Chiến Vương Long Phi
Quyển 1 - Chương 35: Phá trận

Một lúc lâu sau, nhóm người Nam Phong Nguyệt trở lại boong thuyền nhưng hầu như thần sắc ai cũng ngưng trọng. Sắc mặt Hách Liên Ảnh đã có thể dùng hoảng sợ cùng nhợt nhạt để hình dung.

“Thế nào?” Sự việc có thể làm cho Nam Phong Nguyệt nhíu mày cũng không nhiều. Aiz, nàng chỉ là quá nhàm chán nên muốn đi tìm cái gì bảo đó thôi, không nghĩ đến sẽ gặp được trở ngại trùng trùng, sát khí bao quanh tứ phía như thế này.

“Sương mù này thật sự có thế làm cho người ta sinh ra ảo giác, làm chậm lại thời gian trong tận cùng ý thức.”

“Có thể phá giải không?”

“Không thể.” Nam Phong Nguyệt lắc đầu.“Theo như những tài liệu mà trên sách ghi lại, chuyện này trên Vạn Dạ đại lục chưa từng thấy qua nên cách phá giải dĩ nhiên cũng không có. Có lẽ dựa vào Hách Liên Ảnh mới có thể kết luận thành phần và hiệu quả.”

“Hiện tại nên làm gì đây?” Mặc Lam nhíu mày. Không phá giải được sương mù này thì bọn họ vẫn phải ở mãi trong đây, không biết được thời gian, phương hướng như thế đồng dạng với việc khó thoát khỏi cái chết.

Long Chiến Nhã một tay gõ lên tay vịn ghế, đầu óc bắt đầu vận chuyển nhanh tìm ra cách ứng phó.

“Mẫu thân, phụ thân.” Tiểu Nhược Thần chạy nhanh đến bên người Long Chiến Nhã nhưng lại không dám bổ nhào vào lòng nàng. Phụ thân nói cục cưng đã trưởng thành nên không thể cứ mãi ở trong lòng mẫu thân nếu không thì chính một hài tử ngốc. Cục cưng không phải hài tử ngốc cho nên không thể ở trong lòng của mẫu thân. Có điều tiểu Nhược Thần sẽ không ngờ được, phụ thân của nó hoàn toàn là vì ghen tị nên mới lừa dối nó.

“Làm sao vậy cục cưng?”

“Mẫu thân biết cổ trận pháp không?”

“Cổ trận pháp?” Long Chiến Nhã quay đầu nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Thương lắc đầu.

“Dạ, Phong Tiêu nói với cục cưng như vậy.”

“Phong Tiêu?”

“Dạ. Vừa rồi lúc cục cưng đi xuống khoang đáy chơi đùa, không cẩn thận nghe được vài người Nguyệt tỷ tỷ nói chuyện, cục cưng thật sự là không cẩn thận nghe được nga. Cục cưng cũng muốn hỗ trợ mọi người nên mới đi tìm Phong Tiêu thương lượng, Phong Tiêu nói đây có thể là cổ trận pháp cho nên cục cưng đi tìm mẫu thân nói lại.” Tiểu Nhược Thần chớp mắt mở to nhìn Long Chiến Nhã, điệu bộ giống như con cún lấy lòng chủ thân, phe phẩy cái đuôi nói ‘mau khen ngợi ta đi, mau khen ngợi ta đi!’.

“Cục cưng thật tài giỏi.” Nhìn biểu tình buồn cười của cục cưng, Long Chiến Nhã cũng không keo kiệt mà tán dương, tiểu hài tử này cũng rất tích cực. “Minh Kì, đi tìm Phong Tiêu đến đây, có thể nó đang ở cùng một chỗ với Phong Hồn.” Tiểu tử này từ lúc được nàng mang về liền đi theo Phong Hồn suốt ngày, không biết là học hỏi những cái gì đây.

Đã có chút manh mối, Long Chiến Nhã đỡ một phần khẩn trương.

“Dạ, Long tôn.” Minh Kì bất đắc dĩ chạy đi. Ai cũng biết bọn họ rõ ràng chỉ có một chủ tử, nhưng từ lúc tam tôn sống chung với nhau đến giờ thì bọn họ lại có thêm hai chủ tử nữa, đúng là mệnh khổ a!

“Vương phi, Phong Tiêu mới chỉ có tám tuổi thôi?” Hách Liên Hiểu có chút lo lắng. Lời nói của một tiểu hài tử có thể đáng tin sao?

“Hắn chín tuổi .”

Hách Liên Hiểu hắc tuyến. Hắn quên mất chuyện này. Cùng lắm thì cái này là trọng điểm sao?

“Hắn là một thuộc hạ trong tật phong ngũ sử của bản tôn, Lôi vương ngài đang hoài nghi ánh mắt nhìn người của bản tôn sao?”

“Ngũ sử? Không phải chỉ có bốn sao?” Đối với cấp bậc trong Long các mọi người đều hiểu biết, nhưng là từ khi nào lại nhiều thêm một người?

Mà đám người Bách Lí Mạch và Nam Phong Nguyệt không cảm thấy kỳ quái chút nào. Phong Tiêu, Phong Tiêu. Từ lúc nghe thấy cái tên này thì bọn họ đã biết, chỉ cảm thấy kì quái một chút là Long Chiến Nhã sao lại để cho một đứa nhỏ trở thành tật phong sử. Sau đó lại biết được Phong Tiêu có thiên phú hơn người nên cũng không còn cảm thấy kì quái. Không thể không nói, ánh mắt nhìn người của Long Chiến Nhã rất tốt, một điểm tiềm năng nhỏ như vậy cũng bị nàng nhìn thấy.

Long Chiến Nhã chưa bao giờ trả lời những vấn đề ngu xuẩn. Tên là do nàng đặt rõ ràng như vậy, chẳng lẽ bọn họ cũng không biết sao?

“Tiểu thư.” Phong Hồn dẫn Phong Tiêu đến.

“Phong Tiêu, ngươi nói đây là cổ trận pháp?”

“Vâng.” Không có một biểu tình nào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Tiêu, nó nhìn Long Chiến Nhã, ánh mắt kiên định.

“Tại sao lúc trước ngươi không nói?”

“Phong Tiêu không ngờ đến, chỉ nghĩ đây chỉ là sương mù bình thường.”

“Ừm.” Long Chiến Nhã gật gật đầu. “Như vậy, cổ trận pháp này là gì?”

“Phượng mỗ thực ra cũng biết một chút về cái này.” Mấy ngày nay vẫn luôn trầm mặc không nói, Phượng Lẫm lên tiếng. “Truyền thuyết có nói đến, lúc tổ tiên đời thứ nhất vừa tìm đến Vạn Dạ đại lục có từng nghĩ ra một loại trận pháp, trận pháp này cực kỳ phức tạp và rườm rà, sau nhiều lần cải biến, đơn giản hóa thành nhiều trận pháp được lưu truyền như hiện nay nên cổ trận pháp cũng theo đó mà thất truyền, chưa từng thấy xuất hiện.”

“Phong Tiêu từ đâu mà biết?” Phượng Lẫm biết chuyện này cũng không có gì là lạ, thân làm minh chủ võ lâm, kiến thức tương đối rộng rãi, có chức vị này trong chốn võ lâm nên việc biết một ít về cổ trận pháp cũng không kỳ quái. Nhưng Phong Tiêu lại biết đến trận pháp đã thất truyền từ lâu này thì thực sự là ngoài ý muốn.

“Là do đọc sách. Gia gia đã từng cho Phong Tiêu một quyển sách, bên trong đều ghi lại những cổ trận và phương pháp phá trận.”

“Gia gia? Gia gia của Phong Tiêu?” Lúc trước chưa từng nghe nói đến Phong Tiêu có một vị lão nhân như vậy.

“Không phải, là người đã thu dưỡng Phong Tiêu và muội muội.”

“Gia gia còn dạy Phong Tiêu cái gì ?”

“Rất nhiều...... Kỳ quái gì đó.” Phong Tiêu không biết nên dùng từ gì để giải thích. Gia gia chưa bao giờ tự mình dạy hắn cái gì, chỉ có đưa cho hắn một ít sách để xem, sau một thời gian cũng kiểm tra một lần để thử xem hắn có nhớ kỹ những gì đã đọc hay không. Nhưng mà những đều trên sách viết lại, Phong Tiêu chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nói đến. Mặc dù từ lúc đi theo Long Chiến Nhã đã tiếp xúc rất nhiều thứ nhưng cũng không có những thứ mà gia gia đã cho hắn xem. Rốt cuộc hôm nay cũng được nhìn thấy cổ trận pháp hư hư thực thực nào đó.

“Ngươi cũng biết cách phá giải trận pháp này?” Mặc kệ gia gia kia kỳ quái hay không kỳ quái, phá được đám sương mù này rồi nói sau, cho nên gạt chuyện này qua một bên, Liễu Thừa Phong nhắc đến vấn đề chính.

“Biết.” Phong Tiêu gật đầu. “Đây là cổ trận pháp đơn giản nhất, phương pháp phá giải cũng rất đơn giản, chỉ cần người có nội lực thâm hậu phá vào chỗ then chốt của trận là được.”

“Ngươi có khả năng tìm được chỗ then chốt của trận không?” Liễu Thừa Phong lại hỏi.

“Có thể.”

“Vậy tìm người dẫn hắn xuống đó đi.” Liễu Thừa Phong nhìn về phía Long Chiến Nhã.

“Hay là Phong vương đi cũng tốt lắm.” Nhìn hắn gấp gáp như thế thì cứ tự mình xuống phá trận đi.

“A? Ta?” Liễu Thừa Phong có chút phản ứng không kịp.

“Phong vương nội lực thâm hậu thực đúng là người nên chọn.” Tam tôn người ta rõ ràng là lười ra tay, chuyện nhỏ ấy mà cũng phiền đến tam tôn thì bọn họ đúng là không biết xấu hổ. Bọn họ cũng không dám mở miệng nhờ Mặc Sĩ Lưu Thương đi làm chuyện này. Nhìn bốn người kia không chút đếm xỉa đến, nên thuộc hạ nhất định là cũng không đi. Mà ý Long Chiến Nhã muốn Liễu Thừa Phong đi cũng đã rõ ràng như vậy cho nên Mặc Lam thực ôn nhu nhìn Liễu Thừa Phong cũng vuốt cái đuôi ngựa một chút.

“Cái này......” Liễu Thừa Phong nhìn mọi người.

Mọi người vô cùng đồng loạt mà nhìn sang nơi khác, không phải ý muốn nhìn xuyên thấu qua đám sương mù dày đặc kia để thấy được bầu trời thì chính là nghiêng cứu xem boong thuyền này là được chế từ cái gì. Mà hai người chưa từng dời đi ánh mắt đó là Long Chiến Nhã và Mặc Sĩ Lưu Thương đang nhìn Liễu Thừa Phong với một ánh nhìn vô cùng ‘Ôn nhu’.

“Chuyện này...... Bổn vương đi vậy.” Sờ sờ cái mũi, Liễu Thừa Phong cùng Phong Tiêu nhảy xuống biển. Cũng là do hắn không có việc gì làm nên mới trêu đùa tiểu Nhược Thần một chút mà thôi. Nước biển này thực là lạnh nha.

Dưới nước truyền đến một tiếng nổ vang, sương mù xung quanh rốt cuộc cũng tiêu tán bớt đi, lộ ra bầu trời tinh quang.

“Hiện tại thực sự là đã qua một năm sao?” Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy ánh sáng kia, Kì Dương nhỏ giọng thì thầm.

Long Chiến Nhã cho Phong Hồn một ánh mắt, Phong Hồn liền huýt sáo một tiếng vang dội. Chỉ trong chốc lát, trên bầu trời truyền đến một tiếng kêu của chim ưng.

Nhìn hắc ưng đang từ trên trời lao xuống, lại thấy biểu tình lanh nhạt của Long Chiến Nhã, khóe miệng mọi người đều run rẩy. Cô gái này là họ đang nằm mơ sao!

Hắc ưng vững vàng dừng trên vai Phong Hồn, cọ cọ cái đầu nhỏ vào mặt của Phong Hồn vô cùng thân thiết, sau đó nghiên đầu nhìn Long Chiến Nhã, dường như đang suy nghĩ có nên dừng trên người nàng hay không. Kỳ thật vừa rồi nó rất muốn dừng ở trên người chủ nhân nhưng mà hơi thở của người ở phía sau chủ nhân thật khủng khiếp khiến cho nó không thể không thay đổi phương hướng, dừng lại trên vai Phong Hồn. Một lần nữa xem xét, có lẽ nó nên ngây ngốc trên vai Hồn lão đại thì an toàn hơn.

Lúc Phong Hồn huýt sáo, Phong Ly đã nhanh chóng đi viết một tờ giấy, lúc này thắt ở trên chân của hắc ưng, vỗ vỗ đầu nó.

Hắc ưng cọ cọ đầu trong lòng bàn tay của Phong Ly rồi bay đi.

“Ưng?” Thay tốt quần áo xong, Liễu Thừa Phong vừa bước ra khỏi tiểu lâu liền nhìn thấy một cái điểm đen đang bay đi với tốc độ ánh sáng, trên bầu trời vẽ ra một đường màu đen.

“Ừ, là ưng. Tiểu Nhã nhi, hình như người còn thiếu ta một con thì phải.” Nếu không nhìn thấy hắc ưng kia thì Bách Lí Mạch cũng quên béng chuyện này. Hắn từng đánh đố thắng Long Chiến Nhã mà tiền cược chính là Long Chiến Nhã giúp hắn huấn luyện một con ưng, có điều hiện tại ngay cả một con ưng bình thường đều chẳng thấy đâu.

“Nga, ta quên mất.” Long Chiến Nhã chớp chớp mắt vô tội nhìn hắn. “Cùng lắm thì tiểu hắc sắp làm cha, để con trai hoặc nữ nhi của nó đưa cho ngươi vậy.”

“Ta muốn tiểu tử kia làm cái gì?” Bách Lí Mạch hắc tuyến. Hắn muốn chính là một con ưng đưa tin tốt, cần gì một một ưng nhãi con, hắn còn phải đợi nó lớn lên?

“Vậy đành phải đợi lần khác đi bắt.” Long Chiến Nhã khoát tay không để ý.

“Bản tôn muốn đã được huấn tốt.”

“Biết. Cho ngươi, ngươi cũng huấn không được.”

“......” Bách Lí Mạch muốn đánh nàng. Có cần phải nói huỵch tẹc ra vậy không? Ai cũng biết ưng rất khó thuần phục, thường thì bắt được nhưng cũng không huấn được, hắc ưng kia còn khó miễn bàn. Nhưng Long Chiến Nhã này là một tiểu biến thái, tựa hồ sẽ không có cái gì mà nàng không làm được.

“Vi phu cũng muốn có một cái.” Vốn vẫn im lặng, cứ nghĩ trêu trọc người nào đó, nhìn lên trời cao, sâu kín nói một câu.

Vô số chén trà cộng thêm cằm rơi xuống. Được lắm, vẫn là khuôn mặt kia, vẫn là lạnh như băng nhưng ai có thể nói cho bọn họ biết giọng nói ai oán đó là chuyện gì đã xảy ra? Đây là Chiến vương? Thực sự là Chiến vương sao? Đây rõ ràng chính là một oán phu!

“Nương tử của tiểu hắc sẽ đưa cho ngươi.” Long Chiến Nhã liếc mắt nhìn hắn, trên đầu là một lọat những gạch đen.

“Vương phi cũng có thể huấn cho bổn vương một con hay không?” Liễu Thừa Phong hấp tấp chạy đến trước mặt Long Chiến Nhã, ngồi xổm xuống boong thuyền nhìn Long Chiến Nhã lấy lòng, giống như một con đại khuyển.

“Một ngàn lượng, hoàng kim.”

“......” Một ngàn lượng hoàng kim đủ cho hắn đổi lấy mấy chục tổ ưng.

Hai canh giờ sau, tiểu hắc trở lại. Nó vốn định dừng trên vai Long Chiến Nhã nhưng kết quả đến trước mặt Long Chiến lại đột nhiên thay đổi rốt cuộc vẫn dừng lại trên vai Phong Hồn.

Cảm giác được hơi thở của người nọ, Long Chiến Nhã lén cấu hắn một cái thực mạnh. Đi ghen với một con thú, cũng chỉ có mỗi hắn!

“Tiểu thư, Vạn Dạ năm thứ mười một, ngày thứ chín của tháng tư.”

“Vẫn còn hai năm sao.” Mặc Sĩ Lưu Thương lại thở dài.

Khóe mắt Long Chiến Nhã run rẩy, lại nhéo hắn.

Nét mặt Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn không thay đổi nhưng trong mắt lại lộ ra ý cười. Nhiều ngày bị nhéo như vậy hắn đã sớm thành thói quen.

Mà ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Vũ nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương đã không chỉ đơn giản là ngạc nhiên nữa. Người này là tam ca của hắn sao? Không phải giả mạo chứ? Ông trời ạ! Hắn vốn vẫn nghĩ tam ca của hắn là động vật ăn chay đấy chứ.

“Tiểu thư, Phong Nguyệt oán giận nói Nguyệt lâu đã bị Minh và Y cốc san bằng.” Tưởng tượng cảnh Phong Nguyệt vênh váo tự đắc với những người đó, bộ dạng giậm chân hống hách, ý cười trên mặt Phong Hồn cũng khó thu lại được.

“Báo bình an cho hoàng thất sáu nước, Minh, Y cốc, thứ nhất sơn trang và Phượng gia.”

“Dạ, tiểu thư.”

Mọi người cảm kích nhìn Long Chiến Nhã. Mất tích một năm, người thân, bạn bè tất nhiên vô cùng lo lắng, mà thế cuộc bên trên trong triều đình chỉ thay đổi trong nháy mắt, nếu để truyền ra tin bọn họ đã chết thiên hạ tất đại loạn. Long Chiến Nhã có thể mặc kệ họ, dù sao nhìn từ mọi phía mà nói bọn họ vẫn là kẻ thù nhưng nàng lại có thể giúp bọn họ đưa tin. Nhất là Phượng Lẫm và Viên Liệt, trên suốt chuyến đi hai người dường như không tồn tại, cũng không giúp được gì, từ khi biết Long Chiến Nhã là Chiến vương phi lại trầm tĩnh hơn, hơn nữa trong chốn võ lâm, bọn họ là danh môn chánh phái, trước đó đã làm rất nhiều chuyện khiến cho Long các, Minh, Y cốc đau đầu, vậy mà nữ nhân này vẫn còn nhớ đến họ, nói bọn họ sao lại không cảm động chứ?

“Không cần nhìn bổn vương phi như vậy, ân tình này về sau các người còn phải trả.” Bị ánh mắt buồn nôn của mọi người nhìn như vậy, Long Chiến Nhã có chút không tự nhiên, nàng đứng dậy đi về tiểu lâu, nửa đường đột nhiên ngừng lại dau đó lại lắc đầu tiếp tục đi về phía trước.

“Làm sao vậy?” Mặc Sĩ Lưu Thương luôn theo sát sau lưng nàng hiển nhiên cũng cảm nhận được Long Chiến Nhã đã dừng lại và nghi hoặc trong chốc lát.

“Không có gì.” Chắc là nàng hoa mắt rồi, chỗ này sao lại xuất hiện một hòn đảo được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương