Chiến Tuyệt Vô Song
Chương 88: Mất kiểm soát

Mạc Hiểu Nam đưa tay lấy ra một thanh trường thương chỉ thẳng vào mặt đạo thân ảnh kia, cây này là cửu phẩm pháp khí, hắn lượm được trong nhẫn trữ vật của Dạ Xoa Vương, cây thương này là cực phẩm trong cực phẩm, cầm rất đã tay.

“Được để ta xem ngươi có tư cách đó hay không!”

Hắn dứt lời liền nhún chân phóng thẳng lên cao, mũi thương được bao bọc bởi Niệm lực cùng vật chất thần bí kia, nên nói về sát thương thì không có bất kỳ thứ vũ khí nào trong cửu phẩm có thể địch nổi.

Ầm!

Cả mảnh đất rộng mấy chục mét nơi hắn phóng lên lúc này đã nứt toác ra, hắn hóa thành một tia sáng đâm thẳng về hướng đạo thân ảnh kia.

Vương Ngữ Chi không khỏi giật mình, lấy pháp bảo bản mệnh ra che chắn.

Bùm!

Một tiếng nổ vang trời rung đất diễn ra, sóng âm càn vét tứ phương, hai đạo thân ảnh một xanh một tím từ trong vụ nổ bay ra sau đó lại lao vào nhau, pháp quyết cũng bắt đầu hiện lên va chạm với nhau như hai hành tinh.

Người dưới chân Thiên Kiều Sơn cũng nhìn thấy một màn này, ai nấy cũng khiếp sợ, nhất là mấy đệ tử khi nãy liều mạng cùng Mạc Hiểu Nam, ai ngờ một tiểu tử Hóa Thần lại có thể đánh tay đôi với Đăng Thiên cảnh đại tu sĩ.

“Ngươi còn chiêu gì cứ việc dùng ra, nếu không lát nữa ta không nương tay đâu đấy, dám chiếm Thiên Kiều Sơn Mạch làm của riêng, còn dám thu phí bản thiếu gia, gan các ngươi cũng mập mạp lắm để hôm nay ta xem sẽ có bao nhiêu tên chết dưới lưỡi thương này!” Mạc Hiểu Nam càng đánh càng hăng, sát ý càng ngày càng thịnh, lời nói cũng càng ngày càng ngông cuồng giống như sắp điên loạn đến nơi.

Mạc Hiểu Nam không để ý chỉ vì mẩu ký ức trong viên tử lệnh lúc trước đã làm cho tính cách của hắn trở nên lạnh lùng cùng một chút cực đoan, tuy điều này chả phải thứ gì lạ lẫm trong tiên giới nhưng cũng được coi là thành phần bất hảo.

‘Bạo Vũ Phong Thương!’

Vô số thương nhận từ không trung phóng đến Vương Ngữ Chi, nàng thấy vậy sắc mặt lập tức đại biến, đưa ngọc kiếm lên thi triển pháp quyết ngăn chặn thương nhận.

‘Hoa Thiên Kiếm - Kiếm thứ nhất - Liên Kích’

Hơn trăm thanh kiếm từ không trung xuất hiện, linh khí xung quanh cũng bị hấp thu biến thành kiếm khí lao ào vào thương nhận của Mạc Hiểu Nam.

Đúng lúc này Khai Thiên Nhãn được kích hoạt, sâu bên trong mắt hắn một tia sáng lóe lên phóng thẳng về phía Vương Ngữ Chi với tốc độ không tưởng, trong một cái chớp mắt đó Vương Ngữ Chi đột nhiên cứng đờ cả người, ánh mắt rất có hồn đột nhiên hóa thành vô thần, cơ thể không thể giữ vững được nữa nên rơi từ trên trời xuống.

Mạc Hiểu Nam lúc này bừng tỉnh, hắn đưa tay đánh vào đầu mình một cái mạnh đến nỗi tiên huyết từ trong miệng chảy ra, nhưng ngay lúc này hơi thở cũng trở nên gấp rút, nhịp tim hắn tăng cao một cách bất thường, đôi mắt lúc này cũng hóa thành màu đỏ, huyết quang lập lòe khiến ai thấy cũng kinh hãi, hiển nhiên thần trí của hắn lúc này cũng đã trở nên mơ mơ màng màng không thể giữ vững được nữa.

Nhưng trong sâu bên trong linh hồn của Mạc Hiểu Nam đang chống cự với thứ gì đó, còn cơ thể hắn như nhận được tín hiệu cuối cùng nên đưa tay ném một tấm ngọc lệnh hắn đổi từ Bách Niên Cung vào sâu bên trong Thiên Kiều Sơn.

Hoàn thành xong cũng là lúc hắn đánh mất thần trí của mình, cơ thể lúc này giống như đang hoạt động một cách tự động không hề có sự khống chế của Mạc Hiểu Nam.

Grào!

Hắn gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc.

Cơ thể hắn lúc này bỗng xuất hiện biến hóa, màu tóc biến thành màu trắng giống lúc trước, cơ thể cũng cao hơn lúc trước một chút, phía sau lưng một tia sáng màu đỏ thẫm hiện ra diễn hóa thành Nguyệt Luân, nhưng không phải là màu vàng hay trắng mà là màu đỏ tươi, người khác nhìn vào đều có thể cảm nhận được một thứ vực sâu vô tận, tà ác đến tận cùng, điên loạn cuồng bạo đến cùng cực,...

Còn linh hồn của Mạc Hiểu Nam lúc này đang chống chọi để không bị lâm vào ngủ say, Tiêu Dao Tử đã bế quan nên không hề biết chuyện gì đang xảy ra, vì hắn cho rằng tên tiểu tử này nhất định sẽ không làm chuyện gì quá lố, nên hắn quyết định bế quan một thời gian dài, cũng tạm thời cắt đứt liên hệ cùng với thế giới bên ngoài.

Xung quanh linh hồn Mạc Hiểu Nam lúc này là rất nhiều đóa hoa sen đủ màu sắc, cùng vô số hình ảnh ký ức, lịch luyện, đại đạo, thậm chí còn có sát khí len lỏi...Những thứ này đều đang dồn ép lên linh hồn hắn, nếu như bây giờ hắn mà từ bỏ sự chống cự mà lâm vào ngủ say thì không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện quỷ gì.

Nhưng Mạc Hiểu Nam cũng đang lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, hắn cố hết sức vận chuyển mệnh lệnh cuối cùng đột phá vòng vây, sau đó linh hồn bị cưỡng ép lâm vào ngủ sâu.

Cơ thể lúc này đã nhận được mệnh lệnh cuối cùng là quay về Hắc Vực theo định vị trên lưng Báo Tử Thiềm, hắn đương nhiên cũng để lại mội sợi thần hồn để thông báo cho Báo Tử Thiềm biết chuyện tiếp theo nên làm thế nào.

Nhưng trước khi thực hiện mệnh lệnh thì cơ thể Mạc Hiểu Nam đưa tay lên cào một đường trên không trung, cả một dãy núi trước mặt đều theo đó biến mất, đệ tử trưởng lão hay thậm chí là Đăng Thiên Cảnh đại tu sĩ vừa mới đi đến đều bị diệt sát.

Sau đó cơ thể Mạc Hiểu Nam mới làm theo mệnh lệnh hóa thành một đạo huyết quang đâm thẳng về Hắc Vực.

Chỉ có đại hán ngồi bên ngoài Thiên Kiều sơn là nhíu mày thì thầm: “Phản phệ? tên tiểu tử này tu luyện kiểu gì mà dẫn đến tình cảnh như thế?”

Đại hán này cũng cảm nhận được mùi vị của sự thú vị, hắn ngay lập tức đi theo Mạc Hiểu Nam, lúc hắn đi thì người xung quanh vẫn không hề nhận ra bất cứ dấu vết nào, chỉ đơn giản là biến mất tại chỗ không hề tạo ra bất cứ động tĩnh nào, mấy phút sau mới có người phát hiện ra hắn đã rời đi.

“Dạ đạo hữu… Dạ đạo hữu…” Có người đứng lên kêu hắn nhưng không hề có tiếng trả lời, người này cũng gãi đầu lẩm bẩm: “Đi đâu rồi ấy nhỉ, ta nhớ mới lúc nãy còn ngồi ở đây cơ mà.”

….

Mạc Hiểu Nam đang ở trong trạng thái cuồng bạo, không hề có chút lí trí nào kiểm soát nên hắn đi đến đâu thì nơi đó hoàn toàn bị phá hủy, một đoạn dài một ngàn mấy trăm dặm kéo dài từ Thiên Kiều Sơn đến Hắc Vực tất cả đều thành đống hoang tàn, rất nhiều tu sĩ đứng ra ngăn cản nhưng không hề có một ai chịu nổi một đòn, thậm chí bảy tám người đứng một chỗ cũng không đỡ nổi một cào của hắn.

Nhưng khi hắn đang bạo tạc thì một bàn tay to lớn chợt nắm lấy đầu hắn, một quyền đấm vào bụng, Mạc Hiểu Nam cũng phun ra một ngụm tiên huyết, sau đó bàn tay kia nắm đầu hắn quay một vòng rồi ném ra phía xa, cơ thể hắn va phải một ngọn núi thì ngọn núi ngay lập tức bị thiết cắt thành từng khối, thân thể hắn vẫn tiếp tục bay xa.

Mà người vừa đánh hắn cũng biến mất, tiên huyết mà Mạc Hiểu Nam vừa phun ra cũng bị hắn thu lại, sau xuất hiện trước mắt Mạc Hiểu Nam hắn di chuyển theo Mạc Hiểu Nam, kế tiếp hắn đưa chân lên thưởng cho Mạc Hiểu Nam thêm một cước nữa, nhưng lần này Mạc Hiểu Nam theo bản năng đưa tay đỡ lấy, nhưng sức mạnh của hắn trước một cước này giống như một đốm lửa nhỏ trước một một tòa Hỏa Diệm Sơn ngút trời.

Ầm!!!

Một tia sáng trắng lao từ trên trời xuống mặt đất, tiếng nổ long trời lở đất vang dội tứ phương phát ra, mặt đất trong phạm vi mấy cây số vỡ thành từng khối vuông giống như bị thiết cắt vậy, Mạc Hiểu Nam nằm trong trung tâm va chạm, một cước này hoàn toàn làm xương cốt hắn vỡ nát cơ thể hầu như không còn cử động được, họng liên tục có tiên huyết chảy ra, hai mắt đỏ như máu đầy sát khí nhìn xuyên qua lớp bụi mù mịt ghim chặt đạo thân ảnh cao to trên trời kia.

Đại hán trên trời lúc này cảm nhận được Mạc Hiểu Nam trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không thể động đậy, cho nên hắn đưa tay nhìn ngắm một tia kim huyết đang nhốn nháo trong ống thủy tinh, còn không ngừng truyền ra thứ uy áp không tưởng.

“Quả nhiên trên người tên tiểu tử này có không ít thứ tốt, máu tu sĩ Hóa Thần kỳ mà có thể đạt đến trình độ biến đổi như thế này, thì ắt hẳn tạo hóa của tên tiểu tử này là không thể tưởng tượng.”

Trong lúc hắn đang suy tư thì trên bầu trời mây đen bắt đầu tụ họp, ngàn dặm không mây lúc này bắt đầu trở nên mù mịt, thiên uy ngút trời, đại đạo rung chuyển vô số sấm chớp lóe sáng.

Đại hán ngẩng đầu nhìn lên trời sau đó nhìn xuống Mạc Hiểu Nam đang nằm bên dưới, lắc đầu cảm thán: “Tiểu tử ngươi tương lai ắt hẳn sẽ làm nên đại nghiệp, ta tên Dạ Vĩnh Thiên, tự Thiên Quân, hôm nay phá lệ nhận tiểu tử ngươi làm đệ tử ký danh.”

“Thiên Quân ta mấy vạn năm nay chưa hề nhận đệ tử, con là đệ tử thứ nhất mà bản quân thu nhận, từ hôm nay nhân danh Tạo Hóa, bản quân lấy cho con một đạo hiệu mới.”

“Thanh Tử!”

Hai chữ vừa dứt vị diện ngay lập tức rung động vô số kim quang xuất hiện, mây đen tản ra để lại một lỗ hổng chiếu ánh sáng thẳng xuống người Mạc Hiểu Nam, lôi điện diễn hóa vạn vật, kim long, thủy phượng, huyền vũ, hỗn độn,...

Tất cả chỉ kéo dài mấy phút sau đó biến mất, thiên kiếp cũng theo đó biến mất mà tu vi Mạc Hiểu Nam cũng chân chính trở thành Hóa Thần kỳ viên mãn.

Mạc Hiểu Nam tuy đang ngủ say nhưng vẫn cảm nhận được chút gì đó, cái cảm giác giống như có ai đó làm gì mình lúc đang ngủ, mà mình lại không hề biết rõ cũng không thể mở mắt ra để nhìn.

Dạ Vĩnh Thiên đưa một cánh tay ra, Tiêu Dao Tử bị kéo từ trong thức hải Mạc Hiểu Nam ra ngoài, hai mắt Tiêu Dao Tử lúc này mở ra, lúc đầu còn mờ mờ nên không biết ai đang đứng trước mặt, nhưng sau đó lắp bắt kêu.

“Dạ thúc…thúc…” Tiêu Dao Tử sợ hãi kêu.

“Tiểu tử ngươi trốn cũng kỹ đấy, nếu như không phải ta để ý kỹ thì có khi cũng bỏ qua tên tiểu tử ngươi!” Dạ Vĩnh Thiên nhìn đạo hư ảnh trong tay hắn.

“Làm sao? Ai dám hại tiểu tử ngươi nói ra cho thúc, để thúc đi báo thù rửa hận…”

Tiêu Dao Tử cười khổ trả lời: “Thúc đi báo thù, không bằng bây giờ thúc trở về làm cho chất nhi một cái Phục Sinh đại trận, sau đó luyện thêm một viên Trọng Sinh Đan làm căn cơ thế có phải dễ hơn không.”

“Tiểu tử ngươi nói nhiều làm gì, chẳng lẽ tu vi Tạo Hóa của thúc không đủ để đi báo thù hay sao mà lại chọn cách nhịn nhục?”

Nhưng Tiêu Dao Tử không muốn làm hắn mất mặt nên nói nhỏ vào tai hắn, Dạ Thiên Quân nghe xong mặt cũng có hơi nghiêm túc, hắn đúng là không thể báo thù cho Tiêu Dao Tử, vì chuyện này còn có ẩn tình sâu xa, không thể vội vàng kẻo làm rách việc.

“Được rồi tiểu tử ngươi cứ ở yên đó, thúc thúc bây giờ trở về làm một xíu chuyện, sẵn tiện tìm kiếm một chút nguyên vật liệu làm một cái Phục Sinh đại trận cùng Trọng Sinh đan, chắc việc này cũng mất khá lâu, tiểu tử ngươi nhớ bảo trọng.”

“Còn nữa nhớ chăm sóc tốt cho đệ tử của thúc thúc ngươi đấy!” Nói xong hắn độn vào hư không biến mất, để lại Tiêu Dao Tử ngẩng người.

“Đệ tử?” Tiêu Dao Tử lầm bầm.

Cuối cùng hắn nhìn xuống Mạc Hiểu Nam đang nằm dưới đất kia, trạng thái thực sự rất không ổn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vùng dậy đồ sát tứ phương.

Nhưng lúc này một cổ trận từ bầu trời hiện ra, lao thẳng xuống Mạc Hiểu Nam đang nằm bên dưới, một lá bùa cũng xuất hiện trên cánh tay Mạc Hiểu Nam, nó in thẳng vào trong da thịt, cơ thể Mạc Hiểu Nam lúc này đột nhiên tản ra hàn khí, mặt đất từ từ kết băng, lớp băng từ từ bao phủ lấy cơ thể hắn, chẳng mấy chốc đã phủ kín cơ thể, làm cho Mạc Hiểu Nam hoàn toàn chìm vào ngủ đông từ linh hồn cho đến thể xác.

Mà không thời gian bên trong trận pháp cũng bị bẻ cong, thời gian bên trong trôi qua nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, không thể nói là một tuần bên ngoài bằng một năm bên trong.

Kế tiếp là hơn một trăm trận pháp phòng ngự giáng xuống, quay quanh Mạc Hiểu Nam.

Tiêu Dao Tử cũng không khỏi ấn like cho thúc thúc mình, ra tay đúng là hào phóng, chỉ riêng tấm phù chú lúc này là đã đầy mùi tiền, mà cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được, vì nó là Tiên Thiên Chí Bảo dùng để phòng thân, còn lớp hàn băng kia là Tiên Thiên Linh Tủy thường dùng để trợ giúp tu sĩ trong việc bế quan, nó giúp cho tu sĩ không thể bị thời gian làm cho lão hóa, tác dụng kéo dài cả vạn năm.

Nhưng nhược điểm là chỉ dùng được một lần rồi bỏ, nó chỉ quý giá đáng dùng với tu sĩ cảnh giới dưới Thành Đạo cảnh, chứ còn còn trên cảnh giới đó thọ nguyên tu sĩ ít nhất cũng đã trên năm mươi vạn năm, đối với một vạn năm này chẳng đáng là bao, tuy nhiên những người gặp bình cảnh hoặc cạn kiệt thọ nguyên thì lại khác, nhưng suy cho cùng thì thứ này cũng hiếm có khó tìm chả kém gì tấm phù chú kia.

Còn trận pháp thì cũng bình thường, đủ để ngăn chặn công kích của tu sĩ từ Tế Đạo trở xuống.

Có độ kiếp thì cũng dư sức, nhưng suy cho cùng thì cũng có đầu tư.

Tiêu Dao Tử lắc đầu cảm thán, hắn lúc trước tu luyện biết bao nhiêu khổ cực, đâu giống như Mạc Hiểu Nam bây giờ đi đại cũng có Tạo Hóa đại năng nhận làm đồ đệ, quà gặp mặt cũng hoành tráng không ít.

“Đúng là đời mà, không làm mà vẫn có ăn thì chỉ có duy nhất tên tiểu tử này thôi.” Càng nói hắn lại càng phẫn uất, buồn rầu không thôi, hắn phất tay cát đá từ bốn phương tám hướng lập tức đổ dồn về phía Mạc Hiểu Nam tạo thành một ngọn núi đá cao cả ngàn mét.

Linh khí lúc này cũng theo tụ linh trận tụ họp xung quanh ngọn núi, từ từ chui vào bên trong núi sau đó hòa vào tảng băng bồi bổ cho Mạc Hiểu Nam, dung dưỡng linh hồn của hắn, vì Đạo cảnh đã hoàn toàn vượt xa tu vi lẫn linh hồn hắn có thể tiếp nhận, nếu như không thể chữa kịp thời cũng có thể vì đạo cảnh bạo phát mà xa đọa.

Còn Tiêu Dao Tử thì vẫn như cũ trở lại pháp bảo của mình tiêu hóa chất dinh dưỡng từ Ma linh lúc trước, hắn cũng tiên đoán là Mạc Hiểu Nam lần này bế quan tĩnh tâm chắc sẽ rất lâu, nhưng hắn đâu ngờ Mạc Hiểu Nam đã lâm vào ngủ say không biết lúc nào mới tỉnh.

Còn sâu bên trong Thiên Kiều Sơn một con rắn đang cầm trong tay miếng lệnh mà lúc trước Mạc Hiểu Nam ném vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương