Chiều Chuộng Em Cả Đời
Chương 33: Trợ lý

Lâm Tuyết Nhu thở phì phò đi vào văn phòng, Thư Ninh đang bàn giao công việc với cấp dưới, thấy cô ta bước vào liền phất phất tay cho nhân viên đi ra.

“Mẹ, mẹ nhìn nó kìa, đóng băng 1 năm, không chỉ không chịu thành thật mà ngược lại càng phát triển hơn.” Lâm Tuyết Nhu nũng nịu: “Hiện tại fans trên weibo của nó đã vượt qua con rồi! Đó còn là acc phụ nữa!”

Thư Ninh nói: “Bây giờ mới đi được bao xa, không phải chỉ là quán quân của một cuộc thi nhỏ sao? Con thiếu kiên nhẫn như này thì tương lai có thể làm chuyện lớn gì!”

Lâm Tuyết Nhu ngồi trên sô pha, bẹp miệng giận dỗi.

Thư Ninh lại đau lòng dáng vẻ này của con gái, đi tới sờ đầu cô ta, an ủi: “Con đó, chính là quá đơn thuần, đừng nhìn nó hiền lành vô hại mà lầm, tâm tư của nó thâm trầm lắm đấy, con cũng chịu động não chút đi, con gái ngốc của mẹ.”

Lâm Tuyết Nhu bực mình nói: “Dù sao tuyệt đối không thể để tiếp tục như vậy, nếu để cho tiếp tục luyện, sớm muộn có một ngày, nó....”

Sớm muộn sẽ có ngày, Lâm Nại Nại vượt qua mình.

Đây mới là mục đích Lâm Tuyết Nhu đến tìm Thư Ninh, tuyệt đối không thể để Lâm Nại Nại chuyên tâm tập luyện nữa.

Một năm này Lâm Tuyết Nhu nhận không ít không cáo, không ngừng tham gia gameshow, quay quảng cáo, diễn phim....Đã bao lâu rồi cô ta không có chân chính tập nhảy, lại đã bao lâu cô ta không đến lớp học?

Lần này thi đấu thất bại đã đánh một đòn cảnh cáo cho Lâm Tuyết Nhu. Trong khi cô ta đang bận rộn tối ngày với những gameshow, phim ảnh thì cái người mà cô ta tự cho là bị đóng băng, không bao giờ có ngày xuất hiện –Lâm Nại Nại đang yên lặng mà đề cao thực lực, hơn nữa trưởng thành với tốc độ kinh người.......

“Dù sao cũng không thể để nó nhàn rỗi nữa.” Lâm Tuyết Nhu nói với mẹ: ”Nhất định phải tìm việc cho nó làm!”

Thực ra không cần Lâm Tuyết Nhu nói, Thư Ninh đã ý thức được vấn đề này. Đúng thế, trước kia nói đóng băng nó nhưng thật ra lại tiện nghi cho nó.

Nếu đã không an phận như vậy, muốn nổi tiếng ư? Như mày mong muốn.

*

Sau đầu xuân, Thư Ninh gọi điện thoại cho Nại Nại, nói cô chuẩn bị, sắp xếp việc học cho tốt, sắp an bài thông báo cho cô.

Thái độ Thư Ninh rất tốt, thế cho nên khiến Nại Nại sinh ra một loại ảo giác, cho rằng mẹ đã hồi tâm chuyển ý, muốn đối xử bình đẳng giữa cô và Lâm Tuyết Nhu.

Nhưng chung quy ảo giác chỉ là bọt biển hư ảo, cô quá rõ tính tình của Thư Ninh, không thích chính là không thích, vô luận cô trở nên ưu tú cỡ nào thì ba mẹ đều không thích cô.

Bỗng nhiên Thư Ninh thay đổi thái độ thường ngày, nói an bài thông cáo cho cô, tất nhiên sẽ không phải thông cáo tốt gì.

Sự tình ngày càng nhiều, nhu cầu cấp trợ lý cho Nại Nại để giúp cô xử lý các công việc trong tầm tay càng lớn, cô gọi điện thoại cho Thư Ninh, yêu cầu bà ta phái một trợ lý đến cho mình.

Không phải lấy thân phận con gái, mà là lấy thân phận nghệ sĩ hợp tác để đàm phán với bà.

Thời gian 1 năm này, Nại Nại đã cực kỳ cẩn thận nghiên cứu hợp đồng, tuy hợp đồng có chỗ không hợp lý nhưng cũng viết rất rõ ràng: Studio có nghĩa vụ cung cấp, ủng hộ và trợ giúp đối với công việc của nghệ sĩ.

Nại Nại cần phải tận hết khả năng để tranh thủ quyền lợi, ngoại trừ bản thân cô, không ai giúp được cô cả.

Thư Ninh dựa theo quy định của hợp đồng, phái một trợ lý đến cho cô, tên là Nhiễm Minh Nguyệt, đã hơn 30 tuổi, là “lão nhân” làm việc trong công ty mấy năm.

Vị trợ lý Nhiễm Minh Nguyệt này tình tình còn kênh kiệu hơn minh tinh, luôn hờ hững với những phân phó của Nại Nại.

Đối với người mà Thư Ninh phái đến, tất nhiên Nại Nại chẳng ôm hy vọng gì, nhưng có đói khi cô ta quá đáng, Nại Nại cũng sẽ nói vài câu.

Tình tình của Nhiễm Minh Nguyệt lớn thật sự, âm dương quái khí oán giận với các đồng nghiệp khác: “Chọn cái gì, một người mới như nó được công ty cấp cho trợ lý là đã không tồi rồi, cho rằng mình lớn lên giống tiểu thư Tuyết Nhu thì thật sự là cô ấy sao, địa vị kém quá xa.”

Những lời này, thường thường truyền đến tai Nại Nại.

Xem ra người này thật sự không thể dùng, giữ lại bên người khẳng định là tai họa ngầm.

Nại Nại quyết định tìm trợ lý cho mình, không cần bằng cấp quá cao, chỉ cần nghe lời, biết làm việc, thành thật là được.

Đầu tiên, cô lên trang web phát một thông báo tuyển dụng, không đến hai ngày mà đã có khá nhiều người gọi điện thoại tới hỏi thăm, nhưng đều không hài lòng với số tiền lương mà Nại Nại đưa ra.

Trước mặt Nại Nại thật sự không có tiền, bộ phim điện ảnh cô tham gia vì có hợp đồng trói buộc nên thù lao đóng phim chảy hết vào túi của studio Tinh Tuyết rồi.

Dựa theo hợp đồng đã ký, cô cũng có thể nhận được 3 phần tiền, nhưng sau đó lại là 1 năm không có công việc.

Bởi vậy, hiện tại cô cũng được xem như 1 nghèo 2 trắng tay.

Thư Ninh muốn bức cô tự chủ động từ bỏ.

Trước mặt, mỗi bước đi của cô rất gian nan, dù như thế nào thì cô tin rằng vượt qua khoảng thời gian khó khăn này, hết thảy sẽ tốt lên.

Thông báo tuyển trợ lý đăng lên, không người hỏi thăm.

Thật ra không phải cô không nghĩ tới dùng weibo để tuyển trợ lý, khẳng định có không ít fans nguyện ý nhận lời. Nhưng kể từ đó, chuyện phiền toái sẽ càng nhiều thêm.

Fans nhận lời mời, không nói được cũng không mắng nổi, người ta thích cô nên mới đến làm trợ lý cho cô, nhưng nếu không có quan hệ lợi ích thì rất khó lâu dài ổn định.

Hai ngày sau, Nại Nại nhận được một mail xin việc, mang theo sơ yếu lí lịch của người muốn cầu chức.

Người này tên là Dương Gia Văn, nam 28 tuổi, là người địa phương Bắc Thành.

Nại Nại nhanh chóng xem thông tin của hắn, bỗng nhiên, giây phút cô nhìn thấy bằng cấp của hắn, con trỏ chuột dừng lại, thạc sĩ công trình nghiên cứu virus máy tính...

Nại Nại ngổn ngang trong gió, tại sao có thể chiêu mộ nhân tài trâu bò này đến!

Hay là gửi nhầm sơ yếu lý lịch sơ lược đến chỗ cô?

Chắc chắn là thế!

Nại Nại tin tưởng khẳng định cái người tên Dương Gia Văn gửi nhầm sơ yếu lý lịch cho nên cũng không để ý đến đơn xin làm việc này nữa. Không ngờ hai ngày sau, khi Nại Nại vừa hết tiết thì nhận được một cuộc gọi từ dãy số xa lạ.

“Xin chào, cho hỏi ai đấy ạ?”

“Là Lâm tiểu thư sao? Tôi thấy thông báo tuyển trợ lý của cô.”

Giọng nói của đối phương cực kỳ dễ nghe, trầm thấp nam tính, chính là kiểu nghe mà lỗ tai muốn mang thai luôn.

“Là tôi, anh muốn xin làm trợ lý sao?”

“Đún vậy, hai ngày trước tôi đã gửi sơ yếu lý lịch cho Lâm tiểu thư rồi nhưng mãi vẫn chưa nhận được hồi âm, không biết Lâm tiểu thư có nhận được sơ yếu lí lịch của tôi chưa?”

Đúng là mấy ngày nay Nại Nại nhận được mấy cái sơ yếu lý lịch, nhưng cô nhớ mình đã trả lời hết rồi nha.

“Xin hỏi anh tên là gì?”

“Dương Gia Văn.”

Nại Nại nghẹn họng, di động suýt rớt, cái tên này cô ấn tượng khắc sâu, đây chẳng phải anh chàng có bằng cấp lấp lánh kia sao.

“Lâm tiểu thư, cô thấy sơ yếu lý lịch của tôi có vừa lòng không?”

Vừa lòng chứ, quả thực hài lòng đến không thể hài lòng hơn!

Chính là.....thật sự không phải gửi sai địa chỉ (mail) sao?

Anh trai giọng trầm ấm tiếp tục hỏi: “Nếu có thể, không biết tôi được phép gặp cô một lần để phỏng vấn không?”

“Không phải....với bằng cấp này của anh hoàn toàn có thể đến rất nhiều công ty lớn, mưu cầu cơ hội phát triển tốt hơn nữa, anh.....anh xác định muốn làm trợ lý cho tôi?”

Này cũng đại tài tiểu dụng quá rồi!

Dương Gia Văn nói: “Tôi chắc chắn, cho nên mới gửi sơ yếu lý lịch cho cô, hy vọng cô có thể cho tôi cơ hội phỏng vấn 1 lần, tôi sẽ khiến cô vừa lòng.”

Ngữ khí chân thành của hắn khiến Nại Nại không cách nào cự tuyệt, đành nửa tin nửa ngờ hẹn hắn gặp nhau ở tiệm cà phê ngoài cổng trường.

Sau khi nhìn thấy người thật, Nại Nại hoàn toàn tin anh trai nhỏ có giọng nói dễ nghe thì diện mạo tuyệt đối không kém.

Dương Gia Văn mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trông có vẻ giống tinh anh xã hội, gương mặt anh tuấn, dẫu muốn ra mắt cũng dư dả.

Dương Gia Văn ngồi đối diện Nại Nại, cực kỳ chuyện nghiệp mà bắt tay với cô, sau đó tự giới thiệu.

Không chỉ có bằng cấp sáng lấp lánh mà trải nghiệm công việc cũng tương đối phong phú, mấy năm trước làm công việc nghiên cứu phát minh phần mềm virus, hai năm trước mới về nước, từng làm vệ sĩ, từng làm người đại diện kiêm chức mua hộ, còn từng làm.....đầu bếp.

Khóe miệng Nại Nại giật giật: “Dương tiên sinh, ngài đây có thể đi ngang trong ngành sản xuất rồi đấy!”

Có vẻ Dương Gia Văn không thích cười, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tôi có hứng thú với nhiều lĩnh vực, thuận tiện nhắc tới, tôi từng là học ké danh trù quốc tế Phó Lăng Nam, nấu cơm rất ngon, đây cũng coi như ưu thế xin việc của tôi."

Nấu cơm ngon?

Đối với người sẽ không nấu cơm như Nại Nại mà nói, có thể tìm được 1 trợ lý biết nấu cơm, đương nhiên là siêu cấp tuyệt vời~

Nại Nại có chút kích động, hỏi hắn: “Cho nên anh tới nhận lời mời làm trợ lý cho tôi...cũng là hứng thú cho phép?”

“Đương nhiên không phải, tôi cần một công việc có thể nuôi gia đình.”

“Nhưng mà....ngài hoàn toàn có thể tìm được một công việc càng tốt hơn.”

Dương Gia Văn mặt không cảm xúc mà đưa ra một lý do khiến Nại Nại không thể phản bác: “Tôi từng ngồi tù, rất khó tìm được việc.”

Nại Nại:?????

Mười dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện.

Người ưu tú như này, tiểu soái ca như này, thế mà từng ngồi tù?

“Đúng theo lời tôi nói, tôi từng ở nước ngoài làm công việc nghiên cứu phát minh phần mềm virus, sau đó, bị truy bắt.”

Nại Nại nghe hiểu, trước kia hắn là...hacker.

“Nhưng anh có nói sau khi về nước đã làm vệ sĩ, đây là có chuyện gì?”

“Ừ, ông chủ trước kia đối với tôi...ân trọng như núi, là hắn nộp tiền bảo lãnh cứu tôi ra, cho tôi 1 công việc.”

“Vậy tại sao không tiếp tục làm?”

“Ông chủ lại cho tôi một lý do không thể chối từ, sau khi tôi rời khỏi công ty rất khó tìm được một công việc khác.” Dương Gia Văn trả lời đúng sự thật.

Nại Nại gật đầu, cuối cùng cũng hiểu vì sao với bằng cấp cao như này, trải nghiệm công việc phong phú như vậy, có nhiều kỹ năng đến thế mà lại chỉ có thể tới hưởng ứng lệnh triệu tập làm trợ lý nhỏ cho cô. Bởi vì lịch sử đen tối từng ngồi tù nên dù bất cứ công ty nào thuê hắn cũng đều phải suy xét kỹ càng.

Nại Nại thấy dáng vẻ ít cười của hắn, lúc không nói câu gì có hơi hung dữ, nhưng không giống người xấu.

Dương Gia Văn thành khẩn nói với Nại Nại: “Nếu Lâm tiểu thư cảm thấy tôi chỉ nói thì có thể thử việc một thời gian xem sao.”

“Nhưng mà....” Nại Nại vẫn hơi do dự.

Dương Gia Văn hình như nhìn ra Nại Nại do dự vì cái gì, hắn lập tức nói: “Lâm tiểu thư, tôi có thể bảo đảm, chuyện làm sai, tôi sẽ không lặp lại lần thứ hai.”

“Ách, cái này thì tôi tin anh.” Dù sao thì người ta cũng hoàn toàn có thể giấu giếm quá khứ của mình với cô, nhưng hắn không làm vậy.

Dương Gia Văn thấy Nại Nại còn do dự, tiếp tục bán thảm: “Nhà tôi có một em gái ốm yếu cần chăm sóc, tiền thuốc men tăng cao, cho nên rất cần có công việc này.”

Nghe được lời này, Nại Nại lập tức mềm lòng: “Em gái anh bị bệnh sao?”

“Ừ.”

“Rất nghiêm trọng?”

“Rất nghiêm trọng.”

Thấy hắn không nhiều lời, Nại nại cũng không hỏi nữa, dù sao cũng là chuyện riêng tư của người ta.

“Chính là bên tôi tạm thời mỗi tháng chỉ có thể trả cho anh 2 ngàn tiền lương, thật sự rất ít.”

Nghe được lời này, Dương Gia Văn có chút trầm mặc.

Đúng thế, những người liên hệ muốn làm trợ lý lúc trước đều ngại tiền lương quá ít.

Nại Nại nhìn vẻ mặt của Dương Gia Văn, trong lòng hiểu ra.

Nhưng cô vẫn hơi không cam lòng, nói: “Tuy hiện tại lương ít, nhưng anh yên tâm, chỉ cần tôi kiếm được tiền nhất định sẽ tăng lương cho anh để anh đi khám bệnh cho em gái, anh đi theo tôi làm việc thật tốt, chỉ cần tôi có một miếng cơm, tôi nhất định....nhất định sẽ che chở cho anh!”

Dương Gia Văn có chút...kinh ngạc.

Hắn đến truyền thông Phong Ngu, chính là lấy cấp bậc đặc biệt, giúp Cố Duật Ninh làm không ít chuyện, hắc bạch đều có....

Cố Duật Ninh sai phái hắn đến làm trợ lý cho cô gái nhỏ này, tất nhiên trong lòng hắn không quá tình nguyện.

Nhưng chính theo như lời hắn nói, Cố Duật Ninh với hắn, ân nặng như núi, cứu vớt hắn từ nhà tù, chữa bệnh cho em gái hắn, còn cho hắn thân phận địa vị....

Dẫu tam gia có bảo hắn đi chết thì hắn sẽ không chút do dự mà làm theo, thế nên chút ủy khuất này không tính là gì cả.

Nhưng nghe Nại Nại nói câu này, thấy ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết của cô....

Bỗng nhiên Dương Gia Văn không cảm thấy uất ức nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương