Chiến Vương Long Phi
Quyển 1 - Chương 30: Ngày thanh nhàn

“Nhã nhi, rời giường .” Mặt trời đã lên cao, trong phòng đầy ánh nắng, nhưng Mặc Sĩ Lưu Thương lại không có tâm tình thưởng thức. Ngày trước nàng ngủ một lần là ngủ hết mười ngày lần cũng sẽ không lâu như vậy chứ? Thực sự không nhịn được nữa Mặc Sĩ Lưu Thương bắt đầu kêu người nào đó rời giường.

“Nhã nhi, đừng ngủ nữa. Rời giường, được không?”

“Ưm, đừng ầm ỹ.” Mơ mơ màng màng oán giận một tiếng, Long Chiến Nhã tự động nhích lại gần nguồn nhiệt bên người, tiếp tục ngủ.

“Ha ha.” Biết nàng không phải hôn mê Mặc Sĩ Lưu Thương an tâm rồi. Đã vậy nàng không muốn thức thì cứ tiếp tục ngủ đi. Mặc Sĩ Lưu Thương tâm tình tươi tốt hẳn bắt đầu thưởng thức dung nhan khi ngủ của Long Chiến Nhã.

“Ưm.” Tuy rằng nàng biết là hơi thở quen thuộc nhưng ở đây có một thứ như tia X-Quang cứ nhằm vào người như thế Long Chiến Nhã ngủ được mới là lạ. “Ngươi đi ra ngoài.” Nhìn như vậy nàng làm sao ngủ.

“Ha ha.” Cảm thấy giọng của Long Chiến Nhã giống như đang làm nũng, Mặc Sĩ Lưu Thương sung sướng nở nụ cười. “Ngủ không được thì dậy đi.” Dù sao hắn nằm trên giường đến thắt lưng mỏi nhừ rồi nhưng lại luyến tiếc rời đi.

“Không cần, người mới nên đi ra.” Long Chiến Nhã bĩu môi, hai tay đẩy ra khỏi ngực Mặc Sĩ Lưu Thương ý muốn đem người này ra khỏi giường, đáng tiếc nàng còn chưa tỉnh ngủ hẳn nên hai tay mềm mại nhỏ bé kia không có một chút khí lực lại tựa như càng quyến rũ người nào đó.

Ánh mắt Mặc Sĩ Lưu Thương tối sầm lại, nhanh chóng cúi đầu, cho Long Chiến Nhã một cái hôn nhiệt tình vào buổi sáng.

Trong mơ hồ, Long Chiến Nhã vươn tay vòng lên cổ Mặc Sĩ Lưu Thương không tự giác bắt đầu đáp lại hắn, lớn mật quấn lấy lưỡi Mặc Sĩ Lưu Thương khiêu khích.

Mặc Sĩ Lưu Thương kinh ngạc, hô hấp nháy mắt rối loạn, đôi bàn tay to lớn chạm vào lớp áo lót mỏng manh của Long Chiến Nhã vuốt ve thân hình nhỏ bé kiều diễm của nàng khiêu khích lại.

“Ưm......” Một tiếng yêu kiều từ miệng Long Chiến Nhã phát ra lại như tiếng trống vũ điệu nhẹ nhàng làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương động tâm, đưa tay cởi chiếc áo của Long Chiến Nhã.

“Tiểu thư.” Tiếng Phong Hồn lạnh như băng ở ngoài cửa vang lên.

Hai người trên giường cứng đờ, thần trí cũng khôi phục lại mấy phần.

“Chết tiệt!” Mắng một tiếng, Mặc Sĩ Lưu Thương nhụt chí ôm Long Chiến Nhã vào lòng, đem mặt nàng vùi trong hõm cổ, từ từ hồi phục lại hô hấp của mình.

“Chuyện gì?” Điều chỉnh lại hô hấp một chút nhưng trong giọng nói của Long Chiến Nhã vẫn chứa nhiều kiều mỵ.

“Bọn người Hách Liên Hiểu lên thuyền nói là có việc thương lượng.” Nhận thấy âm thanh của Long Chiến Nhã có chút khác thường, Phong Hồn ngừng lại một chút nhưng chỉ là trong nháy mắt.

“Ta biết rồi.”

“Cứ để cho bọn họ chờ!” Vừa nghe được tiếng bước chân rời đi của Phong Hồn, Mặc Sĩ Lưu Thương oán giận nói. Chiết tiệt! Sớm không đến muộn không đến, đã đến được bên miệng con vịt lại bay!

“Đứng lên.” Buồn cười liếc mắt nhìn mình đang ở trên người Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã dường như vỗ vỗ lưng hắn trấn an. Cảm giác vừa rồi cũng không tệ lắm nếu Phong Hồn không đến đây không chừng chính nàng cũng quên mất bản thân vẫn chưa đến tuổi để thất thân.

Không tình nguyện đứng lên, Mặc Sĩ Lưu Thương ai oán nhìn Long Chiến Nhã.

“Ngươi làm sao? Mau đứng lên!” Long Chiến Nhã dở khóc dở cười. Vị phu quân đang oán hận nàng trước mắt này là Chiến thần của Long Ngự quốc sao? Thực kém xa quá đi!

Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn như trước ai oán nhìn Long Chiến Nhã.

“Tốt lắm, mau đứng lên.” Bất đắc dĩ hôn lên môi Mặc Sĩ Lưu Thương một cái. Người này biết rõ thực lực của nàng vậy mà vẫn có lúc lo lắng cho nàng a. “Ta mới mười hai tuổi.”

Ngẫu nhiên được lợi, oán khí cuối cùng cũng giảm bớt một ít nhưng lại nghe đến nửa câu sau của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương liền mặt đen, phẫn nộ xoay người xuống giường. Sau khi xoay người khóe miệng lại cong lên.

Một nén nhang sau, hai người xuất hiện ở boong thuyền. Mặc Sĩ Lưu Thương vận hắc y trên áo thêu hoa văn màu đỏ sậm, hắn vừa đến đã dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hách Liên Hiểu. Hách Liên Hiểu run run bắt đầu ngẫm nghĩ lại xem mình đã làm gì trêu trọc đến vị Chiến thần này. Long Chiến Nhã đầu tóc bay tán loạn, có vài phần tự nhiên tùy hứng, trên người là một bộ đồ màu đỏ thêu hoa văn đen, cũng có cùng một loại khí chất với Mặc Sĩ Lưu Thương cảm giác tương thông, nàng mang mặt nạ màu đen lại thêm vài phần thần bí.

“Lôi vương tìm đến bản tôn là vì chuyện gì?” Tiếp nhận ly trà từ tay Phong Ly, Long Chiến Nhã lười biếng ngồi tựa lên ghế. “Minh tôn và Y tôn đâu?”

“Ở tầng ba.” Từ khi tam tôn cùng qua lại với nhau hai người kia dần dần đều đem quyền quyết định giao lại cho tiểu thư nhà mình, cũng không sợ tiểu thư mang Minh và Y cốc bán đi.

Long Chiến Nhã bĩu môi, hai người kia càng ngày càng lười .

“Bổn vương muốn tìm Long tôn bàn bạc về chuyện bố trí nhân lực.”

“Bố trí nhân lực?” Ánh mắt Long Chiến Nhã đảo qua đám người Bách Lí Linh sau lưng Hách Liên Hiểu. “Bố trí người thì có vấn đề gì?”

“Long tôn cũng biết, trận chiến hôm qua đã hủy đi hai chiến thuyền, thuyền của bổn vương cũng không thể chở hết nhiều người như vậy cho nên muốn nhờ Long tôn giúp việc này.”

“Dựa vào cái gì mà bản tôn phải giúp ngươi chuyện này?” Giương mắt liếc nhìn Hách Liên Hiểu, giọng điệu của Long Chiến Nhã mười phần đều là tùy hứng.

“Ngươi! Ngươi làm sao có thể nói như vậy được? Hải ngoại này nguy cơ tứ phía muốn sống mà rời khỏi đây thì hiện tại nên nhất trí cùng đoàn kết giúp đỡ nhau. Ngươi bây giờ là có ý tứ gì?” Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Long Chiến Nhã, Viên Phỉ liền thấy không vừa mắt.

“Còn sống rời khỏi đây?” Long Chiến Nhã cười khẽ. “Bản tôn và người của bản tôn đương nhiên sẽ còn sống mà trờ về. Về phần các người thì liên quan gì với bản tôn? Đoàn kết nhất trí? Giúp đỡ cho nhau? Viên tiểu thư thật đúng là không biết xấu hổ còn mở miệng nói ra!”

“Ngươi có ý tứ gì?”

“Có ý tứ gì?” Long Chiến Nhã ném chén trà đi.

‘Xoảng’ một tiếng vỡ nát. “Thời điểm bản tôn gặp nguy hiểm trước mắt các ngươi đã ở đâu? Viên tiểu thư đã ở đâu? Giờ thì sao? Hiện tại các ngươi không có chỗ ở thì tìm đến bản tôn nói đoàn kết nói hỗ trợ? Thật sự là làm cho thiên hạ chê cười!”

“Như vậy Long tôn muốn như thế nào mới cho ta lên thuyền?” Trải qua trận chiến hôm qua mọi người đều rõ ràng một chuyện, chỉ có hắc thiết thuyền này là vững chắc nhất, thuyền của bọn họ gặp phải cái gì Giao chỉ mới quăng đuôi chạm phải liền biến thành bột cả.

“Mười vạn lượng hoàng kim, bao ăn bao ở.”

“Ngươi còn hơn cả cướp!” Viên Phỉ trừng mắt. Mười vạn lượng? Nàng còn dám mở miệng nói ra!

“Viên tiểu thư có thể không trả.” Cướp? Cướp đâu có nhiều như vậy.

“Bổn tiểu thư cần gì đến nơi này.”

“Được.” Viên Phỉ vừa dứt lời, tiếng Hách Liên Hiểu lại vang lên làm cho Viên Phỉ thiếu chút nữa chết vì nghẹn. Là mười vạn lượng đấy! Hoàng kim đấy! Bọn họ nghĩ gì mà đi đồng ý với nàng ta thế kia.

“Chư vị đi tìm Phá Phong kí phiếu nợ là có thể đến ở. Mỗi người có thể mang theo hai tùy tùng. Phá Phong, viết phiếu nợ, mười vạn lượng hoàng kim.” Câu cuối cùng còn tăng thêm vào nội lực ý muốn nói cho Phá Phong ở tầng ba nghe rõ. Chủ tử lười biếng vậy thì thuộc hạ làm nhiều thêm một chút đi. “Phong Ly, mở ra tầng bốn và hai tầng bên dưới”

“Dạ.”

Tầng bốn và hai tầng dưới? Có ý tứ gì? Đám người Hách Liên Hiểu phân phó một tùy tùng đang mang theo trở về chuẩn bị đồ đem đến, vài người còn lại ở lại trên thuyền.

Sau khi Phong Ly rời đi không lâu thì chợt nghe tiếng vang kẽo kẹt của nơi nào đó trên thuyền, giống như tiếng kim loại ma sát ngay sau đó liền thấy ba tầng tiểu lâu ở trước mắt dần dần được nâng lên phía dưới cùng lại nhiều ra một tầng, âm thanh giằng co một lát sau đó thì dừng lại. Đám người chứng kiến mà trợn mắt há mồm đến cằm muốn rớt xuống đất.

“Đúng rồi, nhắc nhở các vị một chút, chiến thuyền này có rất nhiều cơ quan các vị không nên tùy tiện chạm loạn vào, bằng không xuất hiện vấn đề gì bản tôn sẽ không chịu trách nhiệm.”

“Nếu như có sẽ xuất hiện vấn đề gì?” Liễu Thừa Phong yếu ớt hỏi.

“Quăng vào hải lý.” Nàng cũng không hù dọa bọn họ trên boong thuyền này quả thật có rất nhiều cơ quan như vậy.

Ký xong giấy nợ mọi người đi theo Phong Hồn trở về phòng đã được an bài. Hiện tại tầng bốn (trước đó là tầng ba) vẫn là khu nghỉ ngơi của tam tôn, tầng ba là nơi ở của sáu vị hộ pháp, tầng hai là chổ của đám người Hách Liên Hiểu đang ở, Mặc Sĩ Lưu Thương cũng được an bài tại tầng này, tầng một là nơi những người còn lại của Long các và Minh mang theo, còn người của bọn Hách Liên Hiểu mang đến thì được an bài ở hai tầng phía dưới cùng.

Sau khi ăn trưa, Mặc Sĩ Lưu Thương dò hỏi chung quanh mới biết được là Long Chiến Nhã cùng hai tôn kia đều ở tầng bốn, hắn cũng đang tiện đường đi lên.

“Cha.” Vừa vào cửa đã nghe thấy được tiếng thăm hỏi của Mặc Sĩ Nhược Thần.

Tầng bốn, trên đường đi vẫn là tấm thảm bông màu đỏ, vài người ở đây tư thế vẫn như cũ chẳng qua ở giữa trước kia là đồ ăn vặt là nước trà giờ đã được thay đổi, đổi thành phác khắc*…….

(*phác khắc: bài tú lơ khơ)

Mặc Sĩ Lưu Thương lập tức đi đến phía sau Long Chiến Nhã ngồi xuống, nhìn Long Chiến Nhã không có chút hình tượng nào đang nằm ghé lên trên tấm thảm thấy hắn đến liền đứng lên ngồi vào lòng hắn. Mặc Sĩ Lưu Thương lúc này mới viên mãn.

“Thắng.” Ném mấy lá bài tẩy cuối cùng trong tay ra, Long Chiến Nhã cười hì hì nhìn mọi người.

“Tiểu Nhã nhi, ngươi không thể xuống nước một tí sao?” Ngây ngốc ở cùng Long Chiến Nhã một thời gian tự nhiên cũng học được một ít từ ngữ hiện đại.

“Như vậy đối với Minh tôn đại nhân là không tôn trọng, tiểu nhân làm sao dám.” Trêu tức xong Long Chiến Nhã vươn bàn tay nhỏ bé non mịn ra. “Đưa tiền, đưa tiền đây.”

Bĩu môi, Bách Lí Mạch đưa tay vào trong ngực lấy ra một xấp ngân phiếu ném vào trong tay Long Chiến Nhã.

“Chậc chậc, còn sáu người? Minh tôn ngay cả tiền mặc cũng có a.” Nhìn Bách Lí Mạch tối sầm mặt Long Chiến Nhã liền cảm thấy sảng khoái. Phá Phong, Phá Nhật bài bạc dĩ nhiên là do hắn lôi vào, hắn còn không nên làm cho Nam Phong Nguyệt trả tiền như vậy hiển nhiên Minh Châu, Minh Kì sẽ là người ra tiền, may mắn là Minh có một nhóm sát thủ nên cũng kiếm được chút tiền nếu không thực không đủ cho người này tiêu xài.

“Ta không chơi.” Nhìn sấp lớn sấp nhỏ ngân phiếu bị ném vào tay người khác Phá Phong liền cảm thấy như thịt đau. Đó là tiền mà đám người Minh bọn họ vất vả khổ cực làm ra, tiền mồ hôi nước mắt a!

“Không chơi.” Phá Nhật cũng lạnh lùng lui về phía sau. Mất mặt, thật sự là quá mất mặt! Tốt xấu gì hắn cũng từng là một thiên tài võ học vậy mà chỉ mấy mảnh giấy rách kia chơi thế nào cũng không thắng được.

“Làm sao mỗi lần đều không kiên trì đến mười vòng.” Long Chiến Nhã ai oán nhìn Phá Phong Phá Nhật. Cùng lắm nàng thực nghiện a! Đành vẫy vẫy tay bảo Phong Tiêu dọn những cái này đi. Sáu hộ pháp tự giác lui ra ngoài chuẩn bị rượu và đồ ăn.

Rượu là Long Chiến Nhã chôn dưới gốc hoa đào ở Y cốc ba năm. Đồ ăn đều là những thứ mới nhất ngon nhất ở trăm vị cư. Long Chiến Nhã điều chỉnh lại tư thế một chút, nằm úp trên đùi Mặc Sĩ Lưu Thương, nhàm chán lung lay ly rượu trong tay, thỉnh thoảng nhấp vài cái. Mặc Sĩ Lưu Thương một tay đặt ở phía sau chống người một tay còn lại vuốt ve mái tóc mềm mại của Long Chiến Nhã, híp mắt, trông bộ dáng rất là hưởng thụ. Mặc Sĩ Nhược Thần ngồi ở một bên cùng với Phong Tiêu nghe Phong Ly dạy mấy kiến thức về thảo dược, ngẫu nhiên cũng cười khanh khách.

“Nguyệt nhi, ta cũng muốn ôm.” Nhìn hai người kia ngồi cùng nhau Bách Lí Mạch càng xem càng uất hận. Vì sao Nguyệt nhi của hắn không thể giống như vậy mà ghé vào lòng hắn chứ? Trước kia ba người khá tốt hiện tại có bốn người mà hai người kia thì suốt ngày cứ dính vào nhau hắn có thể không tức giận không ghen tị sao?

Nam Phong Nguyệt trừng mắt liếc hắn rồi cúi đầu uống rượu nhưng cũng trên mặt hiện lên một chút ửng đỏ mất tự nhiên. Bách Lí Mạch thấy vậy tâm cũng liều lĩnh hơn, lắc mình một cái tiến đến phía sau Nam Phong Nguyệt rồi thừa dịp nàng không chú ý kéo mỹ nhân vào trong lòng vui tươi hớn hở mà ôm.

“Ngươi buông tay!” Nam Phong Nguyệt thẹn quá thành giận nàng trở tay lấy một cây ngân châm đâm trên người Bách Lí Mạch.

“Ối.” Bách Lí Mạch thét lớn một tiếng, hai tay hắn một chút cũng không buông ngược lại còn ôm chặt hơn.

“Vì sao không tránh?” Nam Phong Nguyệt có chút ảo não. Rõ ràng hắn có thể tránh lại biết rõ trên ngâm châm có tẩm độc nhưng vì sao không tránh?

“Ha ha,” Bách Lí Mạch đẩy đầu của Nam Phong Nguyệt tựa lên vai hắn sung sướng nở nụ cười.

“Đây là chính là lễ vật nương tử tặng cho vị phu nha.”

“Ít nói hươu nói vượn đi!” Ngoài miệng nói như vậy nhưng trên tay lại rút ngân châm ra rồi ném một viên thuốc vào miệng Bách Lí Mạch, Bách Lí Mạch ngoan ngoãn hé miệng ra nuốt xuống.

Buồn cười nhìn hai người kia, Long Chiến Nhã quay đầu lại nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. Ánh mặt trời xuyên qua trần nhà trong suốt được đặc chế làm chiếu lên người Mặc Sĩ Lưu Thương làm cho làn da của hắn càng thêm tinh tế, ngay cả Long Chiến Nhã cũng có chút ghen tụ với làn da hoàn mỹ kia. Không biết có phải do ánh mặt trời hay không mà lúc này Mặc Sĩ Lưu Thương đang nửa híp đôi mắt nhưng lại nhìn nhu hòa đi rất nhiều. Cảm giác được ánh nhìn của Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ hơi cúi đầu nhìn nàng bên trong đôi mắt hắn tràn đầy sủng nịch và nhu tình còn kèm theo một chút nghi hoặc làm cho Long Chiến Nhã không thể dời mắt.

“Làm sao thế? Bị vi phu mê hoặc sao?” Không biết có phải bị ảnh hưởng không khí của nơi đây hay không mà Mặc Sĩ Lưu Thương cũng nổi hứng muốn trêu đùa nàng.

“A, Mạch, ngươi dạy hư Lưu Thương.” Long Chiến Nhã làm như bất mãn nhìn Bách Lí Mạch.

“Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương.” Bách Lí Mạch rung đùi đắc ý nói. Kết quả bị Nam Phong Nguyệt thúc cho một cái khủy tay, hắn xoa xoa ngực ai oán nhìn Nam Phong Nguyệt.

“Đúng không?” Long Chiến Nhã từ chối cho ý kiến quay đầu lại nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên cười tươi ngọt ngào sau đó đứng dậy, ‘Chụt’ chạm nhẹ ngoài môi Mặc Sĩ Lưu Thương một cái rồi cười hì hì ngồi xuống trở lại.

Mặc Sĩ Lưu Thương sửng sốt, tiểu nữ nhân này thực thích ăn đậu hủ của mình a. Hiện tượng tốt.

“Nguyệt nhi, ta cũng muốn.” Lại âm thanh ủy khuất của Bách Lí Mạch vang lên.

“Ngươi đi chết đi!” Đẩy khuôn mặt yêu nghiệt của Bách Lí Mạch ra, mặt Nam Phong Nguyệt đỏ ửng lên.

Một đôi dở hơi chọc mọi người thích ý cười to ngay cả tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu cũng cười khanh khách.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương