Chiến Vương Long Phi
-
Quyển 2 - Chương 73-2
Sáng sớm hôm sau, sau khi ra ngoài xem xét tình hình, Bạch Sát vui mừng trở lại tiểu viện, nơi ẩn thân của bọn họ.
"Hắc Phong, có tin tức tốt." Ực mạnh một ngụm trà, thiếu chút nữa Bạch Sát nghẹn chết rồi, “Đám người ngu ngốc kia đã thay đổi phương hướng tìm kiếm, vừa vặn giúp cho chúng ta có một lối thoát, đi mau!”
"Ngươi xác định?" Phía bên trong, Thiên Nhật nghe được lời Bạch Sát nói, hưng phấn chạy ra.
"Dạ, thuộc hạ đã xác nhận." Bạch Sát gật mạnh đầu.
"Hắc Phong, thu dọn đồ đạc, triệu tập những người còn lại, xuất phát mau.” Thiên Nhật cảm giác như mình đã thấy được hi vọng, nhất thời hào khí ngất trời, vung tay lên, lại phát hiện Hắc Phong cúi đầu đứng tại chỗ, giống như đang suy ngẫm điều gì.
"Sao vậy Hắc Phong? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy đây một cái bẫy?" Hắc Phong là một trong những thuộc hạ có tâm tư tinh tế nhất của hắn, rất trầm ổn, cho nên hắn rất coi trọng đề nghị của Hắc Phong. Biểu tình vui vẻ trên mặt Bạch Sát cũng thu liễm vài phần.
"Không phải." Hắc Phong ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định, "Đây là cơ hội để trốn thoát cuối cùng của người.”
"Vậy còn chờ cái gì, đi mau! Chờ một lát nữa bọn họ quay lại sẽ rất phiền phức!” Bạch Sát lập tức sung sướng lập tức chuẩn bị xuất phát.
"Hắc Phong, ngươi không muốn đi theo chúng ta sao?” Thiên Nhật nghe ra được chủ ý của Hắc Phong.
"Phải" Hắc Phong gật đầu.
"Nguyên nhân?"
"Thuộc hạ nợ người khác một mạng.” Nếu không nhờ có nàng, bọn họ đều không còn mạng nữa rồi. Dù sao, Long các liên hợp cùng với Minh và Dạ điện đã vượt xa thực lực của bọn họ, càng không nói đến còn có những đại môn phái khác hỗ trợ. Cho nên thứ mà hắn nợ nàng không chỉ là một mạng thôi. Huống chi, hắn cũng nên trở về bên nàng rồi.
"Hắc Phong, ngươi biết ta có thể sẽ giết ngươi." Thiên Nhật híp mắt, kiếm trong tay đã đặt lên cổ của Hắc Phong. Bây giờ đang là thời điểm đặc biệt, hắn không thể để bất kỳ điều ngoài ý muốn gì xảy ra, cho dù đó là thuộc hạ trung thành với hắn, nhưng cũng có thể vì nguyên nhân nào đó mà bán đứng hắn, bây giờ Hắc Phong lại lựa chọn ở lại, hắn không thể không hoài nghi.
"Tiểu thư, làm như vậy hình như không tốt lắm?" Đúng là trắng trợn lừa gạt, tùy tiện chỉ một phương hướng khác để cả võ lâm phải tìm kiếm, còn chỉ dẫn đến đúng tình hợp lý như vậy, nếu bị người khác phát hiện nhất định Long các sẽ gặp nhiều phiền phức.
"Sợ cái gì, vốn không có người nào biết Thiên Nhật ở đâu." Bách Lí Mạch thay Long Chiến Nhã trả lời vấn đề của Ngọc Yêu.
"Nhã, ta cảm thấy hướng này không đúng lắm." Vừa nói xong, Liên đã đến đứng trước mặt bọn họ.
"Vì sao?" Mở một mắt lên, Long Chiến Nhã lười biếng nhìn về phía Liên. Hắn cố ý đến phá rối đây mà.
"Cảm giác."
"Chẳng lẽ nam nhân cũng có giác quan thứ sáu?"
Liên yên lặng tránh ra. Xem ra chuyện này là Nhã cố ý, hắn không thể quấy rối.
Cứ như vậy, cả ngày hôm nay không tìm thấy được gì, mọi người đều quay trở về. Đám người Long Chiến Nhã cũng trở về tới Hoa Ngữ Lâu, từ sau khi ra khỏi Hiệp Viên bọn họ cũng không quay trở về đó nữa, cho dù bây giờ Phượng Lẫm đã trở lại làm chủ Hiệp Viên nhưng bọn họ vẫn quyết định ở nhà của mình là tốt nhất.
"Người nào?" Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên hét to một tiếng, Bách Lí Mạch và Phong Lam đứng sau lưng hắn theo bản năng bước lên phía trước bảo hộ, bởi vì Long Chiến Nhã còn đang được Mặc Sĩ Lưu Thương ôm trong lòng.
Không có câu trả lời, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy rõ tiếng hô hấp hỗn loạn của một người, hình như là đang bị trọng thương.
"Đóng cửa, thắp đèn." Phong Lam đứng ở phía trước tiến lên thắp đèn, Ngọc Yêu ở phía sau đi ra đóng cửa.
"Là người nào?" Long Chiến Nhã hơi đứng thẳng người dậy, muốn nhìn xem là ai to gan như vậy, ngay cả gian phòng của nàng cũng dám vào.
"Không biết." Phong Lam cùng Bách Lí Mạch tiến lên nhìn, cũng không nhận thức.
"Đều đến nhìn đi, nhìn xem là người quen của ai." Nếu không thì không có khả năng tìm đến được Hoa Ngữ Lâu , còn chuẩn xác tìm được gian phòng của nàng.
"Sư huynh!"
Quả nhiên là có người nhận thức.
"Nguyệt, nhìn giúp hắn một chút.”
"Được."
"Không có chuyện gì. Xương sườn bị gãy ba cái, gân tay phải cũng bị cắt đứt.”
"Chữa khỏi giúp hắn." Quả thật là không có chuyện gì, đương nhiên đó chỉ là đối với Nam Phong Nguyệt, nếu đổi thành người khác nói không chừng sẽ vô phương cứu chữa.
"Được."
"Nam Phong cốc chủ, khi nào thì sư huynh có thể tỉnh lại?" Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sư huynh lại bị thương nặng như vậy?
"Sáng ngày mai."
"Đa tạ Nam Phong cốc chủ."
"Là chuyện của Nhã.”
Ngọc Yêu nở nụ cười. Tam tôn lúc nào cũng đều như vậy, chỉ cần một người yêu cầu, cho dù là hái sao trên trời thì hai người còn lại cũng sẽ làm hết sức mình đến khi nào thực hiện được thì mới thôi.
"Đa tạ tiểu thư."
"Chăm sóc tốt cho hắn đi." Miễn cưỡng khoát tay, Long Chiến Nhã hạnh phúc nằm lăn trên giường. Có một nơi mềm mại để nằm thế này, nàng rất thích nha.
"Dạ, tiểu thư." Có Phong Lam và Phong Nguyệt hỗ trợ, Ngọc Yêu thành công mang Hắc Phong đang bị thương trở về phòng.
"Yêu."
"Sư huynh?" Sáng sớm, Ngọc Yêu bị tiếng động trên giường làm thức giấc.
"Yêu." Mở to mắt, Hắc Phong thật sự nhìn thấy Ngọc Yêu, hơn nữa thương thế trên người cũng đã hồi phục rất tốt, "Thương thế của huynh?"
"Tốt rồi." Dời ánh mắt, Ngọc Yêu chỉ nói ra hai chữ.
"Ừ." Hắn còn không biết mình đã khỏe lên hay sao?
"Sư huynh, sao huynh lại bị thương như thế? Ngày hôm qua, bên đó hẳn là không có ai mới đúng.” Đó cũng là chuyện mà cả đêm Ngọc Yêu nghĩ mãi cũng không ra.
"Ta muốn rời khỏi Thiên Nhật, cho nên. . . . . ."
"Những vết thương đều là do Thiên Nhật gây ra?" Ngọc Yêu cất cao giọng, có chút kỳ quái.
Hắc Phong gật gật đầu.
"Đúng là chuyện tốt, vốn đã nể mặt sư huynh mà thả chọn bọn họ một con ngựa.” Trên gương mặt toàn là nóng giận, Ngọc Yêu nghiến răng nói.
"Yêu, bọn họ cứu huynh một mạng, hiện giờ, coi như trả lại cho họ đi." Hắc Phong cười cười.
"Sư huynh, không phải là huynh không đánh trả đấy chứ?” Ngọc Yêu đột nhiên nghiêng đầu, lạnh lẽo nhìn Hắc Phong.
"Khụ…, Yêu, có nước không? Huynh khát."
Quả nhiên. Ngọc Yêu phồng má. Vị sư huynh này, cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất là cố chấp, cố chấp cứng đầu.
"Không có." Trừng Hắc Phong liếc mắt, Ngọc Yêu tìm một cái ghế dựa, chéo chân ngồi xuống.
"Ngọc Yêu." Cửa không đóng bị người khác mở ra, Phong Lam nhìn một lượt sau đó đi vào.
"Có việc gì thì nói, không có việc gì thì cút!"
"Ngọc Yêu, thái độ này của ngươi nếu bị tiểu thư nhìn thấy……”
Phong Lam nói còn chưa dứt lời, Ngọc Yêu đã vứt thô lỗ của mình lên chín tầng mây, lập tức đổi thành bộ dạng quyến rũ, mị hoặc.
"Ai uy, Lam nói gì thế, người ta không có phạm phải lỗi gì, sao lại sợ tiểu thư biết nha.” Phong Lam chết tiệt, chỉ biết giúp đỡ Phong Nguyệt khi dễ nàng!
"Ha hả, tiểu thư bảo ngươi đưa Hắc Phong đến gặp người."
"Ai uy, biết rồi." Ngọc Yêu quay đầu lại đã nhìn thấy ngay vẻ mặt giống như bị táo bón của Hắc Phong, "Muốn cười thì cười đi."
"Không có, như vậy mới giống Yêu." Hắc Phong nén cười, lắc lắc đầu.
"Giống yêu quái thì có." Trừng Hắc Phong một cái, Ngọc Yêu lắc lắc cái eo thon nhỏ của mình đi đến phòng của Long Chiến Nhã.
Cười nhẹ hai tiếng, Hắc Phong chạy nhanh đuổi kịp.
"Hắc Phong, có tin tức tốt." Ực mạnh một ngụm trà, thiếu chút nữa Bạch Sát nghẹn chết rồi, “Đám người ngu ngốc kia đã thay đổi phương hướng tìm kiếm, vừa vặn giúp cho chúng ta có một lối thoát, đi mau!”
"Ngươi xác định?" Phía bên trong, Thiên Nhật nghe được lời Bạch Sát nói, hưng phấn chạy ra.
"Dạ, thuộc hạ đã xác nhận." Bạch Sát gật mạnh đầu.
"Hắc Phong, thu dọn đồ đạc, triệu tập những người còn lại, xuất phát mau.” Thiên Nhật cảm giác như mình đã thấy được hi vọng, nhất thời hào khí ngất trời, vung tay lên, lại phát hiện Hắc Phong cúi đầu đứng tại chỗ, giống như đang suy ngẫm điều gì.
"Sao vậy Hắc Phong? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy đây một cái bẫy?" Hắc Phong là một trong những thuộc hạ có tâm tư tinh tế nhất của hắn, rất trầm ổn, cho nên hắn rất coi trọng đề nghị của Hắc Phong. Biểu tình vui vẻ trên mặt Bạch Sát cũng thu liễm vài phần.
"Không phải." Hắc Phong ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định, "Đây là cơ hội để trốn thoát cuối cùng của người.”
"Vậy còn chờ cái gì, đi mau! Chờ một lát nữa bọn họ quay lại sẽ rất phiền phức!” Bạch Sát lập tức sung sướng lập tức chuẩn bị xuất phát.
"Hắc Phong, ngươi không muốn đi theo chúng ta sao?” Thiên Nhật nghe ra được chủ ý của Hắc Phong.
"Phải" Hắc Phong gật đầu.
"Nguyên nhân?"
"Thuộc hạ nợ người khác một mạng.” Nếu không nhờ có nàng, bọn họ đều không còn mạng nữa rồi. Dù sao, Long các liên hợp cùng với Minh và Dạ điện đã vượt xa thực lực của bọn họ, càng không nói đến còn có những đại môn phái khác hỗ trợ. Cho nên thứ mà hắn nợ nàng không chỉ là một mạng thôi. Huống chi, hắn cũng nên trở về bên nàng rồi.
"Hắc Phong, ngươi biết ta có thể sẽ giết ngươi." Thiên Nhật híp mắt, kiếm trong tay đã đặt lên cổ của Hắc Phong. Bây giờ đang là thời điểm đặc biệt, hắn không thể để bất kỳ điều ngoài ý muốn gì xảy ra, cho dù đó là thuộc hạ trung thành với hắn, nhưng cũng có thể vì nguyên nhân nào đó mà bán đứng hắn, bây giờ Hắc Phong lại lựa chọn ở lại, hắn không thể không hoài nghi.
"Tiểu thư, làm như vậy hình như không tốt lắm?" Đúng là trắng trợn lừa gạt, tùy tiện chỉ một phương hướng khác để cả võ lâm phải tìm kiếm, còn chỉ dẫn đến đúng tình hợp lý như vậy, nếu bị người khác phát hiện nhất định Long các sẽ gặp nhiều phiền phức.
"Sợ cái gì, vốn không có người nào biết Thiên Nhật ở đâu." Bách Lí Mạch thay Long Chiến Nhã trả lời vấn đề của Ngọc Yêu.
"Nhã, ta cảm thấy hướng này không đúng lắm." Vừa nói xong, Liên đã đến đứng trước mặt bọn họ.
"Vì sao?" Mở một mắt lên, Long Chiến Nhã lười biếng nhìn về phía Liên. Hắn cố ý đến phá rối đây mà.
"Cảm giác."
"Chẳng lẽ nam nhân cũng có giác quan thứ sáu?"
Liên yên lặng tránh ra. Xem ra chuyện này là Nhã cố ý, hắn không thể quấy rối.
Cứ như vậy, cả ngày hôm nay không tìm thấy được gì, mọi người đều quay trở về. Đám người Long Chiến Nhã cũng trở về tới Hoa Ngữ Lâu, từ sau khi ra khỏi Hiệp Viên bọn họ cũng không quay trở về đó nữa, cho dù bây giờ Phượng Lẫm đã trở lại làm chủ Hiệp Viên nhưng bọn họ vẫn quyết định ở nhà của mình là tốt nhất.
"Người nào?" Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên hét to một tiếng, Bách Lí Mạch và Phong Lam đứng sau lưng hắn theo bản năng bước lên phía trước bảo hộ, bởi vì Long Chiến Nhã còn đang được Mặc Sĩ Lưu Thương ôm trong lòng.
Không có câu trả lời, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy rõ tiếng hô hấp hỗn loạn của một người, hình như là đang bị trọng thương.
"Đóng cửa, thắp đèn." Phong Lam đứng ở phía trước tiến lên thắp đèn, Ngọc Yêu ở phía sau đi ra đóng cửa.
"Là người nào?" Long Chiến Nhã hơi đứng thẳng người dậy, muốn nhìn xem là ai to gan như vậy, ngay cả gian phòng của nàng cũng dám vào.
"Không biết." Phong Lam cùng Bách Lí Mạch tiến lên nhìn, cũng không nhận thức.
"Đều đến nhìn đi, nhìn xem là người quen của ai." Nếu không thì không có khả năng tìm đến được Hoa Ngữ Lâu , còn chuẩn xác tìm được gian phòng của nàng.
"Sư huynh!"
Quả nhiên là có người nhận thức.
"Nguyệt, nhìn giúp hắn một chút.”
"Được."
"Không có chuyện gì. Xương sườn bị gãy ba cái, gân tay phải cũng bị cắt đứt.”
"Chữa khỏi giúp hắn." Quả thật là không có chuyện gì, đương nhiên đó chỉ là đối với Nam Phong Nguyệt, nếu đổi thành người khác nói không chừng sẽ vô phương cứu chữa.
"Được."
"Nam Phong cốc chủ, khi nào thì sư huynh có thể tỉnh lại?" Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sư huynh lại bị thương nặng như vậy?
"Sáng ngày mai."
"Đa tạ Nam Phong cốc chủ."
"Là chuyện của Nhã.”
Ngọc Yêu nở nụ cười. Tam tôn lúc nào cũng đều như vậy, chỉ cần một người yêu cầu, cho dù là hái sao trên trời thì hai người còn lại cũng sẽ làm hết sức mình đến khi nào thực hiện được thì mới thôi.
"Đa tạ tiểu thư."
"Chăm sóc tốt cho hắn đi." Miễn cưỡng khoát tay, Long Chiến Nhã hạnh phúc nằm lăn trên giường. Có một nơi mềm mại để nằm thế này, nàng rất thích nha.
"Dạ, tiểu thư." Có Phong Lam và Phong Nguyệt hỗ trợ, Ngọc Yêu thành công mang Hắc Phong đang bị thương trở về phòng.
"Yêu."
"Sư huynh?" Sáng sớm, Ngọc Yêu bị tiếng động trên giường làm thức giấc.
"Yêu." Mở to mắt, Hắc Phong thật sự nhìn thấy Ngọc Yêu, hơn nữa thương thế trên người cũng đã hồi phục rất tốt, "Thương thế của huynh?"
"Tốt rồi." Dời ánh mắt, Ngọc Yêu chỉ nói ra hai chữ.
"Ừ." Hắn còn không biết mình đã khỏe lên hay sao?
"Sư huynh, sao huynh lại bị thương như thế? Ngày hôm qua, bên đó hẳn là không có ai mới đúng.” Đó cũng là chuyện mà cả đêm Ngọc Yêu nghĩ mãi cũng không ra.
"Ta muốn rời khỏi Thiên Nhật, cho nên. . . . . ."
"Những vết thương đều là do Thiên Nhật gây ra?" Ngọc Yêu cất cao giọng, có chút kỳ quái.
Hắc Phong gật gật đầu.
"Đúng là chuyện tốt, vốn đã nể mặt sư huynh mà thả chọn bọn họ một con ngựa.” Trên gương mặt toàn là nóng giận, Ngọc Yêu nghiến răng nói.
"Yêu, bọn họ cứu huynh một mạng, hiện giờ, coi như trả lại cho họ đi." Hắc Phong cười cười.
"Sư huynh, không phải là huynh không đánh trả đấy chứ?” Ngọc Yêu đột nhiên nghiêng đầu, lạnh lẽo nhìn Hắc Phong.
"Khụ…, Yêu, có nước không? Huynh khát."
Quả nhiên. Ngọc Yêu phồng má. Vị sư huynh này, cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất là cố chấp, cố chấp cứng đầu.
"Không có." Trừng Hắc Phong liếc mắt, Ngọc Yêu tìm một cái ghế dựa, chéo chân ngồi xuống.
"Ngọc Yêu." Cửa không đóng bị người khác mở ra, Phong Lam nhìn một lượt sau đó đi vào.
"Có việc gì thì nói, không có việc gì thì cút!"
"Ngọc Yêu, thái độ này của ngươi nếu bị tiểu thư nhìn thấy……”
Phong Lam nói còn chưa dứt lời, Ngọc Yêu đã vứt thô lỗ của mình lên chín tầng mây, lập tức đổi thành bộ dạng quyến rũ, mị hoặc.
"Ai uy, Lam nói gì thế, người ta không có phạm phải lỗi gì, sao lại sợ tiểu thư biết nha.” Phong Lam chết tiệt, chỉ biết giúp đỡ Phong Nguyệt khi dễ nàng!
"Ha hả, tiểu thư bảo ngươi đưa Hắc Phong đến gặp người."
"Ai uy, biết rồi." Ngọc Yêu quay đầu lại đã nhìn thấy ngay vẻ mặt giống như bị táo bón của Hắc Phong, "Muốn cười thì cười đi."
"Không có, như vậy mới giống Yêu." Hắc Phong nén cười, lắc lắc đầu.
"Giống yêu quái thì có." Trừng Hắc Phong một cái, Ngọc Yêu lắc lắc cái eo thon nhỏ của mình đi đến phòng của Long Chiến Nhã.
Cười nhẹ hai tiếng, Hắc Phong chạy nhanh đuổi kịp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook