Edit: Thanh Thanh

Beta: Tiểu Viên

Bóng đêm mênh mông.

Qua một ngày nữa mới đến rằm, cho nên ánh trăng đêm nay chưa tròn đến tận cùng, bên vành vẫn hơi mơ mơ hồ hồ, mang theo chút sắc đỏ yêu dị.

Trên núi bao trùm một màn sương mỏng nhàn nhạt.

Đoàn Lăng vừa chạy vừa thở ra nhiệt khí, làm cho đám sương tản ra một ít, giúp hắn thấy rõ người đang chạy phía trước – chẳng biết vấp ngã ở đâu, toàn thân người kia dính đầy bùn đất, hai chân đeo xiềng xích, trên chân còn có không ít vết thương cực nhỏ. Mái tóc đen không kịp buộc lại, chỉ tùy ý xõa trên vai.

Đoàn Lăng nửa đêm bị người nọ lay tỉnh, vẫn còn chút mù mờ ngơ ngác, chỉ biết là ngày mai giáo chủ sẽ bắt hắn để luyện công, nếu muốn giữ lại cái mạng nhỏ thì không thể không trốn.

Mọi thứ đều hoảng loạn mà cấp bách, chỉ có bàn tay nắm lấy tay hắn, vừa ấm áp lại hữu lực.

“Đi tiếp lên phía trước sẽ có người canh gác, ngươi đi một mình đi.”

Đoàn Lăng thất kinh: “Ngươi không đi cùng ta sao?”

Người nọ lắc đầu, đem khối lệnh bài đen thùi nhét vào ngực Đoàn Lăng.

Giọng nói ôn hòa ngày thường, có lẽ vì đêm nay chạy trốn gấp gáp, nghe có vẻ trầm thấp hơn, “Thánh lệnh của giáo chủ chỉ có một, nếu hai người đi, lập tức sẽ bị người phát hiện ngay.”

“Nhưng ngươi trộm lệnh bài của giáo chủ cho ta, nhỡ như…”

“Không sao, ta tự có biện pháp thoát thân.” Người nọ đẩy Đoàn Lăng một phát, giục hắn: “Không còn kịp rồi, đi mau!”

Đoàn Lăng nắm lấy tay đối phương không buông, hỏi: “Vì sao lại mạo hiểm cứu ta?”

Vầng trăng tĩnh lặng ánh lên khuôn mặt người kia, đôi mắt sáng dịu dàng như từ trong tranh bước ra. Đối phương khẽ cười một chút, vẫn chưa trả lời câu hỏi của hắn, nhưng lại nghiêng người qua, đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào khóe miệng Đoàn Lăng.

Trái tim Đoàn Lăng đập thình thịch.

Khi hắn từ trong mộng tỉnh dậy, trên môi tựa hồ còn lưu lại cảm giác ấm áp dịu nhẹ. Trừng mắt nhìn góc sa trướng một hồi lâu, hắn mới nhớ ra mình đang ở trong phòng khách ***.

Mấy ngày trước, hắn và Lục Tu Văn thu thập hành lý rời thành Thanh Châu. Lục Tu Văn vẫn chưa chịu nói Lục Tu Ngôn sống ở đâu, chỉ bảo hắn cứ thẳng hướng phía Nam mà đi.

Càng gần càng xa, nhiều ngày nay hắn luôn mơ thấy chuyện hồi trước.

Hồi còn bé đã bị ác nhân bắt cóc, ngày nào hắn cũng sống trong lo lắng hãi hùng, ăn bữa hôm lo bữa mai trong những tháng ngày nhận hết mọi dằn vặt đó, chỉ có Lục Tu Ngôn đối xử ôn nhu với hắn. Đã mười năm trôi qua, không biết Tu Ngôn hiện tại trông như thế nào?

Sau đó hắn liền cười chính mình ngu ngốc, Lục Tu Văn và Lục Tu Ngôn là huynh đệ song sinh, dù khi lớn lên có thể thay đổi, diện mạo cũng sẽ không khác nhau là mấy.

Hắn còn nhớ trước kia, hai người bởi vì rất giống nhau, thường xuyên bị người nhầm lẫn. Lục Tu Văn thích nhất là mặc quần áo của Tu Ngôn, giả vờ làm đệ đệ lừa bịp người khác, lúc nào cũng sẽ có ai đó mắc mưu.

Chỉ có duy nhất Đoàn Lăng liếc mắt một cái là có thể phân biệt thật giả.

Hắn cũng không thể phát hiện sự khác biệt về dung mạo của hai người, mà là ánh mắt.

Ánh mắt của Lục Tu Văn cất giấu một cái “móc.”

Ánh mắt đó, chỉ cần khẽ nhếch lên, tự tiếu phi tiếu liếc nhìn người nào đó, dường như có thể cắm sâu vào tâm can máu thịt.

Đoàn Lăng đôi lúc cực kỳ sợ y.

Mà Lục Tu Ngôn thì khác. Tu Ngôn luôn luôn tao nhã trầm tĩnh, đôi mắt trong suốt sáng sủa, như ánh trăng tĩnh lặng trong đêm đen.

Người ấy và Đoàn Lăng chưa bao giờ từng có lời đường mật hay thề non hẹn biển, chỉ có một nụ hôn đêm hôm đó.

Một nụ hôn kinh tâm động phách.

Đoàn Lăng chỉ đơn giản hồi tưởng, thân thể lại không hiểu sao có chút nóng. Hắn thấy sắc trời đã sáng rõ, liền đứng dậy đi rửa mặt, sau đó đến gõ cửa phòng bên cạnh.

Gõ cửa hồi lâu, hắn mới nghe thấy thanh âm của Lục Tu Văn vọng đến: “Ai đó?”

“Là ta. Sắp đến trưa rồi, ngươi nếu không ra, chúng ta hôm nay đừng mong đi tiếp được.”

Lục Tu Văn lên tiếng: “Chờ ta một lát.”

Đợi tiếp một hồi lâu, kiên nhẫn của Đoàn Lăng sắp cạn kiệt đến nơi, mới nghe thấy bên trong vang lên “choang” một tiếng, giống như có vật gì bị đánh rơi trên mặt đất.

“Có chuyện gì thế?”

“Không có gì, ta không cẩn thận làm rơi cái chén thôi.”

Lục Tu Văn nói xong, một lúc lâu sau mới đi ra mở cửa.

Đoàn Lăng thấy sắc mặt y tái nhợt khác thường, không nhịn được hỏi: “Thân thể ngươi có sao không?”

Lục Tu Văn mở to hai mắt: “Những mặt khác đều tốt, chỉ là sức lực không có mấy, sư đệ nguyện ý cõng ta sao?” Y vừa nói vừa vươn tay ra.

Đoàn Lăng lập tức hất tay y: “Nằm mơ.”

Lục Tu Văn cười ha ha, từ đầu đến cuối đều lấy hắn ra làm trò đùa.

Đoàn Lăng một lần nữa cố gắng nhịn xuống xúc động muốn bóp chết y, đi ra ngoài khách *** lấy xe ngựa. Lúc quay lại, hắn thấy Lục Tu Văn đang dựa vào cầu thang đi xuống, bộ dạng cực kỳ ốm yếu.

Đoàn Lăng không nhìn nổi nữa, đi đến đỡ lấy y, còn giúp y lên xe, nói: “Không kịp ăn điểm tâm rồi, ngươi chịu khó ăn chút lương khô đi.”

Lục Tu Văn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó một câu cũng không nói nữa.

Đoàn Lăng vội vã lên đường, cũng không để ý nhiều, hắn giương roi giục ngựa tiếp tục chạy về phía nam. Quan đạo này không dễ đi, một đường xóc nảy đến buổi trưa, Đoàn Lăng mới ghìm dây cương, để xe ngựa dừng lại dưới một thân cây. Hắn xoay người lại, vén mành lên đã thấy Lục Tu Văn dựa vào thành xe mà ngủ.

Đoàn Lăng móc lương khô ra, vừa ăn vừa lay Lục Tu Văn dậy, hỏi: “Ngươi muốn ăn gì không?”

Lục Tu Văn cố gắng mở mắt ra, đáp: “Không cần, ta uống nước là được.”

Đoàn Lăng đưa ấm nước cho y, nhưng khi chạm đến mu bàn tay Lục Tu Văn liền cảm giác một mảnh lạnh ngắt. Đoàn Lăng lập tức thấy không đúng, vươn tay sờ trán y, mặc dù không nóng bỏng tay như lần trước bị bệnh, nhưng lại đầy mồ hôi lạnh.

“Thân thể ngươi thật sự không sao chứ?”

“Đương nhiên.”

Lục Tu Văn nói, nhưng lại giấu tay trái ra sau lưng.

Đoàn Lăng lúc này mới phát hiện tay trái y nắm chặt, từ khe hở lộ ra chút sắc đỏ gai mắt. Hắn vội vàng bắt lấy tay Lục Tu Văn, vặn bung bàn tay ra, liền thấy trong tay y nắm chặt một mảnh sứ vỡ, lòng bàn tay bị cắt chảy máu đầm đìa.

Hắn nhớ lại Lục Tu Văn lúc nãy làm rơi chén trà trong phòng, như vậy mảnh sứ này từ đó mà ra, nhưng tại sao y phải tự làm mình bị thương?

“Ngươi đây là đang phát điên cái gì?”

“Chẳng có gì, đi đường quá buồn chán, ta chỉ muốn hù dọa sư đệ một chút cho vui.”

Lục Tu Văn làm như không có việc gì vứt mảnh sứ đi, cứ như bàn tay đang chảy máu ròng ròng không phải là tay y, không có biểu hiện đau đớn gì cả.

Đoàn Lăng xé mảnh vải xuống để băng bó vết thương, đột nhiên lóe lên ý nghĩ, hỏi: “Độc trên người ngươi… Vừa phát tác phải không?”

Khi còn ở Thanh Châu, Diêu đại phu từng nói Lục Tu Văn trúng kịch độc, chất độc đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, căn bản không có thuốc nào cứu được. Nhưng vì nhiều loại độc tính tương hỗ khắc chế nhau, trái lại bảo vệ tính mạng của y.

Một khi phát tác, có thể tưởng tượng có bao nhiêu thống khổ.

Tóc mai hai bên của Lục Tu Văn đã bị mồ hôi làm ướt, sắc mặt y tái nhợt cực kỳ, càng làm tôn lên đôi mắt đen sẫm, y sâu lắng liếc nhìn Đoàn Lăng: “Nghỉ một lát là được rồi, nếu không sẽ lỡ lộ trình của ngươi.”

Đoàn Lăng tức giận: “Ai còn quan tâm cái này? Thân thể ngươi không chịu được thì sao không nói sớm? Muốn chết giữa đường hả?”

Hắn có chút hối hận chính mình đã quá sơ ý.

Lục Tu Văn từ sáng đã thấy không ổn, lúc muốn mình cõng y, chỉ e là thật sự không còn sức mà đi, sau lại phải nắm mảnh sứ vỡ trong lòng bàn tay mới miễn cưỡng lết được xuống lầu. Nếu không phải mình ngẫu nhiên phát hiện, y chắc chắn còn muốn cố sức chống đỡ tiếp.

Đoàn Lăng băng bó kỹ càng vết thương trên tay y, nói: “Ta đi tìm đại phu.”

“Không cần, đại phu không trị được bệnh của ta.”

“Ít ra có thể khai chút dược giảm đỡ một phần.”

Lục Tu Văn khoát tay áo: “Đừng phí sức, chi bằng… sư đệ ngồi đây trò chuyện với ta còn hơn.”

Đoàn Lăng ngây người, thốt lên: “Ta với ngươi thì nói chuyện gì?”

Lục Tu Văn cả người run lên, dường như vô cùng đau đớn, toàn thân đều cuộn lại. Đoàn Lăng thấy y như vậy, không thể làm gì khác hơn là đỡ lấy cánh tay y, cho y tựa vào vai mình. Một lúc sau, y thấp giọng nói: “Ta và sư đệ không hợp ý nhau, đúng là không có lời nào để nói nhưng Tu Ngôn là đệ đệ của ta, hẳn là có thể nói về nó đi?”

Nhắc tới Lục Tu Ngôn, Đoàn Lăng đích thực có rất nhiều điều muốn hỏi. Hắn suy tư một hồi, nói: “Hắn mấy năm nay sống ra sao? Có phải rất cực khổ hay không?”

Lục Tu Văn cười xùy một tiếng, nói: “Nó là đệ đệ của Lục Tu Văn ta, lẽ nào ta không bảo hộ được sao? Sao có thể để nó bị người khi nhục?”

“Ma giáo coi trọng cá lớn nuốt cá bé chính ngươi cũng luyện công sơ suất, tẩu hỏa nhập ma, còn biến thành bộ dạng như thế này, huống chi là Tu Ngôn không biết võ công?”

“Sau khi ta bị phế võ công, trong giáo đúng là mỗi bước đi đều khó khăn, nhưng không lâu sau ta đã để Tu Ngôn ly khai Thiên Tuyệt giáo, tìm một nơi non xanh nước biếc ẩn cư.”

Đoàn Lăng không tin: “Giáo chủ sao có thể đáp ứng được?”

Lục Tu Văn thản nhiên: “Ta tự nguyện làm vật thí nghiệm cho giáo chủ thử thuốc, hắn dĩ nhiên sẽ đồng ý.”

Đoàn Lăng giật bắn người.

Người khác có thể không biết thí nghiệm thuốc là như thế nào, nhưng hắn lại cực kỳ rõ ràng. Người bị bắt đến ma giáo như hắn, sợ nhất không phải là chết, mà là bị bắt đi thí nghiệm thuốc.

Đan dược luyện chế trong ma giáo có tác dụng khác nhau, có kịch độc không gì sánh được, lại có tiên dược giúp ích cho quá trình luyện công để hiểu rõ dược tính của từng loại, thường phải có người sống thử nghiệm trước.

Nếu chỉ trúng một loại độc thì cũng thôi đi, thế nhưng người thí nghiệm thuốc, phải chịu dằn vặt từ trăm nghìn loại độc khác nhau, lúc thì ruột bị đâm đau nhức, lúc thì ngứa ngáy khó chịu, lúc thì nóng như lửa đốt, lúc thì như bị nứt ra, đủ loại bi thảm hơn xa bất luận cực hình nào.

Đoàn Lăng từng gặp qua một người thí nghiệm thuốc, từng tấc da bị thối rữa, ngã trên mặt đất kêu gào thảm thiết, đến buổi tối tứ chi đều nát vụn, chỉ còn trơ lại một đống xương trắng. Đáng sợ nhất chính là như vậy mà người đó vẫn chưa chết, kéo lê thân thể trên mặt đất thành một vệt máu thật dài.

Chân chính là sống không bằng chết.

Đoàn Lăng khi đó còn nhỏ tuổi, sợ đến nỗi đêm nằm mơ thấy ác mộng, Lục Tu Văn sau đó còn cười nhạo hắn, dọa bắt hắn đi làm thí nghiệm thuốc.

Không ngờ rằng… Người thí nghiệm thuốc lại trở thành Lục Tu Văn.

Tên giáo chủ kia thực sự điên rồi, ngay cả đồ đệ quan trọng nhất do chính mình một tay bồi dưỡng cũng không tha.

Lại nghĩ đến Lục Tu Văn vì muốn bảo hộ đệ đệ mà ra nông nỗi này, ác cảm đối với y vơi đi không ít, hắn nhịn không được lau mồ hôi cho y, nói: “Ngươi tuy rằng tính tình độc ác, đối với Tu Ngôn lại thật lòng bảo vệ.”

Lục Tu Văn khẽ nhắm mắt lại: “Ta đối với người mình thích đều như vậy.”

Đoàn Lăng ngạc nhiên: “Ngươi từ trước đến nay mắt cao quá đầu, cũng có thể thích người khác?”

Lục Tu Văn chỉ cười không nói. Một lát sau, y đột nhiên hỏi: “Sư đệ vì sao lại thích Tu Ngôn?”

“Tu Ngôn từng cứu mạng ta, chuyện này không cần nhắc lại nữa. Hồi trước khi ta còn ở trong ma giáo, động một tí là bị người đánh chửi, chỉ có Tu Ngôn cầu tình cho ta, trị thương cho ta.”

“Đừng quên, hai người các ngươi đều là nam tử.”

“Thì làm sao? Ta nếu đã yêu hắn, đương nhiên sẽ bầu bạn với hắn suốt một đời. Ta là con thứ trong nhà, không thành thân cũng được Tu Ngôn nếu thích hài tử, chúng ta cũng có thể thu dưỡng vài đứa làm con nuôi…”

Lục Tu Văn bỗng nhiên cắt đứt lời hắn, hỏi: “Nếu có một người, cũng đối tốt với ngươi như Tu Ngôn thì sao?”

Đoàn Lăng không chút nghĩ ngợi, lập tức đáp: “Lòng ta đã nhận định một mình hắn, cho dù người khác có tốt hơn nghìn vạn lần, ta cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái.”

Khuôn mặt anh tuấn của hắn xuất hiện ý cười, ánh mắt ôn nhu làm người khác cảm động nói không nên lời.

Lục Tu Văn như bị người hung hăng đá một phát, đau đến mức lục phủ ngũ tạng lệch hẳn sang một bên, máu thịt khuấy loạn thành một đống bùi nhùi.

Y từng bị giáo chủ thí nghiệm nhiều lần, độc dược kinh khủng hơn cũng đã nếm qua, nhưng không có lần nào phát tác khổ sở như hiện tại. Y hổn hển thở dốc, hao hết khí lực toàn thân mới thốt ra một chữ: “Được…”

Đoàn Lăng đợi hồi lâu cũng không thấy y nói tiếp, nhìn kỹ liền phát hiện y dĩ nhiên tựa vào vai mình ngủ mất. Nhưng trong mơ y cũng không an ổn, hai hàng lông mày nhíu chặt, bên thái dương chảy ra mồ hôi tinh mịn.

Đoàn Lăng nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán y, chẳng biết vì sao lại nhớ đến nhiều năm về trước, khi hắn mới vào ma giáo, Lục Tu Văn mang theo một cây roi dài màu bạc sáng lấp lánh, nheo mắt quan sát dáng vẻ của hắn.

Khi đó tiên pháp (=công phu quất roi) của y đã luyện vô cùng tốt, vung roi lên liền lướt sát qua bên mặt Đoàn Lăng rồi đập xuống mặt đất ầm một phát.

Đoàn Lăng toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh.

Lục Tu Văn nhếch mi, cười ha hả, nói: “Từ nay về sau, ngươi chính là sư đệ của ta.”

Cảnh còn, người mất.

Thiếu niên kiêu ngạo không gì sánh được kia, cuối cùng chỉ còn ở trong mộng mà thôi.

(Chệp, tui cảm giác anh Lăng có máu M là sao ta… =.,=)

Lục Tu Văn mê man một đêm, ngày hôm sau tinh thần khá hơn rất nhiều.

Đoàn Lăng không dám đi gấp nữa, suốt dọc đường hỏi han ân cần, nâng niu y như đồ sứ dễ vỡ, chỉ sợ y lại phát bệnh lần nữa. Hắn hồn nhiên quên sạch hồi trước khi còn ở trong ma giáo, bản thân hàng đêm đều phải chửi bới Lục Tu Văn một trận thỏa thuê mới chịu đi ngủ.

Lục Tu Văn cũng không khách khí, thời thời khắc khắc bên miệng chỉ chực phun ra hai chữ “Sư đệ,” tha hồ sai hắn làm đủ thứ.

Cứ như vậy, hành trình nguyên bản hơn một tháng, đã kéo dài thành hai tháng.

Thời tiết ngày càng trở lạnh, rất nhanh đã bắt đầu vào đông.

Lục Tu Văn vừa mới khỏi bệnh, tay chân lúc nào cũng lạnh buốt. Đoàn Lăng không nhìn nổi nữa, nhét cho y thêm hai bộ quần áo mùa đông.

Nơi Lục Tu Ngôn ẩn cư có chút hẻo lánh, hai người bọn họ lúc đầu còn đi trên quan đạo, về sau lại toàn đường nhỏ thôn quê, cuối cùng đến xe ngựa cũng đi không nổi, Đoàn Lăng cõng Lục Tu Văn đi qua hai ngọn núi, mới đến một sơn cốc phong cảnh tú lệ.

Khí hậu trong cốc so với bên ngoài ấm áp hơn một ít, bốn phía bao quanh đều là núi, ở giữa có một dòng suối chảy róc rách, quả là non xanh nước biếc, cây cỏ xanh tươi.

Hai người đến nơi là lúc chạng vạng, từ xa xa đã thấy một làn khói bếp lượn lờ bốc lên.

Lục Tu Văn kéo tay áo Đoàn Lăng, nói: “Để ta xuống tự đi được rồi.”

Đoàn Lăng theo lời hạ thấp thắt lưng.

Lục Tu Văn đi được vài bước, liền quay đầu hỏi: “Ta hôm nay thần sắc thế nào?”

Đoàn Lăng thấy sắc mặt y xám trắng, mặc dù đôi mắt còn có chút thần thái, nhưng vừa nhìn đã biết là người mắc bệnh nguy kịch ngực hắn bỗng dâng lên chút tư vị khó hiểu, do dự một chút mới nói: “Cũng tàm tạm.”

Lục Tu Văn gật đầu, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Không bao lâu sau, thấp thoáng dưới rừng cây xanh biếc xuất hiện một gian nhà nho nhỏ, trông có chút đơn sơ, nhưng khi đặt trong sơn cốc như thế này, lại có hương vị thanh u yên tĩnh.

Mặt trời đang dần dần xuống núi.

Một nam nhân đang ở ngoài cửa chặt củi, sài đao (=dao chặt củi) trong tay hắn có chút cũ, cũng không quá sắc bén. Hắn bổ xuống vài phát lại giơ tay lên lau mồ hôi.

Đoàn Lăng bây giờ mới nhìn rõ tướng mạo người kia – có vẻ đen hơn Lục Tu Văn một chút, ngũ quan có bảy, tám phần tương tự, tuấn mi tu mục, thần sắc ôn hòa tuy rằng hắn mặc một thân quần áo vải thô, nhưng vẫn khó nén được khí chất thư sinh nồng đậm.

Đoàn Lăng không khỏi dừng cước bộ, hắn có thể nghe được tim chính mình đang đập lệch nhịp.

Người nọ rất nhanh cũng nhìn thấy bọn họ, liền đứng bật dậy, vừa mừng vừa sợ kêu lên: “Đại ca!”

Khuôn mặt tái nhợt của Lục Tu Văn hồng hào hơn một chút, y cười gọi: “Tu Ngôn.”

Lục Tu Ngôn bước nhanh tới, mới phát hiện tay còn cầm sài đao hắn liền vứt bả đao sang một bên rồi nắm chặt lấy tay đại ca nhà mình.

Hai người mặc dù không còn dáng vẻ trẻ con, nhưng khi mặt đối mặt đứng cùng một chỗ, vẫn như cũ quang hoa lóa mắt, thanh tú mỹ mạo như hai đóa hoa sen mọc cùng một gốc.

“Đại ca cuối cùng cũng ly khai Thiên Tuyệt giáo tới tìm ta, có phải bệnh của ngươi đã trị khỏi rồi không?”

Lục Tu Văn thở dài một hơi, nói: “Bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện, trên đời đã không còn Thiên Tuyệt giáo.”

“Cái gì?” Lục Tu Ngôn giật mình, lại nhìn kỹ sắc mặt Lục Tu Văn, hai hàng lông mày nhăn lại, “Đại ca, bệnh của ngươi…”

Sở trường của Lục Tu Văn vẫn là nói lảng sang chuyện khác, mắt y thoáng lướt về phía Đoàn Lăng, nói: “Ta dẫn theo một vị bằng hữu tới gặp ngươi.”

Lục Tu Ngôn vẫn chưa lập tức nhận ra Đoàn Lăng, quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần rồi thốt lên: “Ngươi là… A, phải rồi, ngươi là A Lăng? Đúng không?”

Đoàn Lăng trong lòng vốn tích tụ thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với đối phương, nhưng khi chân chính gặp người ta, hắn lại nói không nên lời. Một lát sau mới phun ra được một câu: “…Là ta.”

Lục Tu Ngôn nhìn nhìn Đoàn Lăng, lại nhìn qua Lục Tu Văn, nói: “Ta còn nhớ ngươi là sư đệ của đại ca, trước đây thường chạy tò tò sau lưng y. À, ngươi hồi xưa cao cao gầy gầy, bây giờ thực sự trông khỏe mạnh hơn rất nhiều.”

Lục Tu Văn nói: “Sư đệ đã luyện một thân hảo võ nghệ.”

“Thật là tốt a.” Lục Tu Ngôn cười tao nhã, hỏi: “Đã nhiều năm không gặp, ngươi hôm nay thế nào lại cùng đại ca đến đây?”

Đoàn Lăng đã từng ngao du trên giang hồ vài năm, cũng coi như đã trải qua sóng to gió lớn, sinh tử trước mắt cũng không chớp mắt một cái nhưng khi đứng trước người kia, hắn không hiểu sao lại trở nên bối rối, lắp bắp nói: “Tu Ngôn, ta là vì…”

Vì ngươi mà đến.

Hắn còn chưa nói hết câu, đã có người xen ngang kêu lên. Đó là một giọng trẻ con non nớt giòn tan: “Cha!”

Sau đó chỉ thấy một nam hài từ trong nhà chạy ra, đột nhiên phốc một cái bổ nhào vào ôm lấy chân Lục Tu Ngôn, nói to: “Cha, ăn cơm.”

Nhóc vừa nói, vừa tò mò nhìn nhìn hai người xa lạ đứng bên cạnh. Hai mắt to xoay tròn lưu chuyển, vừa xấu hổ vừa hiếu kỳ.

“Thần Nhi,” Lục Tu Ngôn bế nhóc lên, cười nói, “Đây là bá phụ ta thường nhắc với ngươi, mau chào đi.”

Lục Thần nhìn chăm chăm vào Lục Tu Văn, ra vẻ ông cụ non hỏi dò: “Ngươi chính là vị bá phụ giống cha ta như đúc?”

“Đúng vậy,” Lục Tu Văn xoa xoa đầu nhóc, hỏi: “Giống không?”

“Cũng có giống, nhưng mà Thần Nhi nhận ra được.”

Lục Tu Văn không khỏi bật cười.

Lục Tu Ngôn lại chỉ vào Đoàn Lăng: “Gọi thúc thúc.”

Lục Thần lúc này không tác quái nữa, ngoan ngoãn kêu một tiếng ‘thúc thúc’ giòn tan.

Thanh âm thanh thúy êm tai.

Nhưng khi trôi vào trong tai Đoàn Lăng, lại như tiếng sấm vang ầm ầm, hắn chấn động ngơ ngác nửa ngày mới kéo được thần hồn về.

Nam hài này vừa gọi Tu Ngôn là gì?

Cha?

“Đây là… Con của ngươi?”

“Đúng vậy, Thần Nhi năm nay vừa tròn năm tuổi.” Lục Tu Ngôn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói, “Không nên để hai người đứng đây nói chuyện nữa, cơm tối đã nấu xong rồi, vào nhà cùng ăn đi.”

Đang nói chuyện, lại có một người từ trong phòng đi ra.

Đó là một nữ tử thanh lệ mặc trang phục thiếu phụ (=phụ nữ đã có chồng), váy áo bằng vải bố cùng trâm cài sơ sài cũng không dấu được tư sắc. Nàng đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Lục Tu Ngôn, cười gọi: “Phu quân.”

Có ai cười hô hố trên nỗi đau của anh Lăng như mềnh hông:”>

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương