ngực bị rút cạn từng chút, hít thở không thông.
Nại Nại há to miệng thở hổn hển, tỉnh lại, nước mắt thấm ướt gối.
Cô ngồi dậy nghiêng đầu nhìn cơn mưa to như trút nước ngoài cửa sổ, một tia sấm chớp đâm thủng bầu trời đêm, chiếu sán bầu trời đen như mực.
“Không xong!”
Nại Nại xỏ dép lê, vội vàng chạy xuống lầu, mở cửa sau nối ra vườn.
“Anh ở đâu!” Nại Nại vọt thẳng vào màn mưa, hô to: “Cố Duật Ninh, anh ở đâu?”
Con chó lông vàng tò mò nhổ đầu khỏi nhà của nó, tò mò nhìn cô, lại bị mưa hắt trở về.
“Tiểu Nại, cô tìm tôi?”
Phía sau, Cố Duật Ninh đi ra từ nhà kho: “Trời mưa, tôi sợ nước nên vào trong nhà.”
Nại Nại nhìn anh, thở mạnh một hơi, đi về phòng mình.
Cố Duật Ninh thấy cả người cô ướt đẫm, vội vàng cầm khăn lông khoác lên người cô: “Vì sao cô lại tắm mưa?”
“Tôi.....tôi cho rằng anh là tên ngốc.” Chóp mũi Nại Nại đỏ ửng: “Trời mưa cũng không biết tránh.”
Cố Duật Ninh cười cười, cầm khăn lau tóc cho cô, nhẹ nhàng lau đầu tóc ướt át, dịu dàng nói: “Sẽ không, tôi sẽ bảo vệ mình.”
“Nếu anh biết bảo vệ bản thân thì sẽ không....”
Sẽ không rời khỏi em.
Nại Nại rầu rĩ: “Anh cũng sẽ sợ sao?”
Cố Duật Ninh khẽ dừng lại, có vẻ không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
“Pháp tắc trình tự của tôi không cho phép tôi sợ hãi.” Anh xoa xoa ngực trái của mình: “Nhưng mà......nơi này, sẽ sinh ra cảm xúc sợ hãi.”
Nại Nại vươn tay sờ lên ngực trái của anh, nơi đó, có tiếng tim đập thực ôn nhu.
Cô không muốn xa rời mà ghé sát vào, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Đây là tiếng tim của anh đập.
Cố Duật Ninh cũng vòng tay ôm lấy cô gái nhỏ: “Có phải cô.....rất thích tôi không?”
Nại Nại bật cười: “Nào có ai hỏi cái vấn đề này chứ!”
Cố Duật Ninh ôm chặt hơn: “Vì sao không thể hỏi? Tôi có thể cảm nhận thời điểm cô đối mặt với tôi.......trái tim đập nhanh, cũng có nhiều tần số, đây là giải thích theo ý nghĩa vật lý, đúng không?”
“Có thể đừng phân tích tôi được không hả?” Nại Nại đẩy anh ra: “Không cho phép phân tích tôi.”
“Được, đều nghe cô. Tôi không bao giờ phân tích cô nữa.” Cố Duật Ninh kéo tay cô: “Cô có thể gắn kết thông tin với tôi không?”
“Tại sao anh cứ muốn gắn kết thông tin với tôi vậy?”
“Trong lòng tôi vẫn luôn vang lên thanh âm, nói tôi cần gắn kết thông tin với cô, như vậy thì tôi mới có thể hoàn toàn thuộc về cô.”
Anh kéo tay Nại Nại, Nại Nại lại rụt về, gương mặt hơi phiếm hồng, nhỏ giọng nói: “Ai muốn anh hoàn toàn thuộc về tôi chứ.”
“Nhưng mà, tôi vốn dĩ là của cô.”
Cô lui về sau hai bước, nhìn Cố Duật Ninh: “Tôi còn chưa nghĩ có nên chấp nhận anh hay không.”
“Vì sao không chấp nhận tôi?”
“Bởi vì......anh không phải anh ấy.”
Cố Duật Ninh nhìn bóng dáng cô rời đi, che mắt trái của mình lại, mắt trái, vẫn là một màn đêm đen tối.
**
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, dưới lầu đã vang lên tiếng “ting toong” “tinh toong”, hầu gái đi ra mở cửa: “Ai nha, mới sáng sớm đã tới gõ cửa.”
Cố Bình Sinh vội vàng xông vào, “Anh tôi đâu? Anh tôi đang ở đâu?”
“Anh nào của anh, anh là ai?”
“Dương Gia Văn nói anh trai tôi đang ở đây, anh trai tôi đâu?”
Lâm Trạch vừa đóng cúc áo vừa từ trong phòng mình ở lầu hai đi ra, rũ mắt nhìn Cố Bình Sinh, ghét bỏ nói: “Quả nhiên là người một nhà, không lễ phép gì cả.”
“Anh Lâm Trạch, có phải anh trai em về rồi không?”
“Về rồi.”
“Vậy anh ấy......”
“Ở thư phòng, tự mà xem đi.” Lâm Trạch chỉ vào thư phòng nằm ở chỗ ngoặt cầu thang.
Cố Bình Sinh vô cũng lo lắng vọt vào.
Trong phòng yên tĩnh, tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào cửa sổ, dừng trên mặt người đàn ông.
Người đàn ông mở mắt, đôi đồng tử màu nâu trong suốt dưới ánh mặt trời, tựa như pha lê.
Anh kéo nguồn điện xuống, đứng lên đi đến trước mặt Có Bình Sinh, lễ phép gật đầu một cái, sau đó không coi ai ra gì mà đi vào phòng khách: “7 giờ, Tiểu Nại nên rời giường.”
Lâm Trạch dụi mắt, ngáp một cái: “Nếu cậu có thể gọi con bé dậy thì tôi sẽ gọi cậu một tiếng ‘anh’.”
Cố Duật Ninh đi đến trước cửa phòng Nại Nại, nhẹ nhàng gõ: “Tiểu Nại, rời giường.”
Trong phòng không tiếng động, anh đẩy cửa đi vào: “7 giờ rồi.”
“A a a!” Trong ổ chăn vàn lên tiếng tức giận của cô gái: “Tránh ra!”
“Tiểu Nại, thân thể của cô không tốt, càng nên ngủ sớm dậy sớm. Tôi kiến nghị lát nữa cô cùng tôi ra ngoài thể dục buổi sáng.”
Nại Nại nện gối vào mặt Cố Duật Ninh: “Anh mà không ra ngoài thì lát nữa tôi hủy sống anh!”
Cố Duật Ninh cười cười, đi đến cửa sổ kéo roạt một tiếng, kéo rèm ra, làm ánh mặt trời ùa vào phòng.
Nại Nại mở to đôi mắ mơ màng còn buồn ngủ, ngồi dậy: “Cố Duật Ninh!”
Cố Duật Ninh vừa chọn quần áo hôm nay cô sẽ mặc, vừa nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu quen thuộc, chính là bài [ Không sợ ] của Cố Trường Sinh.
Nại Nại nghi ngờ nhảy xuống giường, dựa vào cửa phòng để quần áo: “Ai dạy anh?”
Cố Duật Ninh quay đầu lai: “Hả?”
“Ai dạy anh hát bài này? Dương Gia Văn sao?”
“Dương Gia Văn không dạy tôi hát.”
“Vậy sao anh biết hát bài của anh ấy?”
“Tùy tiện hát thôi, cô không thích sao?”
Đúng lúc này, Lâm Trạch đi đến cửa phòng: “Ồ, cậu đúng là gọi con bé dậy được kìa.”
Cố Duật Ninh ló đầu từ phòng để quần áo: “Gọi tôi là anh đi.”
Lâm Trạch:.....
Không phải cậu là người máy sao! Chuyện này mà cũng nhớ rõ?
Cố Bình Sinh cũng mò tới, hỏi: “Anh của em....làm sao vậy?”
Lâm Trạch đau đầu nhức óc: “Tự cậu xem đi.”
Cố Duật Ninh tìm cho Nại Nại một chiếc váy trắng viền lá sen liền thân: “Tiểu Nại, mặc cái này được không?”
“Được.”
Cố Duật Ninh đóng cánh cửa tủ quần áo lại, lại thuận tay lấy bra trong tủ nội y: “Mặc màu hồng phấn này được không? Tôi cảm thấy đẹp.”
Nại Nại:.....
Cô cầm lấy áo bra, đẩy Cố Duật Ninh ra ngoài: “Cái này không cần anh chọn giúp tôi!”
Cố Duật Ninh: “Tôi chỉ là người máy, cô không cần thẹn thùng.”
Nại Nại “phanh” một tiếng đóng cửa lại: “Vậy thì anh làm chuyện người máy nên làm đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook