Chiết Yêu
-
Chương 55: Kỳ-Phúc điện (I)
Lưu Quang nói Hoành Khuynh Túc Mệnh ở trong phòng nghỉ ngơi là thật, bởi vì nàng đã rời phủ cả đêm để gặp Phượng Thành và Diễm Trì.
Khi đó là đêm khuya, phải tránh thị vệ canh gác và phu canh ở trên đường, Túc Mệnh dựa theo trí nhớ đi đến nơi được ghi trong tờ giấy. Tuy rằng không biết hai người Diễm Trì ở đâu nhưng đây sẽ là nơi bọn họ gặp mặt. Túc Mệnh dựa theo ánh trăng mà xem xét trên đường, rất dễ phát hiện các mũi tên ký hiệu mà bọn họ để lại. Đi theo ký hiệu, Túc Mệnh đi tới trước một khách điếm, nàng gõ cửa, hỏi người, chưởng quầy liền mang nàng tới phòng Phượng Thành.
Phượng Thành nghe tiếng khoác áo vào, thấy người tới là một nữ tử trẻ liền để nàng đi vào, lại gõ vách cho Diễm Trì ở phòng kế bên tỉnh lại và sau đó là cho chưởng quầy một ít bạc.
Diễm Trì buồn ngủ mắt nhập nhèm tiến vào, đóng cửa, rồi mới chào hỏi. Phượng Thành chong đèn, trong phòng sáng lên.
Phượng Thành hỏi: "Ngài đi ra như thế nào đây?"
"Lưu Quang sẽ lo chuyện thỏa đáng." Túc Mệnh nói. "Tùy thời đều có thể."
"Mấy hôm nay tụi em luôn theo dõi cổng thành, thật sự nghiêm ngặt lắm. Ngoài thành cũng có quan binh tuần tra như sẽ có chuyện phát sinh vậy." Diễm Trì cau mày nói. "Lúc này không thể lơ là như ngày đại hôn đâu, tiểu thư, hai người rốt cục tính làm sao?"
Túc Mệnh mỉm cười, đem chuyện Lưu Quang đi gặp hoàng hậu nói.
Diễm Trì nghe xong trợn mắt há hốc mồm, chậc chậc thở dài: "Không ngờ Lưu Quang cũng có thể làm được như vậy."
"Nàng vốn chịu khổ mà, " Túc Mệnh nói, "sẽ biết người dưới sống thế nào."
"Hoàng hậu nhất định không nghĩ sẽ có người tình nguyện buông tha cho vị trí thái tử phi. Giao dịch này, Lưu Quang không có gì tổn thất cả." Phượng Thành hơi trầm ngâm. "Có thể định trụ được thái tử hay không, cũng chỉ nhờ hoàng hậu ra mặt."
"Thái tử Thái Bình Thịnh Thế, còn trẻ thì phong hoa tuyết nguyệt, khi râu dài tóc trắng mới tiếp nhận ngôi vị... mm, thật là dễ dàng. Ông ta không có sự quyết đoán đâu." Diễm Trì tự tin nói.
"Ta lo lắng hoàng thượng chúng ta hơn." Phượng Thành nói.
"Tụi em đã thấy bọn họ vào thành rồi." Diễm Trì liên tục gật đầu nói. "Tiểu thư, bên đó thế nào hở?"
"Giống như chúng ta nghĩ thôi, " Túc Mệnh cong khóe môi, không tiếng động mà cười. "Nhân sinh thật sự không tịch mịch."
Phượng Thành đưa tay xoa trán, Diễm Trì thì bất bình.
"Hai em tiếp tục chú ý động tĩnh ở cổng thành. Mặt khác, có đem bồ câu theo không?" Túc Mệnh hỏi.
"Có bốn con ạ." Diễm Trì gật đầu.
"Cho một con bay đến Tang Tử, nói với nàng cần phải chữa khỏi cho Tê Đồng; một con khác đi Vân Điếu Bàn, bảo Đào Khê Bảo Kiều đến Ngạn Đô đợi." Túc Mệnh dứt lời liền đứng dậy, "Ta đi đây."
"Tụi em thì sao?" Phượng Thành hỏi.
"Ngày sứ đoàn trở về, hai em hẳn là đã lên đường." Túc Mệnh nói. "Nếu tìm được Lưu Quang bị đưa ra khỏi thành thì hộ tống nàng ra khỏi Hoành Quốc ngay lập tức, rồi chúng ta sẽ hội hợp sau."
Túc Mệnh trở lại Tây viện. Hôm sau, nàng thức dậy, Lưu Quang đã bị Hoành Khuynh đến đón tiến cung. Túc Mệnh biết tin ấy rồi vẫn như ngày thường đến linh đường dâng hương, sau đó chờ Lưu Quang về. Chỉ là tin mà nàng đợi được là thái tử truyền tin, nói là tối hôm nay muốn mời nàng đến Kỳ-Phúc điện hành pháp. Có chuyện gì rồi? Túc Mệnh ngẩn ra. Mặc dù nàng hy vọng càng nhanh càng tốt nhưng cũng không ngờ sẽ là hôm nay. Và cả Lưu Quang hôm nay cũng không hề hồi phủ mà trực tiếp ở trong cung chờ đến tối hành pháp. Lưu Quang đã xảy ra chuyện? Ý nghĩ này chợt lóe trong đầu Túc Mệnh. Mặc kệ, sáng hay tối đều tốt cả! Túc Mệnh nghĩ vậy liền bằng lòng, bắt tay vào chuẩn bị dụng cụ, sau đó chờ kiệu hoàng cung tới đón.
Mà bên kia, Lưu Quang đã đến Trạch-Quảng cung của hoàng hậu.
Ngồi trong nhuyễn kiệu đến Trạch-Quảng cung, Lưu Quang vẫn là kinh hồn chưa định. Nàng không ngờ Hoành Khuynh sẽ muốn nàng thật. May mà hắn không có tiếp tục. Song nàng cũng không thể quên ánh mắt cuối cùng mà Hoành Khuynh nhìn mình: là thất vọng, là thương tâm, hay là xấu hổ; hay giận dữ? Mặc kệ là gì, cuối cùng Hoành Khuynh cũng ép nó xuống, và sau đó là nói cho nàng nàng có thể đến Trạch-Quảng cung.
Dần dần thu thập kinh chấn còn sót lại của mình ở trên đường, Lưu Quang bị mời vào Trạch-Quảng cung.
"Ngươi tới rồi?"
Hoàng hậu thân thiết nhìn Lưu Quang, điều này làm cho Lưu Quang hơi nắm chắc.
"Nhi thần... thỉnh an mẫu hậu..." Lưu Quang dập đầu nói.
"Ừ, " Hoàng hậu từ tốn gật đầu. "Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng coi như là mẹ chồng và nàng dâu."
Những lời này giống như là thuốc an thần, Lưu Quang tức khắc trào lệ, nức nở nói: "Lưu Quang... tạ ơn-tạ ơn nương nương thành toàn."
"Ta không phải thành toàn cho ngươi, " Hoàng hậu lắc đầu nói. "Là ngươi thành toàn cho thái tử."
Lưu Quang chỉ thấp giọng nức nở.
"Ta bảo thái tử mang ngươi tiến cung, thái tử lại năn nỉ nói phải mang ngươi quay về Đông Cung nhìn xem trước, ta đã theo ý nó, " Hoàng hậu ôn nhu nhìn Lưu Quang. "Ngươi vốn không còn nhiều thời gian nữa, cái này, uhm ta sẽ thành toàn cho ngươi."
"Đa tạ nương nương ạ." Lưu Quang chỉ phải dập đầu nói.
"Nhưng mà..." Hoàng hậu nói, "ta thấy thái tử đối với ngươi tình thâm ý nặng, e là vô luận ta giúp ngươi như thế nào, có lẽ nó không thể quên ngươi đâu. Rồi sau này điều đó lại trở thành cái dằm trong tim, vậy, như thế nào cho phải đây?"
"Nương nương..." Lưu Quang ngẩng đầu lên, nói, "nhiều ngày nay thái tử chuẩn bị hành pháp cầu phúc cho ta, là Tri Ngọc đại sư từ Ngạn Quốc tự mình chủ trì, Lưu Quangnghĩ... đó là cơ hội duy nhất."
"Cơ hội duy nhất?" Hoàng hậu nói. "Ý của ngươi là..."
"Lưu Quangthật sự không muốn thối rữa mà chết trước mặt chàng. Nhưng mà chết ở nơi khác thì chàng lại không tin tưởng, " Lưu Quang thả chậm ngữ tốc, lấy vẻ mặt quyết tuyệt nói: "Chỉ có chết ở trước mặt chàng, chàng mới chết tâm."
Hoàng hậu sửng sốt.
"Vâng ạ, một ly rượu độc, sẽ không đổ máu. Mà có chết đi cũng còn thể diện." Lưu Quang nói. "Lưu Quang... không muốn sống nữa."
"Được." Hoàng hậu nhắm mắt. Chết trong cung, rồi tìm sơn dương thế tội rất dễ. Và ở trong cung, vốn là bà cũng đã chuẩn bị sẵn, trái lại vừa lúc có thể dùng. Mà nàng này... Đáng tiếc, ở trong cung: quá đẹp là không được; quá ngây thơ cũng không được; quá thâm sâu cũng không được; và quá cương liệt... càng không được!
"Lưu Quang hoàn toàn tin tưởng nương nương sẽ làm được thiên y vô phùng, và đây là bí mật của chúng ta, phải không ạ?" Lưu Quang thấp giọng hỏi.
"Yên tâm đi, ngươi..." Hoàng hậu chần chờ một chút hỏi, "Còn có gì muốn nói sao?"
"Kiếp này bởi vì để lấy lại dung mạo Lưu Quang mới được ra bên ngoài. Sống bao nhiêu năm qua, Lưu Quangchưa từng bước ra khỏi Hoành Kinh." Lưu Quang run run nói. "Khi Lưu Quang chết, Lưu Quang chỉ nguyện thân táng sơn dã, đồng tức cùng thiên địa ạ."
"Không được. Rất ủy khuất cho ngươi." Hoàng hậu không đồng ý nói.
"Nương nương, " Lưu Quang phủ phục, "nguyện vọng Lưu Quang khi còn tại thế đã được thực hiện. Thì chết đi, cũng chỉ có mỗi chuyện này."
Hoàng hậu trầm mặc, nhìn Lưu Quang chậm rãi nói: "Ngươi không muốn ở lại hoàng cung, đúng không?"
Lưu Quang giật mình, ảm đạm nói: "Từ khi sinh ra, Lưu Quangđều bị nhốt tại Yến phủ. Chẳng lẽ khi chết đi tam hồn lục phách còn muốn vây khốn ở trong cung?" Không đợi hoàng hậu nói, Lưu Quang lại nói, "Hơn nữa, mạng Lưu Quang, đã do hoàng hậu định đoạt rồi."
Hoàng hậu ngẫm lại. Và lời này đã đánh mất ý tưởng vừa rồi đột nhiên dâng lên trong đầu bà: "Người chết cũng không thể sống lại, ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?"
Lưu Quang quỳ sấp xuống nói: "Lưu Quang... sống không bằng chết."
"Vậy được rồi." Hoàng hậu gật đầu, "Cứ định như vậy đi."
Lưu Quang thở phào một hơi trong lòng và ngoài mặt nói lời cảm tạ.
Lúc này, hoàng hậu gọi to, cho người ở ngoài dâng thức ăn vào. Đi theo vào còn có người của Đông Cung, nói là thái tử đã quyết định ngay tại đêm nay cử hành cầu phúc, cho nên thái tử phi sẽ không xuất cung, ở bên cạnh hoàng hậu và chờ người tới đón.
Hoàng hậu thấy sắc mặt Lưu Quang trắng bệch, nói: "Ta bảo thái tử đổi ngày, thư thư cho chúng ta một lúc, được chứ?"
"Không cần đâu ạ." Lưu Quang lắc đầu, lại tâm loạn như ma. Vì sao thái tử nóng lòng như vậy? Mật thư hắn nhận được và thái độ của mình có quan hệ sao?
"Như vậy cũng thế thôi, " Lưu Quang chậm rãi lau nước mắt, "Muốn mau, nhưng không nghĩ sẽ nhanh như vậy... mà, vậy đi cho xong..."
"Ôi!" Hoàng hậu thở dài. "Vậy ngươi đến Đông Cung bồi thái tử đi."
"Không sao đâu ạ." Lưu Quang tiếp tục lắc đầu, "Lưu Quang sợ sẽ bại lộ, để thái tử nhìn ra mất."
"Thôi quên đi, " Hoàng hậu nói. "Ngươi ở đây chờ cũng được."
"Tạ nương nương." Lưu Quang hành lễ nói.
Hoàng hậu lấy cái túi gấm ở trên người, nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Đây là tóc máu của thái tử lúc mới sinh, ta vẫn xem như bảo bối mà mang theo trên người. Trong hoàng cung này, làm hoàng hậu đã khó, làm mẫu thân thái tử lại càng khó. Nếu không khiến nó như nguyện... mỗi lần thái tử không hợp ý với ta ta đều nhìn nó, nhìn rồi thì cái gì tức giận cũng tiêu tan hết, " Hoàng hậu đem túi gấm đưa cho Lưu Quang, "Ta tặng cho ngươi, xem như làm bạn với ngươi trên đường đến hoàng tuyền, để khỏi tịch mịch."
"Nương nương, " Lưu Quang tiếp nhận túi gấm, "Lưu Quang thật sự thẹn với nương nương. Chẳng những không thể giải sầu cho nương nương, ngược lại chỉ biết thiêm ưu phiền..."
"Ta chỉ hận thái tử vô phúc, " Hoàng hậu nửa thực nửa giả nói, "không thể cùng ngươi làm bạn đến già."
"Lưu Quang có thể gặp được thái tử, lại được nương nương đối xử như thế, " Lưu Quang cũng nửa thẹn nửa đắng nói. "Mặc dù sống không lâu, nhưng đã rất mãn nguyện!"
"Ừ." Hoàng hậu gật đầu, xem như chấp nhận lời của Lưu Quang. "Ngươi yên tâm đi."
Trong khoảng đợi người Đông Cung đến đón, Lưu Quang vẫn ở Trạch-Quảng cung. Và hoàng hậu không có ở cạnh nàng xuyên suốt lúc này vì bà phải chuẩn bịcho buổi tối.
Trong cung dĩ nhiên không chỉ có mỗi con của bà, tuy rằng thái bình thịnh thế có thể nói là phụ từ tử hiếu, nhưng thái tử ở thời điểm nào, triều đại nào cũng đều có huyết tinh. Và hoàng cung này cũng không ngoại lệ. May là bà có chuẩn bị và có sách lược, chỉ cần an bài là thành. Bà còn tưởng rằng Lưu Quang sẽ thay đổi chủ ý, dù sao cái vị trí ấy rất có giá trị và không có ai chịu từ bỏ. Nhưng, người trên đời này cả trăm dạng kiều mỵ; trăm dạng nhu tình, một người như Lưu Quang chính là người bà chưa từng gặp qua mà thôi.
Ánh nắng vàng dần lùi. Ánh nắng chiều đỏ lựng đầy trời; chim chóc mỏi mệt bay về núi. Và tối nay, mặc dù không có gió nhưng sẽ lạnh vô cùng.
Khi đó là đêm khuya, phải tránh thị vệ canh gác và phu canh ở trên đường, Túc Mệnh dựa theo trí nhớ đi đến nơi được ghi trong tờ giấy. Tuy rằng không biết hai người Diễm Trì ở đâu nhưng đây sẽ là nơi bọn họ gặp mặt. Túc Mệnh dựa theo ánh trăng mà xem xét trên đường, rất dễ phát hiện các mũi tên ký hiệu mà bọn họ để lại. Đi theo ký hiệu, Túc Mệnh đi tới trước một khách điếm, nàng gõ cửa, hỏi người, chưởng quầy liền mang nàng tới phòng Phượng Thành.
Phượng Thành nghe tiếng khoác áo vào, thấy người tới là một nữ tử trẻ liền để nàng đi vào, lại gõ vách cho Diễm Trì ở phòng kế bên tỉnh lại và sau đó là cho chưởng quầy một ít bạc.
Diễm Trì buồn ngủ mắt nhập nhèm tiến vào, đóng cửa, rồi mới chào hỏi. Phượng Thành chong đèn, trong phòng sáng lên.
Phượng Thành hỏi: "Ngài đi ra như thế nào đây?"
"Lưu Quang sẽ lo chuyện thỏa đáng." Túc Mệnh nói. "Tùy thời đều có thể."
"Mấy hôm nay tụi em luôn theo dõi cổng thành, thật sự nghiêm ngặt lắm. Ngoài thành cũng có quan binh tuần tra như sẽ có chuyện phát sinh vậy." Diễm Trì cau mày nói. "Lúc này không thể lơ là như ngày đại hôn đâu, tiểu thư, hai người rốt cục tính làm sao?"
Túc Mệnh mỉm cười, đem chuyện Lưu Quang đi gặp hoàng hậu nói.
Diễm Trì nghe xong trợn mắt há hốc mồm, chậc chậc thở dài: "Không ngờ Lưu Quang cũng có thể làm được như vậy."
"Nàng vốn chịu khổ mà, " Túc Mệnh nói, "sẽ biết người dưới sống thế nào."
"Hoàng hậu nhất định không nghĩ sẽ có người tình nguyện buông tha cho vị trí thái tử phi. Giao dịch này, Lưu Quang không có gì tổn thất cả." Phượng Thành hơi trầm ngâm. "Có thể định trụ được thái tử hay không, cũng chỉ nhờ hoàng hậu ra mặt."
"Thái tử Thái Bình Thịnh Thế, còn trẻ thì phong hoa tuyết nguyệt, khi râu dài tóc trắng mới tiếp nhận ngôi vị... mm, thật là dễ dàng. Ông ta không có sự quyết đoán đâu." Diễm Trì tự tin nói.
"Ta lo lắng hoàng thượng chúng ta hơn." Phượng Thành nói.
"Tụi em đã thấy bọn họ vào thành rồi." Diễm Trì liên tục gật đầu nói. "Tiểu thư, bên đó thế nào hở?"
"Giống như chúng ta nghĩ thôi, " Túc Mệnh cong khóe môi, không tiếng động mà cười. "Nhân sinh thật sự không tịch mịch."
Phượng Thành đưa tay xoa trán, Diễm Trì thì bất bình.
"Hai em tiếp tục chú ý động tĩnh ở cổng thành. Mặt khác, có đem bồ câu theo không?" Túc Mệnh hỏi.
"Có bốn con ạ." Diễm Trì gật đầu.
"Cho một con bay đến Tang Tử, nói với nàng cần phải chữa khỏi cho Tê Đồng; một con khác đi Vân Điếu Bàn, bảo Đào Khê Bảo Kiều đến Ngạn Đô đợi." Túc Mệnh dứt lời liền đứng dậy, "Ta đi đây."
"Tụi em thì sao?" Phượng Thành hỏi.
"Ngày sứ đoàn trở về, hai em hẳn là đã lên đường." Túc Mệnh nói. "Nếu tìm được Lưu Quang bị đưa ra khỏi thành thì hộ tống nàng ra khỏi Hoành Quốc ngay lập tức, rồi chúng ta sẽ hội hợp sau."
Túc Mệnh trở lại Tây viện. Hôm sau, nàng thức dậy, Lưu Quang đã bị Hoành Khuynh đến đón tiến cung. Túc Mệnh biết tin ấy rồi vẫn như ngày thường đến linh đường dâng hương, sau đó chờ Lưu Quang về. Chỉ là tin mà nàng đợi được là thái tử truyền tin, nói là tối hôm nay muốn mời nàng đến Kỳ-Phúc điện hành pháp. Có chuyện gì rồi? Túc Mệnh ngẩn ra. Mặc dù nàng hy vọng càng nhanh càng tốt nhưng cũng không ngờ sẽ là hôm nay. Và cả Lưu Quang hôm nay cũng không hề hồi phủ mà trực tiếp ở trong cung chờ đến tối hành pháp. Lưu Quang đã xảy ra chuyện? Ý nghĩ này chợt lóe trong đầu Túc Mệnh. Mặc kệ, sáng hay tối đều tốt cả! Túc Mệnh nghĩ vậy liền bằng lòng, bắt tay vào chuẩn bị dụng cụ, sau đó chờ kiệu hoàng cung tới đón.
Mà bên kia, Lưu Quang đã đến Trạch-Quảng cung của hoàng hậu.
Ngồi trong nhuyễn kiệu đến Trạch-Quảng cung, Lưu Quang vẫn là kinh hồn chưa định. Nàng không ngờ Hoành Khuynh sẽ muốn nàng thật. May mà hắn không có tiếp tục. Song nàng cũng không thể quên ánh mắt cuối cùng mà Hoành Khuynh nhìn mình: là thất vọng, là thương tâm, hay là xấu hổ; hay giận dữ? Mặc kệ là gì, cuối cùng Hoành Khuynh cũng ép nó xuống, và sau đó là nói cho nàng nàng có thể đến Trạch-Quảng cung.
Dần dần thu thập kinh chấn còn sót lại của mình ở trên đường, Lưu Quang bị mời vào Trạch-Quảng cung.
"Ngươi tới rồi?"
Hoàng hậu thân thiết nhìn Lưu Quang, điều này làm cho Lưu Quang hơi nắm chắc.
"Nhi thần... thỉnh an mẫu hậu..." Lưu Quang dập đầu nói.
"Ừ, " Hoàng hậu từ tốn gật đầu. "Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng coi như là mẹ chồng và nàng dâu."
Những lời này giống như là thuốc an thần, Lưu Quang tức khắc trào lệ, nức nở nói: "Lưu Quang... tạ ơn-tạ ơn nương nương thành toàn."
"Ta không phải thành toàn cho ngươi, " Hoàng hậu lắc đầu nói. "Là ngươi thành toàn cho thái tử."
Lưu Quang chỉ thấp giọng nức nở.
"Ta bảo thái tử mang ngươi tiến cung, thái tử lại năn nỉ nói phải mang ngươi quay về Đông Cung nhìn xem trước, ta đã theo ý nó, " Hoàng hậu ôn nhu nhìn Lưu Quang. "Ngươi vốn không còn nhiều thời gian nữa, cái này, uhm ta sẽ thành toàn cho ngươi."
"Đa tạ nương nương ạ." Lưu Quang chỉ phải dập đầu nói.
"Nhưng mà..." Hoàng hậu nói, "ta thấy thái tử đối với ngươi tình thâm ý nặng, e là vô luận ta giúp ngươi như thế nào, có lẽ nó không thể quên ngươi đâu. Rồi sau này điều đó lại trở thành cái dằm trong tim, vậy, như thế nào cho phải đây?"
"Nương nương..." Lưu Quang ngẩng đầu lên, nói, "nhiều ngày nay thái tử chuẩn bị hành pháp cầu phúc cho ta, là Tri Ngọc đại sư từ Ngạn Quốc tự mình chủ trì, Lưu Quangnghĩ... đó là cơ hội duy nhất."
"Cơ hội duy nhất?" Hoàng hậu nói. "Ý của ngươi là..."
"Lưu Quangthật sự không muốn thối rữa mà chết trước mặt chàng. Nhưng mà chết ở nơi khác thì chàng lại không tin tưởng, " Lưu Quang thả chậm ngữ tốc, lấy vẻ mặt quyết tuyệt nói: "Chỉ có chết ở trước mặt chàng, chàng mới chết tâm."
Hoàng hậu sửng sốt.
"Vâng ạ, một ly rượu độc, sẽ không đổ máu. Mà có chết đi cũng còn thể diện." Lưu Quang nói. "Lưu Quang... không muốn sống nữa."
"Được." Hoàng hậu nhắm mắt. Chết trong cung, rồi tìm sơn dương thế tội rất dễ. Và ở trong cung, vốn là bà cũng đã chuẩn bị sẵn, trái lại vừa lúc có thể dùng. Mà nàng này... Đáng tiếc, ở trong cung: quá đẹp là không được; quá ngây thơ cũng không được; quá thâm sâu cũng không được; và quá cương liệt... càng không được!
"Lưu Quang hoàn toàn tin tưởng nương nương sẽ làm được thiên y vô phùng, và đây là bí mật của chúng ta, phải không ạ?" Lưu Quang thấp giọng hỏi.
"Yên tâm đi, ngươi..." Hoàng hậu chần chờ một chút hỏi, "Còn có gì muốn nói sao?"
"Kiếp này bởi vì để lấy lại dung mạo Lưu Quang mới được ra bên ngoài. Sống bao nhiêu năm qua, Lưu Quangchưa từng bước ra khỏi Hoành Kinh." Lưu Quang run run nói. "Khi Lưu Quang chết, Lưu Quang chỉ nguyện thân táng sơn dã, đồng tức cùng thiên địa ạ."
"Không được. Rất ủy khuất cho ngươi." Hoàng hậu không đồng ý nói.
"Nương nương, " Lưu Quang phủ phục, "nguyện vọng Lưu Quang khi còn tại thế đã được thực hiện. Thì chết đi, cũng chỉ có mỗi chuyện này."
Hoàng hậu trầm mặc, nhìn Lưu Quang chậm rãi nói: "Ngươi không muốn ở lại hoàng cung, đúng không?"
Lưu Quang giật mình, ảm đạm nói: "Từ khi sinh ra, Lưu Quangđều bị nhốt tại Yến phủ. Chẳng lẽ khi chết đi tam hồn lục phách còn muốn vây khốn ở trong cung?" Không đợi hoàng hậu nói, Lưu Quang lại nói, "Hơn nữa, mạng Lưu Quang, đã do hoàng hậu định đoạt rồi."
Hoàng hậu ngẫm lại. Và lời này đã đánh mất ý tưởng vừa rồi đột nhiên dâng lên trong đầu bà: "Người chết cũng không thể sống lại, ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?"
Lưu Quang quỳ sấp xuống nói: "Lưu Quang... sống không bằng chết."
"Vậy được rồi." Hoàng hậu gật đầu, "Cứ định như vậy đi."
Lưu Quang thở phào một hơi trong lòng và ngoài mặt nói lời cảm tạ.
Lúc này, hoàng hậu gọi to, cho người ở ngoài dâng thức ăn vào. Đi theo vào còn có người của Đông Cung, nói là thái tử đã quyết định ngay tại đêm nay cử hành cầu phúc, cho nên thái tử phi sẽ không xuất cung, ở bên cạnh hoàng hậu và chờ người tới đón.
Hoàng hậu thấy sắc mặt Lưu Quang trắng bệch, nói: "Ta bảo thái tử đổi ngày, thư thư cho chúng ta một lúc, được chứ?"
"Không cần đâu ạ." Lưu Quang lắc đầu, lại tâm loạn như ma. Vì sao thái tử nóng lòng như vậy? Mật thư hắn nhận được và thái độ của mình có quan hệ sao?
"Như vậy cũng thế thôi, " Lưu Quang chậm rãi lau nước mắt, "Muốn mau, nhưng không nghĩ sẽ nhanh như vậy... mà, vậy đi cho xong..."
"Ôi!" Hoàng hậu thở dài. "Vậy ngươi đến Đông Cung bồi thái tử đi."
"Không sao đâu ạ." Lưu Quang tiếp tục lắc đầu, "Lưu Quang sợ sẽ bại lộ, để thái tử nhìn ra mất."
"Thôi quên đi, " Hoàng hậu nói. "Ngươi ở đây chờ cũng được."
"Tạ nương nương." Lưu Quang hành lễ nói.
Hoàng hậu lấy cái túi gấm ở trên người, nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Đây là tóc máu của thái tử lúc mới sinh, ta vẫn xem như bảo bối mà mang theo trên người. Trong hoàng cung này, làm hoàng hậu đã khó, làm mẫu thân thái tử lại càng khó. Nếu không khiến nó như nguyện... mỗi lần thái tử không hợp ý với ta ta đều nhìn nó, nhìn rồi thì cái gì tức giận cũng tiêu tan hết, " Hoàng hậu đem túi gấm đưa cho Lưu Quang, "Ta tặng cho ngươi, xem như làm bạn với ngươi trên đường đến hoàng tuyền, để khỏi tịch mịch."
"Nương nương, " Lưu Quang tiếp nhận túi gấm, "Lưu Quang thật sự thẹn với nương nương. Chẳng những không thể giải sầu cho nương nương, ngược lại chỉ biết thiêm ưu phiền..."
"Ta chỉ hận thái tử vô phúc, " Hoàng hậu nửa thực nửa giả nói, "không thể cùng ngươi làm bạn đến già."
"Lưu Quang có thể gặp được thái tử, lại được nương nương đối xử như thế, " Lưu Quang cũng nửa thẹn nửa đắng nói. "Mặc dù sống không lâu, nhưng đã rất mãn nguyện!"
"Ừ." Hoàng hậu gật đầu, xem như chấp nhận lời của Lưu Quang. "Ngươi yên tâm đi."
Trong khoảng đợi người Đông Cung đến đón, Lưu Quang vẫn ở Trạch-Quảng cung. Và hoàng hậu không có ở cạnh nàng xuyên suốt lúc này vì bà phải chuẩn bịcho buổi tối.
Trong cung dĩ nhiên không chỉ có mỗi con của bà, tuy rằng thái bình thịnh thế có thể nói là phụ từ tử hiếu, nhưng thái tử ở thời điểm nào, triều đại nào cũng đều có huyết tinh. Và hoàng cung này cũng không ngoại lệ. May là bà có chuẩn bị và có sách lược, chỉ cần an bài là thành. Bà còn tưởng rằng Lưu Quang sẽ thay đổi chủ ý, dù sao cái vị trí ấy rất có giá trị và không có ai chịu từ bỏ. Nhưng, người trên đời này cả trăm dạng kiều mỵ; trăm dạng nhu tình, một người như Lưu Quang chính là người bà chưa từng gặp qua mà thôi.
Ánh nắng vàng dần lùi. Ánh nắng chiều đỏ lựng đầy trời; chim chóc mỏi mệt bay về núi. Và tối nay, mặc dù không có gió nhưng sẽ lạnh vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook