Chiến Và Hòa
-
Chương 117: Kế hoạch và chuyển biến
Harry và Hermione thành công đào thoát từ vòng vây đang hình thành của Tử Thần Thực Tử. Nơi bọn nó hiện ra là một vùng đất trũng. Vừa đặt chân lên mặt đất, bọn nó đều đang thở hổn hển.
“Harry, bồ thật lỗ mãng!” Hermione vừa mắng vừa nhìn quanh bốn phía như thể đang lo lắng Tử Thần Thực Tử sẽ đột nhiên xuất hiện ngay cạnh đó. Vừa rồi cô bé chỉ nghe Harry hô mình thu dọn lều trại, ngay sau đó nó đã lập tức ra tay. “Nếu chúng ta không kịp chạy thì thế nào? Nơi đó toàn Tử Thần Thực Tử!”
Harry bóp bóp trán. Bọn nó vừa Độn thổ rời đi, cảm giác đau đớn nơi vết thẹo liền giảm đi rất nhiều. Nghe Hermione mắng, nó vốn định nói không phải bây giờ chúng nó vẫn ổn sao, thì chợt nghĩ tới một vấn đề. “Chẳng phải không thể Độn thổ trong phủ Malfoy sao? Sao chúng ta lại Độn thổ được?”
“Chuyện này…” Hermione cũng ngớ người. Hành động lúc đó của cô bé hoàn toàn là phản xạ bản năng, trong tình huống đó đương nhiên Độn thổ là cách tốt nhất, cũng là cách đầu tiên mà cô bé nghĩ đến. Trên lý thuyết, bọn cô không thể Độn thổ thành công trốn thoát khỏi nơi được ếm bùa Chống Độn thổ. “Có lẽ bùa Chống Độn thổ chỉ áp dụng trường hợp từ bên ngoài Độn thổ vào, bên trong Độn thổ ra vẫn không sao?” Hermione không chắc chắn nói. Sau đó, cô bé chú ý tới khuôn mặt đầy mồ hôi của Harry, lo lắng hỏi: “Bồ làm sao vậy? Lúc Độn thổ bồ đột nhiên hét lớn, mình còn tưởng…”
“Mình không sao.” Harry mệt mỏi xua tay, sau đó lau mồ hôi lạnh trên mặt. “Vừa nãy mình lại kết nối với đầu óc của Voldemort. Nagini chết, hắn vô cùng phẫn nộ. Mình thấy hắn nghĩ tới mấy nơi hắn cất giấu Trường Sinh Linh Giá – nơi còn lại mà chúng ta chưa từng nghĩ tới chính là Hogwarts. Hermione, vương miện đang ở Hogwarts.”
Sắc mặt Hermione còn tái nhợt hơn cả nó. “Harry, bồ thực sự không sao chứ?”
“Mình chịu được.” Harry nói qua loa, cố gắng che dấu sự yếu ớt sau cơn đau. “Chúng ta mau tới Hogwarts! Mình nghĩ Voldemort sẽ đến những nơi hắn cất giấu Trường Sinh Linh Giá để kiểm tra. Nếu hắn phát hiện những Trường Sinh Linh Giá kia đã bị chúng ta lấy mất, mình sợ nếu chúng ta không mau đi lấy cái còn lại thì sẽ không thể đoạt lấy trước mặt hắn được.”
Hermione có vẻ như vẫn còn rất lo lắng. Cô bé định nói gì đó, nhưng nhìn mồ hôi lạnh toát ra đầy trán Harry, lại nuốt trở về.
Hogwarts hiện giờ đang bị Snape và hai Tử Thần Thực Tử khống chế, Harry và Hermione dĩ nhiên không thể đi vào bằng con đường thông thường. Bọn nó chỉ có thể lợi dụng bóng tối, đến Hogsmeade trước. Nhưng không ngờ đám Tử Thần Thực Tử canh chừng ở đây lại ếm bùa chống đi lại ban đêm, hai người bọn nó vừa Độn thổ đến dưới lớp Áo Khoác Tàng Hình, xung quanh lập tức vang lên tiếng báo động. Trong làng Hogsmeade còn có cả Giám ngục, Harry vì muốn xua đuổi chúng mà gọi Thần Hộ Mệnh, suýt chút nữa thì bị phát hiện. May mắn được ông chủ của quán rượu Đầu Heo là cụ Aberforth cứu, cụ ấy đã cãi láo với đám Tử Thần Thực Tử rằng chúng đã nhìn Thần Hộ Mệnh hình dê núi của cụ thành hươu đực.
Cụ Aberforth không cho rằng việc Harry kiên trì thực hiện nguyện vọng của thầy Dumbledore là đúng. Theo ý cụ, người anh trai ruột của cụ đúng là một người rất thông minh, nhưng lại không hẳn là người thật sự biết quan tâm đến người khác [cụ ấy dùng từ ích kỷ]. Điều này thể hiện rất rõ trong chuyện của đứa em gái duy nhất của hai anh em nhà Dumbledore, Ariana. Năm đó, Grindelwald ghét em trai và em gái của thầy Dumbledore vì hai người đã chắn đường bọn họ đi đến con đường thống trị thế giới cho nên muốn Tra tấn cụ. Thầy Dumbledore bị bất ngờ, muốn ngăn ông ta lại; Nhưng trong lúc hỗn loạn đó, không biết thần chú của ai đã đánh trúng cô Ariana khiến cô ấy chết.
Harry và Hermione đã nghe Rold kể chuyện này, nhưng lúc đó không xúc động như khi nghe chính người trong cuộc kể lại. Hermione nghẹn ngào khóc, nhưng Harry đã hạ quyết tâm, nó nhất định phải làm xong việc thầy Dumbledore để lại. Vì thế, nó kể lại cho cụ Aberforth chuyện xảy ra trong cái hang kia, rằng thầy Hiệu trưởng chưa bao giờ quên cái chết của em gái mình, bởi vậy thầy ấy không dám nhận chức Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, sống cô độc một mình đến cuối đời, đến thời điểm cuối cùng, thầy vẫn không ngừng nói: ‘Đừng làm họ đau’. Thầy ấy đã từng làm sai, nhưng thầy ấy cũng đã vì chuyện đó mà phải trả bằng cái giá đắt. Tương tự như thế, thầy Hiệu trưởng đúng là không có nói cho nó nghe về quá khứ của thầy, nhưng mục đích cuối cùng của thầy ấy vẫn là tiêu diệt Voldemort. Lúc này, Harry vẫn không hề hay biết rằng nó chắc chắn phải chết, nếu không nó sẽ càng hiểu những sắp xếp của thầy Dumbledore.
Cụ Aberforth chưa bao giờ biết điều này cho nên sau khi nghe xong, cụ ngồi đó trầm mặc. Cuối cùng, cụ giúp bọn nó thông qua bức tranh cô Ariana, thuận lợi đi vào Phòng Cần Thiết của Hogwarts. Chỗ đó lúc này đang tập trung rất nhiều học sinh nhà Gryffindor, cả Hufflepuff và Ravenclaw cũng có. Bởi vì Hogwarts đã bị Tử Thần Thực Tử khống chế, cho nên những phù thủy gốc Muggle đã bị trục xuất khỏi Hogwarts [tỷ như Dean Thomas mà Harry đã tình cờ gặp trên đường chạy trốn], còn những phù thủy lai thì thường xuyên phải chịu những hình phạt thể xác vô cùng tàn ác. Phù thủy thuần chủng thì đỡ hơn một chút, nhưng nếu đứng lên phản kháng như Neville thì trên người cũng không thiếu vết thương.
Sự xuất hiện của Harry và Hermione nhận được sự hoan hô nhiệt liệt của tất cả mọi người. Là kẻ bị truy nã khẩn cấp, từ tháng bảy năm trước, Harry đã thành công trốn thoát, biến mất hoàn toàn trong những trang tin tức của tờ Nhật Báo Tiên Tri, trốn rất tốt, không bị Tử Thần Thực Tử bắt được, chuyện này không khác gì một thành công lớn. Lại nghe nói nó đã hoàn thành được hơn một nửa nhiệm vụ bí mật mà thầy Dumbledore để lại, mọi người càng thêm hưng phấn. Harry nhìn thấy Cho Chang, cũng nhìn thấy Ginny trong đám đông [Ron đứng bên cạnh cô bé, mặt mũi đỏ gay], nhưng không hề có một chút xúc động nào. Những chuyện xảy ra gần đây khiến trái tim nó rối bời, nó lấy cớ đi xem xét tình hình liền khoác Áo Tàng Hình ra ngoài.
Hành lang Hogwarts im ắng. Bây giờ đang là đêm khuya, chỉ có giáo sư tuần tra ban đêm và con yêu tinh Peeves đi lại bên ngoài. Harry đi hết một tầng lại một tầng, cuối cùng không biết thế nào, nó lại đứng ở một hành lang cụt trên lầu hai.
Hogwarts có rất nhiều hành lang cũ, từng mảng tường bong tróc rơi xuống phủ đầy trên sàn, cánh cửa sổ cuối hành lang chỉ được đóng tạm bợ bằng mấy thanh gỗ. Harry đi vào trong hành lang nhỏ, nhìn quanh bốn phía. Nương theo ánh đèn le lói hắt qua một kẽ hở của cửa sổ, nó nhìn thấy lớp sơn trên tường đã bong tróc hết cả, bụi bám dày đến mức không thể phân biệt được đâu là tường, đâu là cánh cửa, nó đoán đây rất có thể là phòng xép để những cây chổi cũ. Trừ việc này ra, nơi này không còn gì đáng chú ý cả.
Harry phóng một thần chú vệ sinh không tiếng động rồi ngồi xuống dựa vào cửa tủ, vẫn khoác Áo Tàng Hình. Nó đã về đến Hogwarts, nhưng cảm giác hưng phấn lúc đầu đã không còn. Cảm xúc từ khi chạy thoát khỏi phủ Malfoy của nó rất hỗn loạn: hưng phấn, lo lắng, hoài nghi, cả không biết làm sao. Hưng phấn là vì nó đã tiêu diệt thêm một Trường Sinh Linh Giá, lo lắng là nó đã bị Voldemort nhìn thấy, hoài nghi vì sao bọn nó có thể Độn thổ thoát được. Đủ loại cảm xúc khiến đầu óc nó rối bời.
Nhớ lại quá trình bọn nó tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá lại cảm thấy vô cùng khó hiểu. Lúc bắt đầu, nó, Hermione và Ron mang theo mặt dây chuyền chạy trốn khắp nơi, suốt hai, ba tháng đều không có tiến triển gì; Sau đó Rold xuất hiện trong tình trạng bị thương nặng, rồi hai tháng sau đó, bọn nó có ăn có uống, thuận lợi lấy được thanh gươm Gryffindor, Chiếc Cúp Hufflepuff, thời điểm đó nó còn thấy được Thần Hộ Mệnh hình con hươu đực giống hệt của nó; Hai ngày trước năm mới, Rold bất ngờ rời đi, để lại cho chúng nó bản đồ phủ Malfoy, mà đám Tử Thần Thực Tử tình cờ đi ngang qua vừa đúng lúc nhắc tới chuyện Voldemort thường họp tại phủ Malfoy…
Harry đột nhiên khiếp sợ. Vừa đúng lúc? Trước khi để lại cho chúng nó tấm bản đồ phủ Malfoy hẳn là Rold đã phải chuẩn bị từ trước đó, vậy nếu hai Tử Thần Thực Tử đi ngang qua lúc đó cũng là sắp xếp từ trước thì sao? Anh ta cố ý dẫn bọn nó đến phủ Malfoy? Sự thật cuối cùng chứng minh đúng là Voldemort ở đó, nhưng sao Rold lại biết được chuyện này? Thông qua người họ hàng là pháp sư thuần huyết của anh ta? Anh ta rời đi không báo một tiếng là vì không muốn người khác phát hiện anh ta đang giúp đỡ bọn nó?
Dựa theo những suy đoán này, sự việc của Bellatrix cũng là được sắp đặt? Không, không giống! Việc tin tức bà ta đến hầm bạc cũng là nhờ người bà con kia của anh ta nói ra? Có khả năng! Suy nghĩ của Harry cuồn cuộn trong đầu.
Thời điểm thanh gươm xuất hiện rất bất thường, tựa như có người đã biết trước bọn nó sẽ muốn đi vào căn nhà đổ nát, cho nên mới cắm thanh gươm ở đó, rồi dùng Thần Hộ Mệnh dẫn nó đến. Nếu người kia là Rold, thì thời gian hoàn toàn trùng khớp; Trong lúc bọn nó đi vào nghĩa trang, anh ta chỉ cần đến đó trước khi đến nhà bà Bagshot là có thể làm được mọi chuyện.
Harry càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của nó là đúng. Nói cách khác, Thần Hộ Mệnh hình hươu đực kia là của Rold – Harry nhớ ra, nó chưa từng nhìn thấy Rold dùng phép gọi Thần Hộ Mệnh, thỉnh thoảng trên đường có không may chạm mặt Giám ngục lang thang, không phải nó thì là Hermione đuổi đi. Vậy trước đó, Rold bị thương cũng là vì muốn kiếm cớ để tiếp cận bọn nó? Cũng có khả năng.
Như vậy, còn ba vấn đề chưa giải thích được, Harry tổng kết.
Thứ nhất, vì sao bọn nó lại có thể Độn thổ được trong phủ Malfoy. Harry không nghĩ rằng, ở ngay trong căn cứ của Tử Thần Thực Tử, hệ thống phòng ngự lại có một sơ hở lớn như vậy. Có lẽ suy đoán của Hermione đúng, nhưng chuyện này cũng không thể giải thích tại sao Voldemort lại không hề phóng một thần chú nào về phía nó – rõ ràng hắn đã phát hiện ra nơi thần chú phát ra! Một việc thì còn có thể là do may mắn, nhưng liền lúc hai việc khiến nó không thể không nghi ngờ.
Thứ hai, trước khi Bellatrix rời đi đã cúi người chào ai đó. Nếu Rold đã có thể sắp xếp mọi chuyện hoàn hảo đến vậy thì không có khả năng đến cuối cùng lại để lộ sơ hở như thế được.
Thứ ba, rốt cuộc Rold là ai? Người không rõ lai lịch có vẻ như xuất hiện một cách bất ngờ nhưng lại giúp công việc tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá của nó rất nhiều, hiệu suất thậm chí còn cao hơn cả thầy Dumbledore! Thầy Dumbledore mất vài chục năm mới làm rõ được một vài vấn đề, mà hắn chỉ cần hai tháng. Nhưng thầy Dumbledore lại chưa từng nhắc đến một người như vậy, nhất là một người trẻ tuổi. Còn cả cảm giác cực kỳ quen thuộc khi nó nhìn thấy Thần Hộ Mệnh…
Harry đột nhiên đứng dậy, chạy nhanh về. Khi nó về đến Phòng Cần Thiết, thấy hai mắt Hermione đỏ lòm, rõ ràng là vừa khóc xong; Mà Ron đang ôm cô bé, rối rít nói xin lỗi. Harry vừa nhìn liền biết hai đứa bọn nó đã giảng hòa. Nó cũng không có tâm tình nghe Ron giải thích, vội kéo hai đứa đến một góc, nói suy đoán của nó cho hai đứa nghe. Ron chưa gặp Rold, cho nên không hiểu chuyện gì; Còn Hermione thì tán thành với đa số suy đoán của nó, chỉ đưa ra hai quan điểm khác.
“Mình không nghĩ là Mar giả bộ bị thương.” Hermione nói chắc chắn, “Vết thương đó là thật. Bồ nghĩ như vậy là đã nghi ngờ sự chân thành của anh ấy. Xin lỗi, mình không thể đồng ý với bồ.”
Ron nghe vậy có chút ghen tuông. Cậu ấy đang định lại nói gì đó lại bị ánh mắt nhìn sang của Hermione làm cho lập tức câm miệng. “Đây cũng là điều thứ hai mình muốn nói.” Vẻ mặt của cô bé vô cùng nghiêm túc, “Harry, bồ có thể dùng Lời Nguyền Chết Chóc mà không chút khó khăn từ khi nào? Chuyện đó cũng giống như chuyện của Rold, mình đã nghĩ bồ sẽ tuyệt đối không dùng loại bùa chú đó.”
Harry cứng họng. Lời Hermione nói chính là điểm mấu chốt, nhưng nó hoàn toàn không nghĩ tới. “Mình không biết.” Nó ngập ngừng, “Đột nhiên mình cảm thấy kích động… Thời tiết lạnh giá, tương lai mờ mịt, tất cả đều khiến mình cảm thấy không thể chịu đựng được… Tiếp đó dường như có một giọng nói thúc giục mình mau phóng Lời Nguyền Chết Chóc, như thế mọi chuyện sẽ kết thúc…”
“Nghe như bồ đã bị người khác khống chế ấy, bồ tèo ạ.” Ron vô cùng kính sợ về việc Harry sử dụng thành công Lời Nguyền Chết Chóc, không chắc chắn nói.
Hermione cắn cắn môi nhìn nó. “Rất giống Lời Nguyền Độc Đoán.” Cô nàng nói, “Nhưng người chúng ta gặp chỉ có vài người, trừ Ron cũng chỉ có Mar, mà cả hai người họ đều không có khả năng. Có điều, Harry, trước khi làm chuyện gì, mình hy vọng bồ có thể suy nghĩ kỹ càng.” Cuối cùng cô nàng nói, giọng điệu, vẻ mặt đều mang theo sự thất vọng. “Từ sau khi thoát khỏi phủ Malfoy, mình đã luôn muốn nói với bồ điều này. Tùy tiện dùng Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ như vậy khiến mình có cảm giác chúng ta chẳng khác gì Tử Thần Thực Tử.”
Harry trầm mặc, nó không biết phải giải thích về hành động của mình như thế nào. Ron nhìn vẻ mặt của nó, có chút lo lắng.
*
Cùng lúc đó, trong phòng Hiệu trưởng.
“Đêm nay, bùa cấm đi lại ban đêm ở Hogsmeade báo động. Có người xông vào.” Snape vừa đẩy cửa đi vào, lập tức nói.
Những bức tranh trên tường liền xôn xao. Giọng của Dumbledore lại vô cùng rõ ràng giữa những tiếng bàn luận: “Là Harry và Hermione sao?”
“Nếu không có gì bất thường, thì đúng vậy. Lão Aberforth không chịu nói thật cho tôi biết, nhưng về cơ bản có thể xác định được đúng là bọn nó.” Snape cởi áo choàng trên người ra. Y chính là người Tử Thần Thực Tử đầu tiên đến hiện trường ngay sau khi bùa cấm đi lại báo động cho nên tương đối rõ ràng tình hình.
“Nói vậy tức là bọn trẻ đều ổn cả.” Dumbledore nhẹ nhàng thở ra, nhưng mày vẫn nhíu chặt. “Ron đột nhiên bỏ đội ngũ đã nằm ngoài dự tính của tôi, hy vọng bọn nhỏ không gặp phải chuyện gì nữa.”
Snape nói với giọng điệu không dám tin: “Dumbledore, ông đang nói đùa đấy à? Hiển nhiên mọi chuyện đều đã trật lất. Ông còn trông cậy đến cuối cùng sẽ vẫn giống như ông dự tính từ trước sao?”
Lời này nói đúng trọng tâm, những người trong bức tranh đều trầm mặc không nói gì nữa. Dumbledore nhìn người đàn ông tóc đen trước mặt. Người đàn ông này đã làm gián điệp cho Hội Phượng Hoàng từ khi còn trẻ, tới bây giờ đã mười mấy năm. Người thanh niên năm đó giờ hai má càng thêm hóp lại, sắc mặt cũng càng vàng như sáp nến. Trước kia ông nói với người thanh niên đó là vì bảo vệ đứa con của Lily, nhưng thực tế là ngược lại. “Severus, xin lỗi.” Có lẽ ông thật sự già rồi, không còn nắm giữ tình hình được nữa. Hơn nữa, người ông phải nói xin lỗi ngoại trừ người trước mặt còn một người nữa, đó chính là Harry.
Snape mím chặt môi, không nói lời nào. Y rất muốn nói, xin lỗi thì có ích lợi gì, mọi chuyện đã đến nước này rồi. Nhưng y nói không nên lời. Y biết mục đích của Dumbledore, cũng biết vì thực hiện mục đích đó mà ngay cả cái chết của mình ông ta cũng lên kế hoạch. Cho dù Dumbledore có lên kế hoạch cho cái chết của Potter, hay thậm chí là của chính y, thì y có thể nói gì với người đã đứng sau khung ảnh kia được đây? Từ khi biết Lily bởi vì lời Tiên tri mà y nghe lén mà chết, linh hồn y cũng đã chìm xuống dưới đáy địa ngục rồi.
“Harry, bồ thật lỗ mãng!” Hermione vừa mắng vừa nhìn quanh bốn phía như thể đang lo lắng Tử Thần Thực Tử sẽ đột nhiên xuất hiện ngay cạnh đó. Vừa rồi cô bé chỉ nghe Harry hô mình thu dọn lều trại, ngay sau đó nó đã lập tức ra tay. “Nếu chúng ta không kịp chạy thì thế nào? Nơi đó toàn Tử Thần Thực Tử!”
Harry bóp bóp trán. Bọn nó vừa Độn thổ rời đi, cảm giác đau đớn nơi vết thẹo liền giảm đi rất nhiều. Nghe Hermione mắng, nó vốn định nói không phải bây giờ chúng nó vẫn ổn sao, thì chợt nghĩ tới một vấn đề. “Chẳng phải không thể Độn thổ trong phủ Malfoy sao? Sao chúng ta lại Độn thổ được?”
“Chuyện này…” Hermione cũng ngớ người. Hành động lúc đó của cô bé hoàn toàn là phản xạ bản năng, trong tình huống đó đương nhiên Độn thổ là cách tốt nhất, cũng là cách đầu tiên mà cô bé nghĩ đến. Trên lý thuyết, bọn cô không thể Độn thổ thành công trốn thoát khỏi nơi được ếm bùa Chống Độn thổ. “Có lẽ bùa Chống Độn thổ chỉ áp dụng trường hợp từ bên ngoài Độn thổ vào, bên trong Độn thổ ra vẫn không sao?” Hermione không chắc chắn nói. Sau đó, cô bé chú ý tới khuôn mặt đầy mồ hôi của Harry, lo lắng hỏi: “Bồ làm sao vậy? Lúc Độn thổ bồ đột nhiên hét lớn, mình còn tưởng…”
“Mình không sao.” Harry mệt mỏi xua tay, sau đó lau mồ hôi lạnh trên mặt. “Vừa nãy mình lại kết nối với đầu óc của Voldemort. Nagini chết, hắn vô cùng phẫn nộ. Mình thấy hắn nghĩ tới mấy nơi hắn cất giấu Trường Sinh Linh Giá – nơi còn lại mà chúng ta chưa từng nghĩ tới chính là Hogwarts. Hermione, vương miện đang ở Hogwarts.”
Sắc mặt Hermione còn tái nhợt hơn cả nó. “Harry, bồ thực sự không sao chứ?”
“Mình chịu được.” Harry nói qua loa, cố gắng che dấu sự yếu ớt sau cơn đau. “Chúng ta mau tới Hogwarts! Mình nghĩ Voldemort sẽ đến những nơi hắn cất giấu Trường Sinh Linh Giá để kiểm tra. Nếu hắn phát hiện những Trường Sinh Linh Giá kia đã bị chúng ta lấy mất, mình sợ nếu chúng ta không mau đi lấy cái còn lại thì sẽ không thể đoạt lấy trước mặt hắn được.”
Hermione có vẻ như vẫn còn rất lo lắng. Cô bé định nói gì đó, nhưng nhìn mồ hôi lạnh toát ra đầy trán Harry, lại nuốt trở về.
Hogwarts hiện giờ đang bị Snape và hai Tử Thần Thực Tử khống chế, Harry và Hermione dĩ nhiên không thể đi vào bằng con đường thông thường. Bọn nó chỉ có thể lợi dụng bóng tối, đến Hogsmeade trước. Nhưng không ngờ đám Tử Thần Thực Tử canh chừng ở đây lại ếm bùa chống đi lại ban đêm, hai người bọn nó vừa Độn thổ đến dưới lớp Áo Khoác Tàng Hình, xung quanh lập tức vang lên tiếng báo động. Trong làng Hogsmeade còn có cả Giám ngục, Harry vì muốn xua đuổi chúng mà gọi Thần Hộ Mệnh, suýt chút nữa thì bị phát hiện. May mắn được ông chủ của quán rượu Đầu Heo là cụ Aberforth cứu, cụ ấy đã cãi láo với đám Tử Thần Thực Tử rằng chúng đã nhìn Thần Hộ Mệnh hình dê núi của cụ thành hươu đực.
Cụ Aberforth không cho rằng việc Harry kiên trì thực hiện nguyện vọng của thầy Dumbledore là đúng. Theo ý cụ, người anh trai ruột của cụ đúng là một người rất thông minh, nhưng lại không hẳn là người thật sự biết quan tâm đến người khác [cụ ấy dùng từ ích kỷ]. Điều này thể hiện rất rõ trong chuyện của đứa em gái duy nhất của hai anh em nhà Dumbledore, Ariana. Năm đó, Grindelwald ghét em trai và em gái của thầy Dumbledore vì hai người đã chắn đường bọn họ đi đến con đường thống trị thế giới cho nên muốn Tra tấn cụ. Thầy Dumbledore bị bất ngờ, muốn ngăn ông ta lại; Nhưng trong lúc hỗn loạn đó, không biết thần chú của ai đã đánh trúng cô Ariana khiến cô ấy chết.
Harry và Hermione đã nghe Rold kể chuyện này, nhưng lúc đó không xúc động như khi nghe chính người trong cuộc kể lại. Hermione nghẹn ngào khóc, nhưng Harry đã hạ quyết tâm, nó nhất định phải làm xong việc thầy Dumbledore để lại. Vì thế, nó kể lại cho cụ Aberforth chuyện xảy ra trong cái hang kia, rằng thầy Hiệu trưởng chưa bao giờ quên cái chết của em gái mình, bởi vậy thầy ấy không dám nhận chức Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, sống cô độc một mình đến cuối đời, đến thời điểm cuối cùng, thầy vẫn không ngừng nói: ‘Đừng làm họ đau’. Thầy ấy đã từng làm sai, nhưng thầy ấy cũng đã vì chuyện đó mà phải trả bằng cái giá đắt. Tương tự như thế, thầy Hiệu trưởng đúng là không có nói cho nó nghe về quá khứ của thầy, nhưng mục đích cuối cùng của thầy ấy vẫn là tiêu diệt Voldemort. Lúc này, Harry vẫn không hề hay biết rằng nó chắc chắn phải chết, nếu không nó sẽ càng hiểu những sắp xếp của thầy Dumbledore.
Cụ Aberforth chưa bao giờ biết điều này cho nên sau khi nghe xong, cụ ngồi đó trầm mặc. Cuối cùng, cụ giúp bọn nó thông qua bức tranh cô Ariana, thuận lợi đi vào Phòng Cần Thiết của Hogwarts. Chỗ đó lúc này đang tập trung rất nhiều học sinh nhà Gryffindor, cả Hufflepuff và Ravenclaw cũng có. Bởi vì Hogwarts đã bị Tử Thần Thực Tử khống chế, cho nên những phù thủy gốc Muggle đã bị trục xuất khỏi Hogwarts [tỷ như Dean Thomas mà Harry đã tình cờ gặp trên đường chạy trốn], còn những phù thủy lai thì thường xuyên phải chịu những hình phạt thể xác vô cùng tàn ác. Phù thủy thuần chủng thì đỡ hơn một chút, nhưng nếu đứng lên phản kháng như Neville thì trên người cũng không thiếu vết thương.
Sự xuất hiện của Harry và Hermione nhận được sự hoan hô nhiệt liệt của tất cả mọi người. Là kẻ bị truy nã khẩn cấp, từ tháng bảy năm trước, Harry đã thành công trốn thoát, biến mất hoàn toàn trong những trang tin tức của tờ Nhật Báo Tiên Tri, trốn rất tốt, không bị Tử Thần Thực Tử bắt được, chuyện này không khác gì một thành công lớn. Lại nghe nói nó đã hoàn thành được hơn một nửa nhiệm vụ bí mật mà thầy Dumbledore để lại, mọi người càng thêm hưng phấn. Harry nhìn thấy Cho Chang, cũng nhìn thấy Ginny trong đám đông [Ron đứng bên cạnh cô bé, mặt mũi đỏ gay], nhưng không hề có một chút xúc động nào. Những chuyện xảy ra gần đây khiến trái tim nó rối bời, nó lấy cớ đi xem xét tình hình liền khoác Áo Tàng Hình ra ngoài.
Hành lang Hogwarts im ắng. Bây giờ đang là đêm khuya, chỉ có giáo sư tuần tra ban đêm và con yêu tinh Peeves đi lại bên ngoài. Harry đi hết một tầng lại một tầng, cuối cùng không biết thế nào, nó lại đứng ở một hành lang cụt trên lầu hai.
Hogwarts có rất nhiều hành lang cũ, từng mảng tường bong tróc rơi xuống phủ đầy trên sàn, cánh cửa sổ cuối hành lang chỉ được đóng tạm bợ bằng mấy thanh gỗ. Harry đi vào trong hành lang nhỏ, nhìn quanh bốn phía. Nương theo ánh đèn le lói hắt qua một kẽ hở của cửa sổ, nó nhìn thấy lớp sơn trên tường đã bong tróc hết cả, bụi bám dày đến mức không thể phân biệt được đâu là tường, đâu là cánh cửa, nó đoán đây rất có thể là phòng xép để những cây chổi cũ. Trừ việc này ra, nơi này không còn gì đáng chú ý cả.
Harry phóng một thần chú vệ sinh không tiếng động rồi ngồi xuống dựa vào cửa tủ, vẫn khoác Áo Tàng Hình. Nó đã về đến Hogwarts, nhưng cảm giác hưng phấn lúc đầu đã không còn. Cảm xúc từ khi chạy thoát khỏi phủ Malfoy của nó rất hỗn loạn: hưng phấn, lo lắng, hoài nghi, cả không biết làm sao. Hưng phấn là vì nó đã tiêu diệt thêm một Trường Sinh Linh Giá, lo lắng là nó đã bị Voldemort nhìn thấy, hoài nghi vì sao bọn nó có thể Độn thổ thoát được. Đủ loại cảm xúc khiến đầu óc nó rối bời.
Nhớ lại quá trình bọn nó tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá lại cảm thấy vô cùng khó hiểu. Lúc bắt đầu, nó, Hermione và Ron mang theo mặt dây chuyền chạy trốn khắp nơi, suốt hai, ba tháng đều không có tiến triển gì; Sau đó Rold xuất hiện trong tình trạng bị thương nặng, rồi hai tháng sau đó, bọn nó có ăn có uống, thuận lợi lấy được thanh gươm Gryffindor, Chiếc Cúp Hufflepuff, thời điểm đó nó còn thấy được Thần Hộ Mệnh hình con hươu đực giống hệt của nó; Hai ngày trước năm mới, Rold bất ngờ rời đi, để lại cho chúng nó bản đồ phủ Malfoy, mà đám Tử Thần Thực Tử tình cờ đi ngang qua vừa đúng lúc nhắc tới chuyện Voldemort thường họp tại phủ Malfoy…
Harry đột nhiên khiếp sợ. Vừa đúng lúc? Trước khi để lại cho chúng nó tấm bản đồ phủ Malfoy hẳn là Rold đã phải chuẩn bị từ trước đó, vậy nếu hai Tử Thần Thực Tử đi ngang qua lúc đó cũng là sắp xếp từ trước thì sao? Anh ta cố ý dẫn bọn nó đến phủ Malfoy? Sự thật cuối cùng chứng minh đúng là Voldemort ở đó, nhưng sao Rold lại biết được chuyện này? Thông qua người họ hàng là pháp sư thuần huyết của anh ta? Anh ta rời đi không báo một tiếng là vì không muốn người khác phát hiện anh ta đang giúp đỡ bọn nó?
Dựa theo những suy đoán này, sự việc của Bellatrix cũng là được sắp đặt? Không, không giống! Việc tin tức bà ta đến hầm bạc cũng là nhờ người bà con kia của anh ta nói ra? Có khả năng! Suy nghĩ của Harry cuồn cuộn trong đầu.
Thời điểm thanh gươm xuất hiện rất bất thường, tựa như có người đã biết trước bọn nó sẽ muốn đi vào căn nhà đổ nát, cho nên mới cắm thanh gươm ở đó, rồi dùng Thần Hộ Mệnh dẫn nó đến. Nếu người kia là Rold, thì thời gian hoàn toàn trùng khớp; Trong lúc bọn nó đi vào nghĩa trang, anh ta chỉ cần đến đó trước khi đến nhà bà Bagshot là có thể làm được mọi chuyện.
Harry càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của nó là đúng. Nói cách khác, Thần Hộ Mệnh hình hươu đực kia là của Rold – Harry nhớ ra, nó chưa từng nhìn thấy Rold dùng phép gọi Thần Hộ Mệnh, thỉnh thoảng trên đường có không may chạm mặt Giám ngục lang thang, không phải nó thì là Hermione đuổi đi. Vậy trước đó, Rold bị thương cũng là vì muốn kiếm cớ để tiếp cận bọn nó? Cũng có khả năng.
Như vậy, còn ba vấn đề chưa giải thích được, Harry tổng kết.
Thứ nhất, vì sao bọn nó lại có thể Độn thổ được trong phủ Malfoy. Harry không nghĩ rằng, ở ngay trong căn cứ của Tử Thần Thực Tử, hệ thống phòng ngự lại có một sơ hở lớn như vậy. Có lẽ suy đoán của Hermione đúng, nhưng chuyện này cũng không thể giải thích tại sao Voldemort lại không hề phóng một thần chú nào về phía nó – rõ ràng hắn đã phát hiện ra nơi thần chú phát ra! Một việc thì còn có thể là do may mắn, nhưng liền lúc hai việc khiến nó không thể không nghi ngờ.
Thứ hai, trước khi Bellatrix rời đi đã cúi người chào ai đó. Nếu Rold đã có thể sắp xếp mọi chuyện hoàn hảo đến vậy thì không có khả năng đến cuối cùng lại để lộ sơ hở như thế được.
Thứ ba, rốt cuộc Rold là ai? Người không rõ lai lịch có vẻ như xuất hiện một cách bất ngờ nhưng lại giúp công việc tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá của nó rất nhiều, hiệu suất thậm chí còn cao hơn cả thầy Dumbledore! Thầy Dumbledore mất vài chục năm mới làm rõ được một vài vấn đề, mà hắn chỉ cần hai tháng. Nhưng thầy Dumbledore lại chưa từng nhắc đến một người như vậy, nhất là một người trẻ tuổi. Còn cả cảm giác cực kỳ quen thuộc khi nó nhìn thấy Thần Hộ Mệnh…
Harry đột nhiên đứng dậy, chạy nhanh về. Khi nó về đến Phòng Cần Thiết, thấy hai mắt Hermione đỏ lòm, rõ ràng là vừa khóc xong; Mà Ron đang ôm cô bé, rối rít nói xin lỗi. Harry vừa nhìn liền biết hai đứa bọn nó đã giảng hòa. Nó cũng không có tâm tình nghe Ron giải thích, vội kéo hai đứa đến một góc, nói suy đoán của nó cho hai đứa nghe. Ron chưa gặp Rold, cho nên không hiểu chuyện gì; Còn Hermione thì tán thành với đa số suy đoán của nó, chỉ đưa ra hai quan điểm khác.
“Mình không nghĩ là Mar giả bộ bị thương.” Hermione nói chắc chắn, “Vết thương đó là thật. Bồ nghĩ như vậy là đã nghi ngờ sự chân thành của anh ấy. Xin lỗi, mình không thể đồng ý với bồ.”
Ron nghe vậy có chút ghen tuông. Cậu ấy đang định lại nói gì đó lại bị ánh mắt nhìn sang của Hermione làm cho lập tức câm miệng. “Đây cũng là điều thứ hai mình muốn nói.” Vẻ mặt của cô bé vô cùng nghiêm túc, “Harry, bồ có thể dùng Lời Nguyền Chết Chóc mà không chút khó khăn từ khi nào? Chuyện đó cũng giống như chuyện của Rold, mình đã nghĩ bồ sẽ tuyệt đối không dùng loại bùa chú đó.”
Harry cứng họng. Lời Hermione nói chính là điểm mấu chốt, nhưng nó hoàn toàn không nghĩ tới. “Mình không biết.” Nó ngập ngừng, “Đột nhiên mình cảm thấy kích động… Thời tiết lạnh giá, tương lai mờ mịt, tất cả đều khiến mình cảm thấy không thể chịu đựng được… Tiếp đó dường như có một giọng nói thúc giục mình mau phóng Lời Nguyền Chết Chóc, như thế mọi chuyện sẽ kết thúc…”
“Nghe như bồ đã bị người khác khống chế ấy, bồ tèo ạ.” Ron vô cùng kính sợ về việc Harry sử dụng thành công Lời Nguyền Chết Chóc, không chắc chắn nói.
Hermione cắn cắn môi nhìn nó. “Rất giống Lời Nguyền Độc Đoán.” Cô nàng nói, “Nhưng người chúng ta gặp chỉ có vài người, trừ Ron cũng chỉ có Mar, mà cả hai người họ đều không có khả năng. Có điều, Harry, trước khi làm chuyện gì, mình hy vọng bồ có thể suy nghĩ kỹ càng.” Cuối cùng cô nàng nói, giọng điệu, vẻ mặt đều mang theo sự thất vọng. “Từ sau khi thoát khỏi phủ Malfoy, mình đã luôn muốn nói với bồ điều này. Tùy tiện dùng Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ như vậy khiến mình có cảm giác chúng ta chẳng khác gì Tử Thần Thực Tử.”
Harry trầm mặc, nó không biết phải giải thích về hành động của mình như thế nào. Ron nhìn vẻ mặt của nó, có chút lo lắng.
*
Cùng lúc đó, trong phòng Hiệu trưởng.
“Đêm nay, bùa cấm đi lại ban đêm ở Hogsmeade báo động. Có người xông vào.” Snape vừa đẩy cửa đi vào, lập tức nói.
Những bức tranh trên tường liền xôn xao. Giọng của Dumbledore lại vô cùng rõ ràng giữa những tiếng bàn luận: “Là Harry và Hermione sao?”
“Nếu không có gì bất thường, thì đúng vậy. Lão Aberforth không chịu nói thật cho tôi biết, nhưng về cơ bản có thể xác định được đúng là bọn nó.” Snape cởi áo choàng trên người ra. Y chính là người Tử Thần Thực Tử đầu tiên đến hiện trường ngay sau khi bùa cấm đi lại báo động cho nên tương đối rõ ràng tình hình.
“Nói vậy tức là bọn trẻ đều ổn cả.” Dumbledore nhẹ nhàng thở ra, nhưng mày vẫn nhíu chặt. “Ron đột nhiên bỏ đội ngũ đã nằm ngoài dự tính của tôi, hy vọng bọn nhỏ không gặp phải chuyện gì nữa.”
Snape nói với giọng điệu không dám tin: “Dumbledore, ông đang nói đùa đấy à? Hiển nhiên mọi chuyện đều đã trật lất. Ông còn trông cậy đến cuối cùng sẽ vẫn giống như ông dự tính từ trước sao?”
Lời này nói đúng trọng tâm, những người trong bức tranh đều trầm mặc không nói gì nữa. Dumbledore nhìn người đàn ông tóc đen trước mặt. Người đàn ông này đã làm gián điệp cho Hội Phượng Hoàng từ khi còn trẻ, tới bây giờ đã mười mấy năm. Người thanh niên năm đó giờ hai má càng thêm hóp lại, sắc mặt cũng càng vàng như sáp nến. Trước kia ông nói với người thanh niên đó là vì bảo vệ đứa con của Lily, nhưng thực tế là ngược lại. “Severus, xin lỗi.” Có lẽ ông thật sự già rồi, không còn nắm giữ tình hình được nữa. Hơn nữa, người ông phải nói xin lỗi ngoại trừ người trước mặt còn một người nữa, đó chính là Harry.
Snape mím chặt môi, không nói lời nào. Y rất muốn nói, xin lỗi thì có ích lợi gì, mọi chuyện đã đến nước này rồi. Nhưng y nói không nên lời. Y biết mục đích của Dumbledore, cũng biết vì thực hiện mục đích đó mà ngay cả cái chết của mình ông ta cũng lên kế hoạch. Cho dù Dumbledore có lên kế hoạch cho cái chết của Potter, hay thậm chí là của chính y, thì y có thể nói gì với người đã đứng sau khung ảnh kia được đây? Từ khi biết Lily bởi vì lời Tiên tri mà y nghe lén mà chết, linh hồn y cũng đã chìm xuống dưới đáy địa ngục rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook