Chiến Vương Long Phi
-
Quyển 1 - Chương 25: Khởi hành
Thiên Phổ quốc cảng, bốn chiếc chiến thuyền lớn xa hoa đang cập trên mặt biển, bên trong là những tiểu thuyền đánh cá đông đúc, sực kiện đặc biệt đột ngột này đã làm hấp dẫn sự chú ý của người dân.
Lục quốc yên vừa rồi sáu nước họp mặt thương thảo một đề tài đặc biệt đó chính là tầm bảo.
Ven biển Thiên Phổ quốc, hải phận chia làm hai vùng, nội hải và ngoại hải. Vùng nội hải là khu vực an toàn người dân thường lui tới nơi đây. Còn vùng ngoại hải là một khu vực bí ẩn, cho nên quốc dân nơi đây cứ trung bình trong năm sẽ có một nhóm người đi thám hiểm ngoài biển, nhất là đi vùng ngoại hải. Nhưng khi đi vào vào ngoại hải thường có rất ít người còn sống trở về, truyền thuyết nói rằng ngoại hải rất có nhiều hải tạc hung tàn, lại nói rằng có thủy quái ăn thịt người, tóm lại đều là truyền thuyết, không ai có thể chứng thật. Một năm trước có tin tức nói rằng bên trong ngoại hải có một cái đảo nhỏ kỳ lạ, trên đảo còn có bảo vật, hơn nữa trung tâm tiểu đảo này còn có cả thần vật. Bất luận là bảo vật hay là thần vật, không thể nghi ngờ đều gợi lên lòng tham lam của con người, những nhóm người đi ngoại hải thám hiểm tầm bảo càng gia tăng, cũng có những kẻ có tiền không muốn chính mình phải mạo hiểm nên thuê một đám người đi vào tầm bảo, nhưng những người đó phần lớn vẫn như cũ không có trở về, có số người không nguyên vẹn thiếu vài bộ phận hôn mê trên chính chiếc thuyền của mình rồi bị trôi trở về, đối với việc thám hiểm ngoại hải không hề có ấn tượng.
Hoàng thất Thiên Phổ quốc cũng phái ra không ít tinh anh đi tầm bảo, chỉ có điều những người của hoàng gia Thiên Phổ quốc phái đi và những người đi tham hiểm đều có cùng một kết quả hoặc là có đi mà không có về, hoặc là không hiểu vì sao lại trở về, tình huống rất là quỷ dị.
Không chiếm được bảo quốc không cam lòng, nên ở lục quốc yến đưa lên ý kiến đề nghị sáu nước cùng cộng tác cùng đi tầm bảo. Vì thế sau khi lục quốc yến kết thúc các sứ thần quan viên cùng về nước thương nghị với quốc quân sau đó tập kết ở Thiên Phổ cảng, cộng tác cùng tầm bảo. Hơn nữa Thiên Phổ quốc còn mời người trong võ lâm như: võ lâm minh chủ Phượng Lẫm, trang viên gia đứng đầu võ lâm Long các, Minh và Y cốc, nói là mời cộng tác tham bảo, kỳ thật cũng không có tiêu tiền thỉnh bảo tiêu. Bởi vậy, ngày hôm nay xuất phát tại bến tàu này có đến bốn chiếc chiến thuyền lớn xa hoa chẳng qua trong đó có một con thuyền có vẻ đặc biệt đó là thiết* thuyền đen của Long các.
(*thiết: kim loại sắc, cứng rắn)
“Vương gia, Thương Lộ quốc là hoàng đế Thương Lộ tự mình đến, mang theo vệ quân mười người. Vân Hòa quốc Thái tử Kì Dương, mang theo Vân Hòa đại tướng quân Huyền Mặc. Thiên Phổ quốc Hách Liên Hiểu, Hách Liên Ảnh, dẫn theo hai mươi thuỷ quân. Nam Trấn quốc Liễu Thừa Phong, dẫn theo mười tên hộ vệ. Đông Lạc quốc Bách Lí Linh, mang theo Huyền Cơ thừa tướng Vân Thanh. Võ lâm minh chủ Phượng Lẫm lẻ loi một mình. Thứ nhất trang thiếu trang chủ Viên Liệt và đại tiểu thư Viên Phỉ, dẫn theo năm người. Không điều tra số người đến của Long các, Minh và Y cốc.” Bên trong một căn phòng trên thuyền của Long Ngự quốc, Dạ Lăng hướng Mặc Sĩ Lưu Thương bẩm báo tin tức mới nhất. Lần này tham gia tầm bảo, Long Ngự quốc phái ra Mặc Sĩ Lưu Thương và Mặc Sĩ Lưu Vũ, chuẩn xác mà nói là Mặc Sĩ Lưu Vũ xin đến, Dạ Lăng và Tiêu Triết đi theo, còn lại chỉ dẫn theo mười người. Dù sao người của Long Ngự quốc cũng không quen thuộc hoàn cảnh trên biển mang theo nhiều người chưa hắn là chuyện tốt. Hiển nhiên những người khác cũng nghĩ là như vậy, bao gồm Thiên Phổ cũng chỉ phái hai mươi thuỷ quân. Nhưng là làm cho người ta khó hiểu là những người được xưng là Thái tử cũng đều đến đông đủ, đây là ý tứ gì? Sợ người khác phái người đến nuốt bảo vật sao?
“Phải không?” Mặc Sĩ Lưu Thương thưởng thức chén trà. Long các, Minh, Y cốc trong chốn võ lâm ba cổ thế lực không thể xem thường.
Minh, không ai biết Minh được thành lập khi nào. Trong một đêm đột nhiên xuất hiện, ở chốn võ lâm làm lên một trận huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh) sau đó lại không có hành động nào khác. Không ai biết Minh ở đâu, mọi người xâm nhập vào Minh đều để mạng của mình lưu lại, cũng không ai gặp qua diện mạo thật sự của Minh Minh tôn, những người gặp qua đều đã đi Diêm Vương điện trình diện. Mọi người chỉ biết là Minh có tứ đại hộ pháp Phá Phong, Phá Nhật, Phá Nguyệt, Phá Lôi, bốn người võ công cường hãn ra tay tàn nhẫn.
Y cốc thành lập từ trăm năm trước, tuy rằng người của Y cốc võ công không cao, nhưng y thuật cao siêu, thiên hạ không người nào có thể so sánh được, bởi vậy ở trong chốn võ lâm địa vị rất cao, không người nào dám đắc tội, thế lực võ lâm khắp nơi bao gồm cả hoàng thất của các quốc gia đều lấy lòng Y cốc, chỉ sợ có một ngày mạng của mình đi đến đường cùng cũng cần Y cốc ra tay cứu trị. Mà Y cốc cốc chủ đương nhiệm Nam Phong Nguyệt lại là vị cốc chủ y thuật cao siêu nhất trong Y cốc trăm năm qua, cho nên người giang hồ gọi là Y tôn. Y cốc cũng từng bị nhân tính kế, toàn bộ võ lâm vây công, suýt nữa toàn diệt, sau này Nam Phong Nguyệt một lần nữa chỉnh đốn lại Y cốc, Y cốc liền trở thành nhất phái trong võ lâm cũng không phân biệt chính tà, trị liệu bệnh nhân toàn bằng tâm tình. Y tôn cũng bắt đầu cùng Minh tôn, Long tôn giao hảo.
Long các, thành lập hai năm trước đây, chuẩn xác nói là “Xuất đạo” vào hai năm trước. Chỉ trong một ngày, Long các lấy các loại hình thức trải rộng lục quốc, nơi nào cũng có mặt Long các, nhưng không ai có thể điều tra được sản nghiệp, thế lực nào là thuộc Long các. Bấy nhiêu thôi cũng đã làm cho các thế lực khắp nơi sợ hãi hồi lâu, lại phát hiện Long các tựa hồ chỉ là muốn cùng nhân loại làm cái tiếp đón, xong cũng không thấy có động tác gì khác. Long các Long tôn, chỉ biết là là một nữ nhân, không lấy hình thức bình thường để ra mặt, chỉ thấy được là một kì nhân mang mặt nạ đen. Long các cũng có tứ đại hộ pháp Phong Lam, Phong Nguyệt, Phong Hồn, Phong Ly, bốn người hành tung mơ hồ, rất ít người gặp qua.
Ba cổ thế lực này hợp nhất cùng dậm chân một cái toàn bộ võ lâm đều phải rung chuyển, hơn nữa bất luận thế lực nào cũng đều điều tra không đến tin tức bên trong, nếu như là địch, tất là họa lớn.
“Chiếc chiến thiết thuyền kia là của Long các ?”
(thuyền chiến bằng kim loại)
“Dạ.”
“Thuyền này dùng thiết để làm, chẳng lẽ sẽ không sợ trầm? Người của Long các thật đúng là có ý tưởng a.” Mặc Sĩ Lưu Vũ cảm thấy rất thú vị.
“Không biết, cùng lắm thuyền kia di chuyển đều rất tốt.” Tiêu Triết bĩu môi, vừa nhìn đến chiến thuyền thuần được làm bằng sắt để tạo thành một con thuyền lớn kia im lặng phập phềnh ở trên mặt nước hắn liền cảm thấy choáng váng, chưa từng nghĩ tới thiết nặng như vậy lại có thể ở trên nước mà di động.
“Mặc Lam và Liễu Thừa Phong đến?” Người của Long Ngự, Thương Lộ và Nam Trấn dùng chung một thuyền, ba quốc gia khác dùng chung một chiếc, vốn là thế lực trên võ lâm ở cùng nhau, nhưng Long các lại đột nhiên đưa đến một chiếc thuyền lớn như vậy cũng không có người nào có ý kiến, huống chi bọn họ đến bây giờ còn chưa nhìn thấy một người nào của Long các đến đâu.
“Đến.”
“Ừm.”
“Tam ca, đi xem chiếc thuyền lớn kia thế nào?” Mặc Sĩ Lưu Vũ rất ngạc nhiên về thuyền kia.
“Hiện tại thừa dịp những người kia chưa tới đi ra ngoài nhìn xem đi nói không chừng có thể gặp được.”
“Cũng tốt.”
Trên boong thuyền, Mặc Lam và Liễu Thừa Phong đã có mặt ở đây, hiển nhiên là cũng thập phần tò mò đối với Long các. Boong thuyền của hai chiếc thuyền khác cũng có người đứng.
Thiết thuyền màu đen thuần, tản ra hơi thở lạnh lẽo, xa xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy thân thuyền thật lớn và trên thuyền thiết kế một cầu thang hình trụ ba tầng, không thấy cái gì khác.
“Trên thuyền không có người sao?” Mặc Sĩ Lưu Vũ trường người dài cổ ra ngóng, cùng lắm thì
cái gì cũng không nhìn thấy được.
“Có.” Liễu Thừa Phong trả lời
“Hơn nữa thoạt nhìn là người của tam phương thế lực mới nổi dậy vừa mới lên thuyền.”
“Tam phương thế lực?” Tiêu Triết khó hiểu.
“Long các, Minh, Y cốc.” Dạ Lăng khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiêu Triết. Tên này ra khỏi cửa vĩnh viễn không bao giờ mang theo đầu óc, hơn nữa ngay cả lỗ tai cũng không mang theo, bọn họ vừa rồi ở trong phòng nói cái gì? Tên này a!!
“Không phải người muốn nói tam gia bọn họ quan hệ rất tốt đó chứ?” Tiêu Triết cả kinh. Ba cổ thế lực kia một mình một thôi cũng đủ làm cho bất kì thế lực nào khác run sợ rồi, bây giờ còn nói bọn họ là bằng hữu vô cùng tốt? Nói đùa gì chứ!
“Lát nữa sẽ biết.” Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn về phía bến tàu, hắn đã nghe được tiếng vó ngựa.
Những người còn lại đều nhìn về phía bến tàu bên kia, chỉ chốc lát sau đã thấy được chín con hắc mã chở mười một người chạy như điên mà đến.
“Đó là hắc mã! Có đến là chín con?!” Liễu Thừa Phong miệng mở lớn đến mức có thể nhét vào một quả táo, chỉ vào nơi xa xa kia ngón tay run run. Đây chính là “Hắc mã thuần” a! Trên đại lục tốc độ thuộc hàng nhanh, là loại ngựa hoang cực kì thông minh! Có thể thuần phục một con đã là thiên tài rồi! Vậy mà hiện tại có mặt ở đây lại là chín con? Không nên đùa như vậy chứ? Hắn muốn giống như vậy a!
“Nàng, nàng, nàng......” Nhìn kỹ một lần nữa, Mặc Sĩ Lưu Vũ cảm thấy trái tim mình sắp rớt ra. Con ngựa dẫn đầu kia là ai đang cưỡi vậy? Chín người phía sau hắn biết năm người, hắc y là Phong Hồn, ngồi phía trước Phong Hồn là Phong Tiêu vừa được Long Chiến Nhã thu nhận. Bạch y là Phong Ly. Người mặc hồng y đeo mặt nạ đen là Long Chiến Nhã, đi cùng Long Chiến Nhã là Mặc Sĩ Nhược Thần đang ngồi trong lòng nàng. Tuy rằng Long Chiến Nhã mang mặt nạ, nhưng vừa nhìn thấy người Mặc Sĩ Nhược Thần ngồi phía trước thì người trong Chiến vương phủ không người nào là không biết thân phận thật của nàng.
Tiêu Triết quả thực muốn ngất, vương phi vủa bọn họ sao lại đến đây? Vì sao còn phải mang theo tiểu vương gia? Bọn họ tới dạo chơi sao?
Dạ Lăng hắc tuyến .
Mặc Sĩ Lưu Thương vừa nhìn thấy được một lớn một nhỏ kia hai mắt liền mở to, hai tay trong ống tay áo nắm lại thật chặt.
“Làm sao thế? Các ngươi biết họ sao?” Liễu Thừa Phong khó hiểu nhìn bốn người đang phản ứng quá khích.
“Ách...... Biết, chẳng qua là không biết địa vị lại lớn như vậy mà thôi.” Tiêu Triết sờ sờ cái mũi. Hắn nói cũng là sự thật.
Liễu Thừa Phong và Mặc Lam không khỏi liếc nhìn vài lần.
-----------------------------------------------------------------
“Mẫu thân, mẫu thân, cục cưng nhìn thấy phụ thân rồi! Phụ thân mặt thật đen a.” Ngồi trong lòng Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Nhược Thần sớm đã nhìn thấy được bốn chiếc thuyền lớn và đang bắt đầu đánh giá chung quanh, quả nhiên liền thấy được ngay cha mình, tâm tình thật tốt nhìn cha vẫy vẫy tay. Mặc Sĩ Nhược Thần cười khánh khách trong lòng Long Chiến Nhã.
“Ừ, mẫu thân cũng nhìn thấy.” Nhìn biểu tình khôi hài của bốn người kia Long Chiến Nhã suýt
chút nữa nhìn không được bật cười. Nàng vốn không tính giấu diếm chuyện bản thân là các chủ Long các nếu không cũng sẽ không để cho đám người Phong Hồn không kiên nể gì mà mỗi ngày đi lang thang qua lại trong vương phủ, chỉ có thể trách bọn họ quá đần, Long các tật phong tứ sử ở trên giang hồ vốn là những nhân vật nổi danh, người người đều biết vậy mà bọn họ lại không nhận ra, trách ai được.
“Tiểu Nhã nhi, ngươi nói xem tướng công ngươi có thể hay không lột da của ngươi? Ngươi thế nhưng còn mang theo con của hắn đi tìm bảo!”. Bên phải Long Chiến Nhã là Minh tôn Bách Lí Mạch người vận hắc y mang một cái mặt nạ màu bạc đang vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Hắn hiện hắn không có cái năng lực đó.” Long Chiến Nhã rất là “Tiếc nuối” lắc lắc đầu. Sau khi giải được độc, trong cơ thể nàng còn có một lượng nội lực tràn trề. Sau khi Mặc Sĩ Lưu Thương dẫn theo người rời khỏi Long Ngự quốc là nàng liền theo sát ngay để lại Phong Tuyết làm thế thân trong Chiến vương phủ. Lợi dụng thời gian ba tháng trước khi tầm bảo, Long Chiến Nhã luyện nội công tâm pháp của Minh, ăn linh đan diệu dược của Y cốc, hơn nữa dựa vào những chiêu thức đã học ở kiếp trước, hiện tại nàng đã có thể cũng tên biến thái Bách Lí Mạch phân cao thấp, cần cù luyện tập hơn hai mươi năm như Bách Lí Mạch hiện tại chỉ biết đấm ngực dậm châm bi phẫn khôn thôi.
Y cốc Minh Châu và Minh Kì cùng Minh Phá Phong và Phá Nhật vừa nghe Long Chiến Nhã nói lời này liền bi phẫn. Bọn họ chăm chỉ học, khổ luyện nhiều như vậy năm đều so ra kém hơn Long tôn chỉ cần mười ngày đã thành công, thật muốn đâm đầu vào cây chết đi cho xong. Mà Nam Phong Nguyệt thì chỉ cong lên khóe miệng cười cười, Minh, Y cốc, Long các liên thủ, nếu không thể làm cho Long Chiến Nhã trở thành một cao thủ như vậy sẽ mất mặt chết.
Mắt thấy chín con tuấn mã đã nhanh vọt tới bến cảng, chín vị đại nhân lập tức đồng loạt bắt đầu vận nội lực, từ trên lưng ngựa vỗ một phát phóng lên, mười một người bay lên trời, hướng thẳng đến chiếc thuyền đen tuyền kia vọt tới, chín con ngựa hoàn hảo không xảy ra chuyện gì cảm thấy người cưỡi trên lưng vừa đi liền cùng nhau chạy về lối cũ lúc nãy.
“Nàng, nàng...... Tam ca?” Nhìn đám người kia nhanh nhẹn lên thuyền, Mặc Sĩ Lưu Vũ cảm thấy thế giới này thực khó hiểu. Tiểu hoàng tẩu của hắn không phải không có nội lực sao? Chỉ mới bao lâu không thấy mà hiện tại đã trở thành tuyệt thế cao thủ? Một phát vỗ lưng ngựa nhảy đi kia người bình thường sao có thể làm được? Xoay đầu lại nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, quả nhiên sắc mặt đã xanh mét.
Mặc Sĩ Lưu Thương xanh mặt. Tiểu nữ nhân chết tiệt, không phải đã nói nàng hảo hảo sống ở Chiến vương phủ chờ hắn trở về sao? Chạy đến đây tìm bảo làm gì? Đã thế còn mang theo con của hắn, nó chỉ mới bốn tuổi? Bọn họ tưởng đi dạo chơi sao? Nhưng đồng thời hắn cũng thực kinh ngạc, hắn biết Long Chiến Nhã trong cơ thể vừa mới có được nội lực nhưng lại không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn đã thuần thục sử dụng tự nhiên đến như vậy.
Tiêu Triết, Dạ Lăng tự động tránh ra, lui về phía sau ba bước, rời đi bão tuyết đang bộc phát bừa bãi tàn sát, thực nguy hiểm!.
Mặc Lam và Liễu Thừa Phong cũng cảm thấy không khí của đám người bên này có chút vặn vẹo, theo bản năng cũng di chuyển đến nơi an toàn.
“Khởi hành!” Một tiếng hét to, thuyền của Thiên Phổ quốc đi lên trước dẫn đầu, vì mọi người dẫn đường. Một trái một phải là thuyền của Mặc Sĩ Lưu Thương và Phượng Lẫm đang tiến sát sau đó. Còn thuyển của Long Chiến Nhã thì chậm rãi theo phía sau. Bốn chiếc thuyền tạo thành một cái hình thoi.
Lục quốc yên vừa rồi sáu nước họp mặt thương thảo một đề tài đặc biệt đó chính là tầm bảo.
Ven biển Thiên Phổ quốc, hải phận chia làm hai vùng, nội hải và ngoại hải. Vùng nội hải là khu vực an toàn người dân thường lui tới nơi đây. Còn vùng ngoại hải là một khu vực bí ẩn, cho nên quốc dân nơi đây cứ trung bình trong năm sẽ có một nhóm người đi thám hiểm ngoài biển, nhất là đi vùng ngoại hải. Nhưng khi đi vào vào ngoại hải thường có rất ít người còn sống trở về, truyền thuyết nói rằng ngoại hải rất có nhiều hải tạc hung tàn, lại nói rằng có thủy quái ăn thịt người, tóm lại đều là truyền thuyết, không ai có thể chứng thật. Một năm trước có tin tức nói rằng bên trong ngoại hải có một cái đảo nhỏ kỳ lạ, trên đảo còn có bảo vật, hơn nữa trung tâm tiểu đảo này còn có cả thần vật. Bất luận là bảo vật hay là thần vật, không thể nghi ngờ đều gợi lên lòng tham lam của con người, những nhóm người đi ngoại hải thám hiểm tầm bảo càng gia tăng, cũng có những kẻ có tiền không muốn chính mình phải mạo hiểm nên thuê một đám người đi vào tầm bảo, nhưng những người đó phần lớn vẫn như cũ không có trở về, có số người không nguyên vẹn thiếu vài bộ phận hôn mê trên chính chiếc thuyền của mình rồi bị trôi trở về, đối với việc thám hiểm ngoại hải không hề có ấn tượng.
Hoàng thất Thiên Phổ quốc cũng phái ra không ít tinh anh đi tầm bảo, chỉ có điều những người của hoàng gia Thiên Phổ quốc phái đi và những người đi tham hiểm đều có cùng một kết quả hoặc là có đi mà không có về, hoặc là không hiểu vì sao lại trở về, tình huống rất là quỷ dị.
Không chiếm được bảo quốc không cam lòng, nên ở lục quốc yến đưa lên ý kiến đề nghị sáu nước cùng cộng tác cùng đi tầm bảo. Vì thế sau khi lục quốc yến kết thúc các sứ thần quan viên cùng về nước thương nghị với quốc quân sau đó tập kết ở Thiên Phổ cảng, cộng tác cùng tầm bảo. Hơn nữa Thiên Phổ quốc còn mời người trong võ lâm như: võ lâm minh chủ Phượng Lẫm, trang viên gia đứng đầu võ lâm Long các, Minh và Y cốc, nói là mời cộng tác tham bảo, kỳ thật cũng không có tiêu tiền thỉnh bảo tiêu. Bởi vậy, ngày hôm nay xuất phát tại bến tàu này có đến bốn chiếc chiến thuyền lớn xa hoa chẳng qua trong đó có một con thuyền có vẻ đặc biệt đó là thiết* thuyền đen của Long các.
(*thiết: kim loại sắc, cứng rắn)
“Vương gia, Thương Lộ quốc là hoàng đế Thương Lộ tự mình đến, mang theo vệ quân mười người. Vân Hòa quốc Thái tử Kì Dương, mang theo Vân Hòa đại tướng quân Huyền Mặc. Thiên Phổ quốc Hách Liên Hiểu, Hách Liên Ảnh, dẫn theo hai mươi thuỷ quân. Nam Trấn quốc Liễu Thừa Phong, dẫn theo mười tên hộ vệ. Đông Lạc quốc Bách Lí Linh, mang theo Huyền Cơ thừa tướng Vân Thanh. Võ lâm minh chủ Phượng Lẫm lẻ loi một mình. Thứ nhất trang thiếu trang chủ Viên Liệt và đại tiểu thư Viên Phỉ, dẫn theo năm người. Không điều tra số người đến của Long các, Minh và Y cốc.” Bên trong một căn phòng trên thuyền của Long Ngự quốc, Dạ Lăng hướng Mặc Sĩ Lưu Thương bẩm báo tin tức mới nhất. Lần này tham gia tầm bảo, Long Ngự quốc phái ra Mặc Sĩ Lưu Thương và Mặc Sĩ Lưu Vũ, chuẩn xác mà nói là Mặc Sĩ Lưu Vũ xin đến, Dạ Lăng và Tiêu Triết đi theo, còn lại chỉ dẫn theo mười người. Dù sao người của Long Ngự quốc cũng không quen thuộc hoàn cảnh trên biển mang theo nhiều người chưa hắn là chuyện tốt. Hiển nhiên những người khác cũng nghĩ là như vậy, bao gồm Thiên Phổ cũng chỉ phái hai mươi thuỷ quân. Nhưng là làm cho người ta khó hiểu là những người được xưng là Thái tử cũng đều đến đông đủ, đây là ý tứ gì? Sợ người khác phái người đến nuốt bảo vật sao?
“Phải không?” Mặc Sĩ Lưu Thương thưởng thức chén trà. Long các, Minh, Y cốc trong chốn võ lâm ba cổ thế lực không thể xem thường.
Minh, không ai biết Minh được thành lập khi nào. Trong một đêm đột nhiên xuất hiện, ở chốn võ lâm làm lên một trận huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh) sau đó lại không có hành động nào khác. Không ai biết Minh ở đâu, mọi người xâm nhập vào Minh đều để mạng của mình lưu lại, cũng không ai gặp qua diện mạo thật sự của Minh Minh tôn, những người gặp qua đều đã đi Diêm Vương điện trình diện. Mọi người chỉ biết là Minh có tứ đại hộ pháp Phá Phong, Phá Nhật, Phá Nguyệt, Phá Lôi, bốn người võ công cường hãn ra tay tàn nhẫn.
Y cốc thành lập từ trăm năm trước, tuy rằng người của Y cốc võ công không cao, nhưng y thuật cao siêu, thiên hạ không người nào có thể so sánh được, bởi vậy ở trong chốn võ lâm địa vị rất cao, không người nào dám đắc tội, thế lực võ lâm khắp nơi bao gồm cả hoàng thất của các quốc gia đều lấy lòng Y cốc, chỉ sợ có một ngày mạng của mình đi đến đường cùng cũng cần Y cốc ra tay cứu trị. Mà Y cốc cốc chủ đương nhiệm Nam Phong Nguyệt lại là vị cốc chủ y thuật cao siêu nhất trong Y cốc trăm năm qua, cho nên người giang hồ gọi là Y tôn. Y cốc cũng từng bị nhân tính kế, toàn bộ võ lâm vây công, suýt nữa toàn diệt, sau này Nam Phong Nguyệt một lần nữa chỉnh đốn lại Y cốc, Y cốc liền trở thành nhất phái trong võ lâm cũng không phân biệt chính tà, trị liệu bệnh nhân toàn bằng tâm tình. Y tôn cũng bắt đầu cùng Minh tôn, Long tôn giao hảo.
Long các, thành lập hai năm trước đây, chuẩn xác nói là “Xuất đạo” vào hai năm trước. Chỉ trong một ngày, Long các lấy các loại hình thức trải rộng lục quốc, nơi nào cũng có mặt Long các, nhưng không ai có thể điều tra được sản nghiệp, thế lực nào là thuộc Long các. Bấy nhiêu thôi cũng đã làm cho các thế lực khắp nơi sợ hãi hồi lâu, lại phát hiện Long các tựa hồ chỉ là muốn cùng nhân loại làm cái tiếp đón, xong cũng không thấy có động tác gì khác. Long các Long tôn, chỉ biết là là một nữ nhân, không lấy hình thức bình thường để ra mặt, chỉ thấy được là một kì nhân mang mặt nạ đen. Long các cũng có tứ đại hộ pháp Phong Lam, Phong Nguyệt, Phong Hồn, Phong Ly, bốn người hành tung mơ hồ, rất ít người gặp qua.
Ba cổ thế lực này hợp nhất cùng dậm chân một cái toàn bộ võ lâm đều phải rung chuyển, hơn nữa bất luận thế lực nào cũng đều điều tra không đến tin tức bên trong, nếu như là địch, tất là họa lớn.
“Chiếc chiến thiết thuyền kia là của Long các ?”
(thuyền chiến bằng kim loại)
“Dạ.”
“Thuyền này dùng thiết để làm, chẳng lẽ sẽ không sợ trầm? Người của Long các thật đúng là có ý tưởng a.” Mặc Sĩ Lưu Vũ cảm thấy rất thú vị.
“Không biết, cùng lắm thuyền kia di chuyển đều rất tốt.” Tiêu Triết bĩu môi, vừa nhìn đến chiến thuyền thuần được làm bằng sắt để tạo thành một con thuyền lớn kia im lặng phập phềnh ở trên mặt nước hắn liền cảm thấy choáng váng, chưa từng nghĩ tới thiết nặng như vậy lại có thể ở trên nước mà di động.
“Mặc Lam và Liễu Thừa Phong đến?” Người của Long Ngự, Thương Lộ và Nam Trấn dùng chung một thuyền, ba quốc gia khác dùng chung một chiếc, vốn là thế lực trên võ lâm ở cùng nhau, nhưng Long các lại đột nhiên đưa đến một chiếc thuyền lớn như vậy cũng không có người nào có ý kiến, huống chi bọn họ đến bây giờ còn chưa nhìn thấy một người nào của Long các đến đâu.
“Đến.”
“Ừm.”
“Tam ca, đi xem chiếc thuyền lớn kia thế nào?” Mặc Sĩ Lưu Vũ rất ngạc nhiên về thuyền kia.
“Hiện tại thừa dịp những người kia chưa tới đi ra ngoài nhìn xem đi nói không chừng có thể gặp được.”
“Cũng tốt.”
Trên boong thuyền, Mặc Lam và Liễu Thừa Phong đã có mặt ở đây, hiển nhiên là cũng thập phần tò mò đối với Long các. Boong thuyền của hai chiếc thuyền khác cũng có người đứng.
Thiết thuyền màu đen thuần, tản ra hơi thở lạnh lẽo, xa xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy thân thuyền thật lớn và trên thuyền thiết kế một cầu thang hình trụ ba tầng, không thấy cái gì khác.
“Trên thuyền không có người sao?” Mặc Sĩ Lưu Vũ trường người dài cổ ra ngóng, cùng lắm thì
cái gì cũng không nhìn thấy được.
“Có.” Liễu Thừa Phong trả lời
“Hơn nữa thoạt nhìn là người của tam phương thế lực mới nổi dậy vừa mới lên thuyền.”
“Tam phương thế lực?” Tiêu Triết khó hiểu.
“Long các, Minh, Y cốc.” Dạ Lăng khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiêu Triết. Tên này ra khỏi cửa vĩnh viễn không bao giờ mang theo đầu óc, hơn nữa ngay cả lỗ tai cũng không mang theo, bọn họ vừa rồi ở trong phòng nói cái gì? Tên này a!!
“Không phải người muốn nói tam gia bọn họ quan hệ rất tốt đó chứ?” Tiêu Triết cả kinh. Ba cổ thế lực kia một mình một thôi cũng đủ làm cho bất kì thế lực nào khác run sợ rồi, bây giờ còn nói bọn họ là bằng hữu vô cùng tốt? Nói đùa gì chứ!
“Lát nữa sẽ biết.” Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn về phía bến tàu, hắn đã nghe được tiếng vó ngựa.
Những người còn lại đều nhìn về phía bến tàu bên kia, chỉ chốc lát sau đã thấy được chín con hắc mã chở mười một người chạy như điên mà đến.
“Đó là hắc mã! Có đến là chín con?!” Liễu Thừa Phong miệng mở lớn đến mức có thể nhét vào một quả táo, chỉ vào nơi xa xa kia ngón tay run run. Đây chính là “Hắc mã thuần” a! Trên đại lục tốc độ thuộc hàng nhanh, là loại ngựa hoang cực kì thông minh! Có thể thuần phục một con đã là thiên tài rồi! Vậy mà hiện tại có mặt ở đây lại là chín con? Không nên đùa như vậy chứ? Hắn muốn giống như vậy a!
“Nàng, nàng, nàng......” Nhìn kỹ một lần nữa, Mặc Sĩ Lưu Vũ cảm thấy trái tim mình sắp rớt ra. Con ngựa dẫn đầu kia là ai đang cưỡi vậy? Chín người phía sau hắn biết năm người, hắc y là Phong Hồn, ngồi phía trước Phong Hồn là Phong Tiêu vừa được Long Chiến Nhã thu nhận. Bạch y là Phong Ly. Người mặc hồng y đeo mặt nạ đen là Long Chiến Nhã, đi cùng Long Chiến Nhã là Mặc Sĩ Nhược Thần đang ngồi trong lòng nàng. Tuy rằng Long Chiến Nhã mang mặt nạ, nhưng vừa nhìn thấy người Mặc Sĩ Nhược Thần ngồi phía trước thì người trong Chiến vương phủ không người nào là không biết thân phận thật của nàng.
Tiêu Triết quả thực muốn ngất, vương phi vủa bọn họ sao lại đến đây? Vì sao còn phải mang theo tiểu vương gia? Bọn họ tới dạo chơi sao?
Dạ Lăng hắc tuyến .
Mặc Sĩ Lưu Thương vừa nhìn thấy được một lớn một nhỏ kia hai mắt liền mở to, hai tay trong ống tay áo nắm lại thật chặt.
“Làm sao thế? Các ngươi biết họ sao?” Liễu Thừa Phong khó hiểu nhìn bốn người đang phản ứng quá khích.
“Ách...... Biết, chẳng qua là không biết địa vị lại lớn như vậy mà thôi.” Tiêu Triết sờ sờ cái mũi. Hắn nói cũng là sự thật.
Liễu Thừa Phong và Mặc Lam không khỏi liếc nhìn vài lần.
-----------------------------------------------------------------
“Mẫu thân, mẫu thân, cục cưng nhìn thấy phụ thân rồi! Phụ thân mặt thật đen a.” Ngồi trong lòng Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Nhược Thần sớm đã nhìn thấy được bốn chiếc thuyền lớn và đang bắt đầu đánh giá chung quanh, quả nhiên liền thấy được ngay cha mình, tâm tình thật tốt nhìn cha vẫy vẫy tay. Mặc Sĩ Nhược Thần cười khánh khách trong lòng Long Chiến Nhã.
“Ừ, mẫu thân cũng nhìn thấy.” Nhìn biểu tình khôi hài của bốn người kia Long Chiến Nhã suýt
chút nữa nhìn không được bật cười. Nàng vốn không tính giấu diếm chuyện bản thân là các chủ Long các nếu không cũng sẽ không để cho đám người Phong Hồn không kiên nể gì mà mỗi ngày đi lang thang qua lại trong vương phủ, chỉ có thể trách bọn họ quá đần, Long các tật phong tứ sử ở trên giang hồ vốn là những nhân vật nổi danh, người người đều biết vậy mà bọn họ lại không nhận ra, trách ai được.
“Tiểu Nhã nhi, ngươi nói xem tướng công ngươi có thể hay không lột da của ngươi? Ngươi thế nhưng còn mang theo con của hắn đi tìm bảo!”. Bên phải Long Chiến Nhã là Minh tôn Bách Lí Mạch người vận hắc y mang một cái mặt nạ màu bạc đang vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Hắn hiện hắn không có cái năng lực đó.” Long Chiến Nhã rất là “Tiếc nuối” lắc lắc đầu. Sau khi giải được độc, trong cơ thể nàng còn có một lượng nội lực tràn trề. Sau khi Mặc Sĩ Lưu Thương dẫn theo người rời khỏi Long Ngự quốc là nàng liền theo sát ngay để lại Phong Tuyết làm thế thân trong Chiến vương phủ. Lợi dụng thời gian ba tháng trước khi tầm bảo, Long Chiến Nhã luyện nội công tâm pháp của Minh, ăn linh đan diệu dược của Y cốc, hơn nữa dựa vào những chiêu thức đã học ở kiếp trước, hiện tại nàng đã có thể cũng tên biến thái Bách Lí Mạch phân cao thấp, cần cù luyện tập hơn hai mươi năm như Bách Lí Mạch hiện tại chỉ biết đấm ngực dậm châm bi phẫn khôn thôi.
Y cốc Minh Châu và Minh Kì cùng Minh Phá Phong và Phá Nhật vừa nghe Long Chiến Nhã nói lời này liền bi phẫn. Bọn họ chăm chỉ học, khổ luyện nhiều như vậy năm đều so ra kém hơn Long tôn chỉ cần mười ngày đã thành công, thật muốn đâm đầu vào cây chết đi cho xong. Mà Nam Phong Nguyệt thì chỉ cong lên khóe miệng cười cười, Minh, Y cốc, Long các liên thủ, nếu không thể làm cho Long Chiến Nhã trở thành một cao thủ như vậy sẽ mất mặt chết.
Mắt thấy chín con tuấn mã đã nhanh vọt tới bến cảng, chín vị đại nhân lập tức đồng loạt bắt đầu vận nội lực, từ trên lưng ngựa vỗ một phát phóng lên, mười một người bay lên trời, hướng thẳng đến chiếc thuyền đen tuyền kia vọt tới, chín con ngựa hoàn hảo không xảy ra chuyện gì cảm thấy người cưỡi trên lưng vừa đi liền cùng nhau chạy về lối cũ lúc nãy.
“Nàng, nàng...... Tam ca?” Nhìn đám người kia nhanh nhẹn lên thuyền, Mặc Sĩ Lưu Vũ cảm thấy thế giới này thực khó hiểu. Tiểu hoàng tẩu của hắn không phải không có nội lực sao? Chỉ mới bao lâu không thấy mà hiện tại đã trở thành tuyệt thế cao thủ? Một phát vỗ lưng ngựa nhảy đi kia người bình thường sao có thể làm được? Xoay đầu lại nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, quả nhiên sắc mặt đã xanh mét.
Mặc Sĩ Lưu Thương xanh mặt. Tiểu nữ nhân chết tiệt, không phải đã nói nàng hảo hảo sống ở Chiến vương phủ chờ hắn trở về sao? Chạy đến đây tìm bảo làm gì? Đã thế còn mang theo con của hắn, nó chỉ mới bốn tuổi? Bọn họ tưởng đi dạo chơi sao? Nhưng đồng thời hắn cũng thực kinh ngạc, hắn biết Long Chiến Nhã trong cơ thể vừa mới có được nội lực nhưng lại không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn đã thuần thục sử dụng tự nhiên đến như vậy.
Tiêu Triết, Dạ Lăng tự động tránh ra, lui về phía sau ba bước, rời đi bão tuyết đang bộc phát bừa bãi tàn sát, thực nguy hiểm!.
Mặc Lam và Liễu Thừa Phong cũng cảm thấy không khí của đám người bên này có chút vặn vẹo, theo bản năng cũng di chuyển đến nơi an toàn.
“Khởi hành!” Một tiếng hét to, thuyền của Thiên Phổ quốc đi lên trước dẫn đầu, vì mọi người dẫn đường. Một trái một phải là thuyền của Mặc Sĩ Lưu Thương và Phượng Lẫm đang tiến sát sau đó. Còn thuyển của Long Chiến Nhã thì chậm rãi theo phía sau. Bốn chiếc thuyền tạo thành một cái hình thoi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook