Chiến Vương Long Phi
-
Quyển 2 - Chương 75: Luyện binh [2]
"Phong Nguyệt công tử phải không, cho ta một chén cháo." Kì Vân đột nhiên mở miệng.
"Chưa ăn no sao? Vậy ngươi đợi một lát."
"Đây này." Chỉ vài phút sau Phong Nguyệt đã mang một chén cháo trở lại.
"Cám ơn." Kì Vân nhận lấy chén cháo, đứng dậy đi đến nơi đã mờ mịt đằng xa.
Bên phía Long Chiến Nhã đại khái còn lại khoảng hai trăm người, phần lớn đã khôi phục thể lực chẳng qua hai chân nhất định phải được xoa bóp kỹ càng, nếu không ngày mai rất có thể sẽ trở nên nghiêm trọng, cho nên hai trăm người còn lại chỉ việc ngồi dưới đất nói chuyện phiếm với nhau chờ đến lượt mình. Mà ngồi ở giữa hai trăm binh lính này là sáu người bao gồm Long Chiến Nhã, Phong Hồn, Phong Ly, Phong Lam và cả Tiêu Triết cùng Phong Như An đang bận rộn vô cùng.
"Nghỉ ngơi một chút đi."
Nghe có tiếng gọi, Long Chiến Nhã ngẩng đầu lên, nhưng ngoài ý muốn lại thấy được Kì Vân, trong tay hắn còn cầm một chén cháo.
"Sao còn không có trở về nghỉ ngơi? Giờ Mẹo (5 – 7 giờ sáng) ngày mai sẽ huấn luyện. Còn dám không đến thì sẽ tiếp tục đánh mông ngươi.” Long Chiến Nhã cười cười nói đùa, sau đó nhận lấy chén cháo trên tay Kì Vân, thuận thế đưa đến binh lính ngồi trước mặt, “Đói bụng không? Ăn một chút đi.”
Nhìn thấy một cảnh như vậy, trong lòng Kì Vân không biết có cảm giác gì.
"Này, " Kì Vân đoạt lại chén cháo trong tay người kia, sau đó hô to với Long Chiến Nhã, "Gọi ngươi nghỉ ngơi thì ngươi nghỉ ngơi đi, nhiều lời như vậy làm cái gì.” Nói xong kéo mạnh Long Chiến Nhã ra ngoài rồi đem cháo đưa đến trong tay nàng, còn mình thì đứng trước mặt binh lính kia, “Nói cho ta biết phải làm như thế nào.”
"Ồ. Trước tiên…." Long Chiến Nhã sửng sốt một hồi, sau đó nở nụ cười, bắt đầu chỉ đạo Kì Vân.
"Nhã Nhi." Lúc này Mặc Sĩ Lưu Thương cũng đi đến bên cạnh Long Chiến Nhã, vừa rồi hắn phải đi xử lý một ít chuyện.
"Thương." Long Chiến Nhã đưa chén cháo trong tay đến trước mặt Mặc Sĩ Lưu Thương. Hai người, ngươi một ngụm ta một ngụm uống hết chén cháo.
"Chuyện này giao cho bọn họ đi, nàng theo ta trở về nghỉ ngơi được không?” Vuốt nhẹ mái tóc dài bạc trắng của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương dịu dàng hỏi thăm.
Kì Vân liếc nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương bằng ánh mắt cổ quái.
"Không được, cũng sắp xong rồi, lát nữa cùng nhau về luôn.” Long Chiến Nhã lắc đầu, "Thương, ta thật sự không sao cả, ta sẽ không miễn cưỡng chính mình." Người nam nhân này càng ngày càng giống bà vú của nàng rồi.
"Được rồi."
Bách Lí Mạch và Nam Phong Nguyệt trước khi đi cũng đã qua với hắn rằng không nên quá để ý đến chuyện tiểu nữ nhân bị mất hết nội lực, cho dù không có nội lực mà chỉ cần điều trị tốt thân thể, nàng vẫn sẽ là một người vô cùng mạnh mẽ, bởi vì tiểu nữ nhân tài trí hơn người không phải chỉ riêng về nội lực. Hắn vẫn luôn dùng rất nhiều dược liệu tốt để bồi bổ cơ thể cho nàng bây giờ cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi. Nhưng mà ban sáng, khi nhìn thấy tiểu nữ nhân vung roi lên hắn đã biết nhất định tổn hao không ít thể lực, làm sao có thể không có chuyện gì? Mà một chút ít ảnh hưởng này cũng sẽ làm cho hắn cảm thấy áy náy và cũng rất đau lòng, hận không thể mỗi ngày đều bảo bọc nàng trong lòng bàn tay, che chở cho nàng thật tốt. Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, tiểu nữ nhân sẽ không chấp nhận một cuộc sống như thế, cho nên hắn chỉ có thể phụng bồi nàng, che chở nàng, tuy đau lòng nhưng cũng rất vui mừng.
"Nếu cực khổ quá thì nên buông tay.” Mặc Sĩ Lưu Thương đúng là vẫn không nỡ.
"Thương, nếu như ta đã quyết định quản lý bọn họ thì nhất định sẽ không buông bỏ.” Long Chiến Nhã lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Mặc Sĩ Lưu Thương, "Thương, mỗi người đều có ý nghĩ riêng để tồn tại, mỗi người đều có ưu điểm riêng của chính mình, thật ra cái quan trọng nhất không phải chỉ là cố gắng mà là có người có thể phát hiện ra ưu điểm của họ. Nếu như không có người nào nhìn ra được thì cho dù cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là vô ích. Thương, ta không dám nói ta là Bá Lạc, nhưng hãy tin tưởng ta, những người của Tứ Doanh nhất định cũng là một con tuấn mã. Chỉ cần dùng đúng phương pháp thì bọn họ có thể mạnh hơn bất kỳ kẻ nào."
(Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể)
Còn lại vài người của Tứ Doanh đang ngồi bên cạnh Long Chiến Nhã vẫn chưa rời đi, nghe được buổi nói chuyện này của hai người, bọn họ cảm thấy vô cùng xúc động, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên nhìn về phía Long Chiến Nhã.
Lúc còn bé, người nào mà không có mơ ước to lớn của mình chứ? Muốn được làm văn nhân nói chuyện yêu đương cùng nàng, vượt qua muôn trùng dặm để đến gặp nàng. Muốn được làm một hiệp sĩ trừ gian diệt ác, cầm trường kiếm trên tay múa lên vũ khúc hùng tâm tráng chí. Muốn làm Đại Tướng quân vung đao giết địch, tiếu ngạo sa trường bảo vệ bình an một cõi. Muốn làm Thừa tướng chỉ điểm giang sơn, bày mưu nghĩ kế tạo phúc cho dân chúng. Muốn làm…….
Nhưng vì cái gì bọn họ lại biến thành bộ dạng như hôm nay? Từ khi nào thì đã trở thành những kẻ bất tài vô dụng, cả ngày vui chơi đàng điếm? Từ khi nào thì bọn họ đã quen với những lời chê cười và chế nhạo của người khác? Là khi nghe được tiếng thở dài của người thân ư? Là khi thấy phụ thân chỉ im lặng mà nghe người khác chê cười, hay là khi nghe thấy sự thất vọng trong tiếng khóc của mẫu thân? Những lời khen thưởng từ cha mẹ vĩnh viễn đều dành cho con cái của người ta, những lời trách cứ luôn luôn dành cho bản thân mình. Rồi dần dần, bọn họ cũng chết lặng với những trách cứ, chết lặng với ánh mắt thất vọng của cha mẹ mình, chết lặng với ánh mắt khinh bỉ của mọi người xung quanh. Nếu như đã cố gắng như thế nào đều không được người khác chú ý đến vậy thì bọn họ cố gắng để làm cái gì? Cuộc đời ngắn như vậy tại sao không tự làm cho mình vui vẻ chút ít chứ? Cần gì phải dùng sự thất vọng của người khác để trói buộc bản thân mình? Nếu đã thất vọng như vậy thì còn quan tâm đến nữa để làm gì?
Mà giờ đây, khi đã sống ngây ngốc qua thời gian dài lại đột nhiên có người nói rằng sự tồn tại của bọn họ rất có ý nghĩa, bọn họ còn có ưu điểm riêng của chính mình, còn nói bọn họ có thể trở thành một tuấn mã, sẽ mạnh mẽ hơn bất kỳ kẻ nào. Nghe những lời như thế còn có thể không khiếp sợ sao?
"Ngươi… đang nói đùa sao? Chúng ta sẽ không rảnh rỗi đến nỗi chơi đùa cùng với phụ nhân như ngươi.” Kì Vân khó khăn quay đầu lại nhìn Long Chiến Nhã, giọng nói có chút run rẩy nhưng mắt lại sáng như đuốc, bên trong đó tất cả đều là mong chờ, chỉ cần Long Chiến Nhã trả lời phải thì cuộc đời của bọn họ cũng không còn chút ánh sáng nào.
"Không phải, bổn vương phi cũng rảnh rỗi nói đùa với các ngươi.” Hất nhẹ tóc qua một bên, Kì Vân chỉ cảm thấy vài sợi tóc trắng của Long Chiến Nhã lướt qua trên mặt mình.
"Thôi đi, còn không phải nói đùa? Một nữ nhân như ngươi thì có thể làm được cái gì chứ?” Phủ nhận đi, phủ nhận sự nghiêm túc cùng cố chấp của ngươi đi, chỉ cần ngươi phủ nhận chúng ta sẽ không cần phải hy vọng, lòng của chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn chết đi.
"Bổn vương phi sẽ làm cho các ngươi biết bổn vương phi có thể làm được cái gì. Còn bây giờ, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, đợt huấn luyện ngày mai không phải là thứ mà các ngươi có thể xem thường.” Long Chiến Nhã cười cười, nhanh chóng uống xong chén cháo trên tay rồi cùng Mặc Sĩ Lưu Thương rời đi.
Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn an tĩnh đứng nghe, nghe rất chân thành, cũng từ những lời này mà suy ngẫm lại. Ban đầu, nếu như hắn có được một nửa kiên định này của tiểu nữ nhân thì có lẽ Tứ Doanh cũng sẽ không giống như bây giờ. Hắn biết, những người trong Tứ Doanh chính là những viên ngọc thô, khi bọn họ nói chuyện trao đổi với nhau lý lẽ vô cùng tốt, nhưng khi đối mặt với người bên ngoài thì lại phủ lên mình một lớp quần là áo lụa. Không có cách nào tiếp xúc với bọn họ, thời gian đó hắn cũng có quá nhiều việc cần hoàn thành nên không để ý tới mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay, nếu như lúc ấy hắn quan tâm một chút có phải tất cả mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt hay không? Có phải những người cũng sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy?
Cũng có lẽ bọn họ lãng phí nhiều thời gian như thế chỉ để vì gặp được tiểu nữ nhân, cùng nhau sáng tạo nên kỳ tích.
"Thương."
"Ừ?"
"Ta mệt rồi."
Mặc Sĩ Lưu Thương nghiêng đầu thấy Long Chiến Nhã đang ngửa đầu bĩu môi nhìn hắn. Khẽ mỉm cười, Mặc Sĩ Lưu Thương bước lên một bước khom lưng trước người Long Chiến Nhã.
"Ta cõng nàng."
Mắt Long Chiến Nhã híp lại, cong cong như ánh trăng sáng, vui vẻ nằm lên tấm lưng rộng lớn của Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Sao lại nhẹ như vậy?" Đây là câu nói đầu tiên của Mặc Sĩ Lưu Thương sau khi đứng lên, "Cẩn thận một chút, đừng để té xuống."
"Ừ." Hai tay vòng quanh cổ Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã tựa đầu trên vai Mặc Sĩ Lưu Thương, hai chân không yên tĩnh vung trước vung sau.
Cưng chiều cười cười, Mặc Sĩ Lưu Thương cõng Long Chiến Nhã trên lưng bước vững từng bước đi về hướng Chiến vương phủ. Đúng vậy, hôm nay hắn quyết định làm phương tiện đi bộ cho tiểu nữ nhân, cõng nàng về Vương phủ.
"Thương, chàng đi đâu? Mau buông ta xuống!" Long Chiến Nhã vốn đang rất thích ý bỗng nhiên hồi phục tinh thần lại, phát hiện hai người đã đi đến đường lớn rồi, vội vàng vỗ vai Mặc Sĩ Lưu Thương lắc lắc thân thể đòi xuống.
"Chớ lộn xộn." Cảm nhận cái đầu nhỏ của Long Chiến Nhã đang cúi xuống, Mặc Sĩ Lưu Thương lộ ra một nụ cười, "Nhã Nhi, đi lên dễ dàng, nhưng đi xuống sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”
Mắt thấy đã đến khu náo nhiệt của đường phố, Long Chiến Nhã không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn nằm yên trên lưng Mặc Sĩ Lưu Thương, chẳng qua là vùi mặt của mình giấu đi.
Dạo bước trên đường lớn náo nhiệt của thành Long Ngự khiến cho rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương. Đó là Chiến thần Long Ngự quốc của bọn họ, không có ai là không nhận ra. Chỉ là nữ nhân đang được Chiến thần cõng trên lưng thì bọn họ không nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng mà điểm đặc trưng tóc trắng như thế này không phải chính là Vương phi hay sao? Mấy ngày nay bọn họ đều nghe đồn rằng, sở dĩ tóc của Vương phi biến thành trắng như tuyết là vì tổn hao nguyên khí quá nặng khi trị thương cho Vương gia. Chính vì thế cho nên ở thành Long Ngự bây giờ danh vọng của Vương phi cũng đã sánh ngang với Vương gia rồi.
"Vương gia, Vương phi ra ngoài tản bộ ạ?" Có dân chúng nhiệt tình chào hỏi hai người.
"Ừ." Tâm tình của Mặc Sĩ Lưu Thương hiện đang rất tốt cũng đáp trả người của chào hỏi một tiếng, mà điều này lại chiếm được rất nhiều thiện cảm từ mọi người.
"Vương gia đối với Vương phi thật tốt." Có người nhỏ giọng bàn luận.
"Chậc, ngươi xem Vương gia đối xử tốt với Vương phi như thế, không trách được những người nam nhân khác không sánh bằng được Vương gia.”
"Thật hâm mộ Vương phi, ta cũng muốn có thể gả cho một người giống như Vương gia, vừa anh minh thần võ vừa dịu dàng ấm áp như thế thì thật là tốt."
"Học ở Vương gia một chút đi, tướng công thối!"
". . . . . ."
Đường lớn vốn đã náo nhiệt, bây giờ có thêm sự xuất hiện của Long Chiến Nhã cùng Mặc Sĩ Lưu Thương lại càng náo nhiệt hơn, trong lúc nhất thời, âm thanh cười đùa, giận mắng không ngừng vang lên.
"Ngươi xem, tạo thành hỗn loạn như vậy rồi.” Long Chiến Nhã nhỏ giọng nói thầm bên tai Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Nhiều náo nhiệt." Mặc Sĩ Lưu Thương cười cười.
"Trở về nhanh thôi, nếu không lát nữa mấy nam nhân, nữ nhân này sẽ tạo thành bạo loạn mất. "
"Tuân lệnh!" Mặc Sĩ Lưu Thương nói một câu quái đản hiếm có, sau đó nhún nhẹ chân, cõng Long Chiến Nhã bay lên một nóc nhà cao, từ trong tiếng hét kinh ngạc của mọi người mà mất hút, trở về Chiến vương phủ.
Sáng sớm ngày hôm sau Long Chiến Nhã đã đến quân doanh. Có những sự kiện của ngày hôm qua, mọi người trong Tứ Doanh đều biết vị Doanh trưởng mới này tuy rất tàn nhẫn nhưng cũng rất dịu dàng, hơn nữa cuộc nói chuyện tối hôm qua của Long Chiến Nhã đã được truyền đi rất nhanh chóng. Mặc dù đối với những lời đó có hơi nghi ngờ nhưng mọi người đều rất mong đợi, cho nên rất phối hợp với sự huấn luyện của Long Chiến Nhã khiến cho việc luyện tập dễ dàng hơn rất nhiều.
Giờ Mẹo (5 – 7 giờ sáng) tập hợp rồi chạy một canh giờ vòng quanh sân huấn luyện, sau đó đến giờ Tỵ (9 – 11 giờ sáng) luyện tập đối kháng nửa canh giờ, tiếp đó nghỉ trưa một canh giờ, xế chiều dành nửa canh giờ để huấn luyện đặc biệt, đến giờ Thân (3 – 5 giờ chiều) thì giải tán. Thỉnh thoảng lúc nửa đêm Long Chiến Nhã sẽ đến tập kích sau đó lại kéo một ngàn người vào trong rừng săn bắt thú. Thời gian mười ngày cứ trôi qua như vậy.
Sáng sớm, giờ Mẹo, toàn thể tập hợp.
"Vương phi, Kì Vân chưa tới." Tiêu Triết thông báo chi tiết lại cho Long Chiến Nhã. Mười ngày huấn luyện vừa qua đều do Tiêu Triết trợ giúp Long Chiến Nhã.
"Hử? Tiểu tử này lại ngứa da rồi phải không? Ta đi xem một chút." Nói xong, Long Chiến Nhã đi về phía doanh trại.
"Kì Vân, ngươi lại có chuyện gì?”
"Không có. . . . . . không có chuyện gì." Kì Vân đưa lưng về phía cửa trại, cho dù nghe được giọng nói của Long Chiến Nhã cũng không có quay đầu lại, chỉ có chút giật mình co rúm người lại.
"Không có chuyện gì? Không có chuyện gì mà đưa lưng về phía ta như vậy sao?” Long Chiến Nhã đã cảm thấy không hợp lý.
"Không có gì, chỉ là hôm qua không biết ăn nhầm cái gì nên bây giờ trên mặt đều toàn là những đốm đỏ đốm tím, sợ làm ngươi sợ mà thôi.” Kì Vân nói bừa.
"Ăn nhầm đồ ăn?” Long Chiến Nhã lặng lẽ đến gần Kì Vân.
"Ừ." Giọng Kì Vân có chút run rẩy.
"A." Đột nhiên bị cưỡng chế xoay người, dọa Kì Vân nhảy dựng lên, theo bản năng nhìn sang người bên cạnh.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Trên mặt Kì Vân đúng là có rất nhiều đốm đỏ đốm tím nhưng nhìn sơ cũng biết là bị người ta đánh.
"Không có chuyện gì." Kì Vân quay mặt đi chỗ khác.
"Không có chuyện gì? Bị đánh thành như vậy còn nói không có chuyện gì? Bình thường ta dạy những gì ngươi đều xem như bánh màn thầu nuốt vào trong bụng cả rồi sao?” Âm thanh của Long Chiến Nhã lập tức cao vút.
"Ngươi đừng quan tâm." Kì Vân nói.
"Là người của Nhất Doanh?” Không cần động não cũng biết.
"Không phải." Kì Vân lập tức phủ nhận, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta phải hoài nghi.
Long Chiến Nhã trừng mắt liếc nhìn hắn một cái sau đó xoay người rời đi.
"A, nữ nhân kia, ngươi định đi đâu?" Kì Vân đuổi theo, nhưng mà võ công của hắn làm sao so được với Long Chiến Nhã, mắt nhìn thấy Long Chiến Nhã ở phía trước nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp.
Thời điểm Long Chiến Nhã đến Nhất Doanh thì thấy một nhóm người đang nhàn nhã chơi bạc.
"A, không biết bắt đầu từ lúc nào mà trong quân doanh lại có thể tụ tập đánh bạc vậy nha?” Long Chiến Nhã cố ý nói với giọng nhẹ nhàng, còn có cơ thể nhỏ bé kết hợp với mái tóc trắng như tuyết, trong một chốc cả người đều trở nên mềm mại quyến rũ, sự hấp dẫn kia cũng không chỉ tăng lên một chút.
"Ai da, đây không phải là Vương phi của chúng ta hay sao? Sao lại rãnh rỗi đến Nhất Doanh này nha.” Một tên đầu gỗ vẻ mặt hèn mọn đứng ra nói một câu.
"Chính là đến nhìn xem vị anh hùng nào đã có thể đánh Kì Vân của Tứ Doanh biến thành đầu heo như vậy mà thôi.” Ánh mắt Long Chiến Nhã sùng bái quét qua người trước mặt.
"Tên phế vật đó đại ca chỉ cần dùng một tay cũng có thể giải quyết." Ngây ngốc trong quân đã lâu, trừ Chiến vương Mặc Sĩ Lưu Thương ra bọn họ không để bất kỳ kẻ nào khác vào trong mắt.
"Nói như vậy đó chính là kiệt tác của các ngươi sao?” Long Chiến Nhã thản nhiên đi tới đứng bên cạnh mấy người ở đây.
"Đó là đương nhiên." Một người trong đó kiêu ngạo ngẩng cao đầu, "Vương phi ngày ngày đều sống trong vương phủ chưa từng chơi đánh bạc phải không, hôm nay tiểu tướng sẽ dạy cách chơi cho ngài, thế nào? Vừa nói người kia vừa muốn bắt lấy tay Long Chiến Nhã.
Hai mắt Long Chiến Nhã rét lạnh, ra tay nhanh như sấm, chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng thì cái tay đang vươn ra của người nọ đã bị bẻ gãy.
"Mụ đàn bà thúi, thì ra ngươi tới kiếm chuyện." Một nhóm người vỗ bàn.
Long Chiến Nhã cũng không nói gì, tức giận đầy trời đánh nhau với sáu người kia. Rất nhiều người xung quanh muốn tiến đến kéo nàng ra nhưng không có một ai dám đến gần, lúc này Long Chiến Nhã đang tràn ngập lửa giận, không khí xung quanh cũng đã lạnh đến thấu xương khiến cho người ta phải chùn bước. Kì Vân cùng người của Tứ Doanh chạy đến nhìn thấy Long Chiến Nhã nổi điên như vậy cũng chỉ có thể đứng yên, không phải bởi vì Long Chiến Nhã có kỹ thuật đánh nhau quá cao siêu, không phải bởi vì Long Chiến Nhã dùng kỹ thuật lão luyện nhiều năm ở sa trường mà không cần đến nội lực đã có thể đánh trả lại, mà là bởi vì lửa giận ngập trời của Long Chiến Nhã. Long Chiến Nhã vì hắn bị đánh mà nổi giận, Long Chiến Nhã đến đây trả thù cho hắn.
"Quá mạnh mẽ rồi." Thấy kia sáu người kia chỉ có thể kêu la thảm thiết mà hoàn toàn không có sức đánh trả lại, Kì Vân âm thầm cảm thán.
"Không tốt, phải kéo nàng ta ra! Đây là làm trái quân kỷ, bị Vương gia biết được nhất định sẽ bị phạt chết mất!" Người của Tứ Doanh cũng dần khôi phục lại lý trí, vội vàng cùng huynh đệ bên cạnh tiến lên kéo Long Chiến Nhã ra, "Này, nữ nhân kia, mau dừng tay!"
Long Chiến Nhã mắt điếc tai ngơ.
"Này! Long Chiến Nhã, ngươi muốn chết sao!" Kì Vân hô to.
Long Chiến Nhã vẫn không phản ứng lại.
"Này! Long Chiến Nhã. . . . . ."
"Dừng tay cho ta!" Lời của Kì Vân còn chưa nói hết thì thanh âm của Mặc Sĩ Lưu Thương đã truyền tới đây.
Lần này Long Chiến Nhã nghe lời lập tức dừng tay lại, trên mặt đất là sáu khuôn mặt toàn là máu, ngay cả khí lực để kêu rên cũng không có. Mà Long Chiến Nhã cũng thở hổn hển, mồ hôi từ trên cái trán trơn bóng trượt xuống, sắc mặt đã có chút không tốt.
Hai vợ chồng trao đổi một ánh mắt, hàng lông mày của Mặc Sĩ Lưu Thương cũng sắp dính chặt lại với nhau.
"Long Chiến Nhã không tuân theo quân kỷ, phạt năm mươi quân côn." Mặc Sĩ Lưu Thương tái mặt nhìn Long Chiến Nhã.
"Vương gia, Vương phi không phải là. . . . . ."
Long Chiến Nhã giơ tay lên ý bảo Kì Vân đừng nói gì.
"Những người nằm dưới đất tụ tập bài bạc còn đánh cả người của Tứ Doanh,” Long Chiến Nhã cười nhạt kéo Kì Vân qua, "Có phải hay không cũng không tuân theo quân kỷ?" .
"Đúng, đem mấy người kia kéo xuống, mỗi người mười quân côn. Tụ tập đánh bạc, mỗi người hai mươi. Lập tức thi hành!" Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn thẳng Long Chiến Nhã, trong đôi mắt là lửa giận cùng bất đắc dĩ. Rõ ràng tiểu nữ nhân có thể đổi một phương thức khác nhưng hết lần này đến lần khác lại tự tổn thương thân thể mình như vậy. Xoa bóp mi tâm, Mặc Sĩ Lưu Thương bắt đầu suy nghĩ nên bảo Phong Như An và Phong Li mua dược liệu gì đây.
"Tốt!" Không nói thêm nữa, Long Chiến Nhã tự giác đi đến trung tâm sân huấn luyện.
"Vương phi! Vương gia," Kì Vân quỳ một gối xuống trước mặt Mặc Sĩ Lưu Thương, "Vương gia, thân thể của Vương phi còn chưa hồi phục tốt làm sao có thể chịu được năm mươi quân côn.”
"Vương gia, xin nghĩ lại!" Tất cả người của Tứ doanh cũng đều quỳ trước mặt Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Tất cả các ngươi đứng lên hết đi, đây chính là phương thức nàng đã lựa chọn.” Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn bóng lưng của Long Chiến Nhã thở dài, nàng cố ý bị như vậy. Hắn nhìn ra được, cho nên mới càng thêm tức giận cũng là đau lòng nhiều hơn.
Giữa sân huấn luyện, Long Chiến Nhã đàng hoàng nằm sấp trên cái ghế dài. Tiêu Triết tự mình chấp hành hình phạt. Đứng đối diện với Long Chiến Nhã là một đám người của Nhất Doanh. Quân côn nặng nề quất vào trên mông, dường như còn thấy cả máu, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trên trán xuống, Long Chiến Nhã cắn chặt răng lại, không phát ra một tiếng nào. Mới đầu, người bị phạt của Nhất Doanh còn vì quá đau mà hét lớn, nhưng một lúc sau cũng không nghe thấy tiếng la nào nữa. Long Chiến Nhã là một nữ nhân mà còn nhịn được tại sao bọn họ là nam nhân lại phải hét lên như thế, cho nên tất cả những người chịu phạt đều chịu đựng đau đớn trên người, tiếng hét thê thảm cũng từ từ biến thành tiếng rên ẩn nhẫn. Sân huấn luyện rộng lớn tập trung tất cả binh lính của bốn doanh nhưng giờ phút này lại không có một người nào lên tiếng.
"Vương phi, kêu đau một chút sẽ tốt hơn.” Thật sự Tiêu Triết cũng nhịn không được nữa, nói với Long Chiến Nhã một câu.
Long Chiến Nhã không rảnh để ý.
Hình phạt của những người khác đều đã xong, trên sân huấn luyện chỉ còn lại Long Chiến Nhã, tiếp tục một trăm quân côn nữa.
Kì Vân nhìn sắc mặt tái nhợt Long Chiến Nhã mà đỏ cả vành mắt, đi tới bên cạnh Long Chiến Nhã quỳ xuống.
"Đứng lên." Long Chiến Nhã ngầm liếc mắt, từ trong hơi thở mong manh nói ra hai chữ.
"Thật xin lỗi, ta sai rồi." Kì Vân vừa mở miệng nước mắt đã rơi xuống lả chả.
"Hiện tại ta không có khí lực để nói chuyện cho nên ngươi đứng lên cho ta, đừng để ta phải nói lần thứ ba.” Long Chiến Nhã hơi cố sức nghiêng đầu sang nhìn thẳng vào mắt hắn.
Kì Vân nhìn sự kiên định trong mắt của Long Chiến Nhã không biết phải làm sao.
"Đứng lên, lát nữa Vương phi còn cần đến sự cổ vũ của các ngươi. Hơn nữa, ngươi như vậy còn ra thể thống gì.” Tiêu Triết trợn mắt nhìn Kì Vân một cái. Bây giờ mới biết hối hận sao? Sớm biết thì đừng làm! Thật đáng đánh đòn! Cứ chờ đi, không đánh cho hắn một trận ra trò thì sẽ không gọi là Tiêu Triết!
"Được." Suy tư một lúc, Kì Vân đứng lên.
Long Chiến Nhã cười cười.
Còn lại mười lăm côn cuối thì ý thức của Long Chiến Nhã đã có chút mơ hồ rồi, nhưng mà nàng biết mình không thể ngất đi, nếu không kiếm củi ba năm lại thiêu một giờ. Khẽ ngẩng đầu lên, rất tốt, tất cả mọi người trong quân đội đều ở nơi này, cố nhịn một chút nữa thôi.
Mặc Sĩ Lưu Thương đứng cách Long Chiến Nhã ba bước chân, nhìn quần áo trên người nàng nhuộm đỏ cùng đôi môi đã trắng tái đi, tay hắn siết chặt đến nổi khiến cho móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu nhỏ từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, bắt mắt vô cùng.
"Vương gia, năm mươi côn đã xong." Cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Triết thở dài, nhìn Long Chiến Nhã vẫn còn giữ được ý thức. Nữ nhân này thật sự quá mạnh mẽ rồi, mạnh đến nổi khiến cho hắn phải kính nể.
"Này, Vương Phi, ngài muốn làm gì?"
Giọng điệu cứng nhắc của Tiêu Triết vừa vang lên, Long Chiến Nhã run rẩy chống người dậy muốn đứng lên, Kì Vân thấy thế vội vàng chạy đến vịn lấy.
"Không sao." Long Chiến Nhã nhìn Kì Vân cười cười, muốn đẩy tay của hắn ra nhưng mà nàng thật sự không còn khí lực nữa rồi, "Để ta tự mình đứng."
"Nữ nhân này, lúc nào rồi mà còn cậy mạnh.” Kì Vân trợn mắt. Bị đánh năm mươi quân côn rồi mà còn muốn làm cái gì nữa? Nữ nhân này còn muốn làm cho hắn hoảng sợ bao nhiêu lần nữa đây?
"Đây là quân lệnh. Để cho ta tự mình đứng vững.”
Bị Long Chiến Nhã trừng mắt, Kì Vân theo phản xạ đứng nghiêm một bên.
Mọi người xung quanh còn chưa có rời đi, bọn họ muốn biết tiếp theo nữa sẽ còn phát sinh chuyện gì có thể khiến cho bọn họ ngạc nhiên. Quả nhiên, không phụ lòng mong đợi của mọi người, sau thời gian một ly trà, Long Chiến Nhã đã đứng thẳng lên ở trước mặt mọi người.
"Nghe kỹ cho ta!" Long Chiến Nhã tập trung chút khí lực còn lại đưa giọng nói của mình nâng lên thật cao, "Từ hôm nay trở đi, người Tứ Doanh sẽ được Long Chiến Nhã ta bảo vệ! Nếu còn ai dám đụng đến người của Tứ Doanh, ta nhất định sẽ đánh đến cha mẹ hắn cũng nhìn không ra! Tất cả đều giữ chặt cái đuôi của mình lại cho ta, các ngươi không có tư cách đứng trước mặt người của Tứ Doanh mà gào rống, không bao lâu nữa Long Chiến Nhã ta sẽ cho các ngươi biết, đến cả tư cách đứng bên cạnh Tứ Doanh các ngươi cũng không có! Nhớ kỹ cho ta!” Ánh mắt sắc bén của Long Chiến Nhã quét qua hơn bốn nghìn người, sau đó hai mắt nhắm lại ngất đi.
"Ngày mai đổi sân huấn luyện." Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương từ từ đi tới bên cạnh Long Chiến Nhã, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi, Tiêu Triết lấy ra bản đồ mà Long Chiến Nhã đã chuẩn bị trước đó đưa cho Kì Vân, xem như hết bổn phận, "Đó là bản đồ."
Hôm sau, giờ Mẹo, Kì Vân cùng một nghìn huynh đệ đến địa điểm trên bản đồ. Hiện tại, trước mặt bọn họ chính là một ngọn núi.
"Kì Vân, ngươi có xem lầm không đấy?” Có người cảm thấy nghi ngờ, muốn nhìn lại bản đồ một lần nữa.
"Đương nhiên không rồi, không tin ngươi tự đến nhìn đi.” Liếc đối phương một cái, Kì Vân vứt bản đồ qua.
"Có phải nữ nhân kia đùa giỡn chúng ta rồi hay không?” Lại có người hỏi.
"Dĩ nhiên không thể nào." Kì Vân lập tức phủ nhận.
"Xem ra tất cả mọi người đều rất khỏe mạnh.” Lúc này mới Phong Lam xuất hiện.
"Này, dẫn chúng ta tới đây làm gì? Núi hoang rừng vắng, muốn dạo chơi à?" Kì Vân bất mãn oán trách. Mười ngày huấn luyện bọn họ cũng đã được gặp những người quái dị bên cạnh Long Chiến Nhã.
"Dĩ nhiên không phải, tiểu thư đang ở bên trong chờ các ngươi đấy. Đuổi theo ta." Vừa nói xong, Phong Lam xoay người ẩn vào rừng cây.
"Thủ lĩnh? Sao có thể như vậy? Ngươi nói đùa à." Đoàn người nửa tin nửa ngờ đuổi theo sát Phong Lam.
Phong Lam quẹo trái quẹo phải trong rừng, chỉ một lát sau đã dẫn một nghìn người đến sườn núi, sau đó đi vào một sơn động.
"Này, rốt cuộc ngươi muốn dẫn chúng ta đến nơi nào?” Có người nhịn không được hỏi. Từ nãy đến giờ bọn họ đã chạy trong rừng rất lâu rồi giờ còn phải vào trong sơn động.
"Bình tĩnh chớ vội." Phong Lam cười thần bí.
Sơn động này thay vì gọi là sơn động thì nên nói là một lối đi thì đúng hơn, quanh co khúc khuỷu còn có rất nhiều ngã rẽ mặc dù không biết những con đường này thông đến đâu nhưng nhóm người Kì Vân cảm thấy bọn họ đang không ngừng đi xuống phía dưới. Khoảng hai khắc sau, mọi người dừng lại trước một cánh cửa.
"Xin mời." Phong Lam dùng tay ra dấu mời, sau đó đứng sang bên cạnh.
"Làm cái gì không biết." Kì Vân lầm bầm đẩy cửa ra.
Cửa từ từ mở ra, người đầu tiên chứng kiến khung cảnh bên trong đương nhiên là Kì Vân.
Phía sau cánh cửa là một đại sảnh lớn hình tròn, xung quanh vách tường là sáu cánh cửa khác, Long Chiến Nhã đang ngồi trên cái ghế duy nhất trong đại sảnh.
"Hoan nghênh các ngươi đến với sân huấn luyện Địa Ngục.” Long Chiến Nhã cười vui vẻ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mọi người. Phong Lam đi ngang qua đám người còn đang ngây ngốc đến đứng phía sau Long Chiến Nhã.
"Thủ lĩnh, nơi này là. . . . . ." Kì Vân quả thực không thể tin được suy nghĩ đang dần hiện lên trong đầu mình.
"Chính là cái mà ngươi nghĩ đến.” Long Chiến Nhã đứng dậy, "Xếp thành hàng và đứng vững cho ta, thật lộn xộn.”
Một nghìn người lập tức xếp từng hàng, đứng vững. Bọn họ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhìn Long Chiến Nhã hôm qua còn bị đánh đến hấp hối mà giờ lại vui vẻ đứng trước mặt bọn họ.
Thật ra là vì Phong Nguyệt dùng hắc ưng truyền thư đến Y cốc để cho Nam Phong Nguyệt đưa thuốc tới đây, nếu không thì tại sao nàng có thể khỏe nhanh lên như vậy được chứ. Lại nói, từ tối hôm qua đến sáng nay Mặc Sĩ Lưu Thương còn chưa nói chuyện với nàng quá một câu.
"Bây giờ chúng ta đang ở trong một ngọn núi. Ngọn núi này ta đã mua một năm trước sau đó xây dựng nên trụ sở này. Chúng ta đang đứng dưới chân núi. Sau cánh cửa trên tường sẽ dẫn đến những nơi không giống nhau do chính ta thiết kế. Bốn cánh cửa đầu thông đến sân huấn luyện bên dưới, theo thứ tự là cưỡi ngựa bắn cung, ám sát, y độc và binh pháp. Cánh cửa thứ năm thông đến bên ngoài, đương nhiên đó là một sân huấn luyện. Cánh cửa thứ sáu cũng là một sân huấn luyện khác, cụ thể như thế nào ta sẽ không nói cho các ngươi nếu không sẽ không mang tính chất huấn luyện nữa. Chúng ta có thời gian mười lăm ngày trước khi bắt đầu tỷ thí, trận tỷ thí sẽ kéo dài năm ngày. Các ngươi tự mình chia làm bốn tổ và chọn người dẫn đầu, sau đó từng tổ đi vào bốn cánh cửa đầu, bảy ngày sau sẽ đi vào cánh cửa thứ năm, ba ngày cuối cùng là cánh cửa thứ sáu. Phong Lam sẽ ở lại giúp đỡ các ngươi, còn có ý kiến gì hay không?”
"Phong Lam ở lại, vậy còn ngươi?" Kì Vân hỏi.
"Đương nhiên là đi chơi."
"Thủ lĩnh, cái này quá bất công rồi.” Có người than oán.
"Ngươi là thủ lĩnh hay ta là thủ lĩnh?" Long Chiến Nhã nhếch mày.
"Là ngài, ngài là lão đại nha.”
"Vậy bắt đầu đi, ngày cuối cùng ta sẽ ở đích đến chờ các ngươi.” Nói xong, Long Chiến Nhã thong thả rời đi.
Thật ra thì ban đầu Long Chiến Nhã đã muốn xây dựng nơi này giống sân huấn luyện quân sự ở hiện đại một chút nhưng đáng tiếc lại không có đủ thiết bị, cho nên Long Chiến Nhã chỉ có thể nghĩ một phương thức khác.
Sân cưỡi ngựa bắn cung thật ra chỉ là một gian phòng kín làm bằng đá, bên trong được giả lập như một sân bắn, gồm hai trăm năm mươi con chiến mã và vô số cung tên được làm theo cấp bậc quân đội, không gian lớn đến nổi làm cho người ta có ảo giác như đang ở bên ngoài, mỗi ngày sẽ có một số người phụ trách mang đủ loại động vật vào bên trong để cung cấp cho những người huấn luyện, từ chim ruồi đến diều hâu, từ chuột cho đến hổ, cái gì cần đều có đủ.
Không gian dùng ám sát thì thiết kế tương đối đơn giản, bởi vì phần lớn thời gian cũng là luyện tập đặc biệt cùng với những sát thủ lão luyện, kỹ thuật ẩn dấu và truy tìm, đến khi cần thực chiến sẽ đưa bọn họ đến sân huấn luyện ở cánh cửa thứ năm, đó là một sân huấn luyện đặc biệt, rộng lớn vô cùng.
Phương diện y độc thì chỉ có duy nhất một lão sư cùng với các loại thảo dược, đương nhiên vị lão sư này Phong Ly rồi.
Học tập binh pháp dĩ nhiên là Phong Hồn, hắn sẽ đích thân dạy cho hai trăm năm mươi người này một số chiến lược, cách bài binh bố trận ngũ hành bát quái, trực tiếp dạy cho bọn họ những thế trận cơ bản lấy một địch sáu.
Đằng sau cánh cửa thứ năm là một sân huấn luyện được Long Chiến Nhã mô phỏng theo cánh rừng mưa nhiệt đới mà xây dựng, cố hết sức mang những thực vật nguy hiểm cùng với động vật hung hãn về đây, hơn nữa còn có các cơ quan bẫy rập do chính Long Chiến Nhã thiết kế, nơi này có thể nói là tập hợp tất cả những gì nguy hiểm nhất.
Bên trong căn phòng thứ sáu chính là sân huấn luyện cấp năm, có thể nói là sân luyện cuối cùng. Phân cấp thứ năm chủ yếu là khảo nghiệm và mài dũa sự hợp tác sao cho ăn ý với cộng sự của mình.
Vì để nhận được hiệu quả như mong muốn, mặc dù sẽ không khiến cho người luyện tập phải chết nhưng Long Chiến Nhã cũng sẽ nâng giới hạn chịu đựng đến mức cao nhất đó chính là áp lực của cái chết.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả cho hơn một nghìn người ở nơi này để nhận huấn luyện, Long Chiến Nhã vội vàng nhảy lên khoái mã chạy thật nhanh trở về thành, đến Trăm Vị Cư cầm lấy bình rượu Thanh tửu rồi về Vương phủ.
Lúc Long Chiến Nhã về đến phủ thì Mặc Sĩ Lưu Thương còn chưa trở về.
Long Chiến Nhã suy nghĩ một chút rồi chạy đến phòng bếp.
"Dạ Lăng, hôm nay là ngày đặc biệt gì à? Vương phi muốn làm gì thế?” Đường Thạc cảm thấy khó hiểu khi nhìn Long Chiến Nhã khuất bóng trong phòng bếp, dùng cùi chỏ chọt chọt Dạ Lăng đang đứng bên cạnh.
"Không biết." Chuyện mà quản gia hồ ly này không biết thì hắn làm sao biết được. Nhưng mà Vương phi hôm nay cũng rất kỳ lạ, lúc ở trong động cũng đã có cảm giác đứng ngồi không yên rồi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
"Ai uy, Vương phi của thuộc hạ, nếu ngài muốn ăn cái gì thì nói với hạ nhân đến thông báo một tiếng là được, ngài đích thân đến đây làm cái gì nha? Trong bếp chỉ toàn dầu khói, ngài mau ra ngoài đi.”
Long Chiến Nhã vừa vào phòng bếp, mấy vị đại thẩm và đại thúc bên trong liền khẩn trương lên hết. Vị này chính là bảo bối trong vương phủ, nếu như bị ngã ở đâu trong bếp thì Vương gia nhất định sẽ lấy mạng của bọn họ.
"Các ngươi cứ tiếp tục không cần phải để ý đến của ta, để lại cho ta một cái bếp lò là được rồi.” Long Chiến Nhã lè lưỡi, bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp. Từ trước đến giờ ở vương phủ, Long Chiến Nhã không bao giờ bày ra dáng vẻ của Vương phi, đối đãi với hạ nhân cũng vô cùng tốt cho nên mọi người trong vương phủ khi nói chuyện với Long Chiến Nhã cũng rất thoải mái.
"Vương phi, ngài muốn làm cái gì vậy?”
"Ta muốn làm một ít thức ăn.”
"Ai uy, tiểu cô nãi nãi của thuộc hạ, ngài muốn ăn cái gì cứ để chúng ta làm là được sao ngài lại có thể tự mình làm được chứ."
"Không cần, cứ để ta tự làm.” Vừa nói xong Long Chiến Nhã liền vùi đầu tìm nguyên liệu.
Củ cải trắng? Không được. Bí đỏ? Không được. Bí đao? Cũng không được. Rốt cuộc phải làm cái gì lạnh lạnh để ăn trong ngày nóng nực này đây? Đôi mắt cứ đảo qua đảo lại, bĩu môi. Long Chiến Nhã quyết định hay là làm một ‘công trình’ lớn luôn đi.
"Dạ Lăng!"
Nghe thấy một tiếng rống như sư tử Hà Đông, Dạ Lăng nhanh chóng vọt vào phòng bếp.
"Vương phi, có chuyện gì?"
"Ha hả, cũng không có chuyện gì lớn, ngươi đi chuẩn bị một khối băng đến đây.” Long Chiến Nhã cười vô cùng vui vẻ nhìn vẻ mặt khẩn trương của Dạ Lăng.
Dạ Lăng cảm thấy choáng váng rồi. Không có chuyện gì mà lại hô lớn như vậy làm cái gì, hù chết hắn.
"Vương phi cảm thấy nóng sao?"
"Ngươi hỏi nhiều làm cái gì, đi nhanh đi, muốn ta lột da sao?”
"Dạ, Vương Phi." Dạ Lăng nhanh chóng vọt đi. Nói muốn tìm một khối băng, là khối băng như thế nào đây?
Có thể tìm được khối băng thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi. Long Chiến Nhã tìm vài loại trái cây trong phòng bếp, sau khi gọt hết vỏ của chúng ra thì lại cảm thấy khổ não. Tầm mắt như tia X – quang quét qua toàn phòng, bỗng nhiên hai mắt Long Chiến Nhã sáng lên, đi đến cầm lấy một đống vải gạt sau đó bỏ đống trái cây đã gọt vỏ vào trong đó, hai tay bắt đầu vắt thật mạnh ép nước trái cây ra ngoài.
"Ai uy, Vương phi muốn làm gì thế? Sao lại cực khổ thế này, mọi người cùng giúp ngài.”
"Cám ơn." Cười ngọt ngào, Long Chiến Nhã tiếp tục hăng hái chiến đấu với nước trái cây, "Đúng rồi, có sữa tươi không?"
"Có, có." Có người vội vàng đi tìm sữa tươi mang đến cho Long Chiến Nhã.
"Cám ơn."
Nước trái cây cùng sữa tươi, lại thêm một chút đường, Long Chiến Nhã nếm thử, mùi vị tạm được rồi.
"Vương phi, băng đến rồi."
Lần này, trên đỉnh đầu của Long Chiến Nhã thiếu chút nữa bốc cả khói luôn rồi. Nàng nói là muốn một khối băng, những Dạ Lăng lại đem về gần như một núi băng cho nàng.
“Đập bể." Liếc mắt, Long Chiến Nhã vô tình bóc lột sức lao động.
"Làm sao mà đập?" Từ trước tới giờ Dạ Lăng chưa từng làm qua việc này, nhất thời có chút hoang mang.
"Dùng tay hoặc là dao." Long Chiến Nhã cũng không quay đầu, ném ra sau một con dao lớn, Dạ Lăng sợ giật mình lui về sau ba bước, sau đó nhanh chóng chụp lấy con dao.
Dạ Lăng lặng lẽ bắt đầu ‘công tác’.
"Vương phi, xong rồi."
Long Chiến Nhã quay đầu lại, nhìn mấy khối băng lớn nhỏ trên mặt đất, trên trán nổi đầy hắc tuyến.
"Đập thật nhuyễn như hạt cát.”
Lần này đổi lại Dạ Lăng hắc tuyến rồi, bất đắc dĩ, chỉ có thể làm theo. Rốt cuộc Vương phi muốn làm cái gì thế?
"Vương phi, xong rồi."
Long Chiến Nhã nữa quay đầu lại, ừ, không tệ.
"Có chén thủy tinh không?”
"Có có." Một cái chén thủy tinh nhanh chóng xuất hiện trước mặt Long Chiến Nhã.
Trước tiên dùng một cái chén bình thường để một chút băng nhuyễn vào, sau đó rưới nước trái cây tự chế lên trên, Long Chiến Nhã nếm thử, mùi vị cũng không tệ. Sau đó lại bắt đầu cho băng nhuyễn vào chén thủy tinh, chỉ trong chốc lát, nước đá bào đơn giản mà mới mẻ đã xuất hiện ở cổ đại.
"Thương đã trở lại chưa?"
"Đoán chừng lúc này đã đến cửa phủ."
Đã đến cửa? Vậy bây giờ nàng từ phòng bếp ra đến đại sảnh không phải vừa lúc gặp mặt sao? Nâng trên tay kiệt tác vĩ đại của mình, trên mặt Long Chiến Nhã tràn đầy vui vẻ, đi đến đại sảnh.
Quả nhiên, lúc Long Chiến Nhã tới đại sảnh Mặc Sĩ Lưu Thương đang ngồi nói chuyện cùng với Phong Như An, triều phục cũng chưa kịp thay ra.
"Thương." Nhếch khóe miệng lên, cười một nụ cười ngọt ngào nhất, Long Chiến Nhã ưu nhã đi đến trước người Mặc Sĩ Lưu Thương, đặt chén thủy tinh trên bàn.
Ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn đến chén thủy tinh sau đó lại vô cùng bình tĩnh nhìn Long Chiến Nhã.
"Thương." Bĩu môi, biểu tình đáng thương nhìn hắn. Nguy rồi, tại sao lại tức giận nhiều đến như vậy?
Đứng dậy, rời đi. Mặc Sĩ Lưu Thương bước đi dứt khoát.
Long Chiến Nhã há miệng, ngơ ngác nhìn cái ghế trống không, lại quay đầu nhìn phương hướng Mặc Sĩ Lưu Thương đi khuất, trong một lúc không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Cái kia, Vương phi. . . . . ."
"Không sao." Cúi đầu xuống làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt, Long Chiến Nhã loạng choạng bước chầm chậm về một hướng khác. Xong đời, Thương giận thật rồi.
Trong vườn hoa, Long Chiến Nhã ngồi ôm đầu bó gối phía sau một gốc cây đại thụ.
Ô ô, nàng xong đời rồi, Thương đã tức giận đến mức không thèm để ý đến nàng, phải làm sao bây giờ? Tất cả đều do nàng, biết rõ thân thể mình không bằng trước kia lại không có nội lực hộ thể mà còn làm một chuyện lỗ mãng như thế, hơn nữa còn làm trò khiến bị đánh trước mặt Thương, làm cho Thương đau lòng nhiều như thế. Ô ô, làm sao bây giờ a? Nàng đúng là não ngắn mà, tại sao lại dùng biện pháp như thế để che chở cho Tứ Doanh chứ. A! Sắp điên mất! Có khi nào Thương sẽ không để ý đến nàng nữa luôn hay không? Vậy nàng phải làm gì bây giờ? Nghĩ đi nghĩ lại, sau đó nước mắt cứ tuôn ra không ngừng. Long Chiến Nhã cứ như vậy ngồi phía sau đại thụ khóc đến thê thảm.
"Vương gia."
"Chuyện gì?" Vừa rồi hắn rời đi như vậy sẽ không có chuyện gì đấy chứ? Nhưng tiểu nữ nhân lại quá to gan rồi, không dạy dỗ nàng một lần nàng sẽ không nhớ lâu. Nàng muốn làm cái gì hắn cũng có thể chiều theo, nhưng chỉ có duy nhất một chuyện đó là không thể tổn thương chính bản thân mình.
"Chén đồ ăn kia là Vương phi tự làm.” Vẻ mặt của Vương gia bây giờ thật khủng khiếp. Nuốt nuốt nước bọt, Dạ Lăng quyết định nói ra, nếu không người cuối cùng xui xẻo nhất định là hắn.
"Ngươi nói cái gì? Nói rõ ràng!" Mặc Sĩ Lưu Thương trừng to mắt.
"Sáng sớm hôm nay Vương phi đi Hành Sơn sắp xếp việc huấn luyện cho Tứ Doanh, sau đó lên ngựa nhanh chóng trở về, đến Trăm Vị Cư lấy Thanh tửu mà Vương gia thích nhất mang về. Khi về đến thì lại chạy vào phòng bếp làm thứ nước trái cây với băng nhuyễn gì đó, bận rộn cả buổi sáng cũng chỉ làm được một chén nhỏ như thế, Vương gia khẳng định không muốn nếm thử một chút sao?”
Còn khẳng định? Cái đó còn cần phải khẳng định nữa sao! Dạ Lăng còn chưa nói xong thì bóng dáng của Mặc Sĩ Lưu Thương cũng đã biến mất không thấy đâu.
"Khinh công của Vương gia đã tiến bộ rồi." Nhìn phương hướng mà Mặc Sĩ Lưu Thương biến mất, Phong Như An mỉm cười.
"May là đã nói với Vương gia nếu không đến lúc Vương gia hỏi rõ nhất định sẽ giết ta." Nhìn phản ứng này của Vương gia cũng đã rõ, mặc dù nói là muốn trừng phạt Vương phi, nhưng Vương gia không thể để mặc Vương phi đau lòng.
"Nhanh chân đến đó xem sao?” Không biết bộ dạng của Vương Phi giờ ra sao nha.
"Muốn đi thì một mình ngươi đi đi." Lúc này mà đi quấy rầy Vương gia cùng Vương Phi nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Nhún vai, Phong Như An và Dạ Lăng cùng rời đi.
Lúc Mặc Sĩ Lưu Thương trở lại đại sảnh tìm được chén thủy tinh kia thì nước đá đã tan gần hết chỉ còn lại một phần nhỏ vụn đá nhuyễn, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy không giống với lúc đầu khi hắn nhìn thấy, không còn trong suốt nữa, nhìn cũng không đẹp mắt. Cầm chén lên nếm thử một chút, trong ánh mắt nhất thời sáng ngời.
"Vương phi đâu?" Mặc Sĩ Lưu Thương xoay người kéo một hạ nhân lại hỏi.
"Hồi bẩm Vương gia, không thấy Vương phi đâu ạ." Hạ nhân cung kính địa trả lời.
Sẽ đi nơi nào đây? Mặc Sĩ Lưu Thương nóng lòng muốn nhìn thấy Long Chiến Nhã, hận hai chân mình không lướt được như bay. Phòng ngủ không có, thư phòng không có, cũng không có trong đại sảnh này, càng không có khả năng trở lại phòng bếp. Rốt cuộc tiểu nữ nhân đã đi đâu? Đứng trong vườn hoa, Mặc Sĩ Lưu Thương đã gấp đến độ xoay vòng vòng.
"Chưa ăn no sao? Vậy ngươi đợi một lát."
"Đây này." Chỉ vài phút sau Phong Nguyệt đã mang một chén cháo trở lại.
"Cám ơn." Kì Vân nhận lấy chén cháo, đứng dậy đi đến nơi đã mờ mịt đằng xa.
Bên phía Long Chiến Nhã đại khái còn lại khoảng hai trăm người, phần lớn đã khôi phục thể lực chẳng qua hai chân nhất định phải được xoa bóp kỹ càng, nếu không ngày mai rất có thể sẽ trở nên nghiêm trọng, cho nên hai trăm người còn lại chỉ việc ngồi dưới đất nói chuyện phiếm với nhau chờ đến lượt mình. Mà ngồi ở giữa hai trăm binh lính này là sáu người bao gồm Long Chiến Nhã, Phong Hồn, Phong Ly, Phong Lam và cả Tiêu Triết cùng Phong Như An đang bận rộn vô cùng.
"Nghỉ ngơi một chút đi."
Nghe có tiếng gọi, Long Chiến Nhã ngẩng đầu lên, nhưng ngoài ý muốn lại thấy được Kì Vân, trong tay hắn còn cầm một chén cháo.
"Sao còn không có trở về nghỉ ngơi? Giờ Mẹo (5 – 7 giờ sáng) ngày mai sẽ huấn luyện. Còn dám không đến thì sẽ tiếp tục đánh mông ngươi.” Long Chiến Nhã cười cười nói đùa, sau đó nhận lấy chén cháo trên tay Kì Vân, thuận thế đưa đến binh lính ngồi trước mặt, “Đói bụng không? Ăn một chút đi.”
Nhìn thấy một cảnh như vậy, trong lòng Kì Vân không biết có cảm giác gì.
"Này, " Kì Vân đoạt lại chén cháo trong tay người kia, sau đó hô to với Long Chiến Nhã, "Gọi ngươi nghỉ ngơi thì ngươi nghỉ ngơi đi, nhiều lời như vậy làm cái gì.” Nói xong kéo mạnh Long Chiến Nhã ra ngoài rồi đem cháo đưa đến trong tay nàng, còn mình thì đứng trước mặt binh lính kia, “Nói cho ta biết phải làm như thế nào.”
"Ồ. Trước tiên…." Long Chiến Nhã sửng sốt một hồi, sau đó nở nụ cười, bắt đầu chỉ đạo Kì Vân.
"Nhã Nhi." Lúc này Mặc Sĩ Lưu Thương cũng đi đến bên cạnh Long Chiến Nhã, vừa rồi hắn phải đi xử lý một ít chuyện.
"Thương." Long Chiến Nhã đưa chén cháo trong tay đến trước mặt Mặc Sĩ Lưu Thương. Hai người, ngươi một ngụm ta một ngụm uống hết chén cháo.
"Chuyện này giao cho bọn họ đi, nàng theo ta trở về nghỉ ngơi được không?” Vuốt nhẹ mái tóc dài bạc trắng của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương dịu dàng hỏi thăm.
Kì Vân liếc nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương bằng ánh mắt cổ quái.
"Không được, cũng sắp xong rồi, lát nữa cùng nhau về luôn.” Long Chiến Nhã lắc đầu, "Thương, ta thật sự không sao cả, ta sẽ không miễn cưỡng chính mình." Người nam nhân này càng ngày càng giống bà vú của nàng rồi.
"Được rồi."
Bách Lí Mạch và Nam Phong Nguyệt trước khi đi cũng đã qua với hắn rằng không nên quá để ý đến chuyện tiểu nữ nhân bị mất hết nội lực, cho dù không có nội lực mà chỉ cần điều trị tốt thân thể, nàng vẫn sẽ là một người vô cùng mạnh mẽ, bởi vì tiểu nữ nhân tài trí hơn người không phải chỉ riêng về nội lực. Hắn vẫn luôn dùng rất nhiều dược liệu tốt để bồi bổ cơ thể cho nàng bây giờ cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi. Nhưng mà ban sáng, khi nhìn thấy tiểu nữ nhân vung roi lên hắn đã biết nhất định tổn hao không ít thể lực, làm sao có thể không có chuyện gì? Mà một chút ít ảnh hưởng này cũng sẽ làm cho hắn cảm thấy áy náy và cũng rất đau lòng, hận không thể mỗi ngày đều bảo bọc nàng trong lòng bàn tay, che chở cho nàng thật tốt. Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, tiểu nữ nhân sẽ không chấp nhận một cuộc sống như thế, cho nên hắn chỉ có thể phụng bồi nàng, che chở nàng, tuy đau lòng nhưng cũng rất vui mừng.
"Nếu cực khổ quá thì nên buông tay.” Mặc Sĩ Lưu Thương đúng là vẫn không nỡ.
"Thương, nếu như ta đã quyết định quản lý bọn họ thì nhất định sẽ không buông bỏ.” Long Chiến Nhã lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Mặc Sĩ Lưu Thương, "Thương, mỗi người đều có ý nghĩ riêng để tồn tại, mỗi người đều có ưu điểm riêng của chính mình, thật ra cái quan trọng nhất không phải chỉ là cố gắng mà là có người có thể phát hiện ra ưu điểm của họ. Nếu như không có người nào nhìn ra được thì cho dù cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là vô ích. Thương, ta không dám nói ta là Bá Lạc, nhưng hãy tin tưởng ta, những người của Tứ Doanh nhất định cũng là một con tuấn mã. Chỉ cần dùng đúng phương pháp thì bọn họ có thể mạnh hơn bất kỳ kẻ nào."
(Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể)
Còn lại vài người của Tứ Doanh đang ngồi bên cạnh Long Chiến Nhã vẫn chưa rời đi, nghe được buổi nói chuyện này của hai người, bọn họ cảm thấy vô cùng xúc động, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên nhìn về phía Long Chiến Nhã.
Lúc còn bé, người nào mà không có mơ ước to lớn của mình chứ? Muốn được làm văn nhân nói chuyện yêu đương cùng nàng, vượt qua muôn trùng dặm để đến gặp nàng. Muốn được làm một hiệp sĩ trừ gian diệt ác, cầm trường kiếm trên tay múa lên vũ khúc hùng tâm tráng chí. Muốn làm Đại Tướng quân vung đao giết địch, tiếu ngạo sa trường bảo vệ bình an một cõi. Muốn làm Thừa tướng chỉ điểm giang sơn, bày mưu nghĩ kế tạo phúc cho dân chúng. Muốn làm…….
Nhưng vì cái gì bọn họ lại biến thành bộ dạng như hôm nay? Từ khi nào thì đã trở thành những kẻ bất tài vô dụng, cả ngày vui chơi đàng điếm? Từ khi nào thì bọn họ đã quen với những lời chê cười và chế nhạo của người khác? Là khi nghe được tiếng thở dài của người thân ư? Là khi thấy phụ thân chỉ im lặng mà nghe người khác chê cười, hay là khi nghe thấy sự thất vọng trong tiếng khóc của mẫu thân? Những lời khen thưởng từ cha mẹ vĩnh viễn đều dành cho con cái của người ta, những lời trách cứ luôn luôn dành cho bản thân mình. Rồi dần dần, bọn họ cũng chết lặng với những trách cứ, chết lặng với ánh mắt thất vọng của cha mẹ mình, chết lặng với ánh mắt khinh bỉ của mọi người xung quanh. Nếu như đã cố gắng như thế nào đều không được người khác chú ý đến vậy thì bọn họ cố gắng để làm cái gì? Cuộc đời ngắn như vậy tại sao không tự làm cho mình vui vẻ chút ít chứ? Cần gì phải dùng sự thất vọng của người khác để trói buộc bản thân mình? Nếu đã thất vọng như vậy thì còn quan tâm đến nữa để làm gì?
Mà giờ đây, khi đã sống ngây ngốc qua thời gian dài lại đột nhiên có người nói rằng sự tồn tại của bọn họ rất có ý nghĩa, bọn họ còn có ưu điểm riêng của chính mình, còn nói bọn họ có thể trở thành một tuấn mã, sẽ mạnh mẽ hơn bất kỳ kẻ nào. Nghe những lời như thế còn có thể không khiếp sợ sao?
"Ngươi… đang nói đùa sao? Chúng ta sẽ không rảnh rỗi đến nỗi chơi đùa cùng với phụ nhân như ngươi.” Kì Vân khó khăn quay đầu lại nhìn Long Chiến Nhã, giọng nói có chút run rẩy nhưng mắt lại sáng như đuốc, bên trong đó tất cả đều là mong chờ, chỉ cần Long Chiến Nhã trả lời phải thì cuộc đời của bọn họ cũng không còn chút ánh sáng nào.
"Không phải, bổn vương phi cũng rảnh rỗi nói đùa với các ngươi.” Hất nhẹ tóc qua một bên, Kì Vân chỉ cảm thấy vài sợi tóc trắng của Long Chiến Nhã lướt qua trên mặt mình.
"Thôi đi, còn không phải nói đùa? Một nữ nhân như ngươi thì có thể làm được cái gì chứ?” Phủ nhận đi, phủ nhận sự nghiêm túc cùng cố chấp của ngươi đi, chỉ cần ngươi phủ nhận chúng ta sẽ không cần phải hy vọng, lòng của chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn chết đi.
"Bổn vương phi sẽ làm cho các ngươi biết bổn vương phi có thể làm được cái gì. Còn bây giờ, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, đợt huấn luyện ngày mai không phải là thứ mà các ngươi có thể xem thường.” Long Chiến Nhã cười cười, nhanh chóng uống xong chén cháo trên tay rồi cùng Mặc Sĩ Lưu Thương rời đi.
Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn an tĩnh đứng nghe, nghe rất chân thành, cũng từ những lời này mà suy ngẫm lại. Ban đầu, nếu như hắn có được một nửa kiên định này của tiểu nữ nhân thì có lẽ Tứ Doanh cũng sẽ không giống như bây giờ. Hắn biết, những người trong Tứ Doanh chính là những viên ngọc thô, khi bọn họ nói chuyện trao đổi với nhau lý lẽ vô cùng tốt, nhưng khi đối mặt với người bên ngoài thì lại phủ lên mình một lớp quần là áo lụa. Không có cách nào tiếp xúc với bọn họ, thời gian đó hắn cũng có quá nhiều việc cần hoàn thành nên không để ý tới mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay, nếu như lúc ấy hắn quan tâm một chút có phải tất cả mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt hay không? Có phải những người cũng sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy?
Cũng có lẽ bọn họ lãng phí nhiều thời gian như thế chỉ để vì gặp được tiểu nữ nhân, cùng nhau sáng tạo nên kỳ tích.
"Thương."
"Ừ?"
"Ta mệt rồi."
Mặc Sĩ Lưu Thương nghiêng đầu thấy Long Chiến Nhã đang ngửa đầu bĩu môi nhìn hắn. Khẽ mỉm cười, Mặc Sĩ Lưu Thương bước lên một bước khom lưng trước người Long Chiến Nhã.
"Ta cõng nàng."
Mắt Long Chiến Nhã híp lại, cong cong như ánh trăng sáng, vui vẻ nằm lên tấm lưng rộng lớn của Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Sao lại nhẹ như vậy?" Đây là câu nói đầu tiên của Mặc Sĩ Lưu Thương sau khi đứng lên, "Cẩn thận một chút, đừng để té xuống."
"Ừ." Hai tay vòng quanh cổ Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã tựa đầu trên vai Mặc Sĩ Lưu Thương, hai chân không yên tĩnh vung trước vung sau.
Cưng chiều cười cười, Mặc Sĩ Lưu Thương cõng Long Chiến Nhã trên lưng bước vững từng bước đi về hướng Chiến vương phủ. Đúng vậy, hôm nay hắn quyết định làm phương tiện đi bộ cho tiểu nữ nhân, cõng nàng về Vương phủ.
"Thương, chàng đi đâu? Mau buông ta xuống!" Long Chiến Nhã vốn đang rất thích ý bỗng nhiên hồi phục tinh thần lại, phát hiện hai người đã đi đến đường lớn rồi, vội vàng vỗ vai Mặc Sĩ Lưu Thương lắc lắc thân thể đòi xuống.
"Chớ lộn xộn." Cảm nhận cái đầu nhỏ của Long Chiến Nhã đang cúi xuống, Mặc Sĩ Lưu Thương lộ ra một nụ cười, "Nhã Nhi, đi lên dễ dàng, nhưng đi xuống sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”
Mắt thấy đã đến khu náo nhiệt của đường phố, Long Chiến Nhã không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn nằm yên trên lưng Mặc Sĩ Lưu Thương, chẳng qua là vùi mặt của mình giấu đi.
Dạo bước trên đường lớn náo nhiệt của thành Long Ngự khiến cho rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương. Đó là Chiến thần Long Ngự quốc của bọn họ, không có ai là không nhận ra. Chỉ là nữ nhân đang được Chiến thần cõng trên lưng thì bọn họ không nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng mà điểm đặc trưng tóc trắng như thế này không phải chính là Vương phi hay sao? Mấy ngày nay bọn họ đều nghe đồn rằng, sở dĩ tóc của Vương phi biến thành trắng như tuyết là vì tổn hao nguyên khí quá nặng khi trị thương cho Vương gia. Chính vì thế cho nên ở thành Long Ngự bây giờ danh vọng của Vương phi cũng đã sánh ngang với Vương gia rồi.
"Vương gia, Vương phi ra ngoài tản bộ ạ?" Có dân chúng nhiệt tình chào hỏi hai người.
"Ừ." Tâm tình của Mặc Sĩ Lưu Thương hiện đang rất tốt cũng đáp trả người của chào hỏi một tiếng, mà điều này lại chiếm được rất nhiều thiện cảm từ mọi người.
"Vương gia đối với Vương phi thật tốt." Có người nhỏ giọng bàn luận.
"Chậc, ngươi xem Vương gia đối xử tốt với Vương phi như thế, không trách được những người nam nhân khác không sánh bằng được Vương gia.”
"Thật hâm mộ Vương phi, ta cũng muốn có thể gả cho một người giống như Vương gia, vừa anh minh thần võ vừa dịu dàng ấm áp như thế thì thật là tốt."
"Học ở Vương gia một chút đi, tướng công thối!"
". . . . . ."
Đường lớn vốn đã náo nhiệt, bây giờ có thêm sự xuất hiện của Long Chiến Nhã cùng Mặc Sĩ Lưu Thương lại càng náo nhiệt hơn, trong lúc nhất thời, âm thanh cười đùa, giận mắng không ngừng vang lên.
"Ngươi xem, tạo thành hỗn loạn như vậy rồi.” Long Chiến Nhã nhỏ giọng nói thầm bên tai Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Nhiều náo nhiệt." Mặc Sĩ Lưu Thương cười cười.
"Trở về nhanh thôi, nếu không lát nữa mấy nam nhân, nữ nhân này sẽ tạo thành bạo loạn mất. "
"Tuân lệnh!" Mặc Sĩ Lưu Thương nói một câu quái đản hiếm có, sau đó nhún nhẹ chân, cõng Long Chiến Nhã bay lên một nóc nhà cao, từ trong tiếng hét kinh ngạc của mọi người mà mất hút, trở về Chiến vương phủ.
Sáng sớm ngày hôm sau Long Chiến Nhã đã đến quân doanh. Có những sự kiện của ngày hôm qua, mọi người trong Tứ Doanh đều biết vị Doanh trưởng mới này tuy rất tàn nhẫn nhưng cũng rất dịu dàng, hơn nữa cuộc nói chuyện tối hôm qua của Long Chiến Nhã đã được truyền đi rất nhanh chóng. Mặc dù đối với những lời đó có hơi nghi ngờ nhưng mọi người đều rất mong đợi, cho nên rất phối hợp với sự huấn luyện của Long Chiến Nhã khiến cho việc luyện tập dễ dàng hơn rất nhiều.
Giờ Mẹo (5 – 7 giờ sáng) tập hợp rồi chạy một canh giờ vòng quanh sân huấn luyện, sau đó đến giờ Tỵ (9 – 11 giờ sáng) luyện tập đối kháng nửa canh giờ, tiếp đó nghỉ trưa một canh giờ, xế chiều dành nửa canh giờ để huấn luyện đặc biệt, đến giờ Thân (3 – 5 giờ chiều) thì giải tán. Thỉnh thoảng lúc nửa đêm Long Chiến Nhã sẽ đến tập kích sau đó lại kéo một ngàn người vào trong rừng săn bắt thú. Thời gian mười ngày cứ trôi qua như vậy.
Sáng sớm, giờ Mẹo, toàn thể tập hợp.
"Vương phi, Kì Vân chưa tới." Tiêu Triết thông báo chi tiết lại cho Long Chiến Nhã. Mười ngày huấn luyện vừa qua đều do Tiêu Triết trợ giúp Long Chiến Nhã.
"Hử? Tiểu tử này lại ngứa da rồi phải không? Ta đi xem một chút." Nói xong, Long Chiến Nhã đi về phía doanh trại.
"Kì Vân, ngươi lại có chuyện gì?”
"Không có. . . . . . không có chuyện gì." Kì Vân đưa lưng về phía cửa trại, cho dù nghe được giọng nói của Long Chiến Nhã cũng không có quay đầu lại, chỉ có chút giật mình co rúm người lại.
"Không có chuyện gì? Không có chuyện gì mà đưa lưng về phía ta như vậy sao?” Long Chiến Nhã đã cảm thấy không hợp lý.
"Không có gì, chỉ là hôm qua không biết ăn nhầm cái gì nên bây giờ trên mặt đều toàn là những đốm đỏ đốm tím, sợ làm ngươi sợ mà thôi.” Kì Vân nói bừa.
"Ăn nhầm đồ ăn?” Long Chiến Nhã lặng lẽ đến gần Kì Vân.
"Ừ." Giọng Kì Vân có chút run rẩy.
"A." Đột nhiên bị cưỡng chế xoay người, dọa Kì Vân nhảy dựng lên, theo bản năng nhìn sang người bên cạnh.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Trên mặt Kì Vân đúng là có rất nhiều đốm đỏ đốm tím nhưng nhìn sơ cũng biết là bị người ta đánh.
"Không có chuyện gì." Kì Vân quay mặt đi chỗ khác.
"Không có chuyện gì? Bị đánh thành như vậy còn nói không có chuyện gì? Bình thường ta dạy những gì ngươi đều xem như bánh màn thầu nuốt vào trong bụng cả rồi sao?” Âm thanh của Long Chiến Nhã lập tức cao vút.
"Ngươi đừng quan tâm." Kì Vân nói.
"Là người của Nhất Doanh?” Không cần động não cũng biết.
"Không phải." Kì Vân lập tức phủ nhận, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta phải hoài nghi.
Long Chiến Nhã trừng mắt liếc nhìn hắn một cái sau đó xoay người rời đi.
"A, nữ nhân kia, ngươi định đi đâu?" Kì Vân đuổi theo, nhưng mà võ công của hắn làm sao so được với Long Chiến Nhã, mắt nhìn thấy Long Chiến Nhã ở phía trước nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp.
Thời điểm Long Chiến Nhã đến Nhất Doanh thì thấy một nhóm người đang nhàn nhã chơi bạc.
"A, không biết bắt đầu từ lúc nào mà trong quân doanh lại có thể tụ tập đánh bạc vậy nha?” Long Chiến Nhã cố ý nói với giọng nhẹ nhàng, còn có cơ thể nhỏ bé kết hợp với mái tóc trắng như tuyết, trong một chốc cả người đều trở nên mềm mại quyến rũ, sự hấp dẫn kia cũng không chỉ tăng lên một chút.
"Ai da, đây không phải là Vương phi của chúng ta hay sao? Sao lại rãnh rỗi đến Nhất Doanh này nha.” Một tên đầu gỗ vẻ mặt hèn mọn đứng ra nói một câu.
"Chính là đến nhìn xem vị anh hùng nào đã có thể đánh Kì Vân của Tứ Doanh biến thành đầu heo như vậy mà thôi.” Ánh mắt Long Chiến Nhã sùng bái quét qua người trước mặt.
"Tên phế vật đó đại ca chỉ cần dùng một tay cũng có thể giải quyết." Ngây ngốc trong quân đã lâu, trừ Chiến vương Mặc Sĩ Lưu Thương ra bọn họ không để bất kỳ kẻ nào khác vào trong mắt.
"Nói như vậy đó chính là kiệt tác của các ngươi sao?” Long Chiến Nhã thản nhiên đi tới đứng bên cạnh mấy người ở đây.
"Đó là đương nhiên." Một người trong đó kiêu ngạo ngẩng cao đầu, "Vương phi ngày ngày đều sống trong vương phủ chưa từng chơi đánh bạc phải không, hôm nay tiểu tướng sẽ dạy cách chơi cho ngài, thế nào? Vừa nói người kia vừa muốn bắt lấy tay Long Chiến Nhã.
Hai mắt Long Chiến Nhã rét lạnh, ra tay nhanh như sấm, chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng thì cái tay đang vươn ra của người nọ đã bị bẻ gãy.
"Mụ đàn bà thúi, thì ra ngươi tới kiếm chuyện." Một nhóm người vỗ bàn.
Long Chiến Nhã cũng không nói gì, tức giận đầy trời đánh nhau với sáu người kia. Rất nhiều người xung quanh muốn tiến đến kéo nàng ra nhưng không có một ai dám đến gần, lúc này Long Chiến Nhã đang tràn ngập lửa giận, không khí xung quanh cũng đã lạnh đến thấu xương khiến cho người ta phải chùn bước. Kì Vân cùng người của Tứ Doanh chạy đến nhìn thấy Long Chiến Nhã nổi điên như vậy cũng chỉ có thể đứng yên, không phải bởi vì Long Chiến Nhã có kỹ thuật đánh nhau quá cao siêu, không phải bởi vì Long Chiến Nhã dùng kỹ thuật lão luyện nhiều năm ở sa trường mà không cần đến nội lực đã có thể đánh trả lại, mà là bởi vì lửa giận ngập trời của Long Chiến Nhã. Long Chiến Nhã vì hắn bị đánh mà nổi giận, Long Chiến Nhã đến đây trả thù cho hắn.
"Quá mạnh mẽ rồi." Thấy kia sáu người kia chỉ có thể kêu la thảm thiết mà hoàn toàn không có sức đánh trả lại, Kì Vân âm thầm cảm thán.
"Không tốt, phải kéo nàng ta ra! Đây là làm trái quân kỷ, bị Vương gia biết được nhất định sẽ bị phạt chết mất!" Người của Tứ Doanh cũng dần khôi phục lại lý trí, vội vàng cùng huynh đệ bên cạnh tiến lên kéo Long Chiến Nhã ra, "Này, nữ nhân kia, mau dừng tay!"
Long Chiến Nhã mắt điếc tai ngơ.
"Này! Long Chiến Nhã, ngươi muốn chết sao!" Kì Vân hô to.
Long Chiến Nhã vẫn không phản ứng lại.
"Này! Long Chiến Nhã. . . . . ."
"Dừng tay cho ta!" Lời của Kì Vân còn chưa nói hết thì thanh âm của Mặc Sĩ Lưu Thương đã truyền tới đây.
Lần này Long Chiến Nhã nghe lời lập tức dừng tay lại, trên mặt đất là sáu khuôn mặt toàn là máu, ngay cả khí lực để kêu rên cũng không có. Mà Long Chiến Nhã cũng thở hổn hển, mồ hôi từ trên cái trán trơn bóng trượt xuống, sắc mặt đã có chút không tốt.
Hai vợ chồng trao đổi một ánh mắt, hàng lông mày của Mặc Sĩ Lưu Thương cũng sắp dính chặt lại với nhau.
"Long Chiến Nhã không tuân theo quân kỷ, phạt năm mươi quân côn." Mặc Sĩ Lưu Thương tái mặt nhìn Long Chiến Nhã.
"Vương gia, Vương phi không phải là. . . . . ."
Long Chiến Nhã giơ tay lên ý bảo Kì Vân đừng nói gì.
"Những người nằm dưới đất tụ tập bài bạc còn đánh cả người của Tứ Doanh,” Long Chiến Nhã cười nhạt kéo Kì Vân qua, "Có phải hay không cũng không tuân theo quân kỷ?" .
"Đúng, đem mấy người kia kéo xuống, mỗi người mười quân côn. Tụ tập đánh bạc, mỗi người hai mươi. Lập tức thi hành!" Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn thẳng Long Chiến Nhã, trong đôi mắt là lửa giận cùng bất đắc dĩ. Rõ ràng tiểu nữ nhân có thể đổi một phương thức khác nhưng hết lần này đến lần khác lại tự tổn thương thân thể mình như vậy. Xoa bóp mi tâm, Mặc Sĩ Lưu Thương bắt đầu suy nghĩ nên bảo Phong Như An và Phong Li mua dược liệu gì đây.
"Tốt!" Không nói thêm nữa, Long Chiến Nhã tự giác đi đến trung tâm sân huấn luyện.
"Vương phi! Vương gia," Kì Vân quỳ một gối xuống trước mặt Mặc Sĩ Lưu Thương, "Vương gia, thân thể của Vương phi còn chưa hồi phục tốt làm sao có thể chịu được năm mươi quân côn.”
"Vương gia, xin nghĩ lại!" Tất cả người của Tứ doanh cũng đều quỳ trước mặt Mặc Sĩ Lưu Thương.
"Tất cả các ngươi đứng lên hết đi, đây chính là phương thức nàng đã lựa chọn.” Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn bóng lưng của Long Chiến Nhã thở dài, nàng cố ý bị như vậy. Hắn nhìn ra được, cho nên mới càng thêm tức giận cũng là đau lòng nhiều hơn.
Giữa sân huấn luyện, Long Chiến Nhã đàng hoàng nằm sấp trên cái ghế dài. Tiêu Triết tự mình chấp hành hình phạt. Đứng đối diện với Long Chiến Nhã là một đám người của Nhất Doanh. Quân côn nặng nề quất vào trên mông, dường như còn thấy cả máu, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trên trán xuống, Long Chiến Nhã cắn chặt răng lại, không phát ra một tiếng nào. Mới đầu, người bị phạt của Nhất Doanh còn vì quá đau mà hét lớn, nhưng một lúc sau cũng không nghe thấy tiếng la nào nữa. Long Chiến Nhã là một nữ nhân mà còn nhịn được tại sao bọn họ là nam nhân lại phải hét lên như thế, cho nên tất cả những người chịu phạt đều chịu đựng đau đớn trên người, tiếng hét thê thảm cũng từ từ biến thành tiếng rên ẩn nhẫn. Sân huấn luyện rộng lớn tập trung tất cả binh lính của bốn doanh nhưng giờ phút này lại không có một người nào lên tiếng.
"Vương phi, kêu đau một chút sẽ tốt hơn.” Thật sự Tiêu Triết cũng nhịn không được nữa, nói với Long Chiến Nhã một câu.
Long Chiến Nhã không rảnh để ý.
Hình phạt của những người khác đều đã xong, trên sân huấn luyện chỉ còn lại Long Chiến Nhã, tiếp tục một trăm quân côn nữa.
Kì Vân nhìn sắc mặt tái nhợt Long Chiến Nhã mà đỏ cả vành mắt, đi tới bên cạnh Long Chiến Nhã quỳ xuống.
"Đứng lên." Long Chiến Nhã ngầm liếc mắt, từ trong hơi thở mong manh nói ra hai chữ.
"Thật xin lỗi, ta sai rồi." Kì Vân vừa mở miệng nước mắt đã rơi xuống lả chả.
"Hiện tại ta không có khí lực để nói chuyện cho nên ngươi đứng lên cho ta, đừng để ta phải nói lần thứ ba.” Long Chiến Nhã hơi cố sức nghiêng đầu sang nhìn thẳng vào mắt hắn.
Kì Vân nhìn sự kiên định trong mắt của Long Chiến Nhã không biết phải làm sao.
"Đứng lên, lát nữa Vương phi còn cần đến sự cổ vũ của các ngươi. Hơn nữa, ngươi như vậy còn ra thể thống gì.” Tiêu Triết trợn mắt nhìn Kì Vân một cái. Bây giờ mới biết hối hận sao? Sớm biết thì đừng làm! Thật đáng đánh đòn! Cứ chờ đi, không đánh cho hắn một trận ra trò thì sẽ không gọi là Tiêu Triết!
"Được." Suy tư một lúc, Kì Vân đứng lên.
Long Chiến Nhã cười cười.
Còn lại mười lăm côn cuối thì ý thức của Long Chiến Nhã đã có chút mơ hồ rồi, nhưng mà nàng biết mình không thể ngất đi, nếu không kiếm củi ba năm lại thiêu một giờ. Khẽ ngẩng đầu lên, rất tốt, tất cả mọi người trong quân đội đều ở nơi này, cố nhịn một chút nữa thôi.
Mặc Sĩ Lưu Thương đứng cách Long Chiến Nhã ba bước chân, nhìn quần áo trên người nàng nhuộm đỏ cùng đôi môi đã trắng tái đi, tay hắn siết chặt đến nổi khiến cho móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu nhỏ từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, bắt mắt vô cùng.
"Vương gia, năm mươi côn đã xong." Cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Triết thở dài, nhìn Long Chiến Nhã vẫn còn giữ được ý thức. Nữ nhân này thật sự quá mạnh mẽ rồi, mạnh đến nổi khiến cho hắn phải kính nể.
"Này, Vương Phi, ngài muốn làm gì?"
Giọng điệu cứng nhắc của Tiêu Triết vừa vang lên, Long Chiến Nhã run rẩy chống người dậy muốn đứng lên, Kì Vân thấy thế vội vàng chạy đến vịn lấy.
"Không sao." Long Chiến Nhã nhìn Kì Vân cười cười, muốn đẩy tay của hắn ra nhưng mà nàng thật sự không còn khí lực nữa rồi, "Để ta tự mình đứng."
"Nữ nhân này, lúc nào rồi mà còn cậy mạnh.” Kì Vân trợn mắt. Bị đánh năm mươi quân côn rồi mà còn muốn làm cái gì nữa? Nữ nhân này còn muốn làm cho hắn hoảng sợ bao nhiêu lần nữa đây?
"Đây là quân lệnh. Để cho ta tự mình đứng vững.”
Bị Long Chiến Nhã trừng mắt, Kì Vân theo phản xạ đứng nghiêm một bên.
Mọi người xung quanh còn chưa có rời đi, bọn họ muốn biết tiếp theo nữa sẽ còn phát sinh chuyện gì có thể khiến cho bọn họ ngạc nhiên. Quả nhiên, không phụ lòng mong đợi của mọi người, sau thời gian một ly trà, Long Chiến Nhã đã đứng thẳng lên ở trước mặt mọi người.
"Nghe kỹ cho ta!" Long Chiến Nhã tập trung chút khí lực còn lại đưa giọng nói của mình nâng lên thật cao, "Từ hôm nay trở đi, người Tứ Doanh sẽ được Long Chiến Nhã ta bảo vệ! Nếu còn ai dám đụng đến người của Tứ Doanh, ta nhất định sẽ đánh đến cha mẹ hắn cũng nhìn không ra! Tất cả đều giữ chặt cái đuôi của mình lại cho ta, các ngươi không có tư cách đứng trước mặt người của Tứ Doanh mà gào rống, không bao lâu nữa Long Chiến Nhã ta sẽ cho các ngươi biết, đến cả tư cách đứng bên cạnh Tứ Doanh các ngươi cũng không có! Nhớ kỹ cho ta!” Ánh mắt sắc bén của Long Chiến Nhã quét qua hơn bốn nghìn người, sau đó hai mắt nhắm lại ngất đi.
"Ngày mai đổi sân huấn luyện." Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương từ từ đi tới bên cạnh Long Chiến Nhã, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi, Tiêu Triết lấy ra bản đồ mà Long Chiến Nhã đã chuẩn bị trước đó đưa cho Kì Vân, xem như hết bổn phận, "Đó là bản đồ."
Hôm sau, giờ Mẹo, Kì Vân cùng một nghìn huynh đệ đến địa điểm trên bản đồ. Hiện tại, trước mặt bọn họ chính là một ngọn núi.
"Kì Vân, ngươi có xem lầm không đấy?” Có người cảm thấy nghi ngờ, muốn nhìn lại bản đồ một lần nữa.
"Đương nhiên không rồi, không tin ngươi tự đến nhìn đi.” Liếc đối phương một cái, Kì Vân vứt bản đồ qua.
"Có phải nữ nhân kia đùa giỡn chúng ta rồi hay không?” Lại có người hỏi.
"Dĩ nhiên không thể nào." Kì Vân lập tức phủ nhận.
"Xem ra tất cả mọi người đều rất khỏe mạnh.” Lúc này mới Phong Lam xuất hiện.
"Này, dẫn chúng ta tới đây làm gì? Núi hoang rừng vắng, muốn dạo chơi à?" Kì Vân bất mãn oán trách. Mười ngày huấn luyện bọn họ cũng đã được gặp những người quái dị bên cạnh Long Chiến Nhã.
"Dĩ nhiên không phải, tiểu thư đang ở bên trong chờ các ngươi đấy. Đuổi theo ta." Vừa nói xong, Phong Lam xoay người ẩn vào rừng cây.
"Thủ lĩnh? Sao có thể như vậy? Ngươi nói đùa à." Đoàn người nửa tin nửa ngờ đuổi theo sát Phong Lam.
Phong Lam quẹo trái quẹo phải trong rừng, chỉ một lát sau đã dẫn một nghìn người đến sườn núi, sau đó đi vào một sơn động.
"Này, rốt cuộc ngươi muốn dẫn chúng ta đến nơi nào?” Có người nhịn không được hỏi. Từ nãy đến giờ bọn họ đã chạy trong rừng rất lâu rồi giờ còn phải vào trong sơn động.
"Bình tĩnh chớ vội." Phong Lam cười thần bí.
Sơn động này thay vì gọi là sơn động thì nên nói là một lối đi thì đúng hơn, quanh co khúc khuỷu còn có rất nhiều ngã rẽ mặc dù không biết những con đường này thông đến đâu nhưng nhóm người Kì Vân cảm thấy bọn họ đang không ngừng đi xuống phía dưới. Khoảng hai khắc sau, mọi người dừng lại trước một cánh cửa.
"Xin mời." Phong Lam dùng tay ra dấu mời, sau đó đứng sang bên cạnh.
"Làm cái gì không biết." Kì Vân lầm bầm đẩy cửa ra.
Cửa từ từ mở ra, người đầu tiên chứng kiến khung cảnh bên trong đương nhiên là Kì Vân.
Phía sau cánh cửa là một đại sảnh lớn hình tròn, xung quanh vách tường là sáu cánh cửa khác, Long Chiến Nhã đang ngồi trên cái ghế duy nhất trong đại sảnh.
"Hoan nghênh các ngươi đến với sân huấn luyện Địa Ngục.” Long Chiến Nhã cười vui vẻ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mọi người. Phong Lam đi ngang qua đám người còn đang ngây ngốc đến đứng phía sau Long Chiến Nhã.
"Thủ lĩnh, nơi này là. . . . . ." Kì Vân quả thực không thể tin được suy nghĩ đang dần hiện lên trong đầu mình.
"Chính là cái mà ngươi nghĩ đến.” Long Chiến Nhã đứng dậy, "Xếp thành hàng và đứng vững cho ta, thật lộn xộn.”
Một nghìn người lập tức xếp từng hàng, đứng vững. Bọn họ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhìn Long Chiến Nhã hôm qua còn bị đánh đến hấp hối mà giờ lại vui vẻ đứng trước mặt bọn họ.
Thật ra là vì Phong Nguyệt dùng hắc ưng truyền thư đến Y cốc để cho Nam Phong Nguyệt đưa thuốc tới đây, nếu không thì tại sao nàng có thể khỏe nhanh lên như vậy được chứ. Lại nói, từ tối hôm qua đến sáng nay Mặc Sĩ Lưu Thương còn chưa nói chuyện với nàng quá một câu.
"Bây giờ chúng ta đang ở trong một ngọn núi. Ngọn núi này ta đã mua một năm trước sau đó xây dựng nên trụ sở này. Chúng ta đang đứng dưới chân núi. Sau cánh cửa trên tường sẽ dẫn đến những nơi không giống nhau do chính ta thiết kế. Bốn cánh cửa đầu thông đến sân huấn luyện bên dưới, theo thứ tự là cưỡi ngựa bắn cung, ám sát, y độc và binh pháp. Cánh cửa thứ năm thông đến bên ngoài, đương nhiên đó là một sân huấn luyện. Cánh cửa thứ sáu cũng là một sân huấn luyện khác, cụ thể như thế nào ta sẽ không nói cho các ngươi nếu không sẽ không mang tính chất huấn luyện nữa. Chúng ta có thời gian mười lăm ngày trước khi bắt đầu tỷ thí, trận tỷ thí sẽ kéo dài năm ngày. Các ngươi tự mình chia làm bốn tổ và chọn người dẫn đầu, sau đó từng tổ đi vào bốn cánh cửa đầu, bảy ngày sau sẽ đi vào cánh cửa thứ năm, ba ngày cuối cùng là cánh cửa thứ sáu. Phong Lam sẽ ở lại giúp đỡ các ngươi, còn có ý kiến gì hay không?”
"Phong Lam ở lại, vậy còn ngươi?" Kì Vân hỏi.
"Đương nhiên là đi chơi."
"Thủ lĩnh, cái này quá bất công rồi.” Có người than oán.
"Ngươi là thủ lĩnh hay ta là thủ lĩnh?" Long Chiến Nhã nhếch mày.
"Là ngài, ngài là lão đại nha.”
"Vậy bắt đầu đi, ngày cuối cùng ta sẽ ở đích đến chờ các ngươi.” Nói xong, Long Chiến Nhã thong thả rời đi.
Thật ra thì ban đầu Long Chiến Nhã đã muốn xây dựng nơi này giống sân huấn luyện quân sự ở hiện đại một chút nhưng đáng tiếc lại không có đủ thiết bị, cho nên Long Chiến Nhã chỉ có thể nghĩ một phương thức khác.
Sân cưỡi ngựa bắn cung thật ra chỉ là một gian phòng kín làm bằng đá, bên trong được giả lập như một sân bắn, gồm hai trăm năm mươi con chiến mã và vô số cung tên được làm theo cấp bậc quân đội, không gian lớn đến nổi làm cho người ta có ảo giác như đang ở bên ngoài, mỗi ngày sẽ có một số người phụ trách mang đủ loại động vật vào bên trong để cung cấp cho những người huấn luyện, từ chim ruồi đến diều hâu, từ chuột cho đến hổ, cái gì cần đều có đủ.
Không gian dùng ám sát thì thiết kế tương đối đơn giản, bởi vì phần lớn thời gian cũng là luyện tập đặc biệt cùng với những sát thủ lão luyện, kỹ thuật ẩn dấu và truy tìm, đến khi cần thực chiến sẽ đưa bọn họ đến sân huấn luyện ở cánh cửa thứ năm, đó là một sân huấn luyện đặc biệt, rộng lớn vô cùng.
Phương diện y độc thì chỉ có duy nhất một lão sư cùng với các loại thảo dược, đương nhiên vị lão sư này Phong Ly rồi.
Học tập binh pháp dĩ nhiên là Phong Hồn, hắn sẽ đích thân dạy cho hai trăm năm mươi người này một số chiến lược, cách bài binh bố trận ngũ hành bát quái, trực tiếp dạy cho bọn họ những thế trận cơ bản lấy một địch sáu.
Đằng sau cánh cửa thứ năm là một sân huấn luyện được Long Chiến Nhã mô phỏng theo cánh rừng mưa nhiệt đới mà xây dựng, cố hết sức mang những thực vật nguy hiểm cùng với động vật hung hãn về đây, hơn nữa còn có các cơ quan bẫy rập do chính Long Chiến Nhã thiết kế, nơi này có thể nói là tập hợp tất cả những gì nguy hiểm nhất.
Bên trong căn phòng thứ sáu chính là sân huấn luyện cấp năm, có thể nói là sân luyện cuối cùng. Phân cấp thứ năm chủ yếu là khảo nghiệm và mài dũa sự hợp tác sao cho ăn ý với cộng sự của mình.
Vì để nhận được hiệu quả như mong muốn, mặc dù sẽ không khiến cho người luyện tập phải chết nhưng Long Chiến Nhã cũng sẽ nâng giới hạn chịu đựng đến mức cao nhất đó chính là áp lực của cái chết.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả cho hơn một nghìn người ở nơi này để nhận huấn luyện, Long Chiến Nhã vội vàng nhảy lên khoái mã chạy thật nhanh trở về thành, đến Trăm Vị Cư cầm lấy bình rượu Thanh tửu rồi về Vương phủ.
Lúc Long Chiến Nhã về đến phủ thì Mặc Sĩ Lưu Thương còn chưa trở về.
Long Chiến Nhã suy nghĩ một chút rồi chạy đến phòng bếp.
"Dạ Lăng, hôm nay là ngày đặc biệt gì à? Vương phi muốn làm gì thế?” Đường Thạc cảm thấy khó hiểu khi nhìn Long Chiến Nhã khuất bóng trong phòng bếp, dùng cùi chỏ chọt chọt Dạ Lăng đang đứng bên cạnh.
"Không biết." Chuyện mà quản gia hồ ly này không biết thì hắn làm sao biết được. Nhưng mà Vương phi hôm nay cũng rất kỳ lạ, lúc ở trong động cũng đã có cảm giác đứng ngồi không yên rồi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
"Ai uy, Vương phi của thuộc hạ, nếu ngài muốn ăn cái gì thì nói với hạ nhân đến thông báo một tiếng là được, ngài đích thân đến đây làm cái gì nha? Trong bếp chỉ toàn dầu khói, ngài mau ra ngoài đi.”
Long Chiến Nhã vừa vào phòng bếp, mấy vị đại thẩm và đại thúc bên trong liền khẩn trương lên hết. Vị này chính là bảo bối trong vương phủ, nếu như bị ngã ở đâu trong bếp thì Vương gia nhất định sẽ lấy mạng của bọn họ.
"Các ngươi cứ tiếp tục không cần phải để ý đến của ta, để lại cho ta một cái bếp lò là được rồi.” Long Chiến Nhã lè lưỡi, bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp. Từ trước đến giờ ở vương phủ, Long Chiến Nhã không bao giờ bày ra dáng vẻ của Vương phi, đối đãi với hạ nhân cũng vô cùng tốt cho nên mọi người trong vương phủ khi nói chuyện với Long Chiến Nhã cũng rất thoải mái.
"Vương phi, ngài muốn làm cái gì vậy?”
"Ta muốn làm một ít thức ăn.”
"Ai uy, tiểu cô nãi nãi của thuộc hạ, ngài muốn ăn cái gì cứ để chúng ta làm là được sao ngài lại có thể tự mình làm được chứ."
"Không cần, cứ để ta tự làm.” Vừa nói xong Long Chiến Nhã liền vùi đầu tìm nguyên liệu.
Củ cải trắng? Không được. Bí đỏ? Không được. Bí đao? Cũng không được. Rốt cuộc phải làm cái gì lạnh lạnh để ăn trong ngày nóng nực này đây? Đôi mắt cứ đảo qua đảo lại, bĩu môi. Long Chiến Nhã quyết định hay là làm một ‘công trình’ lớn luôn đi.
"Dạ Lăng!"
Nghe thấy một tiếng rống như sư tử Hà Đông, Dạ Lăng nhanh chóng vọt vào phòng bếp.
"Vương phi, có chuyện gì?"
"Ha hả, cũng không có chuyện gì lớn, ngươi đi chuẩn bị một khối băng đến đây.” Long Chiến Nhã cười vô cùng vui vẻ nhìn vẻ mặt khẩn trương của Dạ Lăng.
Dạ Lăng cảm thấy choáng váng rồi. Không có chuyện gì mà lại hô lớn như vậy làm cái gì, hù chết hắn.
"Vương phi cảm thấy nóng sao?"
"Ngươi hỏi nhiều làm cái gì, đi nhanh đi, muốn ta lột da sao?”
"Dạ, Vương Phi." Dạ Lăng nhanh chóng vọt đi. Nói muốn tìm một khối băng, là khối băng như thế nào đây?
Có thể tìm được khối băng thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi. Long Chiến Nhã tìm vài loại trái cây trong phòng bếp, sau khi gọt hết vỏ của chúng ra thì lại cảm thấy khổ não. Tầm mắt như tia X – quang quét qua toàn phòng, bỗng nhiên hai mắt Long Chiến Nhã sáng lên, đi đến cầm lấy một đống vải gạt sau đó bỏ đống trái cây đã gọt vỏ vào trong đó, hai tay bắt đầu vắt thật mạnh ép nước trái cây ra ngoài.
"Ai uy, Vương phi muốn làm gì thế? Sao lại cực khổ thế này, mọi người cùng giúp ngài.”
"Cám ơn." Cười ngọt ngào, Long Chiến Nhã tiếp tục hăng hái chiến đấu với nước trái cây, "Đúng rồi, có sữa tươi không?"
"Có, có." Có người vội vàng đi tìm sữa tươi mang đến cho Long Chiến Nhã.
"Cám ơn."
Nước trái cây cùng sữa tươi, lại thêm một chút đường, Long Chiến Nhã nếm thử, mùi vị tạm được rồi.
"Vương phi, băng đến rồi."
Lần này, trên đỉnh đầu của Long Chiến Nhã thiếu chút nữa bốc cả khói luôn rồi. Nàng nói là muốn một khối băng, những Dạ Lăng lại đem về gần như một núi băng cho nàng.
“Đập bể." Liếc mắt, Long Chiến Nhã vô tình bóc lột sức lao động.
"Làm sao mà đập?" Từ trước tới giờ Dạ Lăng chưa từng làm qua việc này, nhất thời có chút hoang mang.
"Dùng tay hoặc là dao." Long Chiến Nhã cũng không quay đầu, ném ra sau một con dao lớn, Dạ Lăng sợ giật mình lui về sau ba bước, sau đó nhanh chóng chụp lấy con dao.
Dạ Lăng lặng lẽ bắt đầu ‘công tác’.
"Vương phi, xong rồi."
Long Chiến Nhã quay đầu lại, nhìn mấy khối băng lớn nhỏ trên mặt đất, trên trán nổi đầy hắc tuyến.
"Đập thật nhuyễn như hạt cát.”
Lần này đổi lại Dạ Lăng hắc tuyến rồi, bất đắc dĩ, chỉ có thể làm theo. Rốt cuộc Vương phi muốn làm cái gì thế?
"Vương phi, xong rồi."
Long Chiến Nhã nữa quay đầu lại, ừ, không tệ.
"Có chén thủy tinh không?”
"Có có." Một cái chén thủy tinh nhanh chóng xuất hiện trước mặt Long Chiến Nhã.
Trước tiên dùng một cái chén bình thường để một chút băng nhuyễn vào, sau đó rưới nước trái cây tự chế lên trên, Long Chiến Nhã nếm thử, mùi vị cũng không tệ. Sau đó lại bắt đầu cho băng nhuyễn vào chén thủy tinh, chỉ trong chốc lát, nước đá bào đơn giản mà mới mẻ đã xuất hiện ở cổ đại.
"Thương đã trở lại chưa?"
"Đoán chừng lúc này đã đến cửa phủ."
Đã đến cửa? Vậy bây giờ nàng từ phòng bếp ra đến đại sảnh không phải vừa lúc gặp mặt sao? Nâng trên tay kiệt tác vĩ đại của mình, trên mặt Long Chiến Nhã tràn đầy vui vẻ, đi đến đại sảnh.
Quả nhiên, lúc Long Chiến Nhã tới đại sảnh Mặc Sĩ Lưu Thương đang ngồi nói chuyện cùng với Phong Như An, triều phục cũng chưa kịp thay ra.
"Thương." Nhếch khóe miệng lên, cười một nụ cười ngọt ngào nhất, Long Chiến Nhã ưu nhã đi đến trước người Mặc Sĩ Lưu Thương, đặt chén thủy tinh trên bàn.
Ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn đến chén thủy tinh sau đó lại vô cùng bình tĩnh nhìn Long Chiến Nhã.
"Thương." Bĩu môi, biểu tình đáng thương nhìn hắn. Nguy rồi, tại sao lại tức giận nhiều đến như vậy?
Đứng dậy, rời đi. Mặc Sĩ Lưu Thương bước đi dứt khoát.
Long Chiến Nhã há miệng, ngơ ngác nhìn cái ghế trống không, lại quay đầu nhìn phương hướng Mặc Sĩ Lưu Thương đi khuất, trong một lúc không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Cái kia, Vương phi. . . . . ."
"Không sao." Cúi đầu xuống làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt, Long Chiến Nhã loạng choạng bước chầm chậm về một hướng khác. Xong đời, Thương giận thật rồi.
Trong vườn hoa, Long Chiến Nhã ngồi ôm đầu bó gối phía sau một gốc cây đại thụ.
Ô ô, nàng xong đời rồi, Thương đã tức giận đến mức không thèm để ý đến nàng, phải làm sao bây giờ? Tất cả đều do nàng, biết rõ thân thể mình không bằng trước kia lại không có nội lực hộ thể mà còn làm một chuyện lỗ mãng như thế, hơn nữa còn làm trò khiến bị đánh trước mặt Thương, làm cho Thương đau lòng nhiều như thế. Ô ô, làm sao bây giờ a? Nàng đúng là não ngắn mà, tại sao lại dùng biện pháp như thế để che chở cho Tứ Doanh chứ. A! Sắp điên mất! Có khi nào Thương sẽ không để ý đến nàng nữa luôn hay không? Vậy nàng phải làm gì bây giờ? Nghĩ đi nghĩ lại, sau đó nước mắt cứ tuôn ra không ngừng. Long Chiến Nhã cứ như vậy ngồi phía sau đại thụ khóc đến thê thảm.
"Vương gia."
"Chuyện gì?" Vừa rồi hắn rời đi như vậy sẽ không có chuyện gì đấy chứ? Nhưng tiểu nữ nhân lại quá to gan rồi, không dạy dỗ nàng một lần nàng sẽ không nhớ lâu. Nàng muốn làm cái gì hắn cũng có thể chiều theo, nhưng chỉ có duy nhất một chuyện đó là không thể tổn thương chính bản thân mình.
"Chén đồ ăn kia là Vương phi tự làm.” Vẻ mặt của Vương gia bây giờ thật khủng khiếp. Nuốt nuốt nước bọt, Dạ Lăng quyết định nói ra, nếu không người cuối cùng xui xẻo nhất định là hắn.
"Ngươi nói cái gì? Nói rõ ràng!" Mặc Sĩ Lưu Thương trừng to mắt.
"Sáng sớm hôm nay Vương phi đi Hành Sơn sắp xếp việc huấn luyện cho Tứ Doanh, sau đó lên ngựa nhanh chóng trở về, đến Trăm Vị Cư lấy Thanh tửu mà Vương gia thích nhất mang về. Khi về đến thì lại chạy vào phòng bếp làm thứ nước trái cây với băng nhuyễn gì đó, bận rộn cả buổi sáng cũng chỉ làm được một chén nhỏ như thế, Vương gia khẳng định không muốn nếm thử một chút sao?”
Còn khẳng định? Cái đó còn cần phải khẳng định nữa sao! Dạ Lăng còn chưa nói xong thì bóng dáng của Mặc Sĩ Lưu Thương cũng đã biến mất không thấy đâu.
"Khinh công của Vương gia đã tiến bộ rồi." Nhìn phương hướng mà Mặc Sĩ Lưu Thương biến mất, Phong Như An mỉm cười.
"May là đã nói với Vương gia nếu không đến lúc Vương gia hỏi rõ nhất định sẽ giết ta." Nhìn phản ứng này của Vương gia cũng đã rõ, mặc dù nói là muốn trừng phạt Vương phi, nhưng Vương gia không thể để mặc Vương phi đau lòng.
"Nhanh chân đến đó xem sao?” Không biết bộ dạng của Vương Phi giờ ra sao nha.
"Muốn đi thì một mình ngươi đi đi." Lúc này mà đi quấy rầy Vương gia cùng Vương Phi nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Nhún vai, Phong Như An và Dạ Lăng cùng rời đi.
Lúc Mặc Sĩ Lưu Thương trở lại đại sảnh tìm được chén thủy tinh kia thì nước đá đã tan gần hết chỉ còn lại một phần nhỏ vụn đá nhuyễn, Mặc Sĩ Lưu Thương cảm thấy không giống với lúc đầu khi hắn nhìn thấy, không còn trong suốt nữa, nhìn cũng không đẹp mắt. Cầm chén lên nếm thử một chút, trong ánh mắt nhất thời sáng ngời.
"Vương phi đâu?" Mặc Sĩ Lưu Thương xoay người kéo một hạ nhân lại hỏi.
"Hồi bẩm Vương gia, không thấy Vương phi đâu ạ." Hạ nhân cung kính địa trả lời.
Sẽ đi nơi nào đây? Mặc Sĩ Lưu Thương nóng lòng muốn nhìn thấy Long Chiến Nhã, hận hai chân mình không lướt được như bay. Phòng ngủ không có, thư phòng không có, cũng không có trong đại sảnh này, càng không có khả năng trở lại phòng bếp. Rốt cuộc tiểu nữ nhân đã đi đâu? Đứng trong vườn hoa, Mặc Sĩ Lưu Thương đã gấp đến độ xoay vòng vòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook