Chiến Và Hòa
-
Chương 133: Kỵ sĩ thứ năm
Khi Hermione gõ cửa văn phòng Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, Voldemort không hề bất ngờ. “Xem ra Harry nói hết cho ngươi rồi?”
“Tôi nghĩ không phải toàn bộ, nhưng hẳn là phần lớn.” Hermione đi vào bên trong, thuận tay đóng cửa lại, nói thẳng: “Ngài cần phải giải quyết vấn đề mà lịch sử để lại.”
Voldemort thấy được động tác của cô nàng. “Ta có nên khen ngợi tinh thần không biết sợ của Gryffindor không?” Hắn đứng lên, cười khẽ, “Không có bất kỳ biện pháp phòng hộ nào đã dám đến chỗ ta cò kè mặc cả?” Càng nói, giọng của hắn càng trầm thấp.
Hermione nhận ra được ý đe dọa trong giọng nói của hắn, không khỏi hơi run lên. Chúa Tể Hắc Ám vẫn là Chúa Tể Hắc Ám, không thể bởi vì bình thường hắn bày ra vẻ mặt hòa nhã với cô nàng mà có thể quên đi điểm này. Nhưng cũng chính vì thế mà lòng dũng cảm của cô nàng dâng lên, tiếp tục những lời định nói: “Chuyện này đối với Ngài rất đơn giản, không hề có chút ảnh hưởng nào.”
“Harry bảo ngươi đến?” Voldemort không trả lời cô nàng.
“Không phải, là tôi tự đến!” Hermione lập tức phủ nhận. “Cậu ấy đang rối rắm không biết nói với Ngài thế nào.”
“Dám đến đây, xem ra ngươi đã nắm chắc sẽ thuyết phục được ta?” Voldemort không chút để ý đi đến trước giá sách tìm kiếm gì đó. “Điều gì đã khiến ngươi có ảo tưởng như vậy, cô Granger?”
Xưng hô thế này là cố ý muốn kéo giãn khoảng cách… Hermione cắn môi, không biết nói gì. Bây giờ cô nàng mới nhận ra mình quá liều lĩnh, chả trách Harry lại cố che giấu sự áy náy trong lòng cậu ấy trước mặt Chúa Tể Hắc Ám, muốn thuyết phục hắn quả đúng là chuyện không hề dễ dàng. Nhưng cô nàng cũng không thể vì không dễ dàng mà buông tay được, chắc chắn còn có thứ gì khác có thể lợi dụng…
Voldemort quay đầu, nhìn khuôn mặt vì rối rắm mà đỏ bừng của Hermione, thật giống như khi cô nàng đứng trước giường bệnh của hắn hồi năm nhất. Hắn cầm quyển sách, lật mấy trang: “Được rồi, coi như ngươi may mắn, ta thay đổi ý định. Ngươi đồng ý với yêu cầu của ta, ta sẽ chấp nhận.”
Thái độ của hắn thật sự thay đổi quá nhanh, Hermione chớp chớp mắt mấy lần mới có phản ứng lại. “Liên quan đến Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis?” Cô nàng dò hỏi. Kỳ thật cô nàng vốn muốn hỏi có phải Voldemort yêu cầu mình gia nhập không, nhưng cô nàng vừa nhận được bài học rồi, với Chúa Tể Hắc Ám không thể nói thẳng tuột như vậy.
“Không hổ là cô-nàng-gì-cũng-biết.” Voldemort đặt quyển sách xuống, vỗ tay hai cái. “Ta nghĩ ngươi đã đoán ra được ta muốn nói gì?”
“Tôi có thể biết hiện tại có mấy người rồi không?” Hermione hỏi, không hề kinh ngạc. Cô nàng đã sớm biết Voldemort có ý muốn chiêu dụ mình, cho nên cô nàng đã nghĩ tới vấn đề này một thời gian rồi.
Ánh mắt Voldemort nhìn cô nàng lộ ra vẻ khen ngợi. “Tính cả ngươi, có năm người.” Tuy rằng hắn không trực tiếp tỏ thái độ, nhưng lời này của hắn đã rất rõ ràng.
“Có vẻ không giống như một đoàn ai muốn vào cũng được.” Hermione chép miệng. Sau đó cô nàng ngẩng đầu, giọng nói kiên quyết: “Đồng ý! Chỉ cần Ngài có thể làm chuyện kia, tôi sẽ gia nhập.”
“Thật dứt khoát!” Voldemort suýt nữa bật cười trước dáng vẻ cố mặc cả của cô nàng. Hắn nhận ra được, Hermione đang cố giữ mặt mũi của mình mà thôi. “Ta còn tưởng ngươi cần suy nghĩ một thời gian.”
“Tôi chỉ tin tưởng Harry mà thôi.” Hermione bĩu môi. Cô nàng sâu sắc cảm nhận được không khí đã thay đổi, lá gan cũng theo đó mà lớn hơn. Một Chúa Tể Hắc Ám tôn sùng thuần chủng lại mời một phù thủy xuất thân Muggle như cô nàng gia nhập, cô nàng còn gì để do dự đây? Nói đúng hơn là, cô nàng tin tưởng phán đoán của mình.
*
Hai tháng còn lại của kỳ nghỉ hè diễn ra theo đúng quỹ đạo vốn có.
Dù Hội Phượng Hoàng đã biết Chester là Tử Thần Thực Tử, nhưng chiếc ghế Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật của hắn vẫn vững vàng như trước. Bởi vì hắn có nền móng rất vững chắc, lý lịch xuất chúng, nhận được tất cả phiếu bầu trong cuộc điều tra ý kiến dân chúng công khai trên báo. Mà chỉ bằng một tiếng gọi Chủ nhân của hắn, Hội Phượng Hoàng cũng không thể quy kết hắn là Tử Thần Thực Tử được, bởi vì từ sau khi tháo mặt nạ xuống, hắn không hề gọi cái tên Chúa Tể Hắc Ám hay Voldemort. Hắn làm việc vô cùng cẩn thận, quả thực khiến người ta không thể không ca ngợi.
Về phần Tử Thần Thực Tử khác, đám người nhà Lestrange đều trở về vị trí của mình. Xuất phát từ một vài lý do mọi người đều biết, Hội Phượng Hoàng cũng bắt đầu phái người xâm nhập vào thế giới Muggle. Nhưng không may là, thành viên Hội Phượng Hoàng hiểu biết về cách ăn mặc của giới Muggle đều đảm nhận trọng trách trong Bộ Pháp Thuật, không có thời gian rảnh rỗi, cho nên việc đầu tiên bọn họ phải làm là nghiêm túc học tập lễ nghi của thế giới Muggle.
Mối đe dọa về chiến tranh đã không còn, Hogwarts cũng khôi phục lại hoạt động giảng dạy học tập bình thường. Tháng chín, đám học trò nhỏ lên tàu tốc hành Hogwarts tới trường. Điều khiến bọn họ trò sửng sốt không chỉ có việc Harry như đột nhiên lớn thêm vài tuổi, mà còn có giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám mới nhận chức không phải ai khác chính là ngài Gaunt mà bọn chúng đã từng may mắn nhìn thấy vài lần.
Khi nhìn thấy hắn ngồi trên bàn giáo sư trong bữa tiệc khai giảng, đám nữ sinh bên dưới chỉ muốn hét lớn lên. Giáo sư Rold bất ngờ từ chức thực khiến bọn trẻ thất vọng, vị giáo sư tạm thời thay thế vị trí của hắn càng khiến người ta thất vọng hơn. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, ngài Gaunt vừa có tiền vừa có thế vừa anh tuấn, chỉ có một vấn đề duy nhất – ngài ấy đã có người yêu. Chuyện này thật sự khiến đám nữ sinh tiếc hận, đến mức không nghe vào một chữ bài diễn văn khai giảng của thầy Hiệu trưởng Dumbledore.
“Thật may là hai người đã công khai.” Hermione đang cắt miếng sườn cừu, “Mình thấy mấy cô ả như đang chờ thời cơ vậy… Ánh mắt nhìn giáo sư Gaunt sáng rực như thể nhìn thấy cả núi vàng.” Cô bé chanh chua nói, hơn nữa còn tỏ vẻ không thèm đếm xỉa đến những người như vậy.
Từ khi vừa xuất hiện, Harry đã bị rất nhiều người vây lấy hỏi thăm. Tuy rằng nó vô cùng biết ơn ý tốt của bọn họ, nhưng thực sự là có quá nhiều người vây lấy nó. Đến tận lúc này mới có thể yên tĩnh ngồi ăn một chút gì đó, nó nhét cả miếng lớn bánh mì nướng kẹp cà rốt vào miệng. “Mình rất muốn nhìn xem ai làm được điều đó.” Nó vừa nhai nhồm nhoàm vừa trả lời, lời nói nghe không được rõ ràng, “Tên kia thực sự rất khó thu phục!” Bởi vì lúc sử dụng thần chú chắn Lớp lớp rèm che trong Rừng Cấm, pháp lực nó xuất ra không đủ, cho nên hai tháng nghỉ hè của nó đều bị Voldemort chiếm dụng – đừng có nghĩ bậy bạ, đều là dạy học cho nó thôi. Dù nó có nói muốn tốt nghiệp sớm, cũng không cần học dồn như vậy chứ?
Hermione nở nụ cười. Cả kỳ nghỉ hè của cô bé gần như đều ở trong Hogwarts, cho nên đương nhiên cô bé biết vì sao Harry lại hậm hực như vậy. “Bồ thật có lòng tin! Được vậy mình cũng rất mừng.” Sau đó cô bé nói tiếp, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc vẫn thiếu một người… Mình sẽ không được gặp Tom nữa sao?”
Harry trở lại, nhưng Tom và giáo sư Rold đồng thời mất tích lại không xuất hiện nữa. Cụ Dumbledore giải thích với mọi người rằng Tom đã chuyển trường, mà giáo sư Rold cũng từ chức. Lý do này chỉ có thể giải thích cho những người không biết cặn kẽ mọi chuyện; Trên thực tế, từ sau khi dung hợp linh hồn, việc đồng thời khống chế hai người trong thời gian dài có chút cố sức, hơn nữa cũng không còn cần thiết.
“Rất có thể!” Harry nuốt miếng bánh mì xuống, lại uống thêm một ngụm nước bí. Động tác của nó hơi nhanh, một giọt bắn ra, chảy xuống huy hiệu Huynh trưởng trên ngực nó. Đúng lúc nó đang muốn cầm đũa phép xử lý, tầm mắt lơ đãng liếc thấy có người ở bàn Slytherin đối diện đang nhóng cổ nhìn sang. Tầm mắt cả hai gặp nhau giữa không trung, sau đó đối phương chột dạ vội rời tầm mắt đi trước.
Harry nhìn xuống mình, lại nhìn sang Hermione. “Malfoy sao thế?” Nó thấp giọng hỏi. Theo tầm mắt của Malfoy, cậu ta không nhìn nó thì là đang nhìn Hermione. Chắc không phải là hắn ghen tỵ vì nó được huy hiệu Huynh trưởng đấy chứ?
“Cái gì?” Hermione không chú ý tới vấn đề này, có chút không hiểu: “Malfoy làm sao?”
Harry thật sự nghĩ không ra nó có gì có thể khiến Malfoy chú ý. Hermione đến năm thứ sáu mới được cấp huy hiệu Huynh trưởng, nó đến năm thứ năm đã là Huynh trưởng Gryffindor đồng thời là đội trưởng đội Quidditch, nhưng như thế thì sao? Harry buồn bực nghĩ.
Trong bữa sáng ngày hôm sau, từng đàn cú mèo vẫn như cũ lũ lượt bay vào trong Đại Sảnh Đường. Harry nhìn lướt qua, không thấy bóng màu trắng tuyết, vì thế yên tâm cắm đầu vào ăn bữa sáng của mình. Một con cú mèo nhỏ thả một bọc giấy xuống cạnh ly sữa của nó, Harry biết đó là Nhật Báo Tiên Tri Hermione đặt, cô bé đã có thói quen này kể từ khi hai người bọn nó mất tích.
“Xem hôm nào có tin tức gì nào…” Hermione vừa cắn miếng thịt muối vừa mở tờ báo ra. Mắt cô nàng lướt qua trang báo, rồi đột nhiên ngừng lại, hô lên một tiếng: “Hả?”
“Sao thế, Hermione?” Harry hỏi, “Có tin tức gì à?”
Hermione đưa tờ báo cho nó, chỉ vào một bài báo: “Đây, bồ tự xem đi!”
“Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis chính thức thành lập…” Harry vừa thấy tiêu đề suýt chút nữa đã phun nước bí trong miệng ra. Nó vô cùng sửng sốt, nhìn chằm chằm tiêu đề kia mất mấy giây, sau đó mới đọc nội dung bên dưới. “Vài ngày trước, Chủ tịch Lucius Malfoy của Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis cho hay, đây là một tổ chức từ thiện mới. Trước mắt, bọn họ dự định sẽ xây dựng một Cô nhi viện của giới pháp thuật nhằm giúp đỡ những trẻ em mồ côi sau chiến tranh, phong huân chương cho những người đã chết và trợ cấp cho người nhà của họ. Đồng thời còn cấp học bổng cho những học sinh Hogwarts ưu tú...” Harry đọc một lèo, “...Quỹ ngân sách của Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis được những gia tộc pháp thuật cổ xưa quyên tặng, trong đó bao gồm cả Chủ tịch hội đồng quản trị bí ẩn không công khai tên tuổi.”
Harry chớp chớp mắt, cẩn thận đọc lại lần nữa. Chuyện này vừa đọc đã biết là Voldemort nhúng tay, chả trách Hermione lại giật mình như vậy… Nó ngẩng đầu, người nào đó trên bàn giáo sư mỉm cười nhìn nó gật đầu. Được lắm, nó lại là người biết cuối cùng! Phạm vi của Đoàn này rất rộng, nhưng Harry vẫn có thể nhìn ra được hướng hoạt động của nó. Tầm mắt nó rơi xuống cái tên trên mặt báo, Lucius Malfoy…
“Hermione, nói thật cho mình biết, ngày mùng bảy tháng bảy đó, có phải bồ đã làm gì sau lưng mình không?” Harry đột ngột hỏi. Giờ nó đã có thể khẳng định, người mà hôm qua Draco Malfoy nhìn là Hermione. Về phần vì sao Malfoy lại đột nhiên chú ý đến Hermione, hôm qua nó còn chưa hiểu, nhưng hôm nay đã hết sức rõ ràng – nếu sau đó Hermione đi tìm Voldemort, mà người kia lại nhân cơ hội chiêu dụ cô bé, và sau đó tất cả đều được giải quyết. Tám phần là Draco Malfoy biết được từ chỗ ba nó, rằng Hermione nhận được sự ưu ái của Chúa Tể Hắc Ám.
“Đúng vậy!” Hermione thẳng thắn thừa nhận. “Mình đã đi tìm Voldemort.” Vì phòng ngừa người khác nghe được, cô bé thấp giọng nói: “Mình yêu cầu Ngài ấy giải quyết vấn đề lịch sử để lại.”
“Bồ điên rồi, Hermione!” Harry sửng sốt. Cô bé lại dám dùng giọng điệu ấy để nói chuyện với Voldemort! Nó thật không biết nên nói mình quá cẩn trọng hay Hermione quá lỗ mãng. Nhưng đồng thời nó cũng vô cùng cảm động, bởi vì Hermione đứng trên góc độ của nó mới nghĩ đến chuyện đó. “Quá liều lĩnh! Về sau bồ tuyệt đối không được làm những chuyện thế này nữa.”
“Yên tâm đi. Đến tận bây giờ mình còn không dám tin mình đã làm chuyện đó.” Hermione ôm ngực, bày ra vẻ sợ hãi, sau lập tức cười: “Ngài ấy đã thực hiện lời hứa, mình cũng nên thực hiện giao ước của mình.”
“Hermione…” Harry không biết nên nói gì. Nó dường như cảm thấy nỗi lo lắng canh cánh trong lòng dần tan biến, tựa như băng tuyết tan chảy. Nó có thể đoán được Hermione đã hứa gì… Chắc chắn là cô bé đã nhận ra được tâm sự của nó cho nên mới mạo hiểm như vậy.
“Sao thế?” Hermione buồn cười nhìn nó, “Đừng có để nhìn nghe mấy lời cảm ơn gì đó, mình không muốn bị người ta ghen mà chết oan uổng đâu.” Cô bé cười giỡn, sau đó hếch mắt ý bảo Harry nhìn lên bàn giáo sư.
Harry ngẩng đầu. Người đàn ông tóc đen anh tuấn đang trò chuyện với giáo sư Dumbledore như cảm nhận được tầm mắt của nó, đột nhiên quay đầu nhìn lại. Sau đó hắn giơ chén rượu trước mặt lên, khóe môi nhếch lên thành nụ cười khó nhận ra.
“Tôi nghĩ không phải toàn bộ, nhưng hẳn là phần lớn.” Hermione đi vào bên trong, thuận tay đóng cửa lại, nói thẳng: “Ngài cần phải giải quyết vấn đề mà lịch sử để lại.”
Voldemort thấy được động tác của cô nàng. “Ta có nên khen ngợi tinh thần không biết sợ của Gryffindor không?” Hắn đứng lên, cười khẽ, “Không có bất kỳ biện pháp phòng hộ nào đã dám đến chỗ ta cò kè mặc cả?” Càng nói, giọng của hắn càng trầm thấp.
Hermione nhận ra được ý đe dọa trong giọng nói của hắn, không khỏi hơi run lên. Chúa Tể Hắc Ám vẫn là Chúa Tể Hắc Ám, không thể bởi vì bình thường hắn bày ra vẻ mặt hòa nhã với cô nàng mà có thể quên đi điểm này. Nhưng cũng chính vì thế mà lòng dũng cảm của cô nàng dâng lên, tiếp tục những lời định nói: “Chuyện này đối với Ngài rất đơn giản, không hề có chút ảnh hưởng nào.”
“Harry bảo ngươi đến?” Voldemort không trả lời cô nàng.
“Không phải, là tôi tự đến!” Hermione lập tức phủ nhận. “Cậu ấy đang rối rắm không biết nói với Ngài thế nào.”
“Dám đến đây, xem ra ngươi đã nắm chắc sẽ thuyết phục được ta?” Voldemort không chút để ý đi đến trước giá sách tìm kiếm gì đó. “Điều gì đã khiến ngươi có ảo tưởng như vậy, cô Granger?”
Xưng hô thế này là cố ý muốn kéo giãn khoảng cách… Hermione cắn môi, không biết nói gì. Bây giờ cô nàng mới nhận ra mình quá liều lĩnh, chả trách Harry lại cố che giấu sự áy náy trong lòng cậu ấy trước mặt Chúa Tể Hắc Ám, muốn thuyết phục hắn quả đúng là chuyện không hề dễ dàng. Nhưng cô nàng cũng không thể vì không dễ dàng mà buông tay được, chắc chắn còn có thứ gì khác có thể lợi dụng…
Voldemort quay đầu, nhìn khuôn mặt vì rối rắm mà đỏ bừng của Hermione, thật giống như khi cô nàng đứng trước giường bệnh của hắn hồi năm nhất. Hắn cầm quyển sách, lật mấy trang: “Được rồi, coi như ngươi may mắn, ta thay đổi ý định. Ngươi đồng ý với yêu cầu của ta, ta sẽ chấp nhận.”
Thái độ của hắn thật sự thay đổi quá nhanh, Hermione chớp chớp mắt mấy lần mới có phản ứng lại. “Liên quan đến Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis?” Cô nàng dò hỏi. Kỳ thật cô nàng vốn muốn hỏi có phải Voldemort yêu cầu mình gia nhập không, nhưng cô nàng vừa nhận được bài học rồi, với Chúa Tể Hắc Ám không thể nói thẳng tuột như vậy.
“Không hổ là cô-nàng-gì-cũng-biết.” Voldemort đặt quyển sách xuống, vỗ tay hai cái. “Ta nghĩ ngươi đã đoán ra được ta muốn nói gì?”
“Tôi có thể biết hiện tại có mấy người rồi không?” Hermione hỏi, không hề kinh ngạc. Cô nàng đã sớm biết Voldemort có ý muốn chiêu dụ mình, cho nên cô nàng đã nghĩ tới vấn đề này một thời gian rồi.
Ánh mắt Voldemort nhìn cô nàng lộ ra vẻ khen ngợi. “Tính cả ngươi, có năm người.” Tuy rằng hắn không trực tiếp tỏ thái độ, nhưng lời này của hắn đã rất rõ ràng.
“Có vẻ không giống như một đoàn ai muốn vào cũng được.” Hermione chép miệng. Sau đó cô nàng ngẩng đầu, giọng nói kiên quyết: “Đồng ý! Chỉ cần Ngài có thể làm chuyện kia, tôi sẽ gia nhập.”
“Thật dứt khoát!” Voldemort suýt nữa bật cười trước dáng vẻ cố mặc cả của cô nàng. Hắn nhận ra được, Hermione đang cố giữ mặt mũi của mình mà thôi. “Ta còn tưởng ngươi cần suy nghĩ một thời gian.”
“Tôi chỉ tin tưởng Harry mà thôi.” Hermione bĩu môi. Cô nàng sâu sắc cảm nhận được không khí đã thay đổi, lá gan cũng theo đó mà lớn hơn. Một Chúa Tể Hắc Ám tôn sùng thuần chủng lại mời một phù thủy xuất thân Muggle như cô nàng gia nhập, cô nàng còn gì để do dự đây? Nói đúng hơn là, cô nàng tin tưởng phán đoán của mình.
*
Hai tháng còn lại của kỳ nghỉ hè diễn ra theo đúng quỹ đạo vốn có.
Dù Hội Phượng Hoàng đã biết Chester là Tử Thần Thực Tử, nhưng chiếc ghế Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật của hắn vẫn vững vàng như trước. Bởi vì hắn có nền móng rất vững chắc, lý lịch xuất chúng, nhận được tất cả phiếu bầu trong cuộc điều tra ý kiến dân chúng công khai trên báo. Mà chỉ bằng một tiếng gọi Chủ nhân của hắn, Hội Phượng Hoàng cũng không thể quy kết hắn là Tử Thần Thực Tử được, bởi vì từ sau khi tháo mặt nạ xuống, hắn không hề gọi cái tên Chúa Tể Hắc Ám hay Voldemort. Hắn làm việc vô cùng cẩn thận, quả thực khiến người ta không thể không ca ngợi.
Về phần Tử Thần Thực Tử khác, đám người nhà Lestrange đều trở về vị trí của mình. Xuất phát từ một vài lý do mọi người đều biết, Hội Phượng Hoàng cũng bắt đầu phái người xâm nhập vào thế giới Muggle. Nhưng không may là, thành viên Hội Phượng Hoàng hiểu biết về cách ăn mặc của giới Muggle đều đảm nhận trọng trách trong Bộ Pháp Thuật, không có thời gian rảnh rỗi, cho nên việc đầu tiên bọn họ phải làm là nghiêm túc học tập lễ nghi của thế giới Muggle.
Mối đe dọa về chiến tranh đã không còn, Hogwarts cũng khôi phục lại hoạt động giảng dạy học tập bình thường. Tháng chín, đám học trò nhỏ lên tàu tốc hành Hogwarts tới trường. Điều khiến bọn họ trò sửng sốt không chỉ có việc Harry như đột nhiên lớn thêm vài tuổi, mà còn có giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám mới nhận chức không phải ai khác chính là ngài Gaunt mà bọn chúng đã từng may mắn nhìn thấy vài lần.
Khi nhìn thấy hắn ngồi trên bàn giáo sư trong bữa tiệc khai giảng, đám nữ sinh bên dưới chỉ muốn hét lớn lên. Giáo sư Rold bất ngờ từ chức thực khiến bọn trẻ thất vọng, vị giáo sư tạm thời thay thế vị trí của hắn càng khiến người ta thất vọng hơn. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, ngài Gaunt vừa có tiền vừa có thế vừa anh tuấn, chỉ có một vấn đề duy nhất – ngài ấy đã có người yêu. Chuyện này thật sự khiến đám nữ sinh tiếc hận, đến mức không nghe vào một chữ bài diễn văn khai giảng của thầy Hiệu trưởng Dumbledore.
“Thật may là hai người đã công khai.” Hermione đang cắt miếng sườn cừu, “Mình thấy mấy cô ả như đang chờ thời cơ vậy… Ánh mắt nhìn giáo sư Gaunt sáng rực như thể nhìn thấy cả núi vàng.” Cô bé chanh chua nói, hơn nữa còn tỏ vẻ không thèm đếm xỉa đến những người như vậy.
Từ khi vừa xuất hiện, Harry đã bị rất nhiều người vây lấy hỏi thăm. Tuy rằng nó vô cùng biết ơn ý tốt của bọn họ, nhưng thực sự là có quá nhiều người vây lấy nó. Đến tận lúc này mới có thể yên tĩnh ngồi ăn một chút gì đó, nó nhét cả miếng lớn bánh mì nướng kẹp cà rốt vào miệng. “Mình rất muốn nhìn xem ai làm được điều đó.” Nó vừa nhai nhồm nhoàm vừa trả lời, lời nói nghe không được rõ ràng, “Tên kia thực sự rất khó thu phục!” Bởi vì lúc sử dụng thần chú chắn Lớp lớp rèm che trong Rừng Cấm, pháp lực nó xuất ra không đủ, cho nên hai tháng nghỉ hè của nó đều bị Voldemort chiếm dụng – đừng có nghĩ bậy bạ, đều là dạy học cho nó thôi. Dù nó có nói muốn tốt nghiệp sớm, cũng không cần học dồn như vậy chứ?
Hermione nở nụ cười. Cả kỳ nghỉ hè của cô bé gần như đều ở trong Hogwarts, cho nên đương nhiên cô bé biết vì sao Harry lại hậm hực như vậy. “Bồ thật có lòng tin! Được vậy mình cũng rất mừng.” Sau đó cô bé nói tiếp, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc vẫn thiếu một người… Mình sẽ không được gặp Tom nữa sao?”
Harry trở lại, nhưng Tom và giáo sư Rold đồng thời mất tích lại không xuất hiện nữa. Cụ Dumbledore giải thích với mọi người rằng Tom đã chuyển trường, mà giáo sư Rold cũng từ chức. Lý do này chỉ có thể giải thích cho những người không biết cặn kẽ mọi chuyện; Trên thực tế, từ sau khi dung hợp linh hồn, việc đồng thời khống chế hai người trong thời gian dài có chút cố sức, hơn nữa cũng không còn cần thiết.
“Rất có thể!” Harry nuốt miếng bánh mì xuống, lại uống thêm một ngụm nước bí. Động tác của nó hơi nhanh, một giọt bắn ra, chảy xuống huy hiệu Huynh trưởng trên ngực nó. Đúng lúc nó đang muốn cầm đũa phép xử lý, tầm mắt lơ đãng liếc thấy có người ở bàn Slytherin đối diện đang nhóng cổ nhìn sang. Tầm mắt cả hai gặp nhau giữa không trung, sau đó đối phương chột dạ vội rời tầm mắt đi trước.
Harry nhìn xuống mình, lại nhìn sang Hermione. “Malfoy sao thế?” Nó thấp giọng hỏi. Theo tầm mắt của Malfoy, cậu ta không nhìn nó thì là đang nhìn Hermione. Chắc không phải là hắn ghen tỵ vì nó được huy hiệu Huynh trưởng đấy chứ?
“Cái gì?” Hermione không chú ý tới vấn đề này, có chút không hiểu: “Malfoy làm sao?”
Harry thật sự nghĩ không ra nó có gì có thể khiến Malfoy chú ý. Hermione đến năm thứ sáu mới được cấp huy hiệu Huynh trưởng, nó đến năm thứ năm đã là Huynh trưởng Gryffindor đồng thời là đội trưởng đội Quidditch, nhưng như thế thì sao? Harry buồn bực nghĩ.
Trong bữa sáng ngày hôm sau, từng đàn cú mèo vẫn như cũ lũ lượt bay vào trong Đại Sảnh Đường. Harry nhìn lướt qua, không thấy bóng màu trắng tuyết, vì thế yên tâm cắm đầu vào ăn bữa sáng của mình. Một con cú mèo nhỏ thả một bọc giấy xuống cạnh ly sữa của nó, Harry biết đó là Nhật Báo Tiên Tri Hermione đặt, cô bé đã có thói quen này kể từ khi hai người bọn nó mất tích.
“Xem hôm nào có tin tức gì nào…” Hermione vừa cắn miếng thịt muối vừa mở tờ báo ra. Mắt cô nàng lướt qua trang báo, rồi đột nhiên ngừng lại, hô lên một tiếng: “Hả?”
“Sao thế, Hermione?” Harry hỏi, “Có tin tức gì à?”
Hermione đưa tờ báo cho nó, chỉ vào một bài báo: “Đây, bồ tự xem đi!”
“Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis chính thức thành lập…” Harry vừa thấy tiêu đề suýt chút nữa đã phun nước bí trong miệng ra. Nó vô cùng sửng sốt, nhìn chằm chằm tiêu đề kia mất mấy giây, sau đó mới đọc nội dung bên dưới. “Vài ngày trước, Chủ tịch Lucius Malfoy của Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis cho hay, đây là một tổ chức từ thiện mới. Trước mắt, bọn họ dự định sẽ xây dựng một Cô nhi viện của giới pháp thuật nhằm giúp đỡ những trẻ em mồ côi sau chiến tranh, phong huân chương cho những người đã chết và trợ cấp cho người nhà của họ. Đồng thời còn cấp học bổng cho những học sinh Hogwarts ưu tú...” Harry đọc một lèo, “...Quỹ ngân sách của Đoàn Kỵ sĩ Walpurgis được những gia tộc pháp thuật cổ xưa quyên tặng, trong đó bao gồm cả Chủ tịch hội đồng quản trị bí ẩn không công khai tên tuổi.”
Harry chớp chớp mắt, cẩn thận đọc lại lần nữa. Chuyện này vừa đọc đã biết là Voldemort nhúng tay, chả trách Hermione lại giật mình như vậy… Nó ngẩng đầu, người nào đó trên bàn giáo sư mỉm cười nhìn nó gật đầu. Được lắm, nó lại là người biết cuối cùng! Phạm vi của Đoàn này rất rộng, nhưng Harry vẫn có thể nhìn ra được hướng hoạt động của nó. Tầm mắt nó rơi xuống cái tên trên mặt báo, Lucius Malfoy…
“Hermione, nói thật cho mình biết, ngày mùng bảy tháng bảy đó, có phải bồ đã làm gì sau lưng mình không?” Harry đột ngột hỏi. Giờ nó đã có thể khẳng định, người mà hôm qua Draco Malfoy nhìn là Hermione. Về phần vì sao Malfoy lại đột nhiên chú ý đến Hermione, hôm qua nó còn chưa hiểu, nhưng hôm nay đã hết sức rõ ràng – nếu sau đó Hermione đi tìm Voldemort, mà người kia lại nhân cơ hội chiêu dụ cô bé, và sau đó tất cả đều được giải quyết. Tám phần là Draco Malfoy biết được từ chỗ ba nó, rằng Hermione nhận được sự ưu ái của Chúa Tể Hắc Ám.
“Đúng vậy!” Hermione thẳng thắn thừa nhận. “Mình đã đi tìm Voldemort.” Vì phòng ngừa người khác nghe được, cô bé thấp giọng nói: “Mình yêu cầu Ngài ấy giải quyết vấn đề lịch sử để lại.”
“Bồ điên rồi, Hermione!” Harry sửng sốt. Cô bé lại dám dùng giọng điệu ấy để nói chuyện với Voldemort! Nó thật không biết nên nói mình quá cẩn trọng hay Hermione quá lỗ mãng. Nhưng đồng thời nó cũng vô cùng cảm động, bởi vì Hermione đứng trên góc độ của nó mới nghĩ đến chuyện đó. “Quá liều lĩnh! Về sau bồ tuyệt đối không được làm những chuyện thế này nữa.”
“Yên tâm đi. Đến tận bây giờ mình còn không dám tin mình đã làm chuyện đó.” Hermione ôm ngực, bày ra vẻ sợ hãi, sau lập tức cười: “Ngài ấy đã thực hiện lời hứa, mình cũng nên thực hiện giao ước của mình.”
“Hermione…” Harry không biết nên nói gì. Nó dường như cảm thấy nỗi lo lắng canh cánh trong lòng dần tan biến, tựa như băng tuyết tan chảy. Nó có thể đoán được Hermione đã hứa gì… Chắc chắn là cô bé đã nhận ra được tâm sự của nó cho nên mới mạo hiểm như vậy.
“Sao thế?” Hermione buồn cười nhìn nó, “Đừng có để nhìn nghe mấy lời cảm ơn gì đó, mình không muốn bị người ta ghen mà chết oan uổng đâu.” Cô bé cười giỡn, sau đó hếch mắt ý bảo Harry nhìn lên bàn giáo sư.
Harry ngẩng đầu. Người đàn ông tóc đen anh tuấn đang trò chuyện với giáo sư Dumbledore như cảm nhận được tầm mắt của nó, đột nhiên quay đầu nhìn lại. Sau đó hắn giơ chén rượu trước mặt lên, khóe môi nhếch lên thành nụ cười khó nhận ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook