Chiến Và Hòa
-
Chương 119: Người gác cổng
Phần lớn Tử Thần Thực Tử nhìn Chủ nhân của chúng đi tới giới hạn vòng bảo vệ kia càng lúc càng gần, sau đó vung đũa phép lên, trên đỉnh vòng bảo hộ lập tức hiện ra một lỗ hổng lớn. Tất cả đồng loạt hít vào một hơi, ngây người nhìn Voldemort dễ dàng phá được các vòng bảo hộ đã khiến bọn chúng vất vả suốt ba giờ đồng hồ. Một thoáng im lặng, sau đó là tiếng hoan hô vang trời. Quả nhiên không gì Chủ nhân không thể làm! Kẻ Được Chọn sao có thể là đối thủ của Ngài?
Thấy Voldemort dễ dàng phá được tầng bảo vệ thứ nhất, tất cả người bên trong tòa lâu đài đều sợ hãi. Sau khi Voldemort truyền âm, bọn họ đã lập tức sơ tán hết học sinh ở độ tuổi vị thành niên, những người còn ở lại trong lâu đài lúc này chỉ đều là thành viên của Hội Phượng Hoàng cùng những người anh dũng muốn chung tay góp sức. Giáo sư McGonagall vung đũa phép, chỉ huy đám tượng đá và những bộ giáp đi ra phía cổng, bảo vệ chặt chẽ đường vào tòa lâu đài.
“Trông chờ vào mấy thứ rác rưởi này để ngăn cản ta sao? Nực cười!” Giọng nói của Voldemort lại một lần nữa vang vọng khắp mọi nơi trong tòa lâu đài. Giống như lần trước, tiếng nói như phát ra từ bên trong những bức tường. Tất cả mọi người lúc này đều đang tập trung trong Đại Sảnh Đường, sau một thoáng sợ hãi là khoảng im lặng đến đáng sợ, không một ai lên tiếng nói gì. Giọng nói lạnh lẽo mà rõ ràng như ngay bên tai kia dừng lại một chút, sau tiếp tục vang lên: “Chúa Tể Hắc Ám cho chúng bay mười phút cuối cùng. Trừ Harry Potter, Chúa Tể Voldemort không muốn nhìn thấy bất kỳ ai trong Đại Sảnh Đường. Một chọi một, quyết đấu công bằng.”
Tất cả mọi người quay mặt nhìn nhau. Lúc này bên trong Đại Sảnh Đường đương nhiên không chỉ có một mình Harry. Bọn họ vốn tưởng rằng sẽ có một cuộc chiến ác liệt, đã sơ tán học sinh, còn phái người canh giữ mọi con đường thông đến Hogwarts. Thế nhưng lời nói của Voldemort hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả – hắn chỉ đến một mình, yêu cầu quyết đấu một chọi một! Hơn nữa, hắn còn ước định thời gian. Mười phút! Trong vòng mười phút hắn thật sự có thể phá được lớp phòng ngự của tòa lâu đài sao?
“Hắn đã một mình vào đây rồi.” Harry nhìn qua cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài. “Mình ở lại, các bồ mau đi đi.”
“Nhưng mà… Harry…” Hermione lập tức phản đối.
“Không có nhưng gì cả.” Harry kiên quyết nói. Chính nó cũng bị lời nói kia làm cho khiếp sợ, nhưng Hermione vừa lên tiếng, nó liền lập tức lấy lại tinh thần. Nó chưa bao giờ ý thức được rõ ràng như hiện tại, người Voldemort muốn chỉ duy nhất nó, cho nên dù thế nào nó đều phải tiếp nhận lời khiêu chiến này. “Mọi người không cần phải hy sinh oan uổng. Nếu hắn đã lựa chọn mình, thì mình cần phải ở lại.” Quan sát hành động của Voldemort, nó nhận ra được, năng lực của hắn cao hơn bọn nó rất nhiều. Harry đột nhiên có một suy nghĩ vô cùng đáng sợ, Voldemort chẳng hề để tâm đến chuyện Trường Sinh Linh Giá của hắn bị tiêu diệt, bởi vì sức mạnh của hắn đã vượt lên trên tất cả mọi người ở đây – cứ nhìn mà xem, không phải hắn dễ dàng phá giải lớp phòng ngự mà thành viên Hội Phượng Hoàng cùng những người khác vất vả hình thành lên hay sao? “Chú Kingsley, chuyện này nhờ chú.”
Kingsley Shacklebolt há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Mà lúc này, Voldemort đang đứng trước cổng lớn, nhìn hai tòa tháp cao trước mặt. Phía trước hắn là đội ngũ tượng đá và áo giáp đã sẵn sàng chiến đấu, búa cùng thương chữ thập va chạm vào nhau tạo lên âm thanh đầy đe dọa, hắn lại như không nhìn thấy. Hắn đang cầm đũa phép, nhưng không có dấu hiện gì là sẽ ra tay, tựa như đang chờ đợi gì đó.
Vài giây sau đó, có người truyền tin tức này vào tới Đại Sảnh Đường, tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc hắn đợi cái gì.
“Voldemort đang chờ mười phút trôi qua. Hắn tin chắc hắn nói được thì sẽ làm được.” Harry khô khốc nói. Nó không biết vì sao nó biết điều này, nhưng nó tin điều đó là chắc chắn. Giờ khắc cuối cùng sắp đến, nó nên căng thẳng, nên lo lắng, nhưng nó lại chưa từng bình tĩnh như lúc này. Ngày này cuối cùng sẽ đến…
Kingsley nhìn nó một cái thật sâu, sau đó lệnh cho mọi người lui ra ngoài, để lại nơi này cho nó và Voldemort. Nhưng tất cả đều không đồng ý lui quá xa, cuối cùng hình thành một khoảng trống hình tròn lớn giữa Đại Sảnh Đường. Hermione đứng hàng đầu, mặt đầy lo lắng. Nhưng cô bé biết nói gì vào lúc này cũng vô ích, bọn cô chỉ có thể làm theo những gì Voldemort đã nói mà thôi. Gia đình Weasley đứng bên cạnh cô bé, tất cả đều nắm chặt đũa phép.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lẽo kia lại vang vọng, “Còn năm phút. Chúa Tể Hắc Ám đoán chúng bây hẳn đã làm theo lời Ngài.” Mọi người lại một lần nữa nhìn nhau, tầm mắt tập trung hết vào Harry đang đứng chính giữa Đại Sảnh Đường. Harry nhìn chằm chằm cửa Đại Sảnh Đường, cả người trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Lúc này rốt cuộc Voldemort cũng bước tới phía trước, vẫn giữ tư thế lướt đi nhẹ nhàng thường thấy. Năm đó, hắn từ dưới nhà Harry đi lên lầu chỉ mất có ba mươi giây; bây giờ, từ cổng trường học vào đến Đại Sảnh Đường, năm phút là quá thừa rồi. Voldemort nghĩ.
Người đàn ông mặc áo choàng đen bước lên cầu thang, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng tòa lâu đài. Hắn không hề làm gì hay thậm chí là nói gì, chỉ một đường đi thẳng, nhưng những pho tượng hay áo giáp một giây trước còn khí thế hùng hổ lại lập tức dạt sang hai bên nhường đường cho hắn. Chính xác là… chúng sợ hãi vội vàng lui về, sau khi đứng nghiêm trang lại còn cung kính cúi người thật sâu. Cả những bộ áo giáp không đầu cũng đứng hai bên đường chờ hắn đi qua, quả thực rất giống đội danh dự nghênh đón quốc vương đi ngang qua.
Cảnh tượng này nhìn vô cùng hoành tráng, cảm giác giống như Moses tách biển(1) vậy. Có điều khán giả lại không có tâm trí đâu mà thưởng thức, phản ứng có thể nói là vô cùng khiếp sợ.
“Có chuyện gì thế?” Giáo sư McGonagall là người giật mình nhất, bà vung đũa phép ý định chỉ huy đám tượng đá và áo giáp kia, nhưng phát hiện thần chú của bà không hề có một chút tác dụng nào. “Đây là lớp phòng ngự cao nhất của tòa lâu đài, sao lại xảy ra chuyện này được?” Không chỉ bà không hiểu, những giáo sư khác của Hogwarts cũng đều không giải thích được. Rốt cuộc loại thần chú nào có thể mạnh đến mức chỉ huy được lớp phòng ngự của tòa lâu đài? Chẳng lẽ chỉ dựa vào pháp lực bình thường là có thể làm được điều này sao?
Bây giờ rốt cuộc bọn họ đã hiểu: Voldemort nói mười phút, không phải là thời gian để hắn phá giải lớp phòng ngự mà là thời gian để bọn họ làm theo lời hắn. Hắn không cần thời gian để phá bỏ lớp phòng ngự – thậm chí có thể nói là lớp phòng ngự kia hoàn toàn không tồn tại với hắn.
Sự yên tĩnh trong đám người càng thêm đáng sợ. Không một ai nói gì, cảnh tượng trước mặt khiến ai nấy đều như bị đóng băng. Voldemort không phải chỉ nói suông, hắn thật sự có thể làm được. Với tình huống này, dù bọn họ có đồng loạt tấn công cũng chưa chắc có thể đánh bại được hắn.
Harry đứng giữa Đại Sảnh Đường, lưng thẳng tắp. Nó cũng giật mình như những người khác, bàn tay cầm đũa phép của nó phải siết chặt mới có thể giữ vững thân mình không hề run dù chỉ một chút. Nó không thể đoán được Voldemort muốn làm gì, nhưng rất nhanh thôi nó sẽ biết.
Voldemort lướt qua sân trường, dọc đường hắn đi, những pho tượng đồng loạt lui về phía sau, cúi người cung kính chào hắn, để cho hắn một tầm nhìn rất trống trải – hắn đã nhìn thấy cửa Đại Sảnh Đường! Hắn không nói một lời, nhẹ nhàng lướt trên mặt đất, tay phải cầm cây đũa phép tượng trưng cho sự tà ác – cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng của hắn. Cuối cùng, hắn đi vào Đại Sảnh Đường, dừng lại khi cách Harry khoảng mười bước chân, đứng đối diện với nó.
“Chúa Tể Hắc Ám đã nói rất rõ ràng, ta chỉ hy vọng Harry Potter đứng ở đây.” Voldemort nói, quét mắt nhìn xung quanh. Giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh, vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt cũng không mang theo bất cứ sự uy hiếp nào. Nhưng tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng lui về phía sau vài bước, không dám tin vào mắt mình – tiếng hút khí không ngừng vang lên – mặt của Voldemort!
Harry đứng ở đó, ánh mắt dõi theo từng hành động của người đối diện. Lần đầu nó nhìn thấy Voldemort là năm ngoái, bây giờ là lần thứ hai, lần thứ hai nhìn thấy diện mạo này của hắn gần như vậy. Hơn nửa năm này, Voldemort dường như không có chút thay đổi nào – vẫn lạnh lùng, vẫn lịch thiệp, vẫn cường đại, thậm chí còn anh tuấn hơn!
“Bọn họ sẽ không ra tay, chỉ có tôi và ông.” Harry không thể khống chế được trái tim đang đập càng lúc càng nhanh của nó, không biết là vì trận quyết chiến sắp diễn ra hay là vì nguyên nhân nào khác.
“Ta có thể xem đây là một lời cam đoan không?” Voldemort chuyển ánh mắt quay về nhìn nó.
Harry cảm thấy cùng với động tác của hắn, ánh mắt của mọi người xung quanh cũng đều đang tập trung vào nó.
“Đúng vậy, một chọi một, như ông nói.” Nó nói, phát hiện giọng nói của mình càng thêm khô khốc.
“Ồ?” Voldemort khẽ cười. “Mi thật sự nghĩ rằng có thể giết được ta sao?” Hắn bắt đầu bước nhỏ vòng quanh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Harry.
Harry bị động tác bất ngờ của hắn làm giật mình, vội giơ cao đũa phép. “Tôi nghĩ ông đã biết, chúng tôi đã tiêu diệt tất cả Trường Sinh Linh Giá của ông. Chỉ cần…” Chủ hồn chết đi, ông sẽ xong đời. Nhưng Harry đột nhiên không sao nói được lên lời, vì thế sửa thành một câu khác, “Tới bây giờ, ông vẫn chưa nhận ra được sai lầm của mình sao? Đây là cơ hội cuối cùng, thử ngẫm lại đi, Tom…”
“Ngươi gọi ta là ‘Tom’?” Voldemort lập tức hỏi ngược lại. Hắn đứng lại, cười khinh miệt: “Nghe thật…” Quen tai, nhưng hắn không hề nói ra, “…nực cười,” Hắn bổ sung, “Nếu mi muốn nói những lời vô nghĩa đó thì miễn đi, chúng ta lập tức bắt đầu. Ngày này nhất định sẽ phải đến, không phải sao?”
Đám người xung quanh chợt xôn xao, hiển nhiên là có người đang thảo luận về lời Tiên đoán trước kia.
“Ông…” Không hiểu khi nghe hắn nói vậy, Harry chỉ cảm thấy thất vọng, còn có cảm giác rất quen thuộc. Voldemort nói nực cười… Không đúng, hắn nói ngày này cuối cùng sẽ đến… ‘Ngày đó cuối cùng sẽ đến, mặc cho cậu có muốn hay không.’ Hai mắt Harry mở lớn. Có một người từng nói với nó như vậy, giọng điệu cũng giống y hệt, nhưng người đó không phải Voldemort! Chỉ là trùng hợp sao?
“Sao thế? Không nghĩ ra từ nào để nói sao?” Voldemort bước tới trước nửa bước. Đám người xung quanh vì hành động này của hắn mà vội hô lên, nhưng Harry vẫn đứng đó không nhúc nhích. “Cậu bé, giơ đũa phép của ngươi lên. Quyết đấu sao có thể không giơ đũa phép lên như vậy?” Hắn thấp giọng nói, giọng nói nghe có chút chói tai.
Bàn tay phải của Harry cầm chặt đũa phép, hơi nâng lên cao một chút, nhưng đầu đũa phép chỉ chĩa tới phần mặt đất dưới chân Voldemort. Giết hắn! Ngay lập tức! Chỉ cần một câu thần chú là sẽ thành công. Thậm chí không cần đi tới gần, hắn đang đứng ngay trước mặt ngươi, gần đến mức không cần ngắm cũng trúng. Nào, nâng cao đũa phép lên, đọc câu thần chú đơn giản kia…
“Không!” Harry lắc mạnh đầu, muốn rũ bỏ giọng nói trong đầu ra. Đám người xung quanh kinh ngạc nhìn nó, nhưng Harry hoàn toàn không quan tâm. Mọi chuyện đã xảy ra thật kỳ quái, nhưng bây giờ nó đã rõ, tại sao khi ở phủ Malfoy, nó lại có thể thốt ra Lời Nguyền Chết Chóc. Nó chắc chắn đã bị người ta thi triển Lời Nguyền Độc Đoán, nhưng người này…
“Ông dùng Lời Nguyền Độc Đoán với tôi!” Harry đưa tay trái không cầm gì lên bóp bóp trán, cố gắng đấu tranh với giọng nói trong đầu, đồng thời nhìn chằm chằm người đối diện, giọng điệu khẳng định.
Đám người lập tức ồn ào. Lời Nguyền Độc Đoán? Nhưng bọn họ không hề nhìn thấy Voldemort ra tay. Trong khi tất cả mọi người đều đang kinh ngạc và không hiểu gì, không một ai chú ý tới sắc mặt Hermione đã chuyển sang trắng bệch.
“Ta phát hiện ta thật sự không thể lý giải được rốt cuộc trong não Cậu Bé Vàng suy nghĩ cái gì.” Vẻ tươi cười trên mặt Voldemort càng sâu. “Ta cần phải làm như vậy sao?” Giọng nói của hắn đã chuyển sang tiếng rin rít rất rõ ràng. Ngoại trừ Harry vẫn chưa nhận ra, những người khác đều không hiểu Xà Ngữ. Vẻ mặt bọn họ đầy nỗi hoảng sợ cùng cảnh giác, đảo mắt qua lại đánh giá hai người đang đứng giữa Đại Sảnh Đường.
Nhưng Harry tin chắc nó nhận ra Voldermort có hơi ngập ngừng trước khi trả lời. “Ông nói dối!” Nó lớn tiếng nói, “Ông dùng ánh mắt khống chế tôi… Tôi nhớ ra rồi, lúc ở phủ Malfoy cũng như thế!” Khi đó Voldemort đứng nghiêng mặt, nhưng chắc chắn hắn đã phát hiện ra nó và Hermione ở bên ngoài từ lâu rồi. Bế Quan Bí Thuật của nó vẫn luôn không tốt, không ngăn được Triết Tâm Trí Thuật cùng Lời Nguyền Độc Đoán do người có pháp lực cao cường sử dụng, cho nên ngay từ đầu nó không hề phát giác. Nếu không phải Hermione nói, chỉ sợ sau này nó cũng không phát hiện ra.
“Suy luận hay đấy.” Voldemort vỗ tay hai cái. “Nhưng vô dụng thôi.” Hắn lại tới gần một bước, “Ra tay đi!”
“Không!” Harry lui về phía sau một bước. Nó đã không thể khống chế mà nâng cao tay phải, chỉ có thể dùng tay trái để che mắt mình lại, hy vọng hành động này có thể giúp nó thoát khỏi khống chế. Nó tin vào phán đoán của mình. Cả mấy vấn đề chưa giải thích được kia… “Ông đã biết chúng tôi muốn làm gì, nhưng lại không hề ra tay ngăn cản! Ông cố ý thả chúng tôi! Không phải do hệ thống phòng ngự của phủ Malfoy có vấn đề… Hồi tháng bảy cũng thế, chắc chắn ông đã nhìn thấy lớp bảo vệ bên ngoài nhà ba má cô Tonks!” Harry nói rất nhanh, nghe có chút lộn xộn. Nhưng nó đã hiểu ra được suy nghĩ của đối phương, mọi chuyện khó hiểu trước kia trở nên thật rõ ràng.
Voldemort nhướn cao lông mày, “Cho nên?”
Lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ còn ba bước chân, đã rất gần rồi. Những người khác không nghe được cho nên không hiểu tại sao Harry lại đột nhiên lớn tiếng như thế, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa lo lắng.
“Tôi đã hiểu… Lúc đó Bellatrix không phải bị trúng Lời Nguyền Độc Đoán – khi đó là ả hành lễ với ông.” Harry hạ tay trái xuống. Trong đầu nó dần hiện ra từng cảnh tượng rời rạc, sau đó xâu chuỗi lại. Vì sao bọn nó có thể chạy trốn thành công, vì sao Rold lại biết Trường Sinh Linh Giá rõ như lòng bàn tay, vì sao bọn nó có thể hành động thuận lợi như thế… Kỳ thật tất cả chỉ có một nguyên nhân. Thân phận của Rold! Giả thuyết này thực sự đáng sợ, nhưng chỉ có nó mới giải thích được tất cả mọi chuyện. “Ông chính là Rold!” Harry gằn từng từ. Chính nó cũng không biết mình muốn nghe câu trả lời là khẳng định hay phủ định hơn.
“Ngươi đoán đúng rồi. Ta là Voldemort. Bây giờ, ra tay đi!” Voldemort không đi tới nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu bé, lại phát hiện mình không thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu bé. Nhưng không sao, hắn tin tưởng sức mạnh thần chú của mình. Trên mặt cậu bé có khiếp sợ, xen lẫn với mông lung.
Khi nghe được câu khẳng định của Voldemort, đầu óc Harry liền lập tức trống rỗng. “Cắt sâu mãi mãi!”(2) Nó nghe thấy chính mình hô lên. Sau đó lại chợt nghe thấy một giọng nói khác ở trong đầu mình hô lớn. “Không, dừng tay!” Nhưng cơ thể nó đã hành động trước khi ý thức kịp ngăn lại.
Mà ngay trước khi nó mở miệng đọc thần chú, cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng của người trước mặt đã bắt đầu rơi xuống.
Editor chú thích:
(1) Moses (Tiếng Latin: Moyses, tiếng Việt đọc là Mô-sê hoặc Môi-sê) là một lãnh tụ, nhà tiên tri, người công bố luật pháp theo Kinh Thánh Công Giáo. Ông là người được Thiên Chúa mời gọi dẫn dắt dân tộc Do Thái thoát khỏi ách nô lệ Ai Cập. Theo ký thuật của Kinh Thánh, Moses là con của một phụ nữ Do Thái và được nhận nuôi để trở thành một thành viên Hoàng gia Ai Cập (khi đó Pharaoh ban hành lệnh giết các bé trai người Do Thái). Sau khi lớn lên, ông được Thiên Chúa kêu gọi thực hiện sứ mạng giải phóng dân Do Thái thoát khỏi ách nô lệ, băng qua Biển Đỏ, tiến vào hoang mạc và trở về miền Đất Hứa. Trong cuộc lữ hành, ông Moses đã mượn quyền năng của Thiên Chúa để thực hiện nhiều phép lạ và một trong số đó là tách nước biển ra làm đôi, để đoàn dân có thể đi qua dưới đáy biển và tiến tới bờ bên kia. Ngay khi lên bờ thì đoàn truy quân Ai Cập cũng vừa đến và khi đó, ông giang tay trên mặt biển, khép bức tường nước lại để nhấn chìm toàn bộ đạo quân. Câu chuyện trên là chủ đề cho rất nhiều bộ phim sử thi, nổi tiếng nhất là “Mười điều răn” của đạo diễn Cecil B. DeMille hồi năm 1956 hoặc “Exodus: Gods and Kings” của đạo diễn Ridley Scott đều có đề cập đến phép lạ này. (Cre: khoahoc.tv)
(2): Cắt sâu mãi mãi (Sectumsempra): là một lời nguyền hắc ám, phát minh của Severus Snape, gây ra vết thương sâu trên người bị trúng tựa như bị một thanh gươm chém. Không thể chữa lành vết thương hoàn toàn cho người bị trúng lời nguyền, nhưng có thể làm vết thương khép miệng bằng phản chú, đó là lý do vì sao Draco Malfoy có thể chữa được còn George thì bị mất tai vĩnh viễn.
Bùa phép này không có bất cứ một dấu hiệu nào từ cây đũa phép (phát ra ánh sáng, tóa lửa…) lúc phát ra lời nguyền – đó là một lời nguyền rất tinh tế, mạnh mẽ và hắc ám.
Cắt sâu mãi mãi xuất hiện lần đầu trong Harry Potter và Hội Phượng Hoàng, chương 28, Snape muốn dùng bùa chú này để cắt mặt James; tập 6 Harry Potter và Hoàng Tử Lai, chương 24, Harry trong tình huống chưa hiểu tác dụng của câu thần chú đã dùng nó để ếm Malfoy khiến cậu ta bị thương, sau đó Malfoy đã được Snape dùng phản chú để chữa trị; Harry Potter tập 6 chương 26, khi Harry dùng nó trong hang động nhưng không thu được kết quả – chỉ để lại vết thương trên xác chết nữ, không gây chảy máu, cũng không ngăn cản được âm binh đó; được Snape sử dụng trong tập 7 Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần, chương 5, Snape cắt tai George. (Cre: baike)
Một vài lời giải thích:
Để mọi người hiểu rõ hơn hoàn cảnh lúc 2 người đối diện nhau trong Đại Sảnh Đường, đặc biệt là suy nghĩ của Voldemort lúc đó, mình xin phép trích lại một đoạn trong chương 98: Hiện thực và giấc mơ: (lưu ý là trong đoạn trích bên dưới, Harry đang nhìn và cảm nhận thông qua suy nghĩ của Voldemort)
Bình minh, Đại Sảnh Đường Hogwarts, những tia sáng mỏng manh xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu vào. Bên trong đông nghịt người, bọn họ cảnh giác xoay quanh một mình nó, tạo thành một khoảng trống hình tròn rất lớn. Nó thấy chính mình đang đứng phía đối diện, không giấu được vẻ mặt kinh ngạc. Không thể tin sao? Nó thầm cười lạnh, dường như còn có một chút xót xa. “Ngươi đoán đúng rồi. Ta là Voldemort. Bây giờ, ra tay đi!” Nó giơ cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng ra trước, nhưng không hề có ý định sử dụng – nếu như cây đũa phép này bị buộc phải chống lại người anh em của nó, Bùa chú Đảo ngược sẽ làm nó bị lộ tẩy. Sau đó nó nhìn thấy trên mặt mình thoáng hiện lên vẻ do dự, chần chừ, cuối cùng cũng nâng cây đũa phép sinh đôi với cây đũa phép đang chĩa vào mình lên; Cùng lúc đó, nó nhẹ buông tay, đũa phép rơi xuống…
Thấy Voldemort dễ dàng phá được tầng bảo vệ thứ nhất, tất cả người bên trong tòa lâu đài đều sợ hãi. Sau khi Voldemort truyền âm, bọn họ đã lập tức sơ tán hết học sinh ở độ tuổi vị thành niên, những người còn ở lại trong lâu đài lúc này chỉ đều là thành viên của Hội Phượng Hoàng cùng những người anh dũng muốn chung tay góp sức. Giáo sư McGonagall vung đũa phép, chỉ huy đám tượng đá và những bộ giáp đi ra phía cổng, bảo vệ chặt chẽ đường vào tòa lâu đài.
“Trông chờ vào mấy thứ rác rưởi này để ngăn cản ta sao? Nực cười!” Giọng nói của Voldemort lại một lần nữa vang vọng khắp mọi nơi trong tòa lâu đài. Giống như lần trước, tiếng nói như phát ra từ bên trong những bức tường. Tất cả mọi người lúc này đều đang tập trung trong Đại Sảnh Đường, sau một thoáng sợ hãi là khoảng im lặng đến đáng sợ, không một ai lên tiếng nói gì. Giọng nói lạnh lẽo mà rõ ràng như ngay bên tai kia dừng lại một chút, sau tiếp tục vang lên: “Chúa Tể Hắc Ám cho chúng bay mười phút cuối cùng. Trừ Harry Potter, Chúa Tể Voldemort không muốn nhìn thấy bất kỳ ai trong Đại Sảnh Đường. Một chọi một, quyết đấu công bằng.”
Tất cả mọi người quay mặt nhìn nhau. Lúc này bên trong Đại Sảnh Đường đương nhiên không chỉ có một mình Harry. Bọn họ vốn tưởng rằng sẽ có một cuộc chiến ác liệt, đã sơ tán học sinh, còn phái người canh giữ mọi con đường thông đến Hogwarts. Thế nhưng lời nói của Voldemort hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả – hắn chỉ đến một mình, yêu cầu quyết đấu một chọi một! Hơn nữa, hắn còn ước định thời gian. Mười phút! Trong vòng mười phút hắn thật sự có thể phá được lớp phòng ngự của tòa lâu đài sao?
“Hắn đã một mình vào đây rồi.” Harry nhìn qua cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài. “Mình ở lại, các bồ mau đi đi.”
“Nhưng mà… Harry…” Hermione lập tức phản đối.
“Không có nhưng gì cả.” Harry kiên quyết nói. Chính nó cũng bị lời nói kia làm cho khiếp sợ, nhưng Hermione vừa lên tiếng, nó liền lập tức lấy lại tinh thần. Nó chưa bao giờ ý thức được rõ ràng như hiện tại, người Voldemort muốn chỉ duy nhất nó, cho nên dù thế nào nó đều phải tiếp nhận lời khiêu chiến này. “Mọi người không cần phải hy sinh oan uổng. Nếu hắn đã lựa chọn mình, thì mình cần phải ở lại.” Quan sát hành động của Voldemort, nó nhận ra được, năng lực của hắn cao hơn bọn nó rất nhiều. Harry đột nhiên có một suy nghĩ vô cùng đáng sợ, Voldemort chẳng hề để tâm đến chuyện Trường Sinh Linh Giá của hắn bị tiêu diệt, bởi vì sức mạnh của hắn đã vượt lên trên tất cả mọi người ở đây – cứ nhìn mà xem, không phải hắn dễ dàng phá giải lớp phòng ngự mà thành viên Hội Phượng Hoàng cùng những người khác vất vả hình thành lên hay sao? “Chú Kingsley, chuyện này nhờ chú.”
Kingsley Shacklebolt há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Mà lúc này, Voldemort đang đứng trước cổng lớn, nhìn hai tòa tháp cao trước mặt. Phía trước hắn là đội ngũ tượng đá và áo giáp đã sẵn sàng chiến đấu, búa cùng thương chữ thập va chạm vào nhau tạo lên âm thanh đầy đe dọa, hắn lại như không nhìn thấy. Hắn đang cầm đũa phép, nhưng không có dấu hiện gì là sẽ ra tay, tựa như đang chờ đợi gì đó.
Vài giây sau đó, có người truyền tin tức này vào tới Đại Sảnh Đường, tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc hắn đợi cái gì.
“Voldemort đang chờ mười phút trôi qua. Hắn tin chắc hắn nói được thì sẽ làm được.” Harry khô khốc nói. Nó không biết vì sao nó biết điều này, nhưng nó tin điều đó là chắc chắn. Giờ khắc cuối cùng sắp đến, nó nên căng thẳng, nên lo lắng, nhưng nó lại chưa từng bình tĩnh như lúc này. Ngày này cuối cùng sẽ đến…
Kingsley nhìn nó một cái thật sâu, sau đó lệnh cho mọi người lui ra ngoài, để lại nơi này cho nó và Voldemort. Nhưng tất cả đều không đồng ý lui quá xa, cuối cùng hình thành một khoảng trống hình tròn lớn giữa Đại Sảnh Đường. Hermione đứng hàng đầu, mặt đầy lo lắng. Nhưng cô bé biết nói gì vào lúc này cũng vô ích, bọn cô chỉ có thể làm theo những gì Voldemort đã nói mà thôi. Gia đình Weasley đứng bên cạnh cô bé, tất cả đều nắm chặt đũa phép.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lẽo kia lại vang vọng, “Còn năm phút. Chúa Tể Hắc Ám đoán chúng bây hẳn đã làm theo lời Ngài.” Mọi người lại một lần nữa nhìn nhau, tầm mắt tập trung hết vào Harry đang đứng chính giữa Đại Sảnh Đường. Harry nhìn chằm chằm cửa Đại Sảnh Đường, cả người trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Lúc này rốt cuộc Voldemort cũng bước tới phía trước, vẫn giữ tư thế lướt đi nhẹ nhàng thường thấy. Năm đó, hắn từ dưới nhà Harry đi lên lầu chỉ mất có ba mươi giây; bây giờ, từ cổng trường học vào đến Đại Sảnh Đường, năm phút là quá thừa rồi. Voldemort nghĩ.
Người đàn ông mặc áo choàng đen bước lên cầu thang, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng tòa lâu đài. Hắn không hề làm gì hay thậm chí là nói gì, chỉ một đường đi thẳng, nhưng những pho tượng hay áo giáp một giây trước còn khí thế hùng hổ lại lập tức dạt sang hai bên nhường đường cho hắn. Chính xác là… chúng sợ hãi vội vàng lui về, sau khi đứng nghiêm trang lại còn cung kính cúi người thật sâu. Cả những bộ áo giáp không đầu cũng đứng hai bên đường chờ hắn đi qua, quả thực rất giống đội danh dự nghênh đón quốc vương đi ngang qua.
Cảnh tượng này nhìn vô cùng hoành tráng, cảm giác giống như Moses tách biển(1) vậy. Có điều khán giả lại không có tâm trí đâu mà thưởng thức, phản ứng có thể nói là vô cùng khiếp sợ.
“Có chuyện gì thế?” Giáo sư McGonagall là người giật mình nhất, bà vung đũa phép ý định chỉ huy đám tượng đá và áo giáp kia, nhưng phát hiện thần chú của bà không hề có một chút tác dụng nào. “Đây là lớp phòng ngự cao nhất của tòa lâu đài, sao lại xảy ra chuyện này được?” Không chỉ bà không hiểu, những giáo sư khác của Hogwarts cũng đều không giải thích được. Rốt cuộc loại thần chú nào có thể mạnh đến mức chỉ huy được lớp phòng ngự của tòa lâu đài? Chẳng lẽ chỉ dựa vào pháp lực bình thường là có thể làm được điều này sao?
Bây giờ rốt cuộc bọn họ đã hiểu: Voldemort nói mười phút, không phải là thời gian để hắn phá giải lớp phòng ngự mà là thời gian để bọn họ làm theo lời hắn. Hắn không cần thời gian để phá bỏ lớp phòng ngự – thậm chí có thể nói là lớp phòng ngự kia hoàn toàn không tồn tại với hắn.
Sự yên tĩnh trong đám người càng thêm đáng sợ. Không một ai nói gì, cảnh tượng trước mặt khiến ai nấy đều như bị đóng băng. Voldemort không phải chỉ nói suông, hắn thật sự có thể làm được. Với tình huống này, dù bọn họ có đồng loạt tấn công cũng chưa chắc có thể đánh bại được hắn.
Harry đứng giữa Đại Sảnh Đường, lưng thẳng tắp. Nó cũng giật mình như những người khác, bàn tay cầm đũa phép của nó phải siết chặt mới có thể giữ vững thân mình không hề run dù chỉ một chút. Nó không thể đoán được Voldemort muốn làm gì, nhưng rất nhanh thôi nó sẽ biết.
Voldemort lướt qua sân trường, dọc đường hắn đi, những pho tượng đồng loạt lui về phía sau, cúi người cung kính chào hắn, để cho hắn một tầm nhìn rất trống trải – hắn đã nhìn thấy cửa Đại Sảnh Đường! Hắn không nói một lời, nhẹ nhàng lướt trên mặt đất, tay phải cầm cây đũa phép tượng trưng cho sự tà ác – cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng của hắn. Cuối cùng, hắn đi vào Đại Sảnh Đường, dừng lại khi cách Harry khoảng mười bước chân, đứng đối diện với nó.
“Chúa Tể Hắc Ám đã nói rất rõ ràng, ta chỉ hy vọng Harry Potter đứng ở đây.” Voldemort nói, quét mắt nhìn xung quanh. Giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh, vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt cũng không mang theo bất cứ sự uy hiếp nào. Nhưng tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng lui về phía sau vài bước, không dám tin vào mắt mình – tiếng hút khí không ngừng vang lên – mặt của Voldemort!
Harry đứng ở đó, ánh mắt dõi theo từng hành động của người đối diện. Lần đầu nó nhìn thấy Voldemort là năm ngoái, bây giờ là lần thứ hai, lần thứ hai nhìn thấy diện mạo này của hắn gần như vậy. Hơn nửa năm này, Voldemort dường như không có chút thay đổi nào – vẫn lạnh lùng, vẫn lịch thiệp, vẫn cường đại, thậm chí còn anh tuấn hơn!
“Bọn họ sẽ không ra tay, chỉ có tôi và ông.” Harry không thể khống chế được trái tim đang đập càng lúc càng nhanh của nó, không biết là vì trận quyết chiến sắp diễn ra hay là vì nguyên nhân nào khác.
“Ta có thể xem đây là một lời cam đoan không?” Voldemort chuyển ánh mắt quay về nhìn nó.
Harry cảm thấy cùng với động tác của hắn, ánh mắt của mọi người xung quanh cũng đều đang tập trung vào nó.
“Đúng vậy, một chọi một, như ông nói.” Nó nói, phát hiện giọng nói của mình càng thêm khô khốc.
“Ồ?” Voldemort khẽ cười. “Mi thật sự nghĩ rằng có thể giết được ta sao?” Hắn bắt đầu bước nhỏ vòng quanh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Harry.
Harry bị động tác bất ngờ của hắn làm giật mình, vội giơ cao đũa phép. “Tôi nghĩ ông đã biết, chúng tôi đã tiêu diệt tất cả Trường Sinh Linh Giá của ông. Chỉ cần…” Chủ hồn chết đi, ông sẽ xong đời. Nhưng Harry đột nhiên không sao nói được lên lời, vì thế sửa thành một câu khác, “Tới bây giờ, ông vẫn chưa nhận ra được sai lầm của mình sao? Đây là cơ hội cuối cùng, thử ngẫm lại đi, Tom…”
“Ngươi gọi ta là ‘Tom’?” Voldemort lập tức hỏi ngược lại. Hắn đứng lại, cười khinh miệt: “Nghe thật…” Quen tai, nhưng hắn không hề nói ra, “…nực cười,” Hắn bổ sung, “Nếu mi muốn nói những lời vô nghĩa đó thì miễn đi, chúng ta lập tức bắt đầu. Ngày này nhất định sẽ phải đến, không phải sao?”
Đám người xung quanh chợt xôn xao, hiển nhiên là có người đang thảo luận về lời Tiên đoán trước kia.
“Ông…” Không hiểu khi nghe hắn nói vậy, Harry chỉ cảm thấy thất vọng, còn có cảm giác rất quen thuộc. Voldemort nói nực cười… Không đúng, hắn nói ngày này cuối cùng sẽ đến… ‘Ngày đó cuối cùng sẽ đến, mặc cho cậu có muốn hay không.’ Hai mắt Harry mở lớn. Có một người từng nói với nó như vậy, giọng điệu cũng giống y hệt, nhưng người đó không phải Voldemort! Chỉ là trùng hợp sao?
“Sao thế? Không nghĩ ra từ nào để nói sao?” Voldemort bước tới trước nửa bước. Đám người xung quanh vì hành động này của hắn mà vội hô lên, nhưng Harry vẫn đứng đó không nhúc nhích. “Cậu bé, giơ đũa phép của ngươi lên. Quyết đấu sao có thể không giơ đũa phép lên như vậy?” Hắn thấp giọng nói, giọng nói nghe có chút chói tai.
Bàn tay phải của Harry cầm chặt đũa phép, hơi nâng lên cao một chút, nhưng đầu đũa phép chỉ chĩa tới phần mặt đất dưới chân Voldemort. Giết hắn! Ngay lập tức! Chỉ cần một câu thần chú là sẽ thành công. Thậm chí không cần đi tới gần, hắn đang đứng ngay trước mặt ngươi, gần đến mức không cần ngắm cũng trúng. Nào, nâng cao đũa phép lên, đọc câu thần chú đơn giản kia…
“Không!” Harry lắc mạnh đầu, muốn rũ bỏ giọng nói trong đầu ra. Đám người xung quanh kinh ngạc nhìn nó, nhưng Harry hoàn toàn không quan tâm. Mọi chuyện đã xảy ra thật kỳ quái, nhưng bây giờ nó đã rõ, tại sao khi ở phủ Malfoy, nó lại có thể thốt ra Lời Nguyền Chết Chóc. Nó chắc chắn đã bị người ta thi triển Lời Nguyền Độc Đoán, nhưng người này…
“Ông dùng Lời Nguyền Độc Đoán với tôi!” Harry đưa tay trái không cầm gì lên bóp bóp trán, cố gắng đấu tranh với giọng nói trong đầu, đồng thời nhìn chằm chằm người đối diện, giọng điệu khẳng định.
Đám người lập tức ồn ào. Lời Nguyền Độc Đoán? Nhưng bọn họ không hề nhìn thấy Voldemort ra tay. Trong khi tất cả mọi người đều đang kinh ngạc và không hiểu gì, không một ai chú ý tới sắc mặt Hermione đã chuyển sang trắng bệch.
“Ta phát hiện ta thật sự không thể lý giải được rốt cuộc trong não Cậu Bé Vàng suy nghĩ cái gì.” Vẻ tươi cười trên mặt Voldemort càng sâu. “Ta cần phải làm như vậy sao?” Giọng nói của hắn đã chuyển sang tiếng rin rít rất rõ ràng. Ngoại trừ Harry vẫn chưa nhận ra, những người khác đều không hiểu Xà Ngữ. Vẻ mặt bọn họ đầy nỗi hoảng sợ cùng cảnh giác, đảo mắt qua lại đánh giá hai người đang đứng giữa Đại Sảnh Đường.
Nhưng Harry tin chắc nó nhận ra Voldermort có hơi ngập ngừng trước khi trả lời. “Ông nói dối!” Nó lớn tiếng nói, “Ông dùng ánh mắt khống chế tôi… Tôi nhớ ra rồi, lúc ở phủ Malfoy cũng như thế!” Khi đó Voldemort đứng nghiêng mặt, nhưng chắc chắn hắn đã phát hiện ra nó và Hermione ở bên ngoài từ lâu rồi. Bế Quan Bí Thuật của nó vẫn luôn không tốt, không ngăn được Triết Tâm Trí Thuật cùng Lời Nguyền Độc Đoán do người có pháp lực cao cường sử dụng, cho nên ngay từ đầu nó không hề phát giác. Nếu không phải Hermione nói, chỉ sợ sau này nó cũng không phát hiện ra.
“Suy luận hay đấy.” Voldemort vỗ tay hai cái. “Nhưng vô dụng thôi.” Hắn lại tới gần một bước, “Ra tay đi!”
“Không!” Harry lui về phía sau một bước. Nó đã không thể khống chế mà nâng cao tay phải, chỉ có thể dùng tay trái để che mắt mình lại, hy vọng hành động này có thể giúp nó thoát khỏi khống chế. Nó tin vào phán đoán của mình. Cả mấy vấn đề chưa giải thích được kia… “Ông đã biết chúng tôi muốn làm gì, nhưng lại không hề ra tay ngăn cản! Ông cố ý thả chúng tôi! Không phải do hệ thống phòng ngự của phủ Malfoy có vấn đề… Hồi tháng bảy cũng thế, chắc chắn ông đã nhìn thấy lớp bảo vệ bên ngoài nhà ba má cô Tonks!” Harry nói rất nhanh, nghe có chút lộn xộn. Nhưng nó đã hiểu ra được suy nghĩ của đối phương, mọi chuyện khó hiểu trước kia trở nên thật rõ ràng.
Voldemort nhướn cao lông mày, “Cho nên?”
Lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ còn ba bước chân, đã rất gần rồi. Những người khác không nghe được cho nên không hiểu tại sao Harry lại đột nhiên lớn tiếng như thế, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa lo lắng.
“Tôi đã hiểu… Lúc đó Bellatrix không phải bị trúng Lời Nguyền Độc Đoán – khi đó là ả hành lễ với ông.” Harry hạ tay trái xuống. Trong đầu nó dần hiện ra từng cảnh tượng rời rạc, sau đó xâu chuỗi lại. Vì sao bọn nó có thể chạy trốn thành công, vì sao Rold lại biết Trường Sinh Linh Giá rõ như lòng bàn tay, vì sao bọn nó có thể hành động thuận lợi như thế… Kỳ thật tất cả chỉ có một nguyên nhân. Thân phận của Rold! Giả thuyết này thực sự đáng sợ, nhưng chỉ có nó mới giải thích được tất cả mọi chuyện. “Ông chính là Rold!” Harry gằn từng từ. Chính nó cũng không biết mình muốn nghe câu trả lời là khẳng định hay phủ định hơn.
“Ngươi đoán đúng rồi. Ta là Voldemort. Bây giờ, ra tay đi!” Voldemort không đi tới nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu bé, lại phát hiện mình không thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu bé. Nhưng không sao, hắn tin tưởng sức mạnh thần chú của mình. Trên mặt cậu bé có khiếp sợ, xen lẫn với mông lung.
Khi nghe được câu khẳng định của Voldemort, đầu óc Harry liền lập tức trống rỗng. “Cắt sâu mãi mãi!”(2) Nó nghe thấy chính mình hô lên. Sau đó lại chợt nghe thấy một giọng nói khác ở trong đầu mình hô lớn. “Không, dừng tay!” Nhưng cơ thể nó đã hành động trước khi ý thức kịp ngăn lại.
Mà ngay trước khi nó mở miệng đọc thần chú, cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng của người trước mặt đã bắt đầu rơi xuống.
Editor chú thích:
(1) Moses (Tiếng Latin: Moyses, tiếng Việt đọc là Mô-sê hoặc Môi-sê) là một lãnh tụ, nhà tiên tri, người công bố luật pháp theo Kinh Thánh Công Giáo. Ông là người được Thiên Chúa mời gọi dẫn dắt dân tộc Do Thái thoát khỏi ách nô lệ Ai Cập. Theo ký thuật của Kinh Thánh, Moses là con của một phụ nữ Do Thái và được nhận nuôi để trở thành một thành viên Hoàng gia Ai Cập (khi đó Pharaoh ban hành lệnh giết các bé trai người Do Thái). Sau khi lớn lên, ông được Thiên Chúa kêu gọi thực hiện sứ mạng giải phóng dân Do Thái thoát khỏi ách nô lệ, băng qua Biển Đỏ, tiến vào hoang mạc và trở về miền Đất Hứa. Trong cuộc lữ hành, ông Moses đã mượn quyền năng của Thiên Chúa để thực hiện nhiều phép lạ và một trong số đó là tách nước biển ra làm đôi, để đoàn dân có thể đi qua dưới đáy biển và tiến tới bờ bên kia. Ngay khi lên bờ thì đoàn truy quân Ai Cập cũng vừa đến và khi đó, ông giang tay trên mặt biển, khép bức tường nước lại để nhấn chìm toàn bộ đạo quân. Câu chuyện trên là chủ đề cho rất nhiều bộ phim sử thi, nổi tiếng nhất là “Mười điều răn” của đạo diễn Cecil B. DeMille hồi năm 1956 hoặc “Exodus: Gods and Kings” của đạo diễn Ridley Scott đều có đề cập đến phép lạ này. (Cre: khoahoc.tv)
(2): Cắt sâu mãi mãi (Sectumsempra): là một lời nguyền hắc ám, phát minh của Severus Snape, gây ra vết thương sâu trên người bị trúng tựa như bị một thanh gươm chém. Không thể chữa lành vết thương hoàn toàn cho người bị trúng lời nguyền, nhưng có thể làm vết thương khép miệng bằng phản chú, đó là lý do vì sao Draco Malfoy có thể chữa được còn George thì bị mất tai vĩnh viễn.
Bùa phép này không có bất cứ một dấu hiệu nào từ cây đũa phép (phát ra ánh sáng, tóa lửa…) lúc phát ra lời nguyền – đó là một lời nguyền rất tinh tế, mạnh mẽ và hắc ám.
Cắt sâu mãi mãi xuất hiện lần đầu trong Harry Potter và Hội Phượng Hoàng, chương 28, Snape muốn dùng bùa chú này để cắt mặt James; tập 6 Harry Potter và Hoàng Tử Lai, chương 24, Harry trong tình huống chưa hiểu tác dụng của câu thần chú đã dùng nó để ếm Malfoy khiến cậu ta bị thương, sau đó Malfoy đã được Snape dùng phản chú để chữa trị; Harry Potter tập 6 chương 26, khi Harry dùng nó trong hang động nhưng không thu được kết quả – chỉ để lại vết thương trên xác chết nữ, không gây chảy máu, cũng không ngăn cản được âm binh đó; được Snape sử dụng trong tập 7 Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần, chương 5, Snape cắt tai George. (Cre: baike)
Một vài lời giải thích:
Để mọi người hiểu rõ hơn hoàn cảnh lúc 2 người đối diện nhau trong Đại Sảnh Đường, đặc biệt là suy nghĩ của Voldemort lúc đó, mình xin phép trích lại một đoạn trong chương 98: Hiện thực và giấc mơ: (lưu ý là trong đoạn trích bên dưới, Harry đang nhìn và cảm nhận thông qua suy nghĩ của Voldemort)
Bình minh, Đại Sảnh Đường Hogwarts, những tia sáng mỏng manh xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu vào. Bên trong đông nghịt người, bọn họ cảnh giác xoay quanh một mình nó, tạo thành một khoảng trống hình tròn rất lớn. Nó thấy chính mình đang đứng phía đối diện, không giấu được vẻ mặt kinh ngạc. Không thể tin sao? Nó thầm cười lạnh, dường như còn có một chút xót xa. “Ngươi đoán đúng rồi. Ta là Voldemort. Bây giờ, ra tay đi!” Nó giơ cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng ra trước, nhưng không hề có ý định sử dụng – nếu như cây đũa phép này bị buộc phải chống lại người anh em của nó, Bùa chú Đảo ngược sẽ làm nó bị lộ tẩy. Sau đó nó nhìn thấy trên mặt mình thoáng hiện lên vẻ do dự, chần chừ, cuối cùng cũng nâng cây đũa phép sinh đôi với cây đũa phép đang chĩa vào mình lên; Cùng lúc đó, nó nhẹ buông tay, đũa phép rơi xuống…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook